Chương 389: Khởi đầu mới
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Bốn nhóm của thành phố Song Giang, nhìn thấy Bí thư thành ủy trẻ như thế, ít nhiều có chút coi thường.
Vốn dĩ họ chia bè chia cánh, trong lòng thấy sai, có người phàn nàn, có người bực tức đầy bụng, có người coi thường không thèm để ý, cũng có người luôn luôn đố kỵ.
Mẹ nó, chuyện tốt này, sao lại có thể rơi vào đầu hắn chứ? Ta đây tốt xấu gì cũng ba mươi mấy năm lăn lộn làm cán bộ, đường đường Phó giám đốc sở! Muốn chuyển chính mà khó thế? Nếu Chủ tịch thành phố lên, chẳng phải là nước thành sông sao? Làm qua Chủ tịch Thành phố cũng tốt.
Đây là tiếng lòng của Phó Bí thư Thành ủy Ninh Thành Cương.
Lăn lộn một đời, mà nay đã năm mươi mấy rồi, đợi khóa cuối cùng này, ngóng trông đỏ mắt người đứng đầu ngã xuống thì mình mới có ngày ngẩng đầu lên, thật không ngờ từ tỉnh bay đến tên lửa xuyên lục địa, thổi ông ta đầu óc choáng váng mất phương hướng. Trương Nhất Phàm không đầy 30 như thế mà đã trở thành Bí thư Thành ủy thành phố Song Giang.
Đương nhiên, kết quả này là kết cục của hai nhà Trương Thẩm bào chế.
Văn phòng vẫn là văn phòng của Bí thư cũ trước đây. Khi Trương Nhất Phàm bước vào, nhìn thấy phòng mặc dù rất sạch sẽ, không một hạt bụi, không khỏi có chút tò mò, bí thư cũ đã nằm viện, mà nhất định không thể quay về vị trí này. Lẽ nào vẫn có người ngày ngày đến quét dọn? Xem ra nhân viên ở đây đều rất cần cù, tố chất tốt.
Ngoài cửa vẫn có mấy người đang đứng. Trưởng ban thư ký thành ủy Ngô Lý Mậu, Phó trưởng ban thư ký Thạch Đông Thăng, Chủ nhiệm văn phòng Từ Yến, mấy người đang đứng bên ngoài, vẻ mặt không giống nhau.
Trưởng Ban thư ký Ngô Lý Mậu khoảng bốn mươi, đầu hơi hói, ông ta đứng ngoài cửa, vẻ mặt bình tĩnh, không lộ bất cứ cảm xúc gì. Phó trưởng ban thư ký Thạch Đông Thăng, khoảng 35, được coi là người kiêu căng trong đám thanh niên, trên mặt anh ta mang một nụ cười chờ đợi.
Có lẽ, anh ta chờ đợi Bí thư Thành ủy Thành phố mới đến, cho anh ta một cơ hội phát triển.
Chủ nhiệm văn phòng Từ Yến là nữ, hơn bốn mươi tuổi, trông cũng xinh, là một người phụ nữ có khí chất. Từ Yến đứng sau hai người, đem theo vẻ thăm dò đánh giá Bí thư mới đến.
Người thanh niên này, toàn thân toát lên vẻ trầm ngâm không giống với thanh niên, từ sau khi hắn đến Song Giang, chưa nhìn thấy hắn cười. Đương nhiên, nụ cười mà Từ Yến muốn nói là cười phát ra từ trong nội tâm.
Ba người đứng ở đó, chẳng ai nói năng gì, chỉ là nhìn Trương Nhất Phàm đi mấy vòng trong văn phòng, sau đó tay để sau lưng đi ra:
- Các anh chị đứng đó làm gì?
Trương Nhất Phàm thấy rất lạ, mình đến đây một buổi chiều, ba người đó cứ theo mình, cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng đáp lại hai câu.
Ngô Lý Mậu cười mỉa:
- Bí thư Trương, ứng cử viên của thư ký đúng không?
Trương Nhất Phàm vẫn chưa nói gì, Phó Trưởng ban thư ký Thạch Đông Thăng lập tức trả lời:
- Hay là để Bí thư Trương nghỉ ngơi đi, việc của thư ký để mai nói cũng chưa muộn.
Thạch Đông Thăng liếc Ngô Lý Mậu một cái, có chút coi thường.
Trương Nhất Phàm quay đầu ngó hai người, xem ra hai tên thư ký trưởng phó này bình thường không hòa thuận. Trước mặt mình mà đã âm thầm đấu đá như thế, thật chẳng ra gì?
Thạch Đông Thăng vốn dĩ muốn nịnh nọt Bí thư mới đến, nhưng không ngờ Trương Nhất Phàm ánh mắt không hài lòng, anh ta lập tức ý thức được là mình đã nhiều lời, gậy ông đập lưng ông, không khỏi có chút hối hận.
Ngô Lý Mậu cười khinh miệt, hơi có chút khinh thường. Con ngựa chết này mà rắm còn thơm!
- Bí thư Trương, hay là đi xem nơi ở đi? Buổi tối còn có chỗ nghỉ ngơi.
Từ Yến cố gắng để nụ cười của mình quyến rũ, ngũ quan xinh đẹp, nhìn qua thấy có thể coi là dung mạo được, chắc chắn khiến cho người ta có ấn tượng ban đầu không tồi.
Chỉ có điều bình thường trong văn phòng cái khí chất tự hào đó, giờ phút này không còn sót lại, đổi lại trên mặt chỉ là cười. Một nụ cười cố gắng giữ cho thân mật. Trương Nhất Phàm phát hiện, răng của người phụ nữ này rất trắng, rất đều. Đó là ấn tượng đầu tiên mà Từ Yến để lại cho hắn, còn tất cả cái khác, tự nhiên không còn quan trọng nữa.
Về mặt công việc, không phải ấn tượng đầu tiên là có thể hiểu được, cần phải quan sát biểu hiện sau này của những người này. Trương Nhất Phàm cũng biết, mình còn quá trẻ, có lẽ trong viện Thành ủy thành phố này, nhiều người không phục.
Theo như Hồ Lôi nói, Thành phố Song Giang này là nơi dân đông tiền nhiều, kinh tế tương đối phát triển. Nhưng vấn đề trị an và tố chất con người tương đối khiến người ta lạnh tim. Điều này Trương Nhất Phàm có thể hiểu, bởi vì nơi giàu có, nhân viên đi lại lưu chuyển nhiều, do đó nhân viên cũng phức tạp một chút.
Có điều, từ mấy người trong văn phòng cho thấy, tâm tư của mấy người này không tương hợp, từ biểu hiện của hai vị trưởng ban thư ký lúc nãy, khiến Trương Nhất Phàm thấy ngán.
Phó trưởng ban thư ký này chẳng coi Trưởng ban thư ký ra gì!
Từ Yến nhắc đến để Trương Nhất Phàm về nhà khách nghỉ ngơi trước, xem xem phòng sắp xếp cho hắn có hài lòng không. Trương Nhất Phàm lần đầu đến thành phố Song Giang, nhà khách Song Giang là nơi ở tạm thời của hắn.
Chỉ có điều hiện giờ về nhà khách vẫn sớm, hắn vẫy tay:
- Mọi người xuống trước đi, gọi thư ký tới.
Ngô Lý Mậu sửng sốt, Thư ký? Chẳng phải vẫn chưa định ứng cử viên mà?
Trong khi ông ta còn đang ngạc nhiên, Thạch Đông Thăng đã phản ứng:
- Cái này tôi đi!
Về điểm này, Thạch Đông Thăng mạnh hơn Ngô Lý Mậu, ít nhất là phản ứng nhanh nhẹn. Khi nghe đến Thạch Đông Thăng nói câu này, ông ta mới tỉnh ngộ ra:
- Tôi thật ngu! Sao lại không nghĩ ra điều này?
Xem ra Bí thư mới muốn từ miệng Thư ký của Bí thư Thành ủy Thành phố tiền nhiệm đạt được chút gì đó tương quan.
Chỉ trong chốc lát, Thạch Đông Thăng đã dẫn Thư ký chuyên trức Bí thư tiền nhiệm:
- Bí thư Trương, đây là thư ký Triệu.
Triệu Vĩ là người trẻ mới khoảng 30, xấp xỉ với Trương Nhất Phàm. Trong cuộc họp gặp mặt vừa nãy, Trương Nhất Phàm cũng nhìn thấy, chỉ là đối phương người nhiều quá, không lưu ý đến anh ta.
Thư ký Triệu vóc dáng không lùn, 1m 7 mấy, da hơi đen, ngôi rẽ. Khi anh ta vào, lập tức gọi:
- Bí thư Trương.
- Anh ở lại, còn những người khác có thể đi.
Trương Nhất Phàm nói câu, liền xoay người nhìn lên.
Thạch Đông Thăng lúc này mới đắc ý cười khẽ, ngẩng đầu đi trước. Ngô Lý Mậu nhìn Từ Yến, hai người cũng rời khỏi văn phòng Bí thư.
- Chủ nhiệm Từ, phòng ở của Bí thư Trương nhất định phải sắp xếp tốt, tốt nhất là kiếm một nhân viên phục vụ thông minh một chút.
Từ Yến trong lòng thầm nhủ, anh chẳng phải đến Thạch Đông Thăng cũng không thích? Lại còn đến chỉ đạo tôi. Chỉ là Từ Yên không biểu lộ tình cảm ra ngoài, duy trì nụ cười nói:
- Ừ, cái này để tôi!
Nhìn Từ Yến vẫn giữ được vóc dáng hoàn hảo, Ngô Lý Mậu nuốt nước miếng, đàn bà thật tuyệt vời, chỉ đáng tiếc. Ôi, Ngô Lý Mậu thở dài, đi xuống văn phòng tầng dưới của mình.
Do Trương Nhất Phàm và việc bổ nhiệm là thông báo vội vàng, trong Thành phố Song Giang rất nhiều người không biết hoàn cảnh của hắn. Người thanh niên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Rất nhiều người trong lòng đang đoán mò.
Chỉ có điều, một kẻ hậu sinh trẻ tuổi như thế, có thể ngồi được vào chiếc ghế to nhất của thành phố Song Giang. Kẻ ngốc cũng có thể nghĩ được là lai lịch của đối phương chắc chắn phải rất bề thế.
Sự việc lần này xảy ra bất ngờ, rất nhiều người không kịp chuẩn bị, cho nên trong lòng mọi người hoảng sợ. Nhưng bên Ủy ban nhân dân thành phố, mấy phó chủ tịch Thành phố thì khác nhau, họ đều đang nghĩ, nếu ai đó xảy ra vấn đề, vị trí chủ tịch Thành phố này sẽ rơi vào ai?
Mà Phó Bí thư Thành ủy Thành phố chuyên trách Ninh Thành Cương nheo mày, bực tức hút thuốc, đứng bên cạnh người thanh niên hơn ba mươi tuổi. Đang cầm một file tài liệu, nhẹ nhàng đặt lên trước mặt ông ta:
- Bí thư Ninh, tài liệu ông cần đã tra được rồi.
Ninh Thành Cương cầm tài liệu lên xem, Trương Nhất Phàm, nam, dân tộc hán, ngày tháng năm sinh, tháng 11 năm 1969, bộ mặt chính trị, đảng viên.
Năm XX, thư ký chuyên trách của Chủ tịch huyện huyện Thông Thành, năm XX Chủ tịch thị trấn trấn Liễu Thủy, Phó bí thư Đảng ủy thị trấn.
Năm XX, Phó chủ tịch thành phố huyện Thông Thành, có thể thành Phó chủ thịch thường vụ thành phố, kiêm…
Năm XX, Phó Bí thư huyện ủy huyện Sa, chủ tịch huyện huyện Sa, kiêm…
Năm XX, Phó chủ tịch thường trực thành phố Đông Lâm…
Ninh Thành Cương nhìn bản lý lịch này của Trương Nhất Phàm, giống như mở bình ngũ vị vậy, trong lòng đủ vị nhưng không phải mùi vị. Một người tuổi chưa đầy 30. Nhân tài quan trường mới xuất hiện, không ngờ trong mấy ngắn ngủi, giống người ngồi hỏa tiễn xuyên vào mắt mình.
Trong nháy mắt, hắn đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình. Ninh Thành Cương ngẩng đầu, phát hiện trên đầu đúng là văn phòng của Bí thư Thành ủy. Không khỏi tức giận bất bình.
Đến văn phòng cũng cưỡi trên đầu mình. Lẽ nào đời này còn có ngọn? Thế là, Ninh Thành Cương nghĩ ra một cách, hôm nào chuyển văn phòng, tách khỏi núi Thái Sơn ép ở phía trên.
Trong các phòng ban Thành ủy, một số cô gái thì thầm to nhỏ:
- Nghe nói Bí thư Thành ủy mới đến rất trẻ, rất đẹp trai. Không biết đã kết hôn chưa?
Người kia khinh thường nói:
- Bạn đi độn ngực đi, xấp xỉ có thể hợp đấy!
Người con gái này ưỡn cái ngực của người con gái vừa nói chuyện. Lại nhìn lại mình, ưỡn ưỡn ngực, rất có chí tiến thủ.
Người phụ nữ vừa nói lúc nãy không phục nói:
- Chị cũng chẳng tốt đẹp gì, gỡ bỏ hai miếng bọt biển, chúng ta tám lạng nửa cân.
Người con gái đó đỏ mặt, hung hăng trừng trừng nhìn đối phương nói thầm:
- Sợ thì sợ, có người lấy bọt biển cũng không đệm được sườn núi nhiều tuổi thế.
- Hai người không xấu hổ à? Người ta Bí thư Thành ủy đẹp trai như thế mà nhìn ngó hai cô sao? Bát tự còn không bỏ qua, mà đã bắt đầu chiến đấu rồi. Thật không hiểu nổi, mỗi lần có chàng đẹp trai đến, mọi người lại tranh giành, kết quả thế nào?
Một cô gái thông minh xinh đẹp có thể coi tuyệt vời ôm đống hồ sơ đi vào.
Hai người bĩu môi, đồng thanh nói:
- Không ăn được nho, còn không cho chúng tôi ăn?
Cô gái thông minh xinh đẹp cắt kiểu tóc cuộn sóng, bày ra một cái POSE, buồn lẳng lơ nói:
- Nếu em ra tay, chưa biết chừng dễ như trở bàn tay!
- Xì, cô ấy à__?
Hai người có chút khinh thường.
- Bổn cô nương không được sao?
Cô gái xinh đẹp hừ lên một tiếng, rất tự tin.
- Được thì được, có điều hay là nên mua trước bình Phụ Viêm Khiết rửa sạch rồi hãy nghĩ. Nghe nói Bí thư thành ủy mới rất thích sạch sẽ.
- Ôi, bổn cô nương không quan tâm cùng với người đàn ông nào, mỗi lần đều đeo bảo vệ rồi. Các chị đừng không ăn được nho thì nói nho chua. Bây giờ cái xã hội này, ai chơi ai chưa biết được!
Cô gái thông minh xinh đẹp khinh thường nhìn hai cô, ưỡn bộ ngực đầy đặn mềm mại.
Trương Nhất Phàm ngồi trong văn phòng, nhìn lịch cũ ở đây, thư ký Triệu Vĩ hỏi nhỏ:
- Bí thư Trương, đồ đạc có cần dọn dẹp không, ngày mai anh quay lại nhé!
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Trước mắt không cần chuyển, cứ để thế đi.
Hắn nhìn một chút:
- Ở đây rất sạch, ngày nào anh cũng dọn dẹp à?
Nhìn đôi lông mày rậm của Trương Nhất Phàm, biểu hiện nghiêm túc, Triệu Vĩ không dám nhìn thẳng hắn, chỉ nhỏ nhẹ trả lời:
- Phó Bí thư Ninh ngày nào cũng đến đây.
Ninh Thành Cương? Có phải Ninh Thành Cương là người nhìn thấy mình, ánh mắt lóe lên nỗi tuyệt vọng và bi ai không? Trương Nhất Phàm trong đầu hiện lên dáng vẻ của Ninh Thành Cương
Triệu Vĩ nhìn Trương Nhất Phàm không nói lời nào. Hắn chỉ nói một câu:
- Ông ấy ngày nào cũng đến đây ngồi một lát, ngồi khoảng nửa tiếng rồi đi.
Trương Nhất Phàm đã hiểu, Ninh Thành Cương này là đến thỏa nguyện.
Vị trí của Bí thư Thành ủy, thật sự dễ làm thế sao? Trương Nhất Phàm đột nhiên cười lạnh một tiếng. Triệu Vĩ rùng mình. Hắn cũng không biết Trương Nhất Phàm đang nghĩ gì.
Vốn dĩ họ chia bè chia cánh, trong lòng thấy sai, có người phàn nàn, có người bực tức đầy bụng, có người coi thường không thèm để ý, cũng có người luôn luôn đố kỵ.
Mẹ nó, chuyện tốt này, sao lại có thể rơi vào đầu hắn chứ? Ta đây tốt xấu gì cũng ba mươi mấy năm lăn lộn làm cán bộ, đường đường Phó giám đốc sở! Muốn chuyển chính mà khó thế? Nếu Chủ tịch thành phố lên, chẳng phải là nước thành sông sao? Làm qua Chủ tịch Thành phố cũng tốt.
Đây là tiếng lòng của Phó Bí thư Thành ủy Ninh Thành Cương.
Lăn lộn một đời, mà nay đã năm mươi mấy rồi, đợi khóa cuối cùng này, ngóng trông đỏ mắt người đứng đầu ngã xuống thì mình mới có ngày ngẩng đầu lên, thật không ngờ từ tỉnh bay đến tên lửa xuyên lục địa, thổi ông ta đầu óc choáng váng mất phương hướng. Trương Nhất Phàm không đầy 30 như thế mà đã trở thành Bí thư Thành ủy thành phố Song Giang.
Đương nhiên, kết quả này là kết cục của hai nhà Trương Thẩm bào chế.
Văn phòng vẫn là văn phòng của Bí thư cũ trước đây. Khi Trương Nhất Phàm bước vào, nhìn thấy phòng mặc dù rất sạch sẽ, không một hạt bụi, không khỏi có chút tò mò, bí thư cũ đã nằm viện, mà nhất định không thể quay về vị trí này. Lẽ nào vẫn có người ngày ngày đến quét dọn? Xem ra nhân viên ở đây đều rất cần cù, tố chất tốt.
Ngoài cửa vẫn có mấy người đang đứng. Trưởng ban thư ký thành ủy Ngô Lý Mậu, Phó trưởng ban thư ký Thạch Đông Thăng, Chủ nhiệm văn phòng Từ Yến, mấy người đang đứng bên ngoài, vẻ mặt không giống nhau.
Trưởng Ban thư ký Ngô Lý Mậu khoảng bốn mươi, đầu hơi hói, ông ta đứng ngoài cửa, vẻ mặt bình tĩnh, không lộ bất cứ cảm xúc gì. Phó trưởng ban thư ký Thạch Đông Thăng, khoảng 35, được coi là người kiêu căng trong đám thanh niên, trên mặt anh ta mang một nụ cười chờ đợi.
Có lẽ, anh ta chờ đợi Bí thư Thành ủy Thành phố mới đến, cho anh ta một cơ hội phát triển.
Chủ nhiệm văn phòng Từ Yến là nữ, hơn bốn mươi tuổi, trông cũng xinh, là một người phụ nữ có khí chất. Từ Yến đứng sau hai người, đem theo vẻ thăm dò đánh giá Bí thư mới đến.
Người thanh niên này, toàn thân toát lên vẻ trầm ngâm không giống với thanh niên, từ sau khi hắn đến Song Giang, chưa nhìn thấy hắn cười. Đương nhiên, nụ cười mà Từ Yến muốn nói là cười phát ra từ trong nội tâm.
Ba người đứng ở đó, chẳng ai nói năng gì, chỉ là nhìn Trương Nhất Phàm đi mấy vòng trong văn phòng, sau đó tay để sau lưng đi ra:
- Các anh chị đứng đó làm gì?
Trương Nhất Phàm thấy rất lạ, mình đến đây một buổi chiều, ba người đó cứ theo mình, cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng đáp lại hai câu.
Ngô Lý Mậu cười mỉa:
- Bí thư Trương, ứng cử viên của thư ký đúng không?
Trương Nhất Phàm vẫn chưa nói gì, Phó Trưởng ban thư ký Thạch Đông Thăng lập tức trả lời:
- Hay là để Bí thư Trương nghỉ ngơi đi, việc của thư ký để mai nói cũng chưa muộn.
Thạch Đông Thăng liếc Ngô Lý Mậu một cái, có chút coi thường.
Trương Nhất Phàm quay đầu ngó hai người, xem ra hai tên thư ký trưởng phó này bình thường không hòa thuận. Trước mặt mình mà đã âm thầm đấu đá như thế, thật chẳng ra gì?
Thạch Đông Thăng vốn dĩ muốn nịnh nọt Bí thư mới đến, nhưng không ngờ Trương Nhất Phàm ánh mắt không hài lòng, anh ta lập tức ý thức được là mình đã nhiều lời, gậy ông đập lưng ông, không khỏi có chút hối hận.
Ngô Lý Mậu cười khinh miệt, hơi có chút khinh thường. Con ngựa chết này mà rắm còn thơm!
- Bí thư Trương, hay là đi xem nơi ở đi? Buổi tối còn có chỗ nghỉ ngơi.
Từ Yến cố gắng để nụ cười của mình quyến rũ, ngũ quan xinh đẹp, nhìn qua thấy có thể coi là dung mạo được, chắc chắn khiến cho người ta có ấn tượng ban đầu không tồi.
Chỉ có điều bình thường trong văn phòng cái khí chất tự hào đó, giờ phút này không còn sót lại, đổi lại trên mặt chỉ là cười. Một nụ cười cố gắng giữ cho thân mật. Trương Nhất Phàm phát hiện, răng của người phụ nữ này rất trắng, rất đều. Đó là ấn tượng đầu tiên mà Từ Yến để lại cho hắn, còn tất cả cái khác, tự nhiên không còn quan trọng nữa.
Về mặt công việc, không phải ấn tượng đầu tiên là có thể hiểu được, cần phải quan sát biểu hiện sau này của những người này. Trương Nhất Phàm cũng biết, mình còn quá trẻ, có lẽ trong viện Thành ủy thành phố này, nhiều người không phục.
Theo như Hồ Lôi nói, Thành phố Song Giang này là nơi dân đông tiền nhiều, kinh tế tương đối phát triển. Nhưng vấn đề trị an và tố chất con người tương đối khiến người ta lạnh tim. Điều này Trương Nhất Phàm có thể hiểu, bởi vì nơi giàu có, nhân viên đi lại lưu chuyển nhiều, do đó nhân viên cũng phức tạp một chút.
Có điều, từ mấy người trong văn phòng cho thấy, tâm tư của mấy người này không tương hợp, từ biểu hiện của hai vị trưởng ban thư ký lúc nãy, khiến Trương Nhất Phàm thấy ngán.
Phó trưởng ban thư ký này chẳng coi Trưởng ban thư ký ra gì!
Từ Yến nhắc đến để Trương Nhất Phàm về nhà khách nghỉ ngơi trước, xem xem phòng sắp xếp cho hắn có hài lòng không. Trương Nhất Phàm lần đầu đến thành phố Song Giang, nhà khách Song Giang là nơi ở tạm thời của hắn.
Chỉ có điều hiện giờ về nhà khách vẫn sớm, hắn vẫy tay:
- Mọi người xuống trước đi, gọi thư ký tới.
Ngô Lý Mậu sửng sốt, Thư ký? Chẳng phải vẫn chưa định ứng cử viên mà?
Trong khi ông ta còn đang ngạc nhiên, Thạch Đông Thăng đã phản ứng:
- Cái này tôi đi!
Về điểm này, Thạch Đông Thăng mạnh hơn Ngô Lý Mậu, ít nhất là phản ứng nhanh nhẹn. Khi nghe đến Thạch Đông Thăng nói câu này, ông ta mới tỉnh ngộ ra:
- Tôi thật ngu! Sao lại không nghĩ ra điều này?
Xem ra Bí thư mới muốn từ miệng Thư ký của Bí thư Thành ủy Thành phố tiền nhiệm đạt được chút gì đó tương quan.
Chỉ trong chốc lát, Thạch Đông Thăng đã dẫn Thư ký chuyên trức Bí thư tiền nhiệm:
- Bí thư Trương, đây là thư ký Triệu.
Triệu Vĩ là người trẻ mới khoảng 30, xấp xỉ với Trương Nhất Phàm. Trong cuộc họp gặp mặt vừa nãy, Trương Nhất Phàm cũng nhìn thấy, chỉ là đối phương người nhiều quá, không lưu ý đến anh ta.
Thư ký Triệu vóc dáng không lùn, 1m 7 mấy, da hơi đen, ngôi rẽ. Khi anh ta vào, lập tức gọi:
- Bí thư Trương.
- Anh ở lại, còn những người khác có thể đi.
Trương Nhất Phàm nói câu, liền xoay người nhìn lên.
Thạch Đông Thăng lúc này mới đắc ý cười khẽ, ngẩng đầu đi trước. Ngô Lý Mậu nhìn Từ Yến, hai người cũng rời khỏi văn phòng Bí thư.
- Chủ nhiệm Từ, phòng ở của Bí thư Trương nhất định phải sắp xếp tốt, tốt nhất là kiếm một nhân viên phục vụ thông minh một chút.
Từ Yến trong lòng thầm nhủ, anh chẳng phải đến Thạch Đông Thăng cũng không thích? Lại còn đến chỉ đạo tôi. Chỉ là Từ Yên không biểu lộ tình cảm ra ngoài, duy trì nụ cười nói:
- Ừ, cái này để tôi!
Nhìn Từ Yến vẫn giữ được vóc dáng hoàn hảo, Ngô Lý Mậu nuốt nước miếng, đàn bà thật tuyệt vời, chỉ đáng tiếc. Ôi, Ngô Lý Mậu thở dài, đi xuống văn phòng tầng dưới của mình.
Do Trương Nhất Phàm và việc bổ nhiệm là thông báo vội vàng, trong Thành phố Song Giang rất nhiều người không biết hoàn cảnh của hắn. Người thanh niên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Rất nhiều người trong lòng đang đoán mò.
Chỉ có điều, một kẻ hậu sinh trẻ tuổi như thế, có thể ngồi được vào chiếc ghế to nhất của thành phố Song Giang. Kẻ ngốc cũng có thể nghĩ được là lai lịch của đối phương chắc chắn phải rất bề thế.
Sự việc lần này xảy ra bất ngờ, rất nhiều người không kịp chuẩn bị, cho nên trong lòng mọi người hoảng sợ. Nhưng bên Ủy ban nhân dân thành phố, mấy phó chủ tịch Thành phố thì khác nhau, họ đều đang nghĩ, nếu ai đó xảy ra vấn đề, vị trí chủ tịch Thành phố này sẽ rơi vào ai?
Mà Phó Bí thư Thành ủy Thành phố chuyên trách Ninh Thành Cương nheo mày, bực tức hút thuốc, đứng bên cạnh người thanh niên hơn ba mươi tuổi. Đang cầm một file tài liệu, nhẹ nhàng đặt lên trước mặt ông ta:
- Bí thư Ninh, tài liệu ông cần đã tra được rồi.
Ninh Thành Cương cầm tài liệu lên xem, Trương Nhất Phàm, nam, dân tộc hán, ngày tháng năm sinh, tháng 11 năm 1969, bộ mặt chính trị, đảng viên.
Năm XX, thư ký chuyên trách của Chủ tịch huyện huyện Thông Thành, năm XX Chủ tịch thị trấn trấn Liễu Thủy, Phó bí thư Đảng ủy thị trấn.
Năm XX, Phó chủ tịch thành phố huyện Thông Thành, có thể thành Phó chủ thịch thường vụ thành phố, kiêm…
Năm XX, Phó Bí thư huyện ủy huyện Sa, chủ tịch huyện huyện Sa, kiêm…
Năm XX, Phó chủ tịch thường trực thành phố Đông Lâm…
Ninh Thành Cương nhìn bản lý lịch này của Trương Nhất Phàm, giống như mở bình ngũ vị vậy, trong lòng đủ vị nhưng không phải mùi vị. Một người tuổi chưa đầy 30. Nhân tài quan trường mới xuất hiện, không ngờ trong mấy ngắn ngủi, giống người ngồi hỏa tiễn xuyên vào mắt mình.
Trong nháy mắt, hắn đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình. Ninh Thành Cương ngẩng đầu, phát hiện trên đầu đúng là văn phòng của Bí thư Thành ủy. Không khỏi tức giận bất bình.
Đến văn phòng cũng cưỡi trên đầu mình. Lẽ nào đời này còn có ngọn? Thế là, Ninh Thành Cương nghĩ ra một cách, hôm nào chuyển văn phòng, tách khỏi núi Thái Sơn ép ở phía trên.
Trong các phòng ban Thành ủy, một số cô gái thì thầm to nhỏ:
- Nghe nói Bí thư Thành ủy mới đến rất trẻ, rất đẹp trai. Không biết đã kết hôn chưa?
Người kia khinh thường nói:
- Bạn đi độn ngực đi, xấp xỉ có thể hợp đấy!
Người con gái này ưỡn cái ngực của người con gái vừa nói chuyện. Lại nhìn lại mình, ưỡn ưỡn ngực, rất có chí tiến thủ.
Người phụ nữ vừa nói lúc nãy không phục nói:
- Chị cũng chẳng tốt đẹp gì, gỡ bỏ hai miếng bọt biển, chúng ta tám lạng nửa cân.
Người con gái đó đỏ mặt, hung hăng trừng trừng nhìn đối phương nói thầm:
- Sợ thì sợ, có người lấy bọt biển cũng không đệm được sườn núi nhiều tuổi thế.
- Hai người không xấu hổ à? Người ta Bí thư Thành ủy đẹp trai như thế mà nhìn ngó hai cô sao? Bát tự còn không bỏ qua, mà đã bắt đầu chiến đấu rồi. Thật không hiểu nổi, mỗi lần có chàng đẹp trai đến, mọi người lại tranh giành, kết quả thế nào?
Một cô gái thông minh xinh đẹp có thể coi tuyệt vời ôm đống hồ sơ đi vào.
Hai người bĩu môi, đồng thanh nói:
- Không ăn được nho, còn không cho chúng tôi ăn?
Cô gái thông minh xinh đẹp cắt kiểu tóc cuộn sóng, bày ra một cái POSE, buồn lẳng lơ nói:
- Nếu em ra tay, chưa biết chừng dễ như trở bàn tay!
- Xì, cô ấy à__?
Hai người có chút khinh thường.
- Bổn cô nương không được sao?
Cô gái xinh đẹp hừ lên một tiếng, rất tự tin.
- Được thì được, có điều hay là nên mua trước bình Phụ Viêm Khiết rửa sạch rồi hãy nghĩ. Nghe nói Bí thư thành ủy mới rất thích sạch sẽ.
- Ôi, bổn cô nương không quan tâm cùng với người đàn ông nào, mỗi lần đều đeo bảo vệ rồi. Các chị đừng không ăn được nho thì nói nho chua. Bây giờ cái xã hội này, ai chơi ai chưa biết được!
Cô gái thông minh xinh đẹp khinh thường nhìn hai cô, ưỡn bộ ngực đầy đặn mềm mại.
Trương Nhất Phàm ngồi trong văn phòng, nhìn lịch cũ ở đây, thư ký Triệu Vĩ hỏi nhỏ:
- Bí thư Trương, đồ đạc có cần dọn dẹp không, ngày mai anh quay lại nhé!
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Trước mắt không cần chuyển, cứ để thế đi.
Hắn nhìn một chút:
- Ở đây rất sạch, ngày nào anh cũng dọn dẹp à?
Nhìn đôi lông mày rậm của Trương Nhất Phàm, biểu hiện nghiêm túc, Triệu Vĩ không dám nhìn thẳng hắn, chỉ nhỏ nhẹ trả lời:
- Phó Bí thư Ninh ngày nào cũng đến đây.
Ninh Thành Cương? Có phải Ninh Thành Cương là người nhìn thấy mình, ánh mắt lóe lên nỗi tuyệt vọng và bi ai không? Trương Nhất Phàm trong đầu hiện lên dáng vẻ của Ninh Thành Cương
Triệu Vĩ nhìn Trương Nhất Phàm không nói lời nào. Hắn chỉ nói một câu:
- Ông ấy ngày nào cũng đến đây ngồi một lát, ngồi khoảng nửa tiếng rồi đi.
Trương Nhất Phàm đã hiểu, Ninh Thành Cương này là đến thỏa nguyện.
Vị trí của Bí thư Thành ủy, thật sự dễ làm thế sao? Trương Nhất Phàm đột nhiên cười lạnh một tiếng. Triệu Vĩ rùng mình. Hắn cũng không biết Trương Nhất Phàm đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.