Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 86: Hoa sau đình?

Tây Lâu Nguyệt

02/04/2013

Mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà buông xuống chiếu rọi khắp mọi nơi, chân trời được phủ bởi những ráng hồng rực rỡ.

Đoàn xe đang chạy về phía tỉnh thành bỗng nhiên dừng lại. Người lái xe không biết làm sao, nhìn về phía ông Lý đang ngồi ở phía sau nói:

- Chủ tịch hội đồng quản trị, xe bị thủng lốp rồi. Ông đợi một chút, năm phút là xong thôi ạ.

Hôm nay tâm trạng của ông Lý vô cùng tốt nên điềm tĩnh gật gật đầu,

- Đi đi!

Sau đó ngồi lại trong xe, nắm lấy tay của Âu Dương Viện Viện như không muốn rời ra.

Dọc đường đi, Âu Dương Viện Viện không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng cứ lẩm bẩm:

- Anh Nhất Phàm, anh mau xuất hiện đi, mau xuất hiện đi!

Tài xế xuống xe thay lốp. Xe dừng hẳn lại.

Chủ tịch tỉnh Trương ngồi trong xe, cảm thấy rất hài lòng với việc thị sát ngày hôm nay. Huyện Thông Thành đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta. Nghe được vài câu khen ngợi của Chủ tịch tỉnh Trương, Bí thư Thành ủy Phùng còn vui hơn cả quả phụ được con nữa.

Người tài xế này thật lanh lợi, chỉ cần ba phút là đã thay xong bánh xe. Lúc ông ta đang phủi phủi tay chuẩn bị lên xe thì một chiếc Santana từ phía sau vội vàng chạy tới.

Cảnh sát vũ trang ở phía sau đoàn xe thấy vậy thì lập tức xuống xe, chặn chiếc xe lại ở vạch một trăm mét. Trương Nhất Phàm vội vàng nhảy xuống xe, hét lớn:

- Đợi một chút, đợi một chút.

Bí thư Lâm cùng mọi người nghe tiếng thì ngoảnh lại. Thấy Trương Nhất Phàm tiến tới thì không khỏi chau mày nhủ thầm: “Cậu ta muốn làm gì đây?”. Bí thư Lâm thấy trong tay cậu ta hươ hươ một tờ chi phiếu thì hiểu ngay. Không phải lúc nãy vợ chồng Lý Tuệ Hoa nói là tặng cho anh ta một triệu tệ sao? Xem ra là đến để trả lại tiền rồi đây! Trương Nhất Phàm có thể có thái độ này khiến cho Bí thư Lâm rất vui.

Quả nhiên, Trương Nhất Phàm đã vượt qua vạch cảnh giới, hét về phía chiếc xe của ông Lý.

- Âu Dương Viện Viện, đợi một chút.

Âu Dương Viện Viện ngồi trong xe bỗng nghe thấy tiếng gọi. Dường như là tiếng của Trương Nhất Phàm. Cô ta quay ngoắt đầu lại nhìn về phía đằng đó. Lúc cô ta nhìn thấy Trương Nhất Phàm thì vui mừng vẫy tay, hét lớn:

- Anh Nhất Phàm, anh Nhất Phàm! Em ở đây!

Sau đó cô ta lao xuống xe, chạy về phía Trương Nhất Phàm.

- Anh Nhất Phàm!

Con nhỏ này chẳng biết xấu hổ gì cả, cứ nhào vào lòng của Trương Nhất Phàm.

Những người khác lần lượt xuống xe, thấy cảnh tượng đó thì như được mở mang tầm mắt. Bí thư Lâm thầm nhíu mày. Thằng nhóc này không phải là đã làm gì con bé rồi chứ? Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Trương Nhất Phàm buồn phiền, vực thẳng người Âu Dương Viên Viên dậy:

- Ba mẹ em đâu? Dẫn anh đi gặp họ đi.

Âu Dương Viện Viện không biết Trương Nhất Phàm muốn làm gì liền chỉ về phía đôi tuấn nam tiêu nữ kia nói:

- Ở kia kìa!

Trương Nhất Phàm buông Âu Dương Viện Viện ra, bước đến bên cạnh hai người.

- Hai vị chính là bố mẹ của Âu Dương Viện Viện phải không! Đây là tấm chi phiếu một triệu tệ mà hai vị đã đưa, xin nhận lại cho.

Trương Nhất Phàm đưa ra tấm chi phiếu một triệu tệ.

- Tôi cứu Âu Dương Viện Viện không phải là vì tiền, cũng không vì bất kỳ mục đích nào cả. Nếu hai người có gì đó không rõ thì có thể về hỏi Viện Viện.

Âu Dương Kiến Thành liếc mắt nhìn có chút không hài lòng:

- Anh là cái anh Nhất Phàm kia à? Mong anh chú ý một chút, không được gần gũi với Viện Viện nhà chúng tôi như thế. Nó chỉ là một đứa trẻ, không hiểu gì hết.

Trương Nhất Phàm sửng sốt. Xem ra thì hành động lúc nãy của con nhỏ này đã khiến cho đôi vợ chồng này hiểu nhầm. Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:

- Ông Âu Dương, xin ông hãy tin con gái của mình, cũng xin ông tin tấm lòng lương thiện của một người Trung Quốc. Giữa tôi và Viện Viện là trong sạch.

- Tốt nhất là không có gì hết, nếu không thì cậu sẽ phải hối hận cả đời đó.

Âu Dương Kiến Thành nói vẻ lạnh lùng.

- Bố! Sao bố lại nói vậy.

Âu Dương Viện Viện rất không hài lòng, nhìn Âu Dương Kiến Thành.

Lý Tuệ Hoa kéo con gái về bên mình:

- Anh Nhất Phàm, cảm ơn anh đã chăm sóc Viện Viện mấy ngày nay. Tôi nghĩ hay là anh cứ nhận lấy tấm chi phiếu này đi! Chúng tôi chẳng có ý gì cả, cũng hi vọng là anh đừng suy nghĩ gì khác. Ngày mai chúng tôi phải về Hồng Kông rồi. Cũng hi vọng là sau này anh và Viện Viện đừng liên lạc gì cả.

Sắc mặt của Trương Nhất Phàm dần dần trầm xuống. Nghe hai vợ chồng này nói thì hình như là có thành kiến rất lớn với mình thì phải. Chẳng lẽ lại cho rằng mình đã làm gì con gái của họ sao?

Thôi đi, không thèm giải thích với những người này.



Trương Nhất Phàm giơ tay lên ném tờ chi phiếu lên không trung, bình thản nói một câu:

- Vô vị!

Sau đó, anh ta bỏ đi thẳng không thèm quay đầu lại.

- Đợi đã.

Lúc này, ông Lý Gia Minh mới từ trên xe bước xuống:

- Cậu Trương Nhất Phàm, đợi một chút.

Trương Nhất Phàm đứng lại, quay lưng với họ:

- Ông Lý còn có chuyện gì nữa vậy? Nhưng mà tôi không muốn bị người ta hiểu lầm nữa đâu.

- Ha ha… … tôi tin vào nhân cách của cậu.

Ông Lý Gia Minh tiến gần lại Trương Nhất Phàm, đưa tay về phía cậu ta. Lúc mới nhận phòng ông ta đã cảm thấy thích thằng nhóc này rồi. Một chàng thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầu mà đã làm Phó chủ tịch huyện thì chắc hẳn không phải là kẻ tầm thường. Hơn nữa thái độ của Trương Nhất Phàm lúc ở trong phòng tiếp khách cũng rất rõ ràng, ung dung, bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy. Có khí phách của mình một thời!

Ông ta nhìn Trương Nhất Phàm kèm theo một nụ cười điềm tĩnh:

- Tôi tin cậu không phải là người như vậy.

Lúc này Trương Nhất Phàm mới quay người lại, đưa tay ra bắt tay của Lý Gia Minh.

- Thằng nhóc này giỏi, cố gắng làm cho tốt nhé. Lần sau tôi còn đến huyện Thông Thành nữa đó.

Trương Nhất Phàm cũng cười cười:

- Cảm ơn, huyện Thông Thành chúng tôi tuyệt đối sẽ không phụ nhã ý của ông.

Lý Gia Minh vỗ vai Trương Nhất Phàm nói:

- Lâu lắm rồi không được gặp người hợp gu như cậu. Nếu có cơ hội thì hãy đến Hồng Kông. Tôi rất thích người trẻ tuổi như cậu.

- Được khen, Trương Nhất Phàm tôi đây thấy hơi xấu hổ.

Trương Nhất Phàm trả lời với vẻ không kiêu ngạo nhưng cũng không tỏ ra mình thấp kém.

Lúc này, Lý Gia Minh mới quay lại vô cùng nghiêm túc nói với hai vợ chồng Lý Tuệ Hoa:

- Mấy đứa còn không chịu xin lỗi cậu Trương Nhất Phàm đi!

- Dạ, thưa bố!

Âu Dương Kiến Thành liếc nhìn vợ một cái rồi hai người tiến về trước một bước, cúi cúi đầu.

- Xin lỗi, lúc nãy chúng tôi đã thô lỗ. Mong cậu Trương bỏ qua cho.

Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:

- Xin lỗi là được rồi. Tôi nghĩ chắc chắn có chỗ nào đó khiến hai vị hiểu lầm thôi. Nhưng sau khi hai người về nhà có thể hỏi tường tận Viện Viện. Những chuyện khác tôi cũng không muốn nói nhiều. Chúc các vị lên đường bình an.

Ông Lý Gia Minh nhìn thấy cách xử sự của Trương Nhất Phàm, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, luôn rất ung dung, điềm tĩnh trước mọi sự thị phi đúng sai thì không khỏi có cái nhìn khác.

Ông ta kéo tay Âu Dương Viện Viện:

- Viện Viện, còn không tạm biệt anh Nhất Phàm đi. Chúng ta phải đi rồi.

- Anh Nhất Phàm, tạm biệt!

Lúc này Âu Dương Viện Viện đã ngoan ngoãn, vẫy vẫy tay về phía Trương Nhất Phàm rồi cùng ông Lý Gia Minh lên xe. Trương Nhất Phàm vẫy tay:

- Tạm biệt! Lên đương bình an nhé!

Chủ tịch tỉnh Trương ngồi ở trên xe đều đã thấy hết mọi chuyện. Ông ta không xuống xe mà ngồi im lặng đợi xem thằng nhóc này xử lý chuyện hiểu lầm này như thế nào. Ông ta tin là Trương Nhất Phàm không thể làm chuyện gì quá đáng với con gái nhà người ta.

Thấy mọi hiểu lầm đã được hóa giải, ông ta mỉm cười nói với tài xế:

- Chạy đi!

Về đến thành phố, Bí thư Lâm phê bình Trương Nhất Phàm một câu:

- Chuyện lớn như vậy mà cậu lại không báo cáo lên trên. Thiếu chút nữa là rắc rối to rồi.

Trương Nhất Phàm đành phải đáp:

- Phải, phải, phải!

Thực ra chuyện này, Trương Nhất Phàm đã dẫn Âu Dương Viện Viện đến Phòng Công an để nhận người và tiến hành ghi chép lại rồi. Chỉ có điều là lúc đó mọi người không biết thân phận thật sự của cô ta nên mới xảy ra hiểu lầm.

Bí thư Lâm bìn bóng dáng Trương Nhất Phàm bỏ đi thì mỉm cười. Tên nhóc này đúng là cứu tinh của đời mình!



Nếu không phải là anh ta đã cứu Âu Dương Viện Viện thì làm gì có một trăm triệu quyên góp đầu tư? Dù nói gì đi nữa thì huyện Thông Thành cũng coi như là trong họa có cái may. Vì ông Lý còn hứa là sẽ tiếp tục đầu tư ở Thông Thành.

Một ngày căng thẳng như vậy cuối cùng cũng đã trôi qua. Trương Nhất Phàm mệt như con chó bông xù trở về chỗ ở.

Trong nhà bỗng nhiên thiếu đi Âu Dương Viện Viện giống như thiếu đi một cái đồng hồ báo thức, lạnh lẽo đến vô cùng. Trương Nhất Phàm nằm ở sô pha nhớ lại những chuyện mấy ngày nay. Cứ như là một giấc mơ vậy.

Vượt qua cơn sóng gió này cũng không biết tỉnh và thành phố sẽ đánh giá bộ máy tổ chức của Thông Thành như thế nào. Từ ánh mắt của bố, Trương Nhất Phàm đoán được vì chuyện này mà Bí thư Lâm có thể không còn phải đại diện thay quyền nữa mà chính thức nhận chức rồi.

Đang định đi tắm thì Thẩm Uyển Vân gọi điện tới:

- Ở nhà một mình chắc cô đơn lắm phải không? Hi hi…

- Sao? Em muốn qua đây với anh à?

Nghe thấy giọng nói êm ái của Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm tỉnh cả ngủ, không nhịn được trêu một câu.

Trong điện thoại Thẩm Uyển Vân nói:

- Muốn em ở cùng anh thì ra mở cửa đi!

- Cái gì? Em đang ở ngoài cửa à?

Trương Nhất Phàm từ ghế sô pha ngồi bật dậy, chạy ra mở cửa. Quả nhiên là vẻ mặt quyến rũ, phong tình của Thẩm Uyển Vân xuất hiện ở cửa.

- Sao? Nhớ em rồi sao?

Thẩm Uyển Vân cười tắt điện thoại.

- Nhớ, nhớ muốn chết!

Trương Nhất Phàm có vẻ vui, ôm lấy Thẩm Uyển Vân, ngay cả giày cũng không cởi ra, nằm vật xuống ghế sô pha luôn.

Thẩm Uyển Vân chỉ chỉ cánh cửa:

- Chưa đóng cửa mà?

Lúc này Trương Nhất Phàm mới đứng dậy, đóng cửa lại. Hai người nằm trên ghế sô pha, Thẩm Uyển Vân dựa sát vào:

- Có phải là vẫn còn nhớ đến con nhỏ kia không?

- Đúng đó! Thật không ngờ, cô ấy lại là cháu ngoại của ông Lý Gia Minh, người Hoa ở Hồng Kông.

Trương Nhất Phàm than thở một hồi.

Thẩm Uyển Vân cười cười nói:

- Anh không làm gì người ta đó chứ? Sao em lại cứ có cảm giác bố mẹ người ta có thành kiến với anh.

- Đúng rồi đó, thật là bực bội.

Nói đến chuyện này, Trương Nhất Phàm hơi bực mình.

- Ai kêu nhìn điệu bộ của anh mê gái híp cả mắt làm gì. Con gái người ta đẹp như vậy mà lại ở chung với trai độc thân như anh thì ai mà chẳng nghi ngờ?

- Trời! Anh rất háo sắc sao? Đừng quên là tối hôm đó là em quyến rũ anh đó nha.

Trương Nhất phàm chau mày, bực bội nói.

- Em quyến rũ anh đó thì sao? Nào! Anh ăn thịt em đi!

Thẩm Uyển Vân cười khanh khách, chủ động chồm lên người Trương Nhất Phàm. Áp sát hai đầu ngực lên mũi Trương Nhất Phàm.

- Ai kêu anh để người ta phải tìm kiếm anh đến mười năm làm gì. Anh hư quá đi.

Trương Nhất Phàm bị cô ta đè đến nỗi không thở được. Hai tay thò vào trong đùi của Thẩm Uyển Vân. Hai ngón tay chạm vào chỗ kín của cô gái. Thẩm Uyển Vân lập tức kêu lên một tiếng kinh ngạc, xấu hổ nhoài xuống đất.

Trương Nhất Phàm xoay người thuận thế đè lên, áp chặt lên người Thẩm Uyển Vân.

Thẩm Uyển Vân mở to mắt, nhìn Trương Nhất Phàm chằm chằm. Ánh mắt lộ ra một khát vọng không ai khác khiến cho người ta nhất thời không thể nào chống cự được. Con nhỏ này lẳng lơ! Trương Nhất Phàm cười gian manh, luồn tay vào trong người của cô ta.

Lúc Trương Nhất Phàm định cởi quần của cô ta thì Thẩm Uyên Vân bỗng la lên một tiếng;

- Đợi một chút.

- Làm gì vậy?

Lúc này Trương Nhất Phàm đã hơi gấp gáp. Phía dưới ý chí chiến đấu đã sục sôi, đằng đằng sát khí rồi.

Thẩm Uyển Vân cười xấu hổ:

- Người ta cho anh chơi trò mới mà.

Nói rồi, cô ta chủ động cởi chiếc quần jean đến ngang đầu gối, để lộ ra cặp mông trắng trắng tròn trịa. Chỉ thấy cô ta nằm bò trên ghế sô pha, mặt đỏ như trái táo chín, xấu hổ nói:

- Anh vào từ đằng sau đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook