Chương 220: Đề thi
Thụy Căn
30/08/2013
- Đi thôi, đến Phong Châu lâu như vậy rồi, ở vùng đất lạc hậu này cũng không có nơi nào để đi, đâu đâu cũng tồi tàn rách rưới hết cả. Anh cũng nói với cậu Lục Vi Dân đó rồi, những kẻ ở Ủy ban nhân dân Địa khu kia đều là ngồi không ăn sẵn. Người ta đều nói địa phương mới, lãnh đạo mới, sẽ có không khí mới, nhưng xem Phong Châu này, có không khí gì mới chứ? Anh thấy có đợi thêm mười năm nữa thì cũng vậy thôi.
Trên mặt lộ ra vẻ coi thường, Trương Hải Bằng vừa lắc đầu vừa nói:
- Có cơ hội chúng ta vẫn nên quay về Lê Dương. Hài, vẫn là Xương Châu tốt, thật nhớ thời gian học tập ở Xương Châu, cứ đến cuối tuần là có thể xem phim, nghe nhạc, đi dạo ngắm cảnh…
Lời nói của Trương Hải Bằng cũng gợi lên những kỉ niệm xưa với Giang Băng Lăng, nhưng trong nháy mắt cô liền quay về với thực tế:
- Nói nhỏ một chút, Hải Bằng, đừng nói linh tinh trước mặt hay sau lưng người khác.
- Sợ gì chứ ? Anh nói có gì sai sao ?
Trương Hải Bằng không đồng ý nói :
- Em lo lắng cái gì, tên ở sát vách kia? Hắn là ở phòng Nghiên cứu Chính sách, ai biết được tên đó là cầu cạnh ai mới có thể được điều đến phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy! Hừ, nếu không thì cũng là con cháu gã quan chức nào đó !
Giang Băng Lăng nhíu mày, không nói gì thêm :
- Hải Bằng, đừng nói bừa, cũng có thể người ta là có thành tích biểu hiện tốt sau khi tốt nghiệp đại học mới được chọn lựa đến đây. Lần này Phong Châu thành lập địa khu vốn cũng từ các huyện tuyển lên không ít.
- Hừ, ở đâu ra chuyện đơn giản như vậy? Lần này lựa chọn người điều lên hầu như đều phải có trên ba năm kinh nghiệm công tác, có mấy người tốt nghiệp đại học một năm liền có thể được điều đến địa khu chứ? Cơ quan em có không? Nếu không phải nhờ mối quan hệ thì có thể điều đến Phong Châu sao?
Nghe lời vợ có chút cẩn thận khi mới gặp Lục Vi Dân có một lần, Trương Hải Bằng có chút không bằng lòng:
- Em xem hắn đi, một mình mà được phân đến một gian phòng riêng, chúng ta hai người cũng phải có đăng ký kết hôn mới được phân một gian ở đây, hắn dựa vào cái gì? Anh không tin ở đây không có uẩn khúc gì!
- Nhỏ tiếng chút!
Thấy Trương Hải Bằng đột nhiên lớn giọng Giang Băng liền đẩy y ra :
- Anh làm gì thế, có cần thiết phải lớn tiếng thế không ?
- Chà, nói vài câu cũng không được ư? Hay là bọn họ làm được còn dân thường chúng ta thì đến nói cũng không được?
Trương Hải Bằng càng cao giọng, liếc mắt nhìn vợ mình:
- Làm gì mà nhìn anh bằng ánh mắt đó? Anh nói sai sao?
Giang Băng Lăng hơi giận. Đối phương càng ngày càng phức tạp, cô thật không thể nhận ra cái thản nhiên, ung dung thời đại học của bạch mã hoàng tử của cô đã đi đâu mất rồi. Mình là một học sinh trường dạy nghề của trường tài chính tỉnh có được người bạn trai là sinh viên đại học, vừa chu đáo vừa lãng mạn, lại có vẻ ngoài tuấn tú, trong nhóm bạn thân ai ai cũng ngưỡng mộ. Ai biết được mấy năm nay, Hải Bằng đã biến thành như vậy.
Nếu nói là anh ta không hiểu chuyện ư, chuyện gì cũng biết nhưng lại không khắc phục nổi cái tật đó, mồm miệng cũng trở nên khó chịu hơn. Từ một góc độ nào đó, nói đàn ông không biết nói chuyện còn hơn nhiều so với người “quá biết cách nói chuyện”.
Thấy mặt vợ có chút đỏ lên, Trương Hải Bằng biết vợ thật sự đã nổi giận, trong lúc nhất thời không lui được, chỉ biết hừ một tiếng, đi lấy bát đũa đặt lên bàn nói:
- Ăn cơm!
Thấy bộ dáng tức tối của Trương Hải Bằng, Giang Băng Lăng cũng mềm lòng. Hải Bằng không vừa lòng với công việc ở cơ quan, bụng dạ có vẻ càng lúc càng hẹp hòi. Nghe nói người chủ nhiệm cơ quan chồng đã không có bản lĩnh gì lại còn hay bắt bẻ, tính Hải Bằng lại như vậy nên mới đến được hai tháng đã khiến không vui vẻ gì.
- Ăn cơm xong, mình ra bờ sông uống cà phê nhé.
Nghe vợ nói như vậy, Trương Hải Bằng đang tức giận mới vui dần lên:
- Ừ!
Lục Vi Dân phát hiện hắn mới đến Địa ủy có một tuần, cũng đã quen với cuộc sống ở đây, hơn nữa còn có cảm giác càng ngày càng hòa nhập.
Cảm giác hóa nhập đến từ việc hiểu thói quen tác phong của Hạ Lực Hành, đến từ sự nắm chắc về khuynh hướng tình cảm và chừng mực mối quan hệ với các những vật quan trọng như Hạ Lực Hành, Lý Chí Viễn, Tôn Chấn, An Đức Kiện. Có lúc hắn thậm chí cảm thấy mình liệu có phải sinh ra là để làm thư kí hay không. Có lẽ do có kinh nghiệm từ kiếp trước mới khiến hắn có cảm giác như cá gặp nước như vậy.
Nhưng Lục Vi Dân biết như thế còn xa mới đủ, nếu chỉ là hy vọng cùng Hạ Lực Hành duy trì mối quan hệ lãnh đạo - thư kí thân thiết như kiếp trước giữa mình với Tôn Chấn, hắn tin rất dễ làm được, nhưng mục tiêu của hắn không chỉ có vậy.
Thư kí chỉ là một sân chơi, một bàn đạp, bất luận là hắn hay người khác, hay bản thân lãnh đạo, cũng đều rõ điểm này. Nhưng làm thế nào ở trên sân chơi này, vừa phục vụ tốt lãnh đạo, khiến lãnh đạo vừa lòng, lại cũng khiến lãnh đạo ý thức được thư kí là anh không giống với các người khác. Thậm chí phải cảm thấy anh chính là người thích hợp cho vị trí quan trọng nào đó, đây mới là mục tiêu của Lục Vi Dân.
Sân chơi chính là nơi để anh học tập, rèn luyện, cũng để chính anh trình diễn, mà chỉ có phát huy hết khả năng tốt nhất ở sân chơi, anh mới có thể nhảy cao hơn trên bàn đạp cuối cùng.
Lục Vi Dân cẩn thận rửa sạch ấm trà một lần, mặc dù Địa ủy có nhân viên công theo giờ đến rửa ấm trà, nhưng Lục Vi Dân đều tự mình rửa, phòng có mùi chất tẩy rửa còn lưu lại, đối với người uống trà mà nói là một ấn tượng không tốt.
Lục Vi Dân phát hiện được một điều thú vị, đó là vài lãnh đạo bộ máy Địa ủy Phong Châu đều rất thích uống trà, hơn nữa mỗi người một sở thích.
Hạ Lực Hành thích uống trà, đương nhiên ông ta có đồ uống trà riêng của mình, một bộ đồ uống trà tử sa Nghi Hưng, nếu không ra ngoài, mỗi ngày đều pha một ấm, nếu cần ra ngoài thì dùng bình giữ nhiệt.
Khách của Hạ Lực Hành thường cũng phải pha trà phục vụ, có thể đến báo cáo công việc với Hạ Lực Hành đương nhiên không phải người bình thường. Vì thế việc chuẩn bị dùng cụ pha trà và lá trà Lục Vi Dân không dám xảy ra sơ xuất.
Hạ Lực Hành thích uống trà Thiết Quan Âm, cho nên Cao Sơ ngoại trừ Thiết Quan Âm ra, cũng chỉ chuẩn bị một loại trà xanh khá ngon khác. Nhưng sau khi Lục Vi Dân đến có chút thay đổi.
Tôn Chấn không hút thuốc lá, nhưng Lục Vi Dân biết Tôn Chán thích uống hồng trà, đặc biệt là hồng trà Kỳ Môn, gần như ngày nào cũng uống. Mà An Đức Kiện lại thích trà xanh, đặc biệt thích uống trà Mông Đỉnh, đây có lẽ do có liên quan tới thời đi lính hồi còn trẻ của An Đức Kiện khi ở Tứ Xuyên.
Lục Vi Dân từng nghe An Đức Kiện nhắc đến những chuyện thú vị khi ông ta khi tham ra quân ngũ ở Tứ Xuyên. Nói ông ta làm là công tác văn thư, thực ra cũng là một kiểu thư kí, phục vụ đối tượng Chính ủy đoàn là ba thứ điển hình, thuốc, rượu, trà, lúc nào cũng không thể thiếu.
Thuốc là xì gà, rượu thì là rượu mạnh Miên Trúc, trà là trà ở núi Mông của địa phương, làm ông ta làm lính mấy năm trời cũng học theo mấy thứ ham mê này. Rượu thì còn có thể có chừng mực, nhưng khi muốn viết gì thì thuốc và trà lúc nào cũng cần.
Chính vì thế, Lục Vi Dân khi chuẩn bị trà cũng có chút thay đổi, ngoài loại trà xanh bình thường, cũng có một chút hồng trà Kỳ Môn và trà Mông Đỉnh. Đương nhiên chưa chắc có thể tốt như loại trà mà lãnh đạo tự mình chuẩn bị, nhưng có tấm lòng này đã có thể khiến đối phương cảm nhận được rồi.
Chi tiết quyết định thành bại, Lục Vi Dân biết rõ điểm này. Ấn tượng của lãnh đạo thường là hình thành ở những tiểu tiết người ta không hay để ý, đặc biệt là ở vị trí thư kí như hắn, càng cần cẩn thận từng hành vi.
- Tiểu Lục, cậu đến đây một lát.
Nghe được tiếng Hạ Lực Hành từ văn phòng đối diện, Lục Vi Dân nhanh chóng đứng lên, tiện tay với quyển sổ tay, rảo bước đi vào.
- Tháng sau có một buổi họp liên quan đến việc thảo luận nghiên cứu phát triển xây dựng thành phố ở địa khu Phong Châu. Có thể có một số học giả chuyên gia của tỉnh đến giúp địa khu Phong Châu chúng ta trong tiến trình đô thị hóa và xây dựng thành phố. Tôi cần tham dự, đây là vài ý tưởng của tôi, cậu giúp tôi thêm chi tiết và triển khai một chút, cho cậu thời gian mười ngày, có vấn đề gì không?
Đã xem qua bài viết về đường sắt Kinh Cửu kia của Lục Vi Dân, Hạ Lực Hành đã có một nhận thức tương đối trực quan đối với lối hành văn của của Lục Vi Dân, học lịch sử, lối hành văn dù ít dù nhiều cũng rất khá. Nhưng bài viết này để lại ấn tượng sâu nhất với Hạ Lực Hành lại là lối suy nghĩ của Lục Vi Dân.
Phải nói là ý nghĩ lợi dụng xây dựng đường sắt để tăng cường khả năng tự nuôi sống của công tác xóa đói giảm nghèo ở khu vực khó khăn này nói thì nghe rất bình thường, nhưng ai có thể đề xuất ý tưởng này đầu tiên, có thể kết hợp thực tế bản địa để nhìn thấy điểm này, thì không đơn giản. Vì thế ông ta muốn đưa ra chút suy nghĩ của mình về việc phát triển thành phố để thử thách thư ký này, xem ở lĩnh vực xây dựng, phát triển thành phố có ý tưởng gì mới mẻ.
- Vâng, có chỗ nào không rõ tôi sẽ hỏi ngài và Phó ban thư kí Cao.
Lục Vi Dân không hỏi nhiều, đón lấy bản thảo từ tay Hạ Lực Hành, gật đầu.
- Ừm. Cứ trực tiếp hỏi tôi là được. Đây là suy nghĩ của tôi trong khoảng thời gian này, nhưng vẫn thấy còn thiếu sót gì đó, nhưng thời gian của tôi không cho phép. Việc phát triển xây dựng thành phố Phong Châu không thể trì hoãn thêm được nữa, vì thế hội thảo nghiên cứu này rất quan trọng. Tiểu Lục, cậu ở bên Quảng Châu học mấy năm, nghe nói cũng có không ít kinh nghiệm xã hội thực tiễn. Cậu cũng có thể kết hợp với mấy ý tưởng này của tôi, giúp tôi bổ sung phong phú thêm. Bên Cao Sơ có chút tư liệu liên quan đến vấn đề này, cậu có thể xem, tiếp thu một chút.
Những gì Hạ Lực Hành nói khiến Lục Vi Dân rất ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Kinh nghiệm xã hội thực tiễn của hắn thực tình vốn học từ bạn học bên ngoài đại học, không nhiều người biết, cũng chỉ có người nhà. Ở Phong Châu thì hắn chỉ từng nói với Tô Yến Thanh. Nhưng hắn cũng không để ý lắm, đầu óc đều đặt hết vào nhiệm vụ khó khăn đầu tiên mà Hạ Lực Hành giao cho.
- Bí thư Hạ, ngài đề cao tôi quá. Tôi chỉ là học vài năm ở Quảng Châu, đi làm trong vài kì nghỉ hè, làm sao dám đưa ra bình luận gì với việc phát triển một thành phố? Nhưng tôi có thể dựa vào ý tưởng của ngài để viết, đến lúc đó ngài và Phó ban thư kí Cao lại xem xét và cho ý kiến thêm.
Lục Vi Dân biết đây có lẽ là bài kiểm tra chính thức đầu tiên của hắn sau khi vào phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy. Hơn nữa vừa đến đã là một đề tài rất đáng giá - xây dựng và phát triển thành phố, đề bài này bao hàm tất cả mọi mặt.
Trên mặt lộ ra vẻ coi thường, Trương Hải Bằng vừa lắc đầu vừa nói:
- Có cơ hội chúng ta vẫn nên quay về Lê Dương. Hài, vẫn là Xương Châu tốt, thật nhớ thời gian học tập ở Xương Châu, cứ đến cuối tuần là có thể xem phim, nghe nhạc, đi dạo ngắm cảnh…
Lời nói của Trương Hải Bằng cũng gợi lên những kỉ niệm xưa với Giang Băng Lăng, nhưng trong nháy mắt cô liền quay về với thực tế:
- Nói nhỏ một chút, Hải Bằng, đừng nói linh tinh trước mặt hay sau lưng người khác.
- Sợ gì chứ ? Anh nói có gì sai sao ?
Trương Hải Bằng không đồng ý nói :
- Em lo lắng cái gì, tên ở sát vách kia? Hắn là ở phòng Nghiên cứu Chính sách, ai biết được tên đó là cầu cạnh ai mới có thể được điều đến phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy! Hừ, nếu không thì cũng là con cháu gã quan chức nào đó !
Giang Băng Lăng nhíu mày, không nói gì thêm :
- Hải Bằng, đừng nói bừa, cũng có thể người ta là có thành tích biểu hiện tốt sau khi tốt nghiệp đại học mới được chọn lựa đến đây. Lần này Phong Châu thành lập địa khu vốn cũng từ các huyện tuyển lên không ít.
- Hừ, ở đâu ra chuyện đơn giản như vậy? Lần này lựa chọn người điều lên hầu như đều phải có trên ba năm kinh nghiệm công tác, có mấy người tốt nghiệp đại học một năm liền có thể được điều đến địa khu chứ? Cơ quan em có không? Nếu không phải nhờ mối quan hệ thì có thể điều đến Phong Châu sao?
Nghe lời vợ có chút cẩn thận khi mới gặp Lục Vi Dân có một lần, Trương Hải Bằng có chút không bằng lòng:
- Em xem hắn đi, một mình mà được phân đến một gian phòng riêng, chúng ta hai người cũng phải có đăng ký kết hôn mới được phân một gian ở đây, hắn dựa vào cái gì? Anh không tin ở đây không có uẩn khúc gì!
- Nhỏ tiếng chút!
Thấy Trương Hải Bằng đột nhiên lớn giọng Giang Băng liền đẩy y ra :
- Anh làm gì thế, có cần thiết phải lớn tiếng thế không ?
- Chà, nói vài câu cũng không được ư? Hay là bọn họ làm được còn dân thường chúng ta thì đến nói cũng không được?
Trương Hải Bằng càng cao giọng, liếc mắt nhìn vợ mình:
- Làm gì mà nhìn anh bằng ánh mắt đó? Anh nói sai sao?
Giang Băng Lăng hơi giận. Đối phương càng ngày càng phức tạp, cô thật không thể nhận ra cái thản nhiên, ung dung thời đại học của bạch mã hoàng tử của cô đã đi đâu mất rồi. Mình là một học sinh trường dạy nghề của trường tài chính tỉnh có được người bạn trai là sinh viên đại học, vừa chu đáo vừa lãng mạn, lại có vẻ ngoài tuấn tú, trong nhóm bạn thân ai ai cũng ngưỡng mộ. Ai biết được mấy năm nay, Hải Bằng đã biến thành như vậy.
Nếu nói là anh ta không hiểu chuyện ư, chuyện gì cũng biết nhưng lại không khắc phục nổi cái tật đó, mồm miệng cũng trở nên khó chịu hơn. Từ một góc độ nào đó, nói đàn ông không biết nói chuyện còn hơn nhiều so với người “quá biết cách nói chuyện”.
Thấy mặt vợ có chút đỏ lên, Trương Hải Bằng biết vợ thật sự đã nổi giận, trong lúc nhất thời không lui được, chỉ biết hừ một tiếng, đi lấy bát đũa đặt lên bàn nói:
- Ăn cơm!
Thấy bộ dáng tức tối của Trương Hải Bằng, Giang Băng Lăng cũng mềm lòng. Hải Bằng không vừa lòng với công việc ở cơ quan, bụng dạ có vẻ càng lúc càng hẹp hòi. Nghe nói người chủ nhiệm cơ quan chồng đã không có bản lĩnh gì lại còn hay bắt bẻ, tính Hải Bằng lại như vậy nên mới đến được hai tháng đã khiến không vui vẻ gì.
- Ăn cơm xong, mình ra bờ sông uống cà phê nhé.
Nghe vợ nói như vậy, Trương Hải Bằng đang tức giận mới vui dần lên:
- Ừ!
Lục Vi Dân phát hiện hắn mới đến Địa ủy có một tuần, cũng đã quen với cuộc sống ở đây, hơn nữa còn có cảm giác càng ngày càng hòa nhập.
Cảm giác hóa nhập đến từ việc hiểu thói quen tác phong của Hạ Lực Hành, đến từ sự nắm chắc về khuynh hướng tình cảm và chừng mực mối quan hệ với các những vật quan trọng như Hạ Lực Hành, Lý Chí Viễn, Tôn Chấn, An Đức Kiện. Có lúc hắn thậm chí cảm thấy mình liệu có phải sinh ra là để làm thư kí hay không. Có lẽ do có kinh nghiệm từ kiếp trước mới khiến hắn có cảm giác như cá gặp nước như vậy.
Nhưng Lục Vi Dân biết như thế còn xa mới đủ, nếu chỉ là hy vọng cùng Hạ Lực Hành duy trì mối quan hệ lãnh đạo - thư kí thân thiết như kiếp trước giữa mình với Tôn Chấn, hắn tin rất dễ làm được, nhưng mục tiêu của hắn không chỉ có vậy.
Thư kí chỉ là một sân chơi, một bàn đạp, bất luận là hắn hay người khác, hay bản thân lãnh đạo, cũng đều rõ điểm này. Nhưng làm thế nào ở trên sân chơi này, vừa phục vụ tốt lãnh đạo, khiến lãnh đạo vừa lòng, lại cũng khiến lãnh đạo ý thức được thư kí là anh không giống với các người khác. Thậm chí phải cảm thấy anh chính là người thích hợp cho vị trí quan trọng nào đó, đây mới là mục tiêu của Lục Vi Dân.
Sân chơi chính là nơi để anh học tập, rèn luyện, cũng để chính anh trình diễn, mà chỉ có phát huy hết khả năng tốt nhất ở sân chơi, anh mới có thể nhảy cao hơn trên bàn đạp cuối cùng.
Lục Vi Dân cẩn thận rửa sạch ấm trà một lần, mặc dù Địa ủy có nhân viên công theo giờ đến rửa ấm trà, nhưng Lục Vi Dân đều tự mình rửa, phòng có mùi chất tẩy rửa còn lưu lại, đối với người uống trà mà nói là một ấn tượng không tốt.
Lục Vi Dân phát hiện được một điều thú vị, đó là vài lãnh đạo bộ máy Địa ủy Phong Châu đều rất thích uống trà, hơn nữa mỗi người một sở thích.
Hạ Lực Hành thích uống trà, đương nhiên ông ta có đồ uống trà riêng của mình, một bộ đồ uống trà tử sa Nghi Hưng, nếu không ra ngoài, mỗi ngày đều pha một ấm, nếu cần ra ngoài thì dùng bình giữ nhiệt.
Khách của Hạ Lực Hành thường cũng phải pha trà phục vụ, có thể đến báo cáo công việc với Hạ Lực Hành đương nhiên không phải người bình thường. Vì thế việc chuẩn bị dùng cụ pha trà và lá trà Lục Vi Dân không dám xảy ra sơ xuất.
Hạ Lực Hành thích uống trà Thiết Quan Âm, cho nên Cao Sơ ngoại trừ Thiết Quan Âm ra, cũng chỉ chuẩn bị một loại trà xanh khá ngon khác. Nhưng sau khi Lục Vi Dân đến có chút thay đổi.
Tôn Chấn không hút thuốc lá, nhưng Lục Vi Dân biết Tôn Chán thích uống hồng trà, đặc biệt là hồng trà Kỳ Môn, gần như ngày nào cũng uống. Mà An Đức Kiện lại thích trà xanh, đặc biệt thích uống trà Mông Đỉnh, đây có lẽ do có liên quan tới thời đi lính hồi còn trẻ của An Đức Kiện khi ở Tứ Xuyên.
Lục Vi Dân từng nghe An Đức Kiện nhắc đến những chuyện thú vị khi ông ta khi tham ra quân ngũ ở Tứ Xuyên. Nói ông ta làm là công tác văn thư, thực ra cũng là một kiểu thư kí, phục vụ đối tượng Chính ủy đoàn là ba thứ điển hình, thuốc, rượu, trà, lúc nào cũng không thể thiếu.
Thuốc là xì gà, rượu thì là rượu mạnh Miên Trúc, trà là trà ở núi Mông của địa phương, làm ông ta làm lính mấy năm trời cũng học theo mấy thứ ham mê này. Rượu thì còn có thể có chừng mực, nhưng khi muốn viết gì thì thuốc và trà lúc nào cũng cần.
Chính vì thế, Lục Vi Dân khi chuẩn bị trà cũng có chút thay đổi, ngoài loại trà xanh bình thường, cũng có một chút hồng trà Kỳ Môn và trà Mông Đỉnh. Đương nhiên chưa chắc có thể tốt như loại trà mà lãnh đạo tự mình chuẩn bị, nhưng có tấm lòng này đã có thể khiến đối phương cảm nhận được rồi.
Chi tiết quyết định thành bại, Lục Vi Dân biết rõ điểm này. Ấn tượng của lãnh đạo thường là hình thành ở những tiểu tiết người ta không hay để ý, đặc biệt là ở vị trí thư kí như hắn, càng cần cẩn thận từng hành vi.
- Tiểu Lục, cậu đến đây một lát.
Nghe được tiếng Hạ Lực Hành từ văn phòng đối diện, Lục Vi Dân nhanh chóng đứng lên, tiện tay với quyển sổ tay, rảo bước đi vào.
- Tháng sau có một buổi họp liên quan đến việc thảo luận nghiên cứu phát triển xây dựng thành phố ở địa khu Phong Châu. Có thể có một số học giả chuyên gia của tỉnh đến giúp địa khu Phong Châu chúng ta trong tiến trình đô thị hóa và xây dựng thành phố. Tôi cần tham dự, đây là vài ý tưởng của tôi, cậu giúp tôi thêm chi tiết và triển khai một chút, cho cậu thời gian mười ngày, có vấn đề gì không?
Đã xem qua bài viết về đường sắt Kinh Cửu kia của Lục Vi Dân, Hạ Lực Hành đã có một nhận thức tương đối trực quan đối với lối hành văn của của Lục Vi Dân, học lịch sử, lối hành văn dù ít dù nhiều cũng rất khá. Nhưng bài viết này để lại ấn tượng sâu nhất với Hạ Lực Hành lại là lối suy nghĩ của Lục Vi Dân.
Phải nói là ý nghĩ lợi dụng xây dựng đường sắt để tăng cường khả năng tự nuôi sống của công tác xóa đói giảm nghèo ở khu vực khó khăn này nói thì nghe rất bình thường, nhưng ai có thể đề xuất ý tưởng này đầu tiên, có thể kết hợp thực tế bản địa để nhìn thấy điểm này, thì không đơn giản. Vì thế ông ta muốn đưa ra chút suy nghĩ của mình về việc phát triển thành phố để thử thách thư ký này, xem ở lĩnh vực xây dựng, phát triển thành phố có ý tưởng gì mới mẻ.
- Vâng, có chỗ nào không rõ tôi sẽ hỏi ngài và Phó ban thư kí Cao.
Lục Vi Dân không hỏi nhiều, đón lấy bản thảo từ tay Hạ Lực Hành, gật đầu.
- Ừm. Cứ trực tiếp hỏi tôi là được. Đây là suy nghĩ của tôi trong khoảng thời gian này, nhưng vẫn thấy còn thiếu sót gì đó, nhưng thời gian của tôi không cho phép. Việc phát triển xây dựng thành phố Phong Châu không thể trì hoãn thêm được nữa, vì thế hội thảo nghiên cứu này rất quan trọng. Tiểu Lục, cậu ở bên Quảng Châu học mấy năm, nghe nói cũng có không ít kinh nghiệm xã hội thực tiễn. Cậu cũng có thể kết hợp với mấy ý tưởng này của tôi, giúp tôi bổ sung phong phú thêm. Bên Cao Sơ có chút tư liệu liên quan đến vấn đề này, cậu có thể xem, tiếp thu một chút.
Những gì Hạ Lực Hành nói khiến Lục Vi Dân rất ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Kinh nghiệm xã hội thực tiễn của hắn thực tình vốn học từ bạn học bên ngoài đại học, không nhiều người biết, cũng chỉ có người nhà. Ở Phong Châu thì hắn chỉ từng nói với Tô Yến Thanh. Nhưng hắn cũng không để ý lắm, đầu óc đều đặt hết vào nhiệm vụ khó khăn đầu tiên mà Hạ Lực Hành giao cho.
- Bí thư Hạ, ngài đề cao tôi quá. Tôi chỉ là học vài năm ở Quảng Châu, đi làm trong vài kì nghỉ hè, làm sao dám đưa ra bình luận gì với việc phát triển một thành phố? Nhưng tôi có thể dựa vào ý tưởng của ngài để viết, đến lúc đó ngài và Phó ban thư kí Cao lại xem xét và cho ý kiến thêm.
Lục Vi Dân biết đây có lẽ là bài kiểm tra chính thức đầu tiên của hắn sau khi vào phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy. Hơn nữa vừa đến đã là một đề tài rất đáng giá - xây dựng và phát triển thành phố, đề bài này bao hàm tất cả mọi mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.