Chương 400: Vượt qua nguy hiểm
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Đầu trọc rất bực mình, 2 triệu đưa tới tay đã mất, còn bị A Bưu đánh cho một cái, bụng bây giờ vẫn còn đau.
Nhìn phản ứng con nhỏ kia sau khi đi vào phòng riêng, đầu trọc càng nghĩ càng thấy không đúng. Vẻ mặt cô gái kia khi tiến vào phòng hoàn toàn không giống như nhìn thấy người quen. Mẹ kiếp! Chẳng lẽ bọn gã bị bọn kia lừa?
Thế cái người lúc nãy chuẩn bị giao tiền đổi lấy người là ai chứ? Tên đầu trọc đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
- Mẹ nhà nó, nợ này bố sẽ sớm tính với chúng mày!
Đầu trọc hung hăng nói.
Vừa mới xuống lầu, nhìn thấy lão B và vài người bọn họ đứng đó, vẻ mặt ủ rũ nói
- Đi thôi! Còn đứng đực ra đó làm gì?
Một tên lưu manh không phục lắm:
- Anh hai, chẳng lẽ chúng ta cứ để cho bọn chúng ức hiếp như vậy sao?
Đầu trọc nghe bọn họ nói vậy, mắng:
- Ít nói nhảm đi!
Bọn họ đang xuống lầu, điện thoại khác của tên đầu trọc vang lên. Điện thoại của Hồ Khoa, gã liền đi vào cuối hành lang:
- Hồ tử, chuyện gì vậy?
- Đầu trọc, mày quen thằng Cừu Cương à? Nó ở đâu? Mày biết không?
Giọng điệu Hồ Khoa rất gấp, đầu trọc nhìn lên lầu
- Mày tìm nó làm chi?
- Mày không cần quan tâm, mau nói cho tao biết nó đang ở đây? Tao có việc gấp.
- Thằng này mày đang ở Song Giang phải không? Sao không tới chỗ của tao?
- Bớt nói nhảm đi, nó ở đâu?
Đầu trọc cảm thấy việc này hơi kì quái, tuy vậy, gã vẫn nói:
- Nó đang ở chỗ tao, Đêm Mông Lung!
Hồ Khoa kêu một tiếng trên điện thoại, làm đầu trọc giật mình. Hôm nay thực là ngày đen đủi. Mẹ nhà nó, chẳng lẽ thằng nhóc Hồ Khoa này đang ở thành phố Song Giang? Vừa rồi mượn gã hai triệu, giờ thì hỏi gã biết Cừu Cương ở đâu, gã muốn làm gì nhỉ?
Đầu trọc vuốt đầu, tuy nhiên chỉ số thông minh của gã cũng có hạn, nghĩ không ra giữa hai bên có liên hệ gì.
Chưa được vài phút, cửa Dạ Mông Lông đột nhiên mở ra, có mấy chiếc xe, trên xe nhảy xuống mười mấy người, hùng hổ xông vào hộp đêm.
Hai tên bảo vệ nhìn thấy vậy, đang muốn đến cản lại, bị một người đứng đó đẩy tay ra, hai bảo vệ lập tức té lăn ra xa 7 mét. Sau đó, những người này như quỷ Nhật bản phát điên tìm kiếm điên cuồng trong hộp đêm.
Từng cửa gian phòng một bị đẩy ra, nhiều tiếng thét chói tai phát ra trong hộp đêm.
Đầu trọc cũng là một bảo kê trong hộp đêm Đêm Mông Lung, gã dẫn mấy tên đàn em đứng đó để xem, Mã Tử hớt hơ hớt hải chạy đến:
- Anh hai, anh hai, không xong rồi, không xong rồi, có người đập bãi…
Đầu trọc lập tức mang theo vài người xông lên, không nghĩ tới sẽ đụng mặt Hồ Khoa:
- Hồ Khoa, mày ở đây làm gì?
Hồ Khoa nắm lấy gã:
- Cừu Cương đang ở đâu?
Đầu trọc theo bản năng chỉ chỉ lên lầu, Hồ Khoa đẩy gã:
- Lên trên!
Liễu Hải mang theo vài cảnh sát mặc thường phục, ba bước, hai bước vội vã lên.
Lúc này, Lý Tông Hán ép Hà Tiêu Tiêu ở trong góc, Cừu Cương đang khuyên Lý Tông Hán, không cần làm lớn chuyện.
Không ngờ tới bên ngoài đột nhiên xông vào mấy người, gã còn chưa thấy rõ mặt mũi của đối phương đã bị Liễu Hải đẩy một cái, ngã sấp trong góc. Lý Tông Hán đang loạng choạng, vì trên mặt gã bị đánh một cái, làm cho gã mắt mũi nổi ngàn sao, ngã ngửa mặt trên sô pha.
- Tiêu Tiêu, cô không sao chứ!
Liễu Hải tiến lên, đứng trước mặt Hà Tiêu Tiêu. Vốn gương mặt Hà Tiêu Tiêu đã trắng bệch, đột nhiên có chút kích động. Liễu Hải đến rồi, cô được cứu rồi!
Vài người cảnh sát đột nhiên tiến vào, lập tức đem hai người kia khống chế, gắt gao đè xuống sô pha. Lý Tông Hán Hán giãy dụa quát:
- Các người dám đánh ta?
- Mẹ mày, bố đập mày đấy!
Liễu Hải đạp một cái trúng vào đùi của Lý Tông Hán.
- A……..
Lý Tông Hán lập tức hét lên giống như heo bị chọc tiết.
Cừu Cương trên cơ bản không dám nói tiếp nữa, Lý Tông Hán còn dám đánh thì bọn đầu trâu mặt ngựa kia không biết có thân phận gì.
Vài viên cảnh sát lấy còng số 8 ra, kéo hai người đứng lên, Lý Tông Hán nhảy dựng lêngười:
- Liễu Hải, mày, mày dám đánh tao.
Những viên cảnh sát mặt kệ gã là ai, đá một cái xuống chân, đầu gối của Lý Tông Hán nặng nề khuỵu xuống.
- Cư xử đàng hoàng lại đi!
Người kia cũng không chịu thua, lấy cùi chỏ nện vào phía sau lưng của Lý Tông Hán.
Lý Tông Hán làm sao chịu nổi những đòn hiểm của bọn họ? Một đánh, một đá, gã liền ói luôn mật xanh mật vàng.
Cừu Cương một câu cũng không dám nói, chỉ có điều lặng lẽ đánh giá những người này, không thể nào đoán ra thân phận của bọn họ. Lúc này, Hồ Khoa mang theo mấy tên đàn em xử lý bọn côn đồ bên ngoài, cũng đi đến.
Cừu Cương nhìn đến Hồ Khoa, lập tức la lên:
- Hồ Khoa, cứu tao!
Không nghĩ đến Hồ Khoa lắc đầu:
- Lần này chỉ sợ không ai có thể cứu được ông!
Lý Tông Hán hừ một tiếng:
- Chúng mày được lắm, để xem bố mày xử chúng mày thế nào!
Một viên cảnh sát giơ tay lên, tát gã “páp” một cái:
- Câm miệng!
Lần này, Lý Tông Hán hoàn toàn choáng váng. Điên à! Một cảnh sát tép riu, không ngờ cũng dám đánh gã một bạt tai!
Lý Tông Hán gào lên như sấm trong hộp đêm, không ngờ Liễu Hải chỉ 4 viên cảnh sát kia nói:
- Các cậu muốn giải quyết sao tùy ý, tôi đi ra ngoài một chút.
Sau đó anh ta dẫn Hà Tiêu Tiêu ra khỏi phòng.
Bốn tay cảnh sát này đều là do Đường Vũ lựa chọn trong các người tài giỏi, tài năng cũng không tệ lắm, trình độ phá án cũng tốt. Cách thức dạy người cũng không giống như bình thường. Trong đội hình sự cũng rất có kinh nghiệm, bình thường muốn lấy lời khai phạm nhân, bọn họ đều có những thủ đoạn để tra khảo.
Trong phòng riêng vang lên từng đợt tiếng kêu thê thảm, Liễu Hải và Hồ Khoa đứng ở ngoài cửa:
- Tôi đưa Tiêu Tiêu lên xe trước.
Trương Nhất Phàm và Lưu Bá Lâm dẫn theo cảnh sát đuổi tới, nhìn thấy Liễu Hải dẫn Tiêu Tiêu đi ra, Trương Nhất Phàm liền mở cửa bước xuống:
- Tiêu Tiêu, em không sao chứ!
Hà Tiêu Tiêu vốn đã muốn khóc, nhìn thấy có nhiều người ở đó, nên cô cố gắng bình tĩnh:
- Em không sao!
Lưu Bá Lâm nhìn vẻ mặt của hai người, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cũng may cô ấy không có việc gì! Vì thế gã hét lên một tiếng:
- Nhanh! Đem toàn bộ những người ở đây mang về!
Hà Tiêu Tiêu lên xe của Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cầm tay cô :
- Tiêu Tiêu, cực khổ cho em!
Hà Tiêu Tiêu cắn môi, không dám khóc:
- Anh Nhất Phàm! Em…
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ bả vai cô:
- Yên tâm đi, chúng chạy không thoát đâu!
Vài người cảnh sát áp giải Lý Tông Hán và Cừu Cương đi ra, Lý Tông Hán bị đánh đến không nhận ra hình người.
Cừu Cương vừa nhìn tới Lưu Bá Lâm thì hung hăng liếc mắt nhìn:
- Tôi muốn gặp luật sư của tôi!
Lưu Bá Lâm liếc mắt nhìn vào xe Trương Nhất Phàm:
- Tới cục trước rồi nói!
Cừu Cương và Lý Tông Hán bị mang đi, duy chỉ có thằng nhóc đầu trọc thì không thấy đâu. Hóa ra đầu trọc nhìn thấy Hồ Khoa dẫn cảnh sát tiến vào, sau đó đến cứu Hà Tiêu Tiêu, gã ngay lập tức xác định được tình hình không ổn, nhanh chóng chuồn khỏi.
Đầu trọc chạy một hơi qua 10 khu phố, thở không ra hơi gã ôm lấy ngực, lúc đó gã mới kịp phản ứng. Lúc đó Hồ Khoa mượn gã 2 triệu, chính là lúc muốn chuộc Hà Tiêu Tiêu.
- Mẹ kiếp, tên khốn kiếp như con chó, muốn hại chết bố đây mà!
Đầu trọc nhớ tới cảnh tượng đó, liền tưởng như tên sát thủ trên TV hành động mau chóng mà nhanh nhẹn. Trong nháy mắt đấm đá, liền hạ gục vài tên bảo vệ và bảo kê lộn ngược.
Đầu trọc tìm điện thoại đi động, lén lút gọi, may là Hồ Khoa chỉ biết số này.
Nhưng nghĩ đến Hà Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ chỉ chứng gã, gã liền đau đầu! Chạy thôi! Không bao giờ về thành phố Song Giang nữa. Đầu trọc hung hăng đánh vào tường, xoay người biến mất vào bóng đêm.
Trong đêm, dưới ánh trăng mờ, trong lúc mọi người bị dẫn đi, Trương Nhất Phàm và Lưu Bá Lâm nhấn mạnh:
- Vụ án này còn chưa rõ ràng, bất cứ người nào cũng không được nộp tiền bảo lãnh!
Lưu Bá Lâm khó xử, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ phải dựa theo ý muốn của hắn, đem toàn bộ người về Cục.
Rốt cục Tiêu Tiêu cũng bình an, Trương Nhất Phàm sắp xếp cho Liễu Hải và toàn bộ mọi người ở nhà khách Song Giang.
Sau khi vào cửa, Hà Tiêu Tiêu lập tức nhào vào lòng Trương Nhất Phàm, khóc không thành tiếng.
Trương Nhất Phàm vuốt ve tóc cô, an ủi thật lâu, Hà Tiêu Tiêu mới ngừng khóc, ngẩng đầu lẩm bẩm:
- Em có phải rất ngốc đúng không? Chủ quan đi tin tưởng người lạ !
Trương Nhất Phàm giúp cô ngồi xuống, chăm chú nghe Hà Tiêu Tiêu kể lại toàn bộ quá trình, tim hắn theo tiếng của Hà Tiêu Tiêu bang bang đập mạnh.
Sau khi nghe Hà Tiêu Tiêu nói xong, mặt Trương Nhất Phàm sa sầm xuống, hai tay đã đẩm mồ hôi:
- Những kẻ này chết cũng chưa hết tội! Hôm nay em chịu nhiều uất ức, anh nhất định phải bắt bọn chúng trả gấp đôi!
Trương Nhất Phàm đập xuống bàn một cái nặng nề thề nói.
Lúc này, đêm đã khuya, đồng hồ trên tường đã chỉ 2 giờ. Bọn người Hồ Lôi đã rất mệt, cả đám nằm ở trên giường, nhanh chóng ngủ say như chết.
Lưu Bá Lâm thì không ngủ được, nhớ tới những chuyện xảy ra ngày hôm nay thì run như cầy sấy. Tốt rồi, bạn của Bí Thư Trương rốt cục đã an toàn trở về, cũng không xảy ra chuyện gì không bất trắc.
Chỉ có điều nghĩ đến ngày mai Bí thư Trương phát hiện ra chuyện gì, chỉ sợ bản thân gã cũng không cần làm Cục trưởng nữa. Thật lòng mà nói, vài năm nay, Lưu Bá Lâm trong lòng cũng đã chán nản, không còn nhiệt tình nữa.
Tuy rằng ở vị trí cao cục Trưởng này, làm lâu như vậy, nhưng cái chức Bí thư Đảng ủy công an lại về tay Dương Lập, vì thế gã trong lòng rất khó chịu.
Mà lão già Dương Lập này, lại không muốn buông tay cái vị trí này, đoán chừng phải khoảng 3,4 năm nữa. Nếu có thể chờ đợi thì về tay gã là chuyện bình thường.
Nhưng nghĩ đến Dương Lập là một kẻ tiểu nhân, trong lòng liền cảm thấy tức giận, ông ta đã lớn tuổi, còn chiếm cứ hoài không bỏ, loại người hai mặt không nể mặt ai cả!
Còn nữa, chỉ mong Cừu Cương không có chuyện gì, nếu không thằng cha này sẽ lôi cả gã ra, đừng nói đến chuyện tiến cử lên ủy viên thường vụ, chỉ sợ nữa đời sau sẽ ở trong tù. Mấy năm qua, bị Cừu Cương lôi kéo xuống nước những chuyện gì thì không biết, nhưng Lưu Bá Lâm chỉ biết là bản thân đã nhận được nhiều lợi ích từ chỗ Cừu Cương, chỉ cần đó thôi cũng đủ để tống gã vào ngồi ăn cơm tù cả đồi rồi.
Bởi vậy, gã đã đi hỏi Cừu Cương mọi chuyện thế nào. Sau khi nghe Cừu Cương kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, gã cam đoan với Cừu Cương:
- Anh yên tâm, nếu anh không nói lung tung, tôi cam đoan anh không có việc gì!
Sự tình hôm nay, Cừu Cương quả thực không có tội, nhưng gã nhìn thấy đối phương bắt Lý Tông Hán trong lòng tự nhiên lại không tự tin cho lắm, Lý Tông Hán là ai? Là cậu hai của nhà họ Lý, đời thứ 3 nha! Nhìn không lầm thì vừa rồi trên xe nhìn thấy Lý Tông Hán kia như gấu mèo, khỏi phải nói thảm!
Đối phương rốt cuộc là ai? Cừu Cương vừa mới nghe ngóng được một chút tin tức, quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Trương rất sâu sắc, chẳng lẽ lại đụng chạm đến tay hậu nhân của họ Trương kia sao? Cừu Cương vừa nghĩ đã cảm thấy lạnh run.
Nghe nói ở đây có một Bí thư mới tới cũng họ Trương, chẳng lẽ hắn chính là hậu nhâu của nhà họ Trương? Nếu không lại có người nào có thể chủ quan sai khiến toàn bộ cả cục Công an thành phố hành động, cả khách sạn và hộp đêm của gã cũng bị kiểm tra bất ngờ?
Nhìn phản ứng con nhỏ kia sau khi đi vào phòng riêng, đầu trọc càng nghĩ càng thấy không đúng. Vẻ mặt cô gái kia khi tiến vào phòng hoàn toàn không giống như nhìn thấy người quen. Mẹ kiếp! Chẳng lẽ bọn gã bị bọn kia lừa?
Thế cái người lúc nãy chuẩn bị giao tiền đổi lấy người là ai chứ? Tên đầu trọc đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
- Mẹ nhà nó, nợ này bố sẽ sớm tính với chúng mày!
Đầu trọc hung hăng nói.
Vừa mới xuống lầu, nhìn thấy lão B và vài người bọn họ đứng đó, vẻ mặt ủ rũ nói
- Đi thôi! Còn đứng đực ra đó làm gì?
Một tên lưu manh không phục lắm:
- Anh hai, chẳng lẽ chúng ta cứ để cho bọn chúng ức hiếp như vậy sao?
Đầu trọc nghe bọn họ nói vậy, mắng:
- Ít nói nhảm đi!
Bọn họ đang xuống lầu, điện thoại khác của tên đầu trọc vang lên. Điện thoại của Hồ Khoa, gã liền đi vào cuối hành lang:
- Hồ tử, chuyện gì vậy?
- Đầu trọc, mày quen thằng Cừu Cương à? Nó ở đâu? Mày biết không?
Giọng điệu Hồ Khoa rất gấp, đầu trọc nhìn lên lầu
- Mày tìm nó làm chi?
- Mày không cần quan tâm, mau nói cho tao biết nó đang ở đây? Tao có việc gấp.
- Thằng này mày đang ở Song Giang phải không? Sao không tới chỗ của tao?
- Bớt nói nhảm đi, nó ở đâu?
Đầu trọc cảm thấy việc này hơi kì quái, tuy vậy, gã vẫn nói:
- Nó đang ở chỗ tao, Đêm Mông Lung!
Hồ Khoa kêu một tiếng trên điện thoại, làm đầu trọc giật mình. Hôm nay thực là ngày đen đủi. Mẹ nhà nó, chẳng lẽ thằng nhóc Hồ Khoa này đang ở thành phố Song Giang? Vừa rồi mượn gã hai triệu, giờ thì hỏi gã biết Cừu Cương ở đâu, gã muốn làm gì nhỉ?
Đầu trọc vuốt đầu, tuy nhiên chỉ số thông minh của gã cũng có hạn, nghĩ không ra giữa hai bên có liên hệ gì.
Chưa được vài phút, cửa Dạ Mông Lông đột nhiên mở ra, có mấy chiếc xe, trên xe nhảy xuống mười mấy người, hùng hổ xông vào hộp đêm.
Hai tên bảo vệ nhìn thấy vậy, đang muốn đến cản lại, bị một người đứng đó đẩy tay ra, hai bảo vệ lập tức té lăn ra xa 7 mét. Sau đó, những người này như quỷ Nhật bản phát điên tìm kiếm điên cuồng trong hộp đêm.
Từng cửa gian phòng một bị đẩy ra, nhiều tiếng thét chói tai phát ra trong hộp đêm.
Đầu trọc cũng là một bảo kê trong hộp đêm Đêm Mông Lung, gã dẫn mấy tên đàn em đứng đó để xem, Mã Tử hớt hơ hớt hải chạy đến:
- Anh hai, anh hai, không xong rồi, không xong rồi, có người đập bãi…
Đầu trọc lập tức mang theo vài người xông lên, không nghĩ tới sẽ đụng mặt Hồ Khoa:
- Hồ Khoa, mày ở đây làm gì?
Hồ Khoa nắm lấy gã:
- Cừu Cương đang ở đâu?
Đầu trọc theo bản năng chỉ chỉ lên lầu, Hồ Khoa đẩy gã:
- Lên trên!
Liễu Hải mang theo vài cảnh sát mặc thường phục, ba bước, hai bước vội vã lên.
Lúc này, Lý Tông Hán ép Hà Tiêu Tiêu ở trong góc, Cừu Cương đang khuyên Lý Tông Hán, không cần làm lớn chuyện.
Không ngờ tới bên ngoài đột nhiên xông vào mấy người, gã còn chưa thấy rõ mặt mũi của đối phương đã bị Liễu Hải đẩy một cái, ngã sấp trong góc. Lý Tông Hán đang loạng choạng, vì trên mặt gã bị đánh một cái, làm cho gã mắt mũi nổi ngàn sao, ngã ngửa mặt trên sô pha.
- Tiêu Tiêu, cô không sao chứ!
Liễu Hải tiến lên, đứng trước mặt Hà Tiêu Tiêu. Vốn gương mặt Hà Tiêu Tiêu đã trắng bệch, đột nhiên có chút kích động. Liễu Hải đến rồi, cô được cứu rồi!
Vài người cảnh sát đột nhiên tiến vào, lập tức đem hai người kia khống chế, gắt gao đè xuống sô pha. Lý Tông Hán Hán giãy dụa quát:
- Các người dám đánh ta?
- Mẹ mày, bố đập mày đấy!
Liễu Hải đạp một cái trúng vào đùi của Lý Tông Hán.
- A……..
Lý Tông Hán lập tức hét lên giống như heo bị chọc tiết.
Cừu Cương trên cơ bản không dám nói tiếp nữa, Lý Tông Hán còn dám đánh thì bọn đầu trâu mặt ngựa kia không biết có thân phận gì.
Vài viên cảnh sát lấy còng số 8 ra, kéo hai người đứng lên, Lý Tông Hán nhảy dựng lêngười:
- Liễu Hải, mày, mày dám đánh tao.
Những viên cảnh sát mặt kệ gã là ai, đá một cái xuống chân, đầu gối của Lý Tông Hán nặng nề khuỵu xuống.
- Cư xử đàng hoàng lại đi!
Người kia cũng không chịu thua, lấy cùi chỏ nện vào phía sau lưng của Lý Tông Hán.
Lý Tông Hán làm sao chịu nổi những đòn hiểm của bọn họ? Một đánh, một đá, gã liền ói luôn mật xanh mật vàng.
Cừu Cương một câu cũng không dám nói, chỉ có điều lặng lẽ đánh giá những người này, không thể nào đoán ra thân phận của bọn họ. Lúc này, Hồ Khoa mang theo mấy tên đàn em xử lý bọn côn đồ bên ngoài, cũng đi đến.
Cừu Cương nhìn đến Hồ Khoa, lập tức la lên:
- Hồ Khoa, cứu tao!
Không nghĩ đến Hồ Khoa lắc đầu:
- Lần này chỉ sợ không ai có thể cứu được ông!
Lý Tông Hán hừ một tiếng:
- Chúng mày được lắm, để xem bố mày xử chúng mày thế nào!
Một viên cảnh sát giơ tay lên, tát gã “páp” một cái:
- Câm miệng!
Lần này, Lý Tông Hán hoàn toàn choáng váng. Điên à! Một cảnh sát tép riu, không ngờ cũng dám đánh gã một bạt tai!
Lý Tông Hán gào lên như sấm trong hộp đêm, không ngờ Liễu Hải chỉ 4 viên cảnh sát kia nói:
- Các cậu muốn giải quyết sao tùy ý, tôi đi ra ngoài một chút.
Sau đó anh ta dẫn Hà Tiêu Tiêu ra khỏi phòng.
Bốn tay cảnh sát này đều là do Đường Vũ lựa chọn trong các người tài giỏi, tài năng cũng không tệ lắm, trình độ phá án cũng tốt. Cách thức dạy người cũng không giống như bình thường. Trong đội hình sự cũng rất có kinh nghiệm, bình thường muốn lấy lời khai phạm nhân, bọn họ đều có những thủ đoạn để tra khảo.
Trong phòng riêng vang lên từng đợt tiếng kêu thê thảm, Liễu Hải và Hồ Khoa đứng ở ngoài cửa:
- Tôi đưa Tiêu Tiêu lên xe trước.
Trương Nhất Phàm và Lưu Bá Lâm dẫn theo cảnh sát đuổi tới, nhìn thấy Liễu Hải dẫn Tiêu Tiêu đi ra, Trương Nhất Phàm liền mở cửa bước xuống:
- Tiêu Tiêu, em không sao chứ!
Hà Tiêu Tiêu vốn đã muốn khóc, nhìn thấy có nhiều người ở đó, nên cô cố gắng bình tĩnh:
- Em không sao!
Lưu Bá Lâm nhìn vẻ mặt của hai người, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cũng may cô ấy không có việc gì! Vì thế gã hét lên một tiếng:
- Nhanh! Đem toàn bộ những người ở đây mang về!
Hà Tiêu Tiêu lên xe của Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cầm tay cô :
- Tiêu Tiêu, cực khổ cho em!
Hà Tiêu Tiêu cắn môi, không dám khóc:
- Anh Nhất Phàm! Em…
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ bả vai cô:
- Yên tâm đi, chúng chạy không thoát đâu!
Vài người cảnh sát áp giải Lý Tông Hán và Cừu Cương đi ra, Lý Tông Hán bị đánh đến không nhận ra hình người.
Cừu Cương vừa nhìn tới Lưu Bá Lâm thì hung hăng liếc mắt nhìn:
- Tôi muốn gặp luật sư của tôi!
Lưu Bá Lâm liếc mắt nhìn vào xe Trương Nhất Phàm:
- Tới cục trước rồi nói!
Cừu Cương và Lý Tông Hán bị mang đi, duy chỉ có thằng nhóc đầu trọc thì không thấy đâu. Hóa ra đầu trọc nhìn thấy Hồ Khoa dẫn cảnh sát tiến vào, sau đó đến cứu Hà Tiêu Tiêu, gã ngay lập tức xác định được tình hình không ổn, nhanh chóng chuồn khỏi.
Đầu trọc chạy một hơi qua 10 khu phố, thở không ra hơi gã ôm lấy ngực, lúc đó gã mới kịp phản ứng. Lúc đó Hồ Khoa mượn gã 2 triệu, chính là lúc muốn chuộc Hà Tiêu Tiêu.
- Mẹ kiếp, tên khốn kiếp như con chó, muốn hại chết bố đây mà!
Đầu trọc nhớ tới cảnh tượng đó, liền tưởng như tên sát thủ trên TV hành động mau chóng mà nhanh nhẹn. Trong nháy mắt đấm đá, liền hạ gục vài tên bảo vệ và bảo kê lộn ngược.
Đầu trọc tìm điện thoại đi động, lén lút gọi, may là Hồ Khoa chỉ biết số này.
Nhưng nghĩ đến Hà Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ chỉ chứng gã, gã liền đau đầu! Chạy thôi! Không bao giờ về thành phố Song Giang nữa. Đầu trọc hung hăng đánh vào tường, xoay người biến mất vào bóng đêm.
Trong đêm, dưới ánh trăng mờ, trong lúc mọi người bị dẫn đi, Trương Nhất Phàm và Lưu Bá Lâm nhấn mạnh:
- Vụ án này còn chưa rõ ràng, bất cứ người nào cũng không được nộp tiền bảo lãnh!
Lưu Bá Lâm khó xử, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ phải dựa theo ý muốn của hắn, đem toàn bộ người về Cục.
Rốt cục Tiêu Tiêu cũng bình an, Trương Nhất Phàm sắp xếp cho Liễu Hải và toàn bộ mọi người ở nhà khách Song Giang.
Sau khi vào cửa, Hà Tiêu Tiêu lập tức nhào vào lòng Trương Nhất Phàm, khóc không thành tiếng.
Trương Nhất Phàm vuốt ve tóc cô, an ủi thật lâu, Hà Tiêu Tiêu mới ngừng khóc, ngẩng đầu lẩm bẩm:
- Em có phải rất ngốc đúng không? Chủ quan đi tin tưởng người lạ !
Trương Nhất Phàm giúp cô ngồi xuống, chăm chú nghe Hà Tiêu Tiêu kể lại toàn bộ quá trình, tim hắn theo tiếng của Hà Tiêu Tiêu bang bang đập mạnh.
Sau khi nghe Hà Tiêu Tiêu nói xong, mặt Trương Nhất Phàm sa sầm xuống, hai tay đã đẩm mồ hôi:
- Những kẻ này chết cũng chưa hết tội! Hôm nay em chịu nhiều uất ức, anh nhất định phải bắt bọn chúng trả gấp đôi!
Trương Nhất Phàm đập xuống bàn một cái nặng nề thề nói.
Lúc này, đêm đã khuya, đồng hồ trên tường đã chỉ 2 giờ. Bọn người Hồ Lôi đã rất mệt, cả đám nằm ở trên giường, nhanh chóng ngủ say như chết.
Lưu Bá Lâm thì không ngủ được, nhớ tới những chuyện xảy ra ngày hôm nay thì run như cầy sấy. Tốt rồi, bạn của Bí Thư Trương rốt cục đã an toàn trở về, cũng không xảy ra chuyện gì không bất trắc.
Chỉ có điều nghĩ đến ngày mai Bí thư Trương phát hiện ra chuyện gì, chỉ sợ bản thân gã cũng không cần làm Cục trưởng nữa. Thật lòng mà nói, vài năm nay, Lưu Bá Lâm trong lòng cũng đã chán nản, không còn nhiệt tình nữa.
Tuy rằng ở vị trí cao cục Trưởng này, làm lâu như vậy, nhưng cái chức Bí thư Đảng ủy công an lại về tay Dương Lập, vì thế gã trong lòng rất khó chịu.
Mà lão già Dương Lập này, lại không muốn buông tay cái vị trí này, đoán chừng phải khoảng 3,4 năm nữa. Nếu có thể chờ đợi thì về tay gã là chuyện bình thường.
Nhưng nghĩ đến Dương Lập là một kẻ tiểu nhân, trong lòng liền cảm thấy tức giận, ông ta đã lớn tuổi, còn chiếm cứ hoài không bỏ, loại người hai mặt không nể mặt ai cả!
Còn nữa, chỉ mong Cừu Cương không có chuyện gì, nếu không thằng cha này sẽ lôi cả gã ra, đừng nói đến chuyện tiến cử lên ủy viên thường vụ, chỉ sợ nữa đời sau sẽ ở trong tù. Mấy năm qua, bị Cừu Cương lôi kéo xuống nước những chuyện gì thì không biết, nhưng Lưu Bá Lâm chỉ biết là bản thân đã nhận được nhiều lợi ích từ chỗ Cừu Cương, chỉ cần đó thôi cũng đủ để tống gã vào ngồi ăn cơm tù cả đồi rồi.
Bởi vậy, gã đã đi hỏi Cừu Cương mọi chuyện thế nào. Sau khi nghe Cừu Cương kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, gã cam đoan với Cừu Cương:
- Anh yên tâm, nếu anh không nói lung tung, tôi cam đoan anh không có việc gì!
Sự tình hôm nay, Cừu Cương quả thực không có tội, nhưng gã nhìn thấy đối phương bắt Lý Tông Hán trong lòng tự nhiên lại không tự tin cho lắm, Lý Tông Hán là ai? Là cậu hai của nhà họ Lý, đời thứ 3 nha! Nhìn không lầm thì vừa rồi trên xe nhìn thấy Lý Tông Hán kia như gấu mèo, khỏi phải nói thảm!
Đối phương rốt cuộc là ai? Cừu Cương vừa mới nghe ngóng được một chút tin tức, quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Trương rất sâu sắc, chẳng lẽ lại đụng chạm đến tay hậu nhân của họ Trương kia sao? Cừu Cương vừa nghĩ đã cảm thấy lạnh run.
Nghe nói ở đây có một Bí thư mới tới cũng họ Trương, chẳng lẽ hắn chính là hậu nhâu của nhà họ Trương? Nếu không lại có người nào có thể chủ quan sai khiến toàn bộ cả cục Công an thành phố hành động, cả khách sạn và hộp đêm của gã cũng bị kiểm tra bất ngờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.