Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 419: Lư Khoái Phi

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Ngày 20 tháng 12, dưới sự tổ chức của Ủy ban nhân dân thành phố do Tần Xuyên đứng ra chủ trì đã mở một buổi hội nghị thu nhập ý kiến, chủ yếu nhắm tới tiến hành chỉnh đốn vấn đề thị trường xe taxi.

Tất cả tài xế taxi chính quy của thành phố Song Giang, đã tới gần như đông đủ cả. Mọi người đều phát biểu những gì chứng kiến được, Từng người phát biểu suy nghĩ của mình. Đối với việc làm sao để quy phạm toàn bộ thị trường xe taxi, mọi người đều triển khai biện luận kịch liệt.

Theo đó ngày hôm sau, Cục giao thông và chi đội cảnh sát giao thông của Song Giang đã triển khai một cuộc thanh tra lớn trong toàn bộ phạm vi thành phố.

Rất nhiều tài xế phi pháp đang thấy kỳ lạ, tại sao các taxi trên phố lại ít hơn bình thường rất nhiều? Đúng vào lúc họ đang không hiểu tại sao thì một chiếc xe chạy phi pháp và cả tài xế đã bị cảnh sát giao thông bắt được.

Đây là việc mà Song Giang lần đầu tiên chỉnh đốn mạnh mẽ về việc kinh doanh của thị trường xe taxi. Đồng thời, Cục công an thành phố liên hợp với các đồn công an nhắm vào phạm vi toàn thành phố, tấn công hành động liên tiếp. Chủ yếu tiến hành nhắm vào đả kích những hành vị lừa đảo.

Lần chỉnh đốn này, kéo dài một tuần. Liên tục trong phạm vi toàn bộ khu vực thành phố Song Giang, không còn thấy bóng dáng của một chiếc xe chạy phi pháp nào nữa. Ngay cả những tài xế xe ôm cũng đã bị chỉnh đốn cả.

Dưới sự đề nghị của Trương Nhất Phàm, Từ sự cấp phát tài chính của thành phố, trong toàn bộ các xe taxi, thống nhất lắp ráp điện thoại vô tuyến.

Đây chính là việc mà Trương Nhất Phàm thường nhắc tới, muốn giải quyết đến ngọn thì phải giải quyết gốc trước. Muốn xử lý tốt môi trường thì bắt buộc phải giải quyết được người. Người mới là yếu tố đầu tiên để quyết định sự phát triển của xã hội.

Trải qua một khoảng thời gian xử lý nghiêm túc, trị an của thành phố Song Giang đã tốt lên rất nhiều. Một số người thấy tình hình xã hội có chút biến động, đều bỏ đi xuất cảnh, đi đến những nơi khác cả.

Cừu Cương trở về “Sự hấp dẫn của đô thị”, lần này ở tỉnh thành có thể nói gã ta và Lý Tông Hán đã mở rộng được tầm mắt. Cùng với bọn họ những tên của đảng này, đã làm cho Cừu Cương học được rất nhiều điều.

Sau khi quay về Song Giang, gã ta có vẻ khiêm tốn hơn trước kia. Lúc ở tỉnh thành, cũng có nghe nói, Trương Nhất Phàm là một nhân vật không dễ đối phó. Lại thấy thành phố Song Giang xử lý việc quyết đoán và dứt khoát như vậy, gã ta chỉ đành đuổi những tên thuộc hạ thấp kém ra. Thành phố Song Giang tạm thời bước vào một thời kỳ với bề ngoài có chút bình ổn.

Vừa mới tan ca, Tần Xuyên liền gọi điện qua nói:

- Thưa bí thư Trương, tối nay chúng ta cùng đi dùng bữa được không?

Khoảng thời gian này, Trương Nhất Phàm toàn dùng bữa trong khách sạn. Việc ăn, uống, ở, đi lại của hắn đều do nhân viên phục vụ Thu Tuyết Phi này phụ trách. Nghe nói là đi ra ngoài dùng bữa, Trương Nhất Phàm liền đồng ý.

Vừa mới thay xong quần áo, Thu Phi Tuyết bưng cơm vào nói:

- Thưa Bí thư Trương, anh phải đi ra ngoài sao ạ?

- Ừ, tôi đi ra ngoài dùng bữa.

- Tôi bưng đồ ăn đến cho anh rồi này.

Cơm của Trương Nhất Phàm, mỗi lần đều là do Thu Phi Tuyết đưa vào phòng, hắn cũng không muốn xuống nhà hàng ở dưới để dùng bữa. Vả lại đồ ăn của hắn tương đối đặc biệt, ba món ăn và một món canh.

Trương Nhất Phàm liền trả lời theo phản xa nói:

- Phần cơm này mình cô ăn hết luôn đi.

Nhân viên công tác dùng bữa trong khách sạn đều là một bàn với mười mấy người dùng và trên bàn thường có ba hoặc bốn món. Sao mà có thể theo quy cách của Bí thư Thành ủy mà làm được chứ. Bình thường Thu Phi Tuyết cũng rất là tiết kiệm, bởi vì trong nhà có một người cha bài bạc và có người ông và bà nội đã hơn sau mươi mấy tuổi.

Nghe Bí thư Trương nói vậy, Thu Tuyết Phi thực sự có chút không nhịn được mà nuốt cả nước bọt.

Lái xe đi tới quán cơm mà Tần Xuyên đã đặt sẵn—— Làng chài Bắc Hải. Vừa mới dừng xe, chưa có xuống xe thì có một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen chạy tới, cách ngang phía trước của Trương Nhất Phàm.

Cửa xe vừa mới mở ra, một cặp chân với đôi tất chân màu da, từ trong xe chậm rãi đưa ra, với đôi giày cao gót ước chừng khoảng 10cm đặt ở dưới mặt đất, rất nhanh, một người con gái trang điểm rất là xinh đẹp từ trong xe xoay người bước ra.

Thân hình đã nháy mắt cúi xuống lộ nguyên hai luồng thịt rất là đầy đặn. Cho dù là mùa đông, mà đối phương cũng có thể ăn mặc gợi cảm như vậy. Trương Nhất Phàm thầm chửi một câu, ngực mở ra thấp xuống đến vậy, cũng không cảm thấy lạnh.

Cô gái này nhìn có vẻ chưa tới ba mươi sáu tuổi, cũng khá sắc xảo. Chỉ là trang điểm hơi đậm, có vẻ hơi diêm dúa.

Người ngồi ở chỗ điều khiển xe Mercedes-Benz là người đàn ông khoảng hơn bốn mươi mấy tuổi cũng bước ra, trên người toàn là hàng hiệu, ưỡn ra một cái bụng mập đầy mỡ nói:

- Phục vụ, đậu xe đàng hoàng đi!

Người đó ném chiếc chìa khóa từ tay của mình ra, người giữ xe đã chờ sẵn ở cửa, liền lập tức chạy tới.

- Hoan nghênh Tổng giám đốc Lư.

Người đàn ông trung niên đó ngẩng đầu, người phụ nữ bên cạnh lập tức đi tới, kéo cánh tay của gã ta, hai người họ rất là thân mật đi về phía quán ăn.



Trương Nhất Phàm thầm than, người bây giờ thực là trái ngược với số tiền trong túi và tố chất của họ. Người càng có tiền, thì càng không có tố chất. Thấy người đó vênh váo tự đắc, ngạo mạn không thể chịu nổi. Trương Nhất Phàm có chút khinh thường.

Nhìn người giữ xe lái xe Mercedes Benz đi, Trương Nhất Phàm mới từ trên xe bước xuống, đi thẳng bước vào nhà hàng. Người trung niên và người con gái xinh đẹp nắm lấy tay của gã ta lúc nãy đang nói chuyện cùng với một số người quen trong nhà hàng. Trương Nhất Phàm đi ngang qua họ, không ngờ lại đụng phải người con gái đó.

Cái túi của cô gái đó rớt xuống đất, cô ta nhìn Trương Nhất Phàm chửi:

- Thanh niên bây giờ ngày càng không có lịch sự gì cả.

Trương Nhất Phàm cũng ngại đôi co với cô ta, tiếp tục đi lên phòng bao ở lầu ba.

Tần Xuyên vẫn chưa tới, Trương Nhất Phàm lấy điện thoại ra nói:

- Cậu đang ở đâu đó?

- Thưa Bí thư Trương, anh đến rồi sao? Thật có lỗi quá, vừa nãy kẹt xe, không thì anh vào đó trước đi. Phòng bao tên là “Tử Khí Đông Lai”, tôi đã đặt rồi đó.

- Cô à, xin hỏi một chút phòng bao Tử Khí Đông lai ở đâu?

Trương Nhất Phàm gọi một cô phục vụ viên mặc sườn xám.

Cô phục vụ viên có khuôn mặt tròn tròn, hai con mắt tròn như hạt trân châu cũng tròn giống như bộ ngực của cô ta vậy. Quả là một cô gái rất là đặc sắc.

- Xin hỏi ngài có đặt trước không ạ?

Cô gái có khuôn mặt tròn đó lộ ra một nụ cười hết sự chuyên nghiệp, xem xét về Trương Nhất Phàm.

- Ồ, thì cô dẫn tôi đi là được rồi. Phòng bao là do tôi dặn người đó đặt mà.

Trương Nhất Phám đáp:

Phục vụ viên có gương mặt tròn lại xem xét về hắn một cái nói:

- Xin cho hỏi quý danh của người khách đặt phòng bao này ạ?

- Anh ta họ Tần.

Dùng có bữa cơm mà cũng phiền phức đến vậy, làm như là làm việc bậy bạ không bằng, đã hỏi tên họ còn phải đúng ám hiệu nữa. Trương Nhất Phàm tỏ ra có chút không nhẫn nại nổi.

Sau khi thẩm tra đối chiếu, người phục vụ viên mặt tròn, ngực tròn đó mới dẫn hắn đến phòng bao Tử Khí Đông Lai.

Vừa mới ngồi xuống không lâu, Tần Xuyên đẩy cửa bước vào, theo sau còn có một người quen.

- Chào Bí thư Trương, đã lâu không gặp.

Đối phương giơ tay trắng nõn ra, cười cười với Trương Nhất Phàm.

- Cô Ôn Nhã! Hiếm gặp quá!

Trương Nhất Phàm cũng rất là lịch sự, đứng lên bắt tay với Ôn Nhã, sau đó ba người cùng ngồi xuống.

Rời khỏi thành phố Đông Lâm đã hơn một năm. Ôn Nhã vẫn như trước đây không có gì thay đổi. Tần Xuyên liên tục giải thích, vốn dĩ có thể tới sớm nhưng không ngờ lúc đón cô ấy, thì trên đường kẹt xe.

Nếu Ôn Nhã tới thì chuyện đi muộn của Tần Xuyên cũng là có nguyên do. Chỉ là không biết Ôn Nhã lần này tới thành phố Song Giang lại là có dự tính gì đây?

Lúc Trương Nhất Phàm hỏi cô ta, ngoài cửa vang lên một âm thanh:

- Ý của các người là gì đây? Gọi ông chủ các người tới đây, tôi tới đây dùng cơm còn phải đặt trước phòng bao nữa sao?

Phục vụ viên ở ngoài cũng cận thẩn nói:

- Thưa Tổng giám đốc Lư, thật ngại quá chúng tôi thực sự không biết hôm nay ngài đến vả lại phòng bao bây giờ đã đầy cả rồi, hay là đổi một phòng khác, ngài thấy thế nào?



- Không được, ở chỗ khác tôi ăn không quen.

- Vậy ông đợi một lát, tôi đi gọi ông chủ đến ạ.

Phục vụ viên như muốn khóc vậy, sao lại gặp phải loại người không có chút lễ giáo nào như vị khách này chứ? Tiếng bước chân vội vàng, chắc hẳn là người phục vụ viên đó xuống lầu gọi ông chủ rồi.

Ba người Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng bao, mọi người đều không nói chuyện, Tần Xuyên đứng lên nói:

- Để tôi đi xem coi là ai nào?

- Ngồi xuống đi!

Trương Nhất Phàm thản nhiên nói câu này, chậm rãi uống nước trà.

Bên ngoài lại vang lên tiếng giày cao gót đăng đăng đăng đi lên lầu, rất nhanh liền nghe thấy một phục vụ viên có vẻ buồn rười rượi nói:

- Chào Tổng giám đốc Đinh, ông đã tới rồi.

Tổng giám đốc Đinh ra hiệu bảo mấy phục vụ viên lui ra, một mình mời người trung niên đó một điếu thuốc nói:

- Ông Lư à, đừng có gây rối chứ. Khách ở đây, anh không thể trêu được đâu.

Tổng giám đốc Đinh chỉ lén lút nói vào tai của gã ta, không ngờ tên trung niên đó nghe thấy câu này, sắc mặt liền ngơ ngẩn, thay đổi liền nói:

- Đinh Hạo Thiên, ý của anh là gì đây? Có phải là xem thường Lư Khoái Phi tôi đây không hả? Nói cho anh biết, tôi đây hôm nay bắt buộc phải có được căn phòng bao này. Hắn ta là ai? Tôi không thể trêu vào được ư, anh gọi ra cho tôi xem thử nào. Ở thành phố Song Giang này, Chủ tịch thành phố Bố Kiên Cố anh biết gã ta chứ? Ngay cả ông ấy còn phải nể tôi, anh hù dọa ai chứ hả?

Nói vậy, người trung niên đòi đá cửa, Đinh Hạo Thiên vội nói:

- Ông Lư à, đừng——

Chỉ có điều gã ta chưa nói xong thì cửa của phòng bao Tử Khí Đông Lai đã bị đá văng ra.

Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên có vẻ khó chịu nhìn ra cửa, thấy người đá cửa đích thực là người trung niên mà lúc này mình va phải, theo sau gã không có người phụ nữ xinh đẹp đó.

Trước đó Trương Nhất Phàm vẫn không biết tại sao Lư Khoái Phi lại muốn vào phòng bao Tử Khí Đông Lai dùng bữa cho bằng được. Không ngờ thì ra đây là phòng bao sang nhất, khí thế nhất và cao cấp nhất của cả làng chài Bắc Hải. Vả lại tên của nó cũng có ý nghĩa rất là tượng trưng. Bởi vậy Lưu Khoái Phi mỗi lần tới đây dùng bữa, không thể nào không đặt trước phòng bao này.

Trước đây Lư Khoái Phi có thói quen, thông thường chỉ có cuối tuần mới tới đây dùng bữa. Lúc bình thường nếu là đến đây, cũng chỉ gọi trước một cú điện thoại. Hôm nay lại không phải ngày gã ta hẹn, không ngờ tên đểu này lại tới.

Ba người trong phòng bao, tức giận, Lư Khoái Phi nhận ra một người trong số đó nói:

- Trưởng ban thư ký Tần…Xuyên.

Tần Xuyên có vẻ khó chịu nói:

- Lư Khoái Phi, anh làm vậy là có ý gì đây?

Lư Khoái Phi hơi sửng sốt, vừa nãy gã ta còn tưởng là chủ tịch của doanh nghiệp nào. Không ngờ là Trưởng ban thư ký của Thành ủy và hai người bạn nữa. Lúc Lư Khoái Phi đang muốn giải thích thì Đinh Hạo Thiên lập tức đứng ra khuyên giải nói:

- Thưa Trưởng ban thư ký Tần, ông Lư uống quá chén rồi.

Lư Khoái Phi nói cho cùng là người từng trải, gã ta đẩy Đinh Hạo Thiên ra, mặt dày nói:

- Ôi, thật ngại quá, thật ngại quá, thưa Trưởng ban thư ký, tới khéo không bằng tới đúng chỗ. Đã gặp nhau như vậy, vậy thì cùng dùng đi, cùng dùng nào.

Đinh Hạo Thiên vừa mới nhận ra Tần Xuyên, có chút yên lòng, vì thế ông ta cũng qua giảng hòa nói:

- Hóa ra các người quen nhau, vậy thì tốt quá. Hôm nay tôi mời. Mọi người cứ tùy ý nha.

Tần Xuyên là Trưởng ban thư ký mới tới, Đinh Hạo Thiên không muốn bỏ qua cơ hội lấy lòng lần này.

Trương Nhất Phàm cầm cái ly trên tay mình đặt ầm một cái lên bàn, nước ở trong ly dâng lên cao, hắn hừ một tiếng nói:

- Thật là kiêu ngạo quá đà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook