Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 399: Từ hang sói đến miệng cọp

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Nhà xưởng bỏ hoang đột nhiên im ắng, Liễu Hải mang theo người mò mẫm lại đây, sao lại không có ai?

Lấy đèn pin chiếu quanh mấy gian phòng, phát hiện có dấu vết có người đã tới đây, trên mặt đất còn có vài mẫu đầu lọc, tàn thuốc, điều này chứng tỏ quả nhiên có người từng ở tại đây một thời gian.

Vậy chỗ này vừa mới di dời đi, Liễu Hải lập tức gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.

- Anh, bọn chúng chuồn rồi.

Trương Nhất Phàm vừa mới chạy tới, nhận được điện thoại của Liễu Hải, hắn liền quát:

- Cái gì? Bọn chúng chạy nữa!

Hồ Lôi mở cửa xe, mang theo vài người lập tức chạy về phía nhà xưởng bỏ hoang.

Người của Liễu Hải cũng đuổi tới, gặp Hồ Lôi, Liễu Hải vội vàng nói

- Các cậu tiếp tục theo dõi bọn họ, tôi dẫn theo người đuổi theo!

Không đợi Hồi Lôi nói thêm, Liễu Hãi liền mang theo 4 cảnh sát đuổi theo.

Trương Nhất Phàm rất tức giận, những người này, không giết không hả hết giận! Hắn hung hăng vứt điện thoại về phía sau, không nghĩ tới đầu trọc kia là loại đểu cáng như vậy, gã hừ một tiếng:

- Mẹ mày, chúng mày đùa giỡn với bố à, nếu là người của anh Cương sao không nói sớm, làm mọi chuyện phức tạp để làm gì chứ!

Sau đó gã liền cúp điện thoại, đưa điện thoại cho người kế bên, Trương Nhất Phàm nhất thời không phản ứng lại, chuyện gì mà là người của anh Cương?

Nếu Hồ Khoa ở bên cạnh, gã chắc chắn sẽ biết Cừu Cương là nhân vật thế nào.

Chỉ có điều Hồ Khoa cùng Hồ Lôi đi rồi, chỉ để lại hai tên đàn em ở lại.

Trương Nhất Phàm gọi điện thoại lại cho đầu trọc, đầu trọc tưởng rằng Trương Nhất Phàm cũng là người của Cừu Cương.

- Người anh em đừng lo, chúng tôi đã đến chỗ anh Cương, nếu các người là tai to mặt lớn thì nói ra đi! Mẹ nó, người một nhà, thì nói sớm đi, đâu cần phải chạy lòng vòng làm lớn chuyện như vậy.

Nói xong gã cúp điện thoại.

Trương Nhất Phàm tức giận muốn nhảy lên, lập tức gọi điện thoại:

- Các người lập tức đến đây!

Không đến 2 phút đồng hồ, Hồ Lôi mang theo khoảng 4,5 người anh em chạy trở lại.

- Bọn chúng chuồn rồi!

- Tôi biết!

Trương Nhất Phàm nghiêm mặt, hận muốn giết người. Hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đối phương đột nhiên hủy bỏ trao đổi. Hắn trầm giọng hỏi:

- Các cậu có biết ai là anh Cương không ?

Hồ Khoa đi ra nói:

- Tôi biết, gã vốn tên là Cừu Cương, là ông chủ của “Sức hấp dẫn của đô thị” và khách sạn Hải Thiên, là một xã hội đen.

- Lập tức tập hợp người đến đó!

Trương Nhất Phàm lên xe, gọi điện thoại gấp cho Lưu Bá Lâm, Lưu Bá Lâm đang ở nhà xem Ti vi, chuẩn bị đi ngủ, nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, gã thấy dãy số lạ, nhíu chân mày, hôm nay mới bị bí thư vừa mắng vừa dạy bảo, trong lòng rất không vui, chưa thật sự hạ hỏa! Không nghe!

Một lát sau, điện thoại lại vang lên, gã cầm lấy điện thoại tức giận mắng:

- Giờ này, ai còn làm ầm ĩ hả, muốn chết à?

Bà xã gã cũng lên tiếng

- Nếu người ta gọi ông nhiều lần như vậy, chắc chắn có chuyện rồi, nói không chừng là ông sếp nào đó, có thể người ta đổi số thì sao?

Lưu Bá Lâm cũng nghĩ như vậy, lúc này mới chậm chậm nghe điện thoại:

- Alô! Ai vậy?

- Tôi là Thành ủy Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu đang ở “Sự hấp dẫn của đô thị” hoặc khách sạn Hải Thiên, cậu lập tức dẫn người qua đó!

Bí thư Trương!



Lưu Bá Lâm cả kinh, lập tức nhảy dựng lên ghế sô pha, liên tục nói:

- Dạ, dạ, Tôi sẽ đi ngay!

Khi từ văn phòng Bí thư thành ủy đi ra, gã lập tức phái người đi thăm dò, nhưng một nơi rộng lớn đến nhường này, chỉ dựa vào một manh mối nhỏ nhoi đó mà đi tìm người thì thật giống như mò kim đáy biển. Bởi vậy, lính của gã nản quá chỉ làm qua loa.

Cuối cùng vẫn không tìm được manh mối gì, bọn họ cũng quên luôn.

Nhìn đồng hồ trên tường, đã điểm 12h, Bí thư Trương gọi lại, hơn nữa có vẻ đáng rất nóng lòng, gã lập tức đứng lên. Lưu Bá Lâm một bên mang giày, một bên gọi điện triệu tập người.

Mà lúc này đầu trọc và Cừu Cương vừa mới gặp nhau.

Hai chiếc xe Mercedes Benz đậu trong Đêm Mông Lung, Cừu Cương và Lý Tông Hán đã ngồi chờ sẵn trong một gian phòng riêng, chờ tên đầu trọc dẫn người vào.

Trong phòng riêng, Cừu Cương và Lý Tông Hán đều ôm một cô gái khá xinh xắn trong lòng , hai người đang hút thuốc, uống rượu tây. Một tên chạy vào:

- Anh Cương, bọn họ đã đến.

Cừu Cương đẩy cô gái xê ra khỏi ngực:

- Các cô ra ngoài một chút đi!

Hai cô gái hiểu ý liền đứng lên đi ra khỏi phòng.

Tên đầu trọc cùng vài người áp giải Hà Tiêu Tiêu ở phía sau đi vào, lão B và những người khác thì ở dưới lầu.Tên đầu trọc và hai người nữa mang Hà Tiêu Tiêu lên lầu 3.

Đến cửa phòng, Hà Tiêu Tiêu và hai tên lưu manh bị cản lại, đầu trọc một mình đi vào. Phát hiện trong phòng ngoại trừ Cừu Cương ra còn có a Bưu, đấu tóc húi cua. Trên mặt người này nhiều mụn trứng cá, gồ ghề, mắt hõm sâu, thoạt nhìn rất u ám.

Tuy rằng đã vào mùa đông, nhưng trong điều hòa trong phòng riêng mở đầy đủ, người này cởi áo khoác để một bên, áo may ô màu đen trên đó có 6 cái di động.

- Anh Cương!

Đầu trọc lên tiếng.

- Mày giỏi lắm, rất có khí chất, cả bồ câu của tao cũng dám thả! Có phải không muốn sống rồi không?

Cừu Cương không nóng nảy, chậm rãi nói, đầu trọc nhìn gã cầm đầu lọc thuốc lá nặng nề nhấn xuống trong gạt tàn thuốc, bụng gã đã bị đấm một cái. A Bưu đấm cho gã ngã lăn quay trên đất, tên đầu trọc kêu lên một tiếng:

- Anh Cương, hãy nghe em nói, nghe em nói!

- Nói cái ***! Người đâu!

Đầu trọc đứng lên, chỉ chỉ bên ngoài.

Sau đó hai tên lưu manh đẩy Hà Tiêu Tiêu đi vào, rời khỏi ngay sau đó.

Nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu, hai mắt Lý Tông Hán lập tức sáng ngời, người đẹp, thật sự là người đẹp!

Lý Tông Hán thầm nuốt nước miếng, chuyện báo thù tất cả quăng hết. Giờ phút này trong đầu gã chỉ toàn hình ảnh của người đẹp, cái gì tập đoàn Hoa Sơn, cái gì thương trường, cái gì tổn thất 10 tỷ, doanh nghiệp làm cái gì? Nếu có thể ôm được mỹ nữ như thế này thì cả đời này thành quỷ cũng đáng!

Người chết dưới hoa, thành quỷ cũng lãng mạn, Mẹ nhà nó, người viết ra những lời này thật tài!

Cừu Cương vừa nhìn thấy ánh mắt của Lý Tông Hán đều hiểu ra, không khỏi khẽ cười.

Người phụ nữ trước mắt này thật sự rất xinh đẹp! Gã không khỏi nhớ lại lời diễn tả của Toản Địa Thử, y nói rằng người phụ nữ kia rất đẹp, chỗ này rất nhỏ, chỗ kia rất lớn, chân rất dài. Đúng vậy, không sai chút nào.

Cừu Cương rất cuộc vẫn là Cừu Cương, gã không giống như Lý Tông Hán nhìn thấy gái đẹp liền quên ngay việc chính. Dù sao có thể tồn tại ở Song Giang này, làm ăn trong giời xã hội đen, nhiều thủ đoạn cấu kết, không phải làm như vậy là tốt.

Gã ừ một tiếng, cất cao giọng nói:

- Anh Hán, nên xác thực một chút thân phận cô ta đi!

Lý Tông Hán mang trên mặt nụ cười chán ghét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp và khuôn ngực đầy đặn của Hà Tiêu Tiêu:

- Ừ, tất nhiên là thế rồi.

Cừu Cương làm như vậy là vì gã lo lắng gia cảnh của Hà Tiêu Tiêu là một thiên kim tiểu thư của một gia đình quyền quý nào đó vân vân và vân vân, như vậy chẳng phải chính gã tự tìm đường chết sao? Đối phương phục kích tập đoàn Hoa Sơn, chắc chắn là người không đơn giản.

Giờ phút này, trong lòng gã nghĩ, mặc kệ đối phương có thân phận như thế nào, bản thân gã nhất định không nên xía vào.

Cừu Cương tiếp nhận Hà Tiêu Tiêu từ a Bưu, đem những gì bên trong đưa ra:



- Cái túi xách này là của cô sao?

Hà Tiêu Tiêu không biết đó là ai, nhìn thấy bao và di động là của mình thì liền gật đầu:

- Các người là ai?

Cừu Cương nhìn Lý Tông Hán, quả nhiên đây là người gã ta muốn tìm, xác định được thân phận của Hà Tiêu Tiêu, Cừu Cương không những không hưng phấn ngược lại mơ hồ lo lắng điều gì đó, tại sao một cô gái như vậy có thể khơi mào cuộc chiến buôn bán gần 10 tỷ? Xem ra thân phận cô ta nhất định không đơn giản.

Người như thế, đương nhiên gã không nghĩ là cô ấy gây ra.

Gia thế của tập đoàn Hoa Sơn thì ai cũng biết, dám chọc giận ông chủ của gã, nghĩ lại cũng biết. Bản thân gã là trùm ở thành phố Song Giang nghĩ cùng với người như vậy đấu thì ngàn lần không thể! Chẳng qua, thằng nhóc Lý Tông Hán này không phải là bớt việc chủ, phỏng tay trên của gã, không phải con nhím cũng muốn cắn hai miệng, huống chi một người đẹp quốc sắc thiên hương này?

Kỳ thật, Cừu Cương cũng mơ hồ đoán ra được, dám cùng 4 đại gia tộc đấu, thì chắc cũng là bọn họ bởi vậy, trong lòng gã âm thầm bắt đầu ý muốn rút lui.

Chuyện của những người có quyền, bản thân gã không muốn nhúng tay vào.

Gã đem cái túi ném trước mặt Hà Tiêu Tiêu:

- Đây là túi và di động của cô!

Hà Tiêu Tiêu có chút không tin, hai người này rõ ràng trên mặt không có gì thể hiện là người tốt, làm sao lại đột nhiên trả lại túi cho mình?

Đang do dự thì Cừu Cương đứng lên:

- Anh Hán, ở đây không còn chuyện của tôi, tôi ra ngoài đây!

Cừu Cương vừa đi, Lý Tông Hán liền cười mỉm, hai mắt ngập tràn lửa dục vọng nhìn Hà Tiêu Tiêu:

- Cô chính là tổng giám đốc tập đoàn Phàm Phàm?

Hà Tiêu Tiêu không hiểu ý đối phương muốn gì, cô không trực tiếp trả lời mà cảnh giác hỏi:

- Anh là ai?

- Tôi là người thế nào cô không cần biết, chỉ cần cô biết, từ giờ cô là người của tôi!

Lý Tông Hán đứng lên, cảm thấy rất thích thú.

Tuy nhiên, gã không muốn đùa giỡn người phụ nữ này quá nhanh, phải làm rõ thân thế của cô trước rồi mới quyết định giải quyết cô như thế nào. Lý Tông Hán cũng biết, sau lưng Hà Tiêu Tiêu nhất định là có chỗ dựa, tập đoàn Hoa Sơn từ trước đến giờ vẫn chưa có cơ hội để điều tra ra.

Vẫn có ý với cô, ánh mắt Lý Tông Hán gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tiêu Tiêu, hận không thể vồ đến cắn vào bộ dáng đó một cái:

- Ông chủ của cô là ai?

Hà Tiêu Tiêu lùi lại một bước:

- Ngươi là ai? Ngươi nói cái gì tôi nghe không hiểu!

- Đừng giả vờ với bố, sự kiện lần trước của tập đoàn Hoa Sơn không phải một tay cô thao túng sao? Thành thật khai mau, ông chủ cô là ai ? nếu không…hừ…

Hà Tiêu Tiêu nhìn rõ trước mắt là khuôn mặt dài gồ ghề, trên có rất nhiều mụn trứng cá, có thể là người nhà họ Lý. Cô cũng từng nge Trương Nhất Phàm và chú hai nói qua, ở thủ đô có 4 gia tộc đang đấu đá.

Cuộc đại chiến thương nghiệp lần trước vốn không phải nhắm vào tập đoàn Hoa Sơn, chỉ có điều chú hai nói cô luyện tập, không nghĩ tới Trương Nhất Phàm mượn đề tài đó để nói chuyện của hắn, muốn làm lớn chuyện, xóa sổ tập đoàn Hoa Sơn, làm cho nhà người ta tổn thất gần 10 tỷ.

Nếu đối phương đã biểu lộ thân phận, Hà Tiêu Tiêu cũng không sợ, cô gật gật đầu:

- Đúng vậy, việc này là do chính tôi thao túng, Ngươi là ai?

- Được! Có dũng khí, khoản nợ này hôm nay sẽ dành cho cô, cho cô lấy thân mình trả lại!

Lý Tông Hán cười tà, trêu tức nhìn chằm chằm vào bộ dáng mê người của Hà Tiêu Tiêu chậm rãi tiến lại gần…

Lúc này, ở bên ngoài Cừu Cương đột nhiên nhận được điện thoại:

- Tồng giám đốc Cừu! không hay rồi! không hay rồi! Người của cục Công an đột nhiên đến khách sạn Hải Thiên và “Sự hấp dẫn của đô thị” kiểm tra!

Cừu Cương sửng sốt, Mẹ kiếp, quả nhiên xảy ra chuyện, đối phương tám phần là vì cô ả này mà đến! Chỉ có điều không rõ chúng muốn cái gì, Hà Tiêu Tiêu và cục Công an Thành Phố có quan hệ như thế nào?

Quan hệ của gã và Lưu Bá Lâm cũng không tệ lắm, Lưu Bá Lâm làm sao lại chưa nói mà đã đến như thế này thì không hợp với lẽ thường!

Không được! Phải ngăn cản thằng nhóc Lý Tông Hán dính vào người có chức quyền ở thành phố Song Giang. Gã mà đi rồi thì yên chuyện phần gã, còn mình ở lại thì lại đi dọn *** cho gã sao? Cừu Cương vội vàng chạy vào:

- Anh Hán, dừng tay lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook