Quan Đạo Vô Cương

Chương 221: Hiếu kỳ

Thụy Căn

30/08/2013

Nhận tờ nội dung chủ yếu quan điểm của Hạ Lực Hành, Lục Vi Dân cảm thấy trong lòng có một áp lực nặng trĩu như bị một tảng đá đè lên.

Chuyện kiểu này sớm muộn cũng phải đến, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy, mà lại đến bất ngờ như thế.

Lục Vi Dân không biết làm sao Hạ Lực Hành lại đột nhiên nghĩ ra giao nhiệm vụ này cho mình. Theo lí mà nói, một vấn đề lớn mang tầm vĩ mô như vậy, hoặc là do Địa ủy viết, hoặc là do phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy gánh vác, về cơ bản đều là do Chủ nhiệm đích thân viết, dù thế nào cũng không đến lượt mình. Dù coi như là kiểm tra mình, thì cũng không cần đến vấn đề lớn như thế mới đúng, như có cảm giác một gánh nặng ngàn cân chất lên một đứa trẻ con.

Lục Vi Dân hoàn toàn không biết Tô Yến Thanh ở nhà họ Hạ đã thổi phồng mình lên một cách diệu kì. Một, hai lần thì thôi, nhưng mấy lần cứ nói đến Lục Vi Dân, người luôn thận trọng từng lời nói như Tô Yến Thanh lại như không dừng lại được.

Điều này khiến cho hai vợ chồng Hạ Lực Hành và Bạch Phố đều cảm thấy ngạc nhiên.

Lại liên quan đến mấy việc ở Nam Đàm từ tiêu thụ kiwi đến Khu kinh tế mới, như đều có liên quan đến Lục Vi Dân. Lại có sự tiến cử của An Đức Kiên, lời khen của Tôn Chấn, ngay cả con người điềm tĩnh như Hạ Lực Hành cũng cảm thấy phải dò xét kỹ càng viên thư kí mới này, vì thế mới có chuyện như ngày hôm nay.

Đương nhiên Hạ Lực Hành cũng không trông mong Lục Vi Dân có thể viết ra một tác phẩm vĩ đại, ông ta chỉ muốn nhân cơ hội này xem tầm mắt và lối suy nghĩ của Lục Vi Dân

Ông ta chỉ đưa ra vài điểm khái quát cho Lục Vi Dân, muốn biến mấy điểm này thành một bài phát biểu cho ra hồn, phong phú, thì còn phải tỉ mỉ mà trau chuốt cẩn thận, từng bước từng bước tỉ mỉ, cân nhắc từng chút, làm cho phong phú, lượng công việc tương đối nhiều.

Lục Vi Dân cuối cùng có thể nộp cho ông ta một số lối suy nghĩ, ý tưởng mới cũng coi như là bất ngờ rồi, không, cũng bình thường thôi. Suy cho cùng mấy việc như thế này về cơ bản cũng phải cần mấy người cũng làm. Cho dù là người đã lâu năm hiểu rõ ý tưởng của mình như Cao Sơ cũng phải mất mấy ngày để chuẩn bị tài liệu, lại phải thêm mất mấy ngày nữa để viết.

Theo lời dặn dò của Hạ Lực Hành, Lục Vi Dân lại đến chỗ Cao Sơ để báo cáo ý của Hạ Lực Hành. Lúc giao tài liệu cho Lục Vi Dân, Lục Vi Dân cảm thấy trong ánh mắt của Cao Sơ đối với hắn có một điều gì đó không nói lên lời.

Lê từng bước chân mệt mỏi đến tầng một, trong những ngày mùa đông ngọn đèn đường mờ tối lại càng thêm phần tối tăm, đưa tay lên xem giờ, Giang Băng Lăng lại nhìn vào cái cầu thang như đang chìm trong màn đêm, có chút sợ hãi.

Đèn hành lang ở trong khu nhà đã bị hỏng, Hải Bằng lại không nói sớm với mình. Anh ấy và mấy người bạn hẹn tụ tập, đêm nay sẽ đánh bài thông đêm, nghĩ đến đây, Giang Băng Lăng liền không kìm nổi thở dài một tiếng.

Không phải cô không đồng ý Hải Bằng đánh bài, lúc nhàn rỗi vui vẻ một chút cũng không phải việc gì xấu. Nhưng đánh bài thông đêm như thế này, vừa hại sức khoẻ, sang mai lại còn phải đi làm, cứ mắt đỏ lừ mà đi làm như thế, cấp trên sẽ thấy thế nào đây?

Cứ coi như là ở cơ quan công việc ít, nhưng cũng phải chú ý đến hình tượng của mình. Cấp trên vốn dĩ cũng không mấy thiện cảm với Hải Bằng, nếu cứ như vậy ấn tượng sẽ không phải càng xấu đi hay sao?

Nghĩ đến đây Giang Băng Lăng không kìm được mà cắn môi. Có lẽ mình nên nói chuyện với Hải Bằng rõ một chút, để cho anh ấy đừng tự cho mình là thanh cao, quan hệ giữa cấp trên và đồng nghiệp cũng phải xử lý tốt mới được. Nếu không, có cơ hội phải nhờ Cục trưởng La nói một tiếng với Cục trưởng cục Văn hoá Tạ của bọn họ?

Tòa nhà dạy học mang phong cách kiến trúc cũ này thiết kế theo hình chữ L ngược. Phòng làm việc của giáo viên và phòng chứa đồ ở trên cùng, có cầu thang lên, còn bên đó mỗi tầng có ba gian phòng học cũng có cầu thang lên, từ phòng học đến phòng làm việc bên này có lưới sắt ngăn cách.

Lúc mới đến thì cửa lưới sắt đó đều mở, đi hai bên đều được. Cũng không biết một thời gian trước ai đem rất nhiều thùng gỗ và thùng giấy đựng đồ linh tinh đặt bên lưới sắt, liền chẳng biết cố ý hay vô ý mà chặn cửa lại, cho nên muốn lên tầng bốn chỉ có thể đi từ cửa cầu thang bên này.

Những ngày đầu đông mặt trời thường lặn rất sớm, bây giờ mới hơn tám giờ mà trời đã tối đen, mưa bụi bay nhẹ, khiến cho thời tiết thoáng chốc lạnh giá âm u. Một luồng gió lạnh thổi từ hành lang đến, lạnh đến nỗi khiến cho Giang Băng Lăng tự nhiên rùng mình.

Cắn chặt răng, cũng chỉ là tầng bốn, đi một mạch lên, sau đó nhanh chóng đóng chặt cửa lại, đi nghỉ sớm, thật quyết tâm, Giang Lăng Băng hít một hơi, lao lên tầng trên trong màn đêm u tối.



Lục Vi Dân vừa kịp đứng lên chiếc ghế đẩu. Đèn ở cầu thang này đã bị hỏng, hắn ta chạy đi mấy tiệm mới mua được một cái chuẩn bị thay, chỉ nghe thấy tiếng giày da dồn dập ở cầu thang, một bóng đen thoáng chốc vọt lên từ cầu thang, còn chưa kịp phản ứng lại, cái bóng đó đã lao mạnh vào chân hắn.

- Úi!

Lục Vi Dân bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức ngã từ trên ghế xuống. Bóng đen đó cũng kêu lên một tiếng, như muốn kéo Lục Vi Dân đang ngã từ trên ghế xuống, nhưng lại không ngờ cô ta đâu có thể kéo được thân hình Lục Vi Dân, lại bị Lục Vi Dân trong lúc hoảng loạn kéo xuống cùng.

Một tiếng “A”, hai người một kéo một ngã lập tức lại cuốn vào nhau, chiếc bóng đèn tuột khỏi tay, văng ra xa, chỉ có một tiếng “Bốp”.

Một làn hương thơm mềm mại ùa vào ngực, Lục Vi Dân chỉ cảm thấy bàn tay mình đang chạm đến một nơi mềm mại khác lạ, khiến cho hắn nghĩ đến nơi nào đó của Chân Ny. Nhưng cùng với tiếng “A”, Lục Vi Dân cũng giật mình, nhanh chóng bỏ tay ra. Một thân hình với hương thơm nhẹ nhàng như đập vào mũi cũng vội vã bò từ người mình dậy.

- Anh điên à, trong đêm khuya không đèn lại đứng đây làm gì?

Bị bàn tay của Lục Vi Dân sờ vào người, Giang Lăng Băng vừa xấu hổ vừa tức giận lại cuống cuồng. Thật không ngờ vừa mới gặp mặt lần thứ hai đã bị người ta lợi dụng, tuy rằng chỉ là vô ý nhưng Giang Băng Lăng vẫn có chút tức giận.

Lục Vi Dân ngã chổng vó, đang đứng dậy, lại nghe thấy những lời oán trách của đối phương, trong lòng chỉ có thể cười khổ:

- Bóng đèn bị hỏng, tôi đang chuẩn bị thay cái mới, ai nghĩ rằng cô lại cắm đầu mải miết lao lên như vậy?

Giang Lăng Băng nghẹn cứng họng. Tiếng “bốp” vừa nãy, cô vẫn chưa để ý đến, giờ nghe đối phương nói thì biết chắc là bóng đèn đã vỡ. Đối phương ngã mạnh từ trên ghế xuống, chổng cả bốn vó lên trời, cũng không biết có bị thương hay không, trong lòng cô bỗng chốc cũng có chút áy náy.

- Ồ, anh đang thay bóng đèn? Xin lỗi, là do tôi vô ý, anh có bị thương không?

Giang Băng Lăng đã đứng dậy chỉnh lại quần áo. Lãnh đạo trong cục rất coi trọng bề ngoài của nhân viên, nghĩ rằng văn phòng là đại diện cho hình tượng của cục Tài chính, cho nên Giang Băng Lăng mỗi ngày đi làm đều rất chú ý tới hình tượng của mình. Cái áo gió hôm nay cũng mới mua chưa lâu.

Lục Vi Dân lắc đầu, cũng bò dậy, nhìn bóng đèn vỡ vụn có chút tiếc nuối:

- Không sao, tôi không bị thương. Cô cũng không sao chứ?

- Tôi không sao.

Giang Băng Lăng nhất thời cũng không biết nên nói gì:

- Bóng đèn cũng vỡ rồi à?

- À, không sao, chỉ đành mai lại đi mua bóng khác, nếu sớm biết tôi đã mua thêm một cái.

Lục Vi Dân chậc lưỡi:

- Cái hành lang của chúng ta đành phải đành phải đê tối om trong đêm nay rồi.



Bên tòa nhà phòng học này khi cán bộ chuyển đến thì đã bỏ trống một thời gian, chỉ là quét dọn qua loa một chút thì có thể cho mọi người ở tạm. Phía bên này lại càng hoang vắng, đặt biệt là sau khi người ở mấy gian phòng học đặt mấy cái thùng gỗ, thùng giấy dọc theo chỗ cửa lưới sắt, thì bên này thật sự xem như bị bị cách li. Mà nhà vệ sinh ở bên này thậm chí ngay cả cái cửa sổ cũng không có, cũng không biết rốt cuộc là bị hỏng từ đầu hay bị kẻ trộm lấy đi mất trong thời kỳ bị bỏ hoang.

May mà ở bên này chỉ có Lục Vi Dân và Trương Hải Bằng, Giang Băng Lăng ở. Bình thường hai nhà chạm mặt nhau rất ít, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Không có ngọn đèn này, đi tới nhà vệ sinh thì phải mò mẫm trong bóng tối, nghĩ đến đây Giang Băng Lăng lại càng buồn nản:

- Tôi ra ngoài mua một cái.

- Đừng đi, đều đóng cửa hết rồi. Cái bóng đèn này tôi phải chạy hết mấy cửa tiệm đấy, chen vào cái tiệm cuối cùng mới mua được, giờ sớm đã đóng cửa rồi.

Lời mà Lục Vi Dân nói là sự thực. Số dân của thành phố Phong Châu này vốn không nhiều, thêm nữa xây dựng thành phố vô cùng lạc hậu, các cửa tiệm bán hàng cũng sắp xếp không hợp lí. Như khu vực trường trung học số hai cũ này tuy rằng ở trong thành phố, nhưng cùng với việc trường trung học số hai chuyển đi, lập tức liền trở nên vắng vẻ. Những cửa hàng vốn dựa vào trường trung học số hai để sinh sống cũng lần lượt chuyển đi, đợi khi những cán bộ này đến mới phát hiện ra cuộc sống nơi đây thật bất tiện.

- Thật là đen đủi.

Giang Lăng Băng lẩm bẩm:

- Mai tôi sẽ đi mua cái khác thay vào.

- Hải Bằng nhà cô vẫn chưa về à?

Lục Vi Dân xếp lại ghế, sau đó lấy chổi quét những mảnh vỡ của đèn, vừa thuận miệng hỏi.

- Anh ấy tối nay có chút việc với đám bạn.

Giang Băng Lăng cũng không thể nói Hải Bằng đi đánh bài được, đành nói qua loa.

- Ồ, không có việc gì rồi, cô mau vào phòng đi, ngoài trời càng lúc càng lạnh đó.

Lục Vi Dân khoát tay.

Đợi đến khi Giang Băng Lăng thu dọn lại phòng xong, đặt ấm nước lên bếp lò, tùy ý ngẩng đầu nhìn, lại thấy ngọn đèn ở góc đối diện cheo chéo kia đã sáng lên, một bóng người đang dựa vào bàn viết trước cửa sổ.

Cô có chút tò mò. Người này vừa tốt nghiệp đại học đã được điều đến phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, tuy nói phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy và Văn phòng Địa ủy là có chút khác biệt, nhưng suy cho cùng đều thuộc Địa ủy. Hải Bằng bảo người này là do dựa vào quan hệ đi cửa sau mới được điều lên, chắc hẳn là con cháu nhà khá giả. Nhưng thấy người này buổi tối không ra ngoài mà ở trong phòng viết lách, cô liền thấy có chút ngạc nhiên.

Sau khi thay đôi dép lê, cô lặng lẽ đi men theo tường, nghiêng mình nhìn hắn đang vùi đầu vào viết gì đó. Trên bàn còn chất một đống tài liệu lớn, hai trang không biết là bài viết tay của ai để ở một bên. Hắn lúc thì lật tài liệu, lúc thì xem tờ giấy viết tay đó, vô cùng trầm tư, như là đang nghiền ngẫm nội dung hàm ý trong bản viết tay đó.

Giang Băng Lăng cố hết sức để nhìn cho rõ, nhưng do khoảng cách và ánh đèn, cô chỉ nhìn thấy trên bản viết tay đang đặt trên bàn đối phương có viết một đề mục “Đẩy nhanh hơn nữa phát triển xây dựng cơ sở hạ tầng thành phố Phong Châu, đảm bảo vững chắc cho việc thúc đẩy tiến trình công nghiệp hoá ở Phong Châu”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Vô Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook