Chương 703: Tôi chỉ còn có thể trông cậy vào việc khai thác mỏ thôi.
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
-Đằng Phi.
Trương Nhất Phàm ở trong phòng làm việc quát lớn một tiếng, Đằng Phi lập tức chạy vào.
-Bí thư Trương! Ngài gọi tôi?
-Gọi Trưởng ban Quách đến phòng tôi ngay.
Trương Nhất Phàm ra lệnh. Đằng Phi lập tức chạy đi. Trương Nhất Phàm sau khi nghe Bí thư Ngô báo cáo kết quả, nói:
-Dự án với nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn toàn bộ giao cho các ông. Đây là dự án đầu tư đầu tiên của thành phố Vĩnh Lâm chúng ta, các ông cần phải tận tâm tận lực, khắc phục mọi khó khăn, xây dựng một môi trường đầu tư thật tốt, khiến cho khách hàng tin tưởng, bản thân yên tâm, quần chúng vui vẻ.
Các chỉ thị của Trương Nhất Phàm đều được Bí thư Ngô ghi chép lại, ông khẳng định:
-Huyện Giang Hóa chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc tuân thủ chỉ thị của Bí thư Trương, làm việc đến nơi đến chốn. Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
-Tốt! Đợi Trưởng ban Quách đến rồi, ông với ông ấy cùng nhau bàn bạc về việc nên tiến hành tuyên truyền như thế nào.
Đang nói thì Trưởng ban Quách vội vàng bước vào:
-Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm gật đầu, chỉ về phía Bí thư Ngô nói:
-Liên quan đến công tác tuyên truyền về dự án nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn, các ông bàn bạc với nhau nên làm như thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Trưởng ban Quách nói:
-Bí thư Trương, chúng ta có thể đưa tin lên đài truyền hình thành phố, và đăng các bản tin lên báo chí, kêu gọi tất cả các đài truyền hình trên địa bàn thành phố Vĩnh Lâm đông loạt đưa tin.
Trương Nhất Phàm nói:
-Chừng đó vẫn chưa đủ, chúng ta nên để cho người ở những nơi khác biết đến, để cho càng nhiều người tham gia vào càng tốt. Còn có nghi thức thông xe ở huyện Sơn Lam, nhất định phải tổ chức thật long trọng, đây là con đường huyết mạch rất quan trọng. Ban Tuyên giáo các ông, cần phải có thêm nhiều bài báo đưa tin về sự kiện này, hơn nữa phải đăng lên báo của tỉnh, phải làm cho cấp trên nhìn thấy được sự thay đổi và phát triển của thành phố Vĩnh Lâm chúng ta.
Trưởng ban Quách liên tục vâng dạ, trải qua một thời gian dài cùng nhau làm việc, ông ta hoàn toàn không dám coi thường Trương Nhất Phàm nữa, đổi lại là một thái độ hợp tác tuyệt đối. Những điều mà Trương Nhất Phàm chỉ ra đều là những thiếu sót mà họ mặc phải từ trước đến nay.
Ban Tuyên giáo trước kia chỉ luôn chú trọng vào thành phố và một số huyện bên dưới, Trương Nhất Phàm đã chỉ ra những điểm còn tồn tại của họ. Ban Tuyên giáo của các ông là để cho thiên hạ nhìn vào, mục tiêu của các ông là để cho càng nhiều người biết về mình, hiểu về mình, vì vậy mà các ông cần phải nhìn xa nhìn rộng hơn nữa.
Trưởng ban Quách ban đầu không phục, nhưng sau khi ngẫm lại, ông nhận ra những lời Trương Nhất Phàm nói đều là đúng. Vì vậy, ông ta bắt đầu tích cực xây dựng các mối quan hệ với cấp trên. Việc hôm nay cũng giống như vậy, Trương Nhất Phàm khuyến khích họ chủ động tăng cường sức ảnh hưởng của mình, để các lãnh đạo cấp trên có thể nhìn thấy sự thay đổi của thành phố Vĩnh Lâm, cùng là để những người bên ngoài có cơ hội đến tìm hiểu về thành phố Vĩnh Lâm.
Khi hai người bọn họ rời khỏi phòng làm việc của mình Trương Nhất Phàm mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hắn gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh Lý, Chủ tịch Lý ừ một tiếng nói:
-Việc này cũng tạm ổn rồi, đã có một bắt đầu tốt đẹp như vậy, thì hãy tiếp tục nỗ lực phát huy. Nếu kinh tế của thành phố Vĩnh Lâm tăng trưởng thì công lớn nhất thuộc về cậu rồi.
Lời này của Lý Thiên Trụ có tác dụng ngang với việc học sinh tiểu học được thầy giáo phát giấy khen, trong lòng của Trương Nhất Phàm sung sướng vô cùng. Cuối cùng cũng đạt được sự tin tưởng của Lý Thiên Trụ, thật không dễ dàng gì!
Ngay khi Trưởng ban Quách khua chiêng gõ mõ để tuyên truyền về dự án này, Hoàng Tử Kỳ biết được thông tin này lập tức nổi trận lôi đình:
-Chẳng phải nói là đã nắm được rồi sao? Vậy thì bản hợp đồng của bọn họ là từ đâu mà ra? Đồ ăn hại!
Ông ta quát tháo liên hồi trong điện thoại, nghĩ đến việc bản thân phải vắt hết óc để phá hoại quan hệ giữa huyện Giang Hóa và nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn, kết quả lại là công dã tràng. Hắn đau đớn khôn cùng.
Nếu như sự việc lần này không thành công, vậy thì Hoàng Tử Kỳ hắn sẽ có cơ hội được lên tiếng, cũng có thể tổ chức sẽ hồi phục lại chức vị Bí thư huyện ủy cho hắn. Bởi vì Bí thư của huyện Đạo An tạm thời do Lưu Khai Vân đảm nhiệm,rút cuộc vị trí Bí thư này sẽ rơi vào tay ai, Thành ủy đến bây giờ vẫn chưa có quyết định chính thức.
Chỉ cần ngày nào chưa có quyết định chính thức về ứng cử viên cho chức Bí thư huyện ủy này, thì hắn vẫn có cơ hội được trở lại với chức vị cũ. Những sự việc này cuối cùng vẫn không thành.
Hắn nghiến răng kèn kẹt, tức giận một hồi, Hoàng Tử Kỳ liền bình tĩnh trở lại. Như thế này chung quy cũng không phải cách hay. Xem ra cái nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn này này cố ý gây thù chuốc oán với mình, bọn chúng muốn đến để báo thù.
Dân không đấu với quan, bọn chúng làm như vậy là đã phạm vào điều cấm kỵ lớn trong thương trường. Hoàng Tử Kỳ hung hăng nói:
-Cho dù bố mày hiện tại là cục trưởng cục Bảo vệ Môi trường, nhưng chúng mày sớm muộn gì cũng chết trong tay ông thôi. Hãy chờ đó mà xem!
Bạch Khẩn đột nhiên rung mình, cô nhìn Liễu Hải nói:
-Sao đột nhiên em thấy hơi lạnh, phải chăng có kẻ ngấm ngầm rủa sau lưng em nhỉ?
-Em cứ giỏi tưởng tượng.
Liễu Hải cười cười rồi nói:
-Anh phải đi đến chỗ Bí thư Trương đây.
Liễu Hải đẩy cửa phòng làm việc của Trương Nhất Phàm bước vào rồi nhẹ nhàng đóng lại, nói:
-Anh.
Trương Nhất Phàm đang đứng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng của Liễu Hải, hắn mới quay người lại:
-Việc đó điều tra đến đâu rồi?
Liễu Hải nói:
-Chỉ có hai điểm đáng ngờ, nhưng trước mắt vẫn chưa có chứng cứ gì cả.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống:
-Cậu nói xem!
Liễu Hải nói:
-Kẻ đáng nghi nhất có thể là Hoàng Tử Kỳ, ông ta bị cách chức là vì thất bại trong việc đàm phán với nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn. Nếu như nói có kẻ nhất định muốn phá hoại hợp đồng giữa huyện Giang Hóa và nhà máy Trường Bạch Sơn thì ông ta chính là nghi phạm lớn nhất, hơn nữa ông ta cũng chỉ có thể thông qua con đường này mới có thể tránh được hình phạt của cấp trên. Dù hắn có đủ động cơ để làm việc này, nhưng tất cả cũng chỉ là phán đoán, vẫn chưa có bằng chứng xác thực.
Người đáng nghi thứ hai chính là Chủ tịch Tiểu của huyện Giang Hóa, ông ta cũng có động cơ để làm việc này. Nếu như lần đàm phán này không thành công, cấp trên sẽ khiển trách xuống, người đứng mũi chịu sào đương nhiên sẽ là Bí thư Ngô. Nếu như cáp trên chỉ truy cứu trách nhiệm của một số nhân vật như ở huyện Đạo An, thì chẳng phải Chủ tịch Tiêu sẽ có khả năng được ngồi lên chức Bí thư rồi sao.
