Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 910: Xin lỗi đã để anh bị oan ức

Tây Lâu Nguyệt

14/07/2015

Đường Vũ đã trở lại, tinh thần gã không những không có chút sa sút nào, mà ngược lại còn tỏ ra vô cùng tự tin, phấn chấn. Sau khi nghe tin về Đường Vũ, Hồ Lôi lập tức lái xe đến Đông Lâm. Tối hôm đó, bọn họ hẹn nhau tụ tập một bữa.

Liễu Hải cũng đến, anh ta giơ chén lên nói với Đường Vũ:

- Đường ca, tôi xin lỗi. Anh chịu oan ức lớn như vậy mà tôi lại không biết gì. Tôi có lỗi với anh.

Đường Vũ lắc đầu.

- Haiz, huynh đệ với nhau, đừng nói như vậy. Bọn họ tấn công bất ngờ vậy thì ai biết được chứ. Không phải Trị Quốc ngày nào cũng ở bên cạnh tôi sao? Cậu ta cũng chẳng dám đoán mò nữa là.

Lý Trị Quốc cười ngượng ngùng, lên tiếng:

- Lúc đó quả thật tôi cũng hết hồn, lại không thể xác định anh rốt cuộc bị làm sao? Hỏi cái gì, bọn họ cũng không biết. Cũng không dám mạo muội nói cho Phàm ca, nhỡ không đúng thì chẳng phải sẽ nguy sao? Sau đó tôi bàn bạc với Viễn Dương, cảm thấy vấn đề của Đường Vũ không nghiêm trọng, hẳn là không có sơ hở gì, cho nên vẫn cứ kéo dài thời gian, tự mình giải quyết.

Hồ Lôi liền hỏi:

- Này, sao Chủ tịch Uông không tới?

- À, chúng ta cứ ăn trước đi, lát anh ta tới. Dặn trước rồi, lát nữa tất cả đi khách sạn đánh bài.

Lý Trị Quốc trả lời.

Anh ta thấy Âm tỷ đang ngồi bên Đường Vũ liền nói:

- Công lao lần này của Âm tỷ không ít đâu, hơn nữa còn làm khá tốt, khiến mọi người đều hả giận.

Hồ Lôi ngạc nhiên.

- Chuyện là thế nào?

Lý Trị Quốc cười cười.

- Cô ấy hắt cốc trà vào mặt Tào Lương Kỳ, khiến gã tức giận lôi cô ấy đi, làm tôi sợ có chuyện không hay, liền lập tức thông báo cho Phàm ca. Giờ ngẫm lại chẳng qua là tự mình dọa mình thôi. Kỳ thực chúng ta nên tin tưởng Đường Vũ hơn mới phải.

Đường Vũ khinh khỉnh hừ một tiếng.

- Có chút tài mọn cũng muốn đối đầu với tôi ư? Về khoản kinh tế tôi chắc chắc không vấn đề gì, bọn họ điều tra được cái quái gì chứ. Thế nên tôi mới yên tâm ngủ trong nhà khách, để bọn họ chịu khổ ít ngày.

Liễu Hải đột nhiên nhớ ra một chuyện.

- Tôi vẫn cảm thấy không ổn lắm, lần trước anh Hồ Lôi gặp chuyện không may, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả. Lần này cậu lại bị Ủy ban Kỷ luật dẫn đi, cũng chẳng có chút tin tức gì, tôi nhận thấy công tác tình báo của chúng ta kém quá. Có nên đề nghị lão đại lập một tổ chức tay sai như kiểu Israel không? Bọn họ làm việc vì quốc gia, chúng ta làm vì bản thân mình. Ít nhất cũng nắm được tình hình của đám người trong giới này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cũng có chỗ để trông cậy. Lần trước tôi đã định nói chuyện này rồi, song lại quên béng mất.

Hồ Lôi rất tán thành ý kiến của Liễu Hải.



- Làm mấy chuyện này, các cậu lo phần hành động, tiền bạc để tôi lo.

Lý Trị Quốc nói:

- Người anh em kia của cậu có được không vậy? Bọn họ lăn lộn trong xã hội, quen biết rộng, tai mắt nhiều, làm việc càng tiện.

Hồ Lôi cười đáp:

- Vừa nhìn đã biết cậu là người ngoài nghề, đám người này tốt xấu lẫn lộn, cho dù dùng được, cậu cũng dám dùng hay sao? Bọn họ luẩn quẩn vòng ngoài còn được, chứ việc quan trọng thì miễn. Nếu thực sự muốn lập một tổ chức như vậy thì nhất định phải có kỹ thuật và nhân tài chuyên nghiệp.

Liễu Hải nói:

- Hồ ca nói đúng. Nhất định phải có tố chất chuyên nghiệp. Người như Hồ Khoa nhiều nhất cũng chỉ có thể lăn lộn ngoài xã hội, chỉ có thể dùng làm lực lượng bên ngoài thôi.

Đường Vũ chỉ ngồi nghe bọn họ bàn luận mà không tham gia cùng. Nhưng trong lòng cũng thầm khiếp sợ, Liễu Hải nghĩ được đến khoản này, đủ thấy anh ta cũng có tầm nhìn đấy. Nhưng anh ta không thể nói ra, cho dù là bà xã hay anh em cũng thể nói chuyện này ra được.

Bởi vậy anh ta chỉ ngồi uống rượu, cũng không nói lời nào.

Hồ Lôi hỏi:

- Đường Vũ, cậu nói xem, chuyện này giờ tính sao? Cứ thế này sao?

- Đúng! Dù thế nào cũng phải đáp trả, để bọn họ sáng mắt ra. Không lại cho rằng ở Đông Lâm chúng ta chẳng có ai.

Hôm nay Liễu Hải rất kích động. Chuyện Hồ Lôi lần trước và chuyện Đường Vũ lần này khiến anh ta cảm thấy, nếu hai người họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kẻ làm huynh đệ như anh ta thật có lỗi.

Đường Vũ đã có tính toán, anh ta vuốt vuốt mũi.

- Giờ chưa phải lúc làm ầm lên, giờ mà đấu lại thì lộ liễu quá. Tội gì phải thế!

Kỳ thực, Đường Vũ cũng không hy vọng mình chóng phục chức, tận dụng khoảng thời gian này củng cố lại tổ chức rồi hẵng tính.

Chỉ cần mình củng cố lại tổ chức, đám người ở Đông Lâm còn không phải sẽ trở thành đồ ăn trong tay mình ư? Có tổ chức tình báo siêu mạnh, cho dù bọn họ đánh rắm trong nhà mình cũng có thể bị nhân viên tình báo phát hiện ra. Lúc đó, muốn trêu đùa bọn họ cũng dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, trong tay còn nắm một chứng cứ quan trọng về con trai Tào Lương Kỳ, hắn chạy được chứ hòa thượng chạy không thoát khỏi miếu.

Về phần bí thư Phạm, gã giờ như nỏ mạnh hết đà, trước khi gã đẩy mình xuống, mình bố trí xong toàn cục diện, gã còn cơ hội ra tay sao? Gần đây Phạm Hệ có vẻ rất năng nổ, chuyện của Đường Vũ lần này cũng là do đám thuộc hạ của gã ra tay.

Đường Vũ thầm nghĩ, đến lúc đó gã có khóc cũng hy vọng gã đừng khiến mình tuổi già không có chỗ dựa là tốt rồi.

Bọn họ ăn cơm xong liền đến khách sạn chơi mạt chược.

Âm tỷ liền nói, đến chỗ tôi chơi là được rồi. Đỡ phải chạy đi chạy lại!

Quán rượu của Âm tỷ có bốn tầng, tầng một là đại sảnh, tầng hai cũng là một phòng chung, bên cạnh đều là phòng bao, toàn bộ tầng ba đều là phòng bao. Tầng tư là nơi Âm tỷ làm việc và tiếp đón khách quý, chỉ có hai phòng bao và mấy gian phòng ngủ.

Bởi vì đã hẹn trước với Uông Viễn Dương nên bốn người họ vẫn đến khách sạn, Âm tỷ cũng không đi cùng.



Trong phòng khách sạn, Uông Viễn Dương nhàn nhã đến muộn.

Mấy người đứng dậy bắt tay gã, Uông Viễn Dương nhìn thấy Lý Trị Quốc, Đường Vũ, Liễu Hải và Hồ Lôi. Bốn tướng soái chủ chốt của Trương Nhất Phàm đều đến cả. Gã liền nói, chúng ta ra sofa ngồi nói chuyện trước đã, chưa cần đánh vội.

Rồi gã nói cho bọn họ biết những gì mình nghe ngóng được.

Bí thư Phạm và Tào Lương Kỳ đều muốn có phần ở Đông Lâm, nhất là Tào Lương Kỳ, gã nghĩ sau khi Bí thư Phạm về hưu, mình có thể “mò” được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Dĩ nhiên, việc lần này của Đường Vũ, mức độ lớn nhất vẫn nằm ở phía Tào Lương Kỳ, thực ra ý kiến ban đầu của Bí thư Phạm chỉ là bảo Ủy ban Kỷ luật điều tra một chút, điều tra là giả, mục đích chính là muốn đánh vào khí thế của Đường Vũ, khiến anh ta biết điều là rút lui, đừng có chen chân vào cuộc cạnh tranh cho vị trí Cục trưởng cục Công an lần này.

Kế đến là muốn Đường Vũ mang ơn gã. Ủy ban Kỷ luật bắt giam anh ta xong, đến thời điểm mấu chốt, gã sẽ ra mặt, để Đường Vũ đi đi lại lại một chút rồi sẽ cho ra. Anh nói xem, trong tình huống như vậy, Bí thư Thành ủy lại ra mặt nói giúp, người bị bắt giam liệu có không cảm động đến giàn giụa nước mắt nước mũi được hay không?

Ai ngờ Tào Lương Kỳ lại gắng sức như vậy, gã muốn nhân cơ hội này làm cho mình mở mày mở mày một chút, cũng là để tăng thêm lợi thế cho cuộc tranh cử năm tới.

Toàn bộ sự việc do thuộc hạ của Bí thư Phạm làm, Chủ tịch thành phố Trần Hoành Huy chỉ đảm nhận vai một người đứng xem. Sau khi Uông Viễn Dương làm rõ chuyện này mới hẹn mọi người ra ngoài gặp mặt.

Gần đây, Uông Viễn Dương rất ít khi xuất đầu lộ diện, sau khi tan sở gã thường không ăn cơm bên ngoài, buổi xã giao nào có thể thoái thác thì đều không đi. Đại khái sự tình đã được xác thực rồi.

Gã thăm dò thái độ của Đường Vũ, nói Thành ủy quyết định khôi phục chức vụ như cũ cho anh ta.

Hồ Lôi nói:

- Ra ngoài lăn lộn một chút, sớm muộn cũng phải trả lại. Bọn họ cho rằng chỉ như vậy là xong ư?

Thực ra trong lòng mọi người đều đang nghĩ xem, có phải Trương Nhất Phàm ở một mặt nào đó muốn tăng thêm áp lực cho bọn họ hay không.

Uông Viễn Dương nói:

- Bí thư Trương đã gọi cho tôi, tôi cũng đã liên lạc với Chủ tịch thành phố Tô Như Hồng. Việc còn lại, đó là Đường Vũ vẫn nên đi tìm Viên Thành Công, tốt nhất nên có sự ủng hộ của ông ta, như vậy cậu càng nắm chắc khả năng ngồi vào vị trí Cục trưởng cục Công an hơn.

Viên Thành Công cũng luôn muốn được đi theo Trương Nhất Phàm, chỉ có điều gã chỉ thuộc trực hệ thứ hai, quan hệ đó làm sao bằng được đám người Đường Vũ. Viên Thành Công là ứng cử viên khóa kế tiếp cho chức vụ Phó Chủ tịch thường trực thành phố, đây là việc đã được quyết định trong nội bộ.

Nếu Đường Vũ có được sự ủng hộ của gã thì tình hình sẽ khác hẳn.

Đường Vũ nói, hiện tại vẫn sớm, không cần vội, cứ để đám người bọn họ nhởn nhơ một thời gian nữa. Lời này của Đường Vũ khiến nhiều người không hiểu, có phải anh ta chịu đả kích gì rồi hay không? Ngay cả thù lớn trước mắt cũng tỏ ra hững hờ như vậy.

Tuy nhiên, đám người Uông Viễn Dương càng tin rằng, sau khi Đường Vũ đi Bắc Kinh, hẳn là đã nhận được chỉ thị gì đó từ Bí thư Trương. Nếu không, theo tính cách của anh ta, nhất định đã không dễ dàng bỏ qua cho đám người kia như vậy.

Ít nhất anh ta sẽ không bỏ qua, đám người ấy giở trò sau lưng anh, dù sao cũng chỉ là mấy kẻ tham gia cuộc tuyển chọn cho vị trí Cục trưởng cục Công an, còn có thể chạy đi đâu được?

Dĩ nhiên, là một cán bộ nhà nước, một đảng viên, anh ta không thể nhằm vào Bí thư Phạm và Tào Lương Kỳ, dù sao bọn họ cũng đại diện cho tổ chức, đại diện cho lập trường của Đảng. Ủy ban Kỷ luật điều tra, thẩm vấn một người là quyền của bọn họ. Đường Vũ không thể ngang ngược đến mức ấy được, anh ta có muốn chĩa mũi dùi thì cũng chỉ là mấy tên giở trò sau lưng, ảo tưởng có thể kéo anh ta xuống ngựa.

Bọn họ có thể kéo mình xuống ngựa, chẳng lẽ mình không thể kéo bọn họ ngã ngựa ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook