Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 431: Gọi điện phá rối

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Vương Mộ Tuyết rất buồn bực, rất buồn bực.

Trương Nhất Phàm này thật sự rất đáng ghét, đừng tưởng rằng ngươi là chó thúi Bí thư Thành ủy, là có thể trước mặt dân chúng diễu võ dương oai. Hừ! xem tôi làm sao cho anh xấu mặt.

- à….

Vương Mộ Tuyết đi đến bên đường cái, tìm một chỗ không người gào lên cho hả giận. Bổn tiểu thư tâm tình không tốt, muốn tìm người trút giận. Vương Một Tuyết cầm một trăm đồng, đi vào tạp hóa mua một hộp kẹo cao su.

- Ông chủ, cho một thẻ điện thoại.

Thẻ IC 50 đồng, đi vào buồng điện thoại công cộng không người, cắm vào, bấm điện thoại một cách tùy ý.

Số điện thoại thành phố Song Giang đều bắt đầu từ 82, tiếp theo thì tùy muốn đánh thế nào đánh!

822**** tu… tu…điện thoại kết nối, đối phương còn chưa nói, Vương Mộ Tuyết liền mắng:

- Ngươi đi chết đi, khốn kiếp!

- Cạch…

Đối phương còn chưa phản ứng kịp thì cô liền tắt máy.

Lại tiếp tục bấm, 823***

- alo…

Đối phương là một người đàn ông tiếp điện thoại.

- Khốn kiếp người đi chết đi!...

Ở một góc của thành phố, người nọ sững sờ mất một hồi lâu, bà xã trong phòng tắm đi ra hỏi:

- Ai vậy?

Người đàn ông lập tức hốt hoảng:

- Không, không ai cả, gọi lộn số.

Toàn bộ buổi tối, làm hại người ta trong lòng không yên

- Sẽ không lại là Ari điên lên! Đã 3 ngày không đi rồi.

Vương Mộ Tuyết cảm thấy rất thích thú, ý thích méo mó. Mẹ nó chứ, thế là hả được cục giận rồi. Cô muốn gọi cho Trương Nhất Phàm, lại sợ hắn biết giọng của mình. Vì thế cô ta tiếp tục tùy ý bấm các dãy số. 8321688 Bộ Kiên Cố đang nằm trên giường, suy nghĩ về sự thay đổi gần đây của thành phố Song Giang. Ông ta thật sự không hiểu, tại sao một tập đoàn Hoa Long đang yên đang lành như vậy đột nhiên đề xuất không cần lô đất đó, cái gì mà phải đổi đến khu kinh tế mới.

Trụ sở chính tập đoàn Hoa Long luôn đặt tại trung tâm thành phố, ở đoạn đường sầm uất nhất thành phố Song Giang, trước kia cho họ đi đến khu kinh tế mới, đánh chết cũng không chịu, lần này cho bọn họ lô đất quá tốt, giá cả lại khá rẻ.

Bộ Kiên Cố nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, người ta như thế nào đột nhiên nghĩ thông suốt, lại nguyện ý đi khu kinh tế mới?

Tục ngữ nói, há miệng mắc quai, tập đoàn Hoa Long đã hối lộ cho ông ta 800 ngàn, đó là số tiền lớn nhất trong cuộc đời của Bộ Kiên Cố từ trước đến nay, số tiền quá lớn. Bởi vậy, trong lòng ông ta cảm thấy bất an vô cùng.

Điện thoại vang lên, Bộ Kiên Cố dạo này rất sợ phải nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thế mà lại có tiếng chuông reo lên:

- A lô!

- Khốn kiếp, ngươi đi chết đi…

Cạch! Đối phương cúp điện thoại

Bộ Kiên Cố đang sững sờ, đây là nơi bí mật của mình mà, không ai biết số điện thoại nơi này mà? Ông ta ngồi sửng sốt ở đó mãi mà vẫn không thể nào hiểu được.

Một cô gái khoảng 26,27 tuổi, quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy Bộ Kiên Cố ngồi sững trên sô pha, liền mỉm cười quay lại:

- Đang nghĩ cái gì vậy?

Cô gái dịu dàng hỏi.

Bộ Kiên Cố còn cầm điện thoại trong tay, ngơ ngẩn suy nghĩ về giọng nói này, dường như có chút hơi quen quen, rốt cục là ai?

Cô gái trắng nõn đang nằm vuốt ve bộ ngực rắn chắc của Bộ Kiên Cố, dịu dàng nói:

- Có phải cô ta gọi không?

- Không phải!

Bộ Kiên Cố lắc đầu chắc chắn, ôm cô gái đó vào lòng.



Trong số các cán bộ ở Ủy ban nhân dân thành phố, Bộ Kiên Cố thuộc loại đàn ông có vóc dáng gầy, đeo kính mắt, có vài phần thư sinh. Nhưng trải qua nhiều năm lăn lộn trong chốn quan trường, khiến ông ta trở nên có vẻ rất uy nghiêm, ít nhất bọn người cấp dưới Ủy ban nhân dân thành phố kia không dám ở trước mặt ông ta mà nhảy nhót.

Phải nói, gã cũng thuộc loại đàn ông thành đạt. Trong sự nghiệp của đàn ông thành đạt chốn quan trường thì có ba điều hỷ sự, đó là thăng chức, phát tài, bà xã chết. Ông ta đã đạt được hai điều rồi, còn thiếu điều thứ ba nữa, nếu mà điều thứ ba cũng toại nguyện nữa thì cuộc đời ông ta đúng là hoàn mỹ toàn vẹn.

Cô gái trong lòng ngực là diễn viên chính của đài truyền hình thành phố Song Giang, vốn có chút danh tiếng, hầu như hàng tối trên sóng đài truyền hình, người dân thành phố Song Giang đều có thể thấy tiết mục của cô ta.

Cô ta tên là Tần Ức Liễu, Tân Ức Liễu là một cái tên đậm chất thi văn. Cô ta đi theo Bộ Kiên Cố từ khi 18 tuổi, có thể nói sự trưởng thành của cô ta chính là do một tay của Bộ Kiên Cố nâng đỡ, bởi vậy tình cảm của Tần Ức Liễu đối với ông ta rất đặc biệt.

Kỳ thật, với số tuổi của Bộ Kiên Cố hoàn toàn có thể làm ba của cô, nhưng hai người lại có quan hệ như nhân tình.

Bà xã của Bộ Kiên Cố đã ra nước ngoài, đi thăm cô con gái đang du học, vì thế mà Bộ Kiên Cố mới dám ở lại đây ngủ một cách yên tâm như thế.

Nhận được điện thoại khó hiểu vừa rồi, tâm trạng của Bộ Kiên Cố cảm thấy sốc mạnh, rốt cuộc là ai đây?

Tần Ức Liễu nhìn thấy vẻ mặt nhiều tâm sự của Bộ Kiên Cố, liền tháo khăn tắm ra, giải phóng cho bộ ngực hoàn mỹ vào không gian. Bộ ngực mềm mại đẹp như nặn được khăn tắm giải phóng, sinh động đong đưa trước mặt.

Sau đó cô nhào tới người Bộ Kiên Cố, nhẹ nhàng ưm lên một tiếng.

Bộ Kiên Cố tắt đèn, nằm xuống, mới phát hiện tối nay gã không hề có hứng thú.

Cầm 800 ngàn của tập đoàn Hoa Long, ông ta đang định thay nhà đổi xe cho Tần Ức Liễu. Là một người người nổi tiếng ở thành phố Song Giang mà không lấy một cái xe cho ra dáng ra trò thì kể cũng quá là keo kiệt.

Gần đây nhất là mới mở vài khu dân cư, Tần Ức Liễu muốn đổi phòng ở đẹp, lấy phòng cũ cho ba mẹ ở, hơn nữa em trai cũng muốn kết hôn, thêm một phòng nữa.

Đối với những yêu cầu của Tần Ức Liễu, Bộ Kiên Cố chưa bao giờ từ chối.

Nhưng Tần Ức Liễu cũng hầu hạ ông ta khá tốt, ngoại trừ Bộ Kiên Cố ra, thì không có người đàn ông nào thứ hai. Có lẽ đàn ông ở độ tuổi này đều phải phạm sai lầm này.

Nguyên nhân có hai loại, 1 là đàn ông tới tầm tuổi 40, đã phấn đấu hơn 10, 20 năm, dần dần có tiền. Khi đàn ông có tiền, thì sẽ trở nên xấu xa. Câu nói này áp dụng vào bất cứ triều đại nào cũng đúng.

Còn có một nguyên nhân khiến đàn ông đồi bại nữa, đó chính là các bà vợ trong nhà phần lớn đến tuổi trung niên rất khó nhìn, dù các bà có cố thay đổi cách ăn mặc, bảo dưỡng, vẫn không bằng các cô gái hấp dẫn động lòng người ở bên ngoài, rất nhiều người đàn ông trung niên đều thích những cô gái trên người luôn toát ra sức hấp dẫn của tuổi thanh xuân, cho nên, bọn họ dần dần đều không chịu nổi, từ từ bước chân vào cái vòng tròn của bọn đàn ông xấu xa.

Từng nhớ có người đã từng nói những câu như thế này: cho dù đàn ông có lớn tuổi đến thế nào thì đối tượng mà họ luôn luôn thích đó là các cô gái tuổi 20. Hơn nữa thế giới này, vĩnh viễn đều không ngừng nghỉ sản sinh ra loại người mê hoặc đàn ông này, lớp cũ đi lớp mới lại đến, thế hệ này già lại có thế hệ non trẻ hơn.

Mục đích cuối cùng của những người đàn ông theo đuổi quyền lực đơn giản là quyền lực, đàn bà, tiền tài, bởi vậy chắc chắn ở trước mặt người đẹp Tần Ức Liễu thì tôn nghiêm của chủ tịch thành phố cũng phải vứt đi.

Tối hôm nay thật sự là bực mình, bởi vì Bộ Kiên Cố vẫn còn đang thắc mắc về cuộc điện thoại kì lạ kia, tâm tình rối loạn, hoang mang. Đây cũng là lần đầu tiên ông ta không tới bến cùng với Tần Ức Liễu.

Vương Mộ Tuyết cười điên dại, càng ngày càng cảm thấy trò chơi này khá thú vị. Bổn tiểu thư không vui, muốn mắng ai thì mắng, chỉ cần một cái thẻ 50 đồng, toàn bộ thành phố Song Giang ta thích gọi ai thì gọi.

Sảng khoái quá!

Vô tình, cô nhấn một dãy số quen thuộc, nhấn số này lúc nào chính cô cũng không biết, chắc là xuất phát từ bản năng.

Điện thoại được nối tu… tu….Sau đó là một tiếng của một người đàn ông trung niên.

- Alô

Vương Mộ Tuyết không chút suy nghĩ, há mồm liền mắng

- Khốn kiếp, ngươi đi chết đi…!

Bộp, cô cúp điện thoại, đột nhiên, cô ta chợt ngẩn cả người.

Nhớ lại giọng nói kia, sao cảm thấy hơi quen quen, trời ạ! Là ba của mình! Á…Vương Mộ Tuyết ôm mặt, chạy như điên trên đường cái.

Chạy, chạy, cô đột nhiên ngừng lại.

Không được, đều là Trương Nhất Phàm khốn kiếp kia, hại cô phải đi xả giận, cô phải nghĩ cách phá hắn.

Vương Mộ Tuyết cắn môi, bộ dáng oán hận.

Lại tìm một chốt điện thoại công cộng, nhìn bên cạnh không có người, cô nhấc tai nghe lên, mở điện thoại lấy số của Trương Nhất Phàm. Sau đó cầm tai nghe, theo dãy số này mà bấm.

Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị ngủ, liền đứng lên nghe điện thoại.

- Alô…

Vương Mộ Tuyết bóp mũi, nói vào trong điện thoại:

- Khốn kiếp, ngươi đi chết đi! Tôi hận ngươi chết đi được, ngươi không phải người!

- Bệnh thần kinh…

Trương Nhất Phàm mắng, đang muốn cúp điện thoại thì đối phương đã cúp trước hắn.



Mấy phút sau, lại một số điện thoại lạ gọi đến, lại tiếp tục trò cũ.

Liên tiếp 3 lần, Trương Nhất phàm nhìn thấy di động reng, liền nghe rống lên một tiếng:

- Vương Mộ Tuyết, cô sẽ không yên với tôi!

Vương Mộ Tuyết lập tức sững người, ngây ngốc không nhúc nhích. Bị hắn đoán trúng? Xong rồi, việc này tiêu rồi!

Ngơ ngác vài phút, cô cầm điện thoại trong tay, nghe được Trương Nhất Phàm nói trong điện thoại:

- Vô vị! Con đàn bà điên!

Người này tuyệt đối là một quái vật, ác ma, thú dữ!

Vương Mộ Tuyết hung hăng mắng, trong lòng nguyền rủa Trương Nhất Phàm một trận. Làm sao có thể chứ? Không ngờ hắn có thể nghe ra tiếng của cô. Trước kia ở trường học, Vương Mộ Tuyết cùng một số bạn học, trong lòng không tốt, hay buồn bực, thường chạy đến buồng điện thoại bên ngoài trường học mắng chửi người khác.

Có lúc mắng giáo sư, có lúc mắng hiệu trưởng, những người tự xưng là động vật có chỉ số thông minh nhất trường cao đẳng, bọn họ đến giờ còn không hiểu ra chuyện gì, rốt cuộc là ai đã mắng họ. Vì sao chiêu này đối với Trương Nhất Phàm lại không hiệu nghiệm?

Ác ma, tuyết đối là ác ma.

Vương Mộ Tuyết hung hăng chửi.

Về đến nhà, phát hiện ba còn chưa ngủ, Vương Mộ Tuyết lén lút chuồn vào trong phòng mình. Không nghĩ tới bị Vương Phú Nhân gọi lại:

- Mộ Tuyết! con đi đâu vậy?

- Con … con…

Vương Mộ Tuyết dấu hai tay sau lưng, len lét đi:.

- Con ra ngoài chơi, trong lòng không vui lắm nên đi loăng quăng chút.

Nói xong cô định chuồn đi, không ngờ Vương Phú Nhân lại kêu lên một tiếng.

- Lại đây!

- Con còn chưa chưa đủ loạn hay sao, không ngờ lại gọi điện thoại mắng chửi người ta, ấu trĩ!

- Không có khả năng, làm sao hắn biết là con!

Vương Mộ Tuyết thốt ra, đột nhiên phát hiện chính mình nói lỡ lời, sợ tới mức sắc mặt thay đổi, ác ma này gọi đến nhà trách cứ?

- Con xem con như vậy, làm sao ba dám giao cty lại cho con? Ba biết con có chút khả năng kinh doanh trời cho, nhưng tính tình con thế này, xem ra chức tổng giám đốc con không cần làm nữa.

- Ba…

Vương Mộ Tuyết nóng nảy, chạy tới lôi kéo cánh tay của Vương Phú Nhân.

Khả năng kinh doanh trời cho của Vương Mộ Tuyết từ nhỏ đã biểu hiện ra ngoài. Bởi vì sau khi cô tốt nghiệp, mẹ cô lập tức cho cô theo bên mình, nhưng với cái tính cách này thì cô vẫn là đứa con gái nhỏ, đôi khi còn thích bát nháo.

Đối với năng lực của Vương Mộ Tuyết, Vương Phú Nhân tuyệt đối yên tâm, chỉ sợ những lúc cô điên lên làm trò này nọ.

Vương Phú Nhân đau lòng nhìn cô.

- Đi ngủ đi! Từ giờ đừng đi phá rối người khác nữa!

- Dạ!

Vương Mộ Tuyết gật gật đầu, quay về phòng.

Đằng sau Vương Phú Nhân nói một câu:

- Vừa rồi ta có nhận một cuộc điện thoại mắng chửi, cũng là con phải không!

- a…

Vương Mộ Tuyết đầu không dám quay lại, liên tục xua tay:

- Không phải, không phải!

Liền chạy về phòng.

Vào phòng, cô lập tức đóng cửa lại, căng thẳng vỗ ngực nói:

- Trương Nhất Phàm, tôi hận ngươi chết được! hừ! tôi sẽ cùng với ngươi chơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook