Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 430: Trái tim đã tan chảy

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Vương Phú Nhân yên lặng ngồi trên sô pha, phà khói thuốc.

Nghĩ rằng bản thân mình đã nắm trong tay toàn bộ cục diện, không ngờ thằng nhóc Lư Khoái Phi đột nhiên phản bội, cùng với mấy lão già hợp tác. Tình trạng của tập đoàn Hoa Long đang rất tệ, bản chất muốn đưa vào dây chuyền sản xuất nước ngoài, để tăng cường, sửa chữa thiết bị, nhằm nâng cao giá cổ phiếu cũng như tuyên bố phát hành sớm

Nhà dột lại còn gặp mưa, Lư Khoái Phi lại đắc tội với Bí thư Thành ủy cấp mới tới. Bí thư Thành ủy này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng thái độ cứng rắn, mạnh mẽ, và tác phong lãnh đạo bộ máy thành phố Song Giang hoàn toàn không giống trước kia.

Vương Phú Nhân ở thành phố Song Giang được nhiều nhà đầu tư biết đến, trước kia chỉ cần đại gia trong lòng không vừa ý thì hiệp hội Thương nghiệp ra mặt kết nối cùng chính phủ, đối với chính phủ thì tuyệt đối nhiều hay ít cũng sẽ nhượng bộ một chút.

Nhưng người ta không nói chuyện chính trị, cũng không nói chuyện nguyên tắc với anh mà chơi với anh bằng thủ đoạn thương mại. Chỉ bằng một cú điện thoại bất kì, đã có thể ép giá cổ phiếu anh gắt gao. Anh ném bao nhiêu, người ta ăn bấy nhiêu, thực lực đứng sau lưng của họ thật sự khiến cho người ta không thể ngờ nổi.

Hôm nay chủ động cùng người ta nói chuyện, cũng coi như đây là lần đầu tiên trước mặt người khác Vương Phú Nhân cúi đầu. Cuối cùng, ông ta cũng thỏa hiệp theo ý của Trương Nhất Phàm, đáp ứng nhượng miếng đất vừa mới lấy về ở thôn Cao Bằng.

Ở khu kinh tế mới, lấy một mảnh đất có diện tích tương đương thế, tuy rằng chịu thiệt, nhưng đối với tập đoàn Hoa Long mà nói, thì đó chính là một sự giao dịch, chính phủ hoàn toàn không chiếm một chút quyền lợi nào cả. Cái giá một mẫu 20 ngàn, ở đất Song Giang này, có như thế nào cũng mua không được.

Chính phủ xem Hoa Long ở thành phố Song Giang là công ty duy nhất có mặt trên thị trường chứng khoán, bởi vậy trong phương diện này đã đưa ra những chính sách khá rộng rãi. Tự nhiên cũng không cần ông ta phải trả giá, vài người cùng ngồi xuống ăn bữa cơm, đưa phong bì thì mọi chuyện liền được giải quyết.

Kì lạ nhất là, ông ta cùng Trương Nhất Phàm nói chuyện, không phải nói về ân oán cá nhân, mà còn nói chuyện về xí nghiệp làm sao làm ăn phát đạt, mạnh mẽ. Nói về quyết tâm của chính phủ, về xu thế của thành phố Song Giang sau này.

Cùng một Bí thư Thành ủy tán gẫu, đây là điều Vương Phú Nhân rất xấu hổ. Nhưng cuối cùng ông ta cũng hiểu ra, Bí thư Thành ủy tính toán rất chu toàn. Dù là làm người hay làm việc, đừng quá làm cao, ngang ngược khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Theo khía cạnh khác mà nói, hai người có chung một điểm tương đồng khá lớn, Trương Nhất Phàm đứng ở góc độ toàn cục của thành phố Song Giang, còn Vương Phú Nhân thì đứng ở góc độ của tập đoàn Hoa Long. Trong từng lĩnh vực của mình, cả hai người bọn họ đều là những nhân vật đứng đầu kim tự tháp, chỉ có điều nhìn sự việc không giống nhau mà thôi.

Vương Phú Nhân đã hiểu ý muốn của Trương Nhất Phàm, hắn dường như muốn ám chỉ chính hắn muốn thực hiện một giấc mộng lớn. Chỉ có điều hắn chưa nói ra nhiều, Vương Phú Nhân cũng không dám đoán bừa. Tuy nhiên , theo cuộc nói chuyện của hai người, Vương Phú Nhân vẫn rất khâm phục hắn.

Một người tuổi còn trẻ, mà có thể có loại quyết đoán này, cho dù là Bộ Kiên Cố chắc chắn cũng không bao giờ theo kịp. Nghĩ đến Bộ Kiên Cố, Vương Phú Nhân còn có chút khinh thường. Tuy nhiên, Bộ Kiên Cốcũng có cái ưu điểm, đó là chỉ cần cầm được tiền của anh, tuyệt đối sẽ tận lực giúp anh làm việc.

Trong thành phố Song Giang, rất nhiều cán bộ giàu có nứt khố đổ vách, không cần phải nói, tự nhiên phía dưới xí nghiệp sẽ hiếu kính với bọn họ. Nhưng Bộ Kiên Cố cũng không giống như một số người, khi nói thì hay lắm, nhưng đến lúc làm thì chẳng được cái tích sự gì.

Sau khi cùng Bí thư nói chuyện, Vương Phú Nhân mới phát hiện chính mình quá nhỏ bé, tập đoàn Hoa Long này luôn có chuyện gì thì đều giở chiêu chuyển công ty để tiến hành uy hiếp chính phủ Song Giang, thật sự là có chút hơi quá đáng, hơn nữa lại có vẻ không được đường hoàng cho lắm.

Tuy nhiên, bản chất thương nhân chính là đeo đuổi cái lợi ích lớn nhất. Trên thực tế liệu có mấy người thương nhân ở trong trường hợp đường hoàng mà làm những công việc không thẹn với lương tâm của mình? Liệu đằng sau những thành lần thành công ấy không có mấy ai không dùng những thủ đoạn đen tối?

Bệnh xã hội, chỉ có thể nói đây là loại căn bệnh của xã hội.

Vương Phú Nhân nghĩ, thương nhân có đáng giận đến đâu nữa thì cũng là do những tên tham quan hắc ắm đó. Bọn họ có lòng dạ hiểm độc, bọn họ có thể mu muội lương tâm, đem tiền quyên góp chu cấp cho các vùng thiên tai của nhóm thương nhân, làm của riêng.

Rốt cuộc ai đen, ai bẩn hơn ai? Trong lòng mọi người đều quá hiểu.

Sau khi Vương Phú Nhân và Bí thư Trương nói chuyện với nhau xong, ông ta đã hạ quyết tâm, chỉnh đốn lại nội bộ công ty của mình một chút. Không ngờ lại lâm vào cục diện bế tắc, không có đường lui này, tên súc sinh Lưu Khoái Phi này đúng là loại giậu đổ bìm leo.

Ôi! Chính anh em vợ mình còn không đáng tin cậy thì còn có thể dựa vào ai?

Vương Phú Nhân thở dài, phát hiện thuốc trong tay đã tắt tự khi nào.

Hiện tại phải tìm kiếm bước đột phá, trước phải đem thu mua cổ phần trong tay của bọn họ, đó là một khoản tiền khá lớn. Buổi chiều Vương Phú Nhân kêu thư kí tính qua, số tiền đó là gần 2 tỷ. Lư Khoái Phi một mình nó đã chiếm hơn 500 triệu.

Qua được cửa ải 2 tỷ này, bước tiếp theo công ty nên làm cái gì bây giờ? Phải đầu tư một phương án mới để kích thích một chút thị trường chứng khoán, nếu không cứ tiếp tục ở mức giá thấp như vậy, khẳng định sẽ không phải biện pháp tốt. Đối với tập đoàn Hoa Long người ngoài nhìn vào thoạt đầu rất oai phong, đường đường là một xí nghiệp lớn, nhưng bên trong lại có vấn đề, chỉ có chính bản thân mới biết được. Nếu không ngươi cho là những người đó ngốc, nếu việc kiếm tiền có chuyện thì bọn chúng sẽ đem cổ phiếu bán đi sao?



Vương Phú Nhân nằm trên sô pha, vẻ mặt sa sút, trông bộ dáng rất mệt mỏi.

Con gái Vương Mộ Tuyết đi tới:

- Ba! Sao mặt mày ba nhăn nhó như vậy có phải Trương Nhất Phàm làm cho ba khó xử hay không.

- Đừng nói bậy, là chính ta sai lầm, đã không tính toán cẩn thận, cậu con vào lúc này lại phản bội ta, quấy nhiễu toàn bộ kế hoạch của ta.

Vương Phú Nhân nhìn con gái:

- Mộ Tuyết, hiện tại công ty tới thời điểm mấu chốt, ba thấy phải nên tiến hành tổ chức lại.

Tổ chức lại không phải là một phương án tồi, chỉ có điều kiếm đâu ra một nguồn kinh phí khổng lồ đến như thế bây giờ? Không có vài tỷ đầu vào, chỉ sợ cổ phiếu sẽ bị kéo xuống không lên được, hơn nữa phải có thời cơ nắm lấy.

Vương Phú Nhân nghĩ sự kiêu hãnh nhất, tự hào nhất của cuộc đời ông ta chính là đã sáng lập ra tập đoàn Hoa Long, và cuối cùng đã đưa nói bước chân vào thị trường chứng khoán. Còn chuyện nữa, đó là ông đã có được một đứa con gái ngoan, hiếu thảo như vậy.

Vương Mộ Tuyết là con gái duy nhất của nhà họ Vương, cô được coi là hòn ngọc minh châu quý giá trên tay ông. Năm nay cô đã 24 tuổi, học cao học trường đại học kinh tế Thanh Hoa, cũng là một thế hệ trẻ cao ngạo. Hiện tại bà xã Vương Phú Nhân làm việc ở Thâm Quyến, quản lý và liên hệ nghiệp vụ nước ngoài.

Vương Mộ Tuyết kế thừa những truyền thống ưu tú của mẹ cô, là một thương nhân giỏi. Chỉ có điều cô còn quá trẻ, còn non một chút, và hiện tại mối quan hệ trên thương trường của cô còn chưa nhiều.

- Đều là Trương Nhất Phàm kia làm hại, nếu không thì chúng ta sẽ không đến nước này, con đi tìm hắn nói chuyện.

Vương Một Tuyết đứng lên muốn đi ra thì bị Vương Phú Nhân gọi lại

- Quay lại! Thật là ương bướng!

Vương Mộ Tuyết vẫn rất sợ Vương Phú Nhân, liền ngoan ngoãn trở lại bên cạnh sô pha ngồi xuống.

- Sau này không được như vậy, không phân biệt lớn nhỏ, người ta đường đường là một Bí thư Thành ủy, như thế nào có thể tùy ý gọi tên người ta.

Vương Phú Nhân phê bình nói.

- Hắn chỉ lớn hơn con một chút, còn Bí thư Thành ủy, thì phải xem gia cảnh của hắn thế nào nếu không thì nhất định hắn không được làm Bí thư Thành Ủy này đâu.

Vương Mộ Tuyết không chịu nói.

- Đúng! Gia đình người ta tốt thì thế nào? Trong chuyện thương trường, làm sao con có thể hiểu được. Một quốc gia lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ vì gia cảnh hắn tốt hay sao? So với hắn gia cảnh tốt không phải là không có, nhưng sao nhiều thanh niên cũng trẻ tuổi như vậy vì sao chỉ có hắn lên làm Bí thư Thành ủy.

Vương Phú Nhân hung hăng phê bình con gái.

- Có một số việc không thể xem như vậy, tâm tư của hắn làm sao con có thể hiểu được. Ba cùng hắn nói chuyện lâu như vậy, cảm thấy hắn không giống người xấu. Người ta căn bản coi thường tiền không thèm để ý. Con có biết lúc đó ba lấy tiền cho hắn, biết hắn nói thế nào không? Hắn ta không thèm nhìn liếc mắt một cái nói thẳng: “Ông có phải cảm thấy tôi rất thiếu tiền hay là một cán bộ tham tiền? Vương Phú Nhân, ông nên suy nghĩ một tý, nếu tôi cần tiền, thì hiện tại chủ tịch tập đoàn Hoa Long không phải là ông Vương Phú Nhân nữa rồi. Ông cũng thấy tôi xử lý tập đoàn Hoa Sơn như thế nào rồi chứ?”

Đây là câu nói độc địa duy nhất mà Trương Nhất Phàm nói trước mặt ông ta. Tập đoàn Hoa Sơn là tập đoàn nổi tiếng trong nước, có số vốn lên sàn chứng khoán mấy chục tỉ, lần đó tổn thất tỷ.

Chuyện này trong ký ức Vương Phú Nhân vẫn còn rất mới mẻ.

- Tập đoàn Hoa Sơn?!



Nghe được tên này, Vương Mộ Tuyết kinh ngạc kêu lên.

Hóa ra tác giả chơi tập đoàn Hoa Sơn chính là tên Trương Nhất Phàm đáng giận này. Vương Mộ Tuyết thấy, hắn quả thật là một ác ma.

Nếu không phải tập đoàn Hoa Sơn có số vốn lên sàn khủng như thế, không có nền móng, gốc rễ sâu như thế, chỉ sợ hiện tại đã bị người khác mua đứt rồi. Nghĩ đến bản thân vừa mới thô lỗ, Vương Mộ Tuyết hít sâu một chút. Vừa rồi cô vừa gọi điện thoại chất vấn Trương Nhất Phàm, bị Trương Nhất Phàm cúp máy.

Cô nào biết rằng vào lúc cô điện thoại, đã phá hủy chuyện tốt của Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã, vốn là thiếu chút nữa, hai người đang đi vào thời khắc tuyệt vời, ai biết, Vương Mộ Tuyết chết tiệt này làm bọn họ bừng tỉnh cơn mê.

Cũng không biết trong lòng Trương Nhất Phàm có mắng cô hay không, thù này Vương Mộ Tuyết thề sẽ nhớ kỹ! Chuyện hôm nay, sau này tôi sẽ bắt ngươi đền bù!

Haha…chống mắt mà nhìn.

Đương nhiên Trương Nhất Phàm không mắng cô ta, chỉ có điều đột nhiên tỉnh ngộ. Chính mình thiếu chút nữa đã đi quá giới hạn. Thật kì lạ, vì sao với Ôn Nhã lại có ánh mắt mê hoặc người khác thế, vừa rồi bộ dáng của cô ta rõ ràng tràn ngập ý nguyện đó. Nguyện ý trả giá tất cả, bao gồm cả thân thể này.

Nếu không sao cô lại liều lĩnh nhào đến cứu bản thân như thế?

Nhìn theo bóng dáng đầy nuối tiếc của Ôn Nhã đang dần khuất, Trương Nhất Phàm ngồi đó, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Đột nhiên, hắn dụi tàn thuốc trong gạt tàn, đứng phắt dậy, không nghĩ nhiều nữa.

Ai biết, trong hành lang truyền đến tiếng đóng cửa của Ôn Nhã.

- Cạch….

Tuy rằng tiếng không lớn, nhưng âm thanh bất ngờ chói tai, khiến con tim của Trương Nhất Phàm bang bang nhảy lên.

Ôn Nhã gần như chạy trốn vào phòng của mình, bộ ngực phập phồng rất mạnh, Một bàn tay nhẹ nhàng ấn vào lồng ngực, nhẹ nhàng thở gấp.

Cô một mình lầm bẩm, mình như vậy là sao? Mình như vậy là sao?

Xong rồi, xong rồi, thật sự là xong rồi!

Ôn Nhã phát hiện, chính cô không ngờ chính mình không kiềm chế được, vừa rồi, vẻ mặt Trương Nhất Phàm rõ ràng rất khát vọng. Nếu không vì cuộc điện thoại kia đúng lúc làm bừng tỉnh cả hai, chỉ sợ giờ phút này đều đã…

Ôn Nhã không dám nghĩ tiếp, cô ngồi phịch xuống giường, cảm thấy mình không còn chút sức lực, trong đầu thật sự hoảng loạn!

Mình thật sự muốn làm người thứ ba sao?

Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, chưa từng có người đàn ông nào làm cô động lòng. Cô hoàn toàn đóng băng tình cảm, nhưng trước mặt Trương Nhất Phàm sao lại yếu ớt như vậy. Lý Văn Bác đã nhiều lần ám chỉ rằng anh ta thích mình.

Nhưng Ôn Nhã lấy cớ thù cha chưa trả, để thoái thác kết hôn, Lý Văn Bác nói, gã có thể đợi Ôn Nhã đến khi trái tim của cô tan chảy.

Chỉ có điều gã ngàn vạn lần không ngờ, Ôn Nhã này có thể phá vỡ phòng ngự, trước mặt Trương Nhất Phàm đột nhiên sụp đổ. Tất cả đề phòng, tất cả toan tính trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ.

Với những gì trải qua trong thời gian học Đại học, khiến cho Ôn Nhã không dám nghĩ đến. Cô cho rằng, không bao giờ với bất kỳ người đàn ông nào có tình yêu, không ngờ lúc nãy tất cả đều không thể khống chế nổi. Cô nghĩ vừa rồi nếu Trương Nhất Phàm chủ động, chắc chắn cô không từ chối.

Ngồi ở trên giường, Ôn Nhã có chút bần thần, thậm chí nghe ngóng cẩn thận âm thanh ngoài hành lang. Đáng tiếc bên ngoài rất yên tĩnh, Trương Nhất Phàm thật sự không đuổi theo.

Ôn Nhã bất động ngã xuống giường, cô nghĩ tối nay chắc là mất ngủ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook