Chương 348: Tình hình của huyện
Thụy Căn
29/09/2013
Lục Vi Dân đến Oa Cố hơn một tháng, đã nghe quen những chuyện cười tục
tĩu, lỗ mãng, đùa giỡn trắng trợn của Chương Minh Tuyền, những chuyện
ngầm bậy bạ của Hồ Hoán Sơn, các kiểu “truyền kỳ” liên quan đến phụ nữ
của Mạch Tử Huy. Thậm chí ngay cả bên trong Quận ủy, chỉ vẻn vẹn có một
bác gái cán bộ mà cũng dám nói chuyện quan hệ nam nữ trước mặt mình để
trêu chọc. Hiện tại hắn đã hoàn toàn rèn luyện được đến mức không chút
sợ hãi, có thể đối mặt với bất kỳ ngôn ngữ thô lỗ nào mà mặt không đổi
sắc, tim không đập nhanh.
Theo lời nói của Chương Minh Tuyền thì nếu anh làm việc ở Song Phong, ở Oa Cố, nhìn thấy phụ nữ mặt đã đỏ, nghe được một chút lời nói thô lỗ đã cau mày thì anh chính là cán bộ không đạt tiêu chuẩn, anh cũng không có cách nào hòa mình với quần chúng. Thậm chí y còn nói, Chu Minh Khuê sở dĩ công tác ở Oa Cố không có chút tiến bộ nào, nhưng vẫn còn có chút uy tín, lý do lớn nhất chính là do y có thể ngủ được với cả hai người phụ nữ nổi danh của Oa Cố là quả phụ Tùy và Bạch nương tử. Đây là điều mà rất nhiều cán bộ muốn làm mà không dám làm, mọi người ngoài phần cực kỳ hâm mộ, ghen ghét, cũng còn có chút khâm phục.
Những chuyện vớ vẩn, xằng bậy như vậy cũng nhận được sự tán đồng của Hồ Hoán Sơn. Điều đó không thể không khiến cho Lục Vi Dân cảm thấy có rất nhiều chuyện đến chết cũng không giải thích hợp lý được.
- Chà, Bí thư Lục, ngài mới đi xuống vài ngày mà đã bị người ta dạy hư rồi à? Là tên khốn Chương Minh Tuyền hay là cái tên ý nghĩ xấu xa đầy mình Hồ Hoán Sơn? Hay là cái tên giả đứng đắn Tề Nguyên Tuấn dạy ngài? Đám người này ngoại trừ ngoài miệng cả ngày đều là trêu chọc đàn bà thì cũng không làm được chuyện gì khác mà.
Đỗ Tiếu Mi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên đối với lời nói của Lục Vi Dân, nhướn mày lên, như cười như không mà hỏi.
Lục Vi Dân cũng không ngờ Đỗ Tiếu Mi lại nắm rõ cán bộ Oa Cố đến vậy, hơi cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng hắn lập tức đã kịp phản ứng, đường đường đại danh Đỗ cửu nương, chẳng lẽ một chút bản lĩnh đó cũng không có?
- Chủ nhiệm Đỗ, cán bộ Oa Cố chúng tôi đều bị cô biến thành những kẻ không đáng một đồng, cô không sợ tôi đem lời nói này trở về nói cho bọn họ?
Lục Vi Dân cười hì hì mà nói.
- Đường đường là Ủy viên thường vụ mà Bí thư Lục chẳng lẽ cũng thích đưa lời người khác hay sao?
Đỗ Tiếu Mi cười nói yêu kiều, con ngươi đảo một vòng.
- Có điều nếu như Bí thư Lục muốn làm loại tiểu nhân này thì tôi cũng đành chấp nhận. Sau này nếu tôi đến Oa Cố mà có chuyện gì thì cũng chỉ đành phiền vào một mình Bí thư Lục thôi.
Lục Vi Dân cũng không ngờ đến người đàn bà này lại ghê gớm như thế. Đánh rắn thì rắn lại vòng ngược theo gậy cắn lên, tính đi tính lại mình cũng bị vơ vào với đám đó.
- Được thôi, cho dù Chủ nhiệm Đỗ phiền đến tôi cả đời cũng không sao. Cô gái xinh đẹp như vậy, xem chừng muốn phiền cũng không đến lượt tôi đâu.
Lục Vi Dân cũng tỏ ra yếu thế. Nói chuyện với những người phụ nữ như thế này, tuyệt đối không được sợ xấu hổ, anh càng sợ vậy thì anh sẽ lại càng bị đè bẹp đến chết, đây là kinh nghiệm.
- Chà, Bí thư Lục, xa cách vài ngày mà đã phải thay đổi cách nhìn. Xuống xã được hơn một tháng, tôi thấy Bí thư Lục ngài gần như biến thành người khác rồi, sao lại trở nên ăn nói ngọt xớt vậy?
Đỗ Tiếu Mi sau một lúc ngẩn ra cũng lại cười tươi như hoa.
- Tôi đã là bà già rồi, sao những từ kiểu người đẹp này có thể dành cho tôi chứ?
- Ha ha, Chủ nhiệm Đỗ quá khiêm tốn rồi, trước khi tôi đến Song Phong đã nghe đến danh tiếng của Chủ nhiệm Đỗ rồi.
Lục Vi Dân nói dửng dưng.
Sắc mặt của Đỗ Tiếu Mi hơi trầm xuống, cười miễn cưỡng nói:
- Bí thư Lục, Song Phong chúng tôi chính là có tật xấu này, đàn ông không có bản lĩnh của riêng mình, thích đem phụ nữ ra để nói. Tôi không thể chấp nhận nổi loại đàn ông này, Bí thư Lục tuyệt đối đừng học loại đàn ông này.
Sau khi Lục Vi Dân khích đối phương một câu, cũng không nói gì nữa, hắn không muốn có quan hệ gì với lại phụ nữ thế này. Cho dù cô ta lại quyến rũ mê hoặc người đến thế nào, loại phụ nữ này ở bên cạnh cũng có thể sẽ đem đến tai họa ngập đầu, Chu Minh Khuê cũng được coi là một ví dụ điển hình.
- Chủ nhiệm Đỗ, tôi hơi mệt rồi, muốn đi nghỉ một chút, cô sắp xếp người giúp tôi mở cửa phòng.
- Bí thư Lục vừa từ tòa nhà trụ sở Huyện ủy qua?
Đỗ Tiếu Mi gật đầu, có vẻ như nhớ ra chuyện gì.
- Đúng rồi, hình như Bí thư Lương đến Phong Châu họp rồi. Tôi từ bên đó qua, vừa hay gặp Tề Nguyên Tuấn từ chỗ Phó bí thư Thích đi ra, tôi thấy sắc mặt của y rất khó cói.
- Hả, ông Tề cũng tới rồi à? Chắc là báo cáo công việc với Phó bí thư Thích.
Lục Vi Dân hơi động lòng, Tề Nguyên Tuấn đi đến chỗ Thích Bản Dự rồi? Chẳng nhẽ y thật sự muốn đem chuyện này đi tố cáo mình sao?
Việc này có phần quá rồi. Mình vốn không có gì, chính là xem xét suy nghĩ của Tề Nguyên Tuấn cũng không phải không có lý, mình vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào để cân bằng lợi hại được mất trong việc này. Nếu Tề Nguyên Tuấn muốn làm như vậy e rằng mình lại phải xem xét một chút.
- Chắc là thế, tôi chỉ là thấy sắc mặt của y rất khó coi, cũng có chút không tập trung, tôi chào y cũng không chú ý. Bí thư Lục, ngài đợi chút tôi sắp xếp người giúp ngài mở cửa phòng.
Đỗ Tiếu Mi cười quyến rũ, đồng thời quay người đi, không chút dài dòng.
Thân thể thướt tha duyên dáng chuyển động, dường như khoe ra sự nữ tính của cô. Cặp mông căng tròn đầy đặn phía dưới quần jean thậm chí có một loại ma lực hấp dẫn khác thường làm cho Lục Vi Dân theo bản năng cảm thấy môi mình hơi khô, cơ thể hơi nóng.
Ngày cấm dục thật không dễ sống, nhoáng cái mình đến Oa Cố đã hơn một tháng. Thời gian này Lục Vi Dân gần như quên mất con người đàn ông trong mình, tất cả thời gian và sức lực đều bị đống công việc ngập đầu nghiền nát. Buổi sáng đến các xã, thị trấn thậm chí là các thôn tìm hiểu kỹ lưỡng tình hình, buổi chiều xem xét tài liệu xử lý công việc, buổi tối còn phải suy nghĩ vấn đề quy hoạch chợ nông sản và khu chợ dược liệu chuyên ngành.
Mỗi một hạng mục công việc đều liên quan đến rất nhiều chi tiết, mà những chi tiết này rõ ràng lại quyết định sự thành bại của cả một hạng mục công việc. Đây cũng là phát pháo đầu tiên sau khi Lục Vi Dân đến Oa Cố, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại. Vậy nên hắn không dám có chút cẩu thả nào.
Mỗi một hạng mục công việc luôn gặp phải vấn đề này nọ, luôn nảy sinh những lời hoài nghi phản đối. Lục Vi Dân hiểu rất rõ, đương nhiên là có một số nguyên nhân quả thực là vấn đề tồn tại của bản thân công việc. Nhưng cũng có vài yếu tố tương đối là xuất phát từ việc kinh nghiệm lí lịch của mình quá ít, quá trẻ tuổi, khó lòng khiến người khác nghe theo, không có cách nào để những người này chấp nhận quan điểm, suy nghĩ của mình.
Nếu không phải mình treo danh hiệu Ủy viên thường vụ Huyện ủy, chỉ e rằng những lời hoài nghi này còn nhiều hơn.
Vạn sự khởi đầu nan, Lục Vi Dân biết độ khó và sức ảnh hưởng của phát pháo đầu tiên này, vậy nên hắn phải cố gắng làm cho chuyện này thật hoàn mĩ. Chỉ có như vậy mới có thể củng cố và làm sâu sắc thêm sự tin tưởng của các cán bộ xã, thị trấn và trong quận đối với mình. Nhưng bây giờ mình lại gặp phải sự khiêu chiến từ Tề Nguyên Tuấn, hơn nữa còn không có cách nào để lảng tránh sự khiêu chiến này. Mà hình như đối phương còn đem vấn đề lên đến huyện, làm cho trong lòng Lục Vi Dân rất phẫn nộ.
Lúc ăn cơm tối, người phụ nữ đó không xuất hiện nữa, làm Lục Vi Dân có chút thở phào nhẹ nhóm.
Đỗ Tiếu Mi không đơn giản, có thể lăn lộn từ một nhân viên tạm thời của Quận ủy Khai Nguyên đến huyện, chuyển thành biên chế công cần, bây giờ còn làm chủ nhiệm nhà khách. Người trong huyện nói đến cô ta đều sử dụng ngữ khí rất khéo léo mờ ám, cụ thể năng lực của người phụ nữ này ở mặt nào, Lục Vi Dân không biết, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.
Cô ta rất am hiểu về bố cục nhân sự trong huyện, thậm chí là cả tình hình của các quận, xã cũng vậy. Ít nhất cô ta nói cho mình việc Tề Nguyên Tuấn đến chỗ Thích Bản Dự cũng chính là một ám hiệu rất rõ ràng.
Lục Vi Dân vẫn không thể hiểu được rốt cuộc là đối phương có ý thể hiện thiện ý mới nhắc nhở mình hay là có ý khác, nhưng hắn tin ít nhất chuyện này là thật. Đó chính là rõ ràng Tề Nguyên Tuấn đã đi đến chỗ Thích Bản Dự rồi.
Tình hình thị trấn Oa Cố cũng không đơn giản. Vốn dĩ Lục Vi Dân cảm thấy nói về tổng thể thì con người Tề Nguyên Tuấn này không tồi, có tình cảm mãnh liệt với công việc, dù là có khác về quan điểm với mình, nhưng bây giờ hắn phải xem xét kỹ lại một chút.
Quan hệ của đức và tài phải có sự kết hợp hữu cơ mới có thể tạo ra tác dụng lớn. Nếu nói Tề Nguyên Tuấn vì một sự bất đồng trong một hạng mục công tác mà đi tìm lãnh đạo kêu khổ, hay có ý đồ tìm một lãnh đạo nào đó để tạo áp lực cho mình, vậy thì Lục Vi Dân cho rằng nó chỉ có thể chứng minh y bất tài, cũng cho thấy sự non nớt của y.
Sau khi ăn tối xong Lục Vi Dân cũng không muốn ra ngoài. Thời tiết Song Phong vào đông cũng trở nên có chút âm u lạnh lẽo, thời tiết như vậy làm cho người ta phiền lòng.
Theo lời nói của Chương Minh Tuyền thì nếu anh làm việc ở Song Phong, ở Oa Cố, nhìn thấy phụ nữ mặt đã đỏ, nghe được một chút lời nói thô lỗ đã cau mày thì anh chính là cán bộ không đạt tiêu chuẩn, anh cũng không có cách nào hòa mình với quần chúng. Thậm chí y còn nói, Chu Minh Khuê sở dĩ công tác ở Oa Cố không có chút tiến bộ nào, nhưng vẫn còn có chút uy tín, lý do lớn nhất chính là do y có thể ngủ được với cả hai người phụ nữ nổi danh của Oa Cố là quả phụ Tùy và Bạch nương tử. Đây là điều mà rất nhiều cán bộ muốn làm mà không dám làm, mọi người ngoài phần cực kỳ hâm mộ, ghen ghét, cũng còn có chút khâm phục.
Những chuyện vớ vẩn, xằng bậy như vậy cũng nhận được sự tán đồng của Hồ Hoán Sơn. Điều đó không thể không khiến cho Lục Vi Dân cảm thấy có rất nhiều chuyện đến chết cũng không giải thích hợp lý được.
- Chà, Bí thư Lục, ngài mới đi xuống vài ngày mà đã bị người ta dạy hư rồi à? Là tên khốn Chương Minh Tuyền hay là cái tên ý nghĩ xấu xa đầy mình Hồ Hoán Sơn? Hay là cái tên giả đứng đắn Tề Nguyên Tuấn dạy ngài? Đám người này ngoại trừ ngoài miệng cả ngày đều là trêu chọc đàn bà thì cũng không làm được chuyện gì khác mà.
Đỗ Tiếu Mi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên đối với lời nói của Lục Vi Dân, nhướn mày lên, như cười như không mà hỏi.
Lục Vi Dân cũng không ngờ Đỗ Tiếu Mi lại nắm rõ cán bộ Oa Cố đến vậy, hơi cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng hắn lập tức đã kịp phản ứng, đường đường đại danh Đỗ cửu nương, chẳng lẽ một chút bản lĩnh đó cũng không có?
- Chủ nhiệm Đỗ, cán bộ Oa Cố chúng tôi đều bị cô biến thành những kẻ không đáng một đồng, cô không sợ tôi đem lời nói này trở về nói cho bọn họ?
Lục Vi Dân cười hì hì mà nói.
- Đường đường là Ủy viên thường vụ mà Bí thư Lục chẳng lẽ cũng thích đưa lời người khác hay sao?
Đỗ Tiếu Mi cười nói yêu kiều, con ngươi đảo một vòng.
- Có điều nếu như Bí thư Lục muốn làm loại tiểu nhân này thì tôi cũng đành chấp nhận. Sau này nếu tôi đến Oa Cố mà có chuyện gì thì cũng chỉ đành phiền vào một mình Bí thư Lục thôi.
Lục Vi Dân cũng không ngờ đến người đàn bà này lại ghê gớm như thế. Đánh rắn thì rắn lại vòng ngược theo gậy cắn lên, tính đi tính lại mình cũng bị vơ vào với đám đó.
- Được thôi, cho dù Chủ nhiệm Đỗ phiền đến tôi cả đời cũng không sao. Cô gái xinh đẹp như vậy, xem chừng muốn phiền cũng không đến lượt tôi đâu.
Lục Vi Dân cũng tỏ ra yếu thế. Nói chuyện với những người phụ nữ như thế này, tuyệt đối không được sợ xấu hổ, anh càng sợ vậy thì anh sẽ lại càng bị đè bẹp đến chết, đây là kinh nghiệm.
- Chà, Bí thư Lục, xa cách vài ngày mà đã phải thay đổi cách nhìn. Xuống xã được hơn một tháng, tôi thấy Bí thư Lục ngài gần như biến thành người khác rồi, sao lại trở nên ăn nói ngọt xớt vậy?
Đỗ Tiếu Mi sau một lúc ngẩn ra cũng lại cười tươi như hoa.
- Tôi đã là bà già rồi, sao những từ kiểu người đẹp này có thể dành cho tôi chứ?
- Ha ha, Chủ nhiệm Đỗ quá khiêm tốn rồi, trước khi tôi đến Song Phong đã nghe đến danh tiếng của Chủ nhiệm Đỗ rồi.
Lục Vi Dân nói dửng dưng.
Sắc mặt của Đỗ Tiếu Mi hơi trầm xuống, cười miễn cưỡng nói:
- Bí thư Lục, Song Phong chúng tôi chính là có tật xấu này, đàn ông không có bản lĩnh của riêng mình, thích đem phụ nữ ra để nói. Tôi không thể chấp nhận nổi loại đàn ông này, Bí thư Lục tuyệt đối đừng học loại đàn ông này.
Sau khi Lục Vi Dân khích đối phương một câu, cũng không nói gì nữa, hắn không muốn có quan hệ gì với lại phụ nữ thế này. Cho dù cô ta lại quyến rũ mê hoặc người đến thế nào, loại phụ nữ này ở bên cạnh cũng có thể sẽ đem đến tai họa ngập đầu, Chu Minh Khuê cũng được coi là một ví dụ điển hình.
- Chủ nhiệm Đỗ, tôi hơi mệt rồi, muốn đi nghỉ một chút, cô sắp xếp người giúp tôi mở cửa phòng.
- Bí thư Lục vừa từ tòa nhà trụ sở Huyện ủy qua?
Đỗ Tiếu Mi gật đầu, có vẻ như nhớ ra chuyện gì.
- Đúng rồi, hình như Bí thư Lương đến Phong Châu họp rồi. Tôi từ bên đó qua, vừa hay gặp Tề Nguyên Tuấn từ chỗ Phó bí thư Thích đi ra, tôi thấy sắc mặt của y rất khó cói.
- Hả, ông Tề cũng tới rồi à? Chắc là báo cáo công việc với Phó bí thư Thích.
Lục Vi Dân hơi động lòng, Tề Nguyên Tuấn đi đến chỗ Thích Bản Dự rồi? Chẳng nhẽ y thật sự muốn đem chuyện này đi tố cáo mình sao?
Việc này có phần quá rồi. Mình vốn không có gì, chính là xem xét suy nghĩ của Tề Nguyên Tuấn cũng không phải không có lý, mình vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào để cân bằng lợi hại được mất trong việc này. Nếu Tề Nguyên Tuấn muốn làm như vậy e rằng mình lại phải xem xét một chút.
- Chắc là thế, tôi chỉ là thấy sắc mặt của y rất khó coi, cũng có chút không tập trung, tôi chào y cũng không chú ý. Bí thư Lục, ngài đợi chút tôi sắp xếp người giúp ngài mở cửa phòng.
Đỗ Tiếu Mi cười quyến rũ, đồng thời quay người đi, không chút dài dòng.
Thân thể thướt tha duyên dáng chuyển động, dường như khoe ra sự nữ tính của cô. Cặp mông căng tròn đầy đặn phía dưới quần jean thậm chí có một loại ma lực hấp dẫn khác thường làm cho Lục Vi Dân theo bản năng cảm thấy môi mình hơi khô, cơ thể hơi nóng.
Ngày cấm dục thật không dễ sống, nhoáng cái mình đến Oa Cố đã hơn một tháng. Thời gian này Lục Vi Dân gần như quên mất con người đàn ông trong mình, tất cả thời gian và sức lực đều bị đống công việc ngập đầu nghiền nát. Buổi sáng đến các xã, thị trấn thậm chí là các thôn tìm hiểu kỹ lưỡng tình hình, buổi chiều xem xét tài liệu xử lý công việc, buổi tối còn phải suy nghĩ vấn đề quy hoạch chợ nông sản và khu chợ dược liệu chuyên ngành.
Mỗi một hạng mục công việc đều liên quan đến rất nhiều chi tiết, mà những chi tiết này rõ ràng lại quyết định sự thành bại của cả một hạng mục công việc. Đây cũng là phát pháo đầu tiên sau khi Lục Vi Dân đến Oa Cố, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại. Vậy nên hắn không dám có chút cẩu thả nào.
Mỗi một hạng mục công việc luôn gặp phải vấn đề này nọ, luôn nảy sinh những lời hoài nghi phản đối. Lục Vi Dân hiểu rất rõ, đương nhiên là có một số nguyên nhân quả thực là vấn đề tồn tại của bản thân công việc. Nhưng cũng có vài yếu tố tương đối là xuất phát từ việc kinh nghiệm lí lịch của mình quá ít, quá trẻ tuổi, khó lòng khiến người khác nghe theo, không có cách nào để những người này chấp nhận quan điểm, suy nghĩ của mình.
Nếu không phải mình treo danh hiệu Ủy viên thường vụ Huyện ủy, chỉ e rằng những lời hoài nghi này còn nhiều hơn.
Vạn sự khởi đầu nan, Lục Vi Dân biết độ khó và sức ảnh hưởng của phát pháo đầu tiên này, vậy nên hắn phải cố gắng làm cho chuyện này thật hoàn mĩ. Chỉ có như vậy mới có thể củng cố và làm sâu sắc thêm sự tin tưởng của các cán bộ xã, thị trấn và trong quận đối với mình. Nhưng bây giờ mình lại gặp phải sự khiêu chiến từ Tề Nguyên Tuấn, hơn nữa còn không có cách nào để lảng tránh sự khiêu chiến này. Mà hình như đối phương còn đem vấn đề lên đến huyện, làm cho trong lòng Lục Vi Dân rất phẫn nộ.
Lúc ăn cơm tối, người phụ nữ đó không xuất hiện nữa, làm Lục Vi Dân có chút thở phào nhẹ nhóm.
Đỗ Tiếu Mi không đơn giản, có thể lăn lộn từ một nhân viên tạm thời của Quận ủy Khai Nguyên đến huyện, chuyển thành biên chế công cần, bây giờ còn làm chủ nhiệm nhà khách. Người trong huyện nói đến cô ta đều sử dụng ngữ khí rất khéo léo mờ ám, cụ thể năng lực của người phụ nữ này ở mặt nào, Lục Vi Dân không biết, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.
Cô ta rất am hiểu về bố cục nhân sự trong huyện, thậm chí là cả tình hình của các quận, xã cũng vậy. Ít nhất cô ta nói cho mình việc Tề Nguyên Tuấn đến chỗ Thích Bản Dự cũng chính là một ám hiệu rất rõ ràng.
Lục Vi Dân vẫn không thể hiểu được rốt cuộc là đối phương có ý thể hiện thiện ý mới nhắc nhở mình hay là có ý khác, nhưng hắn tin ít nhất chuyện này là thật. Đó chính là rõ ràng Tề Nguyên Tuấn đã đi đến chỗ Thích Bản Dự rồi.
Tình hình thị trấn Oa Cố cũng không đơn giản. Vốn dĩ Lục Vi Dân cảm thấy nói về tổng thể thì con người Tề Nguyên Tuấn này không tồi, có tình cảm mãnh liệt với công việc, dù là có khác về quan điểm với mình, nhưng bây giờ hắn phải xem xét kỹ lại một chút.
Quan hệ của đức và tài phải có sự kết hợp hữu cơ mới có thể tạo ra tác dụng lớn. Nếu nói Tề Nguyên Tuấn vì một sự bất đồng trong một hạng mục công tác mà đi tìm lãnh đạo kêu khổ, hay có ý đồ tìm một lãnh đạo nào đó để tạo áp lực cho mình, vậy thì Lục Vi Dân cho rằng nó chỉ có thể chứng minh y bất tài, cũng cho thấy sự non nớt của y.
Sau khi ăn tối xong Lục Vi Dân cũng không muốn ra ngoài. Thời tiết Song Phong vào đông cũng trở nên có chút âm u lạnh lẽo, thời tiết như vậy làm cho người ta phiền lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.