Chương 425: Vương Mộ Tuyết xuất hiện
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Sự thẩm tra của Cục tài chính và phòng kiểm toán, không hề nghi ngờ gì cả, chắc chắn là có một kết quả không hề hài lòng. Tuy rằng đã tra ra một vài vấn đề nhỏ, nhưng cuối cùng cũng phạt hai trăm ngàn mới xong việc.
Mà Trương Nhất Phàm hình như đối với việc này cũng không hề để ý lắm, mục đích mà hắn muốn đã đạt được rồi.
Suốt một tuần, giá cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long từ bốn đồng bốn hào năm rớt xuống chỉ còn bốn đồng hai xu. Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là sẽ phá sạch sẽ giá trị tài sản. Là một đại cổ đông lớn của tập đoàn Hoa Long, một Chủ tịch Hội đồng quản trị, Vương Phú Nhân cũng không tài nào nắm vững cục diện này trong tay được.
Thêm vào đó gã cũng không tinh thông vấn đề này cho lắm, đối với những thủ thuật trên trị trường cổ phiếu, gã đều cho mời tới một hai chuyên gia để điều hành. Đương nhiên, bất luận là người nào đưa ra thị trường công ty, làm nhà cái, gã đều phải thật sự can thiệp vào vào giá cổ phiếu của chính mình.
Nhưng mấy ngày hôm nay đã khiến cho hai chuyên gia mà gã mời đến nếm đủ mùi thảm bại. Với kinh nghiệm hơn chục năm trong thị trường cổ phiếu của bọn họ, không ngờ lại bị người ta chơi cho chóng mặt hoa mắt, đến nỗi hầu như tất cả lợi thế trong tay đều bị đối phương lừa đi gần hết.
Đồng thời bọn họ cũng phát hiện ra một vấn đề hết sức kỳ lạ. Đối phương thường đợi khi giá trị thời điểm của cổ phiếu sát sàn rồi mới tung chiêu, thu tay lại một cách hợp thời để cho tập đoàn Hoa Long có cơ hội để thở.
Tháng 12 năm 1999, chỉ số trên bảng bắt đầu bắn ngược một cách tuyệt đối. cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long cũng bắt đầu theo đà tăng lên, chỉ có điều hai vị chuyên gia không dám cho tăng mạnh quá, mỗi ngày chỉ dám tăng thêm 1 đến 2 điểm mà thôi.
Nào ai ngờ tăng đến ngày thứ 3, đột nhiên bị đối phương đánh một đòn chí mạng thẳng vào đầu, quay trở lại lúc đầu. Giá cổ phiếu lại rớt về bốn đồng hai xu, tiếp tục lặp lại chấn động.
Liên tục trong nửa tháng đối phương chơi trò này, khiến cho hai tay chuyên gia buộc phải báo cáo tình hình này cho Vương Phú Nhân. Vì thế mà hai bên bắt đầu cuộc chiến đoạt lợi thế.
Cho đến tận lúc này các cá nhân và tổ chức nhỏ lẻ hầu hết đã bị hai bên gây sức ép làm cho kiệt sức, mà tập đoàn Hoa Long cũng không thể biết rốt cuộc đối phương đã cướp được bao nhiêu lợi thế.
Bởi vì lần này Hà Tiêu Tiêu đã sử dụng đến 10 tài khoản bí mật của cá nhân, không ùng danh nghĩa của quỹ đầu tư Phàm Phàm mà chơi, chính vì thế mà tập đoàn Hoa Long không thể nào điều tra ra nổi. Bọn họ chỉ biết có một số tài khoản bí mật của cá nhân đã âm thầm ăn hàng.
Với ý đồ của bọn họ, theo phân tích của các chuyên gia thì đối phương chắc hẳn là một đội cảm tử mới dám làm như vậy. Mà thực lực của bọn họ chắc cũng ngang ngửa với tập đoàn Hoa Long.
Mười tài khoản bí mật, Vương Phú Nhân đưa mắt nhìn lên bảng số, nhìn mười tài khoản hoành tráng nhất ở trên đó.
Trò chơi này kéo dài đến 3 tuần, thị trường cổ phiếu được một phen náo nhiệt. Khi các chỉ số của các doanh nghiệp khác đang vui mừng hoan hỉ, duy chỉ có cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long vẫn luôn luôn bị chấn động trên sàn, có lên hay tụt xuống cũng không vượt quá mười điểm.
Hà Tiêu Tiêu gọi cho Trương Nhất Phàm một cú điện thoại, nói tập đoàn Hoa Long này cũng rất lợi hại, nhất quyết giữ im, án binh bất động, phỏng chừng có gây thêm chấn động nữa cũng không có ý nghĩa gì, lợi thế kiếm về chắc cũng không nhiều.
Trương Nhất Phàm hỏi cô ta, ước chừng chiếm được bao nhiêu cổ phần. Hà Tiêu Tiêu tính toán một lúc, mười tài khoản cá nhân tổng cộng lại hơn bốn triệu, đầu tư chưa đến hai tỉ.
Điều đó có nghĩa là lợi thế tiêu hao trên cơ bản hầu như không còn nữa, phần lợi thế còn lại tập trung chủ yếu trong tay của một vài cổ đông lớn kia mà thôi. Chỉ với số cổ phiếu trong tay Hà Tiêu Tiêu cũng đã chiếm trên dưới 25% số cổ phần rồi.
Thời gian này Vương Phú Nhân tâm trạng vô cùng buồn bực, lo lắng. Đi khảo sát ở nước ngoài cuối cùng lại trở về trong thất bại. Thị trường cổ phiếu nước ngoài đáng lẽ nằm trong kế hoạch tính toán của ông ta, thế mà giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hiện tại thì cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long đang bày biện ra một hiện tượng vô cùng kỳ quái, không có lượng bán mà chỉ có một lượng ít mua vào.
Vương Phú Nhân cũng đã không còn kế sách nào nữa. Ông ta nghĩ đến cô gái có tài năng ở Thâm Quyến – Vương Mộ Tuyết. Xem ra chỉ có cô ta mới có thể giải vây cho tập đoàn Hoa Long khỏi sự khốn cùng này. Vì thế mà Vương Phú Nhân cho hiệu triệu Vương Mộ Tuyết về.
Sau khi Vương Mộ Tuyết về Song Giang, nghe thấy tường thuật lại tình hình của tập đoàn Hoa Long như vậy, ngày hôm sau, cô ta đã đích thân trấn thủ. Khi bắt đầu phiên giao dịch, Vương Mộ Tuyết chủ động ra đơn bán 5 nghìn, nhưng không ngờ vừa phát lệnh, đơn đó liền có người mua ngay.
Vì thế, cô ta lại thử thêm vài lần nữa, dùng phương thức đẩy giá dần lên cao, liên tiếp bán ra mấy đơn nhỏ, hy vọng nâng cao giá lên dần. Nhưng những đơn nhỏ ấy cũng trong phút chốc không thấy tăm hơi, bóng dáng đâu cả.
Đối phương giống như một cái động đen không đáy vô hình, điên cuồng mà nuốt lấy hết thảy mọi thứ. Vương Mộ Tuyết liền linh động, mua một đơn lớn 5 vạn. Nếu như đối phương bất động thì giá cổ phiếu sẽ lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc sẽ kịch trần. Còn nếu như đối phương có phản ứng, thì cô ta dựa thế sẽ thu lại lợi thế từ phía của đối phương.
Giờ phút này Hà Tiêu Tiêu cũng đã cân nhắc được mất, hiển nhiên cô cũng đã dự đoán được nước đi lần này của Vương Mộ Tuyết, đột nhiên phát ra một lượng mua lớn đến như vậy. Nếu như bản thân mình không áp chế, thì cô ta sẽ đẩy giá lên kịch trần, còn nếu như mình áp chế thì chẳng phải là đưa hết lợi thế trong tay tặng chô cô ta sao?
Suy xét một hồi, cô ta trưng cầu ý kiến của Trương Nhất Phàm một chút. Cô không hiểu Trương Nhất Phàm muốn khống chế cổ phần ở trong công ty này hay là muốn kiếm một khoản ở đó.
Nghe được Trương Nhất Phàm nói rằng, chỉ cần đả kích sự ngạo mạn của tập đoàn Hoa Long, Hà Tiêu Tiêu liền hiểu, đối phương đang dụ mình xuất chiêu.
Đêm hôm qua Vương Mộ Tuyết đã nghĩ cả đêm, cứ mãi giằng co với đối phương như thế này e không ổn, chi bằng mình ra chiêu phá vỡ cục diện bế tắc này. Chính vì thế mà cô ta treo lệnh mua.
Mục đích cô ta treo lệnh mua lớn như vậy, chính là muốn biết, nếu như đối phương án binh bất động, thì giá cổ phiếu tự nhiên sẽ tăng vù vù, tự nhiên sẽ bị phương thức tay trái đổi tay phải của mình mà nâng cao lên.
Còn nếu như đối phương có hành động, thì cô ta sẽ lựa thế mà ăn đứt lợi thế của đối phương. Liên tục 3 ngày, Vương Mộ Tuyết dùng chiêu thức này, kéo theo giá cổ phiếu ngày càng tăng cao. Đến trưa ngày thứ 4, đột nhiên xuất hiện một lệnh bán lớn, chỉ trong vòng vài phút, Vương Mộ Tuyết lại treo mười mấy lệnh mua.
Giá cổ phiếu nhanh chóng hạ xuống, sau đó hai bên bắt đầu triển khai một cuộc chiến, anh tranh ta đoạt lợi thế. Nhưng rất nhanh Vương Mộ Tuyết liền phát hiện bản thân cô ta đã bị sai lầm.
Bởi vì tập đoàn Hoa Long triệu tập toàn bộ vốn dự phòng cũng không đến mười tỉ. Sau khi tung vào đó, đối phương vẫn như cái động không đáy. Đến giờ thì cô ta cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc đối phương đã dùng mấy tài khoản để chơi, và trong tay của bọn họ hiện có bao nhiêu cổ phần?
Liên tục bốn ngày kịch trần, giá cổ phiếu tăng xấp xỉ 50%, nếu như muốn chuộc lại hoàn toàn lợi thế trong tay của đối phương thì ít nhất cũng phải có hơn mười tỉ, thì may ra mới được.
Lần ra tay này của đối thủ không ngờ lại tung hẳn hơn hai tỉ, điều đó khiến cho Vương Mộ Tuyết lạnh gáy. Lẽ nào đối phương muốn nhân cơ hội này mà nuốt chửng cả tập đoàn Hoa Long sao?
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi rùng mình. Khẩu vị của đối thủ cũng quá lớn, mà thủ pháp cũng không bình thường, căn bản không giống như người muốn hưởng lợi lộc một khoản lớn. Cho dù mình có tăng điểm lên bao nhiêu, thì đối thủ vẫn có thể há mồm to mà nuốt. Liệu đằng sau đối thủ có bao nhiêu công ty tài chính đang đỡ đầu cho họ, Vương Mộ Tuyết trong lòng đã bắt đầu thiếu tự tin.
Hiện tại thì thị trường chứng khoán đang ở lợi thế thấp, đối phương hoàn toàn có thể không cần tốn nhiều sức cũng có thể mua đứt tập đoàn Hoa Long. Qua vài ngày thử, cô ta cảm thấy đối thủ thâm sâu không lường trước nổi.
Nếu như mình nâng cao giá cổ phiếu, đoạt về lợi thế trong tay đối phương bằng giá cao như vậy, chỉ e tập đoàn Hoa Long sẽ chịu tổn thất khoảng 1 tỉ. Mình cũng phải là tập đoàn tài chính Hoa Sơn khổng lồ đó, tổn thất 10 tỉ cũng không ảnh thưởng đến gân cốt, mà 1 tỉ đối với một công ty trung bình trên thị trường cổ phiếu giống như Hoa Long thì đúng là đã bị khoét một cái lỗ quá to.
Vừa rồi Vương Mộ Tuyết cũng đã thăm dò thử rồi, cho dù bản thân có quăng ra bao nhiêu thì đối phương liền tiếp nhận bấy nhiêu, hơn nữa lại còn có thể cam đoan giá cổ phiếu duy trì ở một vị trí nhất định. Với một thực lực bí hiểm như vậy làm sao mà không khiến Vương Mộ Tuyết kinh ngạc cho được chứ?
Vì thế cô ta liền gắn kết tất cả mọi sự kiện lại, ngẫm nghĩ suy xét cho thật tỉ mỉ, liền cảm thấy lần này bên thuế và kiểm toán đến có nhiều điểm đáng ngờ lắm. Cô ta kết luận, chắc chắn cậu của mình đã đắc tội với ai đó ở Song Giang này rồi.
Song Giang là một nơi tàng long ngọa hổ, với kiểu đối nhân xử thế của cậu quá kiêu căng ngạo mạn, khó tránh khỏi xảy ra những chuyện như vậy.
Rốt cuộc thì chính từ miệng của Lư Khoái Phi, Vương Phú Nhân đã biết được, ông ta đã từng đắc tội với tay Bí thư Thành ủy mới tới.
Nghe thấy câu đó, Vương Phú Nhân điên tiết muốn vỡ cả mật ra. Chỉ có điều Bí thư Thành ủy là người như thế nào chứ? Khi ông ta mới trở về chỉ nghe nói qua thôi, nhưng lúc đó đang bị thương sứt đầu mẻ trán nên cũng chẳng để ý lắm.
Vốn dĩ ông ta cũng không nghĩ tới Trương Nhất Phàm, chỉ có điều Lư Khoái Phi và Cừ Cương lúc uống rượu, đã nhắc đến chuyện đó. Cừu Cương liền lập tức nghĩ đến một người, thời gian trước khi gã còn ở cùng với Lý Tông Hán, gã đã từng nghe nói Trương Nhất Phàm rất có khả năng có quan hệ mật thiết với quỹ đầu tư Phàm Phàm kia.
Sự thảm bại của tập đoàn Hoa Sơn trong lần thương chiến đó cũng là trò quỷ của Trương Nhất Phàm. Bây giờ thì Lư Khoái Phi đắc tội với người ta nên Cừu Cương liền tiết lộ thông tin đó. Lư Khoái Phi vốn không tin, một Bí thư Thành ủy tuổi còn non choẹt làm gì mà có được năng lực lớn đến vậy? Nhưng ông ta vẫn đem chuyện này giải thích với Vương Phú Nhân.
Tình cảnh khốn cùng của tập đoàn Hoa Long hiện nay nếu như đến cả Vương Mộ Tuyết cũng phải bó tay thì bọn họ hiện cũng phải nghĩ đến con đường khác. Lẽ nào đúng là tay Bí thư Thành ủy mới tới đó đang chỉnh đốn mình?
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có khả năng này. Chứ nếu không đang yên đang lành thì đột nhiên lại có một thông báo, rồi sau đó người của bên thuế và kiểm toán nhất loạt đến chứ.
Ngoài hắn ra liệu còn ai có thể có năng lực đó chứ? Chủ tịch thành phố Bộ đó vừa nhận hối lộ một triệu rồi chắc chắn ông ta không thể ra tay. Mà có cho dù Bộ Kiên Cố muốn gây chuyện với ông ta thì cũng chẳng bao giờ dùng thủ đoạn trên thương trường như thế này.
Vương Phú Nhân nghĩ ra rồi, nhất định phải đi thăm hỏi tay Bí thư Thành ủy mới đến này một chút mới được.
Ngày đầu tiên, Vương Phú Nhân đến tòa nhà Thành ủy.
- Xin lỗi, Bí thư Trương đang bận họp.
- Thế lúc nào thì Bí thư họp xong?
- Xin lỗi, lịch làm việc của Bí thư hôm nay đã kín rồi ạ, hay là ngày mai ông đến nhé!
Ngày thứ hai, Vương Phú Nhân lại đến tòa nhà Thành ủy.
- Bí thư Trương đang tiếp khách, hôm nay chắc không có thời gian đâu, hay là mai ông đến nhé?
Ngày thứ ba. Vương Phú Nhân lại đến tòa nhà Thành ủy.
- Thật là ngại quá, Bí thư Trương đi ra ngoài rồi, chắc hôm nay không về đâu.
- Bố, chắc chắn hắn ta không muốn gặp bố đây mà! Chúng ta đi về thôi.
Ngày thứ ba Vương Mộ Tuyết cùng với Vương Phú Nhân đến, nghe thấy thư ký nói vậy, Bí thư Thành ủy lại không muốn gặp, mà đây là lần thứ 3 rồi, người ta Gia Cát Lượng đến lần thứ ba là cũng xuống núi, thế mà cái tay Bí thư Thành ủy này lại còn làm bộ làm tịch hơn cả Gia Cát Lượng nữa cơ đấy?
Vương Mộ Tuyết dậm chân:
- Đi về thôi, về thôi!
Vương Phú Nhân ngồi vào trong xe, không nói một tiếng nào.
Mà Trương Nhất Phàm hình như đối với việc này cũng không hề để ý lắm, mục đích mà hắn muốn đã đạt được rồi.
Suốt một tuần, giá cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long từ bốn đồng bốn hào năm rớt xuống chỉ còn bốn đồng hai xu. Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là sẽ phá sạch sẽ giá trị tài sản. Là một đại cổ đông lớn của tập đoàn Hoa Long, một Chủ tịch Hội đồng quản trị, Vương Phú Nhân cũng không tài nào nắm vững cục diện này trong tay được.
Thêm vào đó gã cũng không tinh thông vấn đề này cho lắm, đối với những thủ thuật trên trị trường cổ phiếu, gã đều cho mời tới một hai chuyên gia để điều hành. Đương nhiên, bất luận là người nào đưa ra thị trường công ty, làm nhà cái, gã đều phải thật sự can thiệp vào vào giá cổ phiếu của chính mình.
Nhưng mấy ngày hôm nay đã khiến cho hai chuyên gia mà gã mời đến nếm đủ mùi thảm bại. Với kinh nghiệm hơn chục năm trong thị trường cổ phiếu của bọn họ, không ngờ lại bị người ta chơi cho chóng mặt hoa mắt, đến nỗi hầu như tất cả lợi thế trong tay đều bị đối phương lừa đi gần hết.
Đồng thời bọn họ cũng phát hiện ra một vấn đề hết sức kỳ lạ. Đối phương thường đợi khi giá trị thời điểm của cổ phiếu sát sàn rồi mới tung chiêu, thu tay lại một cách hợp thời để cho tập đoàn Hoa Long có cơ hội để thở.
Tháng 12 năm 1999, chỉ số trên bảng bắt đầu bắn ngược một cách tuyệt đối. cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long cũng bắt đầu theo đà tăng lên, chỉ có điều hai vị chuyên gia không dám cho tăng mạnh quá, mỗi ngày chỉ dám tăng thêm 1 đến 2 điểm mà thôi.
Nào ai ngờ tăng đến ngày thứ 3, đột nhiên bị đối phương đánh một đòn chí mạng thẳng vào đầu, quay trở lại lúc đầu. Giá cổ phiếu lại rớt về bốn đồng hai xu, tiếp tục lặp lại chấn động.
Liên tục trong nửa tháng đối phương chơi trò này, khiến cho hai tay chuyên gia buộc phải báo cáo tình hình này cho Vương Phú Nhân. Vì thế mà hai bên bắt đầu cuộc chiến đoạt lợi thế.
Cho đến tận lúc này các cá nhân và tổ chức nhỏ lẻ hầu hết đã bị hai bên gây sức ép làm cho kiệt sức, mà tập đoàn Hoa Long cũng không thể biết rốt cuộc đối phương đã cướp được bao nhiêu lợi thế.
Bởi vì lần này Hà Tiêu Tiêu đã sử dụng đến 10 tài khoản bí mật của cá nhân, không ùng danh nghĩa của quỹ đầu tư Phàm Phàm mà chơi, chính vì thế mà tập đoàn Hoa Long không thể nào điều tra ra nổi. Bọn họ chỉ biết có một số tài khoản bí mật của cá nhân đã âm thầm ăn hàng.
Với ý đồ của bọn họ, theo phân tích của các chuyên gia thì đối phương chắc hẳn là một đội cảm tử mới dám làm như vậy. Mà thực lực của bọn họ chắc cũng ngang ngửa với tập đoàn Hoa Long.
Mười tài khoản bí mật, Vương Phú Nhân đưa mắt nhìn lên bảng số, nhìn mười tài khoản hoành tráng nhất ở trên đó.
Trò chơi này kéo dài đến 3 tuần, thị trường cổ phiếu được một phen náo nhiệt. Khi các chỉ số của các doanh nghiệp khác đang vui mừng hoan hỉ, duy chỉ có cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long vẫn luôn luôn bị chấn động trên sàn, có lên hay tụt xuống cũng không vượt quá mười điểm.
Hà Tiêu Tiêu gọi cho Trương Nhất Phàm một cú điện thoại, nói tập đoàn Hoa Long này cũng rất lợi hại, nhất quyết giữ im, án binh bất động, phỏng chừng có gây thêm chấn động nữa cũng không có ý nghĩa gì, lợi thế kiếm về chắc cũng không nhiều.
Trương Nhất Phàm hỏi cô ta, ước chừng chiếm được bao nhiêu cổ phần. Hà Tiêu Tiêu tính toán một lúc, mười tài khoản cá nhân tổng cộng lại hơn bốn triệu, đầu tư chưa đến hai tỉ.
Điều đó có nghĩa là lợi thế tiêu hao trên cơ bản hầu như không còn nữa, phần lợi thế còn lại tập trung chủ yếu trong tay của một vài cổ đông lớn kia mà thôi. Chỉ với số cổ phiếu trong tay Hà Tiêu Tiêu cũng đã chiếm trên dưới 25% số cổ phần rồi.
Thời gian này Vương Phú Nhân tâm trạng vô cùng buồn bực, lo lắng. Đi khảo sát ở nước ngoài cuối cùng lại trở về trong thất bại. Thị trường cổ phiếu nước ngoài đáng lẽ nằm trong kế hoạch tính toán của ông ta, thế mà giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hiện tại thì cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long đang bày biện ra một hiện tượng vô cùng kỳ quái, không có lượng bán mà chỉ có một lượng ít mua vào.
Vương Phú Nhân cũng đã không còn kế sách nào nữa. Ông ta nghĩ đến cô gái có tài năng ở Thâm Quyến – Vương Mộ Tuyết. Xem ra chỉ có cô ta mới có thể giải vây cho tập đoàn Hoa Long khỏi sự khốn cùng này. Vì thế mà Vương Phú Nhân cho hiệu triệu Vương Mộ Tuyết về.
Sau khi Vương Mộ Tuyết về Song Giang, nghe thấy tường thuật lại tình hình của tập đoàn Hoa Long như vậy, ngày hôm sau, cô ta đã đích thân trấn thủ. Khi bắt đầu phiên giao dịch, Vương Mộ Tuyết chủ động ra đơn bán 5 nghìn, nhưng không ngờ vừa phát lệnh, đơn đó liền có người mua ngay.
Vì thế, cô ta lại thử thêm vài lần nữa, dùng phương thức đẩy giá dần lên cao, liên tiếp bán ra mấy đơn nhỏ, hy vọng nâng cao giá lên dần. Nhưng những đơn nhỏ ấy cũng trong phút chốc không thấy tăm hơi, bóng dáng đâu cả.
Đối phương giống như một cái động đen không đáy vô hình, điên cuồng mà nuốt lấy hết thảy mọi thứ. Vương Mộ Tuyết liền linh động, mua một đơn lớn 5 vạn. Nếu như đối phương bất động thì giá cổ phiếu sẽ lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc sẽ kịch trần. Còn nếu như đối phương có phản ứng, thì cô ta dựa thế sẽ thu lại lợi thế từ phía của đối phương.
Giờ phút này Hà Tiêu Tiêu cũng đã cân nhắc được mất, hiển nhiên cô cũng đã dự đoán được nước đi lần này của Vương Mộ Tuyết, đột nhiên phát ra một lượng mua lớn đến như vậy. Nếu như bản thân mình không áp chế, thì cô ta sẽ đẩy giá lên kịch trần, còn nếu như mình áp chế thì chẳng phải là đưa hết lợi thế trong tay tặng chô cô ta sao?
Suy xét một hồi, cô ta trưng cầu ý kiến của Trương Nhất Phàm một chút. Cô không hiểu Trương Nhất Phàm muốn khống chế cổ phần ở trong công ty này hay là muốn kiếm một khoản ở đó.
Nghe được Trương Nhất Phàm nói rằng, chỉ cần đả kích sự ngạo mạn của tập đoàn Hoa Long, Hà Tiêu Tiêu liền hiểu, đối phương đang dụ mình xuất chiêu.
Đêm hôm qua Vương Mộ Tuyết đã nghĩ cả đêm, cứ mãi giằng co với đối phương như thế này e không ổn, chi bằng mình ra chiêu phá vỡ cục diện bế tắc này. Chính vì thế mà cô ta treo lệnh mua.
Mục đích cô ta treo lệnh mua lớn như vậy, chính là muốn biết, nếu như đối phương án binh bất động, thì giá cổ phiếu tự nhiên sẽ tăng vù vù, tự nhiên sẽ bị phương thức tay trái đổi tay phải của mình mà nâng cao lên.
Còn nếu như đối phương có hành động, thì cô ta sẽ lựa thế mà ăn đứt lợi thế của đối phương. Liên tục 3 ngày, Vương Mộ Tuyết dùng chiêu thức này, kéo theo giá cổ phiếu ngày càng tăng cao. Đến trưa ngày thứ 4, đột nhiên xuất hiện một lệnh bán lớn, chỉ trong vòng vài phút, Vương Mộ Tuyết lại treo mười mấy lệnh mua.
Giá cổ phiếu nhanh chóng hạ xuống, sau đó hai bên bắt đầu triển khai một cuộc chiến, anh tranh ta đoạt lợi thế. Nhưng rất nhanh Vương Mộ Tuyết liền phát hiện bản thân cô ta đã bị sai lầm.
Bởi vì tập đoàn Hoa Long triệu tập toàn bộ vốn dự phòng cũng không đến mười tỉ. Sau khi tung vào đó, đối phương vẫn như cái động không đáy. Đến giờ thì cô ta cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc đối phương đã dùng mấy tài khoản để chơi, và trong tay của bọn họ hiện có bao nhiêu cổ phần?
Liên tục bốn ngày kịch trần, giá cổ phiếu tăng xấp xỉ 50%, nếu như muốn chuộc lại hoàn toàn lợi thế trong tay của đối phương thì ít nhất cũng phải có hơn mười tỉ, thì may ra mới được.
Lần ra tay này của đối thủ không ngờ lại tung hẳn hơn hai tỉ, điều đó khiến cho Vương Mộ Tuyết lạnh gáy. Lẽ nào đối phương muốn nhân cơ hội này mà nuốt chửng cả tập đoàn Hoa Long sao?
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi rùng mình. Khẩu vị của đối thủ cũng quá lớn, mà thủ pháp cũng không bình thường, căn bản không giống như người muốn hưởng lợi lộc một khoản lớn. Cho dù mình có tăng điểm lên bao nhiêu, thì đối thủ vẫn có thể há mồm to mà nuốt. Liệu đằng sau đối thủ có bao nhiêu công ty tài chính đang đỡ đầu cho họ, Vương Mộ Tuyết trong lòng đã bắt đầu thiếu tự tin.
Hiện tại thì thị trường chứng khoán đang ở lợi thế thấp, đối phương hoàn toàn có thể không cần tốn nhiều sức cũng có thể mua đứt tập đoàn Hoa Long. Qua vài ngày thử, cô ta cảm thấy đối thủ thâm sâu không lường trước nổi.
Nếu như mình nâng cao giá cổ phiếu, đoạt về lợi thế trong tay đối phương bằng giá cao như vậy, chỉ e tập đoàn Hoa Long sẽ chịu tổn thất khoảng 1 tỉ. Mình cũng phải là tập đoàn tài chính Hoa Sơn khổng lồ đó, tổn thất 10 tỉ cũng không ảnh thưởng đến gân cốt, mà 1 tỉ đối với một công ty trung bình trên thị trường cổ phiếu giống như Hoa Long thì đúng là đã bị khoét một cái lỗ quá to.
Vừa rồi Vương Mộ Tuyết cũng đã thăm dò thử rồi, cho dù bản thân có quăng ra bao nhiêu thì đối phương liền tiếp nhận bấy nhiêu, hơn nữa lại còn có thể cam đoan giá cổ phiếu duy trì ở một vị trí nhất định. Với một thực lực bí hiểm như vậy làm sao mà không khiến Vương Mộ Tuyết kinh ngạc cho được chứ?
Vì thế cô ta liền gắn kết tất cả mọi sự kiện lại, ngẫm nghĩ suy xét cho thật tỉ mỉ, liền cảm thấy lần này bên thuế và kiểm toán đến có nhiều điểm đáng ngờ lắm. Cô ta kết luận, chắc chắn cậu của mình đã đắc tội với ai đó ở Song Giang này rồi.
Song Giang là một nơi tàng long ngọa hổ, với kiểu đối nhân xử thế của cậu quá kiêu căng ngạo mạn, khó tránh khỏi xảy ra những chuyện như vậy.
Rốt cuộc thì chính từ miệng của Lư Khoái Phi, Vương Phú Nhân đã biết được, ông ta đã từng đắc tội với tay Bí thư Thành ủy mới tới.
Nghe thấy câu đó, Vương Phú Nhân điên tiết muốn vỡ cả mật ra. Chỉ có điều Bí thư Thành ủy là người như thế nào chứ? Khi ông ta mới trở về chỉ nghe nói qua thôi, nhưng lúc đó đang bị thương sứt đầu mẻ trán nên cũng chẳng để ý lắm.
Vốn dĩ ông ta cũng không nghĩ tới Trương Nhất Phàm, chỉ có điều Lư Khoái Phi và Cừ Cương lúc uống rượu, đã nhắc đến chuyện đó. Cừu Cương liền lập tức nghĩ đến một người, thời gian trước khi gã còn ở cùng với Lý Tông Hán, gã đã từng nghe nói Trương Nhất Phàm rất có khả năng có quan hệ mật thiết với quỹ đầu tư Phàm Phàm kia.
Sự thảm bại của tập đoàn Hoa Sơn trong lần thương chiến đó cũng là trò quỷ của Trương Nhất Phàm. Bây giờ thì Lư Khoái Phi đắc tội với người ta nên Cừu Cương liền tiết lộ thông tin đó. Lư Khoái Phi vốn không tin, một Bí thư Thành ủy tuổi còn non choẹt làm gì mà có được năng lực lớn đến vậy? Nhưng ông ta vẫn đem chuyện này giải thích với Vương Phú Nhân.
Tình cảnh khốn cùng của tập đoàn Hoa Long hiện nay nếu như đến cả Vương Mộ Tuyết cũng phải bó tay thì bọn họ hiện cũng phải nghĩ đến con đường khác. Lẽ nào đúng là tay Bí thư Thành ủy mới tới đó đang chỉnh đốn mình?
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có khả năng này. Chứ nếu không đang yên đang lành thì đột nhiên lại có một thông báo, rồi sau đó người của bên thuế và kiểm toán nhất loạt đến chứ.
Ngoài hắn ra liệu còn ai có thể có năng lực đó chứ? Chủ tịch thành phố Bộ đó vừa nhận hối lộ một triệu rồi chắc chắn ông ta không thể ra tay. Mà có cho dù Bộ Kiên Cố muốn gây chuyện với ông ta thì cũng chẳng bao giờ dùng thủ đoạn trên thương trường như thế này.
Vương Phú Nhân nghĩ ra rồi, nhất định phải đi thăm hỏi tay Bí thư Thành ủy mới đến này một chút mới được.
Ngày đầu tiên, Vương Phú Nhân đến tòa nhà Thành ủy.
- Xin lỗi, Bí thư Trương đang bận họp.
- Thế lúc nào thì Bí thư họp xong?
- Xin lỗi, lịch làm việc của Bí thư hôm nay đã kín rồi ạ, hay là ngày mai ông đến nhé!
Ngày thứ hai, Vương Phú Nhân lại đến tòa nhà Thành ủy.
- Bí thư Trương đang tiếp khách, hôm nay chắc không có thời gian đâu, hay là mai ông đến nhé?
Ngày thứ ba. Vương Phú Nhân lại đến tòa nhà Thành ủy.
- Thật là ngại quá, Bí thư Trương đi ra ngoài rồi, chắc hôm nay không về đâu.
- Bố, chắc chắn hắn ta không muốn gặp bố đây mà! Chúng ta đi về thôi.
Ngày thứ ba Vương Mộ Tuyết cùng với Vương Phú Nhân đến, nghe thấy thư ký nói vậy, Bí thư Thành ủy lại không muốn gặp, mà đây là lần thứ 3 rồi, người ta Gia Cát Lượng đến lần thứ ba là cũng xuống núi, thế mà cái tay Bí thư Thành ủy này lại còn làm bộ làm tịch hơn cả Gia Cát Lượng nữa cơ đấy?
Vương Mộ Tuyết dậm chân:
- Đi về thôi, về thôi!
Vương Phú Nhân ngồi vào trong xe, không nói một tiếng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.