Chương 420: Ôn Nhã trở lại
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Ôi, cậu này thật là không hiểu đạo lý mà. Tôi đây là giữ thể diện cho Trưởng ban thư ký Tần mà mời mọi người ăn cơm, cũng không coi người ta ra gì rồi đó. Lư Khoái Phi nhìn qua Trương Nhất Phàm có vẻ ngồi rất là bình tĩnh ở đó, trong lòng có chút bất bình.
Trái lại Đinh Hạo Thiên khá tinh tường, nhìn thấy khí thế của người thanh niên này rất khá, ngồi ở chỗ đó giống như là một vị trí rất là cao vậy. Người này là ai vậy? Trong lòng Đinh Hạo Thiên đang suy xét.
Mắt nhìn qua người đẹp Ôn Nhã đang ngồi bên cạnh, thấy người ta vốn không để ý tới mình, không để ý ai cả mà ngồi uống trà.
- Ông Đinh, mau gọi nhân viên dọn thức ăn lên. Hôm nay tôi phải cùng Trưởng ban thư ký Tần uống vài ly với nhau. Tên Lư Khoái Phi da mặt thực sự quá dày. Trương Nhất Phàm nói ông ta vậy mà vẫn không tức giận. Ngược lại còn cười hì hì cứ thế mà nịnh hót.
Tần Xuyên hiểu được suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, hắn không muốn nói ra thân phận của mình. Nhưng tên Lư Khoái Phi này xuất hiện ở đây, thực sự làm người ta cảm thấy khó chịu. Vừa nãy còn ngang ngược, vậy mà nháy mắt đã thay đổi tươi cười chào đón, liên tục nịnh bợ.
Có lẽ Lư Khoái Phi tự nghĩ ở trong thành phố Song Giang ông ta cũng có chút thể diện, cũng không cần phải có người chào đón mà đã tự ý ngồi xuống. Người con gái đi theo sau ông ta cũng đi theo tới. Lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, Trương Nhất Phàm nói:
- Ông chủ à, chỗ ông không có bảo an sao?
Sắc mặt của Lư Khoái Phi lập tức thay đổi. Ở thành phố Song Giang lăn lộn đã lâu, cho dù là người của giới thương nhân hay là chính quyền ai mà không phải nể ông ta chứ? Mấy ngày trước lúc cùng Chủ tịch thành phố Bộ uống rượu, người ta cũng rất là nể mặt mình. Dù sao chủ tịch của công ty thị trường, nếu như thay là doanh nghiệp nhà nước trước kia, tốt xấu cũng cho là cấp cao.
Người trẻ tuổi trước mặt này không thức thời, Lư Khoái Phi làm sao cũng không đoán ra được thân phận của đối phương. Chẳng lẽ là bạn trong tỉnh của Trưởng ban thư ký Tần sao? Chỉ có điều Lư Khoái Phi vênh váo ở trong thành phố Song Giang lâu rồi, chưa bao giờ bị mất thể diện cả. Nghe câu nói này của Trương Nhất Phàm, tức giận hừ một tiếng nói:
- Không giữ thể diện thật là không biết xấu hổ.
Phù —— Trương Nhất Phàm đổ ly nước trong tay lên mặt của Lư Khoái Phi. Nước trà theo thế rơi đầy khắp khuôn mặt của ông ta, không ngừng rơi xuống.
- Cậu ——
Lư Khoái Phi đứng lên, tức giận đến run rẩy cả lên. Ông ta chỉ vào Trương Nhất Phàm, không nói được gì.
- Cút ——
Trương Nhất Phàm rống lên một tiếng, bỏ ly nước trà lên bàn. Đinh Hạo Thiên thấy tình thế này có vẻ không được cho lắm liền cười trừ nói:
- Thật tình xin lỗi, thật tình xin lỗi, tôi sẽ bảo ông ta ra ngay đây.
Sau đó kéo Lư Khoái Phi đi ra khỏi phòng bao.
Người phụ nữ xinh đẹp đó, cũng không dám lên tiếng, vội vàng ra theo sau. Tần xuyên nói lời xin lỗi với Trương Nhất Phàm:
- Thật tình xin lỗi Bí thư Trương, tên Lư Khoái Phi này thật là quá đáng.
- Mặc kẻ ông ta, ăn cơm đi nào.
Tần Xuyên gật gật đầu, gọi phục vụ dọn bữa lên.
Bên ngoài phòng bao, Lư Khoái Phi có vẻ rất tức giân, dường như không can tâm nói:
- Mẹ kiếp, thằng ranh đó rốt cuộc là ai chứ? Thật quá đáng mà.
Đinh Hạo Thiên sợ sẽ gặp chuyện nữa, liền suỵt một tiếng nói:
- Nói nhỏ thôi, nhỏ thôi.
Sau đó vội kéo ông ta tới phòng bao khác ở lầu hai. Sau khi bước vào phòng bao, ông ta đóng cửa lại.
- Ông Lư à, anh thật là điên rồi sao. Anh nghĩ người đi cùng với Trưởng ban thư ký thì là người thấp kém được hay sao hả?
- Cho dù là Bí thư Thành ủy thì làm sao chứ? Nhớ năm đó, không phải là do Bí thư cũ mời chúng tôi từ Tùng Hải tới, hắn có thể làm tới chức Bí thư Thành ủy sao? Lư Khoái Phi vẫn còn nhớ chuyện của năm đó.
Bởi vì nguyên quán của Vương Phú Nhân là ở Song Giang. Mười năm trước, tập đoàn Hoa Long chỉ là một doanh nghiệp chưa được nổi tiếng. Do một tay Bí thư cũ của thành phố Song Giang đích thân ra tay mời bọn người trong bộ máy chính quyền từ Tùng Hải tới thành phố Song Giang. Bí thư cũ ở thành phố Song Giang được mười năm, tập đoàn Hoa Long luôn là khách ngồi trên của Thành ủy.
Mà trong mười năm này, tập đoàn Hoa Long cũng từ một doanh nghiệp với giá trị sản lượng trung bình, từ từ mới có được quy mô như ngày hôm nay. Lư Khoái Phi vì tự đại, tất cả những thứ này chỉ có thể trách Ủy ban Nhân dân thành phố lúc đó. Hễ là doanh nghiệp do bí thư cũ đứng ra thu hút vào thì chỉ cần bọn họ đề xuất điều kiện thì cơ bản không có việc gì là không thể thỏa mãn cả.
Vì để phát triển kinh tế cho thành phố Song Giang, các lãnh đạo cũ trong bộ máy chính quyền của thành phố Song Giang có thể nói là đã hao tổn công sức, tính toán chu toàn.
Nhưng bọn họ đã quên mất bản sắc vốn có của thương nhân. Người đều như vậy cả, được voi đòi tiên. Đặc biệt là thương nhân, trong mặt này còn tính toán chi li hơn. Bây giờ Vương Phú Nhân đã đem việc lớn của công ty giao cho cậu cả Lư Khoái Phi xử lý cả. Một mình gã ở Thâm Quyến thành lâp một văn phòng đại diện. Từ đó Lư Khoái Phi đã trở nên ngang ngược hẳn lên.
Người như vậy, không đả kích đàng hoàng thì sẽ xảy ra chuyện. Trương Nhất Phàm không vừa mắt với ông ta, hất nguyên chén nước vào mặt ông ta. Trong phòng bao ở lầu hai, Lư Khoái Phi vẫn đang rất bất bình và tức giận. Vốn dĩ ông ta là một người thương gia rất ngạo mạn điên cuồng. Tại thành phố Song Giang bây giờ liên tục có thể hô mưa gọi gió, làm gì có chuyện phải chịu sự ấm ức đến vậy chứ?
Lư Khoái Phi kiêm luôn đại biểu hội đồng nhân dân thành phố. Cho dù ở chính quyền thành phố nói chuyện với Bộ Kiên Cố cũng rất là bình thường vui vẻ. Chỉ là người ta lúc đang vênh váo kiêu căng khó mà tránh khỏi vui quá hóa buồn. Ông ta quên mất là có một Bí thư Thành ủy mới tới.
Đinh Hạo Thiên suy đoán cả buổi trời, lấy điện thoại ra gọi cho người bạn làm ở cơ quan. Sau khi hỏi một số tình hình liên quan đến Bí thư Thành ủy vừa mới tới, sắc mặt của ông ta liền trở nên rất lạ.
Lư Khoái Phi nhìn ông ta nói:
- Sao rồi?
Đinh Hạo Thiên lẩm bẩm nói:
- Ông Lư à, lần này ông phạm đại tội rồi.
- Mà sao chứ?
Lư Khoái Phi vẫn không hiểu.
Đinh Hạo Thiên đứng dậy nói:
- Anh tự tìm cách mà cứu chữa đi, tôi hỏi thăm thử rồi. Người thanh niên lúc nãy, có lẽ chính là Bí thư Thành ủy mới tới đây đó.
- Ít nghĩ vẩn vơ đi, Bí thư Thành ủy thì sao chứ? Anh rể của tôi rất thân với Bí thư cũ. Miệng còn hôi sữa mẹ như hắn ta thì có gì đáng khiếp sợ chứ?
Lư Khoái Phi có vẻ không sao, phất phất tay, có chút khinh thường nói:
- Vẫn là câu nói đó, cho dù hắn ta là Bí thư Thành ủy ông đây cũng không có hứng, tống khứ đi cả đi! Tập đoàn Hoa Long là công ty thị trường lớn như vậy, đi đến đâu cũng là hàng nóng cả đấy.
Lư Khoái Phi nói được thật là nhẹ nhàng và khéo léo. Tâm trạng của Đinh Hạo Thiên ngày càng nặng nề. Cũng không biết tên Bí thư Trương này có hận mình hay không. Mình không thể so với tên súc sinh Lư Khoái Phi có phía trên nâng đỡ được. Mình chỉ là chủ của nhà hàng mà thôi.
Nghĩ đến đây, ông ta không còn tâm trạng mò mẫm trong đây với tên Lư Khoái Phi này liền nói:
- Các người tự chọn món đi, tôi đi ra ngoài một chút đây.
Đinh Hạo Thiên gọi phục vụ vào, một mình vội vàng đi lên lầu ba.
Ba người Trương Nhất Phàm đang ăn cơm. Chuyện xen vào lúc nãy làm cho Trương Nhất Phàm có vẻ không vui cho lắm. Nhưng mà hắn cũng không giằng co với vấn đề này. Làm trong quan trường bao nhiêu năm nay, biết được một số người có tiền thì tiêu xài phung phí bừa bãi. Bởi vì bọn họ bắt được nhược điểm của một số cán bộ, nên hành động càng không thể kiêng nể được.
Vốn dĩ bữa cơm này là để đón tiếp Ôn Nhã. Hắn không muốn nổi nóng, nhưng lại làm ra chuyện như thế này. Qua một hồi lâu, vẫn là Ôn Nhã làm bầu không khí sôi nổi hẳn lên, cô ta bưng ly lên mời hai người Trương Nhất Phàm.
Từ lời nói của Ôn Nhã biết được, lần này cô ta tới thành phố Song Giang để thay người ta làm việc. Trương Nhất Phàm liền cười, danh tiếng của Ôn Nhã ngày càng lớn không ngờ ngay cả thành phố Song Giang cũng có người biết được đại danh của cô ta.
Ôn Nhã ngại ngùng nói:
- Thì cũng là do bạn bè giới thiệu thôi, có danh tiếng gì đâu chứ.
Ở trong bàn ăn Tần Xuyên không nói gì cả. Bởi vì việc ồn ào lúc nãy thật là chẳng thoải mái gì cả. Cậu ta sợ mình sẽ tạo ấn tượng không tốt cho Trương Nhất Phàm. Làm ở huyện Sa bao nhiêu năm, vẫn không có tiến triển gì. Thật khó lắm mới đợi được Trương Nhất Phàm đến, cuối cùng cũng có được sự khen ngợi của lãnh đạo. Từ một thư ký nhỏ leo lên đến chức Trưởng ban thư ký như bây giờ. Chỉ cần làm không tốt thì sau khi vào Ủy viên thường vụ, thì ý nghĩa sẽ không giống nhau nữa.
Bởi vậy, cậu ta sợ nhất mình sẽ tạo ấn tượng xấu cho Trương Nhất Phàm. Lúc leo lên được nửa sườn núi lại bị đánh về lại nguyên hình, lăn trở lại dưới chân núi. Đây mới là bi kịch lớn nhất của đời người.
Dưới sự cố gắng của Ôn Nhã, không khí đã được sôi nổi lên rất nhiều. Đinh Hạo Thiên cầm ly đi vào nói:
- Chào Bí thư Trương và Trưởng ban thư ký Tần, Đinh Hạo Thiên hôm nay thật là có mắt như mù, nếu có đắc tội chỗ nào, có gì tha thứ cho. Ly rượu này tôi xin cạn trước vậy.
Đinh Hạo Thiên đưa ly rượu lên, không quản hai người họ phản ứng thế nào liền uống cạn. Sau đó cũng không biết hai người họ uống hay không uống dù sao thì rượu tôi đã kính, xin lỗi cũng đã nói rồi. Có lẽ Bí thư Trương đại nhân đại lượng, sẽ không để bụng chuyện này đâu.
Lúc ấy, Đinh Hạo Thiên không mong là Bí thư Trương sẽ nể mặt ông ta, mà chỉ cần người ta có thể bỏ qua chuyện của ngày hôm nay thì ông ta đã đốt nhang tạ ơn lắm rồi.
Quả nhiên rượu mà Trương Nhất Phàm để ở đó vẫn không hề động đậy. Đinh Hạo Thiên lau mồ hôi nói:
- Mọi người từ từ uống, tôi đi vào bếp kêu thêm hai món.
Thật ra Đinh Hạo Thiên cũng rất là khá. Tục ngữ có nói giơ cao đánh khẽ. Trương Nhất Phàm cho dù là không nể mặt ông ta đi chăng nữa, mà người ta đã kính rượu, đã xin lỗi rồi thì cũng không nên so đo với ông ta làm gì.
Nếu đường đường là một Bí thư thành ủy mà lại so đo với người ta, chẳng phải sẽ bị người đời cười chê hay sao?
Không bao lâu, quả nhiên phục vụ lại bưng thêm mấy món ăn tới. Có vẻ là món ăn đắt tiền nhất của làng chài Bắc Hải. Tên này ngay cả cá muối cũng dọn đến, Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Tần Xuyên à, bữa cơm này có lẽ sẽ phải xài mất tiền lương hai tháng của cậu rồi đó.
Tần Xuyên chỉ đành cười gượng nói:
- Không sao đâu ạ, cùng lắm thì xin chỉ thị của bà xã một chút, xài cạn tiền lương của tháng sau trước vậy.
Ôn Nhã mỉm cười nói:
- Hay là anh chính là đàn ông tốt sợ vợ duy nhất trên thế giới này hả? Anh họ của tôi khá đấy, rất có tiền đồ.
Tần Xuyên làm sao mà chịu đựng được câu nịnh hót này, lập tức nói:
- Nói đến người đàn ông tốt, thì tốt còn phải theo lãnh đạo học hỏi nhiều hơn. Tôi sao mà đủ một phần ngàn của Bí thư Trương chứ.
- Đồ nịnh bợ.
Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã hai người đồng thanh mắng cho một câu:
- Ôn Nhã tối nay ở đâu vậy?
Trương Nhất Phàm đột nhiên hỏi:
Tần Xuyên nói:
- Vẫn chưa tính tới nữa, tôi cũng không biết cô ấy thích ở đâu?
- Tôi không quen thuộc với thành phố Song Giang, các anh sắp xếp giúp đi.
Lúc Ôn Nhã nói, mắt nhìn vào mặt của Trương Nhất Phàm.
- Vậy thì ở khách sạn Song Giang đi. Là đơn vị thuộc Ủy ban nhân dân thành phố dù sao cũng an toàn hơn so với bên ngoài.
Trương Nhất Phàm nói dứt khoát, Tần Xuyên cũng không phản đối. Ôn Nhã hỏi lại một câu nói:
- Vậy các anh ở đâu?
- Tôi ở khách sạn Song Giang, Tần Xuyên ở trong tòa nhà Thành ủy.
- Vậy à!
Ba người họ ăn xong cơm, lúc đi ra tính tiền nhân viên phục vụ quán bar sống chết cũng không chịu đưa hóa đơn, nói là tiền đã có người trả rồi. Tần Xuyên hỏi cô ta là ai đã trả, cô ta nói ông chủ đã dặn vậy. Nói chung đã có người trả rồi, còn ai trả thì cô ta không biết.
Trương Nhất Phàm bỏ một ngàn đồng lên quầy rượu nói:
- Nói cho ông chủ của các người, lần sau chúng tôi còn tới nữa. Phần tiền này cứ để ở đây đi, nhiều hay ít thì lần sau tính tiếp.
Nhìn ba người họ đi xa, cô gái ở quầy rượu mới thấy lạ nói thầm:
- Người này thật kỳ lạ, nhiều tiền đến không biết vứt đâu hay sao? Đã nói là tính tiền rồi mà cứ phải trả là sao chứ.
Xe chạy tới trước cửa của khách sạn, phát hiện thấy nơi này ồn ào, bảo an cũng không quản nổi. Một chiếc xe Mercedes-Benz đậu ngay cửa, một tên đàn ông vô cùng lôi thôi, cùng với một người đàn bà chửi nhau rất ồn ào nói:
- Đồ tiện nhân, lại để tôi bắt được kẻ gian dâm, coi bà làm sao giải thích đây hả?
Trái lại Đinh Hạo Thiên khá tinh tường, nhìn thấy khí thế của người thanh niên này rất khá, ngồi ở chỗ đó giống như là một vị trí rất là cao vậy. Người này là ai vậy? Trong lòng Đinh Hạo Thiên đang suy xét.
Mắt nhìn qua người đẹp Ôn Nhã đang ngồi bên cạnh, thấy người ta vốn không để ý tới mình, không để ý ai cả mà ngồi uống trà.
- Ông Đinh, mau gọi nhân viên dọn thức ăn lên. Hôm nay tôi phải cùng Trưởng ban thư ký Tần uống vài ly với nhau. Tên Lư Khoái Phi da mặt thực sự quá dày. Trương Nhất Phàm nói ông ta vậy mà vẫn không tức giận. Ngược lại còn cười hì hì cứ thế mà nịnh hót.
Tần Xuyên hiểu được suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, hắn không muốn nói ra thân phận của mình. Nhưng tên Lư Khoái Phi này xuất hiện ở đây, thực sự làm người ta cảm thấy khó chịu. Vừa nãy còn ngang ngược, vậy mà nháy mắt đã thay đổi tươi cười chào đón, liên tục nịnh bợ.
Có lẽ Lư Khoái Phi tự nghĩ ở trong thành phố Song Giang ông ta cũng có chút thể diện, cũng không cần phải có người chào đón mà đã tự ý ngồi xuống. Người con gái đi theo sau ông ta cũng đi theo tới. Lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, Trương Nhất Phàm nói:
- Ông chủ à, chỗ ông không có bảo an sao?
Sắc mặt của Lư Khoái Phi lập tức thay đổi. Ở thành phố Song Giang lăn lộn đã lâu, cho dù là người của giới thương nhân hay là chính quyền ai mà không phải nể ông ta chứ? Mấy ngày trước lúc cùng Chủ tịch thành phố Bộ uống rượu, người ta cũng rất là nể mặt mình. Dù sao chủ tịch của công ty thị trường, nếu như thay là doanh nghiệp nhà nước trước kia, tốt xấu cũng cho là cấp cao.
Người trẻ tuổi trước mặt này không thức thời, Lư Khoái Phi làm sao cũng không đoán ra được thân phận của đối phương. Chẳng lẽ là bạn trong tỉnh của Trưởng ban thư ký Tần sao? Chỉ có điều Lư Khoái Phi vênh váo ở trong thành phố Song Giang lâu rồi, chưa bao giờ bị mất thể diện cả. Nghe câu nói này của Trương Nhất Phàm, tức giận hừ một tiếng nói:
- Không giữ thể diện thật là không biết xấu hổ.
Phù —— Trương Nhất Phàm đổ ly nước trong tay lên mặt của Lư Khoái Phi. Nước trà theo thế rơi đầy khắp khuôn mặt của ông ta, không ngừng rơi xuống.
- Cậu ——
Lư Khoái Phi đứng lên, tức giận đến run rẩy cả lên. Ông ta chỉ vào Trương Nhất Phàm, không nói được gì.
- Cút ——
Trương Nhất Phàm rống lên một tiếng, bỏ ly nước trà lên bàn. Đinh Hạo Thiên thấy tình thế này có vẻ không được cho lắm liền cười trừ nói:
- Thật tình xin lỗi, thật tình xin lỗi, tôi sẽ bảo ông ta ra ngay đây.
Sau đó kéo Lư Khoái Phi đi ra khỏi phòng bao.
Người phụ nữ xinh đẹp đó, cũng không dám lên tiếng, vội vàng ra theo sau. Tần xuyên nói lời xin lỗi với Trương Nhất Phàm:
- Thật tình xin lỗi Bí thư Trương, tên Lư Khoái Phi này thật là quá đáng.
- Mặc kẻ ông ta, ăn cơm đi nào.
Tần Xuyên gật gật đầu, gọi phục vụ dọn bữa lên.
Bên ngoài phòng bao, Lư Khoái Phi có vẻ rất tức giân, dường như không can tâm nói:
- Mẹ kiếp, thằng ranh đó rốt cuộc là ai chứ? Thật quá đáng mà.
Đinh Hạo Thiên sợ sẽ gặp chuyện nữa, liền suỵt một tiếng nói:
- Nói nhỏ thôi, nhỏ thôi.
Sau đó vội kéo ông ta tới phòng bao khác ở lầu hai. Sau khi bước vào phòng bao, ông ta đóng cửa lại.
- Ông Lư à, anh thật là điên rồi sao. Anh nghĩ người đi cùng với Trưởng ban thư ký thì là người thấp kém được hay sao hả?
- Cho dù là Bí thư Thành ủy thì làm sao chứ? Nhớ năm đó, không phải là do Bí thư cũ mời chúng tôi từ Tùng Hải tới, hắn có thể làm tới chức Bí thư Thành ủy sao? Lư Khoái Phi vẫn còn nhớ chuyện của năm đó.
Bởi vì nguyên quán của Vương Phú Nhân là ở Song Giang. Mười năm trước, tập đoàn Hoa Long chỉ là một doanh nghiệp chưa được nổi tiếng. Do một tay Bí thư cũ của thành phố Song Giang đích thân ra tay mời bọn người trong bộ máy chính quyền từ Tùng Hải tới thành phố Song Giang. Bí thư cũ ở thành phố Song Giang được mười năm, tập đoàn Hoa Long luôn là khách ngồi trên của Thành ủy.
Mà trong mười năm này, tập đoàn Hoa Long cũng từ một doanh nghiệp với giá trị sản lượng trung bình, từ từ mới có được quy mô như ngày hôm nay. Lư Khoái Phi vì tự đại, tất cả những thứ này chỉ có thể trách Ủy ban Nhân dân thành phố lúc đó. Hễ là doanh nghiệp do bí thư cũ đứng ra thu hút vào thì chỉ cần bọn họ đề xuất điều kiện thì cơ bản không có việc gì là không thể thỏa mãn cả.
Vì để phát triển kinh tế cho thành phố Song Giang, các lãnh đạo cũ trong bộ máy chính quyền của thành phố Song Giang có thể nói là đã hao tổn công sức, tính toán chu toàn.
Nhưng bọn họ đã quên mất bản sắc vốn có của thương nhân. Người đều như vậy cả, được voi đòi tiên. Đặc biệt là thương nhân, trong mặt này còn tính toán chi li hơn. Bây giờ Vương Phú Nhân đã đem việc lớn của công ty giao cho cậu cả Lư Khoái Phi xử lý cả. Một mình gã ở Thâm Quyến thành lâp một văn phòng đại diện. Từ đó Lư Khoái Phi đã trở nên ngang ngược hẳn lên.
Người như vậy, không đả kích đàng hoàng thì sẽ xảy ra chuyện. Trương Nhất Phàm không vừa mắt với ông ta, hất nguyên chén nước vào mặt ông ta. Trong phòng bao ở lầu hai, Lư Khoái Phi vẫn đang rất bất bình và tức giận. Vốn dĩ ông ta là một người thương gia rất ngạo mạn điên cuồng. Tại thành phố Song Giang bây giờ liên tục có thể hô mưa gọi gió, làm gì có chuyện phải chịu sự ấm ức đến vậy chứ?
Lư Khoái Phi kiêm luôn đại biểu hội đồng nhân dân thành phố. Cho dù ở chính quyền thành phố nói chuyện với Bộ Kiên Cố cũng rất là bình thường vui vẻ. Chỉ là người ta lúc đang vênh váo kiêu căng khó mà tránh khỏi vui quá hóa buồn. Ông ta quên mất là có một Bí thư Thành ủy mới tới.
Đinh Hạo Thiên suy đoán cả buổi trời, lấy điện thoại ra gọi cho người bạn làm ở cơ quan. Sau khi hỏi một số tình hình liên quan đến Bí thư Thành ủy vừa mới tới, sắc mặt của ông ta liền trở nên rất lạ.
Lư Khoái Phi nhìn ông ta nói:
- Sao rồi?
Đinh Hạo Thiên lẩm bẩm nói:
- Ông Lư à, lần này ông phạm đại tội rồi.
- Mà sao chứ?
Lư Khoái Phi vẫn không hiểu.
Đinh Hạo Thiên đứng dậy nói:
- Anh tự tìm cách mà cứu chữa đi, tôi hỏi thăm thử rồi. Người thanh niên lúc nãy, có lẽ chính là Bí thư Thành ủy mới tới đây đó.
- Ít nghĩ vẩn vơ đi, Bí thư Thành ủy thì sao chứ? Anh rể của tôi rất thân với Bí thư cũ. Miệng còn hôi sữa mẹ như hắn ta thì có gì đáng khiếp sợ chứ?
Lư Khoái Phi có vẻ không sao, phất phất tay, có chút khinh thường nói:
- Vẫn là câu nói đó, cho dù hắn ta là Bí thư Thành ủy ông đây cũng không có hứng, tống khứ đi cả đi! Tập đoàn Hoa Long là công ty thị trường lớn như vậy, đi đến đâu cũng là hàng nóng cả đấy.
Lư Khoái Phi nói được thật là nhẹ nhàng và khéo léo. Tâm trạng của Đinh Hạo Thiên ngày càng nặng nề. Cũng không biết tên Bí thư Trương này có hận mình hay không. Mình không thể so với tên súc sinh Lư Khoái Phi có phía trên nâng đỡ được. Mình chỉ là chủ của nhà hàng mà thôi.
Nghĩ đến đây, ông ta không còn tâm trạng mò mẫm trong đây với tên Lư Khoái Phi này liền nói:
- Các người tự chọn món đi, tôi đi ra ngoài một chút đây.
Đinh Hạo Thiên gọi phục vụ vào, một mình vội vàng đi lên lầu ba.
Ba người Trương Nhất Phàm đang ăn cơm. Chuyện xen vào lúc nãy làm cho Trương Nhất Phàm có vẻ không vui cho lắm. Nhưng mà hắn cũng không giằng co với vấn đề này. Làm trong quan trường bao nhiêu năm nay, biết được một số người có tiền thì tiêu xài phung phí bừa bãi. Bởi vì bọn họ bắt được nhược điểm của một số cán bộ, nên hành động càng không thể kiêng nể được.
Vốn dĩ bữa cơm này là để đón tiếp Ôn Nhã. Hắn không muốn nổi nóng, nhưng lại làm ra chuyện như thế này. Qua một hồi lâu, vẫn là Ôn Nhã làm bầu không khí sôi nổi hẳn lên, cô ta bưng ly lên mời hai người Trương Nhất Phàm.
Từ lời nói của Ôn Nhã biết được, lần này cô ta tới thành phố Song Giang để thay người ta làm việc. Trương Nhất Phàm liền cười, danh tiếng của Ôn Nhã ngày càng lớn không ngờ ngay cả thành phố Song Giang cũng có người biết được đại danh của cô ta.
Ôn Nhã ngại ngùng nói:
- Thì cũng là do bạn bè giới thiệu thôi, có danh tiếng gì đâu chứ.
Ở trong bàn ăn Tần Xuyên không nói gì cả. Bởi vì việc ồn ào lúc nãy thật là chẳng thoải mái gì cả. Cậu ta sợ mình sẽ tạo ấn tượng không tốt cho Trương Nhất Phàm. Làm ở huyện Sa bao nhiêu năm, vẫn không có tiến triển gì. Thật khó lắm mới đợi được Trương Nhất Phàm đến, cuối cùng cũng có được sự khen ngợi của lãnh đạo. Từ một thư ký nhỏ leo lên đến chức Trưởng ban thư ký như bây giờ. Chỉ cần làm không tốt thì sau khi vào Ủy viên thường vụ, thì ý nghĩa sẽ không giống nhau nữa.
Bởi vậy, cậu ta sợ nhất mình sẽ tạo ấn tượng xấu cho Trương Nhất Phàm. Lúc leo lên được nửa sườn núi lại bị đánh về lại nguyên hình, lăn trở lại dưới chân núi. Đây mới là bi kịch lớn nhất của đời người.
Dưới sự cố gắng của Ôn Nhã, không khí đã được sôi nổi lên rất nhiều. Đinh Hạo Thiên cầm ly đi vào nói:
- Chào Bí thư Trương và Trưởng ban thư ký Tần, Đinh Hạo Thiên hôm nay thật là có mắt như mù, nếu có đắc tội chỗ nào, có gì tha thứ cho. Ly rượu này tôi xin cạn trước vậy.
Đinh Hạo Thiên đưa ly rượu lên, không quản hai người họ phản ứng thế nào liền uống cạn. Sau đó cũng không biết hai người họ uống hay không uống dù sao thì rượu tôi đã kính, xin lỗi cũng đã nói rồi. Có lẽ Bí thư Trương đại nhân đại lượng, sẽ không để bụng chuyện này đâu.
Lúc ấy, Đinh Hạo Thiên không mong là Bí thư Trương sẽ nể mặt ông ta, mà chỉ cần người ta có thể bỏ qua chuyện của ngày hôm nay thì ông ta đã đốt nhang tạ ơn lắm rồi.
Quả nhiên rượu mà Trương Nhất Phàm để ở đó vẫn không hề động đậy. Đinh Hạo Thiên lau mồ hôi nói:
- Mọi người từ từ uống, tôi đi vào bếp kêu thêm hai món.
Thật ra Đinh Hạo Thiên cũng rất là khá. Tục ngữ có nói giơ cao đánh khẽ. Trương Nhất Phàm cho dù là không nể mặt ông ta đi chăng nữa, mà người ta đã kính rượu, đã xin lỗi rồi thì cũng không nên so đo với ông ta làm gì.
Nếu đường đường là một Bí thư thành ủy mà lại so đo với người ta, chẳng phải sẽ bị người đời cười chê hay sao?
Không bao lâu, quả nhiên phục vụ lại bưng thêm mấy món ăn tới. Có vẻ là món ăn đắt tiền nhất của làng chài Bắc Hải. Tên này ngay cả cá muối cũng dọn đến, Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Tần Xuyên à, bữa cơm này có lẽ sẽ phải xài mất tiền lương hai tháng của cậu rồi đó.
Tần Xuyên chỉ đành cười gượng nói:
- Không sao đâu ạ, cùng lắm thì xin chỉ thị của bà xã một chút, xài cạn tiền lương của tháng sau trước vậy.
Ôn Nhã mỉm cười nói:
- Hay là anh chính là đàn ông tốt sợ vợ duy nhất trên thế giới này hả? Anh họ của tôi khá đấy, rất có tiền đồ.
Tần Xuyên làm sao mà chịu đựng được câu nịnh hót này, lập tức nói:
- Nói đến người đàn ông tốt, thì tốt còn phải theo lãnh đạo học hỏi nhiều hơn. Tôi sao mà đủ một phần ngàn của Bí thư Trương chứ.
- Đồ nịnh bợ.
Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã hai người đồng thanh mắng cho một câu:
- Ôn Nhã tối nay ở đâu vậy?
Trương Nhất Phàm đột nhiên hỏi:
Tần Xuyên nói:
- Vẫn chưa tính tới nữa, tôi cũng không biết cô ấy thích ở đâu?
- Tôi không quen thuộc với thành phố Song Giang, các anh sắp xếp giúp đi.
Lúc Ôn Nhã nói, mắt nhìn vào mặt của Trương Nhất Phàm.
- Vậy thì ở khách sạn Song Giang đi. Là đơn vị thuộc Ủy ban nhân dân thành phố dù sao cũng an toàn hơn so với bên ngoài.
Trương Nhất Phàm nói dứt khoát, Tần Xuyên cũng không phản đối. Ôn Nhã hỏi lại một câu nói:
- Vậy các anh ở đâu?
- Tôi ở khách sạn Song Giang, Tần Xuyên ở trong tòa nhà Thành ủy.
- Vậy à!
Ba người họ ăn xong cơm, lúc đi ra tính tiền nhân viên phục vụ quán bar sống chết cũng không chịu đưa hóa đơn, nói là tiền đã có người trả rồi. Tần Xuyên hỏi cô ta là ai đã trả, cô ta nói ông chủ đã dặn vậy. Nói chung đã có người trả rồi, còn ai trả thì cô ta không biết.
Trương Nhất Phàm bỏ một ngàn đồng lên quầy rượu nói:
- Nói cho ông chủ của các người, lần sau chúng tôi còn tới nữa. Phần tiền này cứ để ở đây đi, nhiều hay ít thì lần sau tính tiếp.
Nhìn ba người họ đi xa, cô gái ở quầy rượu mới thấy lạ nói thầm:
- Người này thật kỳ lạ, nhiều tiền đến không biết vứt đâu hay sao? Đã nói là tính tiền rồi mà cứ phải trả là sao chứ.
Xe chạy tới trước cửa của khách sạn, phát hiện thấy nơi này ồn ào, bảo an cũng không quản nổi. Một chiếc xe Mercedes-Benz đậu ngay cửa, một tên đàn ông vô cùng lôi thôi, cùng với một người đàn bà chửi nhau rất ồn ào nói:
- Đồ tiện nhân, lại để tôi bắt được kẻ gian dâm, coi bà làm sao giải thích đây hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.