Chương 672: Tâng bốc không phải kẻ gian thì là kẻ trộm
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Sau khi từ Hồng Kông trở về, Trương Nhất Phàm lại trở về với quỹ đạo sinh hoạt bình thường.
Buổi chiều cùng ngày, Hồ Lôi lại theo hắn cùng trở về Vĩnh Lâm, sau đó gọi thêm Liễu Hải, cả ba người cùng ngồi ở trong phòng riêng nói chuyện phiếm, bàn bạc bước tiếp của kế hoạch.
Đối với chuyến hành trình tới Hồng Kông lần này có một chút gì hơi tiếc nuối. Hồ Lôi như trút giận, bất bình mắng Âu Dương Kiến Thành,
- Gã khốn khiếp này, cũng thiếu đạo đức quá. Nếu tôi là gã, những ngày hạnh phúc như từ Địa ngục đến Thiên đường, không biết có bao nhiêu vui vẻ, gã không ngờ lại tự hủy tương lai, làm ra những chuyện không bằng cầm thú này.
- Nghĩ đến thấy thương tâm nhất vẫn là Lý Tuệ Hoa, năm đó bất chấp gả cho gã, có lẽ khi đó nhìn thấy được nhân phẩm của gã, ai có thể ngờ rằng Âu Dương Kiến Thành với vẻ bề ngoài đường hoàng như thế không ngờ lại lòng lang dạ sói. Hiện tại cô ấy thảm nhất, gia đình không còn, ông xã cũng không còn. Ở vào tuổi trung niên này thật bi thương.
Hồ Lôi uống một ngụm rượu, ngồi trên sô pha bực tức.
Liễu Hải đối với chuyện bên Hồng Kông không sao hiểu rõ, anh ta cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Trương Nhất Phàm ngáp dài,
- Tôi về đi ngủ đây, chuyện của mỏ quặng anh nghĩ biện pháp đi.
Hai người tiễn hắn lên xe, Trương Nhất Phàm trước khi đi nhìn Liễu Hải nói:
- An toàn của Ema, anh phải đặc biệt chú ý. Tôi nhận được tin tức cho biết phía bên Mỹ tình hình rất phức tạp.
Liễu Hải cũng không nói nhiều, nhưng anh ta đoán được, nội bộ bên trong của đảng tam k khả năng đã có chuyển biến xấu. Bởi vì giới truyền thông của Mỹ không ngừng đưa tin về một số việc, từ đó có thể thấy được thế cục bên trong của chúng có chuyển biến xấu.
Liễu Hải đối với thực lực của đám người bên cạnh George có hiểu biết nhất định, anh ta tin tưởng chỉ cần không có nội gián thì lần này George hẳn có hi vọng ngồi vào vị trí lãnh đạo của đảng tam k.
Sau khi tiễn bước Trương Nhất Phàm, Hồ Lôi cảm thán nói:
- Liễu Hải, sau khi trải qua chuyện này, tôi rút ra một kinh nghiệm, nhân sinh ngắn ngũi và đầy đau khổ, nên tận hưởng lạc thú trước mắt. Nếu không giống Lý gia Đại công tử khi họa từ trời giáng xuống liền mất nhiều hơn được.
Liễu Hải chỉ cười nhạt, đứng lên nói:
- Anh, em cũng phải đi rồi, có chuyện gì gọi điện thoại cho em nha!
Liễu Hải đi rồi, Hồ Lôi rơi vào trạng thái thấy vô vị, gọi điện thoại cho Kim Lan Châu chở về khách sạn.
Chuyện này mang đến cho mọi người kinh ngạc rất lớn, giống như Lý Hồng, sau khi trở lại Song Giang trong lòng luôn hồi tưởng quá khứ. Chuyến hành trình Hồng Kông là chuyến hành trình có đề bài dài nhất cuộc đời.
Tổng bí thư tự mình gọi điện thoại hỏi Lý Hồng, trong nhà Lý Gia Minh có phải đã xảy ra biến cố hay không?
Lý Hồng thầm nghĩ, giấy không gói được lửa. Hai anh em Trương Chấn Nam cũng cực lực nghĩ cách giấu diếm tin tức này, vì giúp Lý gia tránh dư luận thậm chí không tiếc vận dụng cả cảnh sát có vũ trang thường trú tại Hồng Kông, bí mật bắt Âu Dương Kiến Thành, không ngờ tin tức vẫn lan truyền tới Bắc Kinh.
Trên đời này không có tường nào ngăn được gió lùa qua, câu nói này quả không sai.
Lý Hồng tất nhiên chỉ có thể báo cáo cụ thể, không nửa lời giấu diếm. Tổng bí thư nghe xong, tự nói một câu,
-
- Anh em họ thật đúng là có bản lĩnh.
Lý Hồng trong lòng giật mình, thầm nghĩ mình sẽ không đưa anh em Trương gia đẩy về nơi đầu sóng ngọn gió! Trương Nhất Phàm là người đã từng bị biếm qua một lần rồi. Cô liền lập tức nói một câu,
- Có lẽ, đó là cách xử lý cho kết quả tốt nhất.
Tổng bí thư đột nhiên mỉm cười, nói học được cách biện hộ thay người khác từ bao giờ? Không giống tính cách của Lý Hồng.
Lý Hồng cảm thấy chột dạ, tuy nhiên vẫn biện giải một câu,
- Tôi nói là sự thật, loại chuyện thế này tuyệt đối không thể công khai, nếu không giới truyền thông Hồng Kông đã sớm vào mổ xẻ. Ngài không phải luôn luôn đề xướng là phải hài hòa sao? Mấy ngày nay tôi luôn nghĩ, ngoại trừ cách xử lý như vậy ra chỉ sợ không có biện pháp nào tốt hơn.
Những vụ án bắt cóc xuyên quốc gia tương tự như vậy, khổ chủ có thể bình an trở về đã là một kỳ tích rất tuyệt rồi. Đến hiện tại cũng không có mấy người biết, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có một điều không chút nghi ngờ là cách làm của hai anh em nhà họ Trương tuyệt đối chính xác.
Vừa bảo vệ thể diện Lý gia, cũng hóa giải nguy cơ.
Lý Hồng biện giải, và dường như cũng chiếm được sự tán thành của Tổng bí thư. Sau khi nói xong điện thoại với Tổng bí thư, Lý Hồng ngồi một mình ở nhà, tay ôm gối ôm mà ngẩn người.
Truyền thông có ở khắp mọi nơi, anh em Trương gia làm như vậy chỉ sợ trốn không khỏi ánh mắt của giới truyền thông. Bên Mỹ đã đưa tin về vụ án, rất nhiều người khẳng định sẽ liên tưởng đến chút gì đó, Lý gia chỉ sợ sẽ không được gió êm sóng lặng nhanh như vậy.
Mười một giờ, Lý Hồng vẫn không ngủ được, mấy ngày nay chuyện của Lý gia luôn quanh quẩn trong đầu, không muốn nghĩ cũng không được.
Cô đột nhiên nhớ tới gì đó liền gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị ngủ thì bị điện thoại của Lý Hồng đánh thức, hắn nằm ở trên giường giọng nhừa nhựa nói một câu.
Lý Hồng nghe thấy âm thanh này trong lòng hơi chột dạ, khẽ nhíu mày, cô mới nói:
- Tôi Lý Hồng đây, anh đã ngủ chưa?
Trương Nhất Phàm ừ một tiếng, nói đang chuẩn bị ngủ.
Lý Hồng nghe trong điện thoại của đối phương không có giọng của ai khác, cô khi đó mới yên tâm khẳng định Đổng Tiểu Phàm không ở cùng hắn. Hắn vẫn là một người cô đơn, Lý Hồng cảm thấy trong lòng sảng khoái.
Hoá ra trên thế giới này, cũng không phải chỉ có một mình mình là cô đơn. Mừng thầm trong bụng, Lý Hồng nói:
- Cũng không có gì, chỉ là nhớ tới chút việc nên gọi điện thoại cho anh thôi.
Trương Nhất Phàm biết và khẳng định rằng cô vì chuyện Lý gia mà gọi, trong lòng có rất nhiều nỗi băn khoăn, nhưng cô nàng này vẫn mạnh miệng không muốn nói rõ thôi. Trương Nhất Phàm liền lập lờ,
- Ồ, vậy cảm ơn.
Lý Hồng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, trong suốt khoảng thời gian trở về này, trong lòng cô luôn luôn tồn tại sự nghi hoặc, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến Đại công tử Lý gia có thể bình yên vô sự thoát thân?
Nếu nói rằng Trương Nhất Phàm có mối quan hệ rất mật thiết với cảnh sát ở Mỹ thì cô cho rằng cũng không có khả năng, cảnh sát Mỹ chẳng lẽ cô còn không biết rõ? Tuy rằng trên TV phát tin cho thấy bọn họ không gì là làm không được, nhưng khi bắt tay vào làm việc thì không bằng bọn xã hội đen Mỹ.
Nghĩ đến từ ngữ xã hội đen, Lý Hồng thấy trong lòng đột nhiên sợ hãi, không có khả năng! Trương Nhất Phàm sao có khả năng có giao tình với xã hội đen? Hơn nữa mối giao tình như vậy nếu không phải là quan hệ rất khác thường thì không có khả năng làm được.
Cô cũng từng nghĩ tới mẹ của Đổng Tiểu Phàm ở bờ Thái Bình Dương xa xôi, nhưng đó chỉ là một phụ nữ, có dũng mãnh như thế nào đi nữa thì dường như cũng không có năng lực điều động được một tổ chức xã hội đen của Mỹ lớn như vậy.
Chỉ riêng hành vi của bọn họ thôi cũng đủ để làm cho người ta ngạc nhiên và thán phục, quả thực rất giống đội Phi Hổ trên TV của Hồng Kông. Lý Hồng thật ra cảm thấy những người này không giống xã hội đen, mà giống bộ đội đặc chủng hơn.
Nhưng chuyện như vậy cô không thể trực tiếp hỏi. Cho dù là có hỏi thì Trương Nhất Phàm cũng không chịu thừa nhận.
Lý Hồng liền thở dài,
- Ôi, tôi bị mất ngủ.
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, phụ nữ ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, không mất ngủ sao được? Nhưng hắn không có nói như vậy, cũng không dám nói như vậy với Lý Hồng, Lý Hồng có nhiều lúc rất hung dữ, từng nghe người ta nói cô từng ra uy một lần ở Bắc Kinh, kết quả là một gã đàn ông bị hạ.
Trương Nhất Phàm lên tiếng:
- Còn vì chuyện Lý gia sao?
- Cũng không hẳn. Việc phát triển Thành phố Song Giang gặp cảnh khó khăn, tôi vốn tính đến Hồng Kông nhờ sự giúp đỡ của ông Lý nhưng sau khi phát sinh chuyện thế này, làm sao còn dám mở miệng? Phỏng chừng Lý gia trong khoảng thời gian này không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác, chỉ chuyện của Âu Dương Kiến Thành thôi cũng đủ để bọn họ thương tâm rồi.
Trương Nhất Phàm không lôi thôi chuyện Lý gia, hắn dường như cố ý lảng tránh vấn đề này, nói với Lý Hồng:
- Phát triển một thành phố thì con người là nhân tố mấu chốt. Thành phố Song Giang có nhân khẩu lưu động nhiều như vậy, bọn họ chính là sức sản xuất của thành phố này. Giữ bọn họ lại, biến họ thành công dân của thành phố, khi đó thành phố này muốn không phát triển cũng khó.
Thời điểm Trương Nhất Phàm ở Song Giang từng suy nghĩ rất nhiều biện pháp, hủy bỏ việc thành phố tăng dung phí, kiềm chế nâng giá nhà, giải quyết vấn đề con em nông dân đến trường, những phương án này đều là vì suy xét cho ích lợi lâu dài của thành phố Song Giang.
Lý Hồng cũng từng nhiều lần xem qua một vài chính sách trước kia, nhưng kinh nghiệm thực tế của cô tất nhiên không phong phú bằng Trương Nhất Phàm, dù sao cơ bản Trương Nhất Phàm cũng đã phấn đấu trong nhiều năm.
Hai người tán gẫu đến hơn nửa đêm, Lý Hồng nói, xem ra trước kia tôi đã trách lầm anh, anh thật sự là một cán bộ tốt.
Trương Nhất Phàm cười nói, cô tâng bốc tôi thế này tôi nhận không nổi, Lý Hồng này, không biết cô có nghe qua cổ nhân nói một câu thế này hay không, vô cớ tâng bốc, không phải kẻ gian thì là kẻ trộm, cô không phải ở sau lưng tôi nói xấu tôi, giờ thấy trong lòng băn khoăn nên chạy tới tìm tôi an ủi.
Lý Hồng nghe mà tức gần chết, hận không thể cầm lấy cái gối đang ôm nện vào hắn, thế mà vừa rồi mình còn ở trước mặt Tổng bí thư biện hộ cho hắn? Hắn không ngờ lại nói mình như vậy, thất đáng giận.
Buổi chiều cùng ngày, Hồ Lôi lại theo hắn cùng trở về Vĩnh Lâm, sau đó gọi thêm Liễu Hải, cả ba người cùng ngồi ở trong phòng riêng nói chuyện phiếm, bàn bạc bước tiếp của kế hoạch.
Đối với chuyến hành trình tới Hồng Kông lần này có một chút gì hơi tiếc nuối. Hồ Lôi như trút giận, bất bình mắng Âu Dương Kiến Thành,
- Gã khốn khiếp này, cũng thiếu đạo đức quá. Nếu tôi là gã, những ngày hạnh phúc như từ Địa ngục đến Thiên đường, không biết có bao nhiêu vui vẻ, gã không ngờ lại tự hủy tương lai, làm ra những chuyện không bằng cầm thú này.
- Nghĩ đến thấy thương tâm nhất vẫn là Lý Tuệ Hoa, năm đó bất chấp gả cho gã, có lẽ khi đó nhìn thấy được nhân phẩm của gã, ai có thể ngờ rằng Âu Dương Kiến Thành với vẻ bề ngoài đường hoàng như thế không ngờ lại lòng lang dạ sói. Hiện tại cô ấy thảm nhất, gia đình không còn, ông xã cũng không còn. Ở vào tuổi trung niên này thật bi thương.
Hồ Lôi uống một ngụm rượu, ngồi trên sô pha bực tức.
Liễu Hải đối với chuyện bên Hồng Kông không sao hiểu rõ, anh ta cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Trương Nhất Phàm ngáp dài,
- Tôi về đi ngủ đây, chuyện của mỏ quặng anh nghĩ biện pháp đi.
Hai người tiễn hắn lên xe, Trương Nhất Phàm trước khi đi nhìn Liễu Hải nói:
- An toàn của Ema, anh phải đặc biệt chú ý. Tôi nhận được tin tức cho biết phía bên Mỹ tình hình rất phức tạp.
Liễu Hải cũng không nói nhiều, nhưng anh ta đoán được, nội bộ bên trong của đảng tam k khả năng đã có chuyển biến xấu. Bởi vì giới truyền thông của Mỹ không ngừng đưa tin về một số việc, từ đó có thể thấy được thế cục bên trong của chúng có chuyển biến xấu.
Liễu Hải đối với thực lực của đám người bên cạnh George có hiểu biết nhất định, anh ta tin tưởng chỉ cần không có nội gián thì lần này George hẳn có hi vọng ngồi vào vị trí lãnh đạo của đảng tam k.
Sau khi tiễn bước Trương Nhất Phàm, Hồ Lôi cảm thán nói:
- Liễu Hải, sau khi trải qua chuyện này, tôi rút ra một kinh nghiệm, nhân sinh ngắn ngũi và đầy đau khổ, nên tận hưởng lạc thú trước mắt. Nếu không giống Lý gia Đại công tử khi họa từ trời giáng xuống liền mất nhiều hơn được.
Liễu Hải chỉ cười nhạt, đứng lên nói:
- Anh, em cũng phải đi rồi, có chuyện gì gọi điện thoại cho em nha!
Liễu Hải đi rồi, Hồ Lôi rơi vào trạng thái thấy vô vị, gọi điện thoại cho Kim Lan Châu chở về khách sạn.
Chuyện này mang đến cho mọi người kinh ngạc rất lớn, giống như Lý Hồng, sau khi trở lại Song Giang trong lòng luôn hồi tưởng quá khứ. Chuyến hành trình Hồng Kông là chuyến hành trình có đề bài dài nhất cuộc đời.
Tổng bí thư tự mình gọi điện thoại hỏi Lý Hồng, trong nhà Lý Gia Minh có phải đã xảy ra biến cố hay không?
Lý Hồng thầm nghĩ, giấy không gói được lửa. Hai anh em Trương Chấn Nam cũng cực lực nghĩ cách giấu diếm tin tức này, vì giúp Lý gia tránh dư luận thậm chí không tiếc vận dụng cả cảnh sát có vũ trang thường trú tại Hồng Kông, bí mật bắt Âu Dương Kiến Thành, không ngờ tin tức vẫn lan truyền tới Bắc Kinh.
Trên đời này không có tường nào ngăn được gió lùa qua, câu nói này quả không sai.
Lý Hồng tất nhiên chỉ có thể báo cáo cụ thể, không nửa lời giấu diếm. Tổng bí thư nghe xong, tự nói một câu,
-
- Anh em họ thật đúng là có bản lĩnh.
Lý Hồng trong lòng giật mình, thầm nghĩ mình sẽ không đưa anh em Trương gia đẩy về nơi đầu sóng ngọn gió! Trương Nhất Phàm là người đã từng bị biếm qua một lần rồi. Cô liền lập tức nói một câu,
- Có lẽ, đó là cách xử lý cho kết quả tốt nhất.
Tổng bí thư đột nhiên mỉm cười, nói học được cách biện hộ thay người khác từ bao giờ? Không giống tính cách của Lý Hồng.
Lý Hồng cảm thấy chột dạ, tuy nhiên vẫn biện giải một câu,
- Tôi nói là sự thật, loại chuyện thế này tuyệt đối không thể công khai, nếu không giới truyền thông Hồng Kông đã sớm vào mổ xẻ. Ngài không phải luôn luôn đề xướng là phải hài hòa sao? Mấy ngày nay tôi luôn nghĩ, ngoại trừ cách xử lý như vậy ra chỉ sợ không có biện pháp nào tốt hơn.
Những vụ án bắt cóc xuyên quốc gia tương tự như vậy, khổ chủ có thể bình an trở về đã là một kỳ tích rất tuyệt rồi. Đến hiện tại cũng không có mấy người biết, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có một điều không chút nghi ngờ là cách làm của hai anh em nhà họ Trương tuyệt đối chính xác.
Vừa bảo vệ thể diện Lý gia, cũng hóa giải nguy cơ.
Lý Hồng biện giải, và dường như cũng chiếm được sự tán thành của Tổng bí thư. Sau khi nói xong điện thoại với Tổng bí thư, Lý Hồng ngồi một mình ở nhà, tay ôm gối ôm mà ngẩn người.
Truyền thông có ở khắp mọi nơi, anh em Trương gia làm như vậy chỉ sợ trốn không khỏi ánh mắt của giới truyền thông. Bên Mỹ đã đưa tin về vụ án, rất nhiều người khẳng định sẽ liên tưởng đến chút gì đó, Lý gia chỉ sợ sẽ không được gió êm sóng lặng nhanh như vậy.
Mười một giờ, Lý Hồng vẫn không ngủ được, mấy ngày nay chuyện của Lý gia luôn quanh quẩn trong đầu, không muốn nghĩ cũng không được.
Cô đột nhiên nhớ tới gì đó liền gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị ngủ thì bị điện thoại của Lý Hồng đánh thức, hắn nằm ở trên giường giọng nhừa nhựa nói một câu.
Lý Hồng nghe thấy âm thanh này trong lòng hơi chột dạ, khẽ nhíu mày, cô mới nói:
- Tôi Lý Hồng đây, anh đã ngủ chưa?
Trương Nhất Phàm ừ một tiếng, nói đang chuẩn bị ngủ.
Lý Hồng nghe trong điện thoại của đối phương không có giọng của ai khác, cô khi đó mới yên tâm khẳng định Đổng Tiểu Phàm không ở cùng hắn. Hắn vẫn là một người cô đơn, Lý Hồng cảm thấy trong lòng sảng khoái.
Hoá ra trên thế giới này, cũng không phải chỉ có một mình mình là cô đơn. Mừng thầm trong bụng, Lý Hồng nói:
- Cũng không có gì, chỉ là nhớ tới chút việc nên gọi điện thoại cho anh thôi.
Trương Nhất Phàm biết và khẳng định rằng cô vì chuyện Lý gia mà gọi, trong lòng có rất nhiều nỗi băn khoăn, nhưng cô nàng này vẫn mạnh miệng không muốn nói rõ thôi. Trương Nhất Phàm liền lập lờ,
- Ồ, vậy cảm ơn.
Lý Hồng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, trong suốt khoảng thời gian trở về này, trong lòng cô luôn luôn tồn tại sự nghi hoặc, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến Đại công tử Lý gia có thể bình yên vô sự thoát thân?
Nếu nói rằng Trương Nhất Phàm có mối quan hệ rất mật thiết với cảnh sát ở Mỹ thì cô cho rằng cũng không có khả năng, cảnh sát Mỹ chẳng lẽ cô còn không biết rõ? Tuy rằng trên TV phát tin cho thấy bọn họ không gì là làm không được, nhưng khi bắt tay vào làm việc thì không bằng bọn xã hội đen Mỹ.
Nghĩ đến từ ngữ xã hội đen, Lý Hồng thấy trong lòng đột nhiên sợ hãi, không có khả năng! Trương Nhất Phàm sao có khả năng có giao tình với xã hội đen? Hơn nữa mối giao tình như vậy nếu không phải là quan hệ rất khác thường thì không có khả năng làm được.
Cô cũng từng nghĩ tới mẹ của Đổng Tiểu Phàm ở bờ Thái Bình Dương xa xôi, nhưng đó chỉ là một phụ nữ, có dũng mãnh như thế nào đi nữa thì dường như cũng không có năng lực điều động được một tổ chức xã hội đen của Mỹ lớn như vậy.
Chỉ riêng hành vi của bọn họ thôi cũng đủ để làm cho người ta ngạc nhiên và thán phục, quả thực rất giống đội Phi Hổ trên TV của Hồng Kông. Lý Hồng thật ra cảm thấy những người này không giống xã hội đen, mà giống bộ đội đặc chủng hơn.
Nhưng chuyện như vậy cô không thể trực tiếp hỏi. Cho dù là có hỏi thì Trương Nhất Phàm cũng không chịu thừa nhận.
Lý Hồng liền thở dài,
- Ôi, tôi bị mất ngủ.
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, phụ nữ ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, không mất ngủ sao được? Nhưng hắn không có nói như vậy, cũng không dám nói như vậy với Lý Hồng, Lý Hồng có nhiều lúc rất hung dữ, từng nghe người ta nói cô từng ra uy một lần ở Bắc Kinh, kết quả là một gã đàn ông bị hạ.
Trương Nhất Phàm lên tiếng:
- Còn vì chuyện Lý gia sao?
- Cũng không hẳn. Việc phát triển Thành phố Song Giang gặp cảnh khó khăn, tôi vốn tính đến Hồng Kông nhờ sự giúp đỡ của ông Lý nhưng sau khi phát sinh chuyện thế này, làm sao còn dám mở miệng? Phỏng chừng Lý gia trong khoảng thời gian này không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác, chỉ chuyện của Âu Dương Kiến Thành thôi cũng đủ để bọn họ thương tâm rồi.
Trương Nhất Phàm không lôi thôi chuyện Lý gia, hắn dường như cố ý lảng tránh vấn đề này, nói với Lý Hồng:
- Phát triển một thành phố thì con người là nhân tố mấu chốt. Thành phố Song Giang có nhân khẩu lưu động nhiều như vậy, bọn họ chính là sức sản xuất của thành phố này. Giữ bọn họ lại, biến họ thành công dân của thành phố, khi đó thành phố này muốn không phát triển cũng khó.
Thời điểm Trương Nhất Phàm ở Song Giang từng suy nghĩ rất nhiều biện pháp, hủy bỏ việc thành phố tăng dung phí, kiềm chế nâng giá nhà, giải quyết vấn đề con em nông dân đến trường, những phương án này đều là vì suy xét cho ích lợi lâu dài của thành phố Song Giang.
Lý Hồng cũng từng nhiều lần xem qua một vài chính sách trước kia, nhưng kinh nghiệm thực tế của cô tất nhiên không phong phú bằng Trương Nhất Phàm, dù sao cơ bản Trương Nhất Phàm cũng đã phấn đấu trong nhiều năm.
Hai người tán gẫu đến hơn nửa đêm, Lý Hồng nói, xem ra trước kia tôi đã trách lầm anh, anh thật sự là một cán bộ tốt.
Trương Nhất Phàm cười nói, cô tâng bốc tôi thế này tôi nhận không nổi, Lý Hồng này, không biết cô có nghe qua cổ nhân nói một câu thế này hay không, vô cớ tâng bốc, không phải kẻ gian thì là kẻ trộm, cô không phải ở sau lưng tôi nói xấu tôi, giờ thấy trong lòng băn khoăn nên chạy tới tìm tôi an ủi.
Lý Hồng nghe mà tức gần chết, hận không thể cầm lấy cái gối đang ôm nện vào hắn, thế mà vừa rồi mình còn ở trước mặt Tổng bí thư biện hộ cho hắn? Hắn không ngờ lại nói mình như vậy, thất đáng giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.