Quan Đạo Vô Cương

Chương 349: Luồng gió yêu ma (1)

Thụy Căn

29/09/2013

Lúc qua đêm trong Quận ủy Oa Cố, Lục Vi Dân cũng ghét thời tiết này. Một mình ở trong Quận ủy chăn đơn gối chiếc, vừa đến bảy tám giờ tối ề xung quanh không một bóng người, trên đường thị trấn Oa Cố cũng mờ tối lạnh lẽo. So với những thành phố như Xương Châu, thậm chí Phong Châu, đơn giản chỉ như là một vùng ngoại ô hoang vu.

Tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên làm cho Lục Vi Dân chuyển sự chú ý từ ti vi mà quay lại.

Mở cửa vừa thấy Thái Vân Đào làm Lục Vi Dân rất vui.

Thái Vân Đào đã chính thức được bổ nhiệm làm Trưởng ban tuyên giáo Huyện ủy, nhưng chức Chủ tịch Công Đoàn vẫn chưa bỏ.

- Tôi biết ngay là cậu sẽ không ra ngoài. Trong huyện lị này của chúng ta thực có chút lạnh, hễ đến tám giờ tối gần như nhà nhà đều co trong nhà xem tivi, cũng không có chỗ gì vui chơi. Có ba phòng khiêu vũ cũng là nơi thanh niên chưa kết hôn đi, nếu không thì là sân patin, nhưng cánh già chúng ta thì có thể tới đó chạy nhảy sao?

Vừa đi vào trong phòng, ngồi xuống Thái Vân Đào liền mở máy.

- Đây chính là việc mà Trưởng ban tuyên giáo nên suy nghĩ, dân số huyện lị chúng ta không phải là ít, cũng là hơn mười ngìn người. Ban ngày đi làm, buổi tối tôi thấy mọi người hoặc là ở nhà xem ti vi, hoặc là đánh bài, dường như không tìm ra cách giải trí nào khác. Tôi thấy ở Phong Châu karaoke đã bắt đầu thịnh hành, chúng ta ở đây dường như là vẫn án binh bất động. Chẳng rõ rốt cuộc chúng ta ở đây quá khép kín, hay là không có ai chịu đi làm ngành này sợ lỗ vốn?

Nhân viên phục vụ rất biết ý, liền lập tức đem trà đến.

- Sao tôi lại không nghĩ chứ? Bên đường Thuận Phong có chỗ đất trống, tôi thấy cũng không tồi, đề nghị với huyện xem có phải có thể xây dựng một cái thư viện không. Như vậy vừa có thể khuyến khích mọi người chịu khó đọc sách, học hành, lại có thể có tác dụng dần nâng cao tố chất của nhân dân. Nhưng đến cả cơ hội đến hội nghị thường vụ cũng không có, tôi liền nói nhỏ chuyện này với Chủ tịch huyện Lý. Ông ta liền nói thẳng với tôi là đừng có mà mơ nữa, tài chính huyện năm nay đến cả thưởng tết của cán bộ chắc còn phải gác lại, tiền lương của giáo viên hiện này đã hoãn hai tháng rồi. Ông Dịch phòng Giáo dục suốt ngày chạy tới lui sau Chủ tịch huyện Lý và Dương Hiền Đức, tôi nhìn thấy còn thấy sốt ruột thay cho bọn họ. Lương của giáo viên không có, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì phải nói trách nhiệm của chính trị, chẳng ai gánh nổi.

Thái Vân Đào dựa lưng vào ghế, thở dài một cái nói.

- Tôi còn có thể nói gì chứ, lòng tràn đầy nhiệt huyết trở nên nguội lạnh, âm thầm quay về nhà, tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

Lục Vi Dân xì một tiếng cười ra tiếng, tên Thái Vân Đào này thật là có chút vẻ văn hóa văn nghệ, phía trước coi như đứng đắng, đằng sau hương vị liền lòi ra.

- Huyện khó khăn như vậy? Tôi còn cho rằng tôi đến Oa Cố coi như là tiếp nhận một đống nợ cơ, Chu Minh Khuê chọc cho tôi không ít lỗ thủng xung quanh, tôi còn chẳng phải thu dọn xung quanh, chùi đít giúp gã sao? Còn suy nghĩ xem lúc nào có lời với Chủ tịch huyện Lý, ông nói vậy, xem ra không còn cửa nào rồi.

- Vi Dân, cậu bớt đi, cậu không khóc thì ông ta đã khóc trước rồi. Thời gian này hằng năm đều là thời gian khó khăn của huyện, ăn tết gần như là qua cửa ải, tất cả các chủ nợ thời gian này đều xuất hiện. Túi chính quyền eo hẹp, chỉ có thể đóng giả hình dáng phụ nữ thẹn thùng xin bên này thông cảm, bên nọ thư thả. Không trả tiền, dù sao cũng phải cho người khác một lời dễ nghe, vẽ một cái bánh để người khác thèm muốn một chút, không phải vậy sao? Bánh mì sẽ có, tiền chúng tôi cũng sẽ trả, năm sau, năm sau chúng tôi nhất định trả. Thế rồi chào đuổi khách, vòng đi vòng lại, cũng không biết được tình trạng này ngày nào mới thay đổi nữa?

Thái Vân Đào nói ra tiếng lòng của vô số cán bộ. Nơi nào cũng chẳng khác là bao, ít nhất bên trong địa khu Phong Châu, xem chừng ngoại trừ Cố Khánh ra, những huyện, thành phố khác, bao gồm cả Phong Châu cũng chẳng khác gì. Tới gần hết năm đều phải nghĩ cách đi xé chỗ này vá chỗ kia, mượn tiền nhà này trả nhà kia, chuyện này đã thành thông lệ rồi.

- Ông đừng nói theo kiểu mọi người say một mình tôi tỉnh như vậy. Đây cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai, huyện nông nghiệp nghèo nàn như chúng ta, tình hình tài chính vốn là thu không đủ chi, còn có thể hi vọng có lúc dư dả sao?

Lắc đầu, Lục Vi Dân nói trầm ngâm.

- Phải thay đổi tình hình này, không thể không phát triển công nghiệp, không thể không đi con đường đô thị hóa. Chỉ sợ trong huyện cũng phải nghĩ cách và có hành động trên mặt này mới được.

Thái Vân Đào liếc nhìn Lục Vi Dân, hình như đang cân nhắc điều gì đó.

- Vi Dân, cậu đang nói huyện quá bảo thủ, không có động thái gì?

Lục Vi Dân sững sờ, trong lời nói của Thái Vân Đào nghe ra có ẩn ý:

- Ông Thái, có gì cứ nói thẳng, đừng quanh co.

Tiếp xúc lâu như vậy, trong huyện, với Lục Vi Dân, Thái Vân Đào được xem như người nói chuyện hợp nhau nhất. Lục Vi Dân đánh giá cao sự thẳng thắn của Thái Vân Đào, Thái Vân Đào tán thành đại lượng của Lục Vi Dân. Sau khi hai người trải qua vài việc, cùng nhau từ lúc đầu đang dò xét, dần dần trở nên cũng có thể nói một số lời càng sâu hơn như thế này.

- Cậu mới tới Oa Cố, suy nghĩ là phải làm chút việc là có thể lý giải được. Nhưng cũng đừng quá nóng vội, dục tốc ắt bất đạt, nếu không rất dễ lâm vào tình thế bị động.

Thái Vân Đào cũng thấy lời nói này không thật dễ nói, người xưa nay ngay thẳng như y cũng không biết bản thân nên nói sao cho Lục Vi Dân hay về lời đồn đại mà mình nghe được.

- Tôi làm sao? Tôi đã làm gì?



Lục Vi Dân đã đoán ra chút hương vị, nhưng hắn thật sự không ngờ rằng chút việc nhỏ này lại bị phóng đại nhiều lần đến vậy, hơn nữa còn công khai gây xáo trộn thành làn sóng lớn như vậy ở Huyện ủy.

- Tranh cãi giữa cậu và Tề Nguyên Tuấn trong huyện dậy sóng rồi. Người lên án cậu không ít, nói cậu vừa đi thì ngông nghênh càn rỡ, ngang bướng bảo thủ, nghe không vào những ý kiến bất đồng. Động một chút là muốn lấy sự giải phóng tư tưởng, làm sâu sắc cải cách mở cửa để dạy đời chụp mũ người ta, ngang nhiên chỉ trích ý kiến bất đồng. Tôi không biết nội tình, nhưng cậu và Tề Nguyên Tuấn trước đây đã xảy ra chuyện gì? Tôi cảm thấy tính cách y tuy hơi cứng một chút, nhưng cũng không phải là người không hiểu quy tắc, có phải là cậu hơi gấp gáp quá rồi không?

Thái Vân Đào nói khéo.

Lục Vi Dân cố gắng kiềm chế tâm trạng mình đang dạy sóng. Hắn thật không biết cuộc tranh cãi của mình và Tề Nguyên Tuấn ở trong cuộc họp Đảng ủy thị trấn Oa Cố lại bị truyền tới tai Huyện ủy, đứa nào làm? Tề Nguyên Tuấn? Hay là người khác?

- Ông Thái, ông nói chút việc giữa tôi và ông Tề làm sao đến mắt mọi người lại trở thành như nước với lửa không hòa hợp được?

Lục Vi Dân hít một hơi, hắn cảm thấy trong chuyện này dường như có chút bí ẩn gì đó.

Cân nhắc hết lần này đến lần khác cũng cảm thấy chút việc này của mình và Tề Nguyên Tuấn cũng không đến nỗi đưa lên mức này, gần như có chút không đội trời chung. Vậy là ai đã cố ý thổi bùng ngọn lửa này lên như vậy? Mục đích nhằm vào là gì?

Nếu nói trước đây hắn vẫn còn chút nghi ngờ Tề Nguyên Tuấn muốn gây áp lực cho bản thân, nhưng bây giờ hắn có thể khẳng định, cái này hoàn toàn không phải ý của Tề Nguyên Tuấn. Tề Nguyên Tuấn không đến nỗi ngu xuẩn đến vậy, để ngọn lửa cháy bùng lên như vậy, y có được lợi gì? Đối với y có chỗ nào tốt? Mà là có người đang ở giữa châm ngòi và thổi bùng ngọn lửa, mục đích cũng không phải là nhắm vào quan hệ giữa mình và Tề Nguyên Tuấn, mà là nhằm vào mình đây!

- Cậu vẫn còn nói được sao, trong cuộc họp Đảng ủy cậu phê bình Tề Nguyên Tuấn không để ý đại cục, theo chủ nghĩa bè phái quá mức, chỉ nhìn chằm chằm vào chút lợi ích của thị trấn Oa Cố này, có chuyện này hay không?

Thái Vân Đào với thần sắc nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân gằn từng chữ một.

Lục Vi Dân không ngờ Thái Vân Đào đến ngay cả lời nói mình trong cuộc họp Đảng ủy lại cũng có thể nắm rõ như vậy, thậm chí ngay cả đặt câu dùng từ cũng đọc thuộc không sai một chữ. Điều này không thể không khiến hắn đối với tâm sức vất vả của một số người cảm thấy “kính nể từ tận đáy lòng”.

- Tôi đã nói lời tương tự vậy, nhưng dường như không phải giọng điệu này nhỉ?

Lục Vi Dân thở dài một hơi. Nói kiểu sao cũng được.

- Khi tôi tổng kết buổi nói chuyện, nói với tư cách cán bộ Đảng thì cần phải ý thức được cục diện chung, không thể có chủ nghĩa bè phái. Làm sao lại biến thành lời tôi trực tiếp phê bình Tề Nguyên Tuấn chứ? Tôi nói phải rộng lượng một chút, tầm nhìn phải xa một chút, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào lợi ích trước mắt. Làm sao lại thành lời nói chỉ trích Tề Nguyên Tuấn được? Nói đi cũng phải nói lại, tôi phê bình hiện tượng này, xu thế này chẳng lẽ cũng không đúng, lại còn có thể gây ồn ào trong huyện? Điều này không bình thường chút nào.

Sau khi Thái Vân Đào nghe Lục Vi Dân giải thích, cũng cảm thấy có một chút bất ngờ. Việc này và cách nói y nghe được khác nhau một trời một vực. Lục Vi Dân không cần phải nói dối trước mặt mình, nói như vậy chính là có người cố ý tạo ra, vậy mục đích ở đâu chứ?

- Vi Dân, tôi cảm thấy chuyện này e là có chút kì quái, tốt nhất là cậu nên tìm một cơ hội báo cáo công tác với Lương Quốc Uy một chút. Đừng giấu, nên nói làm sao được thì nói, đừng kiêng kị gì.

Thái Vân Đào sau khi trầm ngâm một hồi thì đề nghị.

Chương 349: Luồng gió yêu ma (2

- Tôi đây chẳng phải ở lại để muốn báo cáo tình hình này với Lương Quốc Uy sao. Tôi cảm thấy trong huyện chúng ta chắc hẳn có chút không khí bất chính. Anh muốn làm chút chuyện, khó tránh khỏi có ý kiến bất đồng, nhưng có một số người lại đem những việc bất đồng trong công việc bình thường này mà phóng đại ra, nâng cao quan đểm, thì xuất phát điểm là có vấn đề.

Lục Vi Dân trầm giọng nói:

- Nếu huyện để kệ bầu không khí này, tôi thấy cục diện Song Phong nếu muốn mở ra, thì đúng là khó hơn lên trời.

- Cậu cũng đừng chán nản, chí ít tôi biết Lương Quốc Uy đối với vấn đề này cũng chưa có biểu hiện thái độ gì.

Thái Vân Đào an ủi hắn.

- Hiện giờ cậu vừa vặn có thể báo cáo với Bí thư Lương những tình hình nắm được khi ở Oa Cố lâu như vậy, đường hướng cho công việc hiện tại, giành được sự công nhận của y.

- Hừ, ông Thái, theo như cách nói của ông, cũng chính là ngoài Bí thư Lương ra chắc chắn là có người biểu hiện thái độ đối với việc này phải không?

Lục Vi Dân hừ nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại.

Thái Vân Đào có chút lúng túng, ngừng một chút mới nói:



- Cậu biết là được rồi, ông Thích và Chiêm Thái Chi e là đối với cách làm này của cậu đều có chút ý kiến. Ồ, còn có Dương Hiển Đức e là cũng có chút ý kiến.

- Chà, tôi thấy hình như mình gây cho nhiều người tức giận.

Lục Vi Dân kinh ngạc. Thái độ của Thích Bản Dự hắn có thể đoán chừng biết được. Tuy vẫn chưa rõ Thích Bản Dự tại sao đối với mình lại có thành kiến lớn như vậy, nhưng từ khi bản thân đến Song Phong, Thích Bản Dự chưa từng có thái độ tốt. Nhưng Chiêm Thái Chi và Dương Hiển Đức thì là chuyện gì đây?

Hắn và Chiêm Thái Chi không qua lại, thậm chí nói cũng không được mấy câu với nhau. Phó bí thư phân công quản lý kinh tế này tại sao phải nhằm vào mình? Hoặc là Tề Nguyên Tuấn và hắn đi lại quá gần? Hắn cũng không nghe nói qua Chiêm Thái Chi và Tề Nguyên Tuấn có liên quan gì.

Dương Hiển Đức thì càng lạ. Mình cũng không lui tới bên chính quyền huyện, bản thân đi Oa Cố đã hơn một tháng, thậm chí Dương Hiển Đức cũng chưa bao giờ qua, cũng chưa đến bất kỳ một xã, thị trấn nào của Oa Cố. Trong này có gì kỳ quái chứ?

Lục Vi Dân cảm thấy bản thân từ khi bước chân vào Song Phong, giống như là đi vào đầm lầy mờ mịt. Anh không biết ở đó một chân đạp xuống có lẽ chính là một cạm bẫy sâu không lường trước được, anh cũng không biết đằng sau tầng sương mù đó cũng có lẽ chính là một mũi tên bắn lén bay tới. Những người này đang suy nghĩ gì, muốn làm gì, hắn thật sự nghiền ngẫm mãi không ra.

Mình làm một Bí thư Quận ủy thật sự cũng hơi mệt. Chẳng những phải xử lý với các khoản nợ và vấn đề nan giải bị bỏ lại, còn phải vạch kế hoạch công tác kế tiếp. Đây vừa phải đối phó lại một mũi tên bắn lén từ phía đông, phía tây thì là một con dao găm đâm lén. Cũng khó trách An Đức Kiện nhắc nhở bầu không khí ở Song Phong vốn không hay từ xưa đến nay, nhất là hiện tại vị trí bản thân có chút đặc biệt. Ủy viên thường vụ Huyện ủy, còn kiêm Bí thư Quận ủy và Bí thư Đảng ủy thị trấn, vậy lại càng dễ gây ra không ít thị phi.

Lúc đó bản thân chưa để ý như vậy, hiện mới xem như đường đường chính chính cảm nhận chua ngọt đắng cay ở trong này.

- Vi Dân, nghe tôi khuyên một câu. Cậu có ý muốn làm việc, đây là chuyện tốt, nhưng cậu phải suy xét cậu hiện tại vừa mới tới huyện. Nói như thế nào đây, cậu trong tâm trí của rất nhiều người vẫn chưa có ấn tượng sâu sắc, rất nhiều người đều theo bản năng đều coi cậu xuống đây để lấy tiếng, nên tốt hơn là đứng vững trước đã. Vốn dĩ cậu xuống quận, xã cũng không phải là chủ ý tốt gì, nhưng nếu cậu đã xuống, nếu muốn làm việc, như vậy tôi cảm thấy có thể làm dễ trước khó sau hay không. Cố gắng lựa chọn triển khai những công việc mà mọi người đều có thể tiếp nhận, không khiến dẫn đến tranh luận, từng bước tạo uy tín như vậy, bước từng bước một. Đừng nghĩ ăn một miếng là thành người béo ngay được, như vậy sẽ dễ dàng khiến nảy sinh mâu thuẩn.

Lời nói này của Thái Vân Đào cũng xem như là lời tâm huyết, Lục Vi Dân im lặng gật đầu. Thái Vân Đào có ý tốt, hắn có thể hiểu được, nhưng có chút việc là đã đâm lao thì phải theo lao. Mà quan trọng hơn là, thời gian không đợi người, anh nghĩ chờ như vậy mà xem, uy tín sẽ tự tạo dưng nên, Lục Vi Dân không tán thành. Uy tín được xây dựng trên công việc mình làm, chỉ có anh làm được việc khiến dân chúng được lợi, uy tín của anh mới tự nhiên được gây dựng.

Sau khi Thái Vân Đào đi, Lục Vi Dân trên giường cũng trằn trọc. Sau khi bản thân đến Song Phong lại tìm không được một người có thể cởi lòng nói hết, còn không bằng lúc ở Nam Đàm, chí ít còn có Tô Yến Thanh có thể lẳng lặng nghe mình nói hết, còn có thể cho mình một vài ý kiến. Nghĩ đến đây thôi Lục Vi Dân càng cảm thấy có cảm giác bực bội.

Chân Ny nghe nói mình xuống huyện rồi còn đi xuống quận, xã, càng không vui, nghĩ mình không thèm để ý đến cảm nhận của cô ấy, cũng không xem trọng ý kiến của nàng. Đây cũng là lý do gần một tháng đã không gọi điện cho mình. Mình có gọi cho cô ấy mấy lần, cô ấy cũng dửng dưng, làm cho lòng Lục Vi Dân rất không thoải mái. Cũng may Chân Tiệp lại gọi điện thoại hai lần an ủi mình, nói Chân Ny còn tính con nít, qua một thời gian ngắn thì sẽ tốt thôi.

Chân Kính Tài cũng gọi điện cho mình hai lần, bảo mình dành thời gian trở về Xương Châu an ủi Chân Ny, đừng chỉ để tâm đến công việc. Một ngày chủ nhật về nói hai ba câu, đưa Chân Ny đi dạo phố, xem phim, cũng có thể làm cho người có tính như trẻ con như cô ấy vui lên nhiều. Cũng cần phải hiểu cô ấy một mình ở Xương Châu mà bạn trai lại ở xa mấy trăm dặm nên có tâm trạng cô đơn.

Trong lòng Lục Vi Dân cũng rất buồn khổ. Chân Kính Tài thật tâm hy vọng mình trở thành con rể của y, vì vậy mới nói những lời như vậy. Lục Vi Dân thấy bình thường phải lấy ra một ngày chủ nhật trở về thì mình cũng có thể làm được, vấn đề là như vậy thì có thể kéo dài bao nhiêu lâu? Hơn nữa có phải nếu mình ở bên này quá bận, không có bao nhiêu thời gian đi về, vậy thì tình cảm sẽ dễ thay đổi sao?

Nếu là như vậy thì tình cảm này thật đúng là còn có thể gọi là khắc cốt ghi tâm, hoặc là nói vĩnh viễn ghi nhớ ư?

Có nhiều việc không vì ý muốn của người mà thay đổi được, mà có nhiều thứ cho dù có cẩn thận che chở, nhìn bên ngoài có vẻ như sắc màu rực rỡ, nhưng một khi mưa rền gió dữ giật mạnh, cũng sẽ biến thành cành lá héo úa.

Vậy tình cảm này của mình và Chân Ny cũng sẽ giống như vậy sao? Lục Vi Dân không muốn nghĩ sâu hơn nữa. Biết rõ mình thế này là giấu bệnh sợ thuốc, nhưng cảm thấy cũng có thể tránh được lúc nào hay lúc ấy.

Sau khi Lục Vi Dân rời khỏi, Lương Quốc Uy liền chìm vào trầm tư.

Lương Quốc Uy cảm thấy Lục Vi Dân ở trước mặt mình hẳn là không giấu diếm là bao, đã nói thẳng những ý tưởng, dự định của hắn ra rồi. Trên thực tế Lương Quốc Uy cũng biết đổi lại mình mà ở vị trí của Lục Vi Dân, chỉ sợ cũng sẽ có ý tưởng như thế. Chuyện này là rất bình thường.

Lục Vi Dân và cán bộ ở xã, thị trấn có bất đồng trong công việc, có mâu thuẫn là điều nằm trong dự liệu. Nếu một cán bộ muốn làm việc xuống cấp cơ sở có thể thuận lợi, không có bất kỳ xung đột, mâu thuẫn gì mà làm được việc, đó mới là không bình thường. Lương Quốc Uy không phải không hiểu rõ bầu không khí này ở huyện.

Mấu chốt ở chỗ Lục Vi Dân làm như vậy có phải là quá nóng lòng cầu thành công, hay thực sự làm tổn hại để lợi ích của xã, thị trấn hay không, điểm này Lương Quốc Uy cảm thấy không cần một Bí thư huyện ủy như mình đến giải quyết, mà nên do Ủy ban nhân dân huyện hoặc là Phó bí thư phân công quản lý kinh tế như Chiêm Thái Chi đến phối hợp giải quyết.

Nhưng dường như hiện tại Lý Đình Chương và Dương Hiển Đức cùng với Chiêm Thái Chi đều có chút lạnh lùng đứng xem chuyện cười, dường như có rất hy vọng nhìn thấy mâu thuẫn của Lục Vi Dân và Tề Nguyên Tuấn trong vấn đề này trở nên gay gắt. Đối với Lương Quốc Uy cũng có chút cảm giác với những thái độ tinh tế này của đám người này.

Thậm chí một luồng gió yêu ma như vậy thổi lên ở huyện, không chắc là không có người ở trong đó đổ thêm dầu vào lửa.

Lục Vi Dân cũng là cảm giác được điểm này cho nên mới đợi riêng mình, muốn báo cáo vấn đề này với mình. Người này phản ứng quả là rất nhanh.

Đối với biểu hiện của Lục Vi Dân, tâm trạng của Lương Quốc Uy rất phức tạp. Nên nói giai đoạn trước Lục Vi Dân xử lý hai chuyện đều khiến Lương Quốc Uy rất vừa lòng. Nhưng vừa lòng là một chuyện, hành động Lục Vi Dân bất thình lình yêu cầu xuống quận, xã vẫn khiến cho Lương Quốc Uy có chút không hài lòng. Cũng không phải cảm thấy Lục Vi Dân xuống quận, xã sẽ có vấn đề gì, mà là cảm thấy Lục Vi Dân hành động như vậy rất có vẻ không để ý đến huyện, cũng không nhìn thấy sự kiêu ngạo, ngông cuồng của bản thân mình.

Tuy rằng Lương Quốc Uy trong hoàn cảnh phải suy xét nhiều phương diện, đồng ý cho Lục Vi Dân xuống quận, xã, nhưng sâu trong nội tâm vẫn còn có chút không thật thoải mái, trong tiềm thức cũng có một chút muốn xem bị Lục Vi Dân chê cười. Thích Bản Dự đoán ra tâm tư của mình thật không ai bằng, chuyện này nếu không có y đứng đằng sau giở trò, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn như thế. Chỉ có điều Chiêm Thái Chi và Dương Hiển Đức cũng có ý kiến lớn như vậy với Lục Vi Dân thì khiến Lương Quốc Uy có chút bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Vô Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook