Chương 230: Vòng xoáy
Thụy Căn
30/08/2013
- Đồn trưởng Chu, tình hình có lẽ không giống như lời ông nói, hẳn là người bên này khiêu khích trước, đối phương chỉ là phòng vệ chính đáng…
Trong đôi mắt của người đàn ông thông minh với làn da ngăm đen gầy gò hiện lên một chút dị sắc, tuy giọng nói khiêm tốn cung kính, nhưng lời nói cũng không chịu nhường một câu:
- Sự chủ quan định tính như vậy chỉ sợ không thích hợp lắm…
- Không thích hợp lắm?
Cơn tức vốn dĩ đã nguôi ngoai của Chu Đình Quốc giờ lại bắt đầu nổi lên:
- Tôi ở đó, tận mắt nhìn thấy, lẽ nào lại có thể sai lầm sao? Chuyện này cứ dựa theo những gì tôi đã nói mà làm tài liệu thật kĩ, phải làm rõ về hành động của bọn họ! Thôi đi, chuyện này không cần cậu làm. Lưu Cương, Vương Tiền Dũng, hai người các cậu hãy đem tìm bằng chứng, hỏi rõ ràng mọi chuyện cho tôi, lấy chứng cớ chắc chắn cho tôi!
Người đàn ông da đen gầy gò thản nhiên nói:
- Đồn trưởng Chu, làm như vậy không thật thích hợp. Hôm nay tôi chỉ huy trực ban, chuyện này nên để tôi giải quyết mới đúng. Ông nói lúc ấy ông ở đó, tôi thấy lúc ấy có lẽ ông không thấy rõ tình hình, hơn nữa bằng chứng cũng không nên chỉ lấy từ người phe này. Tôi nghĩ lúc ấy ở trong khách sạn cũng có những người khác nhìn thấy, ví dụ như nhân viên phục vụ chẳng hạn, như vậy sẽ có thể tìm hiểu tình hình thực sự một cách khách quan hơn.
Chu Đình Quốc tức giận, hai tay chống nạnh, dường như muốn nhổ nước bọt vào mặt đối phương:
- Cậu chỉ huy trực ban? Tôi là Đồn trưởng, chuyện này do tôi sắp xếp, giao cho mấy người của tổ Lưu Cương giải quyết, không cần cậu bận tâm!
- Đương nhiên, Đồn trưởng Chu, ông là Đồn trưởng, ông đã quyết định tôi đương nhiên phải nghe theo. Nhưng tôi thấy ông không nên giải quyết chuyện này theo cảm tính, nên thận trọng một chút.
Người đàn ông da đen gầy gò liền buông tay, giọng điệu rõ ràng rất điềm tĩnh, cũng không hề vì thái độ gay gắt của đối phương mà lui bước.
- Hừ, không cần cậu dạy tôi!
Chu Đình Quốc không ngờ vị chính trị viên này bình thường không mở miệng nói một lời giờ lại dám chống đối mình. Điều này khiến y dù phẫn nộ có thừa nhưng cũng mang một tia cảnh giác. Ánh mắt y đảo qua kẻ thân tín đứng bên cạnh:
- Lưu Cương, cậu đem người đến đưa những người này tới các phòng thẩm vấn đằng sau để điều tra. Nhớ là phải tách ra để thẩm tra, khoảng cách xa một chút, phòng này cách âm không tốt lắm. Thẩm tra cho thật kỹ, bọn họ đều không có chứng minh thư, thẩm tra cho nghiêm túc, không được để bọn họ thông đồng nhau bịa đặt lời khai!
- Xin lỗi, Đồn trưởng Chu, tôi không biết ông cần thẩm tra chúng tôi cái gì? Nếu chỉ để điều tra thân phận, tôi nghĩ tôi đã nói rõ tình hình cho đồng chí cảnh sát lúc nãy rồi. Hai vị đây là bạn tôi, tôi có thể đảm bảo danh tính của họ. Còn chuyện ông muốn tách riêng ra để thẩm tra, tôi từ chối!
Lục Vi Dân đi từ trong phòng ra, giọng điệu trầm ổn cương quyết:
- Tôi tận mắt nhìn thấy con trai Cẩu Diên Sinh của Cẩu Trị Lương, cũng chính là người có liên quan, nghênh ngang đi vào phòng làm việc của ông. Mà mấy tên đồng bọn láo xược của y cũng thân thiết với mấy viên công an, chuyện trò vui vẻ. Tôi nghi ngờ giữa các ông có mối quan hệ không chính đáng, cho nên nếu các ông muốn điều tra, tôi yêu cầu những công an vừa tới bao gồm cả ông phải tránh đi, nếu không chúng tôi từ chối việc điều tra của các ông!
Lời lẽ đanh thép của Lục Vi Dân khiến cho Chu Đình Quốc vô cùng kinh ngạc. Y lần đầu tiên ý thức được lần này e rằng mình đã thật sự gặp phải sự việc khó giải quyết. Không ngờ đối phương lại dám trực tiếp gọi rõ tên Cẩu Trị Lương, điều đó chứng tỏ đối phương biết rõ thân thế của Cẩu Trị Lương, không những không sợ chút nào, mà còn chỉ thẳng ra là mình và Cẩu Diên Sinh có mối quan hệ qua lại không chính đáng. Tình huống này lần đầu tiên y gặp phải.
- Yêu cầu tránh đi, cậu có tư cách gì mà yêu cầu tôi phải tránh đi? Cậu có hiểu quy tắc phải tránh mặt là gì không?
Chu Đình Quốc nói với giọng lạnh lùng có chút gay gắt:
- Ở đây cậu chỉ có thể tuân theo, không đủ tư cách để lên tiếng.
- Thật không biết loại người như các ông tại sao lại leo lên được vị trí này. Tôi yêu cầu các ông tránh đi chính là để cấp trên của các ông giải quyết. Ông thì lấy tư cách gì mà nói chúng tôi chỉ có thể tuân theo? Người nói những lời như vậy chính là người mù pháp luật! Loại người mù pháp luật như ông còn có thể làm Đồn trưởng, hoặc là ông đã che đậy lương tâm, cố tình như thế, hoặc là thật sự là việc lựa chọn cán bộ của Đảng ủy Cục công an Phong Châu đã có vấn đề nghiêm trọng!
Lục Vi Dân có ý kéo dài thời gian, cho nên cố tình chọc tức đối phương.
Sau khi Chu Đình Quốc ngẩn người ra đột nhiên đùng đùng giận dữ, y không ngờ người này lại ngông cuồng đến thế. Đến Đồn trưởng công an như y mà còn như thế này. Lời nói ngông cuồng, thậm chí còn láo xược hơn so với khi nãy, trong sự kích động, thực sự có phần muốn thể hiện thái độ cho đối phương.
Vừa tiến lên trước một bước muốn cho đối phương một cái bạt tai đáng đời, Chu Đình Quốc thoáng thấy đối phương không chút sợ hãi, khóe miệng nhếch lên như cười như không, trong lòng y đột nhiên sợ hãi. Y cũng là kẻ cáo già thành tinh, lúc trước tuy có uống một ít rượu, hơn nữa được điều kiện mà Cẩu Diên Sinh mê hoặc, nên nhất thời quên hết tất cả. Nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt và thái độ kỳ lạ của đối phương, lập tức ý thức được chuyện này không đơn giản như vậy, nhất là thân phận của người đứng trước mặt đây có lẽ cũng không đơn giản.
- Cậu này, cậu quá càn quấy rồi đấy! Vương Tiền Dũng, cậu mau đưa hắn đi, điều tra thật kĩ thân phận của hắn, cho dù là cậu làm gì, đều cần phải tuân thủ pháp luật!
Chu Đình Quốc sau khi suy nghĩ, thản nhiên ra lệnh.
Lời còn chưa dứt, một viên công an bước nhanh như chạy vào thì thầm bên tai Chu Đình Quốc:
- Đồn trưởng Chu, Chính ủy tới.
- Chính ủy tới?
Chu Đình Quốc hơi ngạc nhiên. Theo y biết thì Chính ủy Hồ Báo Quốc mới từ Phòng công an địa khu Lê Dương đến Phòng công an địa khu Phong Châu, sau đó xuống dưới tạm đảm nhiệm chức vụ Chính ủy. Ông ta không có quan hệ gì với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cẩu mới đúng, làm sao lại biết chuyện này mà đến? Y lập tức cảm thấy mình đã đoán sai, chẳng lẽ là Chính ủy lại vì vài tên đó mà lại đến đây, lẽ nào hai người Nam Đàm đó tìm người lại liên hệ với Chính ủy?
- Đến thì cũng đến rồi, để tôi đi xem.
Chu Đình Quốc mặc dù có chút nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều đến những điều khác. Hồ Báo Quốc mới đến Phòng công an địa khu Phong Châu nhậm chức chưa đến hai tháng, chính y và ông ta qua lại cũng không nhiều. Bình thường chỉ cảm thấy ông ta là một người vui vẻ hòa đồng, giống Phật Di Lặc, thật là có diện mạo của cán bộ công tác chính trị. Trọng lượng lời nói của ông ta trong Cục thậm chí còn không bằng mấy vị Cục phó. Chu Đình Quốc ngoài mặt vẫn tôn trọng đối phương nhưng trong lòng thì không lấy gì làm kính trọng cho lắm.
Chu Đình Quốc mới đi từ trong phòng ra, liền thấy Hồ Báo Quốc từ bước nhanh vào tử cửa đồn công an, phía sau còn có Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cục Triệu.
- Chính ủy!
Chu Đình Quốc vui vẻ chào hỏi:
- Tối nay sao lại có thời gian rảnh mà đến thăm chúng tôi thế này?
Nụ cười thường trực trên môi Hồ Báo Quốc dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị:
- Ông Chu, các ông hôm nay có giữ một người tên là Lục Vi Dân không?
- Lục Vi Dân? Làm gì?
Chu Đình Quốc cũng không chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của Hồ Báo Quốc, ngẩn ra nhớ lại hai cái thẻ công tác của hai người Nam Đàm kia, một người họ Đồng, một họ Từ, không phải là họ Lục.
- Ông Chu, ông không cần biết là làm gì. Tôi chỉ hỏi ông, có người này không?
Trong mắt Hồ Báo Quốc mắt lóe lên một chút nghiêm nghị.
- Chính ủy, việc gì phải nghiêm trọng như vậy? Lục Vi Dân, thật tình tôi không nghe nói tới.
Chu Đình Quốc bật cười ha hả, quay đầu lại về phía người đàn ông da đen gầy gò:
- Ứng Vũ, chúng ta hôm nay đâu có giữ ai tên là Lục Vi Dân?
- Có, chính là người trẻ tuổi trong số mấy người Đồn trưởng Chu vừa áp giải về. Hắn chính là Lục Vi Dân!
Người đàn ông da đen gầy gò đã chạy tới, cúi đầu lịch sự:
- Chính ủy!
- Ừ, ông Chu, chuyện này là thế nào? Tiếng nói Hồ Báo Quốc lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lại tìm kiếm:
- Hắn đang ở đâu? Đã có chuyện gì?
Trong lòng Chu Đình Quốc dao động, Hồ Báo Quốc không phải vì hai người Nam Đàm trong ngành mà đến đây, mà là vì người trẻ tuổi bất hòa với tiểu Cẩu kia? Y lập tức rùng mình, xem ra việc hôm nay e rằng có chút phức tạp.
- Chính ủy, chuyện là thế này. Chúng tôi được báo có người gây hấn, đánh người ở cửa khách sạn Phong Châu, cho nên chúng tôi lập tức đến. Nghi phạm và nạn nhân đều đưa về đây, hai người bị thương thì ở bệnh viện, chỉ đưa mấy người này về đây chưa lâu, mọi chuyện vẫn còn đang được điều tra.
Chu Đình Quốc cũng là một người từng trải, những chuyện như thế này cũng không khiến cho y sợ hãi, nhưng trong lòng cũng thầm kêu may mắn. Bây giờ còn chưa làm gì khác, nếu Hồ Báo Quốc đến trễ hơn một chút, thì thật là khó nói.
- Đúng thế không? Đây là đương sự mà ông nói?
Hồ Báo Quốc khoanh tay bước vào, nhìn mấy người đang ngồi khệnh khạng ở phòng họp đối diện, thậm chí còn gác hai chân lên bàn phòng họp. Ánh mắt ông ta sáng như đuốc:
- Đây là cái mà ông gọi là thẩm tra?
Chu Đình Quốc nghẹn lời, ánh mắt quét về phía Lưu Cương và một gã công an khác:
- Còn không mau tách bọn họ ra để điều tra? Đứng ngẩn ra đó làm gì?
Hồ Báo Quốc liếc Chu Đình Quốc một cái thật sắc, cái nhìn đó khiến Chu Đình Quốc có chút sợ hãi.
Tuy vị Chính ủy này đến chưa được bao lâu, cũng chưa từng thấy hành động nào của ông ta. Nhưng dù thế nào ông ta cũng là Phó bí thư Đảng ủy, là Chính ủy, ông ta không có khả năng cho mình lên chiếc ghế Cục phó, nhưng nếu muốn gây phiền phức cho mình thì quá dễ dàng. Hơn nữa còn có thể được điều từ Lê Dương đến Phòng công an địa khu Phong Châu giữ chức vụ Chính ủy. Nghe nói lúc ấy vừa kiêm nhiệm chức Phó phòng công an địa khu là Cục trưởng Nhiếp kiên quyết phản đối, hy vọng có thể đề bạt một trong số mấy Cục phó ở Cục công an thành phố Phong Châu, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự bổ nhiệm này, đủ thấy người này có năng lực không tầm thường.
- Được rồi, ông Chu, ông đưa Lục Vi Dân ra đây.
Sắc mặt Hồ Báo Quốc không chút thay đổi nói:
- Tôi không biết chuyện xảy ra như thế nào, nghe nói ông ở đó, trong khách sạn Phong Châu cũng có vài người chứng kiến. Chuyện này rốt cuộc là thế nào tôi nghĩ ông hiểu rõ hơn tôi. Có đúng là có người tìm cớ gây sự hay không, cuối cùng cũng là bên nào gây hấn, chuyện này…
Hồ Báo Quốc còn chưa nói hết, Cẩu Diên Sinh đã xuất hiện ở cửa, vẻ hơi ngại ngùng trên mặt liền biến mất:
- Chính ủy Hồ cũng ở đây?
- Tiểu Cẩu?
Tia ngạc nhiên của Hồ Báo Quốc lướt qua đáy mắt, ông ta lập tức hiểu ra được mọi chuyện. Khó trách Bí thư Trương giải thích chừng mực như vậy, bảo mình xử lý ổn thỏa chuyện này. Trong lời nói tuy rằng có nhắc nhở mình, nhưng bản thân lại không ngờ chính là người đó.
Trong đôi mắt của người đàn ông thông minh với làn da ngăm đen gầy gò hiện lên một chút dị sắc, tuy giọng nói khiêm tốn cung kính, nhưng lời nói cũng không chịu nhường một câu:
- Sự chủ quan định tính như vậy chỉ sợ không thích hợp lắm…
- Không thích hợp lắm?
Cơn tức vốn dĩ đã nguôi ngoai của Chu Đình Quốc giờ lại bắt đầu nổi lên:
- Tôi ở đó, tận mắt nhìn thấy, lẽ nào lại có thể sai lầm sao? Chuyện này cứ dựa theo những gì tôi đã nói mà làm tài liệu thật kĩ, phải làm rõ về hành động của bọn họ! Thôi đi, chuyện này không cần cậu làm. Lưu Cương, Vương Tiền Dũng, hai người các cậu hãy đem tìm bằng chứng, hỏi rõ ràng mọi chuyện cho tôi, lấy chứng cớ chắc chắn cho tôi!
Người đàn ông da đen gầy gò thản nhiên nói:
- Đồn trưởng Chu, làm như vậy không thật thích hợp. Hôm nay tôi chỉ huy trực ban, chuyện này nên để tôi giải quyết mới đúng. Ông nói lúc ấy ông ở đó, tôi thấy lúc ấy có lẽ ông không thấy rõ tình hình, hơn nữa bằng chứng cũng không nên chỉ lấy từ người phe này. Tôi nghĩ lúc ấy ở trong khách sạn cũng có những người khác nhìn thấy, ví dụ như nhân viên phục vụ chẳng hạn, như vậy sẽ có thể tìm hiểu tình hình thực sự một cách khách quan hơn.
Chu Đình Quốc tức giận, hai tay chống nạnh, dường như muốn nhổ nước bọt vào mặt đối phương:
- Cậu chỉ huy trực ban? Tôi là Đồn trưởng, chuyện này do tôi sắp xếp, giao cho mấy người của tổ Lưu Cương giải quyết, không cần cậu bận tâm!
- Đương nhiên, Đồn trưởng Chu, ông là Đồn trưởng, ông đã quyết định tôi đương nhiên phải nghe theo. Nhưng tôi thấy ông không nên giải quyết chuyện này theo cảm tính, nên thận trọng một chút.
Người đàn ông da đen gầy gò liền buông tay, giọng điệu rõ ràng rất điềm tĩnh, cũng không hề vì thái độ gay gắt của đối phương mà lui bước.
- Hừ, không cần cậu dạy tôi!
Chu Đình Quốc không ngờ vị chính trị viên này bình thường không mở miệng nói một lời giờ lại dám chống đối mình. Điều này khiến y dù phẫn nộ có thừa nhưng cũng mang một tia cảnh giác. Ánh mắt y đảo qua kẻ thân tín đứng bên cạnh:
- Lưu Cương, cậu đem người đến đưa những người này tới các phòng thẩm vấn đằng sau để điều tra. Nhớ là phải tách ra để thẩm tra, khoảng cách xa một chút, phòng này cách âm không tốt lắm. Thẩm tra cho thật kỹ, bọn họ đều không có chứng minh thư, thẩm tra cho nghiêm túc, không được để bọn họ thông đồng nhau bịa đặt lời khai!
- Xin lỗi, Đồn trưởng Chu, tôi không biết ông cần thẩm tra chúng tôi cái gì? Nếu chỉ để điều tra thân phận, tôi nghĩ tôi đã nói rõ tình hình cho đồng chí cảnh sát lúc nãy rồi. Hai vị đây là bạn tôi, tôi có thể đảm bảo danh tính của họ. Còn chuyện ông muốn tách riêng ra để thẩm tra, tôi từ chối!
Lục Vi Dân đi từ trong phòng ra, giọng điệu trầm ổn cương quyết:
- Tôi tận mắt nhìn thấy con trai Cẩu Diên Sinh của Cẩu Trị Lương, cũng chính là người có liên quan, nghênh ngang đi vào phòng làm việc của ông. Mà mấy tên đồng bọn láo xược của y cũng thân thiết với mấy viên công an, chuyện trò vui vẻ. Tôi nghi ngờ giữa các ông có mối quan hệ không chính đáng, cho nên nếu các ông muốn điều tra, tôi yêu cầu những công an vừa tới bao gồm cả ông phải tránh đi, nếu không chúng tôi từ chối việc điều tra của các ông!
Lời lẽ đanh thép của Lục Vi Dân khiến cho Chu Đình Quốc vô cùng kinh ngạc. Y lần đầu tiên ý thức được lần này e rằng mình đã thật sự gặp phải sự việc khó giải quyết. Không ngờ đối phương lại dám trực tiếp gọi rõ tên Cẩu Trị Lương, điều đó chứng tỏ đối phương biết rõ thân thế của Cẩu Trị Lương, không những không sợ chút nào, mà còn chỉ thẳng ra là mình và Cẩu Diên Sinh có mối quan hệ qua lại không chính đáng. Tình huống này lần đầu tiên y gặp phải.
- Yêu cầu tránh đi, cậu có tư cách gì mà yêu cầu tôi phải tránh đi? Cậu có hiểu quy tắc phải tránh mặt là gì không?
Chu Đình Quốc nói với giọng lạnh lùng có chút gay gắt:
- Ở đây cậu chỉ có thể tuân theo, không đủ tư cách để lên tiếng.
- Thật không biết loại người như các ông tại sao lại leo lên được vị trí này. Tôi yêu cầu các ông tránh đi chính là để cấp trên của các ông giải quyết. Ông thì lấy tư cách gì mà nói chúng tôi chỉ có thể tuân theo? Người nói những lời như vậy chính là người mù pháp luật! Loại người mù pháp luật như ông còn có thể làm Đồn trưởng, hoặc là ông đã che đậy lương tâm, cố tình như thế, hoặc là thật sự là việc lựa chọn cán bộ của Đảng ủy Cục công an Phong Châu đã có vấn đề nghiêm trọng!
Lục Vi Dân có ý kéo dài thời gian, cho nên cố tình chọc tức đối phương.
Sau khi Chu Đình Quốc ngẩn người ra đột nhiên đùng đùng giận dữ, y không ngờ người này lại ngông cuồng đến thế. Đến Đồn trưởng công an như y mà còn như thế này. Lời nói ngông cuồng, thậm chí còn láo xược hơn so với khi nãy, trong sự kích động, thực sự có phần muốn thể hiện thái độ cho đối phương.
Vừa tiến lên trước một bước muốn cho đối phương một cái bạt tai đáng đời, Chu Đình Quốc thoáng thấy đối phương không chút sợ hãi, khóe miệng nhếch lên như cười như không, trong lòng y đột nhiên sợ hãi. Y cũng là kẻ cáo già thành tinh, lúc trước tuy có uống một ít rượu, hơn nữa được điều kiện mà Cẩu Diên Sinh mê hoặc, nên nhất thời quên hết tất cả. Nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt và thái độ kỳ lạ của đối phương, lập tức ý thức được chuyện này không đơn giản như vậy, nhất là thân phận của người đứng trước mặt đây có lẽ cũng không đơn giản.
- Cậu này, cậu quá càn quấy rồi đấy! Vương Tiền Dũng, cậu mau đưa hắn đi, điều tra thật kĩ thân phận của hắn, cho dù là cậu làm gì, đều cần phải tuân thủ pháp luật!
Chu Đình Quốc sau khi suy nghĩ, thản nhiên ra lệnh.
Lời còn chưa dứt, một viên công an bước nhanh như chạy vào thì thầm bên tai Chu Đình Quốc:
- Đồn trưởng Chu, Chính ủy tới.
- Chính ủy tới?
Chu Đình Quốc hơi ngạc nhiên. Theo y biết thì Chính ủy Hồ Báo Quốc mới từ Phòng công an địa khu Lê Dương đến Phòng công an địa khu Phong Châu, sau đó xuống dưới tạm đảm nhiệm chức vụ Chính ủy. Ông ta không có quan hệ gì với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cẩu mới đúng, làm sao lại biết chuyện này mà đến? Y lập tức cảm thấy mình đã đoán sai, chẳng lẽ là Chính ủy lại vì vài tên đó mà lại đến đây, lẽ nào hai người Nam Đàm đó tìm người lại liên hệ với Chính ủy?
- Đến thì cũng đến rồi, để tôi đi xem.
Chu Đình Quốc mặc dù có chút nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều đến những điều khác. Hồ Báo Quốc mới đến Phòng công an địa khu Phong Châu nhậm chức chưa đến hai tháng, chính y và ông ta qua lại cũng không nhiều. Bình thường chỉ cảm thấy ông ta là một người vui vẻ hòa đồng, giống Phật Di Lặc, thật là có diện mạo của cán bộ công tác chính trị. Trọng lượng lời nói của ông ta trong Cục thậm chí còn không bằng mấy vị Cục phó. Chu Đình Quốc ngoài mặt vẫn tôn trọng đối phương nhưng trong lòng thì không lấy gì làm kính trọng cho lắm.
Chu Đình Quốc mới đi từ trong phòng ra, liền thấy Hồ Báo Quốc từ bước nhanh vào tử cửa đồn công an, phía sau còn có Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cục Triệu.
- Chính ủy!
Chu Đình Quốc vui vẻ chào hỏi:
- Tối nay sao lại có thời gian rảnh mà đến thăm chúng tôi thế này?
Nụ cười thường trực trên môi Hồ Báo Quốc dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị:
- Ông Chu, các ông hôm nay có giữ một người tên là Lục Vi Dân không?
- Lục Vi Dân? Làm gì?
Chu Đình Quốc cũng không chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của Hồ Báo Quốc, ngẩn ra nhớ lại hai cái thẻ công tác của hai người Nam Đàm kia, một người họ Đồng, một họ Từ, không phải là họ Lục.
- Ông Chu, ông không cần biết là làm gì. Tôi chỉ hỏi ông, có người này không?
Trong mắt Hồ Báo Quốc mắt lóe lên một chút nghiêm nghị.
- Chính ủy, việc gì phải nghiêm trọng như vậy? Lục Vi Dân, thật tình tôi không nghe nói tới.
Chu Đình Quốc bật cười ha hả, quay đầu lại về phía người đàn ông da đen gầy gò:
- Ứng Vũ, chúng ta hôm nay đâu có giữ ai tên là Lục Vi Dân?
- Có, chính là người trẻ tuổi trong số mấy người Đồn trưởng Chu vừa áp giải về. Hắn chính là Lục Vi Dân!
Người đàn ông da đen gầy gò đã chạy tới, cúi đầu lịch sự:
- Chính ủy!
- Ừ, ông Chu, chuyện này là thế nào? Tiếng nói Hồ Báo Quốc lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lại tìm kiếm:
- Hắn đang ở đâu? Đã có chuyện gì?
Trong lòng Chu Đình Quốc dao động, Hồ Báo Quốc không phải vì hai người Nam Đàm trong ngành mà đến đây, mà là vì người trẻ tuổi bất hòa với tiểu Cẩu kia? Y lập tức rùng mình, xem ra việc hôm nay e rằng có chút phức tạp.
- Chính ủy, chuyện là thế này. Chúng tôi được báo có người gây hấn, đánh người ở cửa khách sạn Phong Châu, cho nên chúng tôi lập tức đến. Nghi phạm và nạn nhân đều đưa về đây, hai người bị thương thì ở bệnh viện, chỉ đưa mấy người này về đây chưa lâu, mọi chuyện vẫn còn đang được điều tra.
Chu Đình Quốc cũng là một người từng trải, những chuyện như thế này cũng không khiến cho y sợ hãi, nhưng trong lòng cũng thầm kêu may mắn. Bây giờ còn chưa làm gì khác, nếu Hồ Báo Quốc đến trễ hơn một chút, thì thật là khó nói.
- Đúng thế không? Đây là đương sự mà ông nói?
Hồ Báo Quốc khoanh tay bước vào, nhìn mấy người đang ngồi khệnh khạng ở phòng họp đối diện, thậm chí còn gác hai chân lên bàn phòng họp. Ánh mắt ông ta sáng như đuốc:
- Đây là cái mà ông gọi là thẩm tra?
Chu Đình Quốc nghẹn lời, ánh mắt quét về phía Lưu Cương và một gã công an khác:
- Còn không mau tách bọn họ ra để điều tra? Đứng ngẩn ra đó làm gì?
Hồ Báo Quốc liếc Chu Đình Quốc một cái thật sắc, cái nhìn đó khiến Chu Đình Quốc có chút sợ hãi.
Tuy vị Chính ủy này đến chưa được bao lâu, cũng chưa từng thấy hành động nào của ông ta. Nhưng dù thế nào ông ta cũng là Phó bí thư Đảng ủy, là Chính ủy, ông ta không có khả năng cho mình lên chiếc ghế Cục phó, nhưng nếu muốn gây phiền phức cho mình thì quá dễ dàng. Hơn nữa còn có thể được điều từ Lê Dương đến Phòng công an địa khu Phong Châu giữ chức vụ Chính ủy. Nghe nói lúc ấy vừa kiêm nhiệm chức Phó phòng công an địa khu là Cục trưởng Nhiếp kiên quyết phản đối, hy vọng có thể đề bạt một trong số mấy Cục phó ở Cục công an thành phố Phong Châu, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự bổ nhiệm này, đủ thấy người này có năng lực không tầm thường.
- Được rồi, ông Chu, ông đưa Lục Vi Dân ra đây.
Sắc mặt Hồ Báo Quốc không chút thay đổi nói:
- Tôi không biết chuyện xảy ra như thế nào, nghe nói ông ở đó, trong khách sạn Phong Châu cũng có vài người chứng kiến. Chuyện này rốt cuộc là thế nào tôi nghĩ ông hiểu rõ hơn tôi. Có đúng là có người tìm cớ gây sự hay không, cuối cùng cũng là bên nào gây hấn, chuyện này…
Hồ Báo Quốc còn chưa nói hết, Cẩu Diên Sinh đã xuất hiện ở cửa, vẻ hơi ngại ngùng trên mặt liền biến mất:
- Chính ủy Hồ cũng ở đây?
- Tiểu Cẩu?
Tia ngạc nhiên của Hồ Báo Quốc lướt qua đáy mắt, ông ta lập tức hiểu ra được mọi chuyện. Khó trách Bí thư Trương giải thích chừng mực như vậy, bảo mình xử lý ổn thỏa chuyện này. Trong lời nói tuy rằng có nhắc nhở mình, nhưng bản thân lại không ngờ chính là người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.