-Nhưng Chủ tịch Tiêu và Bí thư Ngô hai người bọn họ đều là người dưới trướng của tôi, nếu họ không hoàn thành nhiệm vụ được giao, thì cả hai đều sẽ bị khiển trách. Sự nghi ngờ đối với ông ta có thể được loại bỏ.
Trương Nhất Phàm nói.
Liễu Hải nói tiếp:
-Đúng, tôi cũng từng nghĩ như vậy, cũng phân tích qua chuyện này. Nhưng theo như tôi biết thì quan hệ giữa Chủ tịch Tiếu và Hoàng Tử Kỳ rất tốt, hai người bọn họ từng là bạn thời phổ thông, sau đó lại từng làm việc tại một cơ quan. Qua điều tra, tôi thấy hai người này là đáng nghi nhất, chỉ tiếc là không thể tìm ra được bất cứ bằng chứng nào về sự phạm tội của họ.
-Xem ra bọn chúng còn thông minh hơn mấy cậu nhiều!
Trương Nhất Phàm thở dài, trầm tư một hồi lâu.
-Từ sự việc lần này có thể thấy, bộ máy hành chính của thành phố Vĩnh Lâm rất rối loạn, tồn tại những phần tử phá hoại như thế này, Liễu Hải, tôi giao nhiệm vụ này cho cậu, nhất định phải bắt được bọn người này. Nhất định phải làm cho Bạch Khẩn an tâm, không thì chính chúng ta đã hại cô ấy.
Liễu Hải đứng nghiêm lại, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Trương Nhất Phàm viết ba chữ Hoàng Tử Kỳ trên giấy, rồi vòng một vòng tròn.
-Chắc chắn là ông rồi!
Xưa có Văn Vương bị giam cầm trong một vòng tròn chật hẹp, nay Trương Nhất Phàm lại viết tên vị Bí thư huyện ủy từng một thời huy hoàng trong vòng tròn chật hẹp này. Hắn nhớ lại lần trước tại huyện Đạo An tham gia buổi tiệc đại thọ tám mươi rất phô trương của bố Hoàng Tử Kỳ, thật làm người ta mờ mắt.
Xét theo hiện trạng của thành phố Vĩnh Lâm này, có thể có mấy chục chiếc xe loại sang đến chúc thọ, buổi tiệc sắp đến mấy chục bàn ăn, có thể nói đối với một huyện bé nhỏ như Đạo An này là chuyện có một không hai.
Trương Nhất Phàm nghĩ đến những vấn đề của thành phố Vĩnh Lâm, đầu đau như búa bổ. Bây giờ mới chỉ là bước đầu tiên trên đoạn đường dài nghìn dặm, đoạn đường còn lại vẫn còn rất dài. Để thành phố Vĩnh Lâm này xóa được cảnh đói ngèo, chỉ sợ phải mất đến năm mười năm cũng nên. Không được, mình phải tăng tốc lên mới được.
Trương Nhất Phàm nghĩ đến đây, thì liền gọi điện thoại cho Hồ Lôi:
-Công việc của cậu bên đó thế nào rồi? Nếu như không được, thì nhanh chóng giao cho người khác làm đi. Đường quốc lộ của huyện Sơn Lam không quá hai tháng nữa phải hoàn thành rồi, nhưng sự việc quặng mangan bị trì trệ thì vẫn chưa được giải quyết. Tôi chỉ còn có thể trông cậy vào việc khai thác mỏ để trả nợ thôi.
Hồ Lôi cười ha hả, ông Lý Gia Minh ở Hongkong luôn ở trong tình trạng sa sút tinh thần, còn ông Kim thì lại không dám một mình ra mặt, tôi cũng đang đau đầu vì việc này. Công trình Song Giang bên này của tôi còn chưa kết thúc, tiền trong tay cũng không còn nhiều nữa, hơn nữa bên phía Tiêu Tiêu đầu tư tài chính cũng thua lỗ cả trăm triệu. Đối với mỏ quặng lớn như vậy, bỏ ra trăm triệu không bao giờ đủ cả, đã làm thì làm lớn luôn đi, làm ăn quy mô nhỏ thì chẳng có nghĩa lý gì, ăn không no cũng không chết ngay được. Đợi thêm một thời gian nữa đi vậy!
Lời này của Hồ Lôi cũng đúng là sự thật, làm ăn quy mô nhỏ, Trương Nhất Phàm cũng không muốn gây sức ép, cái hắn muốn là một thế lực có thể đủ sức chống đỡ cho ngành khai thác quặng ở huyện Lam Sơn. Vì vậy, đối với những kẻ thích nói bóng gió, chỉ một lòng muốn mở xưởng khai thác nhỏ, Trương Nhất Phàm cũng không quan tâm lắm.
Không có quy mô, thì không thể phát triển nổi. Giống như những chủ khai thác nhỏ lẻ kia, chỉ mải kiếm lợi cho bản thân, trốn thuế một cách ngiêm trọng.
Trương Nhất Phàm tiên đoán trong mười mấy năm tới, tình hình sản xuất công nghiệp dựa trên nguồn tài nguyên sẵn có sẽ không ngừng phát triển. Như than đá, dầu mỏ vân vân, những tài nguyên này khai thác bao nhiêu sẽ ít đi bấy nhiêu, đến cuối cùng giá cả nhất định sẽ tăng cao. Vì vậy hắn cũng rất coi trọng phát triển lĩnh vực khai thác quặng mangan.
Không nghĩ rằng ý tưởng mượn xác ra trận của Hồ Lôi lại không thể thực hiện được, đúng là làm việc tốt thường gian nan, trắc trở.
Trương Nhất Phàm chỉ tạm thời bỏ qua ý định này, để suy nghĩ cách khác. Nghe Diêu Mộ Tình nói, cô ta có một người bạn Singapore, muốn đầu tư ở đại lục. Đây cũng là lý do mà Diêu Mộ Tình chủ động tìm đến hắn, Trương Nhất Phàm liền suy nghĩ, Diêu Mộ Tình này rút cuộc có lai lịch như thế nào?
Đầu tư và thu hút đầu tư cũng là vấn đề có hai hướng lựa chọn. Theo quan điểm của Trương Nhất Phàm đưa ra khi còn ở thành phố Song Giang thì chúng ta không thể vì mục đích phát triển, chỉ nhắm vào đầu tư, rồi thứ mà chúng ta nhặt được trong làn toàn là đồ ăn, khi họ lựa chọn chúng ta, thì đồng thời cũng cần lựa chọn họ.
Khách hàng cần xem xét môi trường đầu tư và các chính sách của chúng ta, chúng ta cũng cần xem xét quy mô, uy tín của đối phương, đối với những xí nghiệp có tiền sử gây ảnh hưởng không tốt thì cần kiên quyết nói không.
Đương nhiên, đó là việc ở thành phố Song Giang, có đặc thù tư bản riêng của nơi đó. Trương Nhất Phàm có thể nói lớn tiếng được như vậy là bởi vì thành phố Song Giang trước giờ không thiếu đầu tư. Nhưng ở đất Vĩnh Lâm này thì khác, hắn còn cần phải suy nghĩ nhiều.
Trong một số tình huống nào đó, chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, nhưng trong vấn đề tài nguyên có tính chiến lược như thế này, loại xí nghiệp nhỏ lẻ không có quy mô gì thì nên bỏ qua, ông mày không thèm suy nghĩ đến những việc gai mắt như vậy, có tiếng gõ cửa, Trương Nhất Phàm cho vào. Đằng Phi mở cửa bước vào , đứng trước bàn làm việc của Trương Nhất Phàm nói:
-Bí thư Trương, Trưởng ban Điền đến rồi.
Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một lát rồi nói:
-Cho ông ta vào!
Hoàng Tử Kỳ bị điều khỏi huyện Đạo An, có nhiều kẻ nhòm ngó vào cá ghế Bí thư huyện ủy của hắn, mấy hôm nay người chạy chọt xin xỏ không ít, kẻ nói tình nghĩa, người tặng quà cáp, mời mọc tiệc tùng, nhiều không đếm xuể. Phỏng chừng Trưởng ban Điền cũng vấp phải vấn đề tương tự như vậy, mặc dù ở trên tỉnh đã ra chỉ thị, việc bổ nhiệm Bí thư huyện ủy sẽ do tỉnh trực tiếp bổ nhiệm, nhưng Tỉnh ủy cũng sẽ căn cứ vào đề nghị của Thành ủy để tiến hành lựa chọn. Hơn nữa lần này tại hội nghị thường vụ của Tỉnh, Lý Thiên Trụ lại đưa ra ý kiến liên quan đến việc bổ nhiệm Bí thư huyện ủy huyện Đạo An sẽ do Thành ủy thành phố Vĩnh Lâm đề cử, và sẽ do hội đồng Tỉnh ủy thông qua.
Rồi sau đó sẽ cử ban Tổ chức cán bộ điều tra thực tế, nếu không vấn đề gì, thì đề cử đó sẽ được chính thức có hiệu lực. Vì vậy, trong lần bổ nhiệm này, Thành ủy đóng vai trò hết sức quan trọng. Lý Thiên Trụ đưa ra quyết định này cũng là muốn tạo uy tín cho Trương Nhất Phàm tại thành phố Vĩnh Lâm.
Trương Nhất Phàm ở trong phòng làm việc quát lớn một tiếng, Đằng Phi lập tức chạy vào.
-Bí thư Trương! Ngài gọi tôi?
-Gọi Trưởng ban Quách đến phòng tôi ngay.
Trương Nhất Phàm ra lệnh. Đằng Phi lập tức chạy đi. Trương Nhất Phàm sau khi nghe Bí thư Ngô báo cáo kết quả, nói:
-Dự án với nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn toàn bộ giao cho các ông. Đây là dự án đầu tư đầu tiên của thành phố Vĩnh Lâm chúng ta, các ông cần phải tận tâm tận lực, khắc phục mọi khó khăn, xây dựng một môi trường đầu tư thật tốt, khiến cho khách hàng tin tưởng, bản thân yên tâm, quần chúng vui vẻ.
Các chỉ thị của Trương Nhất Phàm đều được Bí thư Ngô ghi chép lại, ông khẳng định:
-Huyện Giang Hóa chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc tuân thủ chỉ thị của Bí thư Trương, làm việc đến nơi đến chốn. Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
-Tốt! Đợi Trưởng ban Quách đến rồi, ông với ông ấy cùng nhau bàn bạc về việc nên tiến hành tuyên truyền như thế nào.
Đang nói thì Trưởng ban Quách vội vàng bước vào:
-Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm gật đầu, chỉ về phía Bí thư Ngô nói:
-Liên quan đến công tác tuyên truyền về dự án nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn, các ông bàn bạc với nhau nên làm như thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Trưởng ban Quách nói:
-Bí thư Trương, chúng ta có thể đưa tin lên đài truyền hình thành phố, và đăng các bản tin lên báo chí, kêu gọi tất cả các đài truyền hình trên địa bàn thành phố Vĩnh Lâm đông loạt đưa tin.
Trương Nhất Phàm nói:
-Chừng đó vẫn chưa đủ, chúng ta nên để cho người ở những nơi khác biết đến, để cho càng nhiều người tham gia vào càng tốt. Còn có nghi thức thông xe ở huyện Sơn Lam, nhất định phải tổ chức thật long trọng, đây là con đường huyết mạch rất quan trọng. Ban Tuyên giáo các ông, cần phải có thêm nhiều bài báo đưa tin về sự kiện này, hơn nữa phải đăng lên báo của tỉnh, phải làm cho cấp trên nhìn thấy được sự thay đổi và phát triển của thành phố Vĩnh Lâm chúng ta.
Trưởng ban Quách liên tục vâng dạ, trải qua một thời gian dài cùng nhau làm việc, ông ta hoàn toàn không dám coi thường Trương Nhất Phàm nữa, đổi lại là một thái độ hợp tác tuyệt đối. Những điều mà Trương Nhất Phàm chỉ ra đều là những thiếu sót mà họ mặc phải từ trước đến nay.
Ban Tuyên giáo trước kia chỉ luôn chú trọng vào thành phố và một số huyện bên dưới, Trương Nhất Phàm đã chỉ ra những điểm còn tồn tại của họ. Ban Tuyên giáo của các ông là để cho thiên hạ nhìn vào, mục tiêu của các ông là để cho càng nhiều người biết về mình, hiểu về mình, vì vậy mà các ông cần phải nhìn xa nhìn rộng hơn nữa.
Trưởng ban Quách ban đầu không phục, nhưng sau khi ngẫm lại, ông nhận ra những lời Trương Nhất Phàm nói đều là đúng. Vì vậy, ông ta bắt đầu tích cực xây dựng các mối quan hệ với cấp trên. Việc hôm nay cũng giống như vậy, Trương Nhất Phàm khuyến khích họ chủ động tăng cường sức ảnh hưởng của mình, để các lãnh đạo cấp trên có thể nhìn thấy sự thay đổi của thành phố Vĩnh Lâm, cùng là để những người bên ngoài có cơ hội đến tìm hiểu về thành phố Vĩnh Lâm.
Khi hai người bọn họ rời khỏi phòng làm việc của mình Trương Nhất Phàm mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hắn gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh Lý, Chủ tịch Lý ừ một tiếng nói:
-Việc này cũng tạm ổn rồi, đã có một bắt đầu tốt đẹp như vậy, thì hãy tiếp tục nỗ lực phát huy. Nếu kinh tế của thành phố Vĩnh Lâm tăng trưởng thì công lớn nhất thuộc về cậu rồi.
Lời này của Lý Thiên Trụ có tác dụng ngang với việc học sinh tiểu học được thầy giáo phát giấy khen, trong lòng của Trương Nhất Phàm sung sướng vô cùng. Cuối cùng cũng đạt được sự tin tưởng của Lý Thiên Trụ, thật không dễ dàng gì!
Ngay khi Trưởng ban Quách khua chiêng gõ mõ để tuyên truyền về dự án này, Hoàng Tử Kỳ biết được thông tin này lập tức nổi trận lôi đình:
-Chẳng phải nói là đã nắm được rồi sao? Vậy thì bản hợp đồng của bọn họ là từ đâu mà ra? Đồ ăn hại!
Ông ta quát tháo liên hồi trong điện thoại, nghĩ đến việc bản thân phải vắt hết óc để phá hoại quan hệ giữa huyện Giang Hóa và nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn, kết quả lại là công dã tràng. Hắn đau đớn khôn cùng.
Nếu như sự việc lần này không thành công, vậy thì Hoàng Tử Kỳ hắn sẽ có cơ hội được lên tiếng, cũng có thể tổ chức sẽ hồi phục lại chức vị Bí thư huyện ủy cho hắn. Bởi vì Bí thư của huyện Đạo An tạm thời do Lưu Khai Vân đảm nhiệm,rút cuộc vị trí Bí thư này sẽ rơi vào tay ai, Thành ủy đến bây giờ vẫn chưa có quyết định chính thức.
Chỉ cần ngày nào chưa có quyết định chính thức về ứng cử viên cho chức Bí thư huyện ủy này, thì hắn vẫn có cơ hội được trở lại với chức vị cũ. Những sự việc này cuối cùng vẫn không thành.
Hắn nghiến răng kèn kẹt, tức giận một hồi, Hoàng Tử Kỳ liền bình tĩnh trở lại. Như thế này chung quy cũng không phải cách hay. Xem ra cái nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn này này cố ý gây thù chuốc oán với mình, bọn chúng muốn đến để báo thù.
Dân không đấu với quan, bọn chúng làm như vậy là đã phạm vào điều cấm kỵ lớn trong thương trường. Hoàng Tử Kỳ hung hăng nói:
-Cho dù bố mày hiện tại là cục trưởng cục Bảo vệ Môi trường, nhưng chúng mày sớm muộn gì cũng chết trong tay ông thôi. Hãy chờ đó mà xem!
Bạch Khẩn đột nhiên rung mình, cô nhìn Liễu Hải nói:
-Sao đột nhiên em thấy hơi lạnh, phải chăng có kẻ ngấm ngầm rủa sau lưng em nhỉ?
-Em cứ giỏi tưởng tượng.
Liễu Hải cười cười rồi nói:
-Anh phải đi đến chỗ Bí thư Trương đây.
Liễu Hải đẩy cửa phòng làm việc của Trương Nhất Phàm bước vào rồi nhẹ nhàng đóng lại, nói:
-Anh.
Trương Nhất Phàm đang đứng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng của Liễu Hải, hắn mới quay người lại:
-Việc đó điều tra đến đâu rồi?
Liễu Hải nói:
-Chỉ có hai điểm đáng ngờ, nhưng trước mắt vẫn chưa có chứng cứ gì cả.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống:
-Cậu nói xem!
Liễu Hải nói:
-Kẻ đáng nghi nhất có thể là Hoàng Tử Kỳ, ông ta bị cách chức là vì thất bại trong việc đàm phán với nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn. Nếu như nói có kẻ nhất định muốn phá hoại hợp đồng giữa huyện Giang Hóa và nhà máy Trường Bạch Sơn thì ông ta chính là nghi phạm lớn nhất, hơn nữa ông ta cũng chỉ có thể thông qua con đường này mới có thể tránh được hình phạt của cấp trên. Dù hắn có đủ động cơ để làm việc này, nhưng tất cả cũng chỉ là phán đoán, vẫn chưa có bằng chứng xác thực.
Người đáng nghi thứ hai chính là Chủ tịch Tiểu của huyện Giang Hóa, ông ta cũng có động cơ để làm việc này. Nếu như lần đàm phán này không thành công, cấp trên sẽ khiển trách xuống, người đứng mũi chịu sào đương nhiên sẽ là Bí thư Ngô. Nếu như cáp trên chỉ truy cứu trách nhiệm của một số nhân vật như ở huyện Đạo An, thì chẳng phải Chủ tịch Tiêu sẽ có khả năng được ngồi lên chức Bí thư rồi sao.
-Nhưng Chủ tịch Tiêu và Bí thư Ngô hai người bọn họ đều là người dưới trướng của tôi, nếu họ không hoàn thành nhiệm vụ được giao, thì cả hai đều sẽ bị khiển trách. Sự nghi ngờ đối với ông ta có thể được loại bỏ.
Trương Nhất Phàm nói.
Liễu Hải nói tiếp:
-Đúng, tôi cũng từng nghĩ như vậy, cũng phân tích qua chuyện này. Nhưng theo như tôi biết thì quan hệ giữa Chủ tịch Tiếu và Hoàng Tử Kỳ rất tốt, hai người bọn họ từng là bạn thời phổ thông, sau đó lại từng làm việc tại một cơ quan. Qua điều tra, tôi thấy hai người này là đáng nghi nhất, chỉ tiếc là không thể tìm ra được bất cứ bằng chứng nào về sự phạm tội của họ.
-Xem ra bọn chúng còn thông minh hơn mấy cậu nhiều!
Trương Nhất Phàm thở dài, trầm tư một hồi lâu.
-Từ sự việc lần này có thể thấy, bộ máy hành chính của thành phố Vĩnh Lâm rất rối loạn, tồn tại những phần tử phá hoại như thế này, Liễu Hải, tôi giao nhiệm vụ này cho cậu, nhất định phải bắt được bọn người này. Nhất định phải làm cho Bạch Khẩn an tâm, không thì chính chúng ta đã hại cô ấy.
Liễu Hải đứng nghiêm lại, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Trương Nhất Phàm viết ba chữ Hoàng Tử Kỳ trên giấy, rồi vòng một vòng tròn.
-Chắc chắn là ông rồi!
Xưa có Văn Vương bị giam cầm trong một vòng tròn chật hẹp, nay Trương Nhất Phàm lại viết tên vị Bí thư huyện ủy từng một thời huy hoàng trong vòng tròn chật hẹp này. Hắn nhớ lại lần trước tại huyện Đạo An tham gia buổi tiệc đại thọ tám mươi rất phô trương của bố Hoàng Tử Kỳ, thật làm người ta mờ mắt.
Xét theo hiện trạng của thành phố Vĩnh Lâm này, có thể có mấy chục chiếc xe loại sang đến chúc thọ, buổi tiệc sắp đến mấy chục bàn ăn, có thể nói đối với một huyện bé nhỏ như Đạo An này là chuyện có một không hai.
Trương Nhất Phàm nghĩ đến những vấn đề của thành phố Vĩnh Lâm, đầu đau như búa bổ. Bây giờ mới chỉ là bước đầu tiên trên đoạn đường dài nghìn dặm, đoạn đường còn lại vẫn còn rất dài. Để thành phố Vĩnh Lâm này xóa được cảnh đói ngèo, chỉ sợ phải mất đến năm mười năm cũng nên. Không được, mình phải tăng tốc lên mới được.
Trương Nhất Phàm nghĩ đến đây, thì liền gọi điện thoại cho Hồ Lôi:
-Công việc của cậu bên đó thế nào rồi? Nếu như không được, thì nhanh chóng giao cho người khác làm đi. Đường quốc lộ của huyện Sơn Lam không quá hai tháng nữa phải hoàn thành rồi, nhưng sự việc quặng mangan bị trì trệ thì vẫn chưa được giải quyết. Tôi chỉ còn có thể trông cậy vào việc khai thác mỏ để trả nợ thôi.
Hồ Lôi cười ha hả, ông Lý Gia Minh ở Hongkong luôn ở trong tình trạng sa sút tinh thần, còn ông Kim thì lại không dám một mình ra mặt, tôi cũng đang đau đầu vì việc này. Công trình Song Giang bên này của tôi còn chưa kết thúc, tiền trong tay cũng không còn nhiều nữa, hơn nữa bên phía Tiêu Tiêu đầu tư tài chính cũng thua lỗ cả trăm triệu. Đối với mỏ quặng lớn như vậy, bỏ ra trăm triệu không bao giờ đủ cả, đã làm thì làm lớn luôn đi, làm ăn quy mô nhỏ thì chẳng có nghĩa lý gì, ăn không no cũng không chết ngay được. Đợi thêm một thời gian nữa đi vậy!
Lời này của Hồ Lôi cũng đúng là sự thật, làm ăn quy mô nhỏ, Trương Nhất Phàm cũng không muốn gây sức ép, cái hắn muốn là một thế lực có thể đủ sức chống đỡ cho ngành khai thác quặng ở huyện Lam Sơn. Vì vậy, đối với những kẻ thích nói bóng gió, chỉ một lòng muốn mở xưởng khai thác nhỏ, Trương Nhất Phàm cũng không quan tâm lắm.
Không có quy mô, thì không thể phát triển nổi. Giống như những chủ khai thác nhỏ lẻ kia, chỉ mải kiếm lợi cho bản thân, trốn thuế một cách ngiêm trọng.
Trương Nhất Phàm tiên đoán trong mười mấy năm tới, tình hình sản xuất công nghiệp dựa trên nguồn tài nguyên sẵn có sẽ không ngừng phát triển. Như than đá, dầu mỏ vân vân, những tài nguyên này khai thác bao nhiêu sẽ ít đi bấy nhiêu, đến cuối cùng giá cả nhất định sẽ tăng cao. Vì vậy hắn cũng rất coi trọng phát triển lĩnh vực khai thác quặng mangan.
Không nghĩ rằng ý tưởng mượn xác ra trận của Hồ Lôi lại không thể thực hiện được, đúng là làm việc tốt thường gian nan, trắc trở.
Trương Nhất Phàm chỉ tạm thời bỏ qua ý định này, để suy nghĩ cách khác. Nghe Diêu Mộ Tình nói, cô ta có một người bạn Singapore, muốn đầu tư ở đại lục. Đây cũng là lý do mà Diêu Mộ Tình chủ động tìm đến hắn, Trương Nhất Phàm liền suy nghĩ, Diêu Mộ Tình này rút cuộc có lai lịch như thế nào?
Đầu tư và thu hút đầu tư cũng là vấn đề có hai hướng lựa chọn. Theo quan điểm của Trương Nhất Phàm đưa ra khi còn ở thành phố Song Giang thì chúng ta không thể vì mục đích phát triển, chỉ nhắm vào đầu tư, rồi thứ mà chúng ta nhặt được trong làn toàn là đồ ăn, khi họ lựa chọn chúng ta, thì đồng thời cũng cần lựa chọn họ.
Khách hàng cần xem xét môi trường đầu tư và các chính sách của chúng ta, chúng ta cũng cần xem xét quy mô, uy tín của đối phương, đối với những xí nghiệp có tiền sử gây ảnh hưởng không tốt thì cần kiên quyết nói không.
Đương nhiên, đó là việc ở thành phố Song Giang, có đặc thù tư bản riêng của nơi đó. Trương Nhất Phàm có thể nói lớn tiếng được như vậy là bởi vì thành phố Song Giang trước giờ không thiếu đầu tư. Nhưng ở đất Vĩnh Lâm này thì khác, hắn còn cần phải suy nghĩ nhiều.
Trong một số tình huống nào đó, chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, nhưng trong vấn đề tài nguyên có tính chiến lược như thế này, loại xí nghiệp nhỏ lẻ không có quy mô gì thì nên bỏ qua, ông mày không thèm suy nghĩ đến những việc gai mắt như vậy, có tiếng gõ cửa, Trương Nhất Phàm cho vào. Đằng Phi mở cửa bước vào , đứng trước bàn làm việc của Trương Nhất Phàm nói:
-Bí thư Trương, Trưởng ban Điền đến rồi.
Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một lát rồi nói:
-Cho ông ta vào!
Hoàng Tử Kỳ bị điều khỏi huyện Đạo An, có nhiều kẻ nhòm ngó vào cá ghế Bí thư huyện ủy của hắn, mấy hôm nay người chạy chọt xin xỏ không ít, kẻ nói tình nghĩa, người tặng quà cáp, mời mọc tiệc tùng, nhiều không đếm xuể. Phỏng chừng Trưởng ban Điền cũng vấp phải vấn đề tương tự như vậy, mặc dù ở trên tỉnh đã ra chỉ thị, việc bổ nhiệm Bí thư huyện ủy sẽ do tỉnh trực tiếp bổ nhiệm, nhưng Tỉnh ủy cũng sẽ căn cứ vào đề nghị của Thành ủy để tiến hành lựa chọn. Hơn nữa lần này tại hội nghị thường vụ của Tỉnh, Lý Thiên Trụ lại đưa ra ý kiến liên quan đến việc bổ nhiệm Bí thư huyện ủy huyện Đạo An sẽ do Thành ủy thành phố Vĩnh Lâm đề cử, và sẽ do hội đồng Tỉnh ủy thông qua.
Rồi sau đó sẽ cử ban Tổ chức cán bộ điều tra thực tế, nếu không vấn đề gì, thì đề cử đó sẽ được chính thức có hiệu lực. Vì vậy, trong lần bổ nhiệm này, Thành ủy đóng vai trò hết sức quan trọng. Lý Thiên Trụ đưa ra quyết định này cũng là muốn tạo uy tín cho Trương Nhất Phàm tại thành phố Vĩnh Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.