Chương 311: Mã thượng phong
Thụy Căn
10/09/2013
Ở Song Phong những thứ khác không dám nói, nhưng phải nói sức thực thi
và thái độ nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật của những bộ ngành những xã, thị trấn này với những điều Huyện ủy quyết định, chỉ e toàn bộ trong
địa khu, Song Phong là số một, số hai. Nhưng điều kiện tiên quyết là đó
phải là quyết định của Bí thư Lương.
Dù cho vị Ủy viên thường vụ mới đến này là đến chơi cho qua ngày cũng được, hay là con nghé mới sinh không sợ hổ cũng được, nhưng dám bướng bỉnh trước mặt ông Lương thì e rằng nhiều năm trở lại đây hắn là số một.
- Ông Bào, ông còn phải đi đốc thúc nhân viên trong phòng đi bắt mẹ con quả phụ Tùy. Trong lòng Bí thư Lương đang sôi sùng sục, ông đừng tự đi tìm rủi ro.
Khúc Nguyên Cao quay đầu lại, cười nói với Lục Vi Dân:
- Vi Dân, chuyện của chúng ta hôm nay là phải làm cho rõ ràng, còn phải nghĩ cách xử lý cho tốt. Nhiệm vụ Bí thư Lương giao cho chúng ta, làm không được thì không báo cáo công tác được đâu.
- Đó là đương nhiên, Chủ nhiệm Khúc, ngài nói làm thế nào chúng ta liền làm thế đó. Tôi là Thiên Lôi của ngài, sai đâu đánh đó, chỉ là tôi còn trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều, chưa quen tình hình, chuyện gì cũng phải học hỏi từ ngài. Ngài có gì chỉ bảo, tôi giúp ngài chạy việc, nhắn lời không thành vấn đề.
Lục Vi Dân cười nói.
- Ha ha, Vi Dân, cậu khách sáo quá. Cậu là cán bộ từ Địa ủy xuống, có tầm nhìn xa trông rộng, những người như chúng tôi cả đời lăn lộn ở dưới địa phương, làm sao có thể nói là kinh nghiệm hay bản lĩnh gì? Thôi, không nói nhiều lời khách sáo nữa, cùng nhau nỗ lực đi.
Khúc Nguyên Cao khoát tay, vẻ mặt tươi cười.
Biểu hiện của Lục Vi Dân đúng là khiến cho Khúc Nguyên Cao có chút không ngờ. Trước mặt Bí thư Lương thì hắn bướng bỉnh không phục, nhưng trước mặt mình thì lại khiêm tốn như vậy, phần đối lập này đúng là có chút khó hiểu. Tuy nhiên bây giờ cũng không phải lúc cân nhắc những điều này, xử lý tốt chuyện của ông Lương giao cho mới là quan trọng.
Về cơ bản là giống với kết quả phán đoán của Khúc Nguyên Cao và Lục Vi Dân, nguyên nhân cái chết của Chu Minh Khuê rất nhanh đã có, vì quá phấn kích nên đã đột tử, cũng chính là nhồi máu cơ tim như mọi người thường nói.
Pháp y phòng Công an và nhân viên điều tra hiện trường cũng phát hiện được một số chi tiết. Ví như phần thân dưới y không mặc quần áo, trước khi chết Chu Minh Khuê còn uống rượu, rượu thuốc ngâm trong nhà quả phụ Tùy có dấu hiệu sử dụng, trước khi chết Chu Minh Khuê có quan hệ tình dục. Phán đoán bước đầu là trong quá trình quan hệ bị đột tử, dân gian gọi là mã thượng phong. Đoán là cái chết của Chu Minh Khuê đã làm cho quả phụ Tùy sợ hãi, cộng thêm việc trước đó đã có tiền án, thế nên mới trốn chạy suốt đêm. Nhưng đây mới chỉ là phán đoán bước đầu, tình hình cụ thể còn phải đợi khi quả phụ Tùy sa lưới mới biết rõ được.
- Xem ra ông Chu cũng quả là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu đấy.
Ngồi trong phòng họp nhỏ của phòng Công an, Khúc Nguyên Cao chậc lưỡi, vừa nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi vừa than thở:
- Ông Chu năm mươi mấy rồi? Năm mươi hai, tinh thần còn hưng phấn như vậy, hơn nữa còn là tiếp bước ông Trịnh. Sức hấp dẫn của quả phụ Tùy này tôi thật sự không hiểu nổi.
- Ha ha, Chủ nhiệm Khúc, còn chưa nghe nói sao? Quả phụ Tùy ở Oa Cố, tiểu Anh Đào ở Vĩnh Tế, Đỗ Cửu nương ở Khai Nguyên. Ở Oa Cố chúng ta quả phụ Tùy là số một đấy.
Bảo Vĩnh Quý tựa lưng vào ghế mây, có chút đắm đuối nói:
- Ông Chu tung hoành nhiều năm như vậy, đã làm hỏng trinh tiết của bao nhiêu cô gái, chết trên bụng quả phụ Tùy cũng coi như thỏa tâm nguyện. Không phải nói rồi sao? Vì âm hộ mà sinh, vì âm hộ mà tử, vì nó mà chịu thiệt, vì nó mà bị lừa, cuối cùng chết trên âm hộ người ta. Ông ta chẳng phải là chết trên âm hộ người ta sao, coi như giải quyết xong tâm nguyện.
- Ông Bào, nói chuyện chú ý một chút, Bí thư Lương mà nghe thấy sẽ không vui đâu.
Khúc Nguyên Cao liếc nhìn Lục Vi Dân dường như không để ý hai người nói chuyện, chỉ xem báo cáo khám nghiệm tử thi.
- Chủ nhiệm Khúc, chuyện này chẳng lẽ giấu được người khác sao? Chỉ cần nghe là thấy, Ủy viên thường vụ Lục đến huyện chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, còn không rõ những chuyện này sao?
Vẻ mặt Bào Vĩnh Quý rất thản nhiên, hoàn toàn khác so với thái độ khúm núm trước mặt Lương Quốc Uy:
- Cũng không phải chúng ta nói gì Bí thư Lương. Mà là Chu Minh Khuê là đồ phá hoại, phụ sự kì vọng của Bí thư Lương. Chẳng lẽ những chuyện y gây ra cho chúng ta còn ít sao?
Đúng lúc đó nhìn thấy Lục Vi Dân ngẩng đầu nhìn sang, Khúc Nguyên Cao cười có chút lúng túng, trừng mắt nhìn Bào Vĩnh Quý nói:
- Không phải tôi nói chuyện ông Chu. Quả phụ Tùy, tiểu Anh Đào gì đấy, nói nếp sống Song Phong chúng ta xấu không chịu nổi như vậy. Vi Dân mới đến, ông đừng có làm hư người ta.
- Ha ha, Ủy viên thường Lục có trẻ đến mấy thì cũng hai mươi mấy tuổi rồi nhỉ? Chẳng lẽ chưa từng thử hương vị phụ nữ? Con gái Song Phong chúng ta nổi tiếng hiền lành, hòa nhã có tiếng ở cả địa khu. Nếu không chê thì có thể tìm bà xã ở Song Phong chúng ta, bảo đảm cuộc sống của cậu sau này sẽ như bậc đế vương.
Bào Vĩnh Quý chẳng nề hà gì nói luôn.
- Ông Chu hay thật đấy, sướng cả đời, vừa mới nhắm mắt mà đã có thể làm hỏng đời quả phụ Tùy.
- Ông Bào, nói những chuyện này làm gì? Quả phục Tùy còn có thể làm hỏng sao?
Khúc Nguyên Cao không cho là đúng nói:
- Phải nói là ông Chu bị quả phụ Tùy làm hỏng đời mới đúng.
- Thôi đi, Chủ nhiệm Khúc, chuyện này không thuộc về sự quản lý của chúng ta. Phải nói đây là chuyện hai bên đều tính nguyện mà. Nếu đổi lại khi đó ông Trịnh không phải là Bí thư Quận ủy thì cũng không có nhiều người mở to mắt muốn hành hạ ông Trịnh. Ông Trịnh không phải là dây dưa với quả phụ Tùy sao? Ai còn đi lo những chuyện hư hỏng này? Chuyện kiểu này trong huyện chúng ta còn thiếu sao?
Bào Vĩnh Quý hầm hừ nói:
- Rõ ràng là làm hỏng đời ông Trịnh, nhìn tình hình ông Chu mấy năm ở Oa Cố, đợi hai năm nữa chắc Oa Cố sẽ thành khu vực thuộc thế giới thứ ba mất.
Lục Vi Dân suy nghĩ ý nghĩa trong những lời của Bào Vĩnh Quý, xem ra quan hệ của vị Trưởng phòng Bào với Bí thư Quận ủy Oa Cố tiền nhiệm không tồi. Mà Bí thư Quận ủy Oa Cố tiền nhiệm hình như cũng có quan hệ với quả phụ Tùy. Nghe ông ta nói thì dường như ông Trịnh và quả phụ Tùy là hai bên tình nguyện, còn Chu Minh Khuê thì có vẻ như chiếm đoạt dân nữ.
Hình như ấn tượng của Chu Minh Khuê ở Oa Cố cũng không được tốt. Ít nhất là Bào Vĩnh Quý này có phần coi thường, nhưng có thể làm Bí thư Quận ủy vài năm mà không bị lật khỏi ghế hẳn là có lý riêng. Chắc chắn là trong này có một số lý do mà chỉ có mình là người ngoài nên không biết.
- Chủ nhiệm Khúc, Trưởng phòng Bào, xem ra quả phụ Tùy này rất nổi tiếng ở huyện ta.
Lục Vi Dân cũng cười nói chen vào.
- Còn không phải sao? Phải nói chuyện của quả phụ Tùy quả là không ít, Ủy viên thường vụ Lục mà thực sự có hứng thú muốn nghe, hôm nào nhàn rỗi chúng ta sẽ ngồi tán chuyện, đảm bảo cậu nghe xong mặt mày sẽ hớn hở, say sưa.
Đừng thấy Bào Vĩnh Quý cao lớn thô kệnh, ngôn ngữ còn thô tục đến mức không chịu nổi, nhưng lời nói thỉnh thoảng còn chen vào mấy từ văn vẻ. Lục Vi Dân nghe thấy cảm giác giống như ăn ruồi bọ vậy, vô cùng kỳ cục.
- Trưởng phòng Bào, tôi thấy tôi là người nghe còn chưa thấy say sưa, mà anh là người nói đã thấy hớn hở lắm rồi.
Lục Vi Dân mỉm cười:
- Chủ nhiệm Khúc, mặc dù tôi đến Song Phong mới được vài ngày nhưng cảm thấy cán bộ Song Phong chúng ta có một đặc điểm, đó là hài hước, thú vị, thoải mái, không e dè. Tôi rất thích phong cách này.
- Nói rất đúng, người Song Phong chúng ta đàn ông hào sảng, phụ nữ dịu hiền, có cương có nhu mà.
Bào Vĩnh Quý cười toét miệng, Khúc Nguyên Cao cũng mỉm cười.
Lúc đang nói giỡn, một gã vẻ tháo vát xông vào:
- Thưa Trưởng phòng Bào, đã tìm thấy mẹ con quả phục Tùy rồi, ở bến xe đường dài Xương Châu...
Hình như có gì không tiện nói, người đàn ông thầm thì vào lỗ tai Bào Vĩnh Quý.
- Chủ động tìm chúng ta đầu thú? Chạy đến Xương Châu mới chủ động đầu thú?
Vẻ mặt Bào Vĩnh Quý rất ngạc nhiên, giống như không tin:
- Không nhầm chứ, có phải là các cậu bao vây kín bến ô tô, họ không đi được mới ra đầu thú đấy chứ?
- Hình như không phải, nghe Đường Quân nói, bọn họ mới đến bến xe Xương Châu thì quả phụ Tùy mang con gái tìm đến, đại khái là nhận ra đội của bọn họ đến, nói đồng ý theo đội bọn họ về nói cho rõ ràng mọi chuyện.
Người đàn ông gãi đầu.
- Được rồi, chỉ cần tìm thấy bọn họ là được. Bảo Đường Quân phải cẩn thận một chút, đưa bọn họ trở về an toàn, chuyện này hoàn toàn phải nhờ bọn họ giải quyết.
Bào Vĩnh Quý nói không chút để ý.
- Trưởng phòng Bào, còn có chút vấn đề...
Người đàn ông do dự một chút, dường như cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu.
- Chuyện gì mà khó nói vậy, đúng rồi, quên giới thiệu, vị này là Phó phòng của chúng tôi, Ba Tử Đạt. Ba Tử, Chủ nhiệm Khúc thì khỏi cần giới thiệu, đây là Ủy viên thường vụ Huyện ủy mới tới của huyện chúng ta Lục Vi Dân.
Bào Vĩnh Quý giới thiệu.
- Nói đi, có chuyện gì mà khó nói. Ủy viên thường vụ Lục là chịu sự ủy thác của Bí thư Lương đi giúp Chủ nhiệm Khúc xử lý chuyện cái chết của Chu Minh Khuê, cứ nói đi.
Dù cho vị Ủy viên thường vụ mới đến này là đến chơi cho qua ngày cũng được, hay là con nghé mới sinh không sợ hổ cũng được, nhưng dám bướng bỉnh trước mặt ông Lương thì e rằng nhiều năm trở lại đây hắn là số một.
- Ông Bào, ông còn phải đi đốc thúc nhân viên trong phòng đi bắt mẹ con quả phụ Tùy. Trong lòng Bí thư Lương đang sôi sùng sục, ông đừng tự đi tìm rủi ro.
Khúc Nguyên Cao quay đầu lại, cười nói với Lục Vi Dân:
- Vi Dân, chuyện của chúng ta hôm nay là phải làm cho rõ ràng, còn phải nghĩ cách xử lý cho tốt. Nhiệm vụ Bí thư Lương giao cho chúng ta, làm không được thì không báo cáo công tác được đâu.
- Đó là đương nhiên, Chủ nhiệm Khúc, ngài nói làm thế nào chúng ta liền làm thế đó. Tôi là Thiên Lôi của ngài, sai đâu đánh đó, chỉ là tôi còn trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều, chưa quen tình hình, chuyện gì cũng phải học hỏi từ ngài. Ngài có gì chỉ bảo, tôi giúp ngài chạy việc, nhắn lời không thành vấn đề.
Lục Vi Dân cười nói.
- Ha ha, Vi Dân, cậu khách sáo quá. Cậu là cán bộ từ Địa ủy xuống, có tầm nhìn xa trông rộng, những người như chúng tôi cả đời lăn lộn ở dưới địa phương, làm sao có thể nói là kinh nghiệm hay bản lĩnh gì? Thôi, không nói nhiều lời khách sáo nữa, cùng nhau nỗ lực đi.
Khúc Nguyên Cao khoát tay, vẻ mặt tươi cười.
Biểu hiện của Lục Vi Dân đúng là khiến cho Khúc Nguyên Cao có chút không ngờ. Trước mặt Bí thư Lương thì hắn bướng bỉnh không phục, nhưng trước mặt mình thì lại khiêm tốn như vậy, phần đối lập này đúng là có chút khó hiểu. Tuy nhiên bây giờ cũng không phải lúc cân nhắc những điều này, xử lý tốt chuyện của ông Lương giao cho mới là quan trọng.
Về cơ bản là giống với kết quả phán đoán của Khúc Nguyên Cao và Lục Vi Dân, nguyên nhân cái chết của Chu Minh Khuê rất nhanh đã có, vì quá phấn kích nên đã đột tử, cũng chính là nhồi máu cơ tim như mọi người thường nói.
Pháp y phòng Công an và nhân viên điều tra hiện trường cũng phát hiện được một số chi tiết. Ví như phần thân dưới y không mặc quần áo, trước khi chết Chu Minh Khuê còn uống rượu, rượu thuốc ngâm trong nhà quả phụ Tùy có dấu hiệu sử dụng, trước khi chết Chu Minh Khuê có quan hệ tình dục. Phán đoán bước đầu là trong quá trình quan hệ bị đột tử, dân gian gọi là mã thượng phong. Đoán là cái chết của Chu Minh Khuê đã làm cho quả phụ Tùy sợ hãi, cộng thêm việc trước đó đã có tiền án, thế nên mới trốn chạy suốt đêm. Nhưng đây mới chỉ là phán đoán bước đầu, tình hình cụ thể còn phải đợi khi quả phụ Tùy sa lưới mới biết rõ được.
- Xem ra ông Chu cũng quả là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu đấy.
Ngồi trong phòng họp nhỏ của phòng Công an, Khúc Nguyên Cao chậc lưỡi, vừa nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi vừa than thở:
- Ông Chu năm mươi mấy rồi? Năm mươi hai, tinh thần còn hưng phấn như vậy, hơn nữa còn là tiếp bước ông Trịnh. Sức hấp dẫn của quả phụ Tùy này tôi thật sự không hiểu nổi.
- Ha ha, Chủ nhiệm Khúc, còn chưa nghe nói sao? Quả phụ Tùy ở Oa Cố, tiểu Anh Đào ở Vĩnh Tế, Đỗ Cửu nương ở Khai Nguyên. Ở Oa Cố chúng ta quả phụ Tùy là số một đấy.
Bảo Vĩnh Quý tựa lưng vào ghế mây, có chút đắm đuối nói:
- Ông Chu tung hoành nhiều năm như vậy, đã làm hỏng trinh tiết của bao nhiêu cô gái, chết trên bụng quả phụ Tùy cũng coi như thỏa tâm nguyện. Không phải nói rồi sao? Vì âm hộ mà sinh, vì âm hộ mà tử, vì nó mà chịu thiệt, vì nó mà bị lừa, cuối cùng chết trên âm hộ người ta. Ông ta chẳng phải là chết trên âm hộ người ta sao, coi như giải quyết xong tâm nguyện.
- Ông Bào, nói chuyện chú ý một chút, Bí thư Lương mà nghe thấy sẽ không vui đâu.
Khúc Nguyên Cao liếc nhìn Lục Vi Dân dường như không để ý hai người nói chuyện, chỉ xem báo cáo khám nghiệm tử thi.
- Chủ nhiệm Khúc, chuyện này chẳng lẽ giấu được người khác sao? Chỉ cần nghe là thấy, Ủy viên thường vụ Lục đến huyện chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, còn không rõ những chuyện này sao?
Vẻ mặt Bào Vĩnh Quý rất thản nhiên, hoàn toàn khác so với thái độ khúm núm trước mặt Lương Quốc Uy:
- Cũng không phải chúng ta nói gì Bí thư Lương. Mà là Chu Minh Khuê là đồ phá hoại, phụ sự kì vọng của Bí thư Lương. Chẳng lẽ những chuyện y gây ra cho chúng ta còn ít sao?
Đúng lúc đó nhìn thấy Lục Vi Dân ngẩng đầu nhìn sang, Khúc Nguyên Cao cười có chút lúng túng, trừng mắt nhìn Bào Vĩnh Quý nói:
- Không phải tôi nói chuyện ông Chu. Quả phụ Tùy, tiểu Anh Đào gì đấy, nói nếp sống Song Phong chúng ta xấu không chịu nổi như vậy. Vi Dân mới đến, ông đừng có làm hư người ta.
- Ha ha, Ủy viên thường Lục có trẻ đến mấy thì cũng hai mươi mấy tuổi rồi nhỉ? Chẳng lẽ chưa từng thử hương vị phụ nữ? Con gái Song Phong chúng ta nổi tiếng hiền lành, hòa nhã có tiếng ở cả địa khu. Nếu không chê thì có thể tìm bà xã ở Song Phong chúng ta, bảo đảm cuộc sống của cậu sau này sẽ như bậc đế vương.
Bào Vĩnh Quý chẳng nề hà gì nói luôn.
- Ông Chu hay thật đấy, sướng cả đời, vừa mới nhắm mắt mà đã có thể làm hỏng đời quả phụ Tùy.
- Ông Bào, nói những chuyện này làm gì? Quả phục Tùy còn có thể làm hỏng sao?
Khúc Nguyên Cao không cho là đúng nói:
- Phải nói là ông Chu bị quả phụ Tùy làm hỏng đời mới đúng.
- Thôi đi, Chủ nhiệm Khúc, chuyện này không thuộc về sự quản lý của chúng ta. Phải nói đây là chuyện hai bên đều tính nguyện mà. Nếu đổi lại khi đó ông Trịnh không phải là Bí thư Quận ủy thì cũng không có nhiều người mở to mắt muốn hành hạ ông Trịnh. Ông Trịnh không phải là dây dưa với quả phụ Tùy sao? Ai còn đi lo những chuyện hư hỏng này? Chuyện kiểu này trong huyện chúng ta còn thiếu sao?
Bào Vĩnh Quý hầm hừ nói:
- Rõ ràng là làm hỏng đời ông Trịnh, nhìn tình hình ông Chu mấy năm ở Oa Cố, đợi hai năm nữa chắc Oa Cố sẽ thành khu vực thuộc thế giới thứ ba mất.
Lục Vi Dân suy nghĩ ý nghĩa trong những lời của Bào Vĩnh Quý, xem ra quan hệ của vị Trưởng phòng Bào với Bí thư Quận ủy Oa Cố tiền nhiệm không tồi. Mà Bí thư Quận ủy Oa Cố tiền nhiệm hình như cũng có quan hệ với quả phụ Tùy. Nghe ông ta nói thì dường như ông Trịnh và quả phụ Tùy là hai bên tình nguyện, còn Chu Minh Khuê thì có vẻ như chiếm đoạt dân nữ.
Hình như ấn tượng của Chu Minh Khuê ở Oa Cố cũng không được tốt. Ít nhất là Bào Vĩnh Quý này có phần coi thường, nhưng có thể làm Bí thư Quận ủy vài năm mà không bị lật khỏi ghế hẳn là có lý riêng. Chắc chắn là trong này có một số lý do mà chỉ có mình là người ngoài nên không biết.
- Chủ nhiệm Khúc, Trưởng phòng Bào, xem ra quả phụ Tùy này rất nổi tiếng ở huyện ta.
Lục Vi Dân cũng cười nói chen vào.
- Còn không phải sao? Phải nói chuyện của quả phụ Tùy quả là không ít, Ủy viên thường vụ Lục mà thực sự có hứng thú muốn nghe, hôm nào nhàn rỗi chúng ta sẽ ngồi tán chuyện, đảm bảo cậu nghe xong mặt mày sẽ hớn hở, say sưa.
Đừng thấy Bào Vĩnh Quý cao lớn thô kệnh, ngôn ngữ còn thô tục đến mức không chịu nổi, nhưng lời nói thỉnh thoảng còn chen vào mấy từ văn vẻ. Lục Vi Dân nghe thấy cảm giác giống như ăn ruồi bọ vậy, vô cùng kỳ cục.
- Trưởng phòng Bào, tôi thấy tôi là người nghe còn chưa thấy say sưa, mà anh là người nói đã thấy hớn hở lắm rồi.
Lục Vi Dân mỉm cười:
- Chủ nhiệm Khúc, mặc dù tôi đến Song Phong mới được vài ngày nhưng cảm thấy cán bộ Song Phong chúng ta có một đặc điểm, đó là hài hước, thú vị, thoải mái, không e dè. Tôi rất thích phong cách này.
- Nói rất đúng, người Song Phong chúng ta đàn ông hào sảng, phụ nữ dịu hiền, có cương có nhu mà.
Bào Vĩnh Quý cười toét miệng, Khúc Nguyên Cao cũng mỉm cười.
Lúc đang nói giỡn, một gã vẻ tháo vát xông vào:
- Thưa Trưởng phòng Bào, đã tìm thấy mẹ con quả phục Tùy rồi, ở bến xe đường dài Xương Châu...
Hình như có gì không tiện nói, người đàn ông thầm thì vào lỗ tai Bào Vĩnh Quý.
- Chủ động tìm chúng ta đầu thú? Chạy đến Xương Châu mới chủ động đầu thú?
Vẻ mặt Bào Vĩnh Quý rất ngạc nhiên, giống như không tin:
- Không nhầm chứ, có phải là các cậu bao vây kín bến ô tô, họ không đi được mới ra đầu thú đấy chứ?
- Hình như không phải, nghe Đường Quân nói, bọn họ mới đến bến xe Xương Châu thì quả phụ Tùy mang con gái tìm đến, đại khái là nhận ra đội của bọn họ đến, nói đồng ý theo đội bọn họ về nói cho rõ ràng mọi chuyện.
Người đàn ông gãi đầu.
- Được rồi, chỉ cần tìm thấy bọn họ là được. Bảo Đường Quân phải cẩn thận một chút, đưa bọn họ trở về an toàn, chuyện này hoàn toàn phải nhờ bọn họ giải quyết.
Bào Vĩnh Quý nói không chút để ý.
- Trưởng phòng Bào, còn có chút vấn đề...
Người đàn ông do dự một chút, dường như cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu.
- Chuyện gì mà khó nói vậy, đúng rồi, quên giới thiệu, vị này là Phó phòng của chúng tôi, Ba Tử Đạt. Ba Tử, Chủ nhiệm Khúc thì khỏi cần giới thiệu, đây là Ủy viên thường vụ Huyện ủy mới tới của huyện chúng ta Lục Vi Dân.
Bào Vĩnh Quý giới thiệu.
- Nói đi, có chuyện gì mà khó nói. Ủy viên thường vụ Lục là chịu sự ủy thác của Bí thư Lương đi giúp Chủ nhiệm Khúc xử lý chuyện cái chết của Chu Minh Khuê, cứ nói đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.