Chương 177: Thật chẳng ra sao!
Thụy Căn
30/08/2013
Thái độ của An Đức Kiện khiến Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản đều trợn tròn mắt.
Tửu lượng của An Đức Kiện không kém, bọn họ đều biết. Nhưng trong tiệc rượu bình thường, An Đức Kiện cực kỳ ít khi vượt quá ba chén rượu trắng, chỉ cần đến ngưỡng giới hạn ba chén là ông ta không uống nữa. Dù là lãnh đạo Địa khu Lê Dương trước đây hay là các cơ quan có liên quan của tỉnh đến Nam Đàm thì ông ta cũng là lấy ba chén rượu làm giới hạn. Việc ông ta chủ động đề nghị phải uống ba chén như thế này, bọn họ và An Đức Kiện công tác với nhau vài năm nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Bọn họ đột nhiên có cái nhìn khác với thân phận của vị Tổng giám đốc Lôi này.
- Được, Bí thư An quả nhiên rất khí khái, danh bất hư truyền!
Lôi Đạt sau khi hơi ngẩn ra thì tươi cười, khá là vui vẻ nâng chén rượu lên, tỏ ý vô cùng hài lòng với thái độ hào sảng của An Đức Kiện. Lục Vi Dân cũng thay Lôi Đạt rót ba chén rượu.
- Vi Dân là cậu em tôi. Nó đã sớm nhắc đến đại danh của Bí thư An, vô cùng ngưỡng mộ ông, cũng bao gồm cả các vị lãnh đạo khác nữa. Hôm nay nhân cơ hội này tôi xin kính Bí thư An trước, sau đó sẽ mời các vị lãnh đạo khác.
Lôi Đạt sau khi mời rượu xong thì đi luôn. Còn Lục Vi Dân ở lại một lát, lại mời thêm một tuần rượu nữa rồi mới về.
- Bí thư An, ông Tổng giám đốc Lôi này xem ra cũng có chút lai lịch?
Trương Lập Bản không kìm nổi sự hiếu kỳ trong lòng liền hỏi.
- Ừ, anh ta từ Bắc Kinh đến. Hình như tự gây dựng từ khi ra khỏi tập đoàn Trung Kiến, chắc hẳn là có chút bối cảnh.
An Đức Kiện không muốn nhiều lời về vấn đề này. Tuy mấy người ngồi đây đều coi như là tâm phúc của ông ta nhưng có một số chuyện cũng không nên nói sâu.
Ông ta biết được khái quát lai lịch của Lôi Đạt. Ngay cả Hạ Lực Hành cũng rất khách khí với Lôi Đạt. Đối với việc đầu tư xây dựng nhà máy của Lôi Đạt ở Phong Châu, trong tỉnh vốn có người đã nói với Hạ Lực Hành. Hạ Lực Hành cũng là đã có lời riêng với Cẩu Trị Lương và Trương Thiên Hào, yêu cầu cung cấp sự ủng hộ và giúp đỡ lớn nhất trong phạm vi chính sách, đủ để thấy được sức mạnh của người này.
- Ồ, chẳng trách, từ Bắc Kinh đến mà.
Trương Lập Bản hiểu ra.
- Xem ra chính sách hiện nay của nước ta cũng càng ngày càng rộng mở. Xu hướng những người trong những doanh nghiệp lớn của nhà nước ra ngoài làm ăn kinh doanh càng ngày càng trở thành thời thượng.
- Muốn làm ăn kinh doanh thì cũng phải biết vùng vẫy mới được. Hiện nay trung ương dồn lực cho việc chỉnh đốn việc quan lại đầu cơ không nhỏ, muốn hoàn toàn dựa vào cái gọi là quyền lực quan hệ để kiếm tiền thì không thể thực hiện được nữa. Đương nhiên nếu như bản thân anh có bản lĩnh, dám ra kinh doanh vật lộn nơi thương trường, tạo ra sự nghiệp thì đó mới là bản lĩnh.
An Đức Kiện lắc đầu, không muốn nói nhiều.
- Vị Tổng giám đốc Lôi này nghe nói là thực sự kiếm ra hơn chục triệu để xây dựng nhà máy xi măng này, không phải chỉ là chơi tay không. Ủy ban nhân dân huyện Phong Châu nhận được số vốn đầu tư này thì vô cùng mừng rỡ, Ủy ban nhân dân, Huyện ủy Phong Châu rất coi trọng dự án này.
- Thật không thể tưởng được Lục Vi Dân lại có một người bạn như thế này.
Chu Du Minh có chút cảm thán nói một câu.
- Trước đây chưa từng nghe Lục Vi Dân nhắc tới. Người bạn này xem ra rất coi trọng Lục Vi Dân!
Điều này thì mấy người đang ngồi đó đều ý thức được. Tuy Lục Vi Dân cũng rất tôn trọng Lôi Đạt nhưng có thể thấy Lôi Đạt cũng giữ sự tín nhiệm và coi trọng không thể tả nổi đối với Lục Vi Dân. Với thân phận hiện tại của Lôi Đạt mà nói, bất luận là từ góc độ nào thì cũng có chút gì đó không phù hợp. Điều này tất cả mọi người bao gồm cả An Đức Kiện nữa cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không tìm được lời giải đáp. Chỉ có điều mọi người giữ trong lòng không tiện hỏi mà thôi.
Mấy người Lục Vi Dân và Lôi Đạt dùng cơm xong thì chủ động đến chỗ An Đức Kiện, cũng vừa lúc bàn ăn của An Đức Kiện cũng vừa dùng bữa xong, liền vừa nói chuyện và cùng nhau đi ra cửa. Đang đi ra cửa liền gặp ngay một đám người túm tụm đi tới từ phía hành lang đối diện.
Gian phòng thượng khách của khách sạn Phong Châu đều ở phía sau đại sảnh, một hành lang theo đường tròn đi từ cửa chính ở đại sảnh có thể đi sang hai bê. Bên trái được đặt tên bởi tên những thành phố hiện đại bây giờ như Rome, Pari, London, Hồng Kông, còn bên phải thì dùng tên các loại hoa để đặt như hải đường, hoa hồng, phù dung, mẫu đơn.
Hai cô gái tiếp tân khách sạn đứng hai bên cửa đều cao ráo, phong thái thanh lịch, dung mạo xinh đẹp. Chiếc áo sườn xám màu hồng tím thêu hoa phía dưới khiến hai cô gái trông thướt tha mê hồn. Khi thấy khách đến là các cô mỉm cười khom lưng chào khách đi thong thả, rất có vẻ của một khách sạn ba bốn sao.
Nhìn thấy đám người đối diện đó đều thấp thoáng hơi rượu, đám thanh niên trẻ vui cười đùa giỡn đi đến. Nhất là khi nhìn thấy đoàn người An Đức Kiện và Lôi Đạt đi về phía trước, có khả năng ra khỏi cửa trước thì mấy thanh niên đi phía trước ở hai bên lập tức chen vào, cố bước trước một bước chắn ngang cửa ra, chặn An Đức Kiện và Lôi Đạt, để cho nhóm người của mình nghênh ngang đi ra ngoài trước.
An Đức Kiện và Lôi Đạt đều mỉm cười hiểu ý nhìn nhau. An Đức Kiện lắc đầu còn Lôi Đạt thì nhún vai, đều rất biết ý mà dừng bước để nhóm người kia đi trước, đương nhiên không muốn tranh giành với lũ trẻ ranh, tránh ảnh hưởng đến thân phận của mình.
Nhìn thấy họ tự động dừng lại để cho mình đi, người thanh niên đi đầu đó lại càng vô cùng không coi ai ra gì. Y mặc bộ vest phẳng phiu mở rộng, hai chiếc cúc đầu tiên của chiếc áo bên trong sơ mi bên trong để mở, một cái sợi dây màu hồng đeo một viên ngọc Tỳ Hưu, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo và đắc ý, không chút để ý liếc An Đức Kiện và Lôi Đạt một cái. Ánh mắt y có chút u ám, lại thêm góc nhìn nữa nên cũng không nhìn rõ, dường như cũng là người không quen biết, cũng không để ý nữa. Anh ta tiện tay sờ soạng vào chỗ xẻ của tà áo sườn xám bên đùi của cô gái tiếp tân, sờ soạng rồi lại vỗ một cái thật mạnh vào mông cô gái tiếp tân.
Cô gái tiếp tân hiển nhiên là biết đám khách này. Khi cô nhìn thấy đám khách này bước đến thì gương mặt trắng bệch mà cúi đầu, hai tay bắt chéo trước bụng, răng cắn chặt môi, không ngờ vẫn không tránh được hành động ghê tởm của kẻ đi đầu nhóm thanh niên.
Khi gã thanh niên mặc vest sờ lên đùi cô, cô sợ tới mức tránh ngay đi theo bản năng. Nhưng không ngờ người thanh niên đó rất nhanh tay, không những sờ vào đùi cô mà còn nhéo một cái vào mông của cô khiến cô sợ tới mức không kìm nổi kêu lên một tiếng.
Sắc mặt An Đức Kiện và Lôi Đạt đều hơi trầm xuống. Dám ngang nhiên trêu ghẹo phụ nữ ngay trước mặt mình, gã này thật quá láo xược.
Chẳng qua là còn chưa biết cô gái tiếp tân này có phải là quen với gã ta hay không, nếu là người quen thì cũng không tiện can thiệp. Với sự thận trọng của An Đức Kiện và Lôi Đạt thì chắc chắn sẽ không dễ dàng hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếng kêu sợ hãi của cô gái dường như đã kích thích người thanh niên đó. Gã vốn đã định đi nhưng lại dừng bước:
- Ôi chà, Phạm Liên, hôm nay lại trực ban rồi. Thôi, đừng có đứng ở đây nữa, đi uống rượu ca hát cùng anh hai của em nào!
- Xin lỗi, tôi đang trực, không đi được.
Cô gái với ánh mắt hoảng sợ thất thần càng trở nên lo âu, bất an trước ánh mắt sáng quắc của đối phương, đôi tay lại càng áp chặt vào bụng, không biết nên làm thế nào.
- Còn làm việc cái gì nữa, tiểu Lâm tử, mày gọi điện thoại cho ông Quế, bảo người đến thay Phạm Liên. Cứ bảo là tao mời Phạm Liên đi rồi. Đến lúc đó cùng lắm tao xin lỗi ông Quế là được chứ gì.
Gã thanh niên mặc vest mỉm cười dâm đãng.
- Đi thôi, như thế không còn vấn đề gì nữa chứ?
- Không, không được.
Sắc mặt cô gái càng tái nhợt nhưng trong ánh mắt cô vẫn không chịu khuất phục, nhìn về phía cô gái cùng trực ca với mình như cầu xin giúp đỡ. Cô gái đó sớm đã sợ đến mặt mũi trắng bệch, thậm chí ngay cả người cũng run lên, làm gì dám hé miệng.
- Không được? Ồ, tôi có nghe nhầm không đấy? Phạm Liên, ở Phong Châu này số người dám từ chối lời mời của tôi cũng không nhiều đâu. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đây là lần thứ ba tôi mời cô rồi đó. Cô có phải là quá kiêu kỳ chăng? Hay là cố ý đắn đo làm khó tôi?
Có lẽ là cảm giác được có người khác đứng bên cạnh quan sát, người thanh niên thấy có gì lướt qua gương mặt mình. Cẩu Diên Sinh y ở Phong Châu này không hề nhượng bộ bất kỳ ai, cái cô gái tiếp tân không hiểu chuyện này không ngờ lại năm lần bảy lượt từ chối lời mời của y. Sắc mặt y trở nên u ám.
- Không phải, anh Cẩu, tôi thực sự là phải trực không thể đi được, xin anh bỏ qua cho tôi.
Vẻ hoảng sợ càng hiện rõ trên khuôn mặt cô gái. Nhưng sự tức giận và quật bướng bỉnh trong mắt cũng không giảm đi. Cô cúi đầu xuống, bộ ngực đầy đặn càng lộ lên phập phồng. Ánh lửa dâm đãng trong mắt gã thanh niên càng đậm nét.
- Phạm Liên, cô thực sự có còn muốn làm ở đây nữa hay không? Hay là muốn anh hai gọi cho ông Quế của các cô? Quế Kiến Quốc trước mặt anh hai này chẳng phải cũng phải ngoan ngoãn nghe lời hay sao?
Một thanh niên trên cánh tay có xăm chữ “Nhẫn” đang đút tay vào túi quần, cười nham hiểm nói:
- Thân phận của anh hai lẽ nào cô không biết, đừng có ra vẻ trước mặt anh hai, nếu không thì ngày mai cô phải cuốn xéo đi!
- Đúng thế, Phạm Liên à, anh hai chỉ bảo cô cùng đi uống rượu ca hát thôi, chứ có làm gì đâu. Còn làm bộ làm tịch ngay cả trước mặt anh hai đây sao? Chẳng phải hơi quá rồi sao?
Một người thanh niên khác mặc áo hoa cũng bước tới sát cô gái từ một bên khác:
- Đừng có mà ra vẻ quá mức. Đến lúc muốn giữ thể diện thì chẳng có đâu.
- Đúng thế, biết điều chút đi. Thật sự tưởng mình là tiểu thư công chúa hay sao? Tiếp tân đứng ở đại sảnh, làm bộ cái gì chứ?
Một người thanh niên khác đeo kính râm hút thuốc, khoanh hai tay, nói hung tợn:
- Anh hai nhìn đến cô là cái phúc của cô đó. Thật là nể mặt mà còn không biết đường. Đừng tưởng người ta để ý đến mình là mình hay lắm đấy? Có tin không, thì hôm đó tìm người thay cô luôn.
Sự ngạo ngược của nhóm người này khiến An Đức Kiện và Lôi Đạt đều có phần chết lặng. Tuy biết nhóm thanh niên trước mặt đa phần đều là có chút lai lịch, nhưng trơ mắt nhìn cái đám thanh niên không kiêng nể gì ai đùa giỡn, làm nhục một cô gái, khiến An Đức Kiện ở trước mặt Lôi Đạt vẫn thấy nóng rực bên tai như phát sốt.
Tuy Phong Châu này không phải là địa bàn của ông ta, nhưng mình dù sao đi chăng nữa ông ta cũng là thành viên trù bị tổ lãnh đạo Địa khu Phong Châu. Huyện Phong Châu này cũng là thuộc quyền quản lý của Đảng Cộng Sản. Ôi chao, là một cán bộ Đảng Cộng Sản, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến người ta không thể nào nhắm mắt làm ngơ.
- Bí thư An, cậu thanh niên mặc vest kia hình như là con trai của Cẩu Trị Lương - Cẩu Diên Sinh. Tôi đã từng gặp một lần.
Trương Lập Bản thản nhiên đứng sát sau lưng An Đức Kiện nói nhỏ. Ông ta vốn là Phó chánh án Toà án huyện Phong Châu, về sau điều đến huyện Nam Đàm làm Chánh án Tòa án, rồi lại thăng chức lên làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy Nam Đàm, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, có thể coi như rất hiểu rõ tình hình Phong Châu.
- Thật chẳng ra sao!
An Đức Kiện mặt sa sầm xuống, âm thanh không thấp không cao, người vẫn chưa động đậy.
Tửu lượng của An Đức Kiện không kém, bọn họ đều biết. Nhưng trong tiệc rượu bình thường, An Đức Kiện cực kỳ ít khi vượt quá ba chén rượu trắng, chỉ cần đến ngưỡng giới hạn ba chén là ông ta không uống nữa. Dù là lãnh đạo Địa khu Lê Dương trước đây hay là các cơ quan có liên quan của tỉnh đến Nam Đàm thì ông ta cũng là lấy ba chén rượu làm giới hạn. Việc ông ta chủ động đề nghị phải uống ba chén như thế này, bọn họ và An Đức Kiện công tác với nhau vài năm nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Bọn họ đột nhiên có cái nhìn khác với thân phận của vị Tổng giám đốc Lôi này.
- Được, Bí thư An quả nhiên rất khí khái, danh bất hư truyền!
Lôi Đạt sau khi hơi ngẩn ra thì tươi cười, khá là vui vẻ nâng chén rượu lên, tỏ ý vô cùng hài lòng với thái độ hào sảng của An Đức Kiện. Lục Vi Dân cũng thay Lôi Đạt rót ba chén rượu.
- Vi Dân là cậu em tôi. Nó đã sớm nhắc đến đại danh của Bí thư An, vô cùng ngưỡng mộ ông, cũng bao gồm cả các vị lãnh đạo khác nữa. Hôm nay nhân cơ hội này tôi xin kính Bí thư An trước, sau đó sẽ mời các vị lãnh đạo khác.
Lôi Đạt sau khi mời rượu xong thì đi luôn. Còn Lục Vi Dân ở lại một lát, lại mời thêm một tuần rượu nữa rồi mới về.
- Bí thư An, ông Tổng giám đốc Lôi này xem ra cũng có chút lai lịch?
Trương Lập Bản không kìm nổi sự hiếu kỳ trong lòng liền hỏi.
- Ừ, anh ta từ Bắc Kinh đến. Hình như tự gây dựng từ khi ra khỏi tập đoàn Trung Kiến, chắc hẳn là có chút bối cảnh.
An Đức Kiện không muốn nhiều lời về vấn đề này. Tuy mấy người ngồi đây đều coi như là tâm phúc của ông ta nhưng có một số chuyện cũng không nên nói sâu.
Ông ta biết được khái quát lai lịch của Lôi Đạt. Ngay cả Hạ Lực Hành cũng rất khách khí với Lôi Đạt. Đối với việc đầu tư xây dựng nhà máy của Lôi Đạt ở Phong Châu, trong tỉnh vốn có người đã nói với Hạ Lực Hành. Hạ Lực Hành cũng là đã có lời riêng với Cẩu Trị Lương và Trương Thiên Hào, yêu cầu cung cấp sự ủng hộ và giúp đỡ lớn nhất trong phạm vi chính sách, đủ để thấy được sức mạnh của người này.
- Ồ, chẳng trách, từ Bắc Kinh đến mà.
Trương Lập Bản hiểu ra.
- Xem ra chính sách hiện nay của nước ta cũng càng ngày càng rộng mở. Xu hướng những người trong những doanh nghiệp lớn của nhà nước ra ngoài làm ăn kinh doanh càng ngày càng trở thành thời thượng.
- Muốn làm ăn kinh doanh thì cũng phải biết vùng vẫy mới được. Hiện nay trung ương dồn lực cho việc chỉnh đốn việc quan lại đầu cơ không nhỏ, muốn hoàn toàn dựa vào cái gọi là quyền lực quan hệ để kiếm tiền thì không thể thực hiện được nữa. Đương nhiên nếu như bản thân anh có bản lĩnh, dám ra kinh doanh vật lộn nơi thương trường, tạo ra sự nghiệp thì đó mới là bản lĩnh.
An Đức Kiện lắc đầu, không muốn nói nhiều.
- Vị Tổng giám đốc Lôi này nghe nói là thực sự kiếm ra hơn chục triệu để xây dựng nhà máy xi măng này, không phải chỉ là chơi tay không. Ủy ban nhân dân huyện Phong Châu nhận được số vốn đầu tư này thì vô cùng mừng rỡ, Ủy ban nhân dân, Huyện ủy Phong Châu rất coi trọng dự án này.
- Thật không thể tưởng được Lục Vi Dân lại có một người bạn như thế này.
Chu Du Minh có chút cảm thán nói một câu.
- Trước đây chưa từng nghe Lục Vi Dân nhắc tới. Người bạn này xem ra rất coi trọng Lục Vi Dân!
Điều này thì mấy người đang ngồi đó đều ý thức được. Tuy Lục Vi Dân cũng rất tôn trọng Lôi Đạt nhưng có thể thấy Lôi Đạt cũng giữ sự tín nhiệm và coi trọng không thể tả nổi đối với Lục Vi Dân. Với thân phận hiện tại của Lôi Đạt mà nói, bất luận là từ góc độ nào thì cũng có chút gì đó không phù hợp. Điều này tất cả mọi người bao gồm cả An Đức Kiện nữa cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không tìm được lời giải đáp. Chỉ có điều mọi người giữ trong lòng không tiện hỏi mà thôi.
Mấy người Lục Vi Dân và Lôi Đạt dùng cơm xong thì chủ động đến chỗ An Đức Kiện, cũng vừa lúc bàn ăn của An Đức Kiện cũng vừa dùng bữa xong, liền vừa nói chuyện và cùng nhau đi ra cửa. Đang đi ra cửa liền gặp ngay một đám người túm tụm đi tới từ phía hành lang đối diện.
Gian phòng thượng khách của khách sạn Phong Châu đều ở phía sau đại sảnh, một hành lang theo đường tròn đi từ cửa chính ở đại sảnh có thể đi sang hai bê. Bên trái được đặt tên bởi tên những thành phố hiện đại bây giờ như Rome, Pari, London, Hồng Kông, còn bên phải thì dùng tên các loại hoa để đặt như hải đường, hoa hồng, phù dung, mẫu đơn.
Hai cô gái tiếp tân khách sạn đứng hai bên cửa đều cao ráo, phong thái thanh lịch, dung mạo xinh đẹp. Chiếc áo sườn xám màu hồng tím thêu hoa phía dưới khiến hai cô gái trông thướt tha mê hồn. Khi thấy khách đến là các cô mỉm cười khom lưng chào khách đi thong thả, rất có vẻ của một khách sạn ba bốn sao.
Nhìn thấy đám người đối diện đó đều thấp thoáng hơi rượu, đám thanh niên trẻ vui cười đùa giỡn đi đến. Nhất là khi nhìn thấy đoàn người An Đức Kiện và Lôi Đạt đi về phía trước, có khả năng ra khỏi cửa trước thì mấy thanh niên đi phía trước ở hai bên lập tức chen vào, cố bước trước một bước chắn ngang cửa ra, chặn An Đức Kiện và Lôi Đạt, để cho nhóm người của mình nghênh ngang đi ra ngoài trước.
An Đức Kiện và Lôi Đạt đều mỉm cười hiểu ý nhìn nhau. An Đức Kiện lắc đầu còn Lôi Đạt thì nhún vai, đều rất biết ý mà dừng bước để nhóm người kia đi trước, đương nhiên không muốn tranh giành với lũ trẻ ranh, tránh ảnh hưởng đến thân phận của mình.
Nhìn thấy họ tự động dừng lại để cho mình đi, người thanh niên đi đầu đó lại càng vô cùng không coi ai ra gì. Y mặc bộ vest phẳng phiu mở rộng, hai chiếc cúc đầu tiên của chiếc áo bên trong sơ mi bên trong để mở, một cái sợi dây màu hồng đeo một viên ngọc Tỳ Hưu, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo và đắc ý, không chút để ý liếc An Đức Kiện và Lôi Đạt một cái. Ánh mắt y có chút u ám, lại thêm góc nhìn nữa nên cũng không nhìn rõ, dường như cũng là người không quen biết, cũng không để ý nữa. Anh ta tiện tay sờ soạng vào chỗ xẻ của tà áo sườn xám bên đùi của cô gái tiếp tân, sờ soạng rồi lại vỗ một cái thật mạnh vào mông cô gái tiếp tân.
Cô gái tiếp tân hiển nhiên là biết đám khách này. Khi cô nhìn thấy đám khách này bước đến thì gương mặt trắng bệch mà cúi đầu, hai tay bắt chéo trước bụng, răng cắn chặt môi, không ngờ vẫn không tránh được hành động ghê tởm của kẻ đi đầu nhóm thanh niên.
Khi gã thanh niên mặc vest sờ lên đùi cô, cô sợ tới mức tránh ngay đi theo bản năng. Nhưng không ngờ người thanh niên đó rất nhanh tay, không những sờ vào đùi cô mà còn nhéo một cái vào mông của cô khiến cô sợ tới mức không kìm nổi kêu lên một tiếng.
Sắc mặt An Đức Kiện và Lôi Đạt đều hơi trầm xuống. Dám ngang nhiên trêu ghẹo phụ nữ ngay trước mặt mình, gã này thật quá láo xược.
Chẳng qua là còn chưa biết cô gái tiếp tân này có phải là quen với gã ta hay không, nếu là người quen thì cũng không tiện can thiệp. Với sự thận trọng của An Đức Kiện và Lôi Đạt thì chắc chắn sẽ không dễ dàng hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếng kêu sợ hãi của cô gái dường như đã kích thích người thanh niên đó. Gã vốn đã định đi nhưng lại dừng bước:
- Ôi chà, Phạm Liên, hôm nay lại trực ban rồi. Thôi, đừng có đứng ở đây nữa, đi uống rượu ca hát cùng anh hai của em nào!
- Xin lỗi, tôi đang trực, không đi được.
Cô gái với ánh mắt hoảng sợ thất thần càng trở nên lo âu, bất an trước ánh mắt sáng quắc của đối phương, đôi tay lại càng áp chặt vào bụng, không biết nên làm thế nào.
- Còn làm việc cái gì nữa, tiểu Lâm tử, mày gọi điện thoại cho ông Quế, bảo người đến thay Phạm Liên. Cứ bảo là tao mời Phạm Liên đi rồi. Đến lúc đó cùng lắm tao xin lỗi ông Quế là được chứ gì.
Gã thanh niên mặc vest mỉm cười dâm đãng.
- Đi thôi, như thế không còn vấn đề gì nữa chứ?
- Không, không được.
Sắc mặt cô gái càng tái nhợt nhưng trong ánh mắt cô vẫn không chịu khuất phục, nhìn về phía cô gái cùng trực ca với mình như cầu xin giúp đỡ. Cô gái đó sớm đã sợ đến mặt mũi trắng bệch, thậm chí ngay cả người cũng run lên, làm gì dám hé miệng.
- Không được? Ồ, tôi có nghe nhầm không đấy? Phạm Liên, ở Phong Châu này số người dám từ chối lời mời của tôi cũng không nhiều đâu. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đây là lần thứ ba tôi mời cô rồi đó. Cô có phải là quá kiêu kỳ chăng? Hay là cố ý đắn đo làm khó tôi?
Có lẽ là cảm giác được có người khác đứng bên cạnh quan sát, người thanh niên thấy có gì lướt qua gương mặt mình. Cẩu Diên Sinh y ở Phong Châu này không hề nhượng bộ bất kỳ ai, cái cô gái tiếp tân không hiểu chuyện này không ngờ lại năm lần bảy lượt từ chối lời mời của y. Sắc mặt y trở nên u ám.
- Không phải, anh Cẩu, tôi thực sự là phải trực không thể đi được, xin anh bỏ qua cho tôi.
Vẻ hoảng sợ càng hiện rõ trên khuôn mặt cô gái. Nhưng sự tức giận và quật bướng bỉnh trong mắt cũng không giảm đi. Cô cúi đầu xuống, bộ ngực đầy đặn càng lộ lên phập phồng. Ánh lửa dâm đãng trong mắt gã thanh niên càng đậm nét.
- Phạm Liên, cô thực sự có còn muốn làm ở đây nữa hay không? Hay là muốn anh hai gọi cho ông Quế của các cô? Quế Kiến Quốc trước mặt anh hai này chẳng phải cũng phải ngoan ngoãn nghe lời hay sao?
Một thanh niên trên cánh tay có xăm chữ “Nhẫn” đang đút tay vào túi quần, cười nham hiểm nói:
- Thân phận của anh hai lẽ nào cô không biết, đừng có ra vẻ trước mặt anh hai, nếu không thì ngày mai cô phải cuốn xéo đi!
- Đúng thế, Phạm Liên à, anh hai chỉ bảo cô cùng đi uống rượu ca hát thôi, chứ có làm gì đâu. Còn làm bộ làm tịch ngay cả trước mặt anh hai đây sao? Chẳng phải hơi quá rồi sao?
Một người thanh niên khác mặc áo hoa cũng bước tới sát cô gái từ một bên khác:
- Đừng có mà ra vẻ quá mức. Đến lúc muốn giữ thể diện thì chẳng có đâu.
- Đúng thế, biết điều chút đi. Thật sự tưởng mình là tiểu thư công chúa hay sao? Tiếp tân đứng ở đại sảnh, làm bộ cái gì chứ?
Một người thanh niên khác đeo kính râm hút thuốc, khoanh hai tay, nói hung tợn:
- Anh hai nhìn đến cô là cái phúc của cô đó. Thật là nể mặt mà còn không biết đường. Đừng tưởng người ta để ý đến mình là mình hay lắm đấy? Có tin không, thì hôm đó tìm người thay cô luôn.
Sự ngạo ngược của nhóm người này khiến An Đức Kiện và Lôi Đạt đều có phần chết lặng. Tuy biết nhóm thanh niên trước mặt đa phần đều là có chút lai lịch, nhưng trơ mắt nhìn cái đám thanh niên không kiêng nể gì ai đùa giỡn, làm nhục một cô gái, khiến An Đức Kiện ở trước mặt Lôi Đạt vẫn thấy nóng rực bên tai như phát sốt.
Tuy Phong Châu này không phải là địa bàn của ông ta, nhưng mình dù sao đi chăng nữa ông ta cũng là thành viên trù bị tổ lãnh đạo Địa khu Phong Châu. Huyện Phong Châu này cũng là thuộc quyền quản lý của Đảng Cộng Sản. Ôi chao, là một cán bộ Đảng Cộng Sản, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến người ta không thể nào nhắm mắt làm ngơ.
- Bí thư An, cậu thanh niên mặc vest kia hình như là con trai của Cẩu Trị Lương - Cẩu Diên Sinh. Tôi đã từng gặp một lần.
Trương Lập Bản thản nhiên đứng sát sau lưng An Đức Kiện nói nhỏ. Ông ta vốn là Phó chánh án Toà án huyện Phong Châu, về sau điều đến huyện Nam Đàm làm Chánh án Tòa án, rồi lại thăng chức lên làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy Nam Đàm, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, có thể coi như rất hiểu rõ tình hình Phong Châu.
- Thật chẳng ra sao!
An Đức Kiện mặt sa sầm xuống, âm thanh không thấp không cao, người vẫn chưa động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.