Chương 390: Quan uy
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Triệu Vĩ là thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy khóa trước, do tình huống đặc biệt, bí thư Thành ủy trước đây đột nhiên trúng gió, do đó rất nhiều vấn đề được lưu lại.
Như Triệu Vĩ làm thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy tiền nhiệm, không thể đương nhiên lại kiêm thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy khóa sau, vận mệnh của anh ta là nằm trong tay của Bí thư Thành ủy mới đến.
Người khác có thể khinh thường vị Bí thư trẻ tuổi này, còn Triệu Vĩ anh ta không dám, nếu Trương Nhất Phàm mà tức giận, chuyển anh ta đến phòng ban nào đó, tiền đồ cả đời này của Triệu Vĩ coi như xong.
Cho nên nhiệm vụ của anh ta là toàn tâm toàn ý hầu hạ vị lão gia này.
Trong văn phòng, Bí thư Thành ủy trước có rất nhiều đồ vật cá nhân vẫn chưa kịp đem đi. Trương Nhất Phàm ở trong phòng ngó một hồi, tiện tay lật lật mấy quyển sách trên giá.
Đập vào mắt là bản tài liệu phân công thành viên Thành ủy Song Giang ngừng lại, cầm lấy tài liệu này, tiện tay đưa cho Triệu Vĩ đang cung kính đứng ở đó:
- Đọc đi!
Triệu Vĩ sửng sốt, lập tức có chút kinh ngạc vì được sủng ái, hai tay nhận tài liệu, cẩn thận mở ra.
Trong văn phòng đặc biệt yên tĩnh, tiếng lật tài liệu của Triệu Vĩ có thể nghe rõ.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, lúc muốn uống nước, phát hiện ra ở đây chưa có bất kỳ đồ vật nào của riêng mình, thế là hắn nói:
- Anh nhớ ngày mai đi mua mấy cái chén trà đến.
Triệu Vĩ cầm tài liệu, đang không biết đọc hay không đọc, nghe thấy Trương Nhất Phàm dặn dò, lập tức cầm quyển vở tiện mang theo luôn, nhớ nhanh lời Trương Nhất Phàm vừa nói.
Nếu Bí thư mới đến muốn anh ta làm việc, điều này có nghĩa là hoàn cảnh của mình tạm thời không quá gian nan. Triệu Vĩ đột nhiên có cách, liệu có phải mình luân chuyển, lại một lần nữa làm thư ký của Bí thư Thành ủy khóa này?
Vốn dĩ Thư ký chuyên trách Bí thư Thành ủy là một chức vụ vô cùng nổi tiếng khiến người ta đỏ mắt. Bởi vì có rất nhiều lúc là tai mắt của Bí thư Thành ủy. Có được ý nghĩ này, Triệu Vĩ cố gắng nén vui mừng, lập tức chạy đi lấy cái cốc dùng một lần đổ cốc trà cho Trương Nhất Phàm.
Sau đó anh ta lại cầm tài liệu:
- Bí thư Trương, có thể bắt đầu được chưa?
Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng gật đầu. Hắn phát hiện Triệu Vĩ này rất thông minh, rất hiểu hàm ý lời nói của mình. Nếu được, thì tiếp tục để anh ta làm!
Ý nghĩ này, khiến cho vận mệnh của Triệu Vĩ lại một lần nữa chuyển biến.
Triệu Vĩ cầm tài liệu lên đọc rõ ràng:
- Phân công công việc Thành ủy ủy viên thường vụ như sau:
Bí thư Thành ủy chủ trì toàn bộ công việc, phụ trách công việc vũ trang nhân dân thành phố.
Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch Thành phố Bộ Kiên Cố, chủ trì toàn bộ công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, nắm vững công tác tổ chức Đảng, trong tình hình đặc biệt, được sự ủy thác của Bí thư Thành ủy, chủ trì công việc của Thành ủy.
Phó Bí thư Thành ủy Ninh Thường Cương, hỗ trợ Bí thư nắm rõ công việc xây dựng Đảng, có thể nhận sự ủy thác của Bí thư xử lý các công việc có liên quan. Phân công quản lý nông nghiệp và nông thôn… phân công quản lý Mặt trận tổ quốc bộ, công đoàn…
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố An Bình, phụ trách kỷ luật, giám sát, công việc thông tin đối ngoại, chủ trì toàn bộ công việc của Ủy ban giám sát kỷ luật thành phố. Phân thông tin đối ngoại này.
Sau đó phía dưới là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đới Lập Công, Trưởng ban tuyên giáo Vương Xán, Trưởng ban chỉ huy quân sự, Lý Triều Huy, Bí thư Đảng ủy Công an Dương Lập Thế, chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Từ Yến.
Khi Triệu Vĩ đọc xong, phát hiện Trương Nhất Phàm ngồi ở đó, liếc nhìn mình, cau mày, giống như đang suy nghĩ. Mặc dù từ trước tới nay anh ta luôn tự hào là có thể đoán thấu được tâm tư của lãnh đạo, nhưng anh ta phát hiện ngay trước mặt Bí thư thành ủy trẻ tuổi mới đến này, thì không đoán được gì.
Trương Nhất Phàm rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Triệu Vĩ đoán không ra, chỉ cun cút đứng ở đó, anh ta cũng không rõ tại sao Bí thư Thành ủy mới đến lại muốn anh ta đọc tài liệu này, rốt cuộc là đang kiểm tra khả năng ngôn ngữ của mình, hay là kiểm tra khả năng phản ứng của mình?
Điều này, dường như chẳng có gì liên quan đến mình, không phải chứ…Triệu Vĩ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Bí thư Trương mới đến, đối với thành phố Song Giang tất cả đều lạ lẫm, cái anh ta cần không phải là mình sao chép máy móc, mà cần mình nói ra tình hình của những người này. Nếu không mình đọc một lượt như thế, thì chẳng có ý nghĩa gì.
Chỉ đáng tiếc, mình hiểu còn chậm. Thật là ngốc! Triệu Vĩ tự mắng mình một câu, bình thường anh ta luôn tự hào phản ứng nhanh nhẹn, đứng trước mặt Bí thư trẻ tuổi, thì không theo kịp ý nghĩ.
Triệu Vĩ nghĩ đến đây, nhanh chóng hiểu rõ lúc nãy mình vừa đọc xong, Bí thư Trương nhìn anh ta với ánh mắt đó.
Đang nghĩ làm thế nào để mất bò mới lo làm chuồng, nhưng lại sợ Trương Nhất Phảm lại bảo mình lắm mồm, tự cho là thông minh, Triệu Vĩ sau khi hiểu rõ vấn đề này, trong lòng lo được lo mất, có chút hồi hộp không yên.
- Chủ tịch thành phố Bộ đi học bao lâu rồi?
Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng mở lời. Triệu Vĩ dường như nắm được cây cứu mạng, lập tức trả lời:
- Ba tháng, sắp về rồi.
Trương Nhất Phàm uống ngụm trà, có ý chờ đợi Triệu Vĩ tiếp tục nói.
Triệu Vĩ do dự một chút, rồi lập tức bồi thêm một câu:
- Hiện nay công việc của bên Ủy ban thành phố, tạm thời do Phó Chủ tịch thường trực thành phố Quan Bảo Hoa tiếp quản. Nhưng…
Triệu Vĩ nói câu, rồi dừng lại. Trương Nhất Phàm chau mày, hắn không thích nhất là người khác cứ úp úp mở mở. Muốn nói thì nói, không nói thì đừng đưa ra, nhưng nhưng, nghe khiến người ta phản cảm.
Triệu Vĩ vốn định có ý thăm dò, nhìn thấy Bí thư Trương chau mày, lập tức tiếp tục nói:
- Mấy người Phó chủ tịch của Ủy ban nhân dân thành phố đều có thành kiến với Phó Chủ tịch Quan, ngầm không nghe lời.
- Anh đem tài liệu về Quan Bảo Hoa đến cho tôi.
Lúc này, đã năm rưỡi, Trương Nhất Phàm tuyệt nhiên không để ý là sắp hết giờ làm. Triệu Vĩ vốn dĩ muốn nhắc nhở một câu, nhưng lại sợ Trương Nhất Phàm không thích, nên lập tực để tài liệu trong tay xuống, chạy đi tìm tài liệu về Quan Bảo Hoa.
Đợi sau khi Triệu Vĩ đi, Trương Nhất Phàm mới xem đồng hồ đeo tay, hết giờ rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên mình đến Song Giang. Bốn nhóm lãnh đạo thành phố Song Giang dường như không hoan nghênh vị khách không mời mà đến như mình, hoặc là giữa mọi người không quen biết, nên mọi người đều dùng một lớp ngụy trang để bảo vệ chính mình.
Lần đầu đến Song Giang, nhiệm vụ cấp bách của Trương Nhất Phàm chính là làm quen, tìm hiểu những người này, thì mới có thể điều động, chỉ huy mấy người này. Biết mình biết người, điểm này bất luận là trên chiến trường hay quan trường, đều áp dụng được.
Lỹ Vĩ mang đến tài liệu của Quan Bảo Hoa, đến trước Trương Nhất Phàm, lật vở định đọc, Trương Nhất Phàm nói:
- Anh nghỉ trước đi, tôi tự xem được rồi.
Triệu Vĩ còn tưởng Bí thư Trương không hài lòng về mình, trong lòng có chút lo sợ, sợ đến nỗi đỏ cả mặt:
- Không sao, tôi có thể đợi, trước đây cũng thường xuyên làm thêm.
Trương Nhất Phàm biết là anh ta hiểu nhầm ý của mình, nhưng cũng không giải thích, chỉ nhận tài liệu từ tay Triệu Vĩ rồi chậm rãi nhìn lên.
Nhìn thấy điệu bộ của hắn như vậy, Triệu Vĩ trong lòng lại càng cảm thấy lo sợ, ở không được, đi cũng không xong.
Trương Nhất Phàm cũng cố tình kiểm tra độ can đảm của anh ta, liền không để ý đến anh ta, tiếp tục chăm chỉ nhìn hồ sơ của Quan Bảo Hoa.
Quan Bảo Hoa, nam, dân tộc Hán, ngày tháng năm sinh: tháng 12 năm 1958, diện mạo chính trị: Đảng viên.
Sau đó phía dưới là sơ yếu lý lịch mấy năm nay của ông ta, Trương Nhất Phàm nhìn đến cuối cùng, cột gia đình: Quan Hán Văn?
Lúc ba chữ này đập vào mắt Trương Nhất Phàm, mí mắt của Trương Nhất Phàm nháy nháy. Ông ta là anh trai của Quan Hán Văn.
Phát hiện này, khiến Trương Nhất Phàm có chút vui mừng.
Xem xong tài liệu của Quan Bảo Hoa, phát hiện Triệu Vĩ vẫn còn đứng đó. Trương Nhất Phàm kẹp vào kẹp tài liệu rồi đứng lên:
- Nghỉ làm thôi! Ngày mai nhớ sắp xếp lại đống đồ này.
Câu nói này đem lại cho Lỹ Vĩ sự phấn chấn rất lớn. Bí thư Trương để anh ta ngày mai cầm đến đây một chút, vô hình trung truyền cho một tín hiệu, ít nhất tạm thời anh ta không tìm người mới để thay thế mình, chỉ cần ở cạnh anh ta một thời gian, chỉ cần nửa tháng cũng được, hai người quan hệ gần rồi, lúc đó cứ coi anh ta muốn đổi thư ký, chắc cũng không ném mình xuống ngồi ghế dự bị.
Sự vui mừng của Triệu Vĩ, bị Trương Nhất Phàm bắt gặp, hắn thầm nghĩ, sắp xếp cho anh ta tí việc mà đã vui mừng như thế rồi? Rất nhanh chóng hắn phản ứng lại, thì ra mình cũng thành người có thể nắm được vận mệnh của người khác.
Trong cái tòa nhà Thành ủy này, hỉ nộ ái ố của mình đều có liên quan chặt chẽ với những người này. Hôm nào mình không vui, nhìn người không vừa mắt, là có thể tìm lý do, có thể đem người đưa vào lãnh cung. Cả đời không có cơ hội đổi đời.
Triệu Vĩ là người mà vận mệnh của anh ta nằm trong tay mình, cho nên anh ta mới cẩn thận, lo lắng sợ hãi như thế. Nghĩ đến mình cũng đi lên từ Thư ký, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay. Thế là Trương Nhất Nhất Phàm trong lòng nghĩ, đến này nào đó sẽ buông Triệu Vĩ.
Từ trong văn phòng đi ra, người của các phòng ban khác đã sớm tan ca, chỉ có cửa cầu thang lầu 3, vẫn còn mấy người phụ nữ đang to nhỏ.
- Ai, Bí thư mới đến đó mọi người đã nhìn thấy chưa? Đẹp trai, đáng yêu, đặc biệt là đôi lông mày, rất yêu
Một người con gái lẳng lơ rên rỉ nói.
- Người thì đẹp trai, nhưng hơi lạnh. Đến cả ngày, nhưng chưa nhìn thấy anh ta cười. Dường như tất cả người của thành phố Song Giang chúng ta đều nợ anh ta tiền vậy.
- Tôi cũng cảm thấy thế, ai, các chị nói xem, bây giờ các phòng ban đều loạn như thế, hắn liệu có vừa lên thì sẽ làm cái gì đó như quan mới nhận chức ba mồi lửa.
- Đốt đốt cũng tốt, tôi thấy trong các phòng ban bây giờ, thế lực tà khí quá nặng, có mấy người chính thức đi làm đâu? Có người đến điểm danh là tốt rồi, có người, nửa tháng không đi làm, vẫn lĩnh lương như thường. Làm việc ở đây, cũng không đàng hoàng, ngày nào cũng đọc báo, uống nước sôi, việc rắm to cũng không có.
Có một cô cao ráo nhìn rất thanh tú, tuổi cũng không nhiều nghiêm mặt nói.
- Kim Linh, em nói nhỏ thôi, câu này mà để Trưởng phòng nghe được, cẩn thận em chịu không nổi.
Một người phụ nữ bên cạnh nhìn cô ta một cái:
- Đi, đi thôi! Người ta về hết rồi. Mình vẫn còn ở đây to nhỏ.
- Đi, đi thôi, Kim Linh con người này là quá lý tưởng hóa, vẫn nghĩ đây là trường học, giống như chúng ta học thể chất. Cô gái không có thực quyền, đơn giản thì ăn uống qua ngày chờ chết, chỉ là có bát sắt, thì sau này lúc chọn đối tượng có thể yêu cầu cao một chút. Ngoài ra thì em cho rằng có thể như thế nào? Đến như người phụ nữ như Chủ nhiệm Từ có được mấy?
- Ừ
Mấy cô gái vừa đi vừa buôn chuyện.
- Toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thì có Chủ nhiệm Từ và Phó Chủ tịch Thành phố là hai người đàn bà thép. Có điều Kim Linh cũng không kém! Mặc dù bây giờ em mới là nhân viên quèn trong phòng, nhưng em xinh đẹp, là sinh viên đại học chính thống, biết đâu có ngày nào đó được vị lãnh đạo có thực quyền nào đó chọn, thì thật sự em thăng chức vù vù ấy. Ha ha…
- Đúng đấy, tốt nhất là Bí thư Trương mới đến. Tôi nghe nói anh ta vẫn chưa kết hôn đấy.
Mấy người con gái nói nói cười cười, có lẽ thấy mọi người đã tan ca lâu rồi nên họ mới dám cười nói không kiêng nể gì.
Trương Nhất Phàm và Triệu Vĩ từ lầu trên đi xuống, từ xa đã nghe tiếng cười của họ, không khỏi nhíu mày. Những người này cũng to gan, dám nói những câu này trong văn phòng Thành ủy. Thì ra trước đây đều như vậy, mọi người quen rồi, cũng thấy bình thường.
Triệu Vĩ đã từng là Thư ký chuyên trách, nên khả năng quan sát cũng không tồi. Trương Nhất Phàm chau mày, anh ta nhìn được nên lập tức ho khan hai tiếng, để nhắc nhở.
Mấy người con gái quay đầu nhìn, trời ơi! Bí thư Trương mới đến sao vẫn chưa đi? Nghĩ đến những lời vừa nãy đều bị nghe hết, nên sắc mặt tái nhợt, hồi hộp bất an gọi một tiếng, Bí thư Trương!
Như Triệu Vĩ làm thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy tiền nhiệm, không thể đương nhiên lại kiêm thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy khóa sau, vận mệnh của anh ta là nằm trong tay của Bí thư Thành ủy mới đến.
Người khác có thể khinh thường vị Bí thư trẻ tuổi này, còn Triệu Vĩ anh ta không dám, nếu Trương Nhất Phàm mà tức giận, chuyển anh ta đến phòng ban nào đó, tiền đồ cả đời này của Triệu Vĩ coi như xong.
Cho nên nhiệm vụ của anh ta là toàn tâm toàn ý hầu hạ vị lão gia này.
Trong văn phòng, Bí thư Thành ủy trước có rất nhiều đồ vật cá nhân vẫn chưa kịp đem đi. Trương Nhất Phàm ở trong phòng ngó một hồi, tiện tay lật lật mấy quyển sách trên giá.
Đập vào mắt là bản tài liệu phân công thành viên Thành ủy Song Giang ngừng lại, cầm lấy tài liệu này, tiện tay đưa cho Triệu Vĩ đang cung kính đứng ở đó:
- Đọc đi!
Triệu Vĩ sửng sốt, lập tức có chút kinh ngạc vì được sủng ái, hai tay nhận tài liệu, cẩn thận mở ra.
Trong văn phòng đặc biệt yên tĩnh, tiếng lật tài liệu của Triệu Vĩ có thể nghe rõ.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, lúc muốn uống nước, phát hiện ra ở đây chưa có bất kỳ đồ vật nào của riêng mình, thế là hắn nói:
- Anh nhớ ngày mai đi mua mấy cái chén trà đến.
Triệu Vĩ cầm tài liệu, đang không biết đọc hay không đọc, nghe thấy Trương Nhất Phàm dặn dò, lập tức cầm quyển vở tiện mang theo luôn, nhớ nhanh lời Trương Nhất Phàm vừa nói.
Nếu Bí thư mới đến muốn anh ta làm việc, điều này có nghĩa là hoàn cảnh của mình tạm thời không quá gian nan. Triệu Vĩ đột nhiên có cách, liệu có phải mình luân chuyển, lại một lần nữa làm thư ký của Bí thư Thành ủy khóa này?
Vốn dĩ Thư ký chuyên trách Bí thư Thành ủy là một chức vụ vô cùng nổi tiếng khiến người ta đỏ mắt. Bởi vì có rất nhiều lúc là tai mắt của Bí thư Thành ủy. Có được ý nghĩ này, Triệu Vĩ cố gắng nén vui mừng, lập tức chạy đi lấy cái cốc dùng một lần đổ cốc trà cho Trương Nhất Phàm.
Sau đó anh ta lại cầm tài liệu:
- Bí thư Trương, có thể bắt đầu được chưa?
Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng gật đầu. Hắn phát hiện Triệu Vĩ này rất thông minh, rất hiểu hàm ý lời nói của mình. Nếu được, thì tiếp tục để anh ta làm!
Ý nghĩ này, khiến cho vận mệnh của Triệu Vĩ lại một lần nữa chuyển biến.
Triệu Vĩ cầm tài liệu lên đọc rõ ràng:
- Phân công công việc Thành ủy ủy viên thường vụ như sau:
Bí thư Thành ủy chủ trì toàn bộ công việc, phụ trách công việc vũ trang nhân dân thành phố.
Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch Thành phố Bộ Kiên Cố, chủ trì toàn bộ công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, nắm vững công tác tổ chức Đảng, trong tình hình đặc biệt, được sự ủy thác của Bí thư Thành ủy, chủ trì công việc của Thành ủy.
Phó Bí thư Thành ủy Ninh Thường Cương, hỗ trợ Bí thư nắm rõ công việc xây dựng Đảng, có thể nhận sự ủy thác của Bí thư xử lý các công việc có liên quan. Phân công quản lý nông nghiệp và nông thôn… phân công quản lý Mặt trận tổ quốc bộ, công đoàn…
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố An Bình, phụ trách kỷ luật, giám sát, công việc thông tin đối ngoại, chủ trì toàn bộ công việc của Ủy ban giám sát kỷ luật thành phố. Phân thông tin đối ngoại này.
Sau đó phía dưới là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đới Lập Công, Trưởng ban tuyên giáo Vương Xán, Trưởng ban chỉ huy quân sự, Lý Triều Huy, Bí thư Đảng ủy Công an Dương Lập Thế, chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Từ Yến.
Khi Triệu Vĩ đọc xong, phát hiện Trương Nhất Phàm ngồi ở đó, liếc nhìn mình, cau mày, giống như đang suy nghĩ. Mặc dù từ trước tới nay anh ta luôn tự hào là có thể đoán thấu được tâm tư của lãnh đạo, nhưng anh ta phát hiện ngay trước mặt Bí thư thành ủy trẻ tuổi mới đến này, thì không đoán được gì.
Trương Nhất Phàm rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Triệu Vĩ đoán không ra, chỉ cun cút đứng ở đó, anh ta cũng không rõ tại sao Bí thư Thành ủy mới đến lại muốn anh ta đọc tài liệu này, rốt cuộc là đang kiểm tra khả năng ngôn ngữ của mình, hay là kiểm tra khả năng phản ứng của mình?
Điều này, dường như chẳng có gì liên quan đến mình, không phải chứ…Triệu Vĩ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Bí thư Trương mới đến, đối với thành phố Song Giang tất cả đều lạ lẫm, cái anh ta cần không phải là mình sao chép máy móc, mà cần mình nói ra tình hình của những người này. Nếu không mình đọc một lượt như thế, thì chẳng có ý nghĩa gì.
Chỉ đáng tiếc, mình hiểu còn chậm. Thật là ngốc! Triệu Vĩ tự mắng mình một câu, bình thường anh ta luôn tự hào phản ứng nhanh nhẹn, đứng trước mặt Bí thư trẻ tuổi, thì không theo kịp ý nghĩ.
Triệu Vĩ nghĩ đến đây, nhanh chóng hiểu rõ lúc nãy mình vừa đọc xong, Bí thư Trương nhìn anh ta với ánh mắt đó.
Đang nghĩ làm thế nào để mất bò mới lo làm chuồng, nhưng lại sợ Trương Nhất Phảm lại bảo mình lắm mồm, tự cho là thông minh, Triệu Vĩ sau khi hiểu rõ vấn đề này, trong lòng lo được lo mất, có chút hồi hộp không yên.
- Chủ tịch thành phố Bộ đi học bao lâu rồi?
Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng mở lời. Triệu Vĩ dường như nắm được cây cứu mạng, lập tức trả lời:
- Ba tháng, sắp về rồi.
Trương Nhất Phàm uống ngụm trà, có ý chờ đợi Triệu Vĩ tiếp tục nói.
Triệu Vĩ do dự một chút, rồi lập tức bồi thêm một câu:
- Hiện nay công việc của bên Ủy ban thành phố, tạm thời do Phó Chủ tịch thường trực thành phố Quan Bảo Hoa tiếp quản. Nhưng…
Triệu Vĩ nói câu, rồi dừng lại. Trương Nhất Phàm chau mày, hắn không thích nhất là người khác cứ úp úp mở mở. Muốn nói thì nói, không nói thì đừng đưa ra, nhưng nhưng, nghe khiến người ta phản cảm.
Triệu Vĩ vốn định có ý thăm dò, nhìn thấy Bí thư Trương chau mày, lập tức tiếp tục nói:
- Mấy người Phó chủ tịch của Ủy ban nhân dân thành phố đều có thành kiến với Phó Chủ tịch Quan, ngầm không nghe lời.
- Anh đem tài liệu về Quan Bảo Hoa đến cho tôi.
Lúc này, đã năm rưỡi, Trương Nhất Phàm tuyệt nhiên không để ý là sắp hết giờ làm. Triệu Vĩ vốn dĩ muốn nhắc nhở một câu, nhưng lại sợ Trương Nhất Phàm không thích, nên lập tực để tài liệu trong tay xuống, chạy đi tìm tài liệu về Quan Bảo Hoa.
Đợi sau khi Triệu Vĩ đi, Trương Nhất Phàm mới xem đồng hồ đeo tay, hết giờ rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên mình đến Song Giang. Bốn nhóm lãnh đạo thành phố Song Giang dường như không hoan nghênh vị khách không mời mà đến như mình, hoặc là giữa mọi người không quen biết, nên mọi người đều dùng một lớp ngụy trang để bảo vệ chính mình.
Lần đầu đến Song Giang, nhiệm vụ cấp bách của Trương Nhất Phàm chính là làm quen, tìm hiểu những người này, thì mới có thể điều động, chỉ huy mấy người này. Biết mình biết người, điểm này bất luận là trên chiến trường hay quan trường, đều áp dụng được.
Lỹ Vĩ mang đến tài liệu của Quan Bảo Hoa, đến trước Trương Nhất Phàm, lật vở định đọc, Trương Nhất Phàm nói:
- Anh nghỉ trước đi, tôi tự xem được rồi.
Triệu Vĩ còn tưởng Bí thư Trương không hài lòng về mình, trong lòng có chút lo sợ, sợ đến nỗi đỏ cả mặt:
- Không sao, tôi có thể đợi, trước đây cũng thường xuyên làm thêm.
Trương Nhất Phàm biết là anh ta hiểu nhầm ý của mình, nhưng cũng không giải thích, chỉ nhận tài liệu từ tay Triệu Vĩ rồi chậm rãi nhìn lên.
Nhìn thấy điệu bộ của hắn như vậy, Triệu Vĩ trong lòng lại càng cảm thấy lo sợ, ở không được, đi cũng không xong.
Trương Nhất Phàm cũng cố tình kiểm tra độ can đảm của anh ta, liền không để ý đến anh ta, tiếp tục chăm chỉ nhìn hồ sơ của Quan Bảo Hoa.
Quan Bảo Hoa, nam, dân tộc Hán, ngày tháng năm sinh: tháng 12 năm 1958, diện mạo chính trị: Đảng viên.
Sau đó phía dưới là sơ yếu lý lịch mấy năm nay của ông ta, Trương Nhất Phàm nhìn đến cuối cùng, cột gia đình: Quan Hán Văn?
Lúc ba chữ này đập vào mắt Trương Nhất Phàm, mí mắt của Trương Nhất Phàm nháy nháy. Ông ta là anh trai của Quan Hán Văn.
Phát hiện này, khiến Trương Nhất Phàm có chút vui mừng.
Xem xong tài liệu của Quan Bảo Hoa, phát hiện Triệu Vĩ vẫn còn đứng đó. Trương Nhất Phàm kẹp vào kẹp tài liệu rồi đứng lên:
- Nghỉ làm thôi! Ngày mai nhớ sắp xếp lại đống đồ này.
Câu nói này đem lại cho Lỹ Vĩ sự phấn chấn rất lớn. Bí thư Trương để anh ta ngày mai cầm đến đây một chút, vô hình trung truyền cho một tín hiệu, ít nhất tạm thời anh ta không tìm người mới để thay thế mình, chỉ cần ở cạnh anh ta một thời gian, chỉ cần nửa tháng cũng được, hai người quan hệ gần rồi, lúc đó cứ coi anh ta muốn đổi thư ký, chắc cũng không ném mình xuống ngồi ghế dự bị.
Sự vui mừng của Triệu Vĩ, bị Trương Nhất Phàm bắt gặp, hắn thầm nghĩ, sắp xếp cho anh ta tí việc mà đã vui mừng như thế rồi? Rất nhanh chóng hắn phản ứng lại, thì ra mình cũng thành người có thể nắm được vận mệnh của người khác.
Trong cái tòa nhà Thành ủy này, hỉ nộ ái ố của mình đều có liên quan chặt chẽ với những người này. Hôm nào mình không vui, nhìn người không vừa mắt, là có thể tìm lý do, có thể đem người đưa vào lãnh cung. Cả đời không có cơ hội đổi đời.
Triệu Vĩ là người mà vận mệnh của anh ta nằm trong tay mình, cho nên anh ta mới cẩn thận, lo lắng sợ hãi như thế. Nghĩ đến mình cũng đi lên từ Thư ký, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay. Thế là Trương Nhất Nhất Phàm trong lòng nghĩ, đến này nào đó sẽ buông Triệu Vĩ.
Từ trong văn phòng đi ra, người của các phòng ban khác đã sớm tan ca, chỉ có cửa cầu thang lầu 3, vẫn còn mấy người phụ nữ đang to nhỏ.
- Ai, Bí thư mới đến đó mọi người đã nhìn thấy chưa? Đẹp trai, đáng yêu, đặc biệt là đôi lông mày, rất yêu
Một người con gái lẳng lơ rên rỉ nói.
- Người thì đẹp trai, nhưng hơi lạnh. Đến cả ngày, nhưng chưa nhìn thấy anh ta cười. Dường như tất cả người của thành phố Song Giang chúng ta đều nợ anh ta tiền vậy.
- Tôi cũng cảm thấy thế, ai, các chị nói xem, bây giờ các phòng ban đều loạn như thế, hắn liệu có vừa lên thì sẽ làm cái gì đó như quan mới nhận chức ba mồi lửa.
- Đốt đốt cũng tốt, tôi thấy trong các phòng ban bây giờ, thế lực tà khí quá nặng, có mấy người chính thức đi làm đâu? Có người đến điểm danh là tốt rồi, có người, nửa tháng không đi làm, vẫn lĩnh lương như thường. Làm việc ở đây, cũng không đàng hoàng, ngày nào cũng đọc báo, uống nước sôi, việc rắm to cũng không có.
Có một cô cao ráo nhìn rất thanh tú, tuổi cũng không nhiều nghiêm mặt nói.
- Kim Linh, em nói nhỏ thôi, câu này mà để Trưởng phòng nghe được, cẩn thận em chịu không nổi.
Một người phụ nữ bên cạnh nhìn cô ta một cái:
- Đi, đi thôi! Người ta về hết rồi. Mình vẫn còn ở đây to nhỏ.
- Đi, đi thôi, Kim Linh con người này là quá lý tưởng hóa, vẫn nghĩ đây là trường học, giống như chúng ta học thể chất. Cô gái không có thực quyền, đơn giản thì ăn uống qua ngày chờ chết, chỉ là có bát sắt, thì sau này lúc chọn đối tượng có thể yêu cầu cao một chút. Ngoài ra thì em cho rằng có thể như thế nào? Đến như người phụ nữ như Chủ nhiệm Từ có được mấy?
- Ừ
Mấy cô gái vừa đi vừa buôn chuyện.
- Toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thì có Chủ nhiệm Từ và Phó Chủ tịch Thành phố là hai người đàn bà thép. Có điều Kim Linh cũng không kém! Mặc dù bây giờ em mới là nhân viên quèn trong phòng, nhưng em xinh đẹp, là sinh viên đại học chính thống, biết đâu có ngày nào đó được vị lãnh đạo có thực quyền nào đó chọn, thì thật sự em thăng chức vù vù ấy. Ha ha…
- Đúng đấy, tốt nhất là Bí thư Trương mới đến. Tôi nghe nói anh ta vẫn chưa kết hôn đấy.
Mấy người con gái nói nói cười cười, có lẽ thấy mọi người đã tan ca lâu rồi nên họ mới dám cười nói không kiêng nể gì.
Trương Nhất Phàm và Triệu Vĩ từ lầu trên đi xuống, từ xa đã nghe tiếng cười của họ, không khỏi nhíu mày. Những người này cũng to gan, dám nói những câu này trong văn phòng Thành ủy. Thì ra trước đây đều như vậy, mọi người quen rồi, cũng thấy bình thường.
Triệu Vĩ đã từng là Thư ký chuyên trách, nên khả năng quan sát cũng không tồi. Trương Nhất Phàm chau mày, anh ta nhìn được nên lập tức ho khan hai tiếng, để nhắc nhở.
Mấy người con gái quay đầu nhìn, trời ơi! Bí thư Trương mới đến sao vẫn chưa đi? Nghĩ đến những lời vừa nãy đều bị nghe hết, nên sắc mặt tái nhợt, hồi hộp bất an gọi một tiếng, Bí thư Trương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.