Chương 704: Hoàng Tử Kỳ tặng quà
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Lý Thiên Trụ có thể thay đổi cái nhìn về Trương Nhất Phàm nên rất vui vẻ trước sự đả kích của Lý Hồng.
Đồng thời, hành trình đến Vĩnh Lâm của Lý Thiên Trụ địch thực đã thấy được thái độ đối với Vĩnh Lâm của Trương Nhất Phàm. Nếu là người khác có thể sẽ trở nên tiêu cực, suy sụp, buồn bã ỉu xìu, nhưng Trương Nhất Phàm lại không hề có thái độ này.
Đây là một điều kiện trọng yếu để làm quan to.
Lý Thiên Trụ tự nhận mình là một người có tố chất vượt qua thử thách, bởi vậy ông ta lựa chọn nhân tài cũng có tiêu chuẩn độc đáo nhất định của mình.
Song Lý Thiên Trụ cũng có suy tư riêng, nền kinh tế của tỉnh Hồ Nam nếu có thể tiến thêm một bậc dưới sự lãnh đạo của ông ta thì đây cũng là một trong những lợi thế quan trọng để ông ta leo lên cao hơn nữa.
Đạo lý dùng người là ở chỗ dùng mà không nghi ngờ. Trương Nhất Phàm mặc dù có phong thái của Trương gia nhưng trong mắt Lý Thiên Trụ, cho dù hắn thuộc phe phái nào cũng đều có thể thu nạp thành người của mình.
Đây là cảnh giới cao nhất của việc dùng người, không có giới hạn, chỉ cần hắn có thể tạo ra thành tích chính trị, có thể đạt tới kỳ vọng trong phương diện nào đó của mình thì vì sao lại không dùng? Bởi vậy, những người cán bộ trẻ mà Lý Thiên Trụ đề bạt lên đều muôn hình muôn vẻ.
Chọn người chu đáo làm Bí thư huyện Đạo An, lần này Tỉnh ủy ủy quyền đương nhiên là suy nghĩ vì đại cục. Lý Thiên Trụ dĩ nhiên có nghe phong phanh được chút ít rằng thế lực của phái người bản đại ở Vĩnh Lâm rất mạnh và cứng rắn, cán bộ bình thường xuống đó đều không làm gì được.
Bởi vậy, ông ta đề nghị với Tạ Kiến Quốc, lần này việc ủy quyền ở Thành ủy thành phố Vĩnh Lâm để phía họ tự đề cử ứng cử viên cho chức Bí thư huyện. Dù rằng cuối cùng vẫn là theo chỉ đạo của Tỉnh ủy, nhưng đây đã là một tín hiệu rất mãnh mẽ rồi.
Chỉ cần là ứng cử viên của Bí thư Thành ủy Thành phố Vĩnh Lâm thì trên cơ bản cũng chỉ lướt qua, không có bất cứ một điều gì cần tranh cãi để xác định ra. Nội bộ quan trường kiểu này trong lòng mọi người đều biết rõ.
Tỉnh ủy làm chỗ dựa cho Thành ủy! Mọi người đều hiểu là như vậy.
Ô Dật Long rất bình tĩnh, lăn lộn trong chốn quan trường hơn mười năm, từ một thanh niên trẻ năm đó nay đã trở thành một người trung niên hơn bốn mươi tuổi. Anh ta có cảm nhận quan trường khá nhạy bén. Thực lực của Trương gia là thứ mà anh ta không có.
Gây chấn động, thủ hạ dưới tay anh ta hay còn gọi là người của Ô phái so sánh với Trương hệ chính là sự chênh lệch giữa đội du kích và đại đội chính quy ngày xưa.
Cấp bậc căn bản không giống nhau, nếu bản thân nghe lời một chút, khả năng được chấp nhận sửa đổi là khá cao, nếu giữ mãi bản tính khư khư cố chấp kia của mình thì chỉ có nước bị tiêu diệt.
Quan trường như chiến trường, nếu anh không có thực lực thì nên an phận làm một nhân vật không tên tuổi, đừng nên nhảy nhót trước mặt người ta.
Thế lực của Lý gia như thế nào? Phương gia như thế nào?
Bọn họ trong xu thế tất yếu của sự phát triển này, cũng bị đập cho sứt đầu chảy máu âm thầm kết thúc đấy thôi.
Bản thân so sánh với những gia tộc lớn như vậy, quả thực là không có cách nào hình dung nổi, Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm nhất định là muốn bay lên, Kết cục như vậy dường như là không thể thay đổi.
Ô Dật Long không nghĩ, cũng không muốn nhìn thấy đội ngũ mình cực khổ lôi kéo bị người ta vô tình tiêu diệt. Sự đau đớn này không thể diễn tả nổi, người khác càng không thể lý giải được.
Cho nên hôm đó anh ta nhìn thấy hai nhân vật số một của huyện Lam Sơn cùng uống rượu với Trương Nhất Phàm, anh ta không hề tức giận mà ngược lại còn ngồi xuống thể hiện thiện ý.
Có thể khiến cho Ô Dật Long làm được điều này quả thực là không dễ dàng gì. Nhưng sau đó càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là chuyện anh ta quyết định bỏ Diêu Mộ Tình, đem vốn liếng cuối cùng trong tay mình đặt ở chỗ Trương Nhất Phàm.
Diêu Mộ Tình là một người phụ nữ rất nghe lời, cam tâm tình nguyện hoàn thành tất cả mọi chuyện được anh ta giao phó, khi Ô Dật Long quyết định việc này, trong lòng cô đau như bị ngàn vạn mũi tên xuyên vào. Chỉ có điều cô không thể không nghe lời Ô Dật Long sắm vai một người hồng nhan bạc phận.
Diêu Mộ Tình từng khuyên Ô Dật Long từ bỏ tất cả mọi thứ, hai người cùng nhau rời khỏi đất nước này, nhưng Ô Dật Long nói, nếu không có quyền lực trong tay cuộc đời của anh ta trở nên vô nghĩa giống như một cái xác không hồn.
Thành tựu lớn nhất của người đàn ông chính là chinh phục, không ngừng chinh phục.
Trong mười mấy năm ngắn ngủn, anh ta từ một học sinh vừa tốt nghiệp đi đến đây chinh phục mọi người ở Vĩnh Lâm, rốt cuộc có thể chờ tới lúc thống trị thiên hạ thì Trương Nhất Phàm đến.
Thế lực của Trương Nhất Phàm khiến anh ta không thể theo được. Trong quá trình hai người cọ sát với nhau anh ta dần dần chuyển đổi vai trò của mình.
Sau sự việc của Bành Vĩnh Niên, của Toàn Quyền và của Tả Thanh Lâm, Ô Dật Long cuối cùng đã nghĩ ra một biện pháp tốt hơn đấy là lùi để mà tiến. Như vậy vừa có thể bảo toàn lực lượng của mình vừa có thể tiếp tục hoàn thành mơ ước chưa thực hiện được của mình sau khi Trương Nhất Phàm được điều động.
Cho đến lúc này, thế lực của anh ta là vô cùng vững chắc rồi.
Tạm thời thỏa hiệp, có tính là thất bại không? Trong lòng Ô Dật Long hiểu rất rõ, tại thời điểm mấu chốt này, ẩn nấp có nghĩa trọng yếu, tiến thêm một bước thịt nát xương tan, lui một bước trời cao biển rộng, cười nắm giữ giang sơn mỹ nhân, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Mặc dù việc được mất này làm người ta rất khó chấp nhận, hơn nữa còn đau nhức vào tận xương tủy, nhưng Ô Dật Long vẫn quyết định thử xem sao!
Trước mắt đối mặt với vị trí Bí thư huyện Đạo An, mình nói gì cũng không tính vậy thì thôi giữ im lặng. Mấy ngày này người đến tìm Chủ tịch Ô không ít, người ở thị trấn khác cũng có, người ở Thành phố Vĩnh Lâm này cũng có. Những người này đương nhiên đều có tư cách tranh chức Bí thư này.
Nhiều vô số, không dưới ba mươi người.
Vĩnh Lâm là một Thành phố lớn, gồm hai thành phố trực thuộc và chín huyện, dựa vào địa hình này có thể tưởng tượng được. Nhưng muốn chọn ra một ứng cử viên phù hợp nhất từ hai thành phố trực thuộc và chín huyện này thì phải xem trong lòng Trương Nhất Phàm nghĩ như nào.
