Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 673: Tốt, một câu quyết định luôn

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Hai tháng sau, Vĩnh Lâm vẫn không ngừng mưa.s

Công trình thi công ở huyện Sơn Lam phải tạm ngừng. Việc này làm cho Nông Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã nóng lòng. Trước đó bọn họ đã hứa hẹn trong vòng nửa năm có thể thông được đoạn đường này. Nhưng trời cứ liên tiếp mưa, làm cho tiến độ công trình chậm lại, thời hạn lại sắp đến.

Trương Nhất Phàm biết được tình hình này, thầm nghĩ trời phải mưa, con gái phải lấy chồng, cũng không có cách nào khác.

Tình hình của Vĩnh Lâm vừa mới bước đi những bước đầu tiên đã lâm vào hoàn cảnh khó khăn, ngay cả ông trời cũng không ủng hộ. Trương Nhất Phàm đi quanh phòng làm việc của mình, chỉ tay lên trờ nói:

- Hôm nay không gặp ai, không cần phải quấy rầy tôi!

Đằng Phi sợ tới mức thè lưỡi rụt cổ đi ra ngoài. Chờ Đằng Phi đến văn phòng Chủ tịch Lưu hỏi:

- Thư ký Đằng thế nào?

Đằng Phi lắc đầu:

- Hôm nay tâm trạng của Bí thư Trương không tốt, hay là mai anh đến đi.

Chủ tịch huyện không có cách nào đành cáo từ.

Khi y đi rồi, để lại một phong bì kẹp trong quyển số. Khi y đi rồi Đằng Phi mới phát hiện.

Chủ tịch Lưu là người quản lý huyện Sơn Lam, Đằng Phi lại là người của huyện đó. Lần trước Đằng Phi về nhà, Chủ tịch huyện Lưu còn mượn cớ cùng anh ta về nhà. Điều này làm cho Đằng Phi cảm thấy hãnh diện, giống như áo gấm về nhà.

Trong lòng thầm nghĩ Địa khu Vĩnh Lâm có chín huyện hai khu. Đằng Phi tất nhiên quan tâm đến quê của mình hơn. Chỉ có điều, Chủ tịch Lưu đến không khéo, Bí thư Trương bảo hôm nay không gặp ai. Đằng Phi cũng không có cách nào được.

Bí thư Trương ở trong phòng cả ngày, cơm cũng là do Đằng Phi đưa vào. Đằng Phi cũng không biết anh ta suy nghĩ cái gì. Nhưng dù sao cũng khá nghiêm túc, cũng không dám quấy rầy.

Trong phòng làm việc của Bí thư Trương đang bày trên bàn hai tấm bản đồ. Một là bản đồ toàn quốc, một là bản đồ Vĩnh Lâm. Khi Bí thư Trương cần suy nghĩ thường dùng hai tấm bản đồ này.

Đằng Phi đoán, không biết có phải anh ta đang nghĩ đến bước phát triển tiếp theo của Vĩnh Lâm, để Vĩnh Lâm có thể phát triển đột phát.

Đây là cách tiếp cận vấn đề khác nhau của mỗi người. Các nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau. Công việc của Đằng Phi chính là phục vụ lãnh đạo, công việc của Trương Nhất Phàm chính là suy nghĩ tình hình chung.

Đúng lúc này, Đằng Phi nghe tiến điện thoại vang lên trong phòng. Trương Nhất Phàm cầm điện thoại, chợt nghe thấy giọng nói thô tục của Bạch Văn Thiên:

- Cậu em Nhất Phàm, là tôi Bạch Văn Thiên ha ha …

Giọng Bạch Văn Thiên rất lớn, giống như tiếng sấm làm Trương Nhất Phàm giật mình. Hắn không biết Bạch Văn Thiên sao lại biết điện thoại phòng làm việc của mình. Tuy nhiên, nghe thấy giọng Bạch Văn Thiên, tâm trạng hắn lại thoải mái lên.

- ồ hóa ra là đại ca Bạch, xin chào, xin chào.

Bạch Văn Thiên nói:

- Sao cậu lại bị điều đến cái nơi sơn cùng cốc tận nghèo nàn đó? Lão Bạch tôi cũng thấy bất bình thay cậu. Vĩnh Lâm à, đều là những kẻ dã man, vô tri, ham hưởng lạc, không có suy nghĩ tiến thủ, tham lam vô độ.

Xem ra Bạch Văn Thiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện trước kia. Trương Nhất Phàm cười nói:

- Anh Bạch, khi nào có thời gian rảnh đến Vĩnh Lâm chơi, tôi mời anh uống rượu.



Bạch Văn Thiên cười ha hả:

- Uống rượu, nhanh…

Trương Nhất Phàm thấy y cười thần bí như vậy đột nhiên nhớ đến hôn sự của Liễu Hải và Bạch Khẩn hình như cũng sắp đến rồi. Hắn liền lớn tiếng nói:

- Có phải là Bạch Khẩn và Liễu Hải kết hôn?

- Ha ha thật là không có gì có thể giấu được cậu.

Bạch Văn Thiên cười to nói:

- Tôi là cố ý đến, cho anh một phần lễ. Chuyện của hai chúng nó năm đó cũng do một tay cậu. Hiện giờ không thể thiếu phần quà của cậu.

- Đúng thế, Bạch Khẩn vốn là bạn của tôi, chúng tôi đã quen biết từ trước. Liễu Hải lại là cấp dưới của tôi, cũng là anh em của tôi. Hai người họ kết hôn, quà của tôi không thể thiếu được. Tôi là anh cả, nhất định cố gắng hết sức.

Bạch Văn Thiên cười ha hả, cũng không biết ông ta vui vì việc gì.

- Cậu nói đó nhé, phần quà này tôi đích thân đến nhận, đến lúc đó cậu cũng không nên luyến tiếc.

Trương Nhất Phàm suy nghĩ, có lẽ Bạch Văn Thiên không chỉ đơn giản là báo tin Bạch Khẩn và Liễu Hải kết hôn, nhất định có việc khác.

Vì thế hắn liền đưa ra mồi nho nhỏ:

- Chỉ cần trong phạm vi năng lực tôi có thể làm được thì ông anh cứ việc nói.

- Tốt, nghe được những lời này của cậu Bạch Văn Thiên tôi sẽ nhớ kỹ.

Sau đó anh ta nhỏ giọng nghiêm túc nói:

- Cậu Trương, năm trước nhờ phúc của cậu chúng tôi có xây dựng một nhà máy ở Tùng Hải. Hiện giờ nhà máy do hai anh em họ đang quản lý, phát triển cũng ko tồi. Nhưng Bạch Thanh Tùng và em có nhiều bất đồng, hai anh em thường tranh luận về việc của công ty. Anh có ý kiến của anh tôi cũng có ý kiến của tôi. Tôi đau đầu quá, cậu nói xem chuyện này phải xử lý như thế nào. Tuy chỉ là vì lợi ích của công ty thôi nhưng hai đứa nó mỗi người một ý kiến, không ai nhường ai. Làm ba như tôi thật sự là đau đầu.

- Việc này cũng khó cho anh, đúng là không biết làm thế nào.

Trương Nhất Phàm cười nói.

- Tôi nghe nói từ trước đến nay cậu túc trí đa mưu. Mẫu thuẫn trong chính quyền cũng có thể điều hòa. Việc nhỏ của gia đình tôi cậu cho ý kiến đi.

Bạch Văn Thiên nói.

- Nếu hai người đều cho rằng cách của mình là đúng thì tốt nhất anh mở một công ty thành viên, như vậy hai người đều có thể thực hiện cách của mình. Đến lúc đó ai đúng ai sai, người nào quản lý tốt, chẳng phải là biết ngay sao?

- Ừ, cậu nói không sai, đây có lẽ vẫn là cách tốt nhất.

Trương Nhất Phàm nghe một tiếng ba vang lên trong điện thoại, có lẽ ông ta đã tát cho hắn một cái. Sau đó nghe thấy Bạch Văn Thiên nói:

- Cậu Nhất Phàm thật sự là người lợi hại. Nghĩ một chút đã thấu hiểu rồi. Mở một công ty chi nhánh quá dễ. Nhưng cắn cứ dược liệu cũng không phải là dễ dàng gì, phải tìm một địa phương thích hợp, quá khó khăn.

