Chương 847: Tôi nên gọi anh là Bí thư Trương hay bạn học đây?
Tây Lâu Nguyệt
29/09/2013
Lý Tư Nguyên nói xong, rất nhiều người trợn tròn mắt, dĩ nhiên cũng có
một vài người đã nghe nói về người tên là Trương Nhất Phàm này. Nhưng dù sao khoảng cách cũng lớn quá, nên cũng không cần để ý nhiều.
Hơn nữa phần tự giới thiệu ban nãy, lời của Trương Nhất Phàm chỉ như gió thổi bên tai, tất cả mọi người đểu tập trung chú ý đến Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm, chẳng thèm để tâm đến một câu giới thiệu đơn giản như vậy của hắn.
Thực ra đây cũng là tâm lý chung, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào hai người nhóm Lý Tư Nguyên rồi, trong lớp này, bọn họ chắc chắn thuộc đẳng cấp “trâu bò” nhất. Một là Giám đốc sở, một là Phó Giám đốc sở.
Trong lớp lại có đến mười mấy người cấp cục, đại đa số đều là Phó Cục trưởng. Lên đến cấp sở chỉ có ba người mà thôi.
Đột nhiên mọc ra một vị cấp Giám đốc sở nữa, lại còn là Bí thư Thành Ủy, đường đường là quan lớn một phương. Trong lớp xuất hiện một nhân vật như vậy, bọn họ có thể không khiếp sợ được hay sao? Hơn nữa Trương Nhất Phàm làm Giám đốc sở đã từ năm năm trước, bởi vậy trong mắt mọi người, hình tượng của hắn thoáng chốc đã trở nên vô cùng to lớn.
Nếu ví Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm như Tần Lĩnh và Thái Sơn, vậy thì, Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ là đỉnh Everest, cao đến mức khiến người ta không thể leo lên nổi. Lại thêm dáng vẻ nhàn nhã điềm tĩnh của hắn càng khiến mọi người trong lòng không ngừng thổn thức.
Nhân tài ẩn dật mới thực sự là cao nhân, Trương Nhất Phàm phút chốc đã trở thành nhân vật nổi tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Úy Tông le lưỡi, không nói lời nào. Tống Vũ Linh vốn không thèm chú ý đến Trương Nhất Phàm, giờ cũng bất giác nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.
Lý Tư Nguyên thì vẫn tỏ ra thản nhiên.
- Giờ tôi nên gọi anh một tiếng Bí thư Trương, hay vẫn là bạn học Nhất Phàm đây?
Trương Nhất Phàm không ngờ rằng Lý Tư Nguyên sẽ vạch trần thân phận hắn ngay trước mặt mọi người thế này. Vốn đang định đi ăn cơm với Đinh Viễn Phương và Hàn Ỷ Văn, giờ xem ra không đi được nữa rồi. Hắn nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tôi thực sự có việc, không bằng thế này vậy, để hôm nào tôi mời mọi người sau nhé.
Nghe Trương Nhất Phàm nói vậy, một vài người tỏ ra rất thất vọng. Trương Nhất Phàm rõ ràng không muốn tụ tập với mọi người. Có thể vào được khóa bồi dưỡng cán bộ thanh niên này đều phải có chút bối cảnh.
Lý Tư Nguyên cũng đoán Trương Nhất Phàm sẽ không đi, hắn chỉ nói với vẻ tiếc nuối:
- Thật đáng tiếc, bạn Trương Nhất Phàm đã không chịu đi cùng mọi người, vậy các bạn cũng đừng làm khó cậu ấy.
Đúng lúc này, xe Phương Khiêm đi sắp xếp cũng vừa tới nơi.
Có điều, người quả thực đông quá, ba mươi mấy người dù có chen chúc cũng không hết.
Phương Khiêm liền nói:
- Có thể lên được bao nhiêu thì lên, còn lại lát nữa sẽ đi xe bus vậy. Úy Tông, lát cậu dẫn các bạn đi nhé, tôi và Tư Nguyên đi trước đây.
Một chiếc Cadillac, một chiếc Mercedes-Benz, dần dần khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Úy Tông nhìn theo hai chiếc ấy, không ngừng le lưỡi, hưng phấn nói:
- Trông thấy cả rồi chứ, Tư Nguyên và Phương Khiêm “trâu bò” như thế đấy, xe dùng cũng đến tiền triệu, đâu có như chúng ta, chỉ được ngồi trên mấy chiếc Audi tồi tàn.
Tuy là Úy Tông nói như vậy, nhưng thực tế thì xe gã dùng cũng chỉ là một chiếc Santana mới mua, bởi vậy, gã thực sự rất ngưỡng mộ những chiếc xe sang trọng ấy.
Trương Nhất Phàm đã rời khỏi đó, hắn tự lái chiếc Audi màu trắng của mình. Lúc Úy Tông đang nói cũng vừa vặn chiếc Audi của Trương Nhất Phàm lướt qua.
Hàn Ỷ Văn và Đinh Viễn Phương cảm thấy có chút tiếc nuổi, nếu không phải do cái tên Úy Tông kia, Trương Nhất Phàm đã cùng đi ăn cơm với hai người bọn họ rồi. Vì vậy, bọn họ cảm thấy rất khó chịu với tên này.
Họ cũng không cùng đi với những người kia, mà vào một tiệm cơm đối diện cổng trường học. Úy Tông nhìn theo bóng dáng Hàn Ỷ Văn, thầm nói một câu.
Thực ra, có vài người cũng không muốn đi, nhưng sợ làm phật ý Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm. Giờ hai người đó đã lên xe sang đi cả rồi, bỏ lại bọn họ ở lại chờ xe, vài người trong lòng có chút không vui.
Giờ để mặc bọn họ ở đây là có ý gì chứ? Đi cũng không được, không đi cũng không được. Còn Hàn Ỷ Văn và Đinh Viễn Phương thì được vui vẻ, nghênh ngang đi ăn cơm.
Úy Tông vốn định lấy lòng hai người kia, không ngờ lại vô tình đắc tội với không ít người khác.
Trong lúc Trương Nhất Phàm đang lái xe, hắn chợt gọi một cuộc điện thoại.
- Giúp tôi điều tra về Lý Tư Nguyên ở Hải Nam và Phương Khiêm ở Quảng Đông.
Người họ Phương và họ Lý rất nhiều, Trương Nhất Phàm cũng không rõ lắm bọn họ thuộc chi nào trong họ. Tuy nhiên, căn cứ theo tình hình của họ hiện giờ, thì chắc là trực hệ. Nếu không, chỉ với từng ấy tuổi mà có thể leo đến cấp sở quả thật là điều không tưởng.
Cũng không phải mỗi người mang họ Lý trong thiên hạ đều thuộc họ Lý. Họ Lý cũng có rất nhiều phái. Giống như Lý Thiên Trụ hay Lý Hồng, họ đều là trực hệ với Tổng Bí thư. Họ cũng mang họ Lý, nhưng lại không cùng gia tộc với cái tên Lý Tông Huy kia.
Nói chuyện điện thoại xong, Trương Nhất Phàm lái xe đi dạo một vòng, rồi gọi cho Lưu Hiểu Hiên:
- Anh sắp đến rồi, em chuẩn bị mở cửa đi.
Tiểu khu nơi Lưu Hiểu Hiên sống, nếu không có thẻ phòng thì không thể vào được. Người bên ngoài bấm chuông hay người ở trên lầu mở cửa cho cũng như nhau cả. Bởi vậy, lúc sắp đến nơi, Trương Nhất Phàm liền gọi điện thoại báo cho Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên cũng không cần xuống lầu, chỉ cần bấm một cái nút trên bộ phận chuông cạnh cửa là OK rồi.
Tầm trưa, trong thang máy không có ai, Trương Nhất Phàm đi thang máy lên lầu mười lăm. Lưu Hiểu Hiên đang đứng trong phòng chờ hắn. Sau khi vào nhà, hắn đã ngửi thấy mùi canh rất nồng, Lưu Hiểu Hiên mặc một chiếc váy quây, có vẻ bận kinh khủng.
- Hôm nay em đặc biệt đi chợ mua nguyên liệu, lâu rồi không nấu cơm cho anh. Anh nhất định phải ăn hết chỗ thức ăn này đấy.
Canh vừa sôi nên rất nóng, bàn tay mềm mại của Lưu Hiểu Hiên sơ ý chạm phải liền lập tức rụt lại, vội vàng sờ lên tai.
Trương Nhất Phàm bỏ cặp xuống rồi bước lại gần.
- Để anh! Làm nhiều thế này làm gì? Sao ăn hết được?
- Thì người ta vui mà!
Lưu Hiểu Hiên dẩu môi.
- Em mặc kệ, anh không ăn hết thì để tối ăn tiếp.
Ý của cô rất rõ ràng, tối không được đi đâu, nhất định phải đến đây với cô.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Chiều em không phải đi làm sao?
- Ghi hình xong là có thể về ngay, bốn giờ là xong rồi. Anh ở nhà chờ em được không?
Lưu Hiểu Hiên tỏ ra rất mong chờ.
Trương Nhất Phàm nói “Để anh xem đã, nếu không có việc gì thì anh ở nhà ngủ.”
Lưu Hiểu Hiên dọn bát đũa, rồi hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Hôm nay Lưu Hiểu Hiên mặc đồ công sở, vì khi đi làm phải mặc trang phục theo quy định, đến đó sẽ tiếp tục phải thay trang phục. Vì vậy, bình thường ở nhà, có lúc cô mặc đồ ngủ, có lúc lại mặc đồ công sở.
Đến Bắc Kinh lâu như vậy, nhưng cô lại tiết kiệm được rất nhiều, đến cả quần áo cũng không có thời gian đi mua. Đôi chân trắng trẻo thon dài, mịn màng mê người, dưới làn váy ngắn màu đen càng khiến người ta nhiệt huyết dâng trào.
Khi nhìn đến cặp đùi của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm bỗng nhiên lại nhớ tới Lý Hồng.
Trước giờ hắn chưa từng thấy Lý Hồng ăn mặc như vậy bao giờ, không biết cô mặc váy ngắn có giống như Lưu Hiểu Hiên lúc này hay không? Đúng lúc ấy, Lưu Hiểu Hiên hỏi hắn có muốn uống rượu không?
Trương Nhất Phàm nói không nên uống thì hơn, chúng mình ăn cơm, uống canh là được rồi. Lưu Hiểu Hiên liền cúi người, múc canh cho hắn.
Khoảnh khắc cô cúi xuống, cả một màn xuân sắc hiển hiện trước mắt Trương Nhất Phàm, cách hắn trong gang tấc. Đã lâu không gặp cô, hắn chợt thấy có chút nhớ nhung cảm giác điên cuồng khi ở bên cô.
Chỉ có điều, hôm nay hắn cảm thấy không được tự nhiên lắm, bất kể nhìn đến chỗ nào trên người cô, hắn cũng muốn đem ra so sánh với Lý Hồng. Ban nãy lúc ngắm đôi chân Lưu Hiểu Hiên khi chưa đi tất, hắn thầm nghĩ, nếu Lý Hồng cũng mặc thế này, không biết sẽ đẹp đến mức nào?
Hiện tại hắn nhìn khe ngực Lưu Hiểu Hiên, tự nhiên lại tiếp tục so sánh với Lý Hồng. Lý Hồng ăn mặc quá bảo thủ, có lẽ trước giờ chưa ai thấy được khe ngực cô trông như thế nào. Trương Nhất Phàm cũng chỉ nhân lần đó cô mê muội, mới có cơ hội được mò mẫm, có điều cảm giác về bầu ngực ấy, cứ nghĩ đến lại thấy nhiệt huyết sôi trào.
Lưu Hiểu Hiên không để ý thấy những thay đổi trong mắt Trương Nhất Phàm, cô múc canh xong liền ngồi xuống chỗ đối diện với hắn. Lúc ngồi xuống, cái váy quá ngắn, không che nổi chiếc quần lót bông màu trắng lồ lộ giữa hai bắp đùi.
Trương Nhất Phàm nhìn cặp đùi trắng nõn của cô, trong khi uống canh tâm trí không biết đã bay đến tận chốn nào. Lưu Hiểu Hiên hỏi hắn, “Canh ngon không?”
Trương Nhất Phàm lại không nghe thấy, tựa như có chút thất thần. Cô phải hỏi lại lần nữa:
- Anh sao thế, sao lại thất thần thế?
À! Trương Nhất Phàm bóp trán.
- Tối hôm qua anh không ngủ, nên giờ thấy hơi choáng váng.
Để che đậy cảm giác xấu hổ, hắn liên tục húp canh. Tuy nhiên, trong đầu vẫn không ngăn được suy nghĩ, Trương Nhất Phàm, mày cũng đang buồn bực sao, mày bị làm sao vậy? Cứ toàn nghĩ đến Lý Hồng không thôi.
Lý Hồng quả thực là độc dược mà, nếu không sao mới chỉ hôn cô ấy có hai lần mà kể cả khi đang ở cùng người phụ nữ khác cũng không nhịn được việc nghĩ đến cô ấy.
Lúc này, Trương Nhất Phàm chợt phát hiện ra, ngoại trừ những người phụ nữ ở bên hắn, những người khác căn bản không để lại cho hắn suy nghĩ gì, ngay cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn nhiều.
Còn về việc tại sao hắn chỉ có hứng thú với người phụ nữ của mình, hắn đoán chắc đó là kết quả của tình cảm. Con người mà, dù sao cũng có tình cảm, điều này chẳng có gì phải nghi ngờ cả.
Hiện giờ, đầu óc của Trương Nhất Phàm đang rất loạn, trông thấy vẻ gợi cảm và nõn nà của Lưu Hiểu Hiên, hắn cũng sẽ nghĩ đến Lý Hồng. Mà Lưu Hiểu Hiên thì vẫn nhìn hắn mỉm cười, trông chẳng khác nào một nữ sắc lang.
Có lẽ, cô đang cố ý, nhân lúc Trương Nhất Phàm không để ý, liền lén mở rộng hai chân một chút, khiến phần nõn nà bên dưới chiếc váy càng lộ ra nhiều hơn.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Dưới sự khuyên nhủ không ngừng của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm đã ăn hai bát cơm và uống ba bát canh. Cũng không biết món canh ấy làm từ cái gì mà Trương Nhất Phàm uống xong, dư vị vẫn còn mãi.
Lúc Lưu Hiểu Hiên đứng dậy thu dọn bát đũa, hắn lại liếc thấy bộ ngực của cô. Thế nhưng, hắn chỉ trơ mắt nhìn cô mang chén đĩa đi rửa, và vẫn quan sát mông cô.
Mông cô tuy không lớn như Liễu Hồng, nhưng cũng rất cong, nhát là khi cô cúi người rửa bát, phần mông trông càng cong hơn. Trương Nhất Phàm chợt cảm thấy, người đang đang cong mông rửa chén trước mặt hắn phút chốc biến thành Lý Hồng.
Vì thế, hắn bước lại gần.
Hơn nữa phần tự giới thiệu ban nãy, lời của Trương Nhất Phàm chỉ như gió thổi bên tai, tất cả mọi người đểu tập trung chú ý đến Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm, chẳng thèm để tâm đến một câu giới thiệu đơn giản như vậy của hắn.
Thực ra đây cũng là tâm lý chung, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào hai người nhóm Lý Tư Nguyên rồi, trong lớp này, bọn họ chắc chắn thuộc đẳng cấp “trâu bò” nhất. Một là Giám đốc sở, một là Phó Giám đốc sở.
Trong lớp lại có đến mười mấy người cấp cục, đại đa số đều là Phó Cục trưởng. Lên đến cấp sở chỉ có ba người mà thôi.
Đột nhiên mọc ra một vị cấp Giám đốc sở nữa, lại còn là Bí thư Thành Ủy, đường đường là quan lớn một phương. Trong lớp xuất hiện một nhân vật như vậy, bọn họ có thể không khiếp sợ được hay sao? Hơn nữa Trương Nhất Phàm làm Giám đốc sở đã từ năm năm trước, bởi vậy trong mắt mọi người, hình tượng của hắn thoáng chốc đã trở nên vô cùng to lớn.
Nếu ví Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm như Tần Lĩnh và Thái Sơn, vậy thì, Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ là đỉnh Everest, cao đến mức khiến người ta không thể leo lên nổi. Lại thêm dáng vẻ nhàn nhã điềm tĩnh của hắn càng khiến mọi người trong lòng không ngừng thổn thức.
Nhân tài ẩn dật mới thực sự là cao nhân, Trương Nhất Phàm phút chốc đã trở thành nhân vật nổi tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Úy Tông le lưỡi, không nói lời nào. Tống Vũ Linh vốn không thèm chú ý đến Trương Nhất Phàm, giờ cũng bất giác nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.
Lý Tư Nguyên thì vẫn tỏ ra thản nhiên.
- Giờ tôi nên gọi anh một tiếng Bí thư Trương, hay vẫn là bạn học Nhất Phàm đây?
Trương Nhất Phàm không ngờ rằng Lý Tư Nguyên sẽ vạch trần thân phận hắn ngay trước mặt mọi người thế này. Vốn đang định đi ăn cơm với Đinh Viễn Phương và Hàn Ỷ Văn, giờ xem ra không đi được nữa rồi. Hắn nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tôi thực sự có việc, không bằng thế này vậy, để hôm nào tôi mời mọi người sau nhé.
Nghe Trương Nhất Phàm nói vậy, một vài người tỏ ra rất thất vọng. Trương Nhất Phàm rõ ràng không muốn tụ tập với mọi người. Có thể vào được khóa bồi dưỡng cán bộ thanh niên này đều phải có chút bối cảnh.
Lý Tư Nguyên cũng đoán Trương Nhất Phàm sẽ không đi, hắn chỉ nói với vẻ tiếc nuối:
- Thật đáng tiếc, bạn Trương Nhất Phàm đã không chịu đi cùng mọi người, vậy các bạn cũng đừng làm khó cậu ấy.
Đúng lúc này, xe Phương Khiêm đi sắp xếp cũng vừa tới nơi.
Có điều, người quả thực đông quá, ba mươi mấy người dù có chen chúc cũng không hết.
Phương Khiêm liền nói:
- Có thể lên được bao nhiêu thì lên, còn lại lát nữa sẽ đi xe bus vậy. Úy Tông, lát cậu dẫn các bạn đi nhé, tôi và Tư Nguyên đi trước đây.
Một chiếc Cadillac, một chiếc Mercedes-Benz, dần dần khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Úy Tông nhìn theo hai chiếc ấy, không ngừng le lưỡi, hưng phấn nói:
- Trông thấy cả rồi chứ, Tư Nguyên và Phương Khiêm “trâu bò” như thế đấy, xe dùng cũng đến tiền triệu, đâu có như chúng ta, chỉ được ngồi trên mấy chiếc Audi tồi tàn.
Tuy là Úy Tông nói như vậy, nhưng thực tế thì xe gã dùng cũng chỉ là một chiếc Santana mới mua, bởi vậy, gã thực sự rất ngưỡng mộ những chiếc xe sang trọng ấy.
Trương Nhất Phàm đã rời khỏi đó, hắn tự lái chiếc Audi màu trắng của mình. Lúc Úy Tông đang nói cũng vừa vặn chiếc Audi của Trương Nhất Phàm lướt qua.
Hàn Ỷ Văn và Đinh Viễn Phương cảm thấy có chút tiếc nuổi, nếu không phải do cái tên Úy Tông kia, Trương Nhất Phàm đã cùng đi ăn cơm với hai người bọn họ rồi. Vì vậy, bọn họ cảm thấy rất khó chịu với tên này.
Họ cũng không cùng đi với những người kia, mà vào một tiệm cơm đối diện cổng trường học. Úy Tông nhìn theo bóng dáng Hàn Ỷ Văn, thầm nói một câu.
Thực ra, có vài người cũng không muốn đi, nhưng sợ làm phật ý Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm. Giờ hai người đó đã lên xe sang đi cả rồi, bỏ lại bọn họ ở lại chờ xe, vài người trong lòng có chút không vui.
Giờ để mặc bọn họ ở đây là có ý gì chứ? Đi cũng không được, không đi cũng không được. Còn Hàn Ỷ Văn và Đinh Viễn Phương thì được vui vẻ, nghênh ngang đi ăn cơm.
Úy Tông vốn định lấy lòng hai người kia, không ngờ lại vô tình đắc tội với không ít người khác.
Trong lúc Trương Nhất Phàm đang lái xe, hắn chợt gọi một cuộc điện thoại.
- Giúp tôi điều tra về Lý Tư Nguyên ở Hải Nam và Phương Khiêm ở Quảng Đông.
Người họ Phương và họ Lý rất nhiều, Trương Nhất Phàm cũng không rõ lắm bọn họ thuộc chi nào trong họ. Tuy nhiên, căn cứ theo tình hình của họ hiện giờ, thì chắc là trực hệ. Nếu không, chỉ với từng ấy tuổi mà có thể leo đến cấp sở quả thật là điều không tưởng.
Cũng không phải mỗi người mang họ Lý trong thiên hạ đều thuộc họ Lý. Họ Lý cũng có rất nhiều phái. Giống như Lý Thiên Trụ hay Lý Hồng, họ đều là trực hệ với Tổng Bí thư. Họ cũng mang họ Lý, nhưng lại không cùng gia tộc với cái tên Lý Tông Huy kia.
Nói chuyện điện thoại xong, Trương Nhất Phàm lái xe đi dạo một vòng, rồi gọi cho Lưu Hiểu Hiên:
- Anh sắp đến rồi, em chuẩn bị mở cửa đi.
Tiểu khu nơi Lưu Hiểu Hiên sống, nếu không có thẻ phòng thì không thể vào được. Người bên ngoài bấm chuông hay người ở trên lầu mở cửa cho cũng như nhau cả. Bởi vậy, lúc sắp đến nơi, Trương Nhất Phàm liền gọi điện thoại báo cho Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên cũng không cần xuống lầu, chỉ cần bấm một cái nút trên bộ phận chuông cạnh cửa là OK rồi.
Tầm trưa, trong thang máy không có ai, Trương Nhất Phàm đi thang máy lên lầu mười lăm. Lưu Hiểu Hiên đang đứng trong phòng chờ hắn. Sau khi vào nhà, hắn đã ngửi thấy mùi canh rất nồng, Lưu Hiểu Hiên mặc một chiếc váy quây, có vẻ bận kinh khủng.
- Hôm nay em đặc biệt đi chợ mua nguyên liệu, lâu rồi không nấu cơm cho anh. Anh nhất định phải ăn hết chỗ thức ăn này đấy.
Canh vừa sôi nên rất nóng, bàn tay mềm mại của Lưu Hiểu Hiên sơ ý chạm phải liền lập tức rụt lại, vội vàng sờ lên tai.
Trương Nhất Phàm bỏ cặp xuống rồi bước lại gần.
- Để anh! Làm nhiều thế này làm gì? Sao ăn hết được?
- Thì người ta vui mà!
Lưu Hiểu Hiên dẩu môi.
- Em mặc kệ, anh không ăn hết thì để tối ăn tiếp.
Ý của cô rất rõ ràng, tối không được đi đâu, nhất định phải đến đây với cô.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Chiều em không phải đi làm sao?
- Ghi hình xong là có thể về ngay, bốn giờ là xong rồi. Anh ở nhà chờ em được không?
Lưu Hiểu Hiên tỏ ra rất mong chờ.
Trương Nhất Phàm nói “Để anh xem đã, nếu không có việc gì thì anh ở nhà ngủ.”
Lưu Hiểu Hiên dọn bát đũa, rồi hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Hôm nay Lưu Hiểu Hiên mặc đồ công sở, vì khi đi làm phải mặc trang phục theo quy định, đến đó sẽ tiếp tục phải thay trang phục. Vì vậy, bình thường ở nhà, có lúc cô mặc đồ ngủ, có lúc lại mặc đồ công sở.
Đến Bắc Kinh lâu như vậy, nhưng cô lại tiết kiệm được rất nhiều, đến cả quần áo cũng không có thời gian đi mua. Đôi chân trắng trẻo thon dài, mịn màng mê người, dưới làn váy ngắn màu đen càng khiến người ta nhiệt huyết dâng trào.
Khi nhìn đến cặp đùi của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm bỗng nhiên lại nhớ tới Lý Hồng.
Trước giờ hắn chưa từng thấy Lý Hồng ăn mặc như vậy bao giờ, không biết cô mặc váy ngắn có giống như Lưu Hiểu Hiên lúc này hay không? Đúng lúc ấy, Lưu Hiểu Hiên hỏi hắn có muốn uống rượu không?
Trương Nhất Phàm nói không nên uống thì hơn, chúng mình ăn cơm, uống canh là được rồi. Lưu Hiểu Hiên liền cúi người, múc canh cho hắn.
Khoảnh khắc cô cúi xuống, cả một màn xuân sắc hiển hiện trước mắt Trương Nhất Phàm, cách hắn trong gang tấc. Đã lâu không gặp cô, hắn chợt thấy có chút nhớ nhung cảm giác điên cuồng khi ở bên cô.
Chỉ có điều, hôm nay hắn cảm thấy không được tự nhiên lắm, bất kể nhìn đến chỗ nào trên người cô, hắn cũng muốn đem ra so sánh với Lý Hồng. Ban nãy lúc ngắm đôi chân Lưu Hiểu Hiên khi chưa đi tất, hắn thầm nghĩ, nếu Lý Hồng cũng mặc thế này, không biết sẽ đẹp đến mức nào?
Hiện tại hắn nhìn khe ngực Lưu Hiểu Hiên, tự nhiên lại tiếp tục so sánh với Lý Hồng. Lý Hồng ăn mặc quá bảo thủ, có lẽ trước giờ chưa ai thấy được khe ngực cô trông như thế nào. Trương Nhất Phàm cũng chỉ nhân lần đó cô mê muội, mới có cơ hội được mò mẫm, có điều cảm giác về bầu ngực ấy, cứ nghĩ đến lại thấy nhiệt huyết sôi trào.
Lưu Hiểu Hiên không để ý thấy những thay đổi trong mắt Trương Nhất Phàm, cô múc canh xong liền ngồi xuống chỗ đối diện với hắn. Lúc ngồi xuống, cái váy quá ngắn, không che nổi chiếc quần lót bông màu trắng lồ lộ giữa hai bắp đùi.
Trương Nhất Phàm nhìn cặp đùi trắng nõn của cô, trong khi uống canh tâm trí không biết đã bay đến tận chốn nào. Lưu Hiểu Hiên hỏi hắn, “Canh ngon không?”
Trương Nhất Phàm lại không nghe thấy, tựa như có chút thất thần. Cô phải hỏi lại lần nữa:
- Anh sao thế, sao lại thất thần thế?
À! Trương Nhất Phàm bóp trán.
- Tối hôm qua anh không ngủ, nên giờ thấy hơi choáng váng.
Để che đậy cảm giác xấu hổ, hắn liên tục húp canh. Tuy nhiên, trong đầu vẫn không ngăn được suy nghĩ, Trương Nhất Phàm, mày cũng đang buồn bực sao, mày bị làm sao vậy? Cứ toàn nghĩ đến Lý Hồng không thôi.
Lý Hồng quả thực là độc dược mà, nếu không sao mới chỉ hôn cô ấy có hai lần mà kể cả khi đang ở cùng người phụ nữ khác cũng không nhịn được việc nghĩ đến cô ấy.
Lúc này, Trương Nhất Phàm chợt phát hiện ra, ngoại trừ những người phụ nữ ở bên hắn, những người khác căn bản không để lại cho hắn suy nghĩ gì, ngay cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn nhiều.
Còn về việc tại sao hắn chỉ có hứng thú với người phụ nữ của mình, hắn đoán chắc đó là kết quả của tình cảm. Con người mà, dù sao cũng có tình cảm, điều này chẳng có gì phải nghi ngờ cả.
Hiện giờ, đầu óc của Trương Nhất Phàm đang rất loạn, trông thấy vẻ gợi cảm và nõn nà của Lưu Hiểu Hiên, hắn cũng sẽ nghĩ đến Lý Hồng. Mà Lưu Hiểu Hiên thì vẫn nhìn hắn mỉm cười, trông chẳng khác nào một nữ sắc lang.
Có lẽ, cô đang cố ý, nhân lúc Trương Nhất Phàm không để ý, liền lén mở rộng hai chân một chút, khiến phần nõn nà bên dưới chiếc váy càng lộ ra nhiều hơn.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Dưới sự khuyên nhủ không ngừng của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm đã ăn hai bát cơm và uống ba bát canh. Cũng không biết món canh ấy làm từ cái gì mà Trương Nhất Phàm uống xong, dư vị vẫn còn mãi.
Lúc Lưu Hiểu Hiên đứng dậy thu dọn bát đũa, hắn lại liếc thấy bộ ngực của cô. Thế nhưng, hắn chỉ trơ mắt nhìn cô mang chén đĩa đi rửa, và vẫn quan sát mông cô.
Mông cô tuy không lớn như Liễu Hồng, nhưng cũng rất cong, nhát là khi cô cúi người rửa bát, phần mông trông càng cong hơn. Trương Nhất Phàm chợt cảm thấy, người đang đang cong mông rửa chén trước mặt hắn phút chốc biến thành Lý Hồng.
Vì thế, hắn bước lại gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.