Chương 846: Hai bảy tuổi đã làm giám đốc Sở ư?
Tây Lâu Nguyệt
29/09/2013
Vẫn nói con gái trong lớp ít, thì ai cũng trở thành bảo vật, nhưng ở đây chẳng ai nghĩ vậy.
Ai bảo bọn họ đều đã đến tuổi này rồi chứ? Phụ nữ đến tuổi này rồi thì chẳng cần lo nữa, nhưng ba người họ dù sao cũng là người làm nhà nước, mà phụ nữ làm nhà nước đều có một tật xấu, đó là quá tự tin, cao ngạo, khiến người ta cảm thấy khó gần.
Đây là nơi tập trung những cán bộ ưu tú nhất cả nước, mỗi người đến đây đều là tinh hoa đại diện cho tỉnh của họ.
Những người dưới bốn mươi tuổi, cấp bậc từ cấp cục trở lên, lại có bằng đại học chính quy thật sự không nhiều lắm. Trong thể chế, mỗi người ở đây đều là những cán bộ trẻ trung, tuổi đời chưa đến bốn mươi, hào hoa phong nhã.
Đây chính là thời điểm đàn ông “nở rộ”, sự nghiệp thành công, gia đình ổn định, hầu bao chật cứng, bởi vậy, đây cũng chính là mùa “vượt rào”.
Sau khi tan học, một vài người liền nhanh chóng đi “thắt chặt” tình cảm.
Dĩ nhiên Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên trở thành đối tượng được sùng bái trong lòng mọi người. Một đám người vây quanh đưa danh thiếp, cũng toàn những gương mặt quen thuộc. Có điều, hai người họ quả thật có tư cách để tỏ ra kiêu ngạo, mới ngoài ba mươi tuổi đã leo lên đến vị trí Phó Giám đốc sở, với một số người mà nói, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Ngược lại, ba bạn học nữ kia lại có cảm giác bị lạnh nhạt.
Nhưng trong mắt Trương Nhất Phàm, hết thảy đều chỉ như phù du.
Khi Trương Nhất Phàm hai mươi bảy tuổi đã lên đến cấp sở, trong lịch sử của nước Cộng hòa thì đây thực sự là điều chưa từng xảy ra. Thấy đám người đó cứ sáp lại, Lý Tư Nguyên vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, tuy rất quan cách nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Đối với mỗi người bạn học đều không tỏ ra tức giận, mọi người muốn có danh thiếp thì đưa danh thiếp, muốn có số điện thoại thì đưa số điện thoại. Phương Khiêm hình như rất thân quen với Lý Tư Nguyên, nhưng người này xem ra vẫn có chút kiêu ngạo.
Hai người, một ở Quảng Đông, một ở Hải Nam, tuy không quá xa nhưng ít nhiều cũng đến mấy trăm cây số. Phương Khiêm vô cùng tự tin nói:
- Tôi và Giám đốc sở Tư Nguyên là bạn học cũ, không ngờ sau khi tốt nghiệp đại học lại trở thành bạn học ở đây. Ha ha...
Rất nhiều người thầm đoán bối cảnh của họ, vì vậy Trương Nhất Phàm càng khẳng định hai người này chắc chắn có liên hệ sâu xa với Phương gia và Lý gia. Đinh Viễn Phương bước tới gần, đưa tay về phía hắn:
- Xin chào, tôi là Đinh Viễn Phương.
Trương Nhất Phàm mỉm cười bắt tay Đinh Viễn Phương.
- Cậu người Hồ Bắc phải không? Chúng ta ở rất gần đấy.
- Đúng rồi!
Đinh Viễn Phương thầm đánh giá Trương Nhất Phàm, nói thật lòng:
- Đại danh của Bí thư Trương như sấm đánh bên tai, hôm nay Viễn Phương tôi mới may mắn được gặp mặt, thật lấy làm vinh hạnh.
Trương Nhất Phàm nói:
- Viễn Phương, đừng nói những lời không chân thành thế! Mọi người đã đến đây rồi thì đều là bạn học, không có phân cấp bậc gì cả.
Đinh Viễn Phương cười hùa theo:
- Phải rồi, phải rồi.
Rồi anh ta nhìn đám người vây quanh Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm, mỉm cười nói:
- Tư Nguyên và Phương Khiêm chỉ có khí chất thôi. Đám người này khôn khéo, nhưng lại không biết rằng cao nhân thực sự đang ở đây.
Đinh Viễn Phương nói tiếp:
- Có câu, thế nhân cười ta quá điên rồ, ta cười thế nhân không có mắt.
Trương Nhất Phàm không buồn để ý.
- Ờ, tôi phải đi đây.
Đinh Viễn Phương gật gật đầu nói:
- Vậy cùng đi nhé, tôi cũng đang định đi, không thể kiên nhẫn với bọn họ thêm được nữa.
Hai người ra khỏi lớp học, đám người đó vẫn tiếp tục giao lưu tình cảm, có vẻ như Đinh Viễn Phương có ý kết bạn với Trương Nhất Phàm, nên cũng theo hắn đi ra ngoài. Không ngờ vừa ra tới cửa lớp liền thấy một dáng người mảnh khảnh ở phía trước. Đinh Viễn Phương ngạc nhiên hỏi:
- Đó không phải là Hàn Ỷ Văn sao?
Vì vậy anh ta lên tiếng gọi:
- Ỷ Văn!
Hàn Ỷ Văn đứng lại, quay đầu nhìn hai người rồi hỏi:
- Sao hai người cũng ra đây?
Hiển nhiên, cô cũng không hùa theo đám đông bám lấy hai người đó, cô cảm thấy hành động giao lưu tình cảm với đám người Lý Tư Nguyên ấy thật là kỳ lạ.
Ánh mắt Hàn Ỷ Văn cuối cùng dừng ở Trương Nhất Phàm.
- Anh chính là vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Hồ Nam phải không?
Trương Nhất Phàm biết thân phận của mình sớm muộn cũng bị lộ. Trong hơn ba mươi học viên ở đây, không thể không có ai biết hắn. Nghĩ vậy, hắn thản nhiên gật đầu.
- Cô cũng rất giỏi, ba mươi tuổi đã là Phó Trưởng ban, trụ cột quốc gia đó thôi.
Lúc Trương Nhất Phàm nói chuyện, vô tình mang theo chút hách dịch, giống như khi nói với cấp dưới. Ngay khi ý thức được điều này, hắn vội sửa lại theo bản năng.
Hản Ỷ Văn là một người phụ nữ nhìn qua thì dịu dàng, nhưng thực tế lại rất quyết đoán. Tuổi mới ngoài ba mươi, cao khoảng một mét sáu. Nhờ đôi giày cao gót, trông cô như bỗng cao hẳn lên. Vì vậy lúc đứng cạnh Đinh Viễn Phương, hai người chỉ chênh nhau vài ba phân.
Phụ nữ ở tuổi ba mươi tuổi chính là lúc tình cảm mãnh liệt nhất. Nhan sắc của Hàn Ỷ Văn tuy không phải hàng tuyệt sắc mỹ nhân gì, nhưng mặt mày sáng sủa, không thấy nếp nhăn, xem ra là một người rất thẳng thắn. Dáng người cũng không quá kém, phụ nữ cần có gì thì cô cũng có đủ, hơn nữa còn có chút phong vị của phụ nữ Giang Nam.
Trong mắt Đinh Viễn Phương, tất nhiên cô là một mỹ nữ rất khá, nhưng với Trương Nhất Phàm, từ khi có quan hệ với Lý Hồng, hắn không còn cảm giác thích nhìn một người phụ nữ nào khác.
Tất nhiên là ngoại trừ mấy cô yêu nữ kia ra.
Phụ nữ mang sức hấp dẫn của tuổi thanh xuân như mấy cô trong lớp này, hắn đều không muốn nhìn đến.
Lúc ba người ra khỏi cửa lớp, Đinh Viễn Phương đề nghị:
- Bí thư Trương...
Trương Nhất Phàm nói:
- Viễn Phương, mọi người đều là bạn học, sau này cậu đừng gọi tôi như thế, cứ gọi thẳng tên là được rồi!
Hàn Ỷ Văn cũng chen vào:
- Tôi thấy gọi tên là tốt nhất, nếu không, trong lớp cứ gọi anh là Bí thư, anh ta là Chủ tịch thành phố, rồi lại Trưởng ban gì đó, thật chẳng khác nào quan trường. Hơn nữa, chúng ta đến trường để học, cũng chẳng cần tỏ vẻ này nọ.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Vẫn là bạn Hàn Ỷ Văn có tính giác ngộ cao.
Đinh Viễn Phương có phần ngượng ngùng.
- Tôi sửa, tôi sửa, hai người phê bình đúng lắm.
Hàn Ỷ Văn nói:
- Tôi không thích nhìn bọn họ kết giao này nọ nên mới đi ra đây.
Đinh Viễn Phương nói:
- Cái đó kệ đi, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, bữa hôm nay tôi mời.
Trương Nhất Phàm vốn muốn đến chỗ Lưu Hiểu Hiên, vì buổi chiều cô mới phải đi làm, thời gian trưa vẫn còn ở nhà. Nhưng thấy hai bạn học này nhiệt tình như vậy, hắn ngại không muốn biến mình thành một kẻ thích tỏ ra thanh cao.
Được thêm Hàn Ỷ Văn ủng hộ, Đinh Viễn Phương liền ra sức mời Trương Nhất Phàm cùng đi ăn. Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ rồi đồng ý:
- Vậy được!
Thế là ba người bước vào một tiệm ăn trước cổng trường, không ngờ phía sau có một đám người đi vọt lên. Một người trong đám đó chợt nói lớn:
- Này —— ba bạn phía trước, các bạn chờ một chút.
Ba người quay lại liền trông thấy hai mươi mấy người vây quanh Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm đang đi về phía họ. Có người gọi lớn, “Chờ một chút”.
Người vừa gọi là Úy Tông, vậy nên ba người đứng lại chờ. Sau khi bọn họ đến gần, Úy Tông lên tiếng trước:
- Mọi người cũng đi ăn à?
Đinh Viễn Phương đáp:
- Ừ, chúng tôi đi ăn cơm.
- Chỗ này sao được chứ? Tôi nhớ mọi người tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp phó cục, sao có thể ăn ở một quán nhỏ thế này chứ?
Úy Tông nhìn dãy hàng ăn trước cổng trường, tuy rằng tiệm cơm trước cổng trường Đảng ở thủ đô cũng khá có đẳng cấp, nhưng dù sao vẫn còn kém xa so với nhà hàng. Gã nhìn mặt tiền của những tiệm cơm với ánh mắt khinh thường.
Úy Tông nói tiếp:
- Cùng nhau đi đi, đã đến Bắc Kinh rồi thì chúng ta cũng là người nhà quê lên thành phố. Giám đốc Phương nói sẽ dẫn chúng ta đến khách sạn tốt nhất thủ đô để mở rộng tầm mắt. Tôi đoán mọi người cũng chưa đến thủ đô được mấy lần đâu! Vậy cùng đi nhé, khó có dịp Giám đốc Phương nhiệt tình thế này.
Câu nói của Úy Tông thể hiện rõ ràng cảm giác sùng bái.
Trương Nhất Phàm quay đầu sang nhìn hai người bên cạnh.
- Hai người đi đi!
Hàn Ỷ Văn và Đinh Viễn Phương lắc đầu từ chối:
- Đám nhà quê chúng tôi vẫn không nên đi thì hơn, để tránh làm trò cười cho người khác.
Trương Nhất Phàm nhàn nhã nói:
- Họ không muốn đi, tôi lại không có thời gian, mọi người cứ đi đi!
Có người bắt đầu tỏ thái độ khinh thường, Úy Tông nói:
- Đều là bạn học cả mà, sao lại không nể mặt thế? Phương Khiêm và Tư Nguyên, người ta đều là cán bộ cấp sở, họ đã có ý tốt mời cơm, các bạn lại không đi. Thật là mất hứng!
Lúc này, Lý Tư nguyên đang đứng phía xa nói chuyện với Phương Khiêm, có lẽ đang bàn bạc gì đó.
Dĩ nhiên Trương Nhất Phàm cũng sẽ không đi tranh cãi với Úy Tông, điều đó chỉ thể hiện mình không có phong độ mà thôi. Ai ngờ ban nãy Úy Tông ngồi trong lớp khoe khoang, nhất định sẽ kéo được tất cả bạn học cùng đi, thiếu một người thì Úy Tông này xem như vô dụng. Cho nên mới xuất hiện cảnh tượng gã cực lực kéo ba người bọn họ đi cùng.
Thực ra, trong đó cũng có vài người không muốn đi, nhưng không chịu nổi những lời càm ràm của Úy Tông nên ai cũng bị kéo đi theo.
Trong tình huống như vậy, không đi chẳng khác nào tỏ ý khinh thường Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên. Chẳng ai muốn vô duyên vô cớ đi đắc tội với người có gia thế như bọn họ.
Đinh Viễn Phương không nói gì, Hàn Ỷ Văn nói:
- Cậu muốn đi thì đi đi, đám nhà quê như chúng tôi thì miễn cho, tránh để lát nữa thấy cảnh tượng hoành tráng quá lại làm chuyện mất mặt.
- Cô...
Úy Tông luống cuống, đang định nói tiếp thì Lý Tư nguyên và Phương Khiêm bước tới.
- Các bạn đều tập trung đủ cả rồi chứ? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi. Phương Khiêm, cậu đi bố trí xe đi.
Lý Tư nguyên nhìn Trương Nhất Phàm, rồi bước ra khỏi đám đông.
- Bạn học Trương Nhất Phàm, Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Hồ Nam, nếu tôi nhớ không nhầm, thì năm năm trước cũng đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi nhỉ, anh đúng là thâm tàng bất lộ đấy!
Thần sắc Trương Nhất Phàm hơi đổi, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, Lý Tư Nguyên đã điều tra rõ thân phận của hắn. Người này quả không thể xem thường được.
Mọi người nghe thấy vậy đều biến sắc, hiện rõ vẻ kinh sợ, nhìn người đàn ông trẻ tuổi mày rậm mắt to trước mặt với vẻ không thể tin nổi. Năm năm trước ư, đấy là cái khái niệm gì chứ? Hai mươi bảy tuổi đã là Giám đốc sở? Trời đất ơi —— trước mắt đám người này giống như đột nhiên xuất hiện một ngọn núi sừng sững, cao không với nổi! Hai mươi bảy tuổi đã là Giám đốc sở, sự tồn tại của hắn kinh khủng đến mức nào chứ?
Ai bảo bọn họ đều đã đến tuổi này rồi chứ? Phụ nữ đến tuổi này rồi thì chẳng cần lo nữa, nhưng ba người họ dù sao cũng là người làm nhà nước, mà phụ nữ làm nhà nước đều có một tật xấu, đó là quá tự tin, cao ngạo, khiến người ta cảm thấy khó gần.
Đây là nơi tập trung những cán bộ ưu tú nhất cả nước, mỗi người đến đây đều là tinh hoa đại diện cho tỉnh của họ.
Những người dưới bốn mươi tuổi, cấp bậc từ cấp cục trở lên, lại có bằng đại học chính quy thật sự không nhiều lắm. Trong thể chế, mỗi người ở đây đều là những cán bộ trẻ trung, tuổi đời chưa đến bốn mươi, hào hoa phong nhã.
Đây chính là thời điểm đàn ông “nở rộ”, sự nghiệp thành công, gia đình ổn định, hầu bao chật cứng, bởi vậy, đây cũng chính là mùa “vượt rào”.
Sau khi tan học, một vài người liền nhanh chóng đi “thắt chặt” tình cảm.
Dĩ nhiên Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên trở thành đối tượng được sùng bái trong lòng mọi người. Một đám người vây quanh đưa danh thiếp, cũng toàn những gương mặt quen thuộc. Có điều, hai người họ quả thật có tư cách để tỏ ra kiêu ngạo, mới ngoài ba mươi tuổi đã leo lên đến vị trí Phó Giám đốc sở, với một số người mà nói, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Ngược lại, ba bạn học nữ kia lại có cảm giác bị lạnh nhạt.
Nhưng trong mắt Trương Nhất Phàm, hết thảy đều chỉ như phù du.
Khi Trương Nhất Phàm hai mươi bảy tuổi đã lên đến cấp sở, trong lịch sử của nước Cộng hòa thì đây thực sự là điều chưa từng xảy ra. Thấy đám người đó cứ sáp lại, Lý Tư Nguyên vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, tuy rất quan cách nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Đối với mỗi người bạn học đều không tỏ ra tức giận, mọi người muốn có danh thiếp thì đưa danh thiếp, muốn có số điện thoại thì đưa số điện thoại. Phương Khiêm hình như rất thân quen với Lý Tư Nguyên, nhưng người này xem ra vẫn có chút kiêu ngạo.
Hai người, một ở Quảng Đông, một ở Hải Nam, tuy không quá xa nhưng ít nhiều cũng đến mấy trăm cây số. Phương Khiêm vô cùng tự tin nói:
- Tôi và Giám đốc sở Tư Nguyên là bạn học cũ, không ngờ sau khi tốt nghiệp đại học lại trở thành bạn học ở đây. Ha ha...
Rất nhiều người thầm đoán bối cảnh của họ, vì vậy Trương Nhất Phàm càng khẳng định hai người này chắc chắn có liên hệ sâu xa với Phương gia và Lý gia. Đinh Viễn Phương bước tới gần, đưa tay về phía hắn:
- Xin chào, tôi là Đinh Viễn Phương.
Trương Nhất Phàm mỉm cười bắt tay Đinh Viễn Phương.
- Cậu người Hồ Bắc phải không? Chúng ta ở rất gần đấy.
- Đúng rồi!
Đinh Viễn Phương thầm đánh giá Trương Nhất Phàm, nói thật lòng:
- Đại danh của Bí thư Trương như sấm đánh bên tai, hôm nay Viễn Phương tôi mới may mắn được gặp mặt, thật lấy làm vinh hạnh.
Trương Nhất Phàm nói:
- Viễn Phương, đừng nói những lời không chân thành thế! Mọi người đã đến đây rồi thì đều là bạn học, không có phân cấp bậc gì cả.
Đinh Viễn Phương cười hùa theo:
- Phải rồi, phải rồi.
Rồi anh ta nhìn đám người vây quanh Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm, mỉm cười nói:
- Tư Nguyên và Phương Khiêm chỉ có khí chất thôi. Đám người này khôn khéo, nhưng lại không biết rằng cao nhân thực sự đang ở đây.
Đinh Viễn Phương nói tiếp:
- Có câu, thế nhân cười ta quá điên rồ, ta cười thế nhân không có mắt.
Trương Nhất Phàm không buồn để ý.
- Ờ, tôi phải đi đây.
Đinh Viễn Phương gật gật đầu nói:
- Vậy cùng đi nhé, tôi cũng đang định đi, không thể kiên nhẫn với bọn họ thêm được nữa.
Hai người ra khỏi lớp học, đám người đó vẫn tiếp tục giao lưu tình cảm, có vẻ như Đinh Viễn Phương có ý kết bạn với Trương Nhất Phàm, nên cũng theo hắn đi ra ngoài. Không ngờ vừa ra tới cửa lớp liền thấy một dáng người mảnh khảnh ở phía trước. Đinh Viễn Phương ngạc nhiên hỏi:
- Đó không phải là Hàn Ỷ Văn sao?
Vì vậy anh ta lên tiếng gọi:
- Ỷ Văn!
Hàn Ỷ Văn đứng lại, quay đầu nhìn hai người rồi hỏi:
- Sao hai người cũng ra đây?
Hiển nhiên, cô cũng không hùa theo đám đông bám lấy hai người đó, cô cảm thấy hành động giao lưu tình cảm với đám người Lý Tư Nguyên ấy thật là kỳ lạ.
Ánh mắt Hàn Ỷ Văn cuối cùng dừng ở Trương Nhất Phàm.
- Anh chính là vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Hồ Nam phải không?
Trương Nhất Phàm biết thân phận của mình sớm muộn cũng bị lộ. Trong hơn ba mươi học viên ở đây, không thể không có ai biết hắn. Nghĩ vậy, hắn thản nhiên gật đầu.
- Cô cũng rất giỏi, ba mươi tuổi đã là Phó Trưởng ban, trụ cột quốc gia đó thôi.
Lúc Trương Nhất Phàm nói chuyện, vô tình mang theo chút hách dịch, giống như khi nói với cấp dưới. Ngay khi ý thức được điều này, hắn vội sửa lại theo bản năng.
Hản Ỷ Văn là một người phụ nữ nhìn qua thì dịu dàng, nhưng thực tế lại rất quyết đoán. Tuổi mới ngoài ba mươi, cao khoảng một mét sáu. Nhờ đôi giày cao gót, trông cô như bỗng cao hẳn lên. Vì vậy lúc đứng cạnh Đinh Viễn Phương, hai người chỉ chênh nhau vài ba phân.
Phụ nữ ở tuổi ba mươi tuổi chính là lúc tình cảm mãnh liệt nhất. Nhan sắc của Hàn Ỷ Văn tuy không phải hàng tuyệt sắc mỹ nhân gì, nhưng mặt mày sáng sủa, không thấy nếp nhăn, xem ra là một người rất thẳng thắn. Dáng người cũng không quá kém, phụ nữ cần có gì thì cô cũng có đủ, hơn nữa còn có chút phong vị của phụ nữ Giang Nam.
Trong mắt Đinh Viễn Phương, tất nhiên cô là một mỹ nữ rất khá, nhưng với Trương Nhất Phàm, từ khi có quan hệ với Lý Hồng, hắn không còn cảm giác thích nhìn một người phụ nữ nào khác.
Tất nhiên là ngoại trừ mấy cô yêu nữ kia ra.
Phụ nữ mang sức hấp dẫn của tuổi thanh xuân như mấy cô trong lớp này, hắn đều không muốn nhìn đến.
Lúc ba người ra khỏi cửa lớp, Đinh Viễn Phương đề nghị:
- Bí thư Trương...
Trương Nhất Phàm nói:
- Viễn Phương, mọi người đều là bạn học, sau này cậu đừng gọi tôi như thế, cứ gọi thẳng tên là được rồi!
Hàn Ỷ Văn cũng chen vào:
- Tôi thấy gọi tên là tốt nhất, nếu không, trong lớp cứ gọi anh là Bí thư, anh ta là Chủ tịch thành phố, rồi lại Trưởng ban gì đó, thật chẳng khác nào quan trường. Hơn nữa, chúng ta đến trường để học, cũng chẳng cần tỏ vẻ này nọ.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Vẫn là bạn Hàn Ỷ Văn có tính giác ngộ cao.
Đinh Viễn Phương có phần ngượng ngùng.
- Tôi sửa, tôi sửa, hai người phê bình đúng lắm.
Hàn Ỷ Văn nói:
- Tôi không thích nhìn bọn họ kết giao này nọ nên mới đi ra đây.
Đinh Viễn Phương nói:
- Cái đó kệ đi, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, bữa hôm nay tôi mời.
Trương Nhất Phàm vốn muốn đến chỗ Lưu Hiểu Hiên, vì buổi chiều cô mới phải đi làm, thời gian trưa vẫn còn ở nhà. Nhưng thấy hai bạn học này nhiệt tình như vậy, hắn ngại không muốn biến mình thành một kẻ thích tỏ ra thanh cao.
Được thêm Hàn Ỷ Văn ủng hộ, Đinh Viễn Phương liền ra sức mời Trương Nhất Phàm cùng đi ăn. Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ rồi đồng ý:
- Vậy được!
Thế là ba người bước vào một tiệm ăn trước cổng trường, không ngờ phía sau có một đám người đi vọt lên. Một người trong đám đó chợt nói lớn:
- Này —— ba bạn phía trước, các bạn chờ một chút.
Ba người quay lại liền trông thấy hai mươi mấy người vây quanh Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm đang đi về phía họ. Có người gọi lớn, “Chờ một chút”.
Người vừa gọi là Úy Tông, vậy nên ba người đứng lại chờ. Sau khi bọn họ đến gần, Úy Tông lên tiếng trước:
- Mọi người cũng đi ăn à?
Đinh Viễn Phương đáp:
- Ừ, chúng tôi đi ăn cơm.
- Chỗ này sao được chứ? Tôi nhớ mọi người tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp phó cục, sao có thể ăn ở một quán nhỏ thế này chứ?
Úy Tông nhìn dãy hàng ăn trước cổng trường, tuy rằng tiệm cơm trước cổng trường Đảng ở thủ đô cũng khá có đẳng cấp, nhưng dù sao vẫn còn kém xa so với nhà hàng. Gã nhìn mặt tiền của những tiệm cơm với ánh mắt khinh thường.
Úy Tông nói tiếp:
- Cùng nhau đi đi, đã đến Bắc Kinh rồi thì chúng ta cũng là người nhà quê lên thành phố. Giám đốc Phương nói sẽ dẫn chúng ta đến khách sạn tốt nhất thủ đô để mở rộng tầm mắt. Tôi đoán mọi người cũng chưa đến thủ đô được mấy lần đâu! Vậy cùng đi nhé, khó có dịp Giám đốc Phương nhiệt tình thế này.
Câu nói của Úy Tông thể hiện rõ ràng cảm giác sùng bái.
Trương Nhất Phàm quay đầu sang nhìn hai người bên cạnh.
- Hai người đi đi!
Hàn Ỷ Văn và Đinh Viễn Phương lắc đầu từ chối:
- Đám nhà quê chúng tôi vẫn không nên đi thì hơn, để tránh làm trò cười cho người khác.
Trương Nhất Phàm nhàn nhã nói:
- Họ không muốn đi, tôi lại không có thời gian, mọi người cứ đi đi!
Có người bắt đầu tỏ thái độ khinh thường, Úy Tông nói:
- Đều là bạn học cả mà, sao lại không nể mặt thế? Phương Khiêm và Tư Nguyên, người ta đều là cán bộ cấp sở, họ đã có ý tốt mời cơm, các bạn lại không đi. Thật là mất hứng!
Lúc này, Lý Tư nguyên đang đứng phía xa nói chuyện với Phương Khiêm, có lẽ đang bàn bạc gì đó.
Dĩ nhiên Trương Nhất Phàm cũng sẽ không đi tranh cãi với Úy Tông, điều đó chỉ thể hiện mình không có phong độ mà thôi. Ai ngờ ban nãy Úy Tông ngồi trong lớp khoe khoang, nhất định sẽ kéo được tất cả bạn học cùng đi, thiếu một người thì Úy Tông này xem như vô dụng. Cho nên mới xuất hiện cảnh tượng gã cực lực kéo ba người bọn họ đi cùng.
Thực ra, trong đó cũng có vài người không muốn đi, nhưng không chịu nổi những lời càm ràm của Úy Tông nên ai cũng bị kéo đi theo.
Trong tình huống như vậy, không đi chẳng khác nào tỏ ý khinh thường Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên. Chẳng ai muốn vô duyên vô cớ đi đắc tội với người có gia thế như bọn họ.
Đinh Viễn Phương không nói gì, Hàn Ỷ Văn nói:
- Cậu muốn đi thì đi đi, đám nhà quê như chúng tôi thì miễn cho, tránh để lát nữa thấy cảnh tượng hoành tráng quá lại làm chuyện mất mặt.
- Cô...
Úy Tông luống cuống, đang định nói tiếp thì Lý Tư nguyên và Phương Khiêm bước tới.
- Các bạn đều tập trung đủ cả rồi chứ? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi. Phương Khiêm, cậu đi bố trí xe đi.
Lý Tư nguyên nhìn Trương Nhất Phàm, rồi bước ra khỏi đám đông.
- Bạn học Trương Nhất Phàm, Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Hồ Nam, nếu tôi nhớ không nhầm, thì năm năm trước cũng đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi nhỉ, anh đúng là thâm tàng bất lộ đấy!
Thần sắc Trương Nhất Phàm hơi đổi, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, Lý Tư Nguyên đã điều tra rõ thân phận của hắn. Người này quả không thể xem thường được.
Mọi người nghe thấy vậy đều biến sắc, hiện rõ vẻ kinh sợ, nhìn người đàn ông trẻ tuổi mày rậm mắt to trước mặt với vẻ không thể tin nổi. Năm năm trước ư, đấy là cái khái niệm gì chứ? Hai mươi bảy tuổi đã là Giám đốc sở? Trời đất ơi —— trước mắt đám người này giống như đột nhiên xuất hiện một ngọn núi sừng sững, cao không với nổi! Hai mươi bảy tuổi đã là Giám đốc sở, sự tồn tại của hắn kinh khủng đến mức nào chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.