Chương 87: Gây sức ép
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Đêm đầu hạ mang lại cho con người ta một cảm giác thật ấm áp, lãng mạng. Trương Nhất Phàm ôm Thẩm Uyên Vân đứng ở ban công ngắm cảnh đêm của thành phố.
Thẩm Uyển Vân đứng bên cửa sổ ngoài ban công. Trương Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ xinh của cô ta. Tóc dài bay bay, một mùi thơm thoang thoảng len vào mũi. Trương Nhất Phàm hít một hơi rồi tiện đó ghé sát mũi lên cổ cô ta.
- Cơ thể em có mùi thơm.
- Thật sao? Hình như em không xịt nước hoa.
Thẩm Uyển Vân ngửi ngửi, cười nói:
- Là ảo giác của anh đó.
- Ha ha…coi như là ảo giác của anh đi!
Bàn tay của Trương Nhất Phàm đang ôm eo hơi xịch lên phía trên một chút và đã cảm nhận được mép của chiếc áo ngực.
Thẩm Uyển Vân dường như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm thì nắm chặt tay của anh ta, cô ta gắt:
- Vừa mới xong, giờ lại muốn ăn vụng nữa à?
Trương Nhất Phàm cười cười, đổi đề tài:
- Uyển Vân, sao giọng nói của em lại nghe hay như vậy? Cứ giống như tiếng chim sơn ca trong truyền thuyết vậy.
Thẩm Uyển Vân quay người lại, xoa mặt Trương Nhất Phàm:
- Điều này chứng tỏ là anh đã bắt đầu để ý đến em nên mới nhận thấy nhiều ưu điểm trên người em như vậy. Nhất Phàm, có thể mấy ngày nữa em phải quay về.
- Về thủ đô sao?
- Ừ!
Thẩm Uyển Vân gật gật đầu:
- Dù sao em cũng đã tìm được anh, đã thực hiện được giấc mơ bấy lâu nay rồi. Không cần phải tiếp tục làm một phóng viên nhỏ ở tòa soạn báo thành phố nữa. Em nghĩ có lẽ mình quay trở về thủ đô thì sau này có thể giúp anh được gì đó.
- Không cần phải nhọc lòng như vậy đâu. Anh thấy trên đời này, con người ta chỉ cần vui vẻ là được rồi!
Trương Nhất Phàm nhìn vào bóng tối mênh mông nhận thấy mọi chuyện trên đời này có nhiều lúc không giống như mình mong muốn.
Chuyện ngày hôm nay là như vậy. Mọi người đều đang cố gắng hết sức để tiếp đón các vị lãnh đạo thị sát. Nhưng cũng có người lén lút giở trò sau lưng, phá hoại kế hoạch cải cách thành phố.
Cũng không biết rốt cuộc là lần này Thông Thành còn bao nhiêu kẻ ném đá giấu tay nữa ? Dù Bí thư Lâm nắm giữ đại cục nhưng Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Nếu đúng là Thẩm Uyển Vân quay về thủ đô thì có lẽ có thể giúp mình được một vài chuyện thật. Nhưng Trương Nhất Phàm vẫn không muốn làm như vậy. Nếu công khai mối quan hệ với Thẩm Uyển Vân thì đến lúc đó chắc chắn mình sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan mất.
- Được rồi! Vậy thì em tiếp tục ở lại thành phố một thời gian vậy. Nhưng đó là em vì anh mới ở lại nên anh phải đối xử tốt với em một chút.
Thẩm Uyển Vân véo mũi Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ôm eo cô ta, dịu dàng hỏi:
- Uyển Vân, có thật là em không hối hận không?
- Hối hận gì?
Thẩm Uyển Vân giả vờ không biết. Trương Nhất Phàm cũng chẳng buồn giải thích, ôm lấy cô:
- Nào, ngủ thôi!
- Không muốn mà! Giờ mới mấy giờ chứ.
Thẩm Uyển Vân làm nũng, giãy giụa trong lòng Trương Nhất Phàm nhưng lại có vẻ chào đón nồng nhiệt.
Một đêm như vậy như được định trước cho sự đoàn tụ sum vầy. Nhưng có một vài người lại không thể ngồi yên được.
Đã mười giờ hơn rồi, Phó chủ tịch huyện Tô Sĩ Dân và Trưởng ban Tuyên giáo Dịch Thủy Bình đang ngồi trong phòng riêng ở Vạn Tử Thiên Hồng. Hai người đều là thành viên hạng sang của Vạn Tử Thiên Hồng nên bất kỳ lúc nào cũng có thể nhận được những dịch vụ cao cấp nhất.
Nhưng hai người chỉ ngồi im lặng uống trà, không hề có cô gái nào ngồi bên cạnh. Dịch Thủy Bình biết tên Tô Sĩ Dân này không háo sắc. Đàn ông không háo sắc thì chưa chắc đã không ham tiền. Do đó, Dịch Thủy Bình đã kín đáo nhét phong bì cho ông ta.
Tuy hai người đều là ủy viên thường vụ Huyện ủy nhưng dù sao thì Tô Sĩ Dân cũng vào trước một thời gian.
- Ông Tô, không phải là tôi đã nói với ông rồi sao. Thời gian này ông phải cẩn thận một chút. Lâm Đông Hải có thể đề phòng ông đó.
Dịch Thủy Bình nói nhỏ.
- Không phải là ông lại nghe được tin đồn gì đó chứ?
Tô Sĩ Dân bỏ một miếng điểm tâm vào miệng.
- Có một vài chuyện không nhất định phải nghe tin đồn. Ông thử nghĩ xem, Lâm Đông Hải giao hết những trọng trách về kinh tế thương mại, thu hút vốn đầu tư, ngoại thương, trung tâm phục vụ xúc tiến đầu tư cho Trương Nhất Phàm quản lý. Điều này nói lên điều gì? Ông ta muốn chống lại một Phó chủ tịch thường trực huyện như ông.
Tô Sĩ Dân chau mày lại:
- Tên Chủ tịch huyện Uông Viễn Dương này đã không quan tâm tới thì mình quan tâm nhiều như vậy cũng có ích gì đâu chứ?
- Uông Viễn Dương là người như thế nào chứ? Ông ta chính là một con rối, một con bù nhìn trong tay của Lâm Đông Hải. Mục đích ông ta đến Thông Thành chỉ là để giúp đỡ Lâm Đông Hải trấn thủ cục diện thôi.
Dịch Thủy Bình lớn hơn Tô Sĩ Dân bốn năm tuổi nên già đời giảo hoạt hơn hẳn. Hơn nữa khuôn mặt gầy gò, đôi mắt lúc nào cũng lộ ra cái vẻ khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
- Mẹ nó chứ, cái tên Trương Nhất Phàm kia, tôi thật không cam tâm. Tại sao càng bị chèn ép hắn ta lại càng nhảy cao hơn. Hôm nay lại để cho hắn ta lộ diện rồi. Nghe nói là ngay cả Chủ tịch Trương cũng nhìn hắn với ánh mắt khác. Bí thư Phùng thì càng coi hắn là bảo bối. Không được, tôi phải nghĩ cách để đè nén sự nổi trội của hắn xuống.
Tô Sĩ Dân tức giận bất bình uống trà, lại châm một điếu thuốc.
Dịch Thủy Bình búng tàn thuốc, biết chuyện giấy quy hoạch là do Tô Sĩ Dân giở trò. Chỉ có điều không ngờ là không có giấy quy hoạch nhưng lại khiến cho Trương Nhất Phàm gây được sự chú ý đến như vậy.
Đã không chèn ép được Trương Nhất Phàm, không làm lay chuyển được vị trí của Lâm Đông Hải ở Thông Thành rồi. Vậy sao không đi theo con đường khác? Thế là ông ta thăm dò chỉ điểm cho Tô Sĩ Dân :
- Chủ tịch huyện Tô, tôi cảm thấy có thể lợi dụng tên Uông Viễn Dương này được.
- Uông Viễn Dương?
Tô Sĩ Dân nhìn Dịch Thủy Bình với vẻ hồ nghi:
- Ông nói ông ta có thể trở thành đồng minh của chúng ta?
Dịch Thủy Bình giả bộ cười bí hiểm:
- Ông nói khuyết điểm lớn nhất của đàn ông là gì?
Tô Sĩ Dân lắc lắc đầu:
- Ông muốn nói gì thì nói đi, đừng úp úp mở mở nữa.
Xem ra thì tâm trạng của Tô Sĩ Dân không tốt, nói xong lại rít mạnh một hơi thuốc.
Dịch Thủy Bình cũng không tức giận, chậm rãi nói:
- Đàn ông không thể thiếu tiền bạc, quyền lực và đàn bà. Đối với tên Uông Viễn Dương này, chúng ta không thể nào cho ông ta quyền lực được rồi. Trực tiếp đưa tiền thì lại có thể có tác dụng ngược. Gia đình ông ta ở huyện Tế Châu, quanh năm chẳng có vợ bên cạnh. Vì vậy cái mà ông ta thiếu thốn nhất là gì? Đương nhiên là đàn bà.
- Ý ông là tìm cho hắn ta một con đàn bà?
Tô Sĩ Dân đã đoán ra dụng ý của Dịch Thủy Bình.
Dịch Thủy Bình gật gật đầu.
- Tìm một cô nào xinh đẹp một chút. Tôi nghĩ không khó để lôi hắn ta xuống nước đâu.
- Ừ! Tôi lại nghĩ đến một người.
Dịch Thủy Bình bỗng nhiên nghĩ đến cô nữ phóng viên ở đài truyền hình huyện kia. Chẳng phải cô ta là tình nhân của cháu trai mình sao? Nếu bắt thằng nhóc thối tha Thi Vĩnh Nhiên nhường cô ta lại. Mình nghĩ trước mặt mình, thằng nhóc này không dám không chịu đâu! Quyết định xong, Tô Sĩ Dân thầm toan tính trong bụng.
Đã không thể công phá trực diện thì thì đi đường vòng, ra tay từ bên trong bọn họ vậy. Chỉ cần kéo được tên Uông Viễn Dương xuống nước thì chẳng khó khăn gì để loại bỏ Trương Nhất Phàm cả.
Hai người ngồi trong phòng riêng vạch kế hoạch rất lâu. Thấy không còn sớm nữa, Tô Sĩ Dân đứng dậy nói:
- Mười một giờ rồi, tôi phải đi đây.
Dịch Thủy Bình nhìn ông ta đầy thâm ý:
- Không đi tắm à? Ông đừng lãng phí một tấm thẻ víp chứ.
Sắc mặt của Tô Sĩ Dân có chút thay đổi, hơi buồn bã:
- Anh tự đi một mình đi! Tôi không giỏi mấy khoản đó.
Nói xong, cũng không khách khí, kéo cửa đi thẳng ra ngoài.
Dịch Thủy Bình cười cười, cũng không để ý đến ông ta nữa. Đợi cho Tô Sĩ Dân đi rồi, một mình ông ta đến trung tâm tắm rửa thư giãn.
Hồ Lôi và Đường Vũ cũng đang tắm ở đây. Hai người ngâm mình trong bể tắm công cộng, dùng khăn phủ lên mặt. Hồ Lôi nói:
- Đường Vũ, anh Phàm đã biết chuyện cậu được điều về Phòng chưa?
- Vẫn chưa nói với anh ấy nữa!
Định tối nay gọi anh ấy cùng đến. Thấy dạo này anh ấy rất bận, nên tôi không nói.
- Anh ấy rất bận, nhưng cậu cũng ghê thật. Đã làm Đội trưởng đại đội trị an rồi đó. Tôi thấy trong vài năm nữa, cũng chẳng khó khăn để có thể leo lên cái chức Trưởng phòng đâu. Sau này có cậu rồi thì chắc chơi gái cũng rất an toàn đúng không!
Hồ Lôi cười gian manh.
- Mẹ nó, cậu thật là một tên khốn nạn. Chẳng trách anh Phàm nói cậu là người không đổi được tà tâm. Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!
Đường Vũ bỏ cái khăn ở trên mặt ra, hỏi lại một câu:
- Có phải là cảm thấy Băng Băng thôi chưa đủ không? Nếu không thì tặng cho tôi đi, tôi không chê là đã qua tay cậu đâu.
- Trời! Cậu tính theo đuổi bạn gái của bạn đó hả. Đồ vô lương tâm. Không ngờ lại dám nhắm đến Băng Băng.
Hồ Lôi thiếu chút nữa là nhảy dựng lên chửi.
Đường Vũ lại không mảy may để ý:
- Ôi, chỉ có điều là tôi không xứng với Băng Băng thôi! Một người con gái tốt như vậy mà lại bị một tên háo sắc như cậu làm hại.
- Đi chết đi! Coi chừng tôi trở mặt với cậu đó.
Hồ Lôi trừng mắt, hơi tức giận.
- Ha ha…
Đường Vũ bỗng nhiên cười lớn:
- Tôi cứ nghĩ là tên khốn nhà cậu không có lương tâm chứ. Thì ra là vẫn còn rất quan tâm đến Băng Băng mà. Thôi được rồi, không nói cô ta nữa, chúng ta đi mát xa đi.
- Cái này còn được.
Hồ Lôi nhảy ra khỏi mặt nước, lấy khăn quấn quanh người.
- Tối nay ở Song Phi? Hay là Long Hí Phụng?
Hồ Lôi nhìn những cô gái gợi cảm quyến rũ trong bãi tắm lại chộn rộn đứng lên.
Đường Vũ bỗng nhiên kéo kéo anh ta, hạ thấp giọng nói:
- Người mới vừa đi qua kia hình như là Dịch Thủy Bình.
- Cái gì? Cái lão háo sắc cũng đến à?
Hồ Lôi cảnh giác nhìn về phòng riêng mà Đường Vũ chỉ. Dịch Thủy Bình vừa mới đi vào, cửa khép hờ. Hồ Lôi liếc nhìn một cái, quả nhiên là ông ta.
Lúc này, có một cô nhân viên mát xa quấn khăn tắm đi về phía này. Hồ Lôi quen biết người này nên lập tức tiến về trước một bước, kéo tay cô gái kia đến một góc.
Cô nhân viên mát xa vừa mới giật mình hoảng sợ nhưng thấy Hồ Lôi thì lập tức để lộ một nụ cười lẳng lơ:
- Hồ Thiếu gia, xin lỗi, hôm nay đã có người hẹn giờ rồi.
Hồ Lôi bóp ngực cô ta một cái:
- Là người khách ở phòng riêng số 8 phải không?
- Đúng, sao anh biết?
Cô nhân viên mát xa thấy Hồ Lôi vô tư để tay ở chỗ nhô cao của mình nhưng cũng chẳng phản đối gì. Ở bãi tắm, bị khách sàm sỡ vốn chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Huống chi cô ta vốn là loại con gái sống buông thả. Sờ một cái, hôn một cái đã sao? Chỉ cần có tiền thì muốn chơi kiểu gì cũng chiều.
Hồ Lôi cũng không dây dưa với cô ta, thò tay vào vạt dưới khăn tắm của cô gái. Trời, đã ướt hết rồi. Rút tay ra xoa xoa vào khăn tắm của người ta
- Cô cứ làm việc của cô trước đi, xong việc thì gọi điện cho tôi.
Cô gái cũng không biết Hồ Lôi muốn làm gì, vẫy vẫy tay:
- Bái bai!
Đường Vũ trừng mắt với anh ta:
- Anh định làm gì vậy hả?
Hồ Lôi không thèm để ý cười cười nói:
- Không có gì, chỉ tìm hiểu xem bình thường lão già háo sắc đó thích chơi loại gì. Biết mình biết người thôi mà, không có gì, đi thôi.
Đường Vũ thấy tên khốn này chẳng có gì hay ho. Chẳng lẽ anh ta muốn nhằm vào Dịch Thủy Bình sao? Nhưng tên Dịch Thủy Bình này già đời giảo hoạt, Hồ Lôi chưa chắc là đối thủ của ông ta đâu!
Mặc kệ anh ta đi, coi như mình không nhìn thấy chuyện gì cả. Dọc đường, Đường Vũ cứ suy nghĩ mãi. Mình vừa mới được điều về Phòng, tốt nhất nên cẩn thận một chút. Lần này nếu không phải là Trương Nhất Phàm cung cấp manh mối cho mình thì vụ án buôn người chưa chắc đã phá nhanh như vậy. Tất cả những điều này phải cảm ơn Trương Nhất Phàm.
Nếu không phá được vụ trọng án này thì mình có thể được điều về Phòng hay không vẫn là một ẩn số. Mọi người đã là người cùng hội cùng thuyền rồi. Chỉ cần có lợi cho Trương Nhất Phàm thì Hồ Lôi có định gây sức ép như thế nào đi nữa, anh ta cũng không quan tâm.
Thẩm Uyển Vân đứng bên cửa sổ ngoài ban công. Trương Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ xinh của cô ta. Tóc dài bay bay, một mùi thơm thoang thoảng len vào mũi. Trương Nhất Phàm hít một hơi rồi tiện đó ghé sát mũi lên cổ cô ta.
- Cơ thể em có mùi thơm.
- Thật sao? Hình như em không xịt nước hoa.
Thẩm Uyển Vân ngửi ngửi, cười nói:
- Là ảo giác của anh đó.
- Ha ha…coi như là ảo giác của anh đi!
Bàn tay của Trương Nhất Phàm đang ôm eo hơi xịch lên phía trên một chút và đã cảm nhận được mép của chiếc áo ngực.
Thẩm Uyển Vân dường như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm thì nắm chặt tay của anh ta, cô ta gắt:
- Vừa mới xong, giờ lại muốn ăn vụng nữa à?
Trương Nhất Phàm cười cười, đổi đề tài:
- Uyển Vân, sao giọng nói của em lại nghe hay như vậy? Cứ giống như tiếng chim sơn ca trong truyền thuyết vậy.
Thẩm Uyển Vân quay người lại, xoa mặt Trương Nhất Phàm:
- Điều này chứng tỏ là anh đã bắt đầu để ý đến em nên mới nhận thấy nhiều ưu điểm trên người em như vậy. Nhất Phàm, có thể mấy ngày nữa em phải quay về.
- Về thủ đô sao?
- Ừ!
Thẩm Uyển Vân gật gật đầu:
- Dù sao em cũng đã tìm được anh, đã thực hiện được giấc mơ bấy lâu nay rồi. Không cần phải tiếp tục làm một phóng viên nhỏ ở tòa soạn báo thành phố nữa. Em nghĩ có lẽ mình quay trở về thủ đô thì sau này có thể giúp anh được gì đó.
- Không cần phải nhọc lòng như vậy đâu. Anh thấy trên đời này, con người ta chỉ cần vui vẻ là được rồi!
Trương Nhất Phàm nhìn vào bóng tối mênh mông nhận thấy mọi chuyện trên đời này có nhiều lúc không giống như mình mong muốn.
Chuyện ngày hôm nay là như vậy. Mọi người đều đang cố gắng hết sức để tiếp đón các vị lãnh đạo thị sát. Nhưng cũng có người lén lút giở trò sau lưng, phá hoại kế hoạch cải cách thành phố.
Cũng không biết rốt cuộc là lần này Thông Thành còn bao nhiêu kẻ ném đá giấu tay nữa ? Dù Bí thư Lâm nắm giữ đại cục nhưng Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Nếu đúng là Thẩm Uyển Vân quay về thủ đô thì có lẽ có thể giúp mình được một vài chuyện thật. Nhưng Trương Nhất Phàm vẫn không muốn làm như vậy. Nếu công khai mối quan hệ với Thẩm Uyển Vân thì đến lúc đó chắc chắn mình sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan mất.
- Được rồi! Vậy thì em tiếp tục ở lại thành phố một thời gian vậy. Nhưng đó là em vì anh mới ở lại nên anh phải đối xử tốt với em một chút.
Thẩm Uyển Vân véo mũi Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ôm eo cô ta, dịu dàng hỏi:
- Uyển Vân, có thật là em không hối hận không?
- Hối hận gì?
Thẩm Uyển Vân giả vờ không biết. Trương Nhất Phàm cũng chẳng buồn giải thích, ôm lấy cô:
- Nào, ngủ thôi!
- Không muốn mà! Giờ mới mấy giờ chứ.
Thẩm Uyển Vân làm nũng, giãy giụa trong lòng Trương Nhất Phàm nhưng lại có vẻ chào đón nồng nhiệt.
Một đêm như vậy như được định trước cho sự đoàn tụ sum vầy. Nhưng có một vài người lại không thể ngồi yên được.
Đã mười giờ hơn rồi, Phó chủ tịch huyện Tô Sĩ Dân và Trưởng ban Tuyên giáo Dịch Thủy Bình đang ngồi trong phòng riêng ở Vạn Tử Thiên Hồng. Hai người đều là thành viên hạng sang của Vạn Tử Thiên Hồng nên bất kỳ lúc nào cũng có thể nhận được những dịch vụ cao cấp nhất.
Nhưng hai người chỉ ngồi im lặng uống trà, không hề có cô gái nào ngồi bên cạnh. Dịch Thủy Bình biết tên Tô Sĩ Dân này không háo sắc. Đàn ông không háo sắc thì chưa chắc đã không ham tiền. Do đó, Dịch Thủy Bình đã kín đáo nhét phong bì cho ông ta.
Tuy hai người đều là ủy viên thường vụ Huyện ủy nhưng dù sao thì Tô Sĩ Dân cũng vào trước một thời gian.
- Ông Tô, không phải là tôi đã nói với ông rồi sao. Thời gian này ông phải cẩn thận một chút. Lâm Đông Hải có thể đề phòng ông đó.
Dịch Thủy Bình nói nhỏ.
- Không phải là ông lại nghe được tin đồn gì đó chứ?
Tô Sĩ Dân bỏ một miếng điểm tâm vào miệng.
- Có một vài chuyện không nhất định phải nghe tin đồn. Ông thử nghĩ xem, Lâm Đông Hải giao hết những trọng trách về kinh tế thương mại, thu hút vốn đầu tư, ngoại thương, trung tâm phục vụ xúc tiến đầu tư cho Trương Nhất Phàm quản lý. Điều này nói lên điều gì? Ông ta muốn chống lại một Phó chủ tịch thường trực huyện như ông.
Tô Sĩ Dân chau mày lại:
- Tên Chủ tịch huyện Uông Viễn Dương này đã không quan tâm tới thì mình quan tâm nhiều như vậy cũng có ích gì đâu chứ?
- Uông Viễn Dương là người như thế nào chứ? Ông ta chính là một con rối, một con bù nhìn trong tay của Lâm Đông Hải. Mục đích ông ta đến Thông Thành chỉ là để giúp đỡ Lâm Đông Hải trấn thủ cục diện thôi.
Dịch Thủy Bình lớn hơn Tô Sĩ Dân bốn năm tuổi nên già đời giảo hoạt hơn hẳn. Hơn nữa khuôn mặt gầy gò, đôi mắt lúc nào cũng lộ ra cái vẻ khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
- Mẹ nó chứ, cái tên Trương Nhất Phàm kia, tôi thật không cam tâm. Tại sao càng bị chèn ép hắn ta lại càng nhảy cao hơn. Hôm nay lại để cho hắn ta lộ diện rồi. Nghe nói là ngay cả Chủ tịch Trương cũng nhìn hắn với ánh mắt khác. Bí thư Phùng thì càng coi hắn là bảo bối. Không được, tôi phải nghĩ cách để đè nén sự nổi trội của hắn xuống.
Tô Sĩ Dân tức giận bất bình uống trà, lại châm một điếu thuốc.
Dịch Thủy Bình búng tàn thuốc, biết chuyện giấy quy hoạch là do Tô Sĩ Dân giở trò. Chỉ có điều không ngờ là không có giấy quy hoạch nhưng lại khiến cho Trương Nhất Phàm gây được sự chú ý đến như vậy.
Đã không chèn ép được Trương Nhất Phàm, không làm lay chuyển được vị trí của Lâm Đông Hải ở Thông Thành rồi. Vậy sao không đi theo con đường khác? Thế là ông ta thăm dò chỉ điểm cho Tô Sĩ Dân :
- Chủ tịch huyện Tô, tôi cảm thấy có thể lợi dụng tên Uông Viễn Dương này được.
- Uông Viễn Dương?
Tô Sĩ Dân nhìn Dịch Thủy Bình với vẻ hồ nghi:
- Ông nói ông ta có thể trở thành đồng minh của chúng ta?
Dịch Thủy Bình giả bộ cười bí hiểm:
- Ông nói khuyết điểm lớn nhất của đàn ông là gì?
Tô Sĩ Dân lắc lắc đầu:
- Ông muốn nói gì thì nói đi, đừng úp úp mở mở nữa.
Xem ra thì tâm trạng của Tô Sĩ Dân không tốt, nói xong lại rít mạnh một hơi thuốc.
Dịch Thủy Bình cũng không tức giận, chậm rãi nói:
- Đàn ông không thể thiếu tiền bạc, quyền lực và đàn bà. Đối với tên Uông Viễn Dương này, chúng ta không thể nào cho ông ta quyền lực được rồi. Trực tiếp đưa tiền thì lại có thể có tác dụng ngược. Gia đình ông ta ở huyện Tế Châu, quanh năm chẳng có vợ bên cạnh. Vì vậy cái mà ông ta thiếu thốn nhất là gì? Đương nhiên là đàn bà.
- Ý ông là tìm cho hắn ta một con đàn bà?
Tô Sĩ Dân đã đoán ra dụng ý của Dịch Thủy Bình.
Dịch Thủy Bình gật gật đầu.
- Tìm một cô nào xinh đẹp một chút. Tôi nghĩ không khó để lôi hắn ta xuống nước đâu.
- Ừ! Tôi lại nghĩ đến một người.
Dịch Thủy Bình bỗng nhiên nghĩ đến cô nữ phóng viên ở đài truyền hình huyện kia. Chẳng phải cô ta là tình nhân của cháu trai mình sao? Nếu bắt thằng nhóc thối tha Thi Vĩnh Nhiên nhường cô ta lại. Mình nghĩ trước mặt mình, thằng nhóc này không dám không chịu đâu! Quyết định xong, Tô Sĩ Dân thầm toan tính trong bụng.
Đã không thể công phá trực diện thì thì đi đường vòng, ra tay từ bên trong bọn họ vậy. Chỉ cần kéo được tên Uông Viễn Dương xuống nước thì chẳng khó khăn gì để loại bỏ Trương Nhất Phàm cả.
Hai người ngồi trong phòng riêng vạch kế hoạch rất lâu. Thấy không còn sớm nữa, Tô Sĩ Dân đứng dậy nói:
- Mười một giờ rồi, tôi phải đi đây.
Dịch Thủy Bình nhìn ông ta đầy thâm ý:
- Không đi tắm à? Ông đừng lãng phí một tấm thẻ víp chứ.
Sắc mặt của Tô Sĩ Dân có chút thay đổi, hơi buồn bã:
- Anh tự đi một mình đi! Tôi không giỏi mấy khoản đó.
Nói xong, cũng không khách khí, kéo cửa đi thẳng ra ngoài.
Dịch Thủy Bình cười cười, cũng không để ý đến ông ta nữa. Đợi cho Tô Sĩ Dân đi rồi, một mình ông ta đến trung tâm tắm rửa thư giãn.
Hồ Lôi và Đường Vũ cũng đang tắm ở đây. Hai người ngâm mình trong bể tắm công cộng, dùng khăn phủ lên mặt. Hồ Lôi nói:
- Đường Vũ, anh Phàm đã biết chuyện cậu được điều về Phòng chưa?
- Vẫn chưa nói với anh ấy nữa!
Định tối nay gọi anh ấy cùng đến. Thấy dạo này anh ấy rất bận, nên tôi không nói.
- Anh ấy rất bận, nhưng cậu cũng ghê thật. Đã làm Đội trưởng đại đội trị an rồi đó. Tôi thấy trong vài năm nữa, cũng chẳng khó khăn để có thể leo lên cái chức Trưởng phòng đâu. Sau này có cậu rồi thì chắc chơi gái cũng rất an toàn đúng không!
Hồ Lôi cười gian manh.
- Mẹ nó, cậu thật là một tên khốn nạn. Chẳng trách anh Phàm nói cậu là người không đổi được tà tâm. Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!
Đường Vũ bỏ cái khăn ở trên mặt ra, hỏi lại một câu:
- Có phải là cảm thấy Băng Băng thôi chưa đủ không? Nếu không thì tặng cho tôi đi, tôi không chê là đã qua tay cậu đâu.
- Trời! Cậu tính theo đuổi bạn gái của bạn đó hả. Đồ vô lương tâm. Không ngờ lại dám nhắm đến Băng Băng.
Hồ Lôi thiếu chút nữa là nhảy dựng lên chửi.
Đường Vũ lại không mảy may để ý:
- Ôi, chỉ có điều là tôi không xứng với Băng Băng thôi! Một người con gái tốt như vậy mà lại bị một tên háo sắc như cậu làm hại.
- Đi chết đi! Coi chừng tôi trở mặt với cậu đó.
Hồ Lôi trừng mắt, hơi tức giận.
- Ha ha…
Đường Vũ bỗng nhiên cười lớn:
- Tôi cứ nghĩ là tên khốn nhà cậu không có lương tâm chứ. Thì ra là vẫn còn rất quan tâm đến Băng Băng mà. Thôi được rồi, không nói cô ta nữa, chúng ta đi mát xa đi.
- Cái này còn được.
Hồ Lôi nhảy ra khỏi mặt nước, lấy khăn quấn quanh người.
- Tối nay ở Song Phi? Hay là Long Hí Phụng?
Hồ Lôi nhìn những cô gái gợi cảm quyến rũ trong bãi tắm lại chộn rộn đứng lên.
Đường Vũ bỗng nhiên kéo kéo anh ta, hạ thấp giọng nói:
- Người mới vừa đi qua kia hình như là Dịch Thủy Bình.
- Cái gì? Cái lão háo sắc cũng đến à?
Hồ Lôi cảnh giác nhìn về phòng riêng mà Đường Vũ chỉ. Dịch Thủy Bình vừa mới đi vào, cửa khép hờ. Hồ Lôi liếc nhìn một cái, quả nhiên là ông ta.
Lúc này, có một cô nhân viên mát xa quấn khăn tắm đi về phía này. Hồ Lôi quen biết người này nên lập tức tiến về trước một bước, kéo tay cô gái kia đến một góc.
Cô nhân viên mát xa vừa mới giật mình hoảng sợ nhưng thấy Hồ Lôi thì lập tức để lộ một nụ cười lẳng lơ:
- Hồ Thiếu gia, xin lỗi, hôm nay đã có người hẹn giờ rồi.
Hồ Lôi bóp ngực cô ta một cái:
- Là người khách ở phòng riêng số 8 phải không?
- Đúng, sao anh biết?
Cô nhân viên mát xa thấy Hồ Lôi vô tư để tay ở chỗ nhô cao của mình nhưng cũng chẳng phản đối gì. Ở bãi tắm, bị khách sàm sỡ vốn chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Huống chi cô ta vốn là loại con gái sống buông thả. Sờ một cái, hôn một cái đã sao? Chỉ cần có tiền thì muốn chơi kiểu gì cũng chiều.
Hồ Lôi cũng không dây dưa với cô ta, thò tay vào vạt dưới khăn tắm của cô gái. Trời, đã ướt hết rồi. Rút tay ra xoa xoa vào khăn tắm của người ta
- Cô cứ làm việc của cô trước đi, xong việc thì gọi điện cho tôi.
Cô gái cũng không biết Hồ Lôi muốn làm gì, vẫy vẫy tay:
- Bái bai!
Đường Vũ trừng mắt với anh ta:
- Anh định làm gì vậy hả?
Hồ Lôi không thèm để ý cười cười nói:
- Không có gì, chỉ tìm hiểu xem bình thường lão già háo sắc đó thích chơi loại gì. Biết mình biết người thôi mà, không có gì, đi thôi.
Đường Vũ thấy tên khốn này chẳng có gì hay ho. Chẳng lẽ anh ta muốn nhằm vào Dịch Thủy Bình sao? Nhưng tên Dịch Thủy Bình này già đời giảo hoạt, Hồ Lôi chưa chắc là đối thủ của ông ta đâu!
Mặc kệ anh ta đi, coi như mình không nhìn thấy chuyện gì cả. Dọc đường, Đường Vũ cứ suy nghĩ mãi. Mình vừa mới được điều về Phòng, tốt nhất nên cẩn thận một chút. Lần này nếu không phải là Trương Nhất Phàm cung cấp manh mối cho mình thì vụ án buôn người chưa chắc đã phá nhanh như vậy. Tất cả những điều này phải cảm ơn Trương Nhất Phàm.
Nếu không phá được vụ trọng án này thì mình có thể được điều về Phòng hay không vẫn là một ẩn số. Mọi người đã là người cùng hội cùng thuyền rồi. Chỉ cần có lợi cho Trương Nhất Phàm thì Hồ Lôi có định gây sức ép như thế nào đi nữa, anh ta cũng không quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.