Hoàng Tử Kỳ lại mang quà đến nhà Ô Dật Long, vợ của Ô Dật Long không thèm nhìn chỉ bảo cô giúp việc rót trà cho gã.
Toàn tặng thuốc với rượu, đều là những thứ của đàn ông, không có tí lợi ích nào với bản thân. Bởi vậy, cô rất phản cảm những người tặng quà này, thuốc rượu trong nhà đều xếp thành núi rồi.
Hoàng Tử Kỳ cười chào phu nhân Chủ tịch Thành phố, phu nhân Chủ tịch Thành phố không thèm để ý nói:
- Tử kỳ này, nghe nói cậu đã làm tới cục Bảo vệ môi trường Thành phố? Kỳ tới chắc có hy vọng lên chức Phó Chủ tịch thành phố?
Hoàng Tử Kỳ dở khóc dở cười, bản thân chính là bị điều đến cục Bảo vệ môi trường chịu phạt, nếu được chọn làm Phó Chủ tịch Thành phố trong cuộc bầu cử kỳ tới thì đâu cần luồn cúi thế này?
Anh ta ngồi trên vị trí Bí thư huyện ủy này thì càng có ưu thế.
Hoàng Tử Kỳ lấy ra một tấm thẻ hội viên:
- Đây là một phòng tập thể thao mới khai trương, tôi đã làm thẻ năm VIP rồi, có phục vụ đặc biệt, nếu chị rảnh có thể đến đó tham gia.
Đây là phòng tập Lam Thiên, ngoài phòng tập thể thao trên tầng ba ra thì còn có khu thẩm mĩ ở tầng một và tầng hai.
Xã hội hiện tại, rất thịnh hành chăm sóc sắc đẹp, nhất là những phu nhân nhà quan rảnh rỗi như mấy cô này thì thường hay chạy theo trào lưu thời thượng nay làm tóc này, mai nối mi nọ… dần dần đều thành những đề tài nói mãi không chán của họ.
Nhưng vợ của Ô Dật Long rất lười, thú vui duy nhất chính là mạt chược, về phần tập thể hình? Có biết giá thịt bây giờ không? Ngày nào cũng tăng, muốn mua cũng không mua được, lại còn vất vả đi giảm cân, cô còn lâu mới ngốc thế.
Nghe nói cái thẻ này là thẻ một năm nhưng cô vẫn không cảm thấy có hứng thú gì lắm.
- Dật Long ngày nào cũng về rất muộn, Tử Kỳ cậu có việc gì?
Nụ cười trên mặt Hoàng Tử Kỳ như được vẽ ra vậy, từ lúc vào đến giờ vẫn giữ nguyên ở trạng thái đó. Điều này cũng khó cho anh ta thật! Nghe phu nhân Chủ tịch Thành phố hỏi như vậy, anh ta vẫn tiếp tục duy trì khuôn mặt cười gần bốn mươi năm nay mà rằng:
- Vài ngày nữa là tới sinh nhật của công tử, cậu ấy lại đang ở Mỹ, không thể tự mình chúc mừng, hơn nữa tôi cũng không biết nên mua cho cậu ấy cái gì, đây là chút lòng thành.
Đưa ra một cái thẻ ngân hàng ra, phu nhân Chủ tịch Thành phố không cần kiểm tra cũng biết trong đó ít nhất cũng có vài trăm.
Bởi vì đây là thông lệ của Hoàng Tử Kỳ, mỗi lần anh ta đều tìm ra trăm vạn lý do để tặng quà, hơn nữa đều làm cho bạn không có cách nào cự tuyệt cả.
Nhưng vị phu nhân Chủ tịch Thành phố phu nhân này cũng là người không ngay thẳng, không thích ưỡn ẹo, nũng nịu, bởi vậy ngay lúc đưa cái thẻ ngân hàng ra cô ta nhanh chóng cầm nó trong bàn tay béo trắng của mình.
Cô giúp việc bưng hoa quả tới, vẻ mặt hai người lập tức trở lại bình thường.
Chờ cho người giúp việc đi khỏi, cô mới hỏi:
- Cục bảo vệ môi trường cũng là khá tốt, cậu coi như là thời kỳ quá độ ở đó hai ba năm, sớm muộn gì cũng vào Ủy ban thành phố làm Phó Chủ tịch thành phố thôi?
Hoàng Tử Kỳ nói:
- Phải, Cục Bảo vệ Môi trường cũng không đến nỗi tồi, tôi chỉ là muốn tới thăm hỏi, không có ý gì khác cả, nếu Chủ tịch Thành phố không có nhà, tôi cũng xin cáo từ.
Mười rưỡi. Ô Dật Long về nhà. Nghe vợ nói Hoàng Tử Kỳ tới, trong lòng ông ta liền suy nghĩ tên này muốn làm gì? Chức Bí thư Huyện ủy sớm đã không có phần của nó rồi, chẳng lẽ không muốn ở trong cục Bảo vệ Môi trường nữa?
Hay là có ý tưởng nào khác?
Ô Dật Long đương nhiên biết anh ta không thể vì một ngày sinh nhật bình thường của con mình mà lại mang quà đến. Hơn nữa con trai đi du học ở Mỹ, một năm mới về Vĩnh Lâm một lần. Hôm nay lấy cớ này có chút gượng ép?
Vợ gã không biết mức độ sự việc, hỏi Ô Dật Long, ứng cử viên cho chức Bí thư huyện Đạo An có tin tức gì sao?
Ô Dật Long liếc cô một cái:
- Không có chuyện gì, đừng có hỏi linh tinh.
Không biết vì sao, nhìn vợ mình quá béo, lại còn bộ mặt béo giống cái bánh mì lớn, trong lòng lại bực bội. Cằm thì ba ngấn, vòng eo bánh mì, những vết lấm tấm trên mặt nhìn như sao trên trời vậy.
Ôi, vì sao phụ nữ vừa tới tuổi bốn mươi đã thành bã đậu?
Nghĩ đến vợ của Trương Nhất Phàm, trẻ tuổi lại xinh đẹp, lại còn là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Giang Đông, nghe nói rất xinh, khí chất còn hơn cả Diêu Mộ Tình. Vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa, thân xuất danh môn.
Ô Dật Long thở dài. Chuyện tốt gì cũng đều là hắn hưởng!
Lại nghĩ tới chuyện chọn người làm Bí thư Huyện ủy, trong lòng càng thêm phiền muộn, nói cũng không buồn nói đi thẳng vào trong lên giường đi ngủ.
Đồng thời, hành trình đến Vĩnh Lâm của Lý Thiên Trụ địch thực đã thấy được thái độ đối với Vĩnh Lâm của Trương Nhất Phàm. Nếu là người khác có thể sẽ trở nên tiêu cực, suy sụp, buồn bã ỉu xìu, nhưng Trương Nhất Phàm lại không hề có thái độ này.
Đây là một điều kiện trọng yếu để làm quan to.
Lý Thiên Trụ tự nhận mình là một người có tố chất vượt qua thử thách, bởi vậy ông ta lựa chọn nhân tài cũng có tiêu chuẩn độc đáo nhất định của mình.
Song Lý Thiên Trụ cũng có suy tư riêng, nền kinh tế của tỉnh Hồ Nam nếu có thể tiến thêm một bậc dưới sự lãnh đạo của ông ta thì đây cũng là một trong những lợi thế quan trọng để ông ta leo lên cao hơn nữa.
Đạo lý dùng người là ở chỗ dùng mà không nghi ngờ. Trương Nhất Phàm mặc dù có phong thái của Trương gia nhưng trong mắt Lý Thiên Trụ, cho dù hắn thuộc phe phái nào cũng đều có thể thu nạp thành người của mình.
Đây là cảnh giới cao nhất của việc dùng người, không có giới hạn, chỉ cần hắn có thể tạo ra thành tích chính trị, có thể đạt tới kỳ vọng trong phương diện nào đó của mình thì vì sao lại không dùng? Bởi vậy, những người cán bộ trẻ mà Lý Thiên Trụ đề bạt lên đều muôn hình muôn vẻ.
Chọn người chu đáo làm Bí thư huyện Đạo An, lần này Tỉnh ủy ủy quyền đương nhiên là suy nghĩ vì đại cục. Lý Thiên Trụ dĩ nhiên có nghe phong phanh được chút ít rằng thế lực của phái người bản đại ở Vĩnh Lâm rất mạnh và cứng rắn, cán bộ bình thường xuống đó đều không làm gì được.
Bởi vậy, ông ta đề nghị với Tạ Kiến Quốc, lần này việc ủy quyền ở Thành ủy thành phố Vĩnh Lâm để phía họ tự đề cử ứng cử viên cho chức Bí thư huyện. Dù rằng cuối cùng vẫn là theo chỉ đạo của Tỉnh ủy, nhưng đây đã là một tín hiệu rất mãnh mẽ rồi.
Chỉ cần là ứng cử viên của Bí thư Thành ủy Thành phố Vĩnh Lâm thì trên cơ bản cũng chỉ lướt qua, không có bất cứ một điều gì cần tranh cãi để xác định ra. Nội bộ quan trường kiểu này trong lòng mọi người đều biết rõ.
Tỉnh ủy làm chỗ dựa cho Thành ủy! Mọi người đều hiểu là như vậy.
Ô Dật Long rất bình tĩnh, lăn lộn trong chốn quan trường hơn mười năm, từ một thanh niên trẻ năm đó nay đã trở thành một người trung niên hơn bốn mươi tuổi. Anh ta có cảm nhận quan trường khá nhạy bén. Thực lực của Trương gia là thứ mà anh ta không có.
Gây chấn động, thủ hạ dưới tay anh ta hay còn gọi là người của Ô phái so sánh với Trương hệ chính là sự chênh lệch giữa đội du kích và đại đội chính quy ngày xưa.
Cấp bậc căn bản không giống nhau, nếu bản thân nghe lời một chút, khả năng được chấp nhận sửa đổi là khá cao, nếu giữ mãi bản tính khư khư cố chấp kia của mình thì chỉ có nước bị tiêu diệt.
Quan trường như chiến trường, nếu anh không có thực lực thì nên an phận làm một nhân vật không tên tuổi, đừng nên nhảy nhót trước mặt người ta.
Thế lực của Lý gia như thế nào? Phương gia như thế nào?
Bọn họ trong xu thế tất yếu của sự phát triển này, cũng bị đập cho sứt đầu chảy máu âm thầm kết thúc đấy thôi.
Bản thân so sánh với những gia tộc lớn như vậy, quả thực là không có cách nào hình dung nổi, Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm nhất định là muốn bay lên, Kết cục như vậy dường như là không thể thay đổi.
Ô Dật Long không nghĩ, cũng không muốn nhìn thấy đội ngũ mình cực khổ lôi kéo bị người ta vô tình tiêu diệt. Sự đau đớn này không thể diễn tả nổi, người khác càng không thể lý giải được.
Cho nên hôm đó anh ta nhìn thấy hai nhân vật số một của huyện Lam Sơn cùng uống rượu với Trương Nhất Phàm, anh ta không hề tức giận mà ngược lại còn ngồi xuống thể hiện thiện ý.
Có thể khiến cho Ô Dật Long làm được điều này quả thực là không dễ dàng gì. Nhưng sau đó càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là chuyện anh ta quyết định bỏ Diêu Mộ Tình, đem vốn liếng cuối cùng trong tay mình đặt ở chỗ Trương Nhất Phàm.
Diêu Mộ Tình là một người phụ nữ rất nghe lời, cam tâm tình nguyện hoàn thành tất cả mọi chuyện được anh ta giao phó, khi Ô Dật Long quyết định việc này, trong lòng cô đau như bị ngàn vạn mũi tên xuyên vào. Chỉ có điều cô không thể không nghe lời Ô Dật Long sắm vai một người hồng nhan bạc phận.
Diêu Mộ Tình từng khuyên Ô Dật Long từ bỏ tất cả mọi thứ, hai người cùng nhau rời khỏi đất nước này, nhưng Ô Dật Long nói, nếu không có quyền lực trong tay cuộc đời của anh ta trở nên vô nghĩa giống như một cái xác không hồn.
Thành tựu lớn nhất của người đàn ông chính là chinh phục, không ngừng chinh phục.
Trong mười mấy năm ngắn ngủn, anh ta từ một học sinh vừa tốt nghiệp đi đến đây chinh phục mọi người ở Vĩnh Lâm, rốt cuộc có thể chờ tới lúc thống trị thiên hạ thì Trương Nhất Phàm đến.
Thế lực của Trương Nhất Phàm khiến anh ta không thể theo được. Trong quá trình hai người cọ sát với nhau anh ta dần dần chuyển đổi vai trò của mình.
Sau sự việc của Bành Vĩnh Niên, của Toàn Quyền và của Tả Thanh Lâm, Ô Dật Long cuối cùng đã nghĩ ra một biện pháp tốt hơn đấy là lùi để mà tiến. Như vậy vừa có thể bảo toàn lực lượng của mình vừa có thể tiếp tục hoàn thành mơ ước chưa thực hiện được của mình sau khi Trương Nhất Phàm được điều động.
Cho đến lúc này, thế lực của anh ta là vô cùng vững chắc rồi.
Tạm thời thỏa hiệp, có tính là thất bại không? Trong lòng Ô Dật Long hiểu rất rõ, tại thời điểm mấu chốt này, ẩn nấp có nghĩa trọng yếu, tiến thêm một bước thịt nát xương tan, lui một bước trời cao biển rộng, cười nắm giữ giang sơn mỹ nhân, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Mặc dù việc được mất này làm người ta rất khó chấp nhận, hơn nữa còn đau nhức vào tận xương tủy, nhưng Ô Dật Long vẫn quyết định thử xem sao!
Trước mắt đối mặt với vị trí Bí thư huyện Đạo An, mình nói gì cũng không tính vậy thì thôi giữ im lặng. Mấy ngày này người đến tìm Chủ tịch Ô không ít, người ở thị trấn khác cũng có, người ở Thành phố Vĩnh Lâm này cũng có. Những người này đương nhiên đều có tư cách tranh chức Bí thư này.
Nhiều vô số, không dưới ba mươi người.
Vĩnh Lâm là một Thành phố lớn, gồm hai thành phố trực thuộc và chín huyện, dựa vào địa hình này có thể tưởng tượng được. Nhưng muốn chọn ra một ứng cử viên phù hợp nhất từ hai thành phố trực thuộc và chín huyện này thì phải xem trong lòng Trương Nhất Phàm nghĩ như nào.
Hoàng Tử Kỳ lại mang quà đến nhà Ô Dật Long, vợ của Ô Dật Long không thèm nhìn chỉ bảo cô giúp việc rót trà cho gã.
Toàn tặng thuốc với rượu, đều là những thứ của đàn ông, không có tí lợi ích nào với bản thân. Bởi vậy, cô rất phản cảm những người tặng quà này, thuốc rượu trong nhà đều xếp thành núi rồi.
Hoàng Tử Kỳ cười chào phu nhân Chủ tịch Thành phố, phu nhân Chủ tịch Thành phố không thèm để ý nói:
- Tử kỳ này, nghe nói cậu đã làm tới cục Bảo vệ môi trường Thành phố? Kỳ tới chắc có hy vọng lên chức Phó Chủ tịch thành phố?
Hoàng Tử Kỳ dở khóc dở cười, bản thân chính là bị điều đến cục Bảo vệ môi trường chịu phạt, nếu được chọn làm Phó Chủ tịch Thành phố trong cuộc bầu cử kỳ tới thì đâu cần luồn cúi thế này?
Anh ta ngồi trên vị trí Bí thư huyện ủy này thì càng có ưu thế.
Hoàng Tử Kỳ lấy ra một tấm thẻ hội viên:
- Đây là một phòng tập thể thao mới khai trương, tôi đã làm thẻ năm VIP rồi, có phục vụ đặc biệt, nếu chị rảnh có thể đến đó tham gia.
Đây là phòng tập Lam Thiên, ngoài phòng tập thể thao trên tầng ba ra thì còn có khu thẩm mĩ ở tầng một và tầng hai.
Xã hội hiện tại, rất thịnh hành chăm sóc sắc đẹp, nhất là những phu nhân nhà quan rảnh rỗi như mấy cô này thì thường hay chạy theo trào lưu thời thượng nay làm tóc này, mai nối mi nọ… dần dần đều thành những đề tài nói mãi không chán của họ.
Nhưng vợ của Ô Dật Long rất lười, thú vui duy nhất chính là mạt chược, về phần tập thể hình? Có biết giá thịt bây giờ không? Ngày nào cũng tăng, muốn mua cũng không mua được, lại còn vất vả đi giảm cân, cô còn lâu mới ngốc thế.
Nghe nói cái thẻ này là thẻ một năm nhưng cô vẫn không cảm thấy có hứng thú gì lắm.
- Dật Long ngày nào cũng về rất muộn, Tử Kỳ cậu có việc gì?
Nụ cười trên mặt Hoàng Tử Kỳ như được vẽ ra vậy, từ lúc vào đến giờ vẫn giữ nguyên ở trạng thái đó. Điều này cũng khó cho anh ta thật! Nghe phu nhân Chủ tịch Thành phố hỏi như vậy, anh ta vẫn tiếp tục duy trì khuôn mặt cười gần bốn mươi năm nay mà rằng:
- Vài ngày nữa là tới sinh nhật của công tử, cậu ấy lại đang ở Mỹ, không thể tự mình chúc mừng, hơn nữa tôi cũng không biết nên mua cho cậu ấy cái gì, đây là chút lòng thành.
Đưa ra một cái thẻ ngân hàng ra, phu nhân Chủ tịch Thành phố không cần kiểm tra cũng biết trong đó ít nhất cũng có vài trăm.
Bởi vì đây là thông lệ của Hoàng Tử Kỳ, mỗi lần anh ta đều tìm ra trăm vạn lý do để tặng quà, hơn nữa đều làm cho bạn không có cách nào cự tuyệt cả.
Nhưng vị phu nhân Chủ tịch Thành phố phu nhân này cũng là người không ngay thẳng, không thích ưỡn ẹo, nũng nịu, bởi vậy ngay lúc đưa cái thẻ ngân hàng ra cô ta nhanh chóng cầm nó trong bàn tay béo trắng của mình.
Cô giúp việc bưng hoa quả tới, vẻ mặt hai người lập tức trở lại bình thường.
Chờ cho người giúp việc đi khỏi, cô mới hỏi:
- Cục bảo vệ môi trường cũng là khá tốt, cậu coi như là thời kỳ quá độ ở đó hai ba năm, sớm muộn gì cũng vào Ủy ban thành phố làm Phó Chủ tịch thành phố thôi?
Hoàng Tử Kỳ nói:
- Phải, Cục Bảo vệ Môi trường cũng không đến nỗi tồi, tôi chỉ là muốn tới thăm hỏi, không có ý gì khác cả, nếu Chủ tịch Thành phố không có nhà, tôi cũng xin cáo từ.
Mười rưỡi. Ô Dật Long về nhà. Nghe vợ nói Hoàng Tử Kỳ tới, trong lòng ông ta liền suy nghĩ tên này muốn làm gì? Chức Bí thư Huyện ủy sớm đã không có phần của nó rồi, chẳng lẽ không muốn ở trong cục Bảo vệ Môi trường nữa?
Hay là có ý tưởng nào khác?
Ô Dật Long đương nhiên biết anh ta không thể vì một ngày sinh nhật bình thường của con mình mà lại mang quà đến. Hơn nữa con trai đi du học ở Mỹ, một năm mới về Vĩnh Lâm một lần. Hôm nay lấy cớ này có chút gượng ép?
Vợ gã không biết mức độ sự việc, hỏi Ô Dật Long, ứng cử viên cho chức Bí thư huyện Đạo An có tin tức gì sao?
Ô Dật Long liếc cô một cái:
- Không có chuyện gì, đừng có hỏi linh tinh.
Không biết vì sao, nhìn vợ mình quá béo, lại còn bộ mặt béo giống cái bánh mì lớn, trong lòng lại bực bội. Cằm thì ba ngấn, vòng eo bánh mì, những vết lấm tấm trên mặt nhìn như sao trên trời vậy.
Ôi, vì sao phụ nữ vừa tới tuổi bốn mươi đã thành bã đậu?
Nghĩ đến vợ của Trương Nhất Phàm, trẻ tuổi lại xinh đẹp, lại còn là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Giang Đông, nghe nói rất xinh, khí chất còn hơn cả Diêu Mộ Tình. Vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa, thân xuất danh môn.
Ô Dật Long thở dài. Chuyện tốt gì cũng đều là hắn hưởng!
Lại nghĩ tới chuyện chọn người làm Bí thư Huyện ủy, trong lòng càng thêm phiền muộn, nói cũng không buồn nói đi thẳng vào trong lên giường đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.