Chương 493: Lâm Uyên sẽ về Tùng Hải
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Trương Nhất Phàm ngồi ở nhà, xem Ti vi với vẻ không được yên lòng.
Vợ và mẹ đi tỉnh Giang Đông mừng sinh nhật cho Đổng Chính Quyền. Bởi vì sự việc của Lý Tông Hán nên mình hắn phải ở lại Song Giang. Hơn nữa cha vợ đã nói trong điện thoại là:
- Sự việc của Song Giang rất là nghiêm trọng tốt nhất là con nên ở lại chỗ đó thì hơn, con bảo Tiểu Phàm dẫn cháu nội qua cho ta nhìn là được rồi. Còn về phần con, ta thực sự không trông mong con có thể hiếu kính ta đâu!
Chuyện của Lý Tông Hán một số người nhạy bén một chút, có thể cảnh giác được và có thể bất cứ lúc nào làm ầm lên. Anh trai Trương Chấn Nam cũng gọi điện thoại tới hỏi Trương Nhất Phàm sự thật đằng sau sự việc này.
Thật ra lúc đó không phải do Phương Nghĩa Kiệt cầm cái loa hô to để nói, thì có khi anh ta sẽ không té xuống. Loai người đứng đằng sau giật dây như Lý Tông Hán, chỉ cần bản thân không tự tìm tới chỗ chết thì người bình thường không thể nào hại chết anh ta được.
Đáng tiếc ông trời đã cố tình sắp đặt để cho trước khi anh ta chết cảm nhận được một sự kích động lần cuối cùng, được làm vận động viên nhảy cầu, cái tiếc nuối chính là ở dưới không có nước, chỉ có một khối xi măng cứng cáp mà thôi.
Trương Chấn Nam nghe xong hoàn toàn về quá trình của sự việc liền phân tích nói:
- Phương Nghĩa Kiệt có thể sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên người của em. Lý Tông Huy không phải là tên dễ chơi đâu, để anh phái một đội nhỏ qua làm vệ sĩ cho em.
- Vậy thì không cần đâu ạ, bọn họ không đến mức dám xông tới chỗ em lộ liễu thế đâu.
Trương Nhất Phàm cảm ơn ý tốt của anh cả, Trương Chấn Nam nói:
- Việc này cũng khó nói lắm, dù sao em ruột của anh ta chết rồi, đổi lại là anh có thể anh cũng liều mạng để làm ra chuyện trái với đạo lý đó.
- Dạ, nhưng mà thực sự bọn họ muốn động tới cũng phải suy nghĩ một chút tình thế trước mắt chứ. Em đã chuyển tư liệu Lý Tông Hán cố ý đâm chết người đến thủ đô rồi. Mong là Phương Nghĩa Kiệt cũng đã làm như vậy, việc này nếu như thực sự náo động lên thì đương nhiên sẽ rất có hại với nhà họ Lý bọn họ.
- Vậy thì bản thân em phải cẩn thận đó!
Trương Chấn Nam cúp máy, Lam Lam dựa vào nói:
- Nhất Phàm nói gì?
- Cậu ấy nói là không cần anh phái vệ sĩ, nhưng mà anh vẫn cứ thấy không yên lòng.
Trương Chấn Nam nói thầm:
Lam Lam ngồi bên cạnh anh ta nói:
- Em thấy tốt nhất là anh vẫn nên phái vài người thầm đi theo bảo vệ bọn họ. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì hối hận không kịp. Việc này anh cứ giấu chú ba đi, lặng lẽ hành động là được rồi.
Trương Chấn Nam gật gật đầu nói:
- Vẫn là em nói phải, anh gọi điện liền.
Màn đêm buông xuống, dưới sự sắp xếp của Trương Chấn Nam. Một tiểu đội với tám người đã ngồi lên hai chiếc xe con, lặng lẽ chạy về phía Song Giang.
Trương Nhất Phàm ở nhà, nhìn vào Lâm Uyên, hắn gọi cô ta qua nói:
- Lâm Uyên à, gần đây sức khỏe của em hồi phục thế nào rồi?
Lâm Uyên ngại ngùng gãi gãi đầu nói:
- Em đã khỏe rồi, em tính ngày mai quay về Tùng Hải.
Câu nói này chính là câu mà Trương Nhất Phàm muốn nói. Bản thân mình phải đi làm, không thể ngày nào cũng ở nhà chăm sóc cô ấy. Ngộ nhỡ lúc cô ta đi ra ngoài bị người ta chú ý tới xảy ra một số chuyện không vui, lúc đó hối hận không kịp.
Lâm Uyên là con gái duy nhất của hai vợ chồng Lâm Đông Hải. Cô bảo bối này lần trước xém chút nữa là làm hai người này sợ muốn chết. Lâm Uyên yêu say đắm Trương Nhất Phàm như vậy, không biết hai vợ chồng này nghĩ thế nào, có khi nào có thành kiến với mình không? Hay là bọn họ nghĩ giữa mình và Lâm Uyên đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu như vậy thì mình thực sự phạm phải tội lớn rồi.
- Em cũng nên về thăm cha mẹ đi rồi đó!
Lâm Uyên ngồi xuống cạnh Trương Nhất Phàm, ngẩng đầu lên nhìn hắn nói:
- Anh cảm thấy em rất ngốc đúng không, rất là bướng bỉnh đúng không?
- Không có, em nghĩ đi đâu rồi vậy.
Trương Nhất Phàm đành phải an ủi cô ta. Ánh mắt của Lâm Uyên rất là tinh khiết, cũng rất là nghiêm túc nói:
- Em có thể dựa vào vai của anh một chút không?
Trương Nhất Phàm không hề cự tuyệt, Lâm Uyên liền dựa nhè nhẹ vào, lẩm bẩm nói:
- Trong khoảng thời gian này em đã nghĩ thông rồi, em nhất định phải sống cho thật tốt, làm việc thật tốt, không thể gây thêm phiền phức cho anh nữa.
- Nhưng lúc một người bị mê muội thì giống như ma vậy đó. Làm sao cũng không thể tự mình đẩy ra được. Thái độ của chị Tiểu Phàm làm cho em hiểu ra rất nhiều điều. Em không thể so với chị ấy được, sự ngây thơ của em lại là một sự chê cười. Em nghĩ thông rồi, em phải tiếp tục sống cho thật tốt. Vì anh, cũng là vì chính bản thân em.
- Em sớm nghĩ được như vậy thì hay biết mấy.
Trương Nhất Phàm nói thầm:
Lâm Uyên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn vào Trương Nhất Phàm nói:
- Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?
- Em nói đi!
Trương Nhất Phàm phát hiện thấy ánh mắt của cô ta có chút gì đó kỳ lạ, có vẻ xấu hổ.
Lâm Uyên nói:
- Trước giờ anh chưa từng thích em sao?
Trương Nhất Phàm không nói gì, sao lại nhắc tới vấn đề này rồi? Không phải nói là đã nghĩ thông rồi sao?
Thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, Lâm Uyên có chút thất vọng. Nhưng mà, cô ta vẫn mỉm cười nói:
- Được rồi, anh thật là tên đầu gỗ mà. Hỏi anh mà anh cũng không trả lời, coi như em tình nguyện vậy!
Lâm Uyên đột nhiên đưa đầu qua, hôn lên môi của Trương Nhất Phàm một cái.
Oa——
Trương Nhất Phàm xấu hổ chết mất, cô bé này vẫn không thể bỏ được mà.
Chắc là nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Trương Nhất Phàm, Lâm Uyên mỉm cười nói:
- Sao lại có thái độ đó, chúng ta đâu có làm gì đâu nào?
Lâm Uyên nói thế rồi dựa lên vai của Trương Nhất Phàm, nói sâu xa:
- Ngày mai em quay về Tùng Hải, qua mấy ngày nữa thì em đi làm. Anh đã nói rồi, sẽ nhận em là em nuôi, thì anh phải làm cho đáng trách nhiệm của người anh trai đó.
Trương Nhất Phàm nói:
- Em nói đi, muốn anh giúp đỡ em gì đây?
- Điều em về Tùng Hải đi, em không muốn một mình ở thành phố Đông Lâm, như vậy thì cô đơn lắm.
- Được, để anh tìm cách cho.
Vấn đề này vốn không khó nên Trương Nhất Phàm liền đồng ý liền.
Lâm Uyên đột nhiên thở dài như trút được gánh nặng vậy. Cô ta vẫn cứ dựa vào vai của Trương Nhất Phàm, một mình lẩm bẩm nói:
- Em thấy em thật là ngốc, đến bây giờ em mới hiểu ra được một đạo lý. Tình yêu thực sự không thể ép buộc được. Trừ khi đó không phải là tình yêu.
Trương Nhất Phàm cũng không nói gì, biết là cô ta cần phải giải phóng nên đợi sau khi cô ta giải phóng hết thì tâm trạng tự nhiên sẽ dễ chịu lại thôi.
- Anh Nhất Phàm à, ngày mai em phải đi rồi, anh không có gì nói với em hết sao?
Hôm nay trong nhà không có ai. Thu Tuyết Phi cũng vì chuyện của Thu Văn Chương vẫn chưa quay về. Chỉ có Trương Nhất Phàm và Lâm Uyên ở nhà, mấy ngày nay đều do Lâm Uyên nấu ăn.
Cái duy nhất khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy may mắn chính là sức khỏe của Lâm Uyên đã hồi phục rồi. Bác sĩ nói đúng, với bệnh tương tư của cô ta chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh thì tốc độ hồi phục rất là nhanh.
Nhìn thấy Lâm Uyên khỏe lại trong lòng hắn tự nhiên rất là vui mừng. Về phần làm sao để an bài cô ta, lại trở thành mối quan tâm của Trương Nhất Phàm.
Lời nói vừa rồi của Lâm Uyên, hắn căn bản không có nghe thấy. Lâm Uyên đẩy hắn một cái nói:
- Này, anh nghĩ cái gì vậy chứ?
Trương Nhất Phàm tỉnh táo lại nói:
- Ngày mai anh bảo người đưa em về.
Lâm Uyên thấy hắn có vẻ miễn cưỡng, liền buồn bực đẩy hắn nói:
- Em còn có một yêu cầu cuối cùng nữa.
- Em nói đi, chỉ cần anh có thể làm được thì nhất định anh sẽ làm tốt.
- Anh hôn em một chút đi nào.
- Em đừng nghịch nào, Lâm Uyên à em đi ngủ đi nào.
Trương Nhất Phàm liền đứng lên, Lâm Uyên kéo lấy hắn không chịu đi nói:
- Em đã cầu xin anh như vậy rồi, anh không thể đồng ý sao? Một chút cảm thông cũng không có.
- Đây không phải là chuyện cảm thông hay không mà chúng ta là anh em mà.
- Có pháp luật nào quy định anh em với nhau là không thể hôn nhau không?
- Cái này thì không có nhưng mà đạo đức có ràng buộc đó.
Trương Nhất Phàm nói nghiêm túc:
- Vậy thì anh ôm em môt chút đi, cái này chắc là được chứ.
Trương Nhất Phàm không nói gì, Lâm Uyên liền vồ tới như một chú heo con trong lòng của hắn.
- Lâm Uyên à, em phải giữ lời hứa, đừng để ba mẹ em đau lòng nữa đó. Nếu như có chuyện gì, thì có thể gọi điện cho anh.
- Anh yên tâm đi, em sẽ không hành hạ mình như vậy nữa đâu. Quay về Tùng Hải em sẽ tìm người để gả.
Lâm Uyên hờn dỗi nói.
Đợi lúc Lâm Uyên buông mình ra thì thấy mắt của cô ta đã đỏ lên. Trương Nhất Phàm cảm thấy đau lòng, an ủi nói:
- Ngủ sớm một tí.
Lúc này Lâm Uyên mới chậm rãi quay về phòng, đi thẳng lên giường lấy chăn che mặt lại.
Trương Nhất Phàm ngồi ở sô pha hút thuốc. Trong đầu ốc của hắn toàn là những chuyện về việc quy hoạch mới của khu vực thành phố Song Giang. Từ sau khi bản thân ban bố thực thi lệnh cấm đầu cơ thì một số thương nhân đầu cơ trục lợi hận mình thấu xương. Nhưng cũng có một số nhà đầu tư muốn làm điểm kinh doanh chính thức thì vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trong đó làm cho hắn đau đầu nhất chính sự tạm ngưng của hai dự án lớn của công ty Âu Phi. Việc này đối với thành phố Đông Lâm có ảnh hưởng rất lớn, mình phải tìm một cơ hội như thế nào để nhanh chóng thoát khỏi bóng mờ lưu lại của chuyện này?
Emi mấy ngày trước đã quay về rồi, chỉ còn Ôn Nhã vẫn còn ở thành phố Song Giang.
- Tên Lý Tông Hán đáng chết này.
Trương Nhất Phàm thầm chửi một câu.
Anh ta chết rồi còn liên lụy đến việc xây dựng của thành phố Song Giang. Nếu không phải vì thể diện của người Trung Quốc thì hắn ta hận là không thể công bố chân tướng ra. Nói như vậy, gia thế của nhà họ Lý bọn họ sẽ rất là hỗn loạn.
Chỉ có như vậy, việc hợp tác với công ty Âu Phil cũng sẽ hoàn toàn thất vọng. Vì đại cục Trương Nhất Phàm vẫn phải bỏ qua mọi ân oán cá nhân.
Lúc này đây, bản thân mình quả là có lỗi với người bạn Emi này rồi. Nghĩ tới Emi, Trương Nhất Phàm có vẻ buồn. Hắn gọi điện thoại cho Ôn Nhã, hỏi cô ta một chút về tình hình của Emi.
Ôn Nhã đang ngồi trên giường, đang chat cùng với Emi.
Nhận được điện thoại, cô ta liền cười nói:
- Anh nói với cô ấy đi. Cô ấy có rất nhiều ý kiến với anh đó. Coi anh làm sao bồi thường đây?
Ôn Nhã cười nói:
- Có phải là anh đã kêu người quản lý đoạn băng quay lại đó đúng không?
Trương Nhất Phàm kiên quyết phủ nhận nói:
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh rất là tôn trọng sự thật đó.
Ôn Nhã nói mập mờ:
- Em biết người như anh, vì cái gọi là đại nghĩa hy sinh lợi ích của Emi là việc không thể tránh khỏi. Cho nên Emi cảm thấy khó chịu, thấy anh không phải là người bạn tốt.
- Cô ấy thì lại xem anh như bạn vậy. Anh cũng biết những thiết bị của tập đoàn Hoa Long đó, cô ấy đã nghĩ rất nhiều biện pháp đi tới biết bao nhiêu đường vòng không? Vì để thiết bị có thể từ bên đó thuận lợi xuất khẩu, cô ta cố gắng kêu nhà xưởng tháo thiết bị ra làm thành linh kiện để qua được hải quan. Lúc giao hàng, cũng phải đi tới nước nào đó trước, đi một vòng rồi mới đến Hồng Kông, rồi mới vào đại lục. Đáng tiếc, anh không hiểu được người ta đã tính toán chu toàn thế nào.
- Vậy em cho số điện thoại cô ấy cho anh, để anh nói với cô ấy vài câu.
- Dạ, anh đợi lát. Để em hỏi cô ấy trước, coi cô ấy có chịu nói chuyện với anh không đã.
Ôn Nhã gửi tin cho emi ở trên mạng, nói Trương Nhất Phàm đang nói chuyện với cô ta.
Emi hơi sửng sốt, theo thói quen cô ta nhìn lên thời gian trên tường. Lúc này hẳn Trung Quốc bây giờ là nửa đêm rồi, Trương Nhất Phàm chưa ngủ sao? Cô ta do dự một lát, cuối cùng gửi mail lại cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã gọi điện cho Trương Nhất Phàm nói:
- Cô ấy đồng ý rồi, anh lo mà chuộc tội với cô ấy đi.
Trương Nhất Phàm trực tiếp gọi qua, Emi vừa mới pha xong ly cà phê đi tới, tiếp điện thoại nói chuyện với Trương Nhất Phàm.
- Nhất Phàm tiên sinh, bên anh bây giờ chắc là đêm khuya rồi nhỉ? Sao anh vẫn chưa đi ngủ vậy?
Emi dường như cố ý lảng tránh vấn đề trợ lý bị đâm xe. Chỉ cùng Trương Nhất Phàm tán gẫu một số việc liên quan giữa bạn bè với nhau. Trương Nhất Phàm cũng không hỏi, nhưng nghe thấy giọng điệu của cô ta hình như sự việc đã giải quyết tốt đẹp.
Trương Nhất Phàm cũng có thể nắm được từ chỗ của ba mình. Việc đại sứ quán Singapore can dự vào, nhà họ Lý đã phải bồi thường hơn ba triệu nhân dân tệ. Nhưng thái độ của công ty Âu Phil đối với sự đầu tư tại đại lục đã có sự thay đổi kỳ lạ.
Vợ và mẹ đi tỉnh Giang Đông mừng sinh nhật cho Đổng Chính Quyền. Bởi vì sự việc của Lý Tông Hán nên mình hắn phải ở lại Song Giang. Hơn nữa cha vợ đã nói trong điện thoại là:
- Sự việc của Song Giang rất là nghiêm trọng tốt nhất là con nên ở lại chỗ đó thì hơn, con bảo Tiểu Phàm dẫn cháu nội qua cho ta nhìn là được rồi. Còn về phần con, ta thực sự không trông mong con có thể hiếu kính ta đâu!
Chuyện của Lý Tông Hán một số người nhạy bén một chút, có thể cảnh giác được và có thể bất cứ lúc nào làm ầm lên. Anh trai Trương Chấn Nam cũng gọi điện thoại tới hỏi Trương Nhất Phàm sự thật đằng sau sự việc này.
Thật ra lúc đó không phải do Phương Nghĩa Kiệt cầm cái loa hô to để nói, thì có khi anh ta sẽ không té xuống. Loai người đứng đằng sau giật dây như Lý Tông Hán, chỉ cần bản thân không tự tìm tới chỗ chết thì người bình thường không thể nào hại chết anh ta được.
Đáng tiếc ông trời đã cố tình sắp đặt để cho trước khi anh ta chết cảm nhận được một sự kích động lần cuối cùng, được làm vận động viên nhảy cầu, cái tiếc nuối chính là ở dưới không có nước, chỉ có một khối xi măng cứng cáp mà thôi.
Trương Chấn Nam nghe xong hoàn toàn về quá trình của sự việc liền phân tích nói:
- Phương Nghĩa Kiệt có thể sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên người của em. Lý Tông Huy không phải là tên dễ chơi đâu, để anh phái một đội nhỏ qua làm vệ sĩ cho em.
- Vậy thì không cần đâu ạ, bọn họ không đến mức dám xông tới chỗ em lộ liễu thế đâu.
Trương Nhất Phàm cảm ơn ý tốt của anh cả, Trương Chấn Nam nói:
- Việc này cũng khó nói lắm, dù sao em ruột của anh ta chết rồi, đổi lại là anh có thể anh cũng liều mạng để làm ra chuyện trái với đạo lý đó.
- Dạ, nhưng mà thực sự bọn họ muốn động tới cũng phải suy nghĩ một chút tình thế trước mắt chứ. Em đã chuyển tư liệu Lý Tông Hán cố ý đâm chết người đến thủ đô rồi. Mong là Phương Nghĩa Kiệt cũng đã làm như vậy, việc này nếu như thực sự náo động lên thì đương nhiên sẽ rất có hại với nhà họ Lý bọn họ.
- Vậy thì bản thân em phải cẩn thận đó!
Trương Chấn Nam cúp máy, Lam Lam dựa vào nói:
- Nhất Phàm nói gì?
- Cậu ấy nói là không cần anh phái vệ sĩ, nhưng mà anh vẫn cứ thấy không yên lòng.
Trương Chấn Nam nói thầm:
Lam Lam ngồi bên cạnh anh ta nói:
- Em thấy tốt nhất là anh vẫn nên phái vài người thầm đi theo bảo vệ bọn họ. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì hối hận không kịp. Việc này anh cứ giấu chú ba đi, lặng lẽ hành động là được rồi.
Trương Chấn Nam gật gật đầu nói:
- Vẫn là em nói phải, anh gọi điện liền.
Màn đêm buông xuống, dưới sự sắp xếp của Trương Chấn Nam. Một tiểu đội với tám người đã ngồi lên hai chiếc xe con, lặng lẽ chạy về phía Song Giang.
Trương Nhất Phàm ở nhà, nhìn vào Lâm Uyên, hắn gọi cô ta qua nói:
- Lâm Uyên à, gần đây sức khỏe của em hồi phục thế nào rồi?
Lâm Uyên ngại ngùng gãi gãi đầu nói:
- Em đã khỏe rồi, em tính ngày mai quay về Tùng Hải.
Câu nói này chính là câu mà Trương Nhất Phàm muốn nói. Bản thân mình phải đi làm, không thể ngày nào cũng ở nhà chăm sóc cô ấy. Ngộ nhỡ lúc cô ta đi ra ngoài bị người ta chú ý tới xảy ra một số chuyện không vui, lúc đó hối hận không kịp.
Lâm Uyên là con gái duy nhất của hai vợ chồng Lâm Đông Hải. Cô bảo bối này lần trước xém chút nữa là làm hai người này sợ muốn chết. Lâm Uyên yêu say đắm Trương Nhất Phàm như vậy, không biết hai vợ chồng này nghĩ thế nào, có khi nào có thành kiến với mình không? Hay là bọn họ nghĩ giữa mình và Lâm Uyên đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu như vậy thì mình thực sự phạm phải tội lớn rồi.
- Em cũng nên về thăm cha mẹ đi rồi đó!
Lâm Uyên ngồi xuống cạnh Trương Nhất Phàm, ngẩng đầu lên nhìn hắn nói:
- Anh cảm thấy em rất ngốc đúng không, rất là bướng bỉnh đúng không?
- Không có, em nghĩ đi đâu rồi vậy.
Trương Nhất Phàm đành phải an ủi cô ta. Ánh mắt của Lâm Uyên rất là tinh khiết, cũng rất là nghiêm túc nói:
- Em có thể dựa vào vai của anh một chút không?
Trương Nhất Phàm không hề cự tuyệt, Lâm Uyên liền dựa nhè nhẹ vào, lẩm bẩm nói:
- Trong khoảng thời gian này em đã nghĩ thông rồi, em nhất định phải sống cho thật tốt, làm việc thật tốt, không thể gây thêm phiền phức cho anh nữa.
- Nhưng lúc một người bị mê muội thì giống như ma vậy đó. Làm sao cũng không thể tự mình đẩy ra được. Thái độ của chị Tiểu Phàm làm cho em hiểu ra rất nhiều điều. Em không thể so với chị ấy được, sự ngây thơ của em lại là một sự chê cười. Em nghĩ thông rồi, em phải tiếp tục sống cho thật tốt. Vì anh, cũng là vì chính bản thân em.
- Em sớm nghĩ được như vậy thì hay biết mấy.
Trương Nhất Phàm nói thầm:
Lâm Uyên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn vào Trương Nhất Phàm nói:
- Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?
- Em nói đi!
Trương Nhất Phàm phát hiện thấy ánh mắt của cô ta có chút gì đó kỳ lạ, có vẻ xấu hổ.
Lâm Uyên nói:
- Trước giờ anh chưa từng thích em sao?
Trương Nhất Phàm không nói gì, sao lại nhắc tới vấn đề này rồi? Không phải nói là đã nghĩ thông rồi sao?
Thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, Lâm Uyên có chút thất vọng. Nhưng mà, cô ta vẫn mỉm cười nói:
- Được rồi, anh thật là tên đầu gỗ mà. Hỏi anh mà anh cũng không trả lời, coi như em tình nguyện vậy!
Lâm Uyên đột nhiên đưa đầu qua, hôn lên môi của Trương Nhất Phàm một cái.
Oa——
Trương Nhất Phàm xấu hổ chết mất, cô bé này vẫn không thể bỏ được mà.
Chắc là nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Trương Nhất Phàm, Lâm Uyên mỉm cười nói:
- Sao lại có thái độ đó, chúng ta đâu có làm gì đâu nào?
Lâm Uyên nói thế rồi dựa lên vai của Trương Nhất Phàm, nói sâu xa:
- Ngày mai em quay về Tùng Hải, qua mấy ngày nữa thì em đi làm. Anh đã nói rồi, sẽ nhận em là em nuôi, thì anh phải làm cho đáng trách nhiệm của người anh trai đó.
Trương Nhất Phàm nói:
- Em nói đi, muốn anh giúp đỡ em gì đây?
- Điều em về Tùng Hải đi, em không muốn một mình ở thành phố Đông Lâm, như vậy thì cô đơn lắm.
- Được, để anh tìm cách cho.
Vấn đề này vốn không khó nên Trương Nhất Phàm liền đồng ý liền.
Lâm Uyên đột nhiên thở dài như trút được gánh nặng vậy. Cô ta vẫn cứ dựa vào vai của Trương Nhất Phàm, một mình lẩm bẩm nói:
- Em thấy em thật là ngốc, đến bây giờ em mới hiểu ra được một đạo lý. Tình yêu thực sự không thể ép buộc được. Trừ khi đó không phải là tình yêu.
Trương Nhất Phàm cũng không nói gì, biết là cô ta cần phải giải phóng nên đợi sau khi cô ta giải phóng hết thì tâm trạng tự nhiên sẽ dễ chịu lại thôi.
- Anh Nhất Phàm à, ngày mai em phải đi rồi, anh không có gì nói với em hết sao?
Hôm nay trong nhà không có ai. Thu Tuyết Phi cũng vì chuyện của Thu Văn Chương vẫn chưa quay về. Chỉ có Trương Nhất Phàm và Lâm Uyên ở nhà, mấy ngày nay đều do Lâm Uyên nấu ăn.
Cái duy nhất khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy may mắn chính là sức khỏe của Lâm Uyên đã hồi phục rồi. Bác sĩ nói đúng, với bệnh tương tư của cô ta chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh thì tốc độ hồi phục rất là nhanh.
Nhìn thấy Lâm Uyên khỏe lại trong lòng hắn tự nhiên rất là vui mừng. Về phần làm sao để an bài cô ta, lại trở thành mối quan tâm của Trương Nhất Phàm.
Lời nói vừa rồi của Lâm Uyên, hắn căn bản không có nghe thấy. Lâm Uyên đẩy hắn một cái nói:
- Này, anh nghĩ cái gì vậy chứ?
Trương Nhất Phàm tỉnh táo lại nói:
- Ngày mai anh bảo người đưa em về.
Lâm Uyên thấy hắn có vẻ miễn cưỡng, liền buồn bực đẩy hắn nói:
- Em còn có một yêu cầu cuối cùng nữa.
- Em nói đi, chỉ cần anh có thể làm được thì nhất định anh sẽ làm tốt.
- Anh hôn em một chút đi nào.
- Em đừng nghịch nào, Lâm Uyên à em đi ngủ đi nào.
Trương Nhất Phàm liền đứng lên, Lâm Uyên kéo lấy hắn không chịu đi nói:
- Em đã cầu xin anh như vậy rồi, anh không thể đồng ý sao? Một chút cảm thông cũng không có.
- Đây không phải là chuyện cảm thông hay không mà chúng ta là anh em mà.
- Có pháp luật nào quy định anh em với nhau là không thể hôn nhau không?
- Cái này thì không có nhưng mà đạo đức có ràng buộc đó.
Trương Nhất Phàm nói nghiêm túc:
- Vậy thì anh ôm em môt chút đi, cái này chắc là được chứ.
Trương Nhất Phàm không nói gì, Lâm Uyên liền vồ tới như một chú heo con trong lòng của hắn.
- Lâm Uyên à, em phải giữ lời hứa, đừng để ba mẹ em đau lòng nữa đó. Nếu như có chuyện gì, thì có thể gọi điện cho anh.
- Anh yên tâm đi, em sẽ không hành hạ mình như vậy nữa đâu. Quay về Tùng Hải em sẽ tìm người để gả.
Lâm Uyên hờn dỗi nói.
Đợi lúc Lâm Uyên buông mình ra thì thấy mắt của cô ta đã đỏ lên. Trương Nhất Phàm cảm thấy đau lòng, an ủi nói:
- Ngủ sớm một tí.
Lúc này Lâm Uyên mới chậm rãi quay về phòng, đi thẳng lên giường lấy chăn che mặt lại.
Trương Nhất Phàm ngồi ở sô pha hút thuốc. Trong đầu ốc của hắn toàn là những chuyện về việc quy hoạch mới của khu vực thành phố Song Giang. Từ sau khi bản thân ban bố thực thi lệnh cấm đầu cơ thì một số thương nhân đầu cơ trục lợi hận mình thấu xương. Nhưng cũng có một số nhà đầu tư muốn làm điểm kinh doanh chính thức thì vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trong đó làm cho hắn đau đầu nhất chính sự tạm ngưng của hai dự án lớn của công ty Âu Phi. Việc này đối với thành phố Đông Lâm có ảnh hưởng rất lớn, mình phải tìm một cơ hội như thế nào để nhanh chóng thoát khỏi bóng mờ lưu lại của chuyện này?
Emi mấy ngày trước đã quay về rồi, chỉ còn Ôn Nhã vẫn còn ở thành phố Song Giang.
- Tên Lý Tông Hán đáng chết này.
Trương Nhất Phàm thầm chửi một câu.
Anh ta chết rồi còn liên lụy đến việc xây dựng của thành phố Song Giang. Nếu không phải vì thể diện của người Trung Quốc thì hắn ta hận là không thể công bố chân tướng ra. Nói như vậy, gia thế của nhà họ Lý bọn họ sẽ rất là hỗn loạn.
Chỉ có như vậy, việc hợp tác với công ty Âu Phil cũng sẽ hoàn toàn thất vọng. Vì đại cục Trương Nhất Phàm vẫn phải bỏ qua mọi ân oán cá nhân.
Lúc này đây, bản thân mình quả là có lỗi với người bạn Emi này rồi. Nghĩ tới Emi, Trương Nhất Phàm có vẻ buồn. Hắn gọi điện thoại cho Ôn Nhã, hỏi cô ta một chút về tình hình của Emi.
Ôn Nhã đang ngồi trên giường, đang chat cùng với Emi.
Nhận được điện thoại, cô ta liền cười nói:
- Anh nói với cô ấy đi. Cô ấy có rất nhiều ý kiến với anh đó. Coi anh làm sao bồi thường đây?
Ôn Nhã cười nói:
- Có phải là anh đã kêu người quản lý đoạn băng quay lại đó đúng không?
Trương Nhất Phàm kiên quyết phủ nhận nói:
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh rất là tôn trọng sự thật đó.
Ôn Nhã nói mập mờ:
- Em biết người như anh, vì cái gọi là đại nghĩa hy sinh lợi ích của Emi là việc không thể tránh khỏi. Cho nên Emi cảm thấy khó chịu, thấy anh không phải là người bạn tốt.
- Cô ấy thì lại xem anh như bạn vậy. Anh cũng biết những thiết bị của tập đoàn Hoa Long đó, cô ấy đã nghĩ rất nhiều biện pháp đi tới biết bao nhiêu đường vòng không? Vì để thiết bị có thể từ bên đó thuận lợi xuất khẩu, cô ta cố gắng kêu nhà xưởng tháo thiết bị ra làm thành linh kiện để qua được hải quan. Lúc giao hàng, cũng phải đi tới nước nào đó trước, đi một vòng rồi mới đến Hồng Kông, rồi mới vào đại lục. Đáng tiếc, anh không hiểu được người ta đã tính toán chu toàn thế nào.
- Vậy em cho số điện thoại cô ấy cho anh, để anh nói với cô ấy vài câu.
- Dạ, anh đợi lát. Để em hỏi cô ấy trước, coi cô ấy có chịu nói chuyện với anh không đã.
Ôn Nhã gửi tin cho emi ở trên mạng, nói Trương Nhất Phàm đang nói chuyện với cô ta.
Emi hơi sửng sốt, theo thói quen cô ta nhìn lên thời gian trên tường. Lúc này hẳn Trung Quốc bây giờ là nửa đêm rồi, Trương Nhất Phàm chưa ngủ sao? Cô ta do dự một lát, cuối cùng gửi mail lại cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã gọi điện cho Trương Nhất Phàm nói:
- Cô ấy đồng ý rồi, anh lo mà chuộc tội với cô ấy đi.
Trương Nhất Phàm trực tiếp gọi qua, Emi vừa mới pha xong ly cà phê đi tới, tiếp điện thoại nói chuyện với Trương Nhất Phàm.
- Nhất Phàm tiên sinh, bên anh bây giờ chắc là đêm khuya rồi nhỉ? Sao anh vẫn chưa đi ngủ vậy?
Emi dường như cố ý lảng tránh vấn đề trợ lý bị đâm xe. Chỉ cùng Trương Nhất Phàm tán gẫu một số việc liên quan giữa bạn bè với nhau. Trương Nhất Phàm cũng không hỏi, nhưng nghe thấy giọng điệu của cô ta hình như sự việc đã giải quyết tốt đẹp.
Trương Nhất Phàm cũng có thể nắm được từ chỗ của ba mình. Việc đại sứ quán Singapore can dự vào, nhà họ Lý đã phải bồi thường hơn ba triệu nhân dân tệ. Nhưng thái độ của công ty Âu Phil đối với sự đầu tư tại đại lục đã có sự thay đổi kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.