Chương 744: Nịnh bợ
Tây Lâu Nguyệt
26/08/2013
Phụ nữ có tâm hồn yếu mềm, có điều cô nói với ý chí sắt đá, tuyệt tình tuyệt nghĩa, thật ra tâm hồn của họ rất yếu đuối giống như thuỷ tinh, rất dễ vỡ.
Tâm hồn của Đổng Tiểu Phàm, vĩnh viễn được làm bằng nước.
Cô quyết định đem chuyện này chôn kín trong lòng, muốn Trương Nhất Phàm từ từ biết được. Bởi vậy, cô mới đặt ra lời hẹn ước ba năm này.
Ba năm, đủ để làm thay đổi rất nhiều người và nhiều việc, trong ba năm đó cũng có thể khiến cho mình, bình tĩnh trở lại, chuyên tâm vào việc tiếp nhận sự nghiệp mười mấy năm tâm huyết của mẹ. Với một công ty lớn như thế, Đổng Tiểu Phàm bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình đã có được gần mười mấy tỉ đô la Mỹ, đúng là xứng với tên Tiểu phú bà.
Trên đời này, không có việc gì không công bằng, cũng không có chuyện gì muốn là có, rất nhiều việc con người không biết đến. Như Đổng Tiểu Phàm mới sinh ra đã có ưu thế, làm chết bao nhiêu người hâm mộ.
Vẻ bề ngoài xinh đẹp, phong độ, gia thế, thân phận, địa vị, của cải của một đời người phụ nữ, nhất định Đổng Tiểu Phàm là một người không tầm thường. Thậm chí Trương Nhất Phàm cũng không thể tưởng tượng ra, đúng là ba năm không dài không ngắn, ở đây Đổng Tiểu Phàm đã trở nên giàu có, thay da đổi thịt, phá kén thành bướm, trở thành một thương gia buôn bán sáng chói trên toàn thế giới.
Nhưng lần bắt tay đó với chị Hà Tiêu Tiêu, đã xảy ra một cơn bão tài chính chấn động lòng người, đã nhanh chóng nuốt sống các công ty trên thị trường nước Mỹ. Đó để sau hãy nói, vả lại đánh giá cũng không có đề cập tới.
Ở thành phố Vĩnh Lâm, rất nhiều người cảm thấy, Bí thư Trương trở nên khá trầm lặng, đặc biệt nghiêm túc. Bởi vậy có người đoán, chắc sắp tới lại có cơn bão táp nào nữa đây. Đúng vậy, Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị để đối phó với một cơn lốc mới, để làm thay đổi hoàn toàn Vĩnh Lâm này.
Tống Hạo Thiên đã tới, khiêu khích hắn.
Làm người phải mạnh mẽ, cứng rắn, khiến đối thủ phải khuất phục, và sụp đổ. Mình đường đường là Bí thư Thành uỷ, không cần phải coi sắc mặt của y, đã làm được đến chức Giám đốc Sở, phải có cá tính của mình, không được gió thổi chiều nào xuôi chiều đó.
Bởi vậy, Hội nghị chiều nay, Trương Nhất Phàm nói rất kiên quyết. Bởi vì Quỹ xoá đói nghèo đã đạt tới bốn mươi triệu, Trương Nhất Phàm phải nhân cơ hội này, đem Quỹ xoá đói giảm nghèo dùng đúng chỗ. Bởi vậy, những ứng cử viên cho Quỹ xoá đói giảm nghèo này, lại xuất hiện.
Thật ra Ô Dật Long rất biết điều, khoản tiền này không có liên quan đến mình, nên ông ta thà bớt một chuyện thay vì ôm thêm một chuyện, tuỳ Trương Nhất Phàm quyết định. Hơn nữa ông ta cũng biết, Trương Nhất Phàm tuyệt đối không cho kẻ nào có thể đụng tới khoản tiền này.
Từ đầu đến cuối, từ lúc tài khoản của Quỹ thành lập, nay đã lên được bốn mươi mấy triệu, số tiền đó không có liên quan đến Ô Dật Long.
Mà làm chủ nhiệm văn phòng xoá đói giảm nghèo, phải cố hết sức để không nịnh hót, bởi vậy rất nhiều người tránh né. Đương nhiên, cũng có một số người thấy có cơ hội vụng trộm sau lưng. Đây là một cơ hội tốt, làm xong rồi, tuyệt đối có thể tiến thêm bước nữa. Còn làm không xong, hậu quả khó lường, vì vậy Ô Dật Long không cho phép người của mình nhúng tay.
Theo lý thuyết, Văn phòng xoá đói giảm nghèo chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của Thành uỷ, đem tiền của Quỹ xoá đói giảm nghèo xây dựng trường học cho người nghèo và làm báo cáo tình hình thực tế, tiến hành kế hoạch cho vay đúng hạn, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng làm như vậy, thì rất mất công, phải đích thân đến hiện trường, thăm hỏi mọi người, để có thể nắm được tình hình thực tế, sau đó đem tình hình đó về Thành uỷ, cùng mọi người thảo luận trên Hội nghị, phải được sự đồng ý ký tên của Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Ô, khoản tiền này mới có thể cho vay.
Sau khi cho vay, còn phải theo dõi, quan sát mỗi một số tiền, xem có sử dụng đúng chỗ chưa, mỗi khoản tiền dùng với một mục đích khác nhau đúng chưa. Đó đều là việc phải làm của văn phòng Xoá đói giảm nghèo.
Các quy định này hết sức chặt chẽ, trên cơ bản không có chỗ nào có thể lọt qua. Hơn nữa tất cả dữ liệu, còn được quay phim chụp hình lại, để thể hiện được điều quan trọng trong việc giúp đỡ người nghèo.
Sở dĩ chuyện này không đạt được kết quả tốt, chính là vì Chủ nhiệm của văn phòng xoá đói giảm nghèo không có quyền hành trong tài chính, mà Chu Bân có thể không lo việc này, cho thấy sự quyết tâm của Bí thư Trương.
Bởi vậy, rất nhanh y đã tìm được Dương Lăng Vân, vì tình bạn của hai người, Dương Lăng Vân đã nói tốt cho y với Bí thư Trương, đồng thời cũng nhắc đến tên của mình.
Dương Lăng Vân vừa mới là Uỷ viên thường vụ, ít nhất cũng có quyềnphát biểu trên Hội nghị. Lúc anh ta nhắc đến tên Chu Bân, không ngờ Ô Dật Long phản đối, lúc ấy Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, chẳng lẽ Chu Bân đã làm mất lòng Ô Dật Long? Trong rất nhiều người đề cử, ông ta chỉ phản đối Chu Bân.
Sau cuộc họp, Chu Bân nghe được tin này, đương nhiên trong lòng hiểu được ý nghĩ của Ô Dật Long. Có thể nói ý nghĩ này tình cờ mà trùng hợp với mình. Ô Dật Long vừa làm cho Trương Nhất Phàm nghi ngờ mối quan hệ của hai người, vừa có thể ngăn cản Chu Bân kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm của Văn phòng xoá đói giảm nghèo.
Dĩ nhiên hắn không biết được nguyên nhân chính của việc Chu Bân xuống nông thôn, mà sợ hắn hiểu sai về tình hình của mình đối với Thành uỷ.
Việc Chu Bân lo lắng chính là, nếu Bí thư Trương biết mình và Ô Dật Long lén lút cấu kết, để lộ ra ý đồ của Thành uỷ, đem nhất cử nhất động hàng ngày của Bí thư Trương, nói cho Ô Dật Long biết, y sẽ xong đời.
Bởi vậy, y tìm đủ mọi cách để có cơ hội, được điều đi Văn phòng Thành uỷ, không ngờ Ô Dật Long ngang nhiên phản đối trên Hội nghị.
Ngay lúc đó Chu Bân nổi điên, khổ nổi không có chỗ để mà trút giận.
Buổi tối, y tìm được cơ hội, nói vợ mua nhiều đồ ăn, và hai bình rượu tốt, y muốn qua nhà Bí thư Trương ăn cơm. Đương nhiên, y không quên rủ thêm Dương Lăng Vân. Cơ hội nịnh bợ này, bỏ qua lời nói của Dương Lăng Vân, chắc chắn y sẽ tìm được cách.
Từ khi Đổng Tiểu Phàm bỏ đi, Trương Nhất Phàm vẫn chưa hề ra ngoài ăn cơm. Hôm nay tan ca, lúc Đằng Phi và lão Trần định đi về, Chu Bân và Dương Lăng Vân đã đi tới trước cửa. Trong tay hai người cầm rất nhiều đồ ăn, còn có hai bình rượu.
Hai người đều biết Bí thư Trương không nhận lễ vật, nhưng ăn cơm không được coi là lễ vật, hơn nữa lại không có vật gì quý giá, ngoại trừ một chút đồ ăn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Các anh đến đây làm gì?
Chu Bân cười trả lời:
- Vợ không có ở nhà, đến đây để cùng ăn cơm với anh.
Với lý do này, làm cho Trương Nhất Phàm không thể chối từ. Tuy nhiên trong lòng hắn biết được, hai người vợ đều không có ở nhà? Chẳng lẽ bọn họ dùng chung một bà vợ sao?
Ba người đàn ông ngồi trong phòng khách, Chu Bân đưa đồ ăn cho Thôi Hồng Anh.
Chu Bân vừa ngồi xuống, Thôi Hồng Anh từ trong bếp la lên:
- Ai da!! Tôi sẽ không làm con ba ba này đâu!
Chu Bân đứng lên cười hì hì,
- Để tôi làm cho! Em phụ giúp tôi một tay.
Trương Nhất Phàm có vẻ không tin,
- Anh cũng biết nấu ăn?
Chu Bân cười một cách thần bí,
- Biết hay không, chút nữa mọi người sẽ biết.
Trương Nhất Phàm đi vào nhà bếp xem, nhiều đồ ăn như vậy, mấy người chúng ta cũng ăn không hết, Chu Bân, anh làm sao vậy, thật là lãng phí. Hay là gọi Đằng Phi và lão Trần cùng đến, để năm người bọn ta cùng tụ họp tại bàn này.
Dương Lăng Vân lập tức cầm điện thoại lên,
- Để tôi gọi.
- Lão Trần, thư ký Đằng có đi chung với ông không? Quay về đi, đến nhà Bí thư Trương ăn cơm, đúng, ông cũng cùng đến. À, ở dưới lầu mua thêm hai bộ bài.
Vốn dĩ Đằng Phi và lão Trần định ra ngoài ăn cơm, nhận được cuộc gọi của Dương Lăng Vân, nửa ngày mà lão Trần vẫn không thể hiểu, qua nhà Bí thư Trương ăn cơm? Coi sao được?
Ông ta hỏi Đằng Phi, Tôi nên mua cái gì để qua bên đó đây?
Đằng Phi nói không cần, Bí thư Trương không phải không biết, chỉ nghe Trưởng ban thư ký Dương, kêu mua bộ bài thôi!
Qua nhà lãnh đạo ăn cơm, sao lại đi bằng hai tay không, trong lòng lão Trần lo lắng không yên. Nhưng nhìn thấy bộ dạng thoải mái của Đằng Phi, lão Trần chỉ biết đi theo.
Sau khi vào nhà, thấy Chu Bân đang làm đồ ăn trong nhà bếp, lão Trần hoảng sợ, như vậy cũng được sao, đường đường là Chủ nhiệm văn phòng phải đích thân xuống bếp, hôm nay là ngày gì vậy? Không phải là sinh nhật của Bí thư Trương ấy chứ? Ông ta lập tức đi tới giúp đỡ.
- Để tôi giúp!
Chu Bân nói:
- Nhiệm vụ chính của ông hôm nay là đánh bài cùng Bí thư Trương, chuyện bữa cơm thì mọi người khỏi lo, lúc đồ ăn chín rồi tôi sẽ gọi.
Bốn người ngồi chơi đánh bài ở phòng khách, Chu Bân và Thôi Hồng Anh rất bận rộn trong bếp.
Chơi đánh bài như vậy, trong lòng lão Trần vẫn cảm thấy, đúng là không được tự nhiên. Ngày hôm qua bạn già còn nói, để ông ta nhắc tới Bí thư Trương, mình muốn đứa con sau khi tốt nghiệp, có thể giữ một chức vụ.
Vì thế hai người đã nói đến vấn đề biếu quà, đưa mấy vạn? Xấp xỉ một vạn, người ta không thèm nhìn, còn ba vạn năm vạn, lại không có.
Nhìn thấy Chu Bân ở trong bếp đích thân nấu nướng, lão Trần thầm nghĩ Chu Bân này nịnh bợ thật sự rất giỏi không ngờ đến nhà, một cán bộ, đích thân xuống bếp, có thể làm như vậy, thật sự là không đơn giản!
Chơi hơn một tiếng đồng hồ, Trương Nhất Phàm thấy Chu Bân đang đứng đằng sau mình cười hì hì, hắn liền hỏi:
- Cơm nước sao rồi?
Chu Bân nói:
- Đang chờ mọi người đánh xong bàn này nè.
Lần này, vận may của Trương Nhất Phàm không tệ, tiêu diệt hết ba người. Trong lúc dọn dẹp có vài người cười hì hì, Thôi Hồng Anh và Chu Bân mang đồ ăn lên, ngay cả Trương Nhất Phàm cũng không khỏi tán thưởng,
- Chu Bân, trước kia anh làm đầu bếp hả?
Tay nghề của Chu Bân, quả thật không tệ, toàn bộ các hương vị đều có, làm người ta nhìn thôi cũng muốn chảy nước miếng. Chu Bân mỉm cười,
- Bí thư Trương quá khen, tôi cũng không dám nhận công, kỳ thật đa số đều do Hồng Anh làm, tôi chỉ làm có hai món này.
Y chỉ vào thịt kho tàu con ba ba, còn có thịt kho tàu móng heo, nhất là thịt kho tàu móng heo, vừa hồng vừa cay, tiêu chuẩn của thức ăn ở Hồ Nam.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy lão Trần trong lòng không yên, lấy bình rượu cho ông,
- Lão Trần, ông rót rượu đi! Đêm nay ông uống ít thôi, còn phải lái xe.
Được Bí thư Trương quan tâm, lão Trần xúc động, hận không thể lấy trái tim cháy bỏng ra, để đưa cho Bí thư Trương.
Tâm hồn của Đổng Tiểu Phàm, vĩnh viễn được làm bằng nước.
Cô quyết định đem chuyện này chôn kín trong lòng, muốn Trương Nhất Phàm từ từ biết được. Bởi vậy, cô mới đặt ra lời hẹn ước ba năm này.
Ba năm, đủ để làm thay đổi rất nhiều người và nhiều việc, trong ba năm đó cũng có thể khiến cho mình, bình tĩnh trở lại, chuyên tâm vào việc tiếp nhận sự nghiệp mười mấy năm tâm huyết của mẹ. Với một công ty lớn như thế, Đổng Tiểu Phàm bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình đã có được gần mười mấy tỉ đô la Mỹ, đúng là xứng với tên Tiểu phú bà.
Trên đời này, không có việc gì không công bằng, cũng không có chuyện gì muốn là có, rất nhiều việc con người không biết đến. Như Đổng Tiểu Phàm mới sinh ra đã có ưu thế, làm chết bao nhiêu người hâm mộ.
Vẻ bề ngoài xinh đẹp, phong độ, gia thế, thân phận, địa vị, của cải của một đời người phụ nữ, nhất định Đổng Tiểu Phàm là một người không tầm thường. Thậm chí Trương Nhất Phàm cũng không thể tưởng tượng ra, đúng là ba năm không dài không ngắn, ở đây Đổng Tiểu Phàm đã trở nên giàu có, thay da đổi thịt, phá kén thành bướm, trở thành một thương gia buôn bán sáng chói trên toàn thế giới.
Nhưng lần bắt tay đó với chị Hà Tiêu Tiêu, đã xảy ra một cơn bão tài chính chấn động lòng người, đã nhanh chóng nuốt sống các công ty trên thị trường nước Mỹ. Đó để sau hãy nói, vả lại đánh giá cũng không có đề cập tới.
Ở thành phố Vĩnh Lâm, rất nhiều người cảm thấy, Bí thư Trương trở nên khá trầm lặng, đặc biệt nghiêm túc. Bởi vậy có người đoán, chắc sắp tới lại có cơn bão táp nào nữa đây. Đúng vậy, Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị để đối phó với một cơn lốc mới, để làm thay đổi hoàn toàn Vĩnh Lâm này.
Tống Hạo Thiên đã tới, khiêu khích hắn.
Làm người phải mạnh mẽ, cứng rắn, khiến đối thủ phải khuất phục, và sụp đổ. Mình đường đường là Bí thư Thành uỷ, không cần phải coi sắc mặt của y, đã làm được đến chức Giám đốc Sở, phải có cá tính của mình, không được gió thổi chiều nào xuôi chiều đó.
Bởi vậy, Hội nghị chiều nay, Trương Nhất Phàm nói rất kiên quyết. Bởi vì Quỹ xoá đói nghèo đã đạt tới bốn mươi triệu, Trương Nhất Phàm phải nhân cơ hội này, đem Quỹ xoá đói giảm nghèo dùng đúng chỗ. Bởi vậy, những ứng cử viên cho Quỹ xoá đói giảm nghèo này, lại xuất hiện.
Thật ra Ô Dật Long rất biết điều, khoản tiền này không có liên quan đến mình, nên ông ta thà bớt một chuyện thay vì ôm thêm một chuyện, tuỳ Trương Nhất Phàm quyết định. Hơn nữa ông ta cũng biết, Trương Nhất Phàm tuyệt đối không cho kẻ nào có thể đụng tới khoản tiền này.
Từ đầu đến cuối, từ lúc tài khoản của Quỹ thành lập, nay đã lên được bốn mươi mấy triệu, số tiền đó không có liên quan đến Ô Dật Long.
Mà làm chủ nhiệm văn phòng xoá đói giảm nghèo, phải cố hết sức để không nịnh hót, bởi vậy rất nhiều người tránh né. Đương nhiên, cũng có một số người thấy có cơ hội vụng trộm sau lưng. Đây là một cơ hội tốt, làm xong rồi, tuyệt đối có thể tiến thêm bước nữa. Còn làm không xong, hậu quả khó lường, vì vậy Ô Dật Long không cho phép người của mình nhúng tay.
Theo lý thuyết, Văn phòng xoá đói giảm nghèo chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của Thành uỷ, đem tiền của Quỹ xoá đói giảm nghèo xây dựng trường học cho người nghèo và làm báo cáo tình hình thực tế, tiến hành kế hoạch cho vay đúng hạn, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng làm như vậy, thì rất mất công, phải đích thân đến hiện trường, thăm hỏi mọi người, để có thể nắm được tình hình thực tế, sau đó đem tình hình đó về Thành uỷ, cùng mọi người thảo luận trên Hội nghị, phải được sự đồng ý ký tên của Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Ô, khoản tiền này mới có thể cho vay.
Sau khi cho vay, còn phải theo dõi, quan sát mỗi một số tiền, xem có sử dụng đúng chỗ chưa, mỗi khoản tiền dùng với một mục đích khác nhau đúng chưa. Đó đều là việc phải làm của văn phòng Xoá đói giảm nghèo.
Các quy định này hết sức chặt chẽ, trên cơ bản không có chỗ nào có thể lọt qua. Hơn nữa tất cả dữ liệu, còn được quay phim chụp hình lại, để thể hiện được điều quan trọng trong việc giúp đỡ người nghèo.
Sở dĩ chuyện này không đạt được kết quả tốt, chính là vì Chủ nhiệm của văn phòng xoá đói giảm nghèo không có quyền hành trong tài chính, mà Chu Bân có thể không lo việc này, cho thấy sự quyết tâm của Bí thư Trương.
Bởi vậy, rất nhanh y đã tìm được Dương Lăng Vân, vì tình bạn của hai người, Dương Lăng Vân đã nói tốt cho y với Bí thư Trương, đồng thời cũng nhắc đến tên của mình.
Dương Lăng Vân vừa mới là Uỷ viên thường vụ, ít nhất cũng có quyềnphát biểu trên Hội nghị. Lúc anh ta nhắc đến tên Chu Bân, không ngờ Ô Dật Long phản đối, lúc ấy Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, chẳng lẽ Chu Bân đã làm mất lòng Ô Dật Long? Trong rất nhiều người đề cử, ông ta chỉ phản đối Chu Bân.
Sau cuộc họp, Chu Bân nghe được tin này, đương nhiên trong lòng hiểu được ý nghĩ của Ô Dật Long. Có thể nói ý nghĩ này tình cờ mà trùng hợp với mình. Ô Dật Long vừa làm cho Trương Nhất Phàm nghi ngờ mối quan hệ của hai người, vừa có thể ngăn cản Chu Bân kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm của Văn phòng xoá đói giảm nghèo.
Dĩ nhiên hắn không biết được nguyên nhân chính của việc Chu Bân xuống nông thôn, mà sợ hắn hiểu sai về tình hình của mình đối với Thành uỷ.
Việc Chu Bân lo lắng chính là, nếu Bí thư Trương biết mình và Ô Dật Long lén lút cấu kết, để lộ ra ý đồ của Thành uỷ, đem nhất cử nhất động hàng ngày của Bí thư Trương, nói cho Ô Dật Long biết, y sẽ xong đời.
Bởi vậy, y tìm đủ mọi cách để có cơ hội, được điều đi Văn phòng Thành uỷ, không ngờ Ô Dật Long ngang nhiên phản đối trên Hội nghị.
Ngay lúc đó Chu Bân nổi điên, khổ nổi không có chỗ để mà trút giận.
Buổi tối, y tìm được cơ hội, nói vợ mua nhiều đồ ăn, và hai bình rượu tốt, y muốn qua nhà Bí thư Trương ăn cơm. Đương nhiên, y không quên rủ thêm Dương Lăng Vân. Cơ hội nịnh bợ này, bỏ qua lời nói của Dương Lăng Vân, chắc chắn y sẽ tìm được cách.
Từ khi Đổng Tiểu Phàm bỏ đi, Trương Nhất Phàm vẫn chưa hề ra ngoài ăn cơm. Hôm nay tan ca, lúc Đằng Phi và lão Trần định đi về, Chu Bân và Dương Lăng Vân đã đi tới trước cửa. Trong tay hai người cầm rất nhiều đồ ăn, còn có hai bình rượu.
Hai người đều biết Bí thư Trương không nhận lễ vật, nhưng ăn cơm không được coi là lễ vật, hơn nữa lại không có vật gì quý giá, ngoại trừ một chút đồ ăn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Các anh đến đây làm gì?
Chu Bân cười trả lời:
- Vợ không có ở nhà, đến đây để cùng ăn cơm với anh.
Với lý do này, làm cho Trương Nhất Phàm không thể chối từ. Tuy nhiên trong lòng hắn biết được, hai người vợ đều không có ở nhà? Chẳng lẽ bọn họ dùng chung một bà vợ sao?
Ba người đàn ông ngồi trong phòng khách, Chu Bân đưa đồ ăn cho Thôi Hồng Anh.
Chu Bân vừa ngồi xuống, Thôi Hồng Anh từ trong bếp la lên:
- Ai da!! Tôi sẽ không làm con ba ba này đâu!
Chu Bân đứng lên cười hì hì,
- Để tôi làm cho! Em phụ giúp tôi một tay.
Trương Nhất Phàm có vẻ không tin,
- Anh cũng biết nấu ăn?
Chu Bân cười một cách thần bí,
- Biết hay không, chút nữa mọi người sẽ biết.
Trương Nhất Phàm đi vào nhà bếp xem, nhiều đồ ăn như vậy, mấy người chúng ta cũng ăn không hết, Chu Bân, anh làm sao vậy, thật là lãng phí. Hay là gọi Đằng Phi và lão Trần cùng đến, để năm người bọn ta cùng tụ họp tại bàn này.
Dương Lăng Vân lập tức cầm điện thoại lên,
- Để tôi gọi.
- Lão Trần, thư ký Đằng có đi chung với ông không? Quay về đi, đến nhà Bí thư Trương ăn cơm, đúng, ông cũng cùng đến. À, ở dưới lầu mua thêm hai bộ bài.
Vốn dĩ Đằng Phi và lão Trần định ra ngoài ăn cơm, nhận được cuộc gọi của Dương Lăng Vân, nửa ngày mà lão Trần vẫn không thể hiểu, qua nhà Bí thư Trương ăn cơm? Coi sao được?
Ông ta hỏi Đằng Phi, Tôi nên mua cái gì để qua bên đó đây?
Đằng Phi nói không cần, Bí thư Trương không phải không biết, chỉ nghe Trưởng ban thư ký Dương, kêu mua bộ bài thôi!
Qua nhà lãnh đạo ăn cơm, sao lại đi bằng hai tay không, trong lòng lão Trần lo lắng không yên. Nhưng nhìn thấy bộ dạng thoải mái của Đằng Phi, lão Trần chỉ biết đi theo.
Sau khi vào nhà, thấy Chu Bân đang làm đồ ăn trong nhà bếp, lão Trần hoảng sợ, như vậy cũng được sao, đường đường là Chủ nhiệm văn phòng phải đích thân xuống bếp, hôm nay là ngày gì vậy? Không phải là sinh nhật của Bí thư Trương ấy chứ? Ông ta lập tức đi tới giúp đỡ.
- Để tôi giúp!
Chu Bân nói:
- Nhiệm vụ chính của ông hôm nay là đánh bài cùng Bí thư Trương, chuyện bữa cơm thì mọi người khỏi lo, lúc đồ ăn chín rồi tôi sẽ gọi.
Bốn người ngồi chơi đánh bài ở phòng khách, Chu Bân và Thôi Hồng Anh rất bận rộn trong bếp.
Chơi đánh bài như vậy, trong lòng lão Trần vẫn cảm thấy, đúng là không được tự nhiên. Ngày hôm qua bạn già còn nói, để ông ta nhắc tới Bí thư Trương, mình muốn đứa con sau khi tốt nghiệp, có thể giữ một chức vụ.
Vì thế hai người đã nói đến vấn đề biếu quà, đưa mấy vạn? Xấp xỉ một vạn, người ta không thèm nhìn, còn ba vạn năm vạn, lại không có.
Nhìn thấy Chu Bân ở trong bếp đích thân nấu nướng, lão Trần thầm nghĩ Chu Bân này nịnh bợ thật sự rất giỏi không ngờ đến nhà, một cán bộ, đích thân xuống bếp, có thể làm như vậy, thật sự là không đơn giản!
Chơi hơn một tiếng đồng hồ, Trương Nhất Phàm thấy Chu Bân đang đứng đằng sau mình cười hì hì, hắn liền hỏi:
- Cơm nước sao rồi?
Chu Bân nói:
- Đang chờ mọi người đánh xong bàn này nè.
Lần này, vận may của Trương Nhất Phàm không tệ, tiêu diệt hết ba người. Trong lúc dọn dẹp có vài người cười hì hì, Thôi Hồng Anh và Chu Bân mang đồ ăn lên, ngay cả Trương Nhất Phàm cũng không khỏi tán thưởng,
- Chu Bân, trước kia anh làm đầu bếp hả?
Tay nghề của Chu Bân, quả thật không tệ, toàn bộ các hương vị đều có, làm người ta nhìn thôi cũng muốn chảy nước miếng. Chu Bân mỉm cười,
- Bí thư Trương quá khen, tôi cũng không dám nhận công, kỳ thật đa số đều do Hồng Anh làm, tôi chỉ làm có hai món này.
Y chỉ vào thịt kho tàu con ba ba, còn có thịt kho tàu móng heo, nhất là thịt kho tàu móng heo, vừa hồng vừa cay, tiêu chuẩn của thức ăn ở Hồ Nam.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy lão Trần trong lòng không yên, lấy bình rượu cho ông,
- Lão Trần, ông rót rượu đi! Đêm nay ông uống ít thôi, còn phải lái xe.
Được Bí thư Trương quan tâm, lão Trần xúc động, hận không thể lấy trái tim cháy bỏng ra, để đưa cho Bí thư Trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.