Chương 178: Phải biết chừng mực
Thụy Căn
30/08/2013
Lục Vi Dân cũng nghe thấy lời nói của Trương Lập Bản với An Đức Kiện, trong lòng hơi xao động.
Trong trường hợp như thế này, chỉ sợ bất kể là An Đức Kiện hay là Từ Hiểu Xuân cũng đều không tiện ra mặt.
Hiện tại, Cẩu Trị Lương cũng là thành viên của tổ lãnh đạo trù bị Địa khu Phong Châu, nghe nói rất có khả năng sẽ đảm nhiệm chức vị quan trọng tại Địa ủy Phong Châu. Chẳng qua còn chút khác biệt giữa ông ta và An Đức Kiện là ông ta tạm thời còn chưa từ chức, vẫn kiêm nhiệm chức Bí thư huyện ủy Phong Châu.
Như vậy hiện tại quan hệ giữa An Đức Kiện và Trị Lương cũng rất tinh tế. Hai người đều là Bí thư huyện ủy, sắp tới đều rất có khả năng tới đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo ở Địa khu Phong Châu mới thành lập. Trong tình hình này, nếu An Đức Kiện phải đứng ra ngăn lại, chỉ sợ rất dễ khiến cho người ngoài có một vài liên tưởng không cần thiết.
Nhưng trong tình hình này, nếu An Đức Kiện không ra mặt, làm bộ như gì không có chuyện này xảy ra thì chẳng những khiến cho Lôi Đạt có ấn tượng rất không tốt, hơn nữa một khi có người ngoài biết được, chỉ sợ cũng sẽ có ảnh hưởng rất tiêu cực.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân cựa mình bước ra:
- Làm gì thế? Làm cái trò gì vậy? Các cậu muốn làm gì?
- Hả? Đồ điếc không sợ súng này ở đâu ra thế? Không nhìn thấy sao? Anh hai đang ở đây, mẹ nó, có phải mày mù mắt rồi hay sao mà dám làm ồn ở trong này?
Người thanh niên mặc bộ quần áo hoa đột nhiên quay người lại, trừng mắt với Lục Vi Dân với ánh mắt hung tợn:
- Ai da, thắt lưng còn chưa cài chặt, lộ cả thứ đồ chơi của mày ra thì phải?
Lục Vi Dân sớm đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng vẫn bị lời nói vô cùng ác hiểm của đối phương làm cho nổi cơn tam bành. Tên khốn khiếp nay sao lại thối miệng như vậy?
- Ăn phân xong chưa rửa miệng thì tranh thủ đến vòi nước dưới kia mà rửa cho sạch đi! Nếu không chỉ có thứ súc sinh được đẻ ra mà không ai dạy dỗ mới có thể nói ra những lời không phải tiếng người như vậy? Sớm muộn cũng phải nhốt vào chuồng gia súc mà dạy dỗ xem sao!
Lục Vi Dân lúc này cũng bất chấp, cơn tức giận nổi lên, cần gì biết mẹ nó là ai, có An Đức Kiện và Lôi Đạt đứng ở phía sau, dù thế nào cũng không sợ bị thiệt.
Bị Lục Vi Dân mắng lại như vậy, gã tức giận đến sôi máu, chắc cũng là lần đầu tiên gã gặp cảnh như thế này ở Phong Châu. Gã mặc quần áo hoa bổ nhào tới muốn tóm lấy ngực áo sơ mi Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân cũng không khách khí, thời gian dài rèn luyện giúp hắn bất kể là sức lực hay là thân thủ linh hoạt, đều vượt xa kẻ miệng cọp gan thỏ này. Lục Vi Dân giơ một tay đỡ lấy cú đánh của đối phương, tay kia thì thừa cơ dùng sức đẩy.
Đối phương vốn đã uống vào một ít rượu giờ lại bị Lục Vi Dân hung hãn đẩy một cái, lập tức lảo đảo lui vài bước về sau, suýt nữa thì ngã. Nếu không phải có những người khác đỡ chỉ sợ sẽ chổng bốn vó lên trời.
- Mẹ nó, hỏng rồi!
- Ở đâu chui ra một kẻ khốn khiếp như vậy, lên đây cho ông xem!
- Anh hai, đây là cố ý đến gây chuyện, đừng đứa nào nghĩ đến chuyện đi khỏi!
Giống như vừa chọc phải tổ ong vò vẽ, cả đám người lập tức vội vàng hằm hè, xắn tay áo tính nhào lên đánh Lục Vi Dân. Thậm chí còn có hai kẻ đã chuyển mục tiêu về phía An Đức Kiện và Lôi Đạt, đang nghĩ xem nếu cả đám người này đi cùng nhau, thì đánh luôn cả hội.
Lôi Đạt sớm đã có chút không kìm chế được lửa giận. Anh ta cũng biết đám người đối diện kia không ít kẻ là con cháu cán bộ ở địa phương nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự khiến anh ta khó có thể chịu được. An Đức Kiện và các cán bộ khác không tiện ra mặt, anh ta cũng có thể hiểu được, thậm chí ngay cả anh ta cũng thấy mình cũng không tiện ra mặt. Có lẽ Lục Vi Dân ra mặt chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Không ngờ bên kia lại không hề sợ hãi. Sau khi Lục Vi Dân ra mặt chẳng những lại càng hung hăng hơn, mà lại còn muốn đánh Lục Vi Dân, khiến Lôi Đạt cảm thấy điều gì có thể nhịn được chứ việc này thì không thể.
An Đức Kiện cũng thấy khó xử, Lục Vi Dân ra mặt thực sự khiến ông ta thở phào một hơi. Nếu Lục Vi Dân ra mặt có thể ngăn lại chuyện này thì không còn gì tốt hơn, cho dù là dàn xếp ổn thỏa, An Đức Kiện cũng có thể đồng ý. Nhưng không ngờ đối phương vừa lên tiếng đã nói những lời cặn bã, khiến ông ta cũng phải nổi giận, chứ đừng nói đến một người trẻ tuổi như Lục Vi Dân.
Chẳng qua là diễn biến lần này lại thành màn diễn võ, ông ta cũng không muốn thế. Nếu tin thật sự truyền ra ngoài, ông ta đưa mấy cán bộ đi đánh nhau với đám tiểu du côn kia, chẳng cần biết là vì nguyên nhân gì, cũng khiến ông ta phải trả giá về mặt chính trị.
Nhưng An Đức Kiện cũng không muốn mình sẽ co đầu rụt cổ mà chạy, ít nhất, An Đức Kiện cũng chưa từng sợ hãi mà nín nhịn như vậy bao giờ.
An Đức Kiện đang cân nhắc nên ứng phó với phiền toái trước mắt như thế nào, thì nghe thấy Lục Vi Dân gầm lên giận dữ:
- Muốn làm gì? Còn có pháp luật hay không hả?
- Mẹ nó, ai thèm nói chuyện pháp luật với mày?
- Thằng chó này chán sống rồi, dám tự tìm cái chết ở đây!
Mấy thanh niên sớm đã không kiềm chế được, xông lên động thủ.
- Cẩu Diên Sinh, mày thực sự định gây chuyện cho cha mày hả?
Lục Vi Dân lớn giọng nói gay gắt.
- Ấy, dừng tay!
Câu Diên Sinh nhất thời giật mình, cảm giác say cũng lập tức tiêu tan đi không ít, tách mọi người ra, bước lên trước, nhìn Lục Vi Dân một lượt:
- Mẹ nó, mày là ai? Dám to mồm trước mặt anh hai này?
- Mày không cần biết tao là ai, tao nghĩ nếu là Bí thư Câu ở đây, chỉ sợ sẽ cũng không cho phép ngươi được làm càn như vậy?
Thân thể Lục Vi Dân cao lớn cường tráng, giọng nói vang dội, khiến Diên Sinh lại càng ngạc nhiên. Đối phương lại lớn mật như thế, hơn nữa âm giọng cũng không giống như âm giọng người Phong Châu, ngược lại giống với người Xương Châu hơn.
Cha gã đã nhiều lần căn dặn trong thời gian này không được ra ngoài gây chuyện. Tuy rằng gã không quan tâm cũng biết thời gian này đang là thời kỳ mấu chốt của cha gã. Địa khu Phong Châu sắp tới sẽ được thành lập, trong thời gian này, cha gã có khả năng cũng được đề bạt, cho nên gã đã ở trong nhà cũng một thời gian khá dài. Hôm nay mới tìm được một cơ hội ra ngoài thởi mái một lát, không ngờ lại gặp phải đám người này.
Bởi vì ánh sáng không rõ ràng lắm khiến Diên Sinh không nhìn thấy rõ mấy người đứng sau, cũng không chắc chắn lắm. Lẽ ra trong thành Phong Châu này ai mà lại không biết tới cậu hai nhà họ Câu, ngay cả vài kẻ có máu mặt, nhìn thấy gã cũng phải tỏ ra nhún nhường một chút. Vậy mà bây giờ kẻ đứng trước mặt gã còn ra vẻ như vậy, đứng trước mặt mình lại còn nói xằng nói bậy. Rốt cuộc thì người này có lai lịch lớn đến cỡ nào?
- Mày biết cha tao?
Cẩu Diên Sinh sinh nghi liếc mắt nhìn bốn phía. Nếu lúc này mà bị cha gã bắt gặp, chỉ sợ ngay cả bản thân gã cũng chịu không nổi.
- Xem như có biết đi. Cậu hai nhà họ Câu cũng nổi danh ở Phong Châu, tội gì phải chấp nhặt với một cô gái? Cũng không sợ làm bại hoại thanh danh cha sao?
Lục Vi Dân có vẻ rất thản nhiên, khoát tay, giọng nói hơi thấp dần, chỉ hai người nghe thấy:
- Cậu không cần hỏi tôi là ai, nghe tôi, còn chưa muộn thì đi mau, nếu sự việc bị làm to chuyện, tôi nghĩ cha cậu cũng chưa chắc đã bảo vệ được cậu. Vả lại tôi nghĩ vào lúc này cậu cũng không muốn thêm phiền phức cho cha mình?
Lời nói này vừa được nói ra, Cẩu Diên Sinh lập tức hơi thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ gã này thật sự là người ở tỉnh tới?
Chẳng lẽ là con cháu hoặc thư ký của một nhân vật tai to mặt lớn nào đó?
Gã cũng từng nghe chính cha mình nói, Phong Châu sắp thành lập Địa khu, chẳng những một đoàn cán bộ ở Lê Dương phải qua đây, mà ở tỉnh cũng có người tới đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo ở Địa khu Phong Châu. Sắp tới sẽ có cán bộ ở tỉnh xuống đây khảo sát, bao gồm cả cha gã cũng nằm trong số cán bộ bị đưa vào đối tượng khảo sát. Đây là một việc lớn, bất kể là chuyện gì cũng phải nhường đường.
Cẩu Diên Sinh có ăn gan hùm cũng không dám lấy tiền đồ chính trị của cha mình ra làm trò đùa. Chẳng lẽ người này thực sự là thân cận của một nhân vật tai to mặt lớn nào đó sao?
Cẩu Diên Sinh có chút không cam lòng cố nhìn rõ người ở phía sau, nhưng ánh sáng ở hành lang vốn không tốt lắm, hơn nữa lại là khuất bóng, ngoại trừ hai người đứng trước và người kia, những người khác gã đều không nhìn thấy rõ mặt. Nhưng hai người đứng phía trước khí thế cũng không giống người bình thường. Trong lòng gã cũng cảm thấy không dễ chịu, nếu thật sự gây họa ảnh hưởng tới chuyện lớn của cha gã, thì chắc chắn gã có sống cũng bị tróc mất mấy lớp da.
Hiện giờ gã cũng không thể nhìn kỹ xem người phía sau rốt cuộc là những nhân vật thế nào, nhưng chỉ nhìn bộ dạng của hai người phía trước thì gã lại cũng có chút ấn tượng, chỉ cần điều tra một lát là có thể biết đám người này là từ đâu tới.
Hung hăng nhìn Lục Vi Dân một cái, Cẩu Diên Sinh cân nhắc mấy lần, vẫn cảm thấy không nên tiếp tục gây chuyện nữa, sau này vẫn có cơ hội tới xử lý cô em Phạm Liên này. Quế Kiến Quốc tuy mạnh, nhưng gã cũng không tin y có thể vì một con bé này mà trở mặt với mình. Đến lúc đó tìm một cơ hội bắt nó, sợ gì nó không chịu thua.
Thấy Cẩu Diên Sinh không nói một tiếng quay người khoát tay đi ra ngoài, đám nhãi ranh đang kêu gào ầm ĩ định tiến tới trừng trị Lục Vi Dân liền trợn mắt há hốc mồm, mấy đứa không rõ chuyện còn không ngừng lớn tiếng gọi: “Anh hai, anh hai “, những vẫn không thể khiến anh hai quay đầu lại.
Đám người kia chẳng phản ứng nổi gì, chỉ chán nản bỏ đi theo sau Câu Diên Sinh.
Thấy Lôi Đạt vẫn đang giận, dường như là có chút không hài lòng với cách xử lý tình huống của mình, còn An Đức Kiện lại không thay đổi nét mặt, nhưng Lục Vi Dân có thể cảm nhận được đối phương rất hài lòng với cách giải quyết của mình. Trương Lập Bản lại mỉm cười lặng lẽ đi đến phía sau vỗ vai mình tỏ ý khen ngợi. Trong lòng Lục Vi Dân cũng là thầm kêu may.
Loại tình hình này nếu xử lý không tốt, hành động vì chính nghĩa dĩ nhiên nhìn có vẻ rất vinh quang, nhưng với thân phận của An Đức Kiện nếu xảy ra huyên náo, chỉ sợ sẽ tạo thành ung nhọt trong lòng An Đức Kiện và Cẩu Trị Lương. Tuy rằng An Đức Kiện chưa chắc sẽ sợ Cẩu Trị Lương, nhưng Địa khu Phong Châu này còn chưa chính thức thành lập, chỉ sợ An Đức Kiện cũng không muốn hai thành viên bộ máy có khúc mắc. Chỉ sợ đó cũng là điều An Đức Kiện không muốn thấy, ít nhất hiện tại là như thế.
Lôi Đạt chỉ sợ cũng thế, Cẩu Trị Lương dù sao cũng được cho là nhân vật của đất Phong Châu. Tập đoàn Thác Đạt ở Phong Châu muốn làm một dự án lớn như vậy, sẽ phải giao tiếp rất nhiều với lãnh đạo huyện Phong Châu. Cho dù là Cẩu Trị Lương sắp rời khỏi vị trí Bí thư huyện ủy Phong Châu này, với ảnh hưởng và mạng lưới quan hệ của ông ta ở Phong Châu, nếu thật sự không nể mặt nhau chút nào, cũng sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Như bây giờ có chút “cáo mượn oai hùm” dọa cho đám người Diên Sinh bỏ đi, coi như cũng tạm hài lòng. Ít nhất cũng tránh cho mâu thuẫn hai bên trở lên kịch liệt. Nhưng cô gái tên Phạm Liên này, sau này nếu muốn tiếp tục ở lại khách sạn Phong Châu, thì có hơi phiền phức.
Trong trường hợp như thế này, chỉ sợ bất kể là An Đức Kiện hay là Từ Hiểu Xuân cũng đều không tiện ra mặt.
Hiện tại, Cẩu Trị Lương cũng là thành viên của tổ lãnh đạo trù bị Địa khu Phong Châu, nghe nói rất có khả năng sẽ đảm nhiệm chức vị quan trọng tại Địa ủy Phong Châu. Chẳng qua còn chút khác biệt giữa ông ta và An Đức Kiện là ông ta tạm thời còn chưa từ chức, vẫn kiêm nhiệm chức Bí thư huyện ủy Phong Châu.
Như vậy hiện tại quan hệ giữa An Đức Kiện và Trị Lương cũng rất tinh tế. Hai người đều là Bí thư huyện ủy, sắp tới đều rất có khả năng tới đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo ở Địa khu Phong Châu mới thành lập. Trong tình hình này, nếu An Đức Kiện phải đứng ra ngăn lại, chỉ sợ rất dễ khiến cho người ngoài có một vài liên tưởng không cần thiết.
Nhưng trong tình hình này, nếu An Đức Kiện không ra mặt, làm bộ như gì không có chuyện này xảy ra thì chẳng những khiến cho Lôi Đạt có ấn tượng rất không tốt, hơn nữa một khi có người ngoài biết được, chỉ sợ cũng sẽ có ảnh hưởng rất tiêu cực.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân cựa mình bước ra:
- Làm gì thế? Làm cái trò gì vậy? Các cậu muốn làm gì?
- Hả? Đồ điếc không sợ súng này ở đâu ra thế? Không nhìn thấy sao? Anh hai đang ở đây, mẹ nó, có phải mày mù mắt rồi hay sao mà dám làm ồn ở trong này?
Người thanh niên mặc bộ quần áo hoa đột nhiên quay người lại, trừng mắt với Lục Vi Dân với ánh mắt hung tợn:
- Ai da, thắt lưng còn chưa cài chặt, lộ cả thứ đồ chơi của mày ra thì phải?
Lục Vi Dân sớm đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng vẫn bị lời nói vô cùng ác hiểm của đối phương làm cho nổi cơn tam bành. Tên khốn khiếp nay sao lại thối miệng như vậy?
- Ăn phân xong chưa rửa miệng thì tranh thủ đến vòi nước dưới kia mà rửa cho sạch đi! Nếu không chỉ có thứ súc sinh được đẻ ra mà không ai dạy dỗ mới có thể nói ra những lời không phải tiếng người như vậy? Sớm muộn cũng phải nhốt vào chuồng gia súc mà dạy dỗ xem sao!
Lục Vi Dân lúc này cũng bất chấp, cơn tức giận nổi lên, cần gì biết mẹ nó là ai, có An Đức Kiện và Lôi Đạt đứng ở phía sau, dù thế nào cũng không sợ bị thiệt.
Bị Lục Vi Dân mắng lại như vậy, gã tức giận đến sôi máu, chắc cũng là lần đầu tiên gã gặp cảnh như thế này ở Phong Châu. Gã mặc quần áo hoa bổ nhào tới muốn tóm lấy ngực áo sơ mi Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân cũng không khách khí, thời gian dài rèn luyện giúp hắn bất kể là sức lực hay là thân thủ linh hoạt, đều vượt xa kẻ miệng cọp gan thỏ này. Lục Vi Dân giơ một tay đỡ lấy cú đánh của đối phương, tay kia thì thừa cơ dùng sức đẩy.
Đối phương vốn đã uống vào một ít rượu giờ lại bị Lục Vi Dân hung hãn đẩy một cái, lập tức lảo đảo lui vài bước về sau, suýt nữa thì ngã. Nếu không phải có những người khác đỡ chỉ sợ sẽ chổng bốn vó lên trời.
- Mẹ nó, hỏng rồi!
- Ở đâu chui ra một kẻ khốn khiếp như vậy, lên đây cho ông xem!
- Anh hai, đây là cố ý đến gây chuyện, đừng đứa nào nghĩ đến chuyện đi khỏi!
Giống như vừa chọc phải tổ ong vò vẽ, cả đám người lập tức vội vàng hằm hè, xắn tay áo tính nhào lên đánh Lục Vi Dân. Thậm chí còn có hai kẻ đã chuyển mục tiêu về phía An Đức Kiện và Lôi Đạt, đang nghĩ xem nếu cả đám người này đi cùng nhau, thì đánh luôn cả hội.
Lôi Đạt sớm đã có chút không kìm chế được lửa giận. Anh ta cũng biết đám người đối diện kia không ít kẻ là con cháu cán bộ ở địa phương nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự khiến anh ta khó có thể chịu được. An Đức Kiện và các cán bộ khác không tiện ra mặt, anh ta cũng có thể hiểu được, thậm chí ngay cả anh ta cũng thấy mình cũng không tiện ra mặt. Có lẽ Lục Vi Dân ra mặt chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Không ngờ bên kia lại không hề sợ hãi. Sau khi Lục Vi Dân ra mặt chẳng những lại càng hung hăng hơn, mà lại còn muốn đánh Lục Vi Dân, khiến Lôi Đạt cảm thấy điều gì có thể nhịn được chứ việc này thì không thể.
An Đức Kiện cũng thấy khó xử, Lục Vi Dân ra mặt thực sự khiến ông ta thở phào một hơi. Nếu Lục Vi Dân ra mặt có thể ngăn lại chuyện này thì không còn gì tốt hơn, cho dù là dàn xếp ổn thỏa, An Đức Kiện cũng có thể đồng ý. Nhưng không ngờ đối phương vừa lên tiếng đã nói những lời cặn bã, khiến ông ta cũng phải nổi giận, chứ đừng nói đến một người trẻ tuổi như Lục Vi Dân.
Chẳng qua là diễn biến lần này lại thành màn diễn võ, ông ta cũng không muốn thế. Nếu tin thật sự truyền ra ngoài, ông ta đưa mấy cán bộ đi đánh nhau với đám tiểu du côn kia, chẳng cần biết là vì nguyên nhân gì, cũng khiến ông ta phải trả giá về mặt chính trị.
Nhưng An Đức Kiện cũng không muốn mình sẽ co đầu rụt cổ mà chạy, ít nhất, An Đức Kiện cũng chưa từng sợ hãi mà nín nhịn như vậy bao giờ.
An Đức Kiện đang cân nhắc nên ứng phó với phiền toái trước mắt như thế nào, thì nghe thấy Lục Vi Dân gầm lên giận dữ:
- Muốn làm gì? Còn có pháp luật hay không hả?
- Mẹ nó, ai thèm nói chuyện pháp luật với mày?
- Thằng chó này chán sống rồi, dám tự tìm cái chết ở đây!
Mấy thanh niên sớm đã không kiềm chế được, xông lên động thủ.
- Cẩu Diên Sinh, mày thực sự định gây chuyện cho cha mày hả?
Lục Vi Dân lớn giọng nói gay gắt.
- Ấy, dừng tay!
Câu Diên Sinh nhất thời giật mình, cảm giác say cũng lập tức tiêu tan đi không ít, tách mọi người ra, bước lên trước, nhìn Lục Vi Dân một lượt:
- Mẹ nó, mày là ai? Dám to mồm trước mặt anh hai này?
- Mày không cần biết tao là ai, tao nghĩ nếu là Bí thư Câu ở đây, chỉ sợ sẽ cũng không cho phép ngươi được làm càn như vậy?
Thân thể Lục Vi Dân cao lớn cường tráng, giọng nói vang dội, khiến Diên Sinh lại càng ngạc nhiên. Đối phương lại lớn mật như thế, hơn nữa âm giọng cũng không giống như âm giọng người Phong Châu, ngược lại giống với người Xương Châu hơn.
Cha gã đã nhiều lần căn dặn trong thời gian này không được ra ngoài gây chuyện. Tuy rằng gã không quan tâm cũng biết thời gian này đang là thời kỳ mấu chốt của cha gã. Địa khu Phong Châu sắp tới sẽ được thành lập, trong thời gian này, cha gã có khả năng cũng được đề bạt, cho nên gã đã ở trong nhà cũng một thời gian khá dài. Hôm nay mới tìm được một cơ hội ra ngoài thởi mái một lát, không ngờ lại gặp phải đám người này.
Bởi vì ánh sáng không rõ ràng lắm khiến Diên Sinh không nhìn thấy rõ mấy người đứng sau, cũng không chắc chắn lắm. Lẽ ra trong thành Phong Châu này ai mà lại không biết tới cậu hai nhà họ Câu, ngay cả vài kẻ có máu mặt, nhìn thấy gã cũng phải tỏ ra nhún nhường một chút. Vậy mà bây giờ kẻ đứng trước mặt gã còn ra vẻ như vậy, đứng trước mặt mình lại còn nói xằng nói bậy. Rốt cuộc thì người này có lai lịch lớn đến cỡ nào?
- Mày biết cha tao?
Cẩu Diên Sinh sinh nghi liếc mắt nhìn bốn phía. Nếu lúc này mà bị cha gã bắt gặp, chỉ sợ ngay cả bản thân gã cũng chịu không nổi.
- Xem như có biết đi. Cậu hai nhà họ Câu cũng nổi danh ở Phong Châu, tội gì phải chấp nhặt với một cô gái? Cũng không sợ làm bại hoại thanh danh cha sao?
Lục Vi Dân có vẻ rất thản nhiên, khoát tay, giọng nói hơi thấp dần, chỉ hai người nghe thấy:
- Cậu không cần hỏi tôi là ai, nghe tôi, còn chưa muộn thì đi mau, nếu sự việc bị làm to chuyện, tôi nghĩ cha cậu cũng chưa chắc đã bảo vệ được cậu. Vả lại tôi nghĩ vào lúc này cậu cũng không muốn thêm phiền phức cho cha mình?
Lời nói này vừa được nói ra, Cẩu Diên Sinh lập tức hơi thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ gã này thật sự là người ở tỉnh tới?
Chẳng lẽ là con cháu hoặc thư ký của một nhân vật tai to mặt lớn nào đó?
Gã cũng từng nghe chính cha mình nói, Phong Châu sắp thành lập Địa khu, chẳng những một đoàn cán bộ ở Lê Dương phải qua đây, mà ở tỉnh cũng có người tới đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo ở Địa khu Phong Châu. Sắp tới sẽ có cán bộ ở tỉnh xuống đây khảo sát, bao gồm cả cha gã cũng nằm trong số cán bộ bị đưa vào đối tượng khảo sát. Đây là một việc lớn, bất kể là chuyện gì cũng phải nhường đường.
Cẩu Diên Sinh có ăn gan hùm cũng không dám lấy tiền đồ chính trị của cha mình ra làm trò đùa. Chẳng lẽ người này thực sự là thân cận của một nhân vật tai to mặt lớn nào đó sao?
Cẩu Diên Sinh có chút không cam lòng cố nhìn rõ người ở phía sau, nhưng ánh sáng ở hành lang vốn không tốt lắm, hơn nữa lại là khuất bóng, ngoại trừ hai người đứng trước và người kia, những người khác gã đều không nhìn thấy rõ mặt. Nhưng hai người đứng phía trước khí thế cũng không giống người bình thường. Trong lòng gã cũng cảm thấy không dễ chịu, nếu thật sự gây họa ảnh hưởng tới chuyện lớn của cha gã, thì chắc chắn gã có sống cũng bị tróc mất mấy lớp da.
Hiện giờ gã cũng không thể nhìn kỹ xem người phía sau rốt cuộc là những nhân vật thế nào, nhưng chỉ nhìn bộ dạng của hai người phía trước thì gã lại cũng có chút ấn tượng, chỉ cần điều tra một lát là có thể biết đám người này là từ đâu tới.
Hung hăng nhìn Lục Vi Dân một cái, Cẩu Diên Sinh cân nhắc mấy lần, vẫn cảm thấy không nên tiếp tục gây chuyện nữa, sau này vẫn có cơ hội tới xử lý cô em Phạm Liên này. Quế Kiến Quốc tuy mạnh, nhưng gã cũng không tin y có thể vì một con bé này mà trở mặt với mình. Đến lúc đó tìm một cơ hội bắt nó, sợ gì nó không chịu thua.
Thấy Cẩu Diên Sinh không nói một tiếng quay người khoát tay đi ra ngoài, đám nhãi ranh đang kêu gào ầm ĩ định tiến tới trừng trị Lục Vi Dân liền trợn mắt há hốc mồm, mấy đứa không rõ chuyện còn không ngừng lớn tiếng gọi: “Anh hai, anh hai “, những vẫn không thể khiến anh hai quay đầu lại.
Đám người kia chẳng phản ứng nổi gì, chỉ chán nản bỏ đi theo sau Câu Diên Sinh.
Thấy Lôi Đạt vẫn đang giận, dường như là có chút không hài lòng với cách xử lý tình huống của mình, còn An Đức Kiện lại không thay đổi nét mặt, nhưng Lục Vi Dân có thể cảm nhận được đối phương rất hài lòng với cách giải quyết của mình. Trương Lập Bản lại mỉm cười lặng lẽ đi đến phía sau vỗ vai mình tỏ ý khen ngợi. Trong lòng Lục Vi Dân cũng là thầm kêu may.
Loại tình hình này nếu xử lý không tốt, hành động vì chính nghĩa dĩ nhiên nhìn có vẻ rất vinh quang, nhưng với thân phận của An Đức Kiện nếu xảy ra huyên náo, chỉ sợ sẽ tạo thành ung nhọt trong lòng An Đức Kiện và Cẩu Trị Lương. Tuy rằng An Đức Kiện chưa chắc sẽ sợ Cẩu Trị Lương, nhưng Địa khu Phong Châu này còn chưa chính thức thành lập, chỉ sợ An Đức Kiện cũng không muốn hai thành viên bộ máy có khúc mắc. Chỉ sợ đó cũng là điều An Đức Kiện không muốn thấy, ít nhất hiện tại là như thế.
Lôi Đạt chỉ sợ cũng thế, Cẩu Trị Lương dù sao cũng được cho là nhân vật của đất Phong Châu. Tập đoàn Thác Đạt ở Phong Châu muốn làm một dự án lớn như vậy, sẽ phải giao tiếp rất nhiều với lãnh đạo huyện Phong Châu. Cho dù là Cẩu Trị Lương sắp rời khỏi vị trí Bí thư huyện ủy Phong Châu này, với ảnh hưởng và mạng lưới quan hệ của ông ta ở Phong Châu, nếu thật sự không nể mặt nhau chút nào, cũng sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Như bây giờ có chút “cáo mượn oai hùm” dọa cho đám người Diên Sinh bỏ đi, coi như cũng tạm hài lòng. Ít nhất cũng tránh cho mâu thuẫn hai bên trở lên kịch liệt. Nhưng cô gái tên Phạm Liên này, sau này nếu muốn tiếp tục ở lại khách sạn Phong Châu, thì có hơi phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.