Chương 492: Ý của Phương Nghĩa Kiệt
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Một vị lão đại trong bộ tứ thiếu gia của thủ đô đã muốn đến Song Giang. Lần này gã ta bí mật xuất hành, chỉ có Phương Nghĩa Kiệt biết tin này thôi.
Phương Nghĩa Kiệt ở nhà trao đổi với vợ, lần này Lý Tông Huy tới e rằng sẽ gây ra chuyện rắc rối. Người nhà họ Lý của bọn họ thật là không biết ngừng nghỉ.
Tống Vũ Hà vừa mới gội đầu xong, mang theo một hương thơm mát tới nói:
- Cái chết của Lý Tông Hán là đả kích rất lớn với gã ta, anh nghĩ gã ta có thể bỏ qua dễ dàng được không?
-Nhưng chuyện này mà làm ồn ào lên thì đối với ai cũng bất lợi cả. Vả lại liên quan đến người Hoa ngoại tịch. Anh cảm thấy trong chuyện này Trương Nhất Phàm đã xử lý rất chừng mực, không có xử lý qua loa mà đứng ở lập trường của mình giải quyết, nghe nói cô tiểu thư Emi đó cũng là bạn của hắn, hắn cũng che giấu chân tướng với cô ta như không muốn làm mọi chuyện xé to.
Phương Nghĩa Kiệt gạt gạt tàn thuốc, ôm lấy Tống Vũ Hà.
Tống Vũ Hà đánh vào tay của ông ta nói:
- Đừng lộn xộn, em vừa mới gội đầu xong còn ướt mà!
Thấy Phương Nghĩa Kiệt có chút không vui, cô ta liền chuyển qua chủ đề khác nói:
- Sao anh lại đứng ở lập trường của hắn ta rồi? Không phải nhà họ Phương và nhà họ Trương là đối thủ sao?
Phương Nghĩa Kiệt thở dài nói:
- Đó là chuyện đại cục, từ góc độ hiện tại của hai người mà nói hợp tác với nhau thì cùng thắng, còn tranh đấu lẫn nhau thì hai người đều bại, hà tất phải vậy chứ? Nhưng mà nếu anh ngồi vào vị trí Bí thư Thành ủy này, thì tình hình lại khác.
- Thì đúng rồi, cái mà hắn cần cũng là chiến tích mà cái anh cần cũng là chiến tích. Thành phố Song Giang chính là bước ngoặt quan trọng của hai người các anh trên đường làm quan đó. Nhưng Lý Tông Huy mà tới e rằng sẽ phá hoại cục diện này mất.
-Đúng vậy, còn có tên nhãi Phương Tấn Bằng nữa, cứ ngày đêm quấn lấy ông ta, không ra trò trống gì.
Phương Nghĩa Kiệt đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Phương Tấn Bằng tới nữa sao?
Nghe thấy cái tên này, Tống Vũ Hà có chút phản cảm, người run lên. Tên Phương Tấn Bằng đáng chết này, phiền chết đi.
Tống Vũ Hà rất là đau đầu, không biết mình phải làm sao để thoát khỏi tên Phương Tấn Bằng này. Xảy ra chuyện này, cô ta cũng thực sự không muốn. Nhưng thân phận hiển hách của nhà họ Phương là vậy, nếu thay đổi là người bình thường thì sớm đã bị cô ta gọi người xử rồi.
Thấy Tống Vũ Hà ngồi đó có vẻ sững sờ, Phương Nghĩa Kiệt liền hô một tiếng:
- Đi ngủ nào!
Tống Vũ Hà hiểu được suy nghĩ của anh ta, hai người đã lâu không được ôm ấp nhau. Mấy ngày nay Phương Nghĩa Kiệt cứ luôn ra ám hiệu với cô ta, nhưng Tống Vũ Hà cứ tìm cách né tránh. Đến ngay cả cô ta trốn tránh cái gì, bản thân cô ta cũng không hiểu được. Phương Nghĩa Kiệt mới thực sự là chồng của mình sao ngay cả anh ta mà cũng phải né tránh chứ? Chẳng lẽ mình đang sợ hãi cái gì sao?
Bỗng nhiên cô ta phát hiện cuộc sống của mình thực sự rất loạn, phải phân rõ giới tuyến với trước kia. Phụ nữ qua độ tuổi ba mươi, sớm đã qua độ tuổi phóng túng rồi. Sự mờ ám với Hồ Lôi đó chính là di chứng sau của thời còn trẻ.
Không ai có thể ngờ nổi, ngàn năm ngàn dặm xa cách, sau sáu năm lại có thể gặp lại nhau. Mà việc giữa cô ta với Phương Tấn Bằng rõ ràng là một hành vi xấu xa. Mặc dù số lần hai người ở cùng nhau cực kỳ ít, nhưng chuyện như thế này cho dù là một lần thôi cũng đủ để hối hận cả đời rồi.
Đồng hồ trên tường đổ mười giờ, bình thường ngủ cũng là khoảng mười một giờ. Tống Vũ Hà đứng dậy, lúc đang định đi vào phòng ngủ thì chuông cửa vang lên.
Ding dong—— Ding dong—— Phương Nghĩa Kiệt có chút không vui nói:
- Lại ai đây? Nửa đêm rồi còn quấy rầy người ta, không sợ bị giảm thọ sao chứ?
Tống Vũ Hà từ trong khe nhìn thoáng qua. Mở cửa ra thì Đới Lập Công liền xuất hiện trước cửa, tay cầm hai bình rượu và bốn điếu thuốc.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Phương và Chủ nhiệm Tống!
Phương Nghĩa Kiệt vứt điếu thuốc đi tới nói:
- Trưởng ban Đới, đêm khuya đến thăm, có chuyện gì sao?
Ơ? Đêm khuya sao?
Đới Lập Công nhìn nhìn hai người họ, liền nghĩ ra mình đến là quá sai lầm, hình như người ta đang tính đi nghỉ ngơi. Chỉ là đã đến rồi, chỉ có thể mặt dày mà ngồi xuống nói chuyện vậy.
Tống Vũ Hà phát hiện giọng điệu của chồng có chút kỳ lạ liền trừng mắt với anh ta, rất nhiệt tình rót trà nói:
- Trưởng ban Đới đây là trà mới của năm nay, từ Hàng Châu mua về anh nếm thử đi nào.
Đới Lập Công mỉm cười gật gật đầu nói:
- Cảm ơn Chủ nhiệm Tống!
Tống Vũ Hà lại lấy ra một chút trái cây đặt lên bàn nói:
-Hai người nói chuyện đi, tôi đi ngủ trước đây!
Phương Nghĩa Kiệt nhìn bóng dáng của cô ta biến mất ở phòng ngủ, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Anh ta quay đầu lại, nói với Đới Lập Công:
- Trưởng ban Đới à, có phải là vẫn không rõ lắm về chuyện trong hội nghị ngày hôm nay không?
Hội nghị thường vụ ngày hôm nay Đới Lập Công lại bị thiệt.
Có thể là vì chuyện của lần trước, Trương Nhất Phàm thấy người như anh ta không đáng tin nên đã tính loại bỏ anh ta. Trong hội nghị ngày hôm nay, liên quan đến sự bổ nhiệm nhân sự Trưởng ban tổ chức cán bộ của một huyện, anh ta có đi xin chỉ thị của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cũng nói, việc này anh ta là Trưởng ban tổ chức cán bộ nên có quyền lợi về khảo sát và đề danh, để anh ta tự mình cân nhắc nhiều hơn.
Đới Lập Công đã nhắc đến vài cái tên, lúc đó Trương Nhất Phàm cũng không có thái độ gì. Đới Lập Công cho rằng đề nghị này của mình sẽ được thông qua thôi. Nhưng không ngờ đến hội nghị thường ủy của ngày hôm nay, Quan Bảo Hoa đột nhiên đựa ra ý kiến phản đối.
Đồng thời đề cử một danh sách khác. Việc này làm cho người nắm chắc thắng lợi trong tay như Đới Lập Công lập tức cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng đã đồng ý với ứng cử viên mà Quan Bảo Hoa đề cử
Sau khi tan họp Đới Lập Công liền quay về văn phòng có vẻ bực mình, lại chạy tới chỗ của Phó bí thư Ninh Thành Cương ngồi, hai người họ nói chuyện một hồi, Ninh Thành Cương cười nói:
- Với việc này anh làm thế nào thì cũng nên nói một tiếng với Bí thư An Bình, nói gì thì ông ta cũng là Phó bí thư quản lý tổ chức của đảng.
Đới Lập Công hiểu được ý của ông ta, mình không có kéo An Bình vào. Nếu như việc này mà kéo được ông ta vào thì chuyện bàn bạc sẽ dễ dàng hơn một chút. Trương Nhất Phàm sẽ không vì hai người họ mà phủ định toàn bộ, vì mình mà đắc tội với Bí thư An thì thật là không có tốt tí nào. Chỉ là Ninh Thành Cương cũng không hiểu được suy tính trong lòng của hắn.
Hiện tại lại đi tới chỗ của Phương Nghĩa Kiệt thì ý định đã rất rõ ràng. Tôi đến đây là để nương nhờ anh đây!
Nhưng anh ta không thể ngờ nổi mình lại vô ý phá hủy chuyện tốt của Phương Nghĩa Kiệt, làm cho anh ta rất là không thoải mái.
Phương Nghĩa Kiệt cũng là người thông minh, anh ta cười hỏi Đới Lập Công nói:
-Bộ trưởng Đới à, tôi thấy bản thân cậu không có ý chí nhất định nào cả.
Câu nói này hễ nói ra, Đới Lập Công lập tức có chút luống cuống, điếu thuốc trên tay có chút run rẩy, xém tí nữa là bị rớt xuống.
Nhưng anh ta vẫn cười mỉa mai trả lời:
- Chủ tịch thành phố Phương à, tôi cũng chỉ là kẻ biết khoanh tay đứng nhìn. Từ sau khi Bí thư Trương tới, Trưởng ban tổ chức chúng tôi giống như một tổ trống rỗng. Chỉ cần việc hắn ta không đồng ý thì không ai dám tán thành.
-Cho nên tôi nói, thà là đầu gà chứ không thèm làm đuôi phượng. Việc này cũng giải thích tại sao nhiều người như vậy, họ đều muốn làm người đứng đầu. Nếu người đứng đầu không có quyền lực này thì ai dám làm chứ?
Câu nói này của Phương Nghĩa Kiệt làm cho Đới Lập Công bắt đầu thấu hiểu ra.
Chủ tịch Phương muốn làm người đứng đầu sao? Đáp án này là điều hiển nhiên thôi, chính Đới Lập Công anh ta cũng muốn làm Bí thư Thành ủy mà. Nhưng anh ta không có được chỗ dựa như thế này, bây giờ ngay cả chức Trưởng ban tổ chức cũng như đang ngồi ở đống lửa, việc này cũng là nguyên nhân quan trọng anh ta đầu quân nương tựa vào Phương Nghĩa Kiệt.
Thật ra, kết quả của buổi hội nghị hôm nay là việc nằm trong dự kiến của anh ta. Mấy người mà lần trước Đới Lập Công đề nghị đó đều không ra gì cả. Trương Nhất Phàm khẳng định sẽ phản đối thôi.
Anh ta đã chuẩn bị tinh thần bị Trương Nhất Phàm đạp đổ rồi. Nhưng anh ta thực sự không ngờ, Trương Nhất Phàm không vạch mặt mình ra liền mà sau hội nghị thường ủy mới đề danh ủng hộ Quan Bảo Hoa cho chức phó Chủ tịch thường trực thành phố.
Sau việc đó Đới Lập Công nghĩ, có khi nào Quan Bảo Hoa và Trương Nhất Phàm sớm âm thầm cấu kết với nhau không?
Tuy nhiên trong suy nghĩ của anh ta kết quả của hôm nay không phải là quá thảm. Danh sách mà Đới Lập Công anh ta đề ra, đơn giản là có vẻ thấy rõ được lập trường là tôi và Bí thư Trương không còn ở cùng một tuyến nữa. Muốn làm cho biểu hiện như vậy của mình chắc hẳn Phương Nghĩa Kiệt có thể nhìn ra được.
Vì để củng cố một chút mối quan hệ và lập trường của mình, anh ta liền đem theo một chút quà tới tận cửa. Thái độ này của mình quả là rất rõ ràng, tôi quyết tâm đứng cùng một chiến tuyến với Phương hệ.
Ai mà biết được câu nói lúc nãy của Phương Nghĩa Kiệt làm cho anh ta sợ hãi. Hay là Chủ tịch thành phố Phương đã nhìn ra ý đồ của mình rồi sao?
Phương Nghĩa Kiệt vừa nãy đã tỏ thái độ rất rõ là mình muốn làm người đứng đầu. Muốn làm người đứng đầu thì bắt buộc phải phù hợp với hai điều kiện, chính là ở trên phải có bối cảnh tốt ở dưới phải có người ủng hộ. Bối cảnh của Phương Nghĩa Kiệt tuyệt đối rất đáng tin, quan hệ ở dưới thì đương nhiên tương đối gần sát với Trương Nhất Phàm.
Nếu như Phương Nghĩa Kiệt anh ta có được năng lực này, liên hợp với nhóm người ở dưới nữa thì sẽ khống chế được quyền lực của Trương Nhất Phàm. Cái chức Bí thư Thành ủy này chẳng phải sớm hay muộn cũng rơi vào tay anh ta sao? Đới Lập Công hiểu ra được, Chủ tịch Phương muốn mình hoạt động để tranh thủ trong hội nghị thường vụ lần sau sẽ tạo một bất ngờ cho Trương Nhất Phàm.
Đới Lập Công đang thầm suy xét, cái này chắc là nước cờ đầu tiên để bước vào Phương hệ chăng?
Trong bộ máy lãnh đạo của thành phố Song Giang thì Đới Lập Công cũng có chút uy tín. Dù sao anh ta ở thành phố Song Giang đã nhiều năm rồi. Hai người họ bàn bạc được một hồi, lúc sắp mười một giờ, Đới Lập Công mới đề nghị đi về.
Sau khi Đới Lập Công đi rồi, Phương Nghĩa Kiệt có vẻ vui mừng đi vào phòng ngủ.
Tống Vũ Hà vẫn chưa có ngủ, cầm một cuốn sách ở trên giường đợi anh ta. Phương Nghĩa Kiệt vui mừng mỉm cười lập tức cởi bỏ quần áo chui vào trong chăn. Đây thật sự là một kỳ tích khó mà có được, không ngờ Tống Vũ Hà lại đợi mình suốt một tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy bộ dáng vui mừng đến phát điên của Phương Nghĩa Kiệt, Tống Vũ Hà bỏ cuốn sách trên tay ra nói:
- Tên Đới Lập Công đó khá giảo hoạt đó, đừng để bị anh ta lợi dụng.
Phương Nghĩa Kiệt đã lâu không được cùng vợ thân thiết với nhau. Lúc bước vào một đôi tay sớm đã đụng vào người của Tống Vũ Hà. Đặc biệt sờ mấy cái vào bộ ngực đầy đặn đó, mới đắc ý nói:
- Anh ta muốn lợi dụng anh thì còn khuya đó.
Tống Vũ Hà cũng mặc để cho anh ta sờ soạng người mình, chỉ là nhắc nhở nói:
- Anh ta hôm nay có thể đứng sau lưng Trương Nhất Phàm mà tìm tới anh thì sau này có thể phản bội anh mà tìm tới người khác thôi. Anh ta tới được vị trí này, lưng chừng thì đương nhiên lòng sẽ cảm thấy rất nóng vội. Ở cương vị này lâu rồi không lên được thì hạ xuống, nói chung sẽ không thể chết tại vị trí trưởng ban tổ chức này được.
-Đúng rồi, cho nên anh ta còn vội hơn cả anh.
Phương Nghĩa Kiệt liền nói suy nghĩ của mình cho Tống Vũ Hà nghe:
- Mong rằng Đới Lập Công có thể hiểu được ý của anh.
Tống Vũ Hà nhíu mày nói:
- Khống chế Trương Nhất Phàm, việc này có thể không? Em nghĩ anh vẫn nên hợp tác nhiều hơn cùng với Ninh Thành Cương thêm cả Đới Lập Công thì sẽ có cơ hội nhiều hơn. Nhưng mà chuyện thế này nếu không nắm bắt đầy đủ thì không nên hành động khinh suất. Trương Nhất Phàm hắn cũng không phải là bù nhìn đâu. Với lại Lý Tông Huy sắp tới rồi cũng không biết anh ta lại làm ra một số chuyện gì nữa đây?
Phương Nghĩa Kiệt có chút nóng nảy nói:
-Thôi nói chuyện này đã, làm xong rồi bàn tiếp nào.
Sau đó anh ta đóng kín miệng của Tống Vũ Hà, rồi bò lên
Phương Nghĩa Kiệt ở nhà trao đổi với vợ, lần này Lý Tông Huy tới e rằng sẽ gây ra chuyện rắc rối. Người nhà họ Lý của bọn họ thật là không biết ngừng nghỉ.
Tống Vũ Hà vừa mới gội đầu xong, mang theo một hương thơm mát tới nói:
- Cái chết của Lý Tông Hán là đả kích rất lớn với gã ta, anh nghĩ gã ta có thể bỏ qua dễ dàng được không?
-Nhưng chuyện này mà làm ồn ào lên thì đối với ai cũng bất lợi cả. Vả lại liên quan đến người Hoa ngoại tịch. Anh cảm thấy trong chuyện này Trương Nhất Phàm đã xử lý rất chừng mực, không có xử lý qua loa mà đứng ở lập trường của mình giải quyết, nghe nói cô tiểu thư Emi đó cũng là bạn của hắn, hắn cũng che giấu chân tướng với cô ta như không muốn làm mọi chuyện xé to.
Phương Nghĩa Kiệt gạt gạt tàn thuốc, ôm lấy Tống Vũ Hà.
Tống Vũ Hà đánh vào tay của ông ta nói:
- Đừng lộn xộn, em vừa mới gội đầu xong còn ướt mà!
Thấy Phương Nghĩa Kiệt có chút không vui, cô ta liền chuyển qua chủ đề khác nói:
- Sao anh lại đứng ở lập trường của hắn ta rồi? Không phải nhà họ Phương và nhà họ Trương là đối thủ sao?
Phương Nghĩa Kiệt thở dài nói:
- Đó là chuyện đại cục, từ góc độ hiện tại của hai người mà nói hợp tác với nhau thì cùng thắng, còn tranh đấu lẫn nhau thì hai người đều bại, hà tất phải vậy chứ? Nhưng mà nếu anh ngồi vào vị trí Bí thư Thành ủy này, thì tình hình lại khác.
- Thì đúng rồi, cái mà hắn cần cũng là chiến tích mà cái anh cần cũng là chiến tích. Thành phố Song Giang chính là bước ngoặt quan trọng của hai người các anh trên đường làm quan đó. Nhưng Lý Tông Huy mà tới e rằng sẽ phá hoại cục diện này mất.
-Đúng vậy, còn có tên nhãi Phương Tấn Bằng nữa, cứ ngày đêm quấn lấy ông ta, không ra trò trống gì.
Phương Nghĩa Kiệt đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Phương Tấn Bằng tới nữa sao?
Nghe thấy cái tên này, Tống Vũ Hà có chút phản cảm, người run lên. Tên Phương Tấn Bằng đáng chết này, phiền chết đi.
Tống Vũ Hà rất là đau đầu, không biết mình phải làm sao để thoát khỏi tên Phương Tấn Bằng này. Xảy ra chuyện này, cô ta cũng thực sự không muốn. Nhưng thân phận hiển hách của nhà họ Phương là vậy, nếu thay đổi là người bình thường thì sớm đã bị cô ta gọi người xử rồi.
Thấy Tống Vũ Hà ngồi đó có vẻ sững sờ, Phương Nghĩa Kiệt liền hô một tiếng:
- Đi ngủ nào!
Tống Vũ Hà hiểu được suy nghĩ của anh ta, hai người đã lâu không được ôm ấp nhau. Mấy ngày nay Phương Nghĩa Kiệt cứ luôn ra ám hiệu với cô ta, nhưng Tống Vũ Hà cứ tìm cách né tránh. Đến ngay cả cô ta trốn tránh cái gì, bản thân cô ta cũng không hiểu được. Phương Nghĩa Kiệt mới thực sự là chồng của mình sao ngay cả anh ta mà cũng phải né tránh chứ? Chẳng lẽ mình đang sợ hãi cái gì sao?
Bỗng nhiên cô ta phát hiện cuộc sống của mình thực sự rất loạn, phải phân rõ giới tuyến với trước kia. Phụ nữ qua độ tuổi ba mươi, sớm đã qua độ tuổi phóng túng rồi. Sự mờ ám với Hồ Lôi đó chính là di chứng sau của thời còn trẻ.
Không ai có thể ngờ nổi, ngàn năm ngàn dặm xa cách, sau sáu năm lại có thể gặp lại nhau. Mà việc giữa cô ta với Phương Tấn Bằng rõ ràng là một hành vi xấu xa. Mặc dù số lần hai người ở cùng nhau cực kỳ ít, nhưng chuyện như thế này cho dù là một lần thôi cũng đủ để hối hận cả đời rồi.
Đồng hồ trên tường đổ mười giờ, bình thường ngủ cũng là khoảng mười một giờ. Tống Vũ Hà đứng dậy, lúc đang định đi vào phòng ngủ thì chuông cửa vang lên.
Ding dong—— Ding dong—— Phương Nghĩa Kiệt có chút không vui nói:
- Lại ai đây? Nửa đêm rồi còn quấy rầy người ta, không sợ bị giảm thọ sao chứ?
Tống Vũ Hà từ trong khe nhìn thoáng qua. Mở cửa ra thì Đới Lập Công liền xuất hiện trước cửa, tay cầm hai bình rượu và bốn điếu thuốc.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Phương và Chủ nhiệm Tống!
Phương Nghĩa Kiệt vứt điếu thuốc đi tới nói:
- Trưởng ban Đới, đêm khuya đến thăm, có chuyện gì sao?
Ơ? Đêm khuya sao?
Đới Lập Công nhìn nhìn hai người họ, liền nghĩ ra mình đến là quá sai lầm, hình như người ta đang tính đi nghỉ ngơi. Chỉ là đã đến rồi, chỉ có thể mặt dày mà ngồi xuống nói chuyện vậy.
Tống Vũ Hà phát hiện giọng điệu của chồng có chút kỳ lạ liền trừng mắt với anh ta, rất nhiệt tình rót trà nói:
- Trưởng ban Đới đây là trà mới của năm nay, từ Hàng Châu mua về anh nếm thử đi nào.
Đới Lập Công mỉm cười gật gật đầu nói:
- Cảm ơn Chủ nhiệm Tống!
Tống Vũ Hà lại lấy ra một chút trái cây đặt lên bàn nói:
-Hai người nói chuyện đi, tôi đi ngủ trước đây!
Phương Nghĩa Kiệt nhìn bóng dáng của cô ta biến mất ở phòng ngủ, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Anh ta quay đầu lại, nói với Đới Lập Công:
- Trưởng ban Đới à, có phải là vẫn không rõ lắm về chuyện trong hội nghị ngày hôm nay không?
Hội nghị thường vụ ngày hôm nay Đới Lập Công lại bị thiệt.
Có thể là vì chuyện của lần trước, Trương Nhất Phàm thấy người như anh ta không đáng tin nên đã tính loại bỏ anh ta. Trong hội nghị ngày hôm nay, liên quan đến sự bổ nhiệm nhân sự Trưởng ban tổ chức cán bộ của một huyện, anh ta có đi xin chỉ thị của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cũng nói, việc này anh ta là Trưởng ban tổ chức cán bộ nên có quyền lợi về khảo sát và đề danh, để anh ta tự mình cân nhắc nhiều hơn.
Đới Lập Công đã nhắc đến vài cái tên, lúc đó Trương Nhất Phàm cũng không có thái độ gì. Đới Lập Công cho rằng đề nghị này của mình sẽ được thông qua thôi. Nhưng không ngờ đến hội nghị thường ủy của ngày hôm nay, Quan Bảo Hoa đột nhiên đựa ra ý kiến phản đối.
Đồng thời đề cử một danh sách khác. Việc này làm cho người nắm chắc thắng lợi trong tay như Đới Lập Công lập tức cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng đã đồng ý với ứng cử viên mà Quan Bảo Hoa đề cử
Sau khi tan họp Đới Lập Công liền quay về văn phòng có vẻ bực mình, lại chạy tới chỗ của Phó bí thư Ninh Thành Cương ngồi, hai người họ nói chuyện một hồi, Ninh Thành Cương cười nói:
- Với việc này anh làm thế nào thì cũng nên nói một tiếng với Bí thư An Bình, nói gì thì ông ta cũng là Phó bí thư quản lý tổ chức của đảng.
Đới Lập Công hiểu được ý của ông ta, mình không có kéo An Bình vào. Nếu như việc này mà kéo được ông ta vào thì chuyện bàn bạc sẽ dễ dàng hơn một chút. Trương Nhất Phàm sẽ không vì hai người họ mà phủ định toàn bộ, vì mình mà đắc tội với Bí thư An thì thật là không có tốt tí nào. Chỉ là Ninh Thành Cương cũng không hiểu được suy tính trong lòng của hắn.
Hiện tại lại đi tới chỗ của Phương Nghĩa Kiệt thì ý định đã rất rõ ràng. Tôi đến đây là để nương nhờ anh đây!
Nhưng anh ta không thể ngờ nổi mình lại vô ý phá hủy chuyện tốt của Phương Nghĩa Kiệt, làm cho anh ta rất là không thoải mái.
Phương Nghĩa Kiệt cũng là người thông minh, anh ta cười hỏi Đới Lập Công nói:
-Bộ trưởng Đới à, tôi thấy bản thân cậu không có ý chí nhất định nào cả.
Câu nói này hễ nói ra, Đới Lập Công lập tức có chút luống cuống, điếu thuốc trên tay có chút run rẩy, xém tí nữa là bị rớt xuống.
Nhưng anh ta vẫn cười mỉa mai trả lời:
- Chủ tịch thành phố Phương à, tôi cũng chỉ là kẻ biết khoanh tay đứng nhìn. Từ sau khi Bí thư Trương tới, Trưởng ban tổ chức chúng tôi giống như một tổ trống rỗng. Chỉ cần việc hắn ta không đồng ý thì không ai dám tán thành.
-Cho nên tôi nói, thà là đầu gà chứ không thèm làm đuôi phượng. Việc này cũng giải thích tại sao nhiều người như vậy, họ đều muốn làm người đứng đầu. Nếu người đứng đầu không có quyền lực này thì ai dám làm chứ?
Câu nói này của Phương Nghĩa Kiệt làm cho Đới Lập Công bắt đầu thấu hiểu ra.
Chủ tịch Phương muốn làm người đứng đầu sao? Đáp án này là điều hiển nhiên thôi, chính Đới Lập Công anh ta cũng muốn làm Bí thư Thành ủy mà. Nhưng anh ta không có được chỗ dựa như thế này, bây giờ ngay cả chức Trưởng ban tổ chức cũng như đang ngồi ở đống lửa, việc này cũng là nguyên nhân quan trọng anh ta đầu quân nương tựa vào Phương Nghĩa Kiệt.
Thật ra, kết quả của buổi hội nghị hôm nay là việc nằm trong dự kiến của anh ta. Mấy người mà lần trước Đới Lập Công đề nghị đó đều không ra gì cả. Trương Nhất Phàm khẳng định sẽ phản đối thôi.
Anh ta đã chuẩn bị tinh thần bị Trương Nhất Phàm đạp đổ rồi. Nhưng anh ta thực sự không ngờ, Trương Nhất Phàm không vạch mặt mình ra liền mà sau hội nghị thường ủy mới đề danh ủng hộ Quan Bảo Hoa cho chức phó Chủ tịch thường trực thành phố.
Sau việc đó Đới Lập Công nghĩ, có khi nào Quan Bảo Hoa và Trương Nhất Phàm sớm âm thầm cấu kết với nhau không?
Tuy nhiên trong suy nghĩ của anh ta kết quả của hôm nay không phải là quá thảm. Danh sách mà Đới Lập Công anh ta đề ra, đơn giản là có vẻ thấy rõ được lập trường là tôi và Bí thư Trương không còn ở cùng một tuyến nữa. Muốn làm cho biểu hiện như vậy của mình chắc hẳn Phương Nghĩa Kiệt có thể nhìn ra được.
Vì để củng cố một chút mối quan hệ và lập trường của mình, anh ta liền đem theo một chút quà tới tận cửa. Thái độ này của mình quả là rất rõ ràng, tôi quyết tâm đứng cùng một chiến tuyến với Phương hệ.
Ai mà biết được câu nói lúc nãy của Phương Nghĩa Kiệt làm cho anh ta sợ hãi. Hay là Chủ tịch thành phố Phương đã nhìn ra ý đồ của mình rồi sao?
Phương Nghĩa Kiệt vừa nãy đã tỏ thái độ rất rõ là mình muốn làm người đứng đầu. Muốn làm người đứng đầu thì bắt buộc phải phù hợp với hai điều kiện, chính là ở trên phải có bối cảnh tốt ở dưới phải có người ủng hộ. Bối cảnh của Phương Nghĩa Kiệt tuyệt đối rất đáng tin, quan hệ ở dưới thì đương nhiên tương đối gần sát với Trương Nhất Phàm.
Nếu như Phương Nghĩa Kiệt anh ta có được năng lực này, liên hợp với nhóm người ở dưới nữa thì sẽ khống chế được quyền lực của Trương Nhất Phàm. Cái chức Bí thư Thành ủy này chẳng phải sớm hay muộn cũng rơi vào tay anh ta sao? Đới Lập Công hiểu ra được, Chủ tịch Phương muốn mình hoạt động để tranh thủ trong hội nghị thường vụ lần sau sẽ tạo một bất ngờ cho Trương Nhất Phàm.
Đới Lập Công đang thầm suy xét, cái này chắc là nước cờ đầu tiên để bước vào Phương hệ chăng?
Trong bộ máy lãnh đạo của thành phố Song Giang thì Đới Lập Công cũng có chút uy tín. Dù sao anh ta ở thành phố Song Giang đã nhiều năm rồi. Hai người họ bàn bạc được một hồi, lúc sắp mười một giờ, Đới Lập Công mới đề nghị đi về.
Sau khi Đới Lập Công đi rồi, Phương Nghĩa Kiệt có vẻ vui mừng đi vào phòng ngủ.
Tống Vũ Hà vẫn chưa có ngủ, cầm một cuốn sách ở trên giường đợi anh ta. Phương Nghĩa Kiệt vui mừng mỉm cười lập tức cởi bỏ quần áo chui vào trong chăn. Đây thật sự là một kỳ tích khó mà có được, không ngờ Tống Vũ Hà lại đợi mình suốt một tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy bộ dáng vui mừng đến phát điên của Phương Nghĩa Kiệt, Tống Vũ Hà bỏ cuốn sách trên tay ra nói:
- Tên Đới Lập Công đó khá giảo hoạt đó, đừng để bị anh ta lợi dụng.
Phương Nghĩa Kiệt đã lâu không được cùng vợ thân thiết với nhau. Lúc bước vào một đôi tay sớm đã đụng vào người của Tống Vũ Hà. Đặc biệt sờ mấy cái vào bộ ngực đầy đặn đó, mới đắc ý nói:
- Anh ta muốn lợi dụng anh thì còn khuya đó.
Tống Vũ Hà cũng mặc để cho anh ta sờ soạng người mình, chỉ là nhắc nhở nói:
- Anh ta hôm nay có thể đứng sau lưng Trương Nhất Phàm mà tìm tới anh thì sau này có thể phản bội anh mà tìm tới người khác thôi. Anh ta tới được vị trí này, lưng chừng thì đương nhiên lòng sẽ cảm thấy rất nóng vội. Ở cương vị này lâu rồi không lên được thì hạ xuống, nói chung sẽ không thể chết tại vị trí trưởng ban tổ chức này được.
-Đúng rồi, cho nên anh ta còn vội hơn cả anh.
Phương Nghĩa Kiệt liền nói suy nghĩ của mình cho Tống Vũ Hà nghe:
- Mong rằng Đới Lập Công có thể hiểu được ý của anh.
Tống Vũ Hà nhíu mày nói:
- Khống chế Trương Nhất Phàm, việc này có thể không? Em nghĩ anh vẫn nên hợp tác nhiều hơn cùng với Ninh Thành Cương thêm cả Đới Lập Công thì sẽ có cơ hội nhiều hơn. Nhưng mà chuyện thế này nếu không nắm bắt đầy đủ thì không nên hành động khinh suất. Trương Nhất Phàm hắn cũng không phải là bù nhìn đâu. Với lại Lý Tông Huy sắp tới rồi cũng không biết anh ta lại làm ra một số chuyện gì nữa đây?
Phương Nghĩa Kiệt có chút nóng nảy nói:
-Thôi nói chuyện này đã, làm xong rồi bàn tiếp nào.
Sau đó anh ta đóng kín miệng của Tống Vũ Hà, rồi bò lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.