Chương 231: Va chạm
Thụy Căn
30/08/2013
- Ha ha, Chính ủy Hồ, thật ngại quá, lại thêm phiền phức cho các ông rồi. Là người quen của ông sao?
Mặc dù trong lòng không muốn nhưng Cẩu Diên Sinh biết nếu Hồ Báo Quốc đã ra mặt thì bản thân y cũng phải dập tắt âm mưu của mình, trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt tươi cười nói:
- Đám người này rất ngang ngược, có phải là có lai lịch gì không? Bọn họ đánh mấy người bạn của tôi bị thương, chuyện này không thể cho qua được. Đồn trưởng Chu, anh nói có đúng không? Cho dù anh ta là ai, thì cũng phải xử theo pháp luật đúng không?
- Đúng vậy, người nào cũng cần phải tuân theo pháp luật, lấy sự thật làm căn cứ, lấy pháp luật làm thước đo. Hai bên đều không thể được thiên vị.
Hồ Báo Quốc cười hiền hòa, tỏ ra rất thản nhiên:
- Tôi tin là có nhiều người liên quan như vậy, còn có mấy người phục vụ của khách sạn Phong Châu nghe nói cũng chứng kiến sự việc rất rõ ràng. Rốt cuộc là bên gây hấn gặp phải sự phòng vệ chính đáng, hay là cách khác, hay là cố ý gài bẫy hãm hại. Chuyện này không khó để điều tra rõ ràng, tôi tin tưởng vào khả năng điều tra của công an Phong Châu chúng ta, tiểu Cẩu, cậu nói đúng không?
Cẩu Diên Sinh bị một loạt lời không cứng không mềm của ông ta tấn công đến mức hồi lâu không nói nên lời. Ánh mắt u ám dạo qua một vòng trên mặt Hồ Báo Quốc, trong lòng thầm nổi giận. Viên Chính ủy từ Lê Dương này tới nghe ông Nhiếp nói thì rất không vừa, đừng nhìn vẻ mặt ôn hòa vui vẻ, thực ra nghe nói thủ đoạn ngầm thực không đơn giản. Ngay cả ông Nhiếp cũng không thể nào lấy lòng được ông ta. Y thuần túy chính là đầy tớ trung thành của Trương Thiên Hào.
Buổi tối hôm nay quả thực là có hai nhân viên phục vụ trông thấy sự tình cụ thể. Trong đó còn có một đứa chính là con bé liều lĩnh Phạm Liên. Nếu thật sự gọi những người đó đến làm nhân chứng để điều tra, chuyện này sẽ trở thành chuyện tự mình làm mất mặt, trộm gà không được mà còn mất nắm gạo. Nghĩ tới đây, Cẩu Diên Sinh biết chuyện ngày hôm nay sợ là chỉ có thể dừng lại ở đây.
Chẳng qua là y không nghĩ ra người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến Hồ Báo Quốc đích thân ra mặt, xem ra thậm chí không tiếc việc xung đột với mình cũng phải xử lý xong chuyện. Bình thường Hồ Báo Quốc này chẳng mấy khi lên tiếng, y cũng từng mở lời, nhưng người này vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nghe nói đến Nhiếp Minh Lượng cũng không thật ưa ông ta, ở trong cục Công an vẫn khá khiêm tốn, không hiểu vì sao hôm nay lại cương quyết như thế mà so đo với mình.
- Được rồi, Chính ủy Hồ, chuyện này ông đã ra mặt, tôi cũng không tính toán nữa, có điều...
Cẩu Diên Sinh vừa chuyển ý, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân đang đi tới, sắc mặt có chút chuyển sang u ám:
- Thằng nhãi, lần này là mày nhờ có ông Hồ ra mặt, có điều lần sau mày không may mắn như vậy đâu, mày nhớ kĩ cho tao!
- Ái chà! Đây là đang uy hiếp hay dọa tôi sợ? Tôi chính là kẻ gàn dở, không ai nhòm ngó để mắt đến tôi thì tôi thực sự là khó chịu. Chỉ cần làm việc đứng đắn thì sợ cái gì?
Lục Vi Dân biết chuyện hôm nay được như thế này coi như khá lắm rồi rồi. Nhóm người Cẩu Diên Sinh kia khá là giảo hoạt, nhất là Cẩu Diên Sinh, đừng nhìn anh ta bên ngoài gào to lỗ mãng như người kích động nhưng trong chuyện cụ thể thì khá là thận trọng. Ấn tương bên ngoài hoàn toàn khác biệt.
- Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu hai nhà họ Cẩu, từ “cậu hai” này chỉ dùng trong gia đình giai cấp tư sản hoặc địa chủ ở xã hội phong kiến. Trưởng ban Cẩu là lãnh đạo Địa ủy Phong Châu của chúng ta, từ này kỳ thực là từ mang nghĩa xấu, không biết anh có hiểu điều này không? Nếu không hiểu thì tốt nhất là tự rèn luyện bản thân đúng mực hơn một chút, đừng khiến cho Trưởng ban Cẩu mất mặt!
Bị lời nói của Lục Vi Dân làm cho giận xanh cả mặt, Cẩu Diên Sinh có ý muốn hỏi hắn rốt cuộc là cái gì, nhưng nghĩ một chút vẫn nên nhịn đi thì hơn. Qua chuyện ngày hôm nay, y ngay cả muốn giấu cũng không được, muốn tìm hiểu về người này cũng quá đơn giản.
- Đừng có dọa, thằng nhãi, đừng ở đây mà khua môi múa mép, không cần biết mày là ai, có gia cảnh thế nào, không cần biết có ô dù hay hậu thuẫn ra sao, đất Phong Châu này không phải là chỗ cho mày muốn làm gì thì làm đâu! Chúng ta đi!
Cẩu Diên Sinh tức giận liếc Hồ Báo Quốc đang đứng bên cạnh nhịn cười không nói một cái, lửa giận trong lòng quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ được. Tối nay nhất định phải tìm một hai con bé tới giải khuây. Hồ Báo Quốc, ông nhớ kỹ cho tôi, chuyện này tôi nhất định không để yên đâu!
Thấy đám người cứ như thế không cam lòng mà rời đi, trong lòng Hồ Báo Quốc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này gương mặt mới thả lỏng mà cười nói:
- Thư ký Lục, tôi là Hồ Báo Quốc, Chính ủy của cục Công an thành phố Phong Châu, chuyện hôm này thật là ngại quá...
Lục Vi Dân cũng không phải người không biết chừng mực, kết quả chuyện hôm này cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu không cho dù bản thân hắn và hai chị em Chân thị kia có thể thoát thân thì người động thủ đánh người của Cẩu Diên Sinh là Đồng Lập Trụ và Từ Binh ắt không tránh khỏi bị liên lụy phiền phức. Nhất là Cẩu Diên Sinh đã sớm trù tính đầy đủ muốn đối phó với hắn, lại bị Đồng Lập Trụ và Từ Binh phá hỏng, Lục Vi Dân không muốn vì ân oán của hắn mà liên lụy tới người khác.
Cẩu Trị Lương lần lượt đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch huyện, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Phó bí thư, Chủ tịch huyện rồi tới Bí thư Huyện ủy ở Phong Châu. Có thể nói ở Phong Châu có lực can thiệp và sức ảnh hưởng sâu rộng không người nào bằng. Mặc dù tài năng Trương Thiên Hào cũng không tầm thường, nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn loại bỏ ảnh hưởng của Cẩu Trị Lương thì thật không thực tế chút nào. Nhất là bây giờ Cẩu Trị Lương còn là Trưởng ban tổ chức cán bộ Địa ủy, cục diện này có vẻ càng ngày càng phức tạp.
- Chính ủy Hồ, làm phiền ngài rồi, chuyện này tôi cũng không tiện nói gì nhiều, nhưng có vài điều khiến người ta thật sự kinh ngạc. Tôi còn phải cảm ơn Chính ủy Hồ đã giúp đỡ.
Lục Vi Dân lạnh lùng liếc Chu Đình Quốc đang đứng cạnh có chút ngượng ngùng không biết nói gì một cái.
- Chuyện này tôi sẽ tới gặp Bí thư Trương nói lời cảm ơn.
Hồ Báo Quốc có thể hiểu lúc này Lục Vi Dân trong lòng rất tức giận cùng không hài lòng, nhưng hắn cũng là một nhân vật khá lý tính. Tuy rằng anh ta không rõ lắm tình hình nhưng có thể tưởng tượng ra vì Cẩu Diên Sinh ngang ngược, kiêu ngạo, vừa không quen Lục Vi Dân, đương nhiên sẽ ngang ngược vô độ. Có điều nếu không xảy ra chuyện này, thì mình cũng không có cơ hội làm mối quan hệ với Bí thư Trương thêm gần gũi.
Bí thư Trương không trực tiếp gọi điện cho ông Nhiếp mà là nói rõ mình trực tiếp tới giải quyết chuyện này, đủ thấy anh ta rất coi trọng chuyện này.
Phải nói tuy Lục Vi Dân là thư ký của Bí thư Hạ, nhưng với quan hệ của Bí thư Trương và Bí thư Hạ thì dường như không cần phải coi trọng việc này mới đúng, lại để anh ta đặc biệt tới đây một chuyến. Dường như Hồ Báo Quốc có chút hiểu ra tâm tư các lãnh đạo không dễ tìm hiểu, nhất là bây giờ Bí thư Trương tuy rằng tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành phố Phong Châu, nhưng không thể đảm nhiệm Ủy viên Địa ủy. Trong chuyện này có phải có nhân tố người khác không biết hay không, cũng đáng để suy nghĩ. Cho nên vẫn là một câu, xử lý tốt chuyện này theo như lãnh đạo đã phân công.
- Thư ký Lục, cậu đừng khách sáo, Bí thư Trương nhận được điện thoại vô cùng tức giận, tình hình trị an ở Phong Châu quả thực là có chút vấn đề. Đội ngũ công an chúng tôi vẫn còn tồn tại nhiều điều thiếu sót.
Hồ Báo Quốc đột nhiên thấy có phải mình hơi lấy lòng người thanh niên này quá mức hay không, tuy nói Bí thư Trương rất coi trọng người này, anh ta cũng là thư kí của Bí thư Địa ủy Hạ. Nhưng dù sao một người trẻ tuổi như vậy, nói nhiều hơn sẽ có chút mùi vị xu nịnh.
- Yên tâm, thư ký Lục, chuyện này chúng tôi nhất định điều tra rõ ràng, xử lý tốt.
Lục Vi Dân cười, vị Chính ủy Hồ này cũng quả là có chút thú vị, sự tình đã đến nước này, nhưng ăn nói vẫn rất đâu ra đấy.
- Cảm ơn Chính ủy Hồ đã quan tâm, nếu không có việc gì khác...
Lục Vi Dân liếc mắt nhìn hai chị em nhà họ Chân thị phía sau mình, còn Đồng Lập Trụ và Từ Binh cũng đang nói chuyện với một vị chính trị viên da đen gầy gò. Chỉ có Chu Đình Quốc sắc mặt u ám đang đứng một bên không biết làm sao.
- Không có gì, sau này có chuyện gì cứ điện thoại cho tôi.
Hồ Báo Quốc nắm chặt lấy tay Lục Vi Dân, tươi cười nói.
Mãi cho đến lúc mấy người Lục Vi Dân rời khỏi, sắc mặt Hồ Báo Quốc mới chợt trầm xuống:
- Ông Chu, có chuyện gì với ông vậy? Không ngờ lại chọc vào cái mớ rắc rối này, ông là cảm thấy thời gian này trong cục nhàn nhã quá mức không có việc gì làm phải không?
Nghe lời nói của ông ta không chút khách khí, Chu Đình Quốc cũng có chút tức giận. Nhưng đối phương là Chính ủy, là lãnh đạo của mình, y cũng không tiện nổi giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Chính ủy, có phải chuyện gì lớn đâu? Tên cứng đầu to mồm kia có lai lịch thế nào? Ông cũng thấy đấy, bọn người đó với bọn người tiểu Cẩu đã xảy ra xung đột, tôi có thể không đi được không? Huống chi bọn họ đánh nhóm người của tiểu Cẩu bị thương, lại nói ra sao, ...
- Đủ rồi! Ông Chu, tôi thấy ông càng ngày càng hồ đồ rồi!
Hồ Báo Quốc tức giận ngắt lời đối phương. Ông ta biết đối phương dựa vào quan hệ tốt với Nhiếp Minh Lượng, ở phía thành phố cũng có có quan hệ tốt với mấy lãnh đạo, cho nên có chút làm càn, đối với mình cũng tỏ thái độ. Mình sớm muốn tìm cớ để chỉnh đốn anh ta, chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội, bây giờ được dịp:
- Cẩu Diên Sinh là người như thế nào ông không rõ sao? Trưởng ban Cẩu là Trưởng ban Cẩu, Cẩu Diên Sinh là Cẩu Diên Sinh, ông không được lẫn lộn vào làm một. Trưởng ban Cẩu có biết hành vi của Cẩu Diên Sinh không? Tôi thấy nếu biết thì cũng sẽ yêu cầu xử lý nghiêm minh, ông đừng ở đây ăn nói linh tinh cái gì mà ai là người bị hại, lừa người ngoài còn được, định lừa tôi, tôi nói cho ông biết một điều, còn kém lắm!
Gương mặt Chu Đình Quốc biến sắc, anh ta không nghĩ Hồ Báo Quốc xưa nay điềm đạm đột nhiên thay đổi, phê bình mình gay gắt. Hơn nữa còn ngay trước mặt bao nhiêu người trong đồn, điều này đúng là mình nhún nhường thì ông ta lại càng lấn tới.
- Chính ủy, chuyện này đã qua, cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, không phải đã để bọn họ đi rồi sao? Không cần phải nâng cao quan điểm như thế? Thế nào, người quen của Chính ủy, hay là lại có vị lãnh đạo nào mở lời?
Hồ Báo Quốc cũng biết Chu Đình Quốc này cũng là một tên giảo hoạt, điển hình cho dạng chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Hiện giờ ông Nhiếp cũng có ý đề bạt y, cho nên càng ăn nói ngang ngược. Tuy nhiên hôm nay cần phải cho y nhớ:
- Chu Đình Quốc, tôi nói cho ông về chuyện hôm nay, Bí thư Trương rất tức giận, người trẻ tuổi vừa rồi làm việc ở Địa ủy, nói chuẩn xác một chút là thư ký của bí thư Hạ! Ông không nghĩ lại xem hành vi của ông khiến cho cục Công an thành phố Phong Châu gặp bao nhiêu phiền toái? Nếu hôm nay tôi không đến, không biết ông còn khiến cho sự việc trở nên như thế nào! Chuyện này bản thân ông tự kiểm điểm một chút đi, phải viết một bản kiểm điểm nộp cho tôi, tôi cũng sẽ báo cáo chuyện này với Cục trưởng Nhiếp!
Mặc dù trong lòng không muốn nhưng Cẩu Diên Sinh biết nếu Hồ Báo Quốc đã ra mặt thì bản thân y cũng phải dập tắt âm mưu của mình, trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt tươi cười nói:
- Đám người này rất ngang ngược, có phải là có lai lịch gì không? Bọn họ đánh mấy người bạn của tôi bị thương, chuyện này không thể cho qua được. Đồn trưởng Chu, anh nói có đúng không? Cho dù anh ta là ai, thì cũng phải xử theo pháp luật đúng không?
- Đúng vậy, người nào cũng cần phải tuân theo pháp luật, lấy sự thật làm căn cứ, lấy pháp luật làm thước đo. Hai bên đều không thể được thiên vị.
Hồ Báo Quốc cười hiền hòa, tỏ ra rất thản nhiên:
- Tôi tin là có nhiều người liên quan như vậy, còn có mấy người phục vụ của khách sạn Phong Châu nghe nói cũng chứng kiến sự việc rất rõ ràng. Rốt cuộc là bên gây hấn gặp phải sự phòng vệ chính đáng, hay là cách khác, hay là cố ý gài bẫy hãm hại. Chuyện này không khó để điều tra rõ ràng, tôi tin tưởng vào khả năng điều tra của công an Phong Châu chúng ta, tiểu Cẩu, cậu nói đúng không?
Cẩu Diên Sinh bị một loạt lời không cứng không mềm của ông ta tấn công đến mức hồi lâu không nói nên lời. Ánh mắt u ám dạo qua một vòng trên mặt Hồ Báo Quốc, trong lòng thầm nổi giận. Viên Chính ủy từ Lê Dương này tới nghe ông Nhiếp nói thì rất không vừa, đừng nhìn vẻ mặt ôn hòa vui vẻ, thực ra nghe nói thủ đoạn ngầm thực không đơn giản. Ngay cả ông Nhiếp cũng không thể nào lấy lòng được ông ta. Y thuần túy chính là đầy tớ trung thành của Trương Thiên Hào.
Buổi tối hôm nay quả thực là có hai nhân viên phục vụ trông thấy sự tình cụ thể. Trong đó còn có một đứa chính là con bé liều lĩnh Phạm Liên. Nếu thật sự gọi những người đó đến làm nhân chứng để điều tra, chuyện này sẽ trở thành chuyện tự mình làm mất mặt, trộm gà không được mà còn mất nắm gạo. Nghĩ tới đây, Cẩu Diên Sinh biết chuyện ngày hôm nay sợ là chỉ có thể dừng lại ở đây.
Chẳng qua là y không nghĩ ra người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến Hồ Báo Quốc đích thân ra mặt, xem ra thậm chí không tiếc việc xung đột với mình cũng phải xử lý xong chuyện. Bình thường Hồ Báo Quốc này chẳng mấy khi lên tiếng, y cũng từng mở lời, nhưng người này vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nghe nói đến Nhiếp Minh Lượng cũng không thật ưa ông ta, ở trong cục Công an vẫn khá khiêm tốn, không hiểu vì sao hôm nay lại cương quyết như thế mà so đo với mình.
- Được rồi, Chính ủy Hồ, chuyện này ông đã ra mặt, tôi cũng không tính toán nữa, có điều...
Cẩu Diên Sinh vừa chuyển ý, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân đang đi tới, sắc mặt có chút chuyển sang u ám:
- Thằng nhãi, lần này là mày nhờ có ông Hồ ra mặt, có điều lần sau mày không may mắn như vậy đâu, mày nhớ kĩ cho tao!
- Ái chà! Đây là đang uy hiếp hay dọa tôi sợ? Tôi chính là kẻ gàn dở, không ai nhòm ngó để mắt đến tôi thì tôi thực sự là khó chịu. Chỉ cần làm việc đứng đắn thì sợ cái gì?
Lục Vi Dân biết chuyện hôm nay được như thế này coi như khá lắm rồi rồi. Nhóm người Cẩu Diên Sinh kia khá là giảo hoạt, nhất là Cẩu Diên Sinh, đừng nhìn anh ta bên ngoài gào to lỗ mãng như người kích động nhưng trong chuyện cụ thể thì khá là thận trọng. Ấn tương bên ngoài hoàn toàn khác biệt.
- Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu hai nhà họ Cẩu, từ “cậu hai” này chỉ dùng trong gia đình giai cấp tư sản hoặc địa chủ ở xã hội phong kiến. Trưởng ban Cẩu là lãnh đạo Địa ủy Phong Châu của chúng ta, từ này kỳ thực là từ mang nghĩa xấu, không biết anh có hiểu điều này không? Nếu không hiểu thì tốt nhất là tự rèn luyện bản thân đúng mực hơn một chút, đừng khiến cho Trưởng ban Cẩu mất mặt!
Bị lời nói của Lục Vi Dân làm cho giận xanh cả mặt, Cẩu Diên Sinh có ý muốn hỏi hắn rốt cuộc là cái gì, nhưng nghĩ một chút vẫn nên nhịn đi thì hơn. Qua chuyện ngày hôm nay, y ngay cả muốn giấu cũng không được, muốn tìm hiểu về người này cũng quá đơn giản.
- Đừng có dọa, thằng nhãi, đừng ở đây mà khua môi múa mép, không cần biết mày là ai, có gia cảnh thế nào, không cần biết có ô dù hay hậu thuẫn ra sao, đất Phong Châu này không phải là chỗ cho mày muốn làm gì thì làm đâu! Chúng ta đi!
Cẩu Diên Sinh tức giận liếc Hồ Báo Quốc đang đứng bên cạnh nhịn cười không nói một cái, lửa giận trong lòng quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ được. Tối nay nhất định phải tìm một hai con bé tới giải khuây. Hồ Báo Quốc, ông nhớ kỹ cho tôi, chuyện này tôi nhất định không để yên đâu!
Thấy đám người cứ như thế không cam lòng mà rời đi, trong lòng Hồ Báo Quốc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này gương mặt mới thả lỏng mà cười nói:
- Thư ký Lục, tôi là Hồ Báo Quốc, Chính ủy của cục Công an thành phố Phong Châu, chuyện hôm này thật là ngại quá...
Lục Vi Dân cũng không phải người không biết chừng mực, kết quả chuyện hôm này cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu không cho dù bản thân hắn và hai chị em Chân thị kia có thể thoát thân thì người động thủ đánh người của Cẩu Diên Sinh là Đồng Lập Trụ và Từ Binh ắt không tránh khỏi bị liên lụy phiền phức. Nhất là Cẩu Diên Sinh đã sớm trù tính đầy đủ muốn đối phó với hắn, lại bị Đồng Lập Trụ và Từ Binh phá hỏng, Lục Vi Dân không muốn vì ân oán của hắn mà liên lụy tới người khác.
Cẩu Trị Lương lần lượt đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch huyện, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Phó bí thư, Chủ tịch huyện rồi tới Bí thư Huyện ủy ở Phong Châu. Có thể nói ở Phong Châu có lực can thiệp và sức ảnh hưởng sâu rộng không người nào bằng. Mặc dù tài năng Trương Thiên Hào cũng không tầm thường, nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn loại bỏ ảnh hưởng của Cẩu Trị Lương thì thật không thực tế chút nào. Nhất là bây giờ Cẩu Trị Lương còn là Trưởng ban tổ chức cán bộ Địa ủy, cục diện này có vẻ càng ngày càng phức tạp.
- Chính ủy Hồ, làm phiền ngài rồi, chuyện này tôi cũng không tiện nói gì nhiều, nhưng có vài điều khiến người ta thật sự kinh ngạc. Tôi còn phải cảm ơn Chính ủy Hồ đã giúp đỡ.
Lục Vi Dân lạnh lùng liếc Chu Đình Quốc đang đứng cạnh có chút ngượng ngùng không biết nói gì một cái.
- Chuyện này tôi sẽ tới gặp Bí thư Trương nói lời cảm ơn.
Hồ Báo Quốc có thể hiểu lúc này Lục Vi Dân trong lòng rất tức giận cùng không hài lòng, nhưng hắn cũng là một nhân vật khá lý tính. Tuy rằng anh ta không rõ lắm tình hình nhưng có thể tưởng tượng ra vì Cẩu Diên Sinh ngang ngược, kiêu ngạo, vừa không quen Lục Vi Dân, đương nhiên sẽ ngang ngược vô độ. Có điều nếu không xảy ra chuyện này, thì mình cũng không có cơ hội làm mối quan hệ với Bí thư Trương thêm gần gũi.
Bí thư Trương không trực tiếp gọi điện cho ông Nhiếp mà là nói rõ mình trực tiếp tới giải quyết chuyện này, đủ thấy anh ta rất coi trọng chuyện này.
Phải nói tuy Lục Vi Dân là thư ký của Bí thư Hạ, nhưng với quan hệ của Bí thư Trương và Bí thư Hạ thì dường như không cần phải coi trọng việc này mới đúng, lại để anh ta đặc biệt tới đây một chuyến. Dường như Hồ Báo Quốc có chút hiểu ra tâm tư các lãnh đạo không dễ tìm hiểu, nhất là bây giờ Bí thư Trương tuy rằng tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành phố Phong Châu, nhưng không thể đảm nhiệm Ủy viên Địa ủy. Trong chuyện này có phải có nhân tố người khác không biết hay không, cũng đáng để suy nghĩ. Cho nên vẫn là một câu, xử lý tốt chuyện này theo như lãnh đạo đã phân công.
- Thư ký Lục, cậu đừng khách sáo, Bí thư Trương nhận được điện thoại vô cùng tức giận, tình hình trị an ở Phong Châu quả thực là có chút vấn đề. Đội ngũ công an chúng tôi vẫn còn tồn tại nhiều điều thiếu sót.
Hồ Báo Quốc đột nhiên thấy có phải mình hơi lấy lòng người thanh niên này quá mức hay không, tuy nói Bí thư Trương rất coi trọng người này, anh ta cũng là thư kí của Bí thư Địa ủy Hạ. Nhưng dù sao một người trẻ tuổi như vậy, nói nhiều hơn sẽ có chút mùi vị xu nịnh.
- Yên tâm, thư ký Lục, chuyện này chúng tôi nhất định điều tra rõ ràng, xử lý tốt.
Lục Vi Dân cười, vị Chính ủy Hồ này cũng quả là có chút thú vị, sự tình đã đến nước này, nhưng ăn nói vẫn rất đâu ra đấy.
- Cảm ơn Chính ủy Hồ đã quan tâm, nếu không có việc gì khác...
Lục Vi Dân liếc mắt nhìn hai chị em nhà họ Chân thị phía sau mình, còn Đồng Lập Trụ và Từ Binh cũng đang nói chuyện với một vị chính trị viên da đen gầy gò. Chỉ có Chu Đình Quốc sắc mặt u ám đang đứng một bên không biết làm sao.
- Không có gì, sau này có chuyện gì cứ điện thoại cho tôi.
Hồ Báo Quốc nắm chặt lấy tay Lục Vi Dân, tươi cười nói.
Mãi cho đến lúc mấy người Lục Vi Dân rời khỏi, sắc mặt Hồ Báo Quốc mới chợt trầm xuống:
- Ông Chu, có chuyện gì với ông vậy? Không ngờ lại chọc vào cái mớ rắc rối này, ông là cảm thấy thời gian này trong cục nhàn nhã quá mức không có việc gì làm phải không?
Nghe lời nói của ông ta không chút khách khí, Chu Đình Quốc cũng có chút tức giận. Nhưng đối phương là Chính ủy, là lãnh đạo của mình, y cũng không tiện nổi giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Chính ủy, có phải chuyện gì lớn đâu? Tên cứng đầu to mồm kia có lai lịch thế nào? Ông cũng thấy đấy, bọn người đó với bọn người tiểu Cẩu đã xảy ra xung đột, tôi có thể không đi được không? Huống chi bọn họ đánh nhóm người của tiểu Cẩu bị thương, lại nói ra sao, ...
- Đủ rồi! Ông Chu, tôi thấy ông càng ngày càng hồ đồ rồi!
Hồ Báo Quốc tức giận ngắt lời đối phương. Ông ta biết đối phương dựa vào quan hệ tốt với Nhiếp Minh Lượng, ở phía thành phố cũng có có quan hệ tốt với mấy lãnh đạo, cho nên có chút làm càn, đối với mình cũng tỏ thái độ. Mình sớm muốn tìm cớ để chỉnh đốn anh ta, chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội, bây giờ được dịp:
- Cẩu Diên Sinh là người như thế nào ông không rõ sao? Trưởng ban Cẩu là Trưởng ban Cẩu, Cẩu Diên Sinh là Cẩu Diên Sinh, ông không được lẫn lộn vào làm một. Trưởng ban Cẩu có biết hành vi của Cẩu Diên Sinh không? Tôi thấy nếu biết thì cũng sẽ yêu cầu xử lý nghiêm minh, ông đừng ở đây ăn nói linh tinh cái gì mà ai là người bị hại, lừa người ngoài còn được, định lừa tôi, tôi nói cho ông biết một điều, còn kém lắm!
Gương mặt Chu Đình Quốc biến sắc, anh ta không nghĩ Hồ Báo Quốc xưa nay điềm đạm đột nhiên thay đổi, phê bình mình gay gắt. Hơn nữa còn ngay trước mặt bao nhiêu người trong đồn, điều này đúng là mình nhún nhường thì ông ta lại càng lấn tới.
- Chính ủy, chuyện này đã qua, cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, không phải đã để bọn họ đi rồi sao? Không cần phải nâng cao quan điểm như thế? Thế nào, người quen của Chính ủy, hay là lại có vị lãnh đạo nào mở lời?
Hồ Báo Quốc cũng biết Chu Đình Quốc này cũng là một tên giảo hoạt, điển hình cho dạng chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Hiện giờ ông Nhiếp cũng có ý đề bạt y, cho nên càng ăn nói ngang ngược. Tuy nhiên hôm nay cần phải cho y nhớ:
- Chu Đình Quốc, tôi nói cho ông về chuyện hôm nay, Bí thư Trương rất tức giận, người trẻ tuổi vừa rồi làm việc ở Địa ủy, nói chuẩn xác một chút là thư ký của bí thư Hạ! Ông không nghĩ lại xem hành vi của ông khiến cho cục Công an thành phố Phong Châu gặp bao nhiêu phiền toái? Nếu hôm nay tôi không đến, không biết ông còn khiến cho sự việc trở nên như thế nào! Chuyện này bản thân ông tự kiểm điểm một chút đi, phải viết một bản kiểm điểm nộp cho tôi, tôi cũng sẽ báo cáo chuyện này với Cục trưởng Nhiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.