Chương 340: Phản ứng của Tiêu Tiêu
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Chú Đổng đột nhiên nói đến chuyện bị điều đi, mà lại chính miệng ông ta nói như vậy thì chứng tỏ sự việc này là chắc chắn
Nếu chú Đổng đi tỉnh Giang Đông thế thì chính bản thân mình cũng sẽ bị dính dáng đến. Còn động đến vị trí nào thì Trương Nhất Phàm cũng không hề lo lắng lắm. Hắn chỉ lo chú Đổng nếu đã nói trước cho mình như vậy thì cũng chính là muốn nhắc nhở mình phải nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa những người bên dưới.
Đúng là một tin tức đáng chú ý, có lẽ chỉ một số người có liên quan ở trên thủ đô mới biết được. Trương Nhất Phàm nâng ly lên:
- Chúc nhạc phụ đại nhân sống lâu muôn tuổi. Tiến thêm một bậc vận quan hanh thông! Hôm nay lại có thêm một cô con gái. Chúng ta cùng cạn nào, cả nhà phải chúc mừng một chút chứ nhỉ.
Vì thế mà mọi người lại rầm rộ nâng ly lên. Chú Đổng cũng cười ha hả, nhìn con gái, con rể, trong lòng vô cùng phấn khởi. Ông ta cũng không hề khách sáo, cụng ly cùng mọi người:
- Thằng nhóc tinh quái, cậu nhất định không được bắt nạt Tiểu Phàm, còn Tiêu Tiêu nữa, nó đi theo cậu học cổ phiếu, tôi không phản đối. Dù sao cũng là cống hiến chút cho Trương gia ở Lĩnh Nam. Hai đứa chúng nó, bất luận đứa nào bị ấm ức, tôi cũng không tha cho cậu đâu!
- Vâng vâng, đúng thế ạ!
Trương Nhất Phàm gật đầu liên tục, mọi người cười vui vẻ cùng nâng ly.
Trương Nhất Phàm dựa theo tình hình, nói với Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, nếu như ba đã nói như vậy rồi thì em cũng nhận người cha nuôi này đi!
Ý của Trương Nhất Phàm chính là chỉ cần Hà Tiêu Tiêu chịu nhận người cha nuôi này thì dù sao cũng gọi là cha là được. Bí mật này Hà Tiêu Tiêu không hề biết. Hắn lo sợ khi Hà Tiêu Tiêu biết được chân tướng sự việc rồi, vì sự việc quá đột ngột sẽ khiến cho cô nhất thời hoảng loạn.
Nhưng hắn vẫn sẽ lựa một thời gian thích hợp, một cơ hội thích hợp để nói chuyện đó cùng Hà Tiêu Tiêu, để cho cô ta có thể biết, có thể hiểu. Không ngờ Đổng Tiểu Phàm cũng không hề phản đối, mà hướng về phía Hà Tiêu Tiêu gật gật đầu:
- Tiêu Tiêu, ba rất quý chị, hơn nữa cũng sắp kết hôn cùng với dì Liễu rồi, cũng chẳng cần phải gọi cha nuôi gì cả, cứ gọi là ba luôn cũng được mà.
Sự đề xuất này của Đổng Tiểu Phàm, đúng là rất hợp với tâm ý của Đổng Chính Quyền. Nhưng trong lòng ông ta đang thầm nhủ: lẽ nào thằng ranh Trương Nhất Phàm lại không hề biết tí ti nội tình gì hay sao vậy? Hà Tiêu Tiêu có thể nhận người cha này thì Liễu Mỹ Đình đúng là người vui mừng nhất. Nhưng bà ta cũng không hề ép buộc con gái, mà để cho cô tùy ý quyết định.
Từ trước đến này bà ta luôn cảm thấy mình có lỗi rất nhiều đối với Hà Trí Viễn, nếu như Hà Tiêu Tiêu có thể nhận người cha ruột của mình thì đương nhiên bà ta là người vui mừng nhất. Còn nếu không, cho dù bọn họ không nhận nhau, thì bà cũng không hề miễn cưỡng.
Không ngờ Hà Tiêu Tiêu lắc lắc đầu:
- Chú là Phó bí thư tỉnh ủy, lại sắp đi khỏi tỉnh rồi, hay là con vẫn cứ gọi là Chú cũng được!
Nói xong, Hà Tiêu Tiêu trêu: đã đền một người mẹ rồi, lại còn đèo thêm một đứa con gái nữa thì cũng không đáng lắm.
Hơn nữa cô rất thích thân phận hiện tại của mình, không có áp lực, không có trách nhiệm. Hà Tiêu Tiêu nâng ly lên:
- Chú Đổng, xin chú cho phép cháu được gọi chú như thế nhé! Nói thật, nhìn thấy chú và mẹ cháu tình đầu ý hợp như vậy, cháu thật sự cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Chén rượu này ngày hôm nay, cháy xin chúc hai người luôn luôn hạnh phúc, bách niên giai lão. Chuyện của cháu hai người không cần phải lo lắng nhiều đâu ạ. Bao nhiêu năm nay, anh Nhất Phàm luôn chăm sóc cho cháu, hiện giờ quỹ đầu tư cũng vừa mới thành lập, vì thế mà cháu sẽ không thường xuyên ở bên cạnh mẹ cháu được. Cuộc sống sau này của mẹ cháu phải nhờ đến chú Đổng chăm sóc nhiều hơn.
Nghe Hà Tiêu Tiêu nói vậy, Đổng Chính Quyền liền hiểu mình đã quá nóng vội rồi, vì thế mà cười ngượng ngịu:
- Cám ơn những lời nói nhẹ nhàng của Tiêu Tiêu, Mỹ Đình à, Tiêu Tiêu hiểu chuyện như vậy, em nên vui mừng mới phải. Haiz, em khóc cái gì chứ, nào, chúng ta cùng cạn ly nào!
Liễu Mỹ Đình lau nước mắt, cầm chén rượu lên.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Hôm nay vui như vậy, dì cũng không nên khóc!
Liễu Mỹ Đình kéo tay cô nói:
- Tiểu Phàm, hôm nay được nhìn thấy các con gái ngoan, hiểu chuyện như vậy, biết chăm sóc đến người khác đến vậy dì Liễu rất vui. Tiêu Tiêu là đứa bé đã phải chịu cực khổ bao nhiêu năm nay, nếu như không có Chủ… Nhất Phàm giúp đỡ thì có khi nó cũng không thể học xong Đại học. Có thể nhìn thấy được thành tựu ngày hôm nay của các con, dì vui lắm.
Nước mắt bà lại rơi lã chã.
Trương Nhất Phàm vì muốn làm dịu lại không khí, bèn nói một câu:
- Tiểu Phàm, em cũng nên sửa cách xưng hô đi, gọi mẹ cũng được mà.
Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn, được lắm, anh dám khiến cho tôi khó xử!
Ngẫm nghĩ một chút, Đổng Tiểu Phàm nói:
- Dì Liễu, nhất thời bảo cháu gọi bằng mẹ thì quả thật cháu không làm được, hay là để cháu gọi dì là mẹ hai nhé?
- Ha ha…
Trương Nhất Phàm bật cười ha hả, đúng là tiểu phú bà của hắn có sáng kiến. Chỉ có điều sắc mặt của Đổng Chính Quyền không được tự nhiên lắm, ông ta quả thật đang ở vào tình huống dở khóc dở cười. Cái cách xưng hô mẹ hai của Đổng Tiểu Phàm cũng chẳng hiểu con bé này nghĩ ra bằng cách nào nữa.
Trông thấy Trương Nhất Phàm cười đắc ý đến vậy, ông ta liền trừng mắt nhìn:
- Được rồi, được rồi, mọi người ăn cơm nào.
Mọi người trầm mặc một hồi, Đổng Chính Quyền uống một ngụm rượu, rồi nói với Trương Nhất Phàm:
- Thế cục hiện tại không phải ai cũng có thể nắm bắt được. Hiện thì thế lực của bốn gia tộc lớn: Lý Trương Thẩm Phương đều đang cân bằng. Đây cũng là cục diện mà các lãnh đạo phía trung ương muốn thấy nhất. Các bậc bề trên không hy vọng một gia tộc nào quá hưng thịnh, như vậy không phải quyền mưu, nếu như một gia tộc nào mạnh quá, tất sẽ khiến cho cả triều đình bị chấn động.
- Thời gian trước, hai nhà Lý Phương liên thủ lại làm một số động thái, khiến cho quan hệ Trương Thẩm có chút bị động. Vì thế mà ông cụ mới cực lực điều Kính Hiên đi. Trải qua thời gian dài cân bằng như vậy, giờ thì gần như đã khôi phục lại được thế cục cân bằng. Ông cụ vì muốn tiến thêm bước nữa mở rộng cụ diện nên đã tìm mọi biện pháp, vì thế mới quyết định điều tôi đến tỉnh Giang Đông, xem xem ở đó liệu có thể tìm được một sự đột phá nào không.
- Cho nên, đến lúc đó sau khi tôi đi, công tác của cậu chắc cũng phải nghĩ cách đánh động một chút. Cứ mãi giậm chân ở chỗ đó mãi cũng không được. Để xem trên tỉnh có vị trí nào phù hợp, điều cậu lên đó để tránh sóng gió. Hiện giờ trong số những thế hệ sau của Trương hệ thì chỉ có cậu và Chấn Nam là có khởi sắc. Hy vọng hai đứa các cậu không phụ lòng mong mỏi kỳ vọng của các bậc tiền bối.
Đó toàn là những lời tâm huyết của Đổng Chính Quyền, tuy rằng Trương Nhất Phàm là người của Trương gia, lại là con rể của mình, nên chắc chắn ông ta sẽ không cần phải úp úp mở mở gì hết, cái gì nên nói thì phải nói hết, còn lại thì phải xem Trương Nhất Phàm sẽ lý giải ra sao mà thôi.
Trương Nhất Phàm cũng biết, hai hệ Lý Phương đang tập trung sức lực tìm cách đột phá, muốn phá vỡ thế cục cân bằng này, nhưng các lãnh đạo trên trung ương lại không hề muốn nhìn thấy một gia tộc nào độc tôn cả, từ đó sẽ ảnh hưởng đến triều chính. Nếu như anh trèo lên quá cao, người ta tất sẽ tìm mọi cách để đả kích.
Khi anh quá yếu, thì người ta sẽ thoáng hơn, đề bạt một chút để giữ mục đích cân bằng của họ. Hiện giờ ông cụ muốn tỏ ra yếu thế, để cho Lý hệ xem ra sẽ mạnh hơn. Thế cục vua và dân nghiêng thấy rõ như vậy, ông ta nhân dịp này mà tranh thủ chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Giang Đông.
Tỉnh Giang Đông là một tỉnh có vài vùng duyên hải giàu nhất toàn quốc. Đổng Chính Quyền đến nơi đó, thì lại sẽ là một cục diện khác.
Khi Đổng Chính Quyền biết tập đoàn Hoa Sơn của Lý hệ, trước đó không lâu đã bị một vài tài khoản bí mật đầu cơ khiến cho sứt đầu mẻ trán, bị người ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tổn thất gần mười tỉ, chuyện đó không ngờ lại chính Trương Nhất Phàm là đầu sỏ, khi Hà Tiêu Tiêu đưa ra kết quả của sàn giao dịch, thì ông ta lập tức trợn trừng hai mắt.
Hóa ra đó là những động thái của mọi người, làm im lặng đến nỗi nhiều người chẳng hay biết gì cả. Đổng Chính Quyền đưa con mắt thán phục nhìn Trương Nhất Phàm, rồi uống một ngụm rượu, liên tục tán thưởng:
- Không tồi! Không tồi!
Cũng không hiểu là ông ta nói rượu không tồi hay là nói đến số lợi nhuận mà bọn Trương Nhất Phàm kiếm được.
Đổng Chính Quyền vốn muốn Hà Tiêu Tiêu vào thể chế, nhưng nghe thấy cô nói đang giúp Trương Nhất Phàm phát triển quỹ đầu tư Phàm Phàm, không ngờ đã đạt đến quy mô vốn đến gần 5 tỉ thì ngay lập tức ông ta liền từ bỏ ngay ý nghĩ đó.
Có lẽ thành tựu của cô trong thị trường chứng khoán đã vượt xa kết quả kiếm cơm ăn khi ở trong chế độ biên chế. Chẳng thà để cô phát huy sở trường của mình, cũng coi như là bỏ công sức vì lực lượng Trương hệ vậy!
Nếu Hà Tiêu Tiêu ở thị trường chứng khoán có thể vì sự phát triển của Trương hệ thành lập một tập đoàn tài chính lớn, thì Đổng gia nhà mình sau này cũng sẽ trở thành một đại công thần của Trương hệ sao?
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Đổng Chính Quyền giành cho Hà Tiêu Tiêu, Liễu Mỹ Đình đành nuốt lại những lời bà định nói. Chuyện của đàn ông con trai, đàn bàn không nên xen vào.
Bữa cơm này mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ. Sau khi ăn cơm, Đổng Tiểu Phàm liền kéo Hà Tiêu Tiêu, nhất định phải đến nhà mới của mình và Trương Nhất Phàm ở vài hôm.
Đổng Tiểu Phàm đã nghe được câu chuyện của Hà Tiêu Tiêu, cảm thấy người chị gái của mình này trước đây quá khổ sở nên cô ta muốn chia sẻ chút gì đó cho Hà Tiêu Tiêu. Nhưng với thành tựu hiện nay của Hà Tiêu Tiêu, cô ta lại không hề cảm thấy mình có gì phải ấm ức cả.
Trước tấm thịnh tình của Đổng Tiểu Phàm, cô ta đành miễn cưỡng đến thăm nhà mới của Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm. Ngôi nhà rộng đến kinh người, có thể để cho năm sáu mươi người ở cũng vừa, mà không hề cảm thấy chật chội.
Hà Tiêu Tiêu liền lén lút nhìn Trương Nhất Phàm cười cười, liệu có phải anh có ý định trong “kim kiều giấu kiều” không đấy? Trương Nhất Phàm thì lại không dám trước mặt bà xã của mình lại liếc mắt đưa tình với Hà Tiêu Tiêu.
Ở tỉnh thành hai hôm, Trương Nhất Phàm cũng phải về Đông Lâm rồi. Hắn nhất định phải làm xong mọi việc trước khi chú Đổng đi, sắp xếp lại người bên dưới của mình cho thật tốt. Mà Hà Tiêu Tiêu cũng phải về Thâm Quyến, vì thế, hai người đi cùng đường về thành phố Đông Lâm.
Ở thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm đưa Hà Tiêu Tiêu đến thẳng khách sạn Tân Đông Phương. Nơi đó có một phòng dành riêng cho Trương Nhất Phàm mà! Tối hôm đó, Trương Nhất Phàm lưu lại ở Tân Đông Phương.
Ngắm Hà Tiêu Tiêu càng ngày càng thành thục, Trương Nhất Phàm âu yếm kéo cô ta vào trong lòng:
- Tiêu Tiêu, hay là em nghỉ ngơi chút đi, không đi Thâm Quyến nữa.
Hà Tiêu Tiêu lắc lắc đầu:
- Công ty mới đi vào hoạt động, em không muốn bỏ dở nửa chừng. Em và chị Liễu Hồng đã thề, nhất định phải thành lập nên một đế quốc tài chính thuộc về anh. Mục tiêu của em là nhất định phải có một ngày so tài cao thấp với George Soros!
Trương Nhất Phàm vuốt vuốt mái tóc của cô:
- Được, tùy em thôi! Nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe nhé!
- Vâng!
Hà Tiêu Tiêu gật gật đầu.
Hai người đi tắm xong lên giường nằm. Khi Trương Nhất Phàm vừa mới tiến sâu vào cơ thể của Hà Tiêu Tiêu thì đột nhiên cô ta hỏi:
- Anh Nhất Phàm, anh nói xem liệu giữa em và chú Đổng có mối quan hệ huyết thống gì không?
Những lời này của Hà Tiêu Tiêu khiến cho Trương Nhất Phàm cả kinh. Cậu nhỏ vì thế cũng đột nhiên tắt lửa, xìu xuống, ngoan ngoãn nằm im bên trong.
Hà Tiêu Tiêu cảm thấy có gì đó không phải, cau mày hỏi:
- Anh sao vậy?
Trương Nhất Phàm thật sự rất buồn bực, hắn bất đắc dĩ trườn người xuống, kéo cái khăn lau lau, rồi đưa tay với điếu thuốc, dựa lưng vào giường châm lửa hút.
- Có phải là em có gì đó không đúng sao?
Hà Tiêu Tiêu thấy hắn không nói gì, liền vuốt ve khuôn mặt của Trương Nhất Phàm an ủi.
- Không có, không liên quan gì đến em.
Trương Nhất Phàm nhả một ngụm khói, cân nhắc nên nói chuyện này với Hà Tiêu Tiêu như thế nào.
Hà Tiêu Tiêu cười hì hì vuốt ve cậu nhỏ:
- Sao cậu nhỏ đang hừng hực khí thế bỗng chốc ỉu xìu thế? Trước đây có bao giờ anh bị thế đâu?
Trương Nhất Phàm nhéo vào mặt cô ta một cái:
- Tại em đó, đang hừng hực thì lại nhắc đến chuyện đó.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, hay là quyết định nói ra chân tướng sự việc vậy, dù sao thì Hà Tiêu Tiêu cũng có quyền được biết.
- Thế thì để em hôn cậu nhỏ một cái nhé!
Hà Tiêu Tiêu nói rồi định chui vào chăn, liền bị Trương Nhất Phàm ngăn lại. Hắn đưa tay vuốt ve cơ thể trơn bóng, mịn màng của Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, có chuyện này, anh nhất định phải nói cho em biết.
- Sao thế?
Hà Tiêu Tiêu thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, cứ tưởng xảy ra chuyện gì.
Trương Nhất Phàm chậm rãi nói:
- Kỳ thật, em là con gái của chú Đổng!
Không ngờ Hà Tiêu Tiêu sững người một lát rồi cười méo mó:
- Có cần phải thế không? Em cảm thấy hiện giờ em rất ổn, em không muốn thay đổi cái gì hết. Em vẫn là con gái của Hà Trí Viễn!
Trương Nhất Phàm ngạc nhiên: hay là cô ấy sớm đã biết chuyện rồi?
Nếu chú Đổng đi tỉnh Giang Đông thế thì chính bản thân mình cũng sẽ bị dính dáng đến. Còn động đến vị trí nào thì Trương Nhất Phàm cũng không hề lo lắng lắm. Hắn chỉ lo chú Đổng nếu đã nói trước cho mình như vậy thì cũng chính là muốn nhắc nhở mình phải nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa những người bên dưới.
Đúng là một tin tức đáng chú ý, có lẽ chỉ một số người có liên quan ở trên thủ đô mới biết được. Trương Nhất Phàm nâng ly lên:
- Chúc nhạc phụ đại nhân sống lâu muôn tuổi. Tiến thêm một bậc vận quan hanh thông! Hôm nay lại có thêm một cô con gái. Chúng ta cùng cạn nào, cả nhà phải chúc mừng một chút chứ nhỉ.
Vì thế mà mọi người lại rầm rộ nâng ly lên. Chú Đổng cũng cười ha hả, nhìn con gái, con rể, trong lòng vô cùng phấn khởi. Ông ta cũng không hề khách sáo, cụng ly cùng mọi người:
- Thằng nhóc tinh quái, cậu nhất định không được bắt nạt Tiểu Phàm, còn Tiêu Tiêu nữa, nó đi theo cậu học cổ phiếu, tôi không phản đối. Dù sao cũng là cống hiến chút cho Trương gia ở Lĩnh Nam. Hai đứa chúng nó, bất luận đứa nào bị ấm ức, tôi cũng không tha cho cậu đâu!
- Vâng vâng, đúng thế ạ!
Trương Nhất Phàm gật đầu liên tục, mọi người cười vui vẻ cùng nâng ly.
Trương Nhất Phàm dựa theo tình hình, nói với Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, nếu như ba đã nói như vậy rồi thì em cũng nhận người cha nuôi này đi!
Ý của Trương Nhất Phàm chính là chỉ cần Hà Tiêu Tiêu chịu nhận người cha nuôi này thì dù sao cũng gọi là cha là được. Bí mật này Hà Tiêu Tiêu không hề biết. Hắn lo sợ khi Hà Tiêu Tiêu biết được chân tướng sự việc rồi, vì sự việc quá đột ngột sẽ khiến cho cô nhất thời hoảng loạn.
Nhưng hắn vẫn sẽ lựa một thời gian thích hợp, một cơ hội thích hợp để nói chuyện đó cùng Hà Tiêu Tiêu, để cho cô ta có thể biết, có thể hiểu. Không ngờ Đổng Tiểu Phàm cũng không hề phản đối, mà hướng về phía Hà Tiêu Tiêu gật gật đầu:
- Tiêu Tiêu, ba rất quý chị, hơn nữa cũng sắp kết hôn cùng với dì Liễu rồi, cũng chẳng cần phải gọi cha nuôi gì cả, cứ gọi là ba luôn cũng được mà.
Sự đề xuất này của Đổng Tiểu Phàm, đúng là rất hợp với tâm ý của Đổng Chính Quyền. Nhưng trong lòng ông ta đang thầm nhủ: lẽ nào thằng ranh Trương Nhất Phàm lại không hề biết tí ti nội tình gì hay sao vậy? Hà Tiêu Tiêu có thể nhận người cha này thì Liễu Mỹ Đình đúng là người vui mừng nhất. Nhưng bà ta cũng không hề ép buộc con gái, mà để cho cô tùy ý quyết định.
Từ trước đến này bà ta luôn cảm thấy mình có lỗi rất nhiều đối với Hà Trí Viễn, nếu như Hà Tiêu Tiêu có thể nhận người cha ruột của mình thì đương nhiên bà ta là người vui mừng nhất. Còn nếu không, cho dù bọn họ không nhận nhau, thì bà cũng không hề miễn cưỡng.
Không ngờ Hà Tiêu Tiêu lắc lắc đầu:
- Chú là Phó bí thư tỉnh ủy, lại sắp đi khỏi tỉnh rồi, hay là con vẫn cứ gọi là Chú cũng được!
Nói xong, Hà Tiêu Tiêu trêu: đã đền một người mẹ rồi, lại còn đèo thêm một đứa con gái nữa thì cũng không đáng lắm.
Hơn nữa cô rất thích thân phận hiện tại của mình, không có áp lực, không có trách nhiệm. Hà Tiêu Tiêu nâng ly lên:
- Chú Đổng, xin chú cho phép cháu được gọi chú như thế nhé! Nói thật, nhìn thấy chú và mẹ cháu tình đầu ý hợp như vậy, cháu thật sự cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Chén rượu này ngày hôm nay, cháy xin chúc hai người luôn luôn hạnh phúc, bách niên giai lão. Chuyện của cháu hai người không cần phải lo lắng nhiều đâu ạ. Bao nhiêu năm nay, anh Nhất Phàm luôn chăm sóc cho cháu, hiện giờ quỹ đầu tư cũng vừa mới thành lập, vì thế mà cháu sẽ không thường xuyên ở bên cạnh mẹ cháu được. Cuộc sống sau này của mẹ cháu phải nhờ đến chú Đổng chăm sóc nhiều hơn.
Nghe Hà Tiêu Tiêu nói vậy, Đổng Chính Quyền liền hiểu mình đã quá nóng vội rồi, vì thế mà cười ngượng ngịu:
- Cám ơn những lời nói nhẹ nhàng của Tiêu Tiêu, Mỹ Đình à, Tiêu Tiêu hiểu chuyện như vậy, em nên vui mừng mới phải. Haiz, em khóc cái gì chứ, nào, chúng ta cùng cạn ly nào!
Liễu Mỹ Đình lau nước mắt, cầm chén rượu lên.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Hôm nay vui như vậy, dì cũng không nên khóc!
Liễu Mỹ Đình kéo tay cô nói:
- Tiểu Phàm, hôm nay được nhìn thấy các con gái ngoan, hiểu chuyện như vậy, biết chăm sóc đến người khác đến vậy dì Liễu rất vui. Tiêu Tiêu là đứa bé đã phải chịu cực khổ bao nhiêu năm nay, nếu như không có Chủ… Nhất Phàm giúp đỡ thì có khi nó cũng không thể học xong Đại học. Có thể nhìn thấy được thành tựu ngày hôm nay của các con, dì vui lắm.
Nước mắt bà lại rơi lã chã.
Trương Nhất Phàm vì muốn làm dịu lại không khí, bèn nói một câu:
- Tiểu Phàm, em cũng nên sửa cách xưng hô đi, gọi mẹ cũng được mà.
Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn, được lắm, anh dám khiến cho tôi khó xử!
Ngẫm nghĩ một chút, Đổng Tiểu Phàm nói:
- Dì Liễu, nhất thời bảo cháu gọi bằng mẹ thì quả thật cháu không làm được, hay là để cháu gọi dì là mẹ hai nhé?
- Ha ha…
Trương Nhất Phàm bật cười ha hả, đúng là tiểu phú bà của hắn có sáng kiến. Chỉ có điều sắc mặt của Đổng Chính Quyền không được tự nhiên lắm, ông ta quả thật đang ở vào tình huống dở khóc dở cười. Cái cách xưng hô mẹ hai của Đổng Tiểu Phàm cũng chẳng hiểu con bé này nghĩ ra bằng cách nào nữa.
Trông thấy Trương Nhất Phàm cười đắc ý đến vậy, ông ta liền trừng mắt nhìn:
- Được rồi, được rồi, mọi người ăn cơm nào.
Mọi người trầm mặc một hồi, Đổng Chính Quyền uống một ngụm rượu, rồi nói với Trương Nhất Phàm:
- Thế cục hiện tại không phải ai cũng có thể nắm bắt được. Hiện thì thế lực của bốn gia tộc lớn: Lý Trương Thẩm Phương đều đang cân bằng. Đây cũng là cục diện mà các lãnh đạo phía trung ương muốn thấy nhất. Các bậc bề trên không hy vọng một gia tộc nào quá hưng thịnh, như vậy không phải quyền mưu, nếu như một gia tộc nào mạnh quá, tất sẽ khiến cho cả triều đình bị chấn động.
- Thời gian trước, hai nhà Lý Phương liên thủ lại làm một số động thái, khiến cho quan hệ Trương Thẩm có chút bị động. Vì thế mà ông cụ mới cực lực điều Kính Hiên đi. Trải qua thời gian dài cân bằng như vậy, giờ thì gần như đã khôi phục lại được thế cục cân bằng. Ông cụ vì muốn tiến thêm bước nữa mở rộng cụ diện nên đã tìm mọi biện pháp, vì thế mới quyết định điều tôi đến tỉnh Giang Đông, xem xem ở đó liệu có thể tìm được một sự đột phá nào không.
- Cho nên, đến lúc đó sau khi tôi đi, công tác của cậu chắc cũng phải nghĩ cách đánh động một chút. Cứ mãi giậm chân ở chỗ đó mãi cũng không được. Để xem trên tỉnh có vị trí nào phù hợp, điều cậu lên đó để tránh sóng gió. Hiện giờ trong số những thế hệ sau của Trương hệ thì chỉ có cậu và Chấn Nam là có khởi sắc. Hy vọng hai đứa các cậu không phụ lòng mong mỏi kỳ vọng của các bậc tiền bối.
Đó toàn là những lời tâm huyết của Đổng Chính Quyền, tuy rằng Trương Nhất Phàm là người của Trương gia, lại là con rể của mình, nên chắc chắn ông ta sẽ không cần phải úp úp mở mở gì hết, cái gì nên nói thì phải nói hết, còn lại thì phải xem Trương Nhất Phàm sẽ lý giải ra sao mà thôi.
Trương Nhất Phàm cũng biết, hai hệ Lý Phương đang tập trung sức lực tìm cách đột phá, muốn phá vỡ thế cục cân bằng này, nhưng các lãnh đạo trên trung ương lại không hề muốn nhìn thấy một gia tộc nào độc tôn cả, từ đó sẽ ảnh hưởng đến triều chính. Nếu như anh trèo lên quá cao, người ta tất sẽ tìm mọi cách để đả kích.
Khi anh quá yếu, thì người ta sẽ thoáng hơn, đề bạt một chút để giữ mục đích cân bằng của họ. Hiện giờ ông cụ muốn tỏ ra yếu thế, để cho Lý hệ xem ra sẽ mạnh hơn. Thế cục vua và dân nghiêng thấy rõ như vậy, ông ta nhân dịp này mà tranh thủ chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Giang Đông.
Tỉnh Giang Đông là một tỉnh có vài vùng duyên hải giàu nhất toàn quốc. Đổng Chính Quyền đến nơi đó, thì lại sẽ là một cục diện khác.
Khi Đổng Chính Quyền biết tập đoàn Hoa Sơn của Lý hệ, trước đó không lâu đã bị một vài tài khoản bí mật đầu cơ khiến cho sứt đầu mẻ trán, bị người ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tổn thất gần mười tỉ, chuyện đó không ngờ lại chính Trương Nhất Phàm là đầu sỏ, khi Hà Tiêu Tiêu đưa ra kết quả của sàn giao dịch, thì ông ta lập tức trợn trừng hai mắt.
Hóa ra đó là những động thái của mọi người, làm im lặng đến nỗi nhiều người chẳng hay biết gì cả. Đổng Chính Quyền đưa con mắt thán phục nhìn Trương Nhất Phàm, rồi uống một ngụm rượu, liên tục tán thưởng:
- Không tồi! Không tồi!
Cũng không hiểu là ông ta nói rượu không tồi hay là nói đến số lợi nhuận mà bọn Trương Nhất Phàm kiếm được.
Đổng Chính Quyền vốn muốn Hà Tiêu Tiêu vào thể chế, nhưng nghe thấy cô nói đang giúp Trương Nhất Phàm phát triển quỹ đầu tư Phàm Phàm, không ngờ đã đạt đến quy mô vốn đến gần 5 tỉ thì ngay lập tức ông ta liền từ bỏ ngay ý nghĩ đó.
Có lẽ thành tựu của cô trong thị trường chứng khoán đã vượt xa kết quả kiếm cơm ăn khi ở trong chế độ biên chế. Chẳng thà để cô phát huy sở trường của mình, cũng coi như là bỏ công sức vì lực lượng Trương hệ vậy!
Nếu Hà Tiêu Tiêu ở thị trường chứng khoán có thể vì sự phát triển của Trương hệ thành lập một tập đoàn tài chính lớn, thì Đổng gia nhà mình sau này cũng sẽ trở thành một đại công thần của Trương hệ sao?
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Đổng Chính Quyền giành cho Hà Tiêu Tiêu, Liễu Mỹ Đình đành nuốt lại những lời bà định nói. Chuyện của đàn ông con trai, đàn bàn không nên xen vào.
Bữa cơm này mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ. Sau khi ăn cơm, Đổng Tiểu Phàm liền kéo Hà Tiêu Tiêu, nhất định phải đến nhà mới của mình và Trương Nhất Phàm ở vài hôm.
Đổng Tiểu Phàm đã nghe được câu chuyện của Hà Tiêu Tiêu, cảm thấy người chị gái của mình này trước đây quá khổ sở nên cô ta muốn chia sẻ chút gì đó cho Hà Tiêu Tiêu. Nhưng với thành tựu hiện nay của Hà Tiêu Tiêu, cô ta lại không hề cảm thấy mình có gì phải ấm ức cả.
Trước tấm thịnh tình của Đổng Tiểu Phàm, cô ta đành miễn cưỡng đến thăm nhà mới của Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm. Ngôi nhà rộng đến kinh người, có thể để cho năm sáu mươi người ở cũng vừa, mà không hề cảm thấy chật chội.
Hà Tiêu Tiêu liền lén lút nhìn Trương Nhất Phàm cười cười, liệu có phải anh có ý định trong “kim kiều giấu kiều” không đấy? Trương Nhất Phàm thì lại không dám trước mặt bà xã của mình lại liếc mắt đưa tình với Hà Tiêu Tiêu.
Ở tỉnh thành hai hôm, Trương Nhất Phàm cũng phải về Đông Lâm rồi. Hắn nhất định phải làm xong mọi việc trước khi chú Đổng đi, sắp xếp lại người bên dưới của mình cho thật tốt. Mà Hà Tiêu Tiêu cũng phải về Thâm Quyến, vì thế, hai người đi cùng đường về thành phố Đông Lâm.
Ở thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm đưa Hà Tiêu Tiêu đến thẳng khách sạn Tân Đông Phương. Nơi đó có một phòng dành riêng cho Trương Nhất Phàm mà! Tối hôm đó, Trương Nhất Phàm lưu lại ở Tân Đông Phương.
Ngắm Hà Tiêu Tiêu càng ngày càng thành thục, Trương Nhất Phàm âu yếm kéo cô ta vào trong lòng:
- Tiêu Tiêu, hay là em nghỉ ngơi chút đi, không đi Thâm Quyến nữa.
Hà Tiêu Tiêu lắc lắc đầu:
- Công ty mới đi vào hoạt động, em không muốn bỏ dở nửa chừng. Em và chị Liễu Hồng đã thề, nhất định phải thành lập nên một đế quốc tài chính thuộc về anh. Mục tiêu của em là nhất định phải có một ngày so tài cao thấp với George Soros!
Trương Nhất Phàm vuốt vuốt mái tóc của cô:
- Được, tùy em thôi! Nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe nhé!
- Vâng!
Hà Tiêu Tiêu gật gật đầu.
Hai người đi tắm xong lên giường nằm. Khi Trương Nhất Phàm vừa mới tiến sâu vào cơ thể của Hà Tiêu Tiêu thì đột nhiên cô ta hỏi:
- Anh Nhất Phàm, anh nói xem liệu giữa em và chú Đổng có mối quan hệ huyết thống gì không?
Những lời này của Hà Tiêu Tiêu khiến cho Trương Nhất Phàm cả kinh. Cậu nhỏ vì thế cũng đột nhiên tắt lửa, xìu xuống, ngoan ngoãn nằm im bên trong.
Hà Tiêu Tiêu cảm thấy có gì đó không phải, cau mày hỏi:
- Anh sao vậy?
Trương Nhất Phàm thật sự rất buồn bực, hắn bất đắc dĩ trườn người xuống, kéo cái khăn lau lau, rồi đưa tay với điếu thuốc, dựa lưng vào giường châm lửa hút.
- Có phải là em có gì đó không đúng sao?
Hà Tiêu Tiêu thấy hắn không nói gì, liền vuốt ve khuôn mặt của Trương Nhất Phàm an ủi.
- Không có, không liên quan gì đến em.
Trương Nhất Phàm nhả một ngụm khói, cân nhắc nên nói chuyện này với Hà Tiêu Tiêu như thế nào.
Hà Tiêu Tiêu cười hì hì vuốt ve cậu nhỏ:
- Sao cậu nhỏ đang hừng hực khí thế bỗng chốc ỉu xìu thế? Trước đây có bao giờ anh bị thế đâu?
Trương Nhất Phàm nhéo vào mặt cô ta một cái:
- Tại em đó, đang hừng hực thì lại nhắc đến chuyện đó.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, hay là quyết định nói ra chân tướng sự việc vậy, dù sao thì Hà Tiêu Tiêu cũng có quyền được biết.
- Thế thì để em hôn cậu nhỏ một cái nhé!
Hà Tiêu Tiêu nói rồi định chui vào chăn, liền bị Trương Nhất Phàm ngăn lại. Hắn đưa tay vuốt ve cơ thể trơn bóng, mịn màng của Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, có chuyện này, anh nhất định phải nói cho em biết.
- Sao thế?
Hà Tiêu Tiêu thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, cứ tưởng xảy ra chuyện gì.
Trương Nhất Phàm chậm rãi nói:
- Kỳ thật, em là con gái của chú Đổng!
Không ngờ Hà Tiêu Tiêu sững người một lát rồi cười méo mó:
- Có cần phải thế không? Em cảm thấy hiện giờ em rất ổn, em không muốn thay đổi cái gì hết. Em vẫn là con gái của Hà Trí Viễn!
Trương Nhất Phàm ngạc nhiên: hay là cô ấy sớm đã biết chuyện rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.