- Năm đó tôi đã đi khắp cả nước, tìm một địa phương như vậy. Nơi dược liệu phong phú không nhiều lắm. Thật ra tôi cũng đã tìm hiểu qua. Bạch Khẩn sắp kết hôn, nêu không tìm ra một nơi để xây dựng nhà máy mới để chúng nó tự phát triển, cậu thấy tôi xây dựng một nhà máy tặng Bạch Khẩn làm quà cưới có được không?

Nghe thấy thế Trương Nhất Phàm cơ bản hiểu suy nghĩ của anh ta, vì thế nói:



- Anh Bạch, anh không phải giấu diếm như vậy, nói thẳng điều kiện đi, anh có yêu cầu gì. Vĩnh Lâm anh cũng đã xem qua, anh cho cái giá đi.

Bạch Văn Thiện nghe thế sửng sốt lập tức cười ha ha:

- Xem ra không việc gì gạt được cậu, tốt tốt, tốt.

Bạch Văn Thiên nói ba từ tốt liên tiếp.

Sau đó nói:

- Sau một thời gian nữa tôi sẽ đến Vĩnh Lâm. Xin ngài chỉ điểm, nên tránh hoàn toàn, không nên thì miễn cho, tôi cũng không bắt buộc. Dù sao cậu cũng cần thành tích, tôi cần phát triển. Hai chúng ta cùng thắng.

- Tốt, một câu quyết định!

Trương Nhất Phàm hào hứng nói. Hắn đang lo không biết ra tay ở đâu, không nghĩ Bạch Văn Thiên lại tự đến cửa. Việc này trong đó có không ít công lao của Liễu Hải và Bạch Khẩn.

Nào biết Bạch Văn Thiên vừa cúp điện thoại đã hung hăng mắng một câu:

- Đồ khốn khiếp Vĩnh Lâm này, bố đã trở lại, đến lúc đó xem chúng mày chết như thếnào! Hừ!

Nhớ vài năm trước Bạch Văn Thiên vẫn tức giận.

Bạn già nhìn thấy ông ta như vậy đứng bên cạnh nói:

- Ông rốt cuộc đi giúp hắn hay là đi hại hắn? Nhìn ông như vậy giống như muốn ăn thịt người vậy.

- Xã hội này, chỉ có thực lực mà thôi, Bạch Văn Thiên hiện giờ không phải Bạch Văn Thiên trước kia ai làm gì cũng được. Nếu Nhất Phàm là nhân vật số một ở đó, tôi còn không đến đó đòi lại thể diện thì đời này sống cũng uổng phí. Giờ không làm cho mấy tham quan rơi rụng, sao có thể hết giận trong lòng tôi.

Bạch Văn Thiên nói.

Người bạn già lắc đầu

- Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, Văn Thiên, nên khoan dung độ lượng.

Bạch Văn Thiên trừng mắt:

- Bà thì biết gì, những người đó năm đó nuốt của tôi mấy trăm vạn, sao có thể để bọn họ trốn thoát dễ dàng như vậy. Oan có đầu nợ có chủ, có oán không báo là đồ ngốc. Năm đó bọn họ nuốt trôi, tôi sẽ làm cho bọn họ phải nhổ ra. Nếu không tôi không phải là Bạch Văn Thiên.

Trương nhất phàm và Bạch Văn Thiên nói điện thoại xong hắn liền gọi điện thoại cho Bạch Khẩn. Lúc này Bạch Khẩn đang cùng Bạch Thanh Tùng có tranh chấp. Hai anh em không ai nhường ai vì chuyện công ty.

Hiện giờ Bạch Thanh Tùng cũng không phải là Bạch Thanh Tùng trước kia, từ khi có bạn gái đã hạn chế Bạch Khẩn rất nhiều mặt. Khống chế quyền của cô, khiến cho Bạch Khẩn khó triển khai công tác.

Mà Bạch Thanh Tùng không nghe ai nói, chỉ nghe người bạn gái kia. Làm Bạch Khẩn tức giận không nhẫn nhịn nữa, gào lên ầm ĩ.

Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, khi đó cô đang tức giận, chỉ nói:

- Tối tôi gọi điện thoại lại cho anh.

Sau đó cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook