Chương 1
CHANGNOC
09/01/2021
Cô\_ Lại Trinh Trinh, tiểu thư duy nhất của Lại Thị
Anh\_ Trịnh Gia Minh, được Lại Gia nhận nuôi từ trại mồ côi và là quản gia riêng của Lại Gia
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Trinh Trinh, con lại đây với mẹ!!
\-Dạ??
Một cô nhóc tầm 5 tuổi nhanh nhảu chạy lại nắm lấy tay bà Lại. Cô đưa mắt lên nhìn cậu trai trước mắt
\-Ai vậy mami~
\-Là Gia Minh, sau này sẽ là quản gia riêng cho chúng ta!!
\-Dạ vâng!!
Nói rồi bà Lại sắp xếp cho anh một căn phòng gần cạnh Trinh Trinh
\-Con ở đây, sau này Trinh Trinh phải nhờ đến con chăm sóc!!
Anh khẽ gật đầu
\-Dạ vâng!!
\-Được rồi vào trong tắm rửa đi!!
Anh bước vào bên trong phòng, nó quá rộng so với trại mồ côi anh từng ở. Choáng ngợp và hào nhoáng. Đang mông lung liền có tiếng gọi
\-Anh gì ơi, anh sẽ ở đây sao?\_Trinh Trinh ngước mắt long lanh lên nhìn anh
\-Dạ vâng thưa tiểu thư!!
\-Vậy thì Trinh Trinh có người chơi cùng rồi, aaa vui quá!!
\-Vâng thưa tiểu thư!!
\-Anh lớn hơn Trinh Trinh mà đừng có dạ vâng chứ!!
\-Như vậy là không nên đâu ạ, tiểu thư là tiểu thư còn tôi chỉ là một quản gia. Trên dưới phải rõ ràng chứ!
Trinh Trinh nhìn anh với cặp mắt ngây thơ. Lời nói của anh hình như cô không hiểu rõ lắm, nó có vẻ hơi xa so với một đứa nhỏ 5 tuổi.
Trinh Trinh chun mỏ rồi bước ra ngoài. Anh cũng đóng cửa lại rồi quay người đi tắm rửa. Anh biết nhiều hơn so với con số 10 tuổi của chính mình. Có lẽ từ nhỏ đã phải chịu nhiều cơ cực, mọi thứ anh đều phải tự lo cho bản thân nên biết rất nhiều thứ, điều đó khiến anh có thể đảm bảo được sẽ làm mọi điều tốt nhất cho Lại Gia.
Tắm rửa xong xuôi anh xuống nhà làm đồ ăn tối cho Lại gia. Trinh Trinh thấy anh liền chạy xuống lầu dự chơi với anh nhưng tới thềm cuối liền bị mất trớn mà ngã xuống sàn nhà
\-Huhu....huhu...
Gia Minh quay lại thấy cô bé đang nằm trên sàn nhà khóc thì giật mình chạy lại đỡ cô lên
\-Tiểu thư sao vậy? Có đau không?
Trinh Trinh khóc lớn hơn, được anh đỡ đứng dậy rồi xà vào lòng anh mà ôm lấy cổ anh
\-Đau....huhu...Trinh Trinh đau....híc...
Anh ôm lấy cô vỗ nhẹ nhẹ lưng
\-Không sao, không sao rồi. Tiểu thư ra ngoài ngồi tôi sẽ nấu cháo cho tiểu thư!!
\-Huhu không muốn, bế~~
Sự nhõng nhẽo của một cô bé 5 tuổi khiến anh không cầm lòng được mà bế cô lên rồi vỗ vỗ lưng cho cô. Trinh Trinh nằm trong lòng anh rồi dần chìm vào giấc ngủ. Cảm nhận được cô bé trên vai đã ngủ anh liền nhẹ nhàng bước ra phòng khách đặt cô lên sofa rồi đặt một cái gối ghế lên tay cô để cô an giấc.
Trở lại vào bếp, anh nhanh chóng làm cho xong bữa tối rồi sắp xếp lên bàn ăn. Ông Lại trở về nhà thấy con gái đang nằm ngủ trên sofa liền tiến lại hôn lên chán con rồi lên lầu tắm rửa, ngay đó là Đại thiếu gia của Lại Gia bước vào\_ Lại Vũ Hoàng.
Gia Minh đứng đó cúi đầu chào liền bị Vũ Hoàng nhíu mày
\-Em là đứa nhỏ mẹ tôi nhận nuôi sao?
\-Dạ vâng thưa thiếu gia!!
\-Anh đã nghe mẹ nói về em, đừng khách sáo!! Anh chỉ hơn em 2 tuổi thôi!
\-Cảm ơn thiếu gia nhưng tôi. . .
\-Được rồi, em đừng nghĩ ngợi nhiều!!
Vừa nói Vũ Hoàng vừa nhìn lên sofa mỉm cười
\-Con bé ngủ quên sao?
\-Dạ không, tiểu thư ngủ trên người tôi nên. . .
\-À anh hiểu rồi, tiểu tổ tông nhà này rất thích quấn người!! Em chịu khó chút nhé!!
\-Dạ vâng thưa thiếu gia!!
Vũ Hoàng đưa tay bế Trinh Trinh lên, bé khẽ dụi mắt cựa quậy
\-Ưm....
\-Ngủ mãi thôi, mau dậy nào!!
Cô an yên trong lòng anh Hai mà ngủ thiếp đi. Vũ Hoàng đưa tay vỗ vỗ lưng cô
\-Dậy nào tiểu công chúa, anh sẽ bỏ đói em nếu em còn ngủ đấy!!
Trinh Trinh mở mắt nheo mi nhìn anh Hai rồi hôn chóc lên má Vũ Hoàng. Cả hai vui vẻ lên lầu. Gia Minh nhìn cái không khí gia đình Lại Gia mà thèm muốn mình cũng có một gia đình như vậy.
Một thằng nhóc 10 tuổi như anh đã phải gánh chịu quá nhiều thứ của cuộc đời. Liệu rằng tương lai có thể sáng hơn cái hiện tại tăm tối này không?
Ông bà Lại xuống nhà ngồi vào bàn ăn rồi nhìn anh
\-Con lên gọi cô cậu chủ xuống nhà đi!
\-Dạ vâng!!
Anh bước lên lầu gõ cửa phòng Vũ Hoàng
\-Thiếu gia, phu nhân cho gọi cậu và tiểu thư xuống nhà dùng bữa!
\-À được, em xuống trước đi anh xuống ngay đây!!
\-Dạ vâng.
Vũ Hoàng bế Trinh Trinh xuống nhà rồi ngồi vào bàn ăn
\-Ba mẹ, ngày mai con có tiết cả chiều!!Con dự ở lại trường luôn!!
\-Cũng được nhưng nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy, nào hai đứa ăn đi!!
Bà Lại nhìn anh đang loay hoay trong bếp liền lên tiếng
\-Gia Minh lại đây ăn đi!!
\-Dạ không cần đâu bà chủ. . .
\-Mau lại đây!!
\-Nhưng. . .
\-Tôi bảo cậu lại thì cậu cứ lại đi!!
Trinh Trinh thấy vậy liền gật gù
\-Anh Gia Minh, Trinh Trinh muốn anh đút cho Trinh Trinh!!
\-Dạ. . .
Gia Minh bước lại súc từng muỗng cơm đưa lên miệng cho cô
\-Trinh Trinh ngoan thật nha!!\_ Vũ Hoàng xoa đầu cô rồi nhìn Gia Minh
\-Em cũng ăn đi!!
\-Dạ vