Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 426: Lần thứ tư đến tìm Trương Nhất Phàm

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

- Ba, Bí thư mới tới này rốt cuộc là ai? Khinh người quá đáng.

Vương Mộ Tuyết tức tối nói trút hết bực dọc.

- Ít nói một chút đi!

Vương Phú Nhân hung dữ rút điếu thuốc, nói với lái xe:

- Về thôi!

Còn chưa tới văn phòng chính thì có điện thoại từ văn phòng chủ nhiệm gọi tới.

- Chủ tịch Hội đồng quản trị Vương, Chủ tịch Hội đồng quản trị Vương, người của đội phòng cháy đến.

- Bọn họ đến làm gì?

Vương Phú Nhân tức giận hỏi.

- Không rõ, bọn họ nói phải đợi ngài về.

Chủ nhiệm văn phòng trả lời.

- Biết rồi!

Vương Phú Nhân lập tức kêu lái xe chạy về văn phòng. Trong phòng khách, mấy người mặc đồng phục phòng cháy chữa cháy ngồi đợi, trong đó không ngờ có cả đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy Vương Toàn Hữu.

Vương Phú Nhân đi vào.

- Đội trưởng Vương, ngọn gió nào đưa ngài đến chỗ tôi vậy!

- Làm gì có ngọn gió nào chứ, cấp trên chỉ thị, không dám không tới!

Vương Toàn Hữu cũng là bạn cũ của Vương Phú Nhân, những người này, bình thường đi ăn uống với nhau. Chỉ là sau khi kế nghiệp, Vương Phú Nhân quan hệ rộng rãi hơn, những quan chức bình thường của thành phố Song Giang tuyệt đối không dám tìm bọn họ kiếm chuyện.

Hôm nay Vương Toàn Hữu đến đây, trong câu nói vừa rồi của ông ta, lộ ra một ít tin tức, chỉ thị của cấp trên? Ai có thể chỉ thị mấy người bọn họ chứ? Đến chủ tịch tập đoàn Hoa Long còn không khách khí, cả thành phố Song Giang này, lớn hơn Chủ tịch thành phố chỉ có thể là Bí thư thành ủy.

Nghĩ đến tên Bí thư thành ủy này, Vương Phú Nhân liền cảm thấy đau đầu. Đối phương rốt cuộc là lai lịch như thế nào?

Vương Phú Nhân mời đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy vào trong phòng làm việc của mình, đưa ra một ít tiền biếu, ước chừng mười ngàn tiền mặt. Không ngờ Vương Toàn Hữu trả lại toàn bộ số tiền ấy:

- Rất xin lỗi, Chủ tịch Hội đồng quản trị Vương, lần này tôi không giúp được ông rồi.

Vương Phú Nhân tức giận, đứng dậy, rồi đến ngồi xuống bên cạnh Vương Toàn Hữu:

- Đội trưởng Vương, nể tình giao hữu nhiều năm của chúng ta, vui vẻ tí đi!

Vương Toàn Hữu nhìn thấy cửa đóng chặt, trong phòng làm việc lại không có người khác ông ta mới chậm rãi nói:

- Việc này ông nên đến hỏi cậu cả, xem gần đây cậu ấy đã đắc tội với người nào?

Vương Phú Nhân đã hiểu, bất đắc dĩ nói:

- Vậy được rồi! Không ảnh hưởng ông chấp hành công vụ nữa.

Kết quả kiểm tra phòng cháy, từ văn phòng đến nhà xưởng của tập đoàn Hoa Long có rất nhiều chỗ không đáp ứng yêu cầu phòng cháy, phải tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.

Đối mặt với kết quả này, Vương Phú Nhân rất khó chịu.

Sau khi đợi người của đội phòng cháy đi hết, Vương Phú Nhân kêu Lư Khoái Phi vào văn phòng, hung dữ mắng một trận. Lư Khoái Phi nói:

- Anh rể, không phải chỉ là một Bí thư thành ủy Song Giang sao, có gì mà to tát chứ? Chúng ta chuyển đi là được mà.

- Chuyển, chuyển, chuyển, cậu chỉ biết chuyển thôi à, dời một xí nghiệp đâu phải dễ dàng như vậy?

Vương Phú Nhân tức giận mắng:

- Thành sự không dễ, bại sự có thừa!

Lư Khoái Phi không nói gì nữa, nhưng trong lòng rất không phục. Mẫu đất năm trăm này không phải là mình vận động lấy được sao? Nhiều năm như vậy, mình đối với Hoa Long không có công lao thì cũng có khổ lao, anh rể tại sao lại có thể nói với mình như vậy chứ?

- Xem xem cậu làm nên chuyện gì rồi, tối nay chuẩn bị đi, cùng tôi đi xin lỗi người ta một tiếng.



- Anh rể, anh có cần chuyện bé xé ra to vậy không! Một Bí thư thành ủy tép riu thôi mà, làm được gì chứ?

Lư Khoái Phi khinh thường nói.

- Cậu thì biết cái gì chứ, có chút tiền là chỉ biết chơi gái.

Vương Phú Nhân đập bàn nói:

- Hiện tại cổ phiếu của Hoa Long bị người ta thao túng, nhà xưởng thì ngừng kinh doanh chỉnh đốn, chẳng lẽ mấy vấn đề này còn chưa đủ nghiêm trọng hay sao?

Ông ta chỉ vào cổ phiếu trên mặt bàn của tập đoàn Hoa Long:

- Cậu tự xem đi, người ta vẫn là thủ hạ lưu tình, muốn đùa chết Hoa Long của chúng ta thì cũng chỉ cần một câu nói là xong.

Cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long đã rớt giá hơn một tháng, Vương Phú Nhân muốn mượn lần này để vực dậy, không ngờ lại bị người ta thao túng trong tay, lên cũng không lên, xuống cũng không xuống được.

Mà điều đáng sợ hơn cả là ông ta không dám động tĩnh gì. Bởi vì ông ta không biết đối phương như thế nào.

Nếu tập đoàn Hoa Long ở thị trường chứng khoán bị người ta mua, như vậy chẳng phải là buồn cười lắm sao. Xem tình hình trong khoảng thời gian này, đối phương hoàn toàn rất có thực lực. Sản nghiệp của Vương gia chẳng lẽ lại rơi vào trong tay người khác sao?

Lư Khoái Phi bị Vương Phú Nhân mắng cho một trận, cũng không nói gì nữa. Dù sao gã vẫn là đường đường chính chính tốt nghiệp đại học, đối với tình hình nghiêm trọng như vậy cũng có biết một hai phần.

Chỉ có điều được chiều chuộng quen rồi khiến gã trở thành kiêu ngạo, tính tình ngông cuồng tự đại, tự cho mình có tiền rồi, cái gì cũng không quan tâm nữa. Mấy ngày nay, gã vẫn cứ âm thầm đắc ý, hôm đó dùng tiền để hạ nhục Thu Văn Chương, khiến cho lòng gã cảm thấy rất thỏa dạ.

Yến Yến con đàn bà này quả là có già mà vẫn ngu, vẫn cứ nghĩ mình quả thật muốn thu nhận Thu Tuyết làm con gái nuôi, nhưng việc nhận con gái nuôi cũng không có gì, con gái nuôi chính là dùng để làm thôi.

Lư Khoái Phi đột nhiên phát hiện, tự mình khi nào lại có sở thích mới.

Trương Nhất Phàm có thói quen, sau khi tan làm thì tuyệt đối không dùng xe công.

Khi hắn đi làm, đều lái chiếc Audi của mình, đối với việc dùng xe của cơ quan, chỉ cần không quá mức, hắn bình thường cũng rất lười đi.

Vừa mới vào nhà khách Song Giang, còn chưa xuống xe, từ xa đã nhìn thấy một cô gái mang một cái túi xách nhỏ, đi tới đi lui trước đại sảnh của nhà khách.

Trương Nhất Phàm cũng không để ý, lúc đi tới đại sảnh, nhân viên phục vụ vội vàng nói:

- Bí thư Trương, ngài đã về rồi! Vị Vương tiểu thư này đã đợi ngài rất lâu rồi.

Vương tiểu thư? Trương Nhất Phàm liếc nhìn cô gái này. Người này từ quần áo đến cách ăn mặc đều theo phong cách tây, đôi mắt sáng ngời, có vẻ hơi khinh thường.

Trương Nhất Phàm cảm thấy rất kỳ lạ, mình không hề quen người này, tại sao lại nhìn mình chằm chằm như vậy?

Hắn không thèm quan tâm đến cô ta, cứ đi thẳng đến cửa thang máy.

Không ngờ cô ta lại đuổi theo.

- Trương Nhất Phàm!

Mấy người trong đại sảnh và đám nhân viên tiếp tân phục vụ thoáng chốc biến sắc mặt, ngây người nhìn theo. Trương Nhất Phàm lập tức dừng lại, chậm rãi quay người:

- Cô là ai?

Ở thành phố Song Giang này, còn có người nào dám kêu tên mình như vậy chứ, cô ta là thần thánh phương nào mà dám kêu thẳng tên mình vậy.

Nghe thấy giọng điệu bực mình của Trương Nhất Phàm, Vương Mộ Tuyết không dám trực tiếp nhìn vào mắt hắn, lui lại một bước. Người này sát khí rất nặng, Vương Mộ Tuyết từ nhỏ đến lớn vốn không biết sợ là gì, hôm nay trước mặt Trương Nhất Phàm không ngờ lại có vẻ khiếp sợ.

Nhưng nghĩ đến ý đồ hôm nay đến đây của mình, liền làm liều nói:

- Tôi là Vương Mộ Tuyết, con gái của chủ tịch tập đoàn Hoa Long, tôi muốn hỏi ngài một chút chuyện, tập đoàn Hoa Long rốt cuộc là đắc tội gì với ngài mà ngài lại làm như vậy với tập đoàn Hoa Long? Đường đường chính chính là đàn ông, có gì thì cứ nói thẳng ra đi chứ!

Mọi người bên trong có mấy nhân viên phục vụ, nghe thấy Vương Mộ Tuyết nói mấy câu đấy, đám người sợ đến mức thở mạnh cũng không dám. Bí thư Trương muốn thâu tóm tập đoàn Hoa Long, tin tức tuyệt đối chứ!

Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ nhìn bộ dạng Vương Mộ Tuyết như vậy sao lại dám nói chuyện ngông cuồng thế? Không lễ phép tí nào cả. Hắn liếc mắt một cái thầm nghĩ:

- Hóa ra là con gái Vương Phú Nhân chủ tịch tập đoàn Hoa Long, thảo nào không gia giáo gì cả.

Trương Nhất Phàm nói xong bước đi, không cho Vương Mộ Tuyết một cơ hội nào cả.

Nhìn thấy bóng người biến mất trong thang máy, Vương Mộ Tuyết bực mình dẫm chân:



- Ỷ thế hiếp người! Bí thư thành ủy thì giỏi lắm hả.

Từ nhà khách đi ra, lúc vừa đến cửa, Vương Phú Nhân cũng vừa mở cửa chiếc Mercedes bước ra.

- Mộ Tuyết, con tại sao lại ở đây?

Vương Phú Nhân nhìn con gái tức giận, lại nhìn vào trong nhà khách.

- Con tới tìm Bí thư Trương hả?

- Cái tên Bí thư Trương chó má đó, cứ ỷ thế hiếp người, ngụy quân tử.

Vương Mộ Tuyết mở cửa bước lên xe, tức giận ngồi bên cạnh Vương Phú Nhân.

Lái xe bước xuống làm thủ tục, sau đó mới chạy xe vào nhà khách.

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Vương Phú Nhân thấy vẻ mặt bực mình của con gái, hỏi nhỏ nhẹ.

Vương Mộ Tuyết liền đem chuyện vừa rồi nói một mạch, Vương Phú Nhân trách:

- Con lại tới làm loạn thêm à? Nói người ta như vậy, người ta còn không cho người đuổi con là may lắm rồi? Ngồi yên ở trong xe đi, cha tự đi.

- Con thấy tên Bí thư chó má này là muốn tự tìm phiền phức, mới làm lớn một chút, không ngờ dám chơi thâm vậy.

Vương Mộ Tuyết hừ một tiếng, Vương Phú Nhân cũng không nói gì, một mình đi vào nhà khách.

Sau khi hỏi qua tổng đài, ông ta vào thang máy đi lên lầu ba. Cảnh sát có vũ trang hỏi:

- Tìm ai?

Vương Phú Nhân đưa ra danh thiếp của mình,

- Xin hỏi Bí thư Trương ở lầu mấy?

- Rất xin lỗi, ngài có hẹn trước không?

Vương Phú Nhân cười ngượng ngùng:

- Thật không có. Tôi mới vừa nhìn thấy ông ấy đi vào cho nên…

Bị cảnh sát có vũ trang chặn ở dưới lầu, Vương Phú Nhân trong lòng có chút không thoải mái. Trước kia lúc gặp Bí thư cũ, ông ta đến lúc nào cũng hiên ngang đi vào. Vị Bí thư mới tới này, so với Bí thư cũ còn cao giá hơn.

Thang máy đến lầu ba không thể đi, ở đây lại bị cảnh có vũ trang chặn, nhưng nghĩ tới mục đích ngày hôm nay đến đây, Vương Phú Nhân dành phải hạ thấp mình.

Sau khi từ nước ngoài trở về, liên tiếp vấp phải nhiều vấn đề, làm cho Vương Phú Nhân cảm thấy rất mệt mỏi. Trước kia lúc ở thành phố Song Giang, đến Ủy ban nhân dân thành phố mọi người đều cần mình, bây giờ xuất ngoại một chuyến, mới biết cái gì cũng không phải. Các xí nghiệp lớn nổi tiếng ở ngoài nước rất ít. Chính mình đưa ra thị trường nước ngoài thật không đáng nhắc tới.

Lần này đi ra nước ngoài khảo sát đã cho Vương Phú Nhân nhiều cảm nhận sâu sắc, ông ta ta cảm thấy bản thân mình đúng là ếch ngồi đáy giếng. Nếu đổi lại là trước kia thì ông ta tuyệt đối sẽ không có cách nghĩ như vậy đâu, ngược lại sẽ rất ủng hộ thủ đoạn của Lư Khoái Phi.

Hôm nay là lần thứ tư gặp phải khó khăn, tuy nhiên ông ta vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cậu cảnh sát:

- Tôi tìm Bí thư Trương lần này là lần thứ tư rồi, làm phiền cậu thông báo cho Bí thư một tiếng.

Cậu cảnh sát có vũ trang nhìn ông ta, trong lòng âm thầm khinh miệt, đây chính là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoa Long Vương Phú Nhân sao? Mình đã từng nghe mấy người bạn nói, tập đoàn Hoa Long rất kiêu cơ mà.

Xem ra ông ta ở trước mặt Bí thư Trương nuốt không trôi rồi! Cảnh sát có vũ trang giấu diếm thái độ, nói:

- Vậy ngài chờ một chút, tôi giúp ngài thông báo một tiếng.

Tên cảnh sát thông qua bộ đàm trong phòng trực ban, trực tiếp gọi điện đến phòng Trương Nhất Phàm:

- Bí thư Trương, chủ tịch Vương của tập đoàn Hoa Long tìm ngài!

- Để ông ta lên đi!

Nghe thấy câu trả lời, Vương Phú Nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Trương Nhất Phàm bằng lòng gặp, chứng tỏ mọi việc còn có thể cứu vãn được.

Ông ta đưa ra một bao thuốc lá Trung Hoa đặt lên bàn:

- Cảm ơn đồng chí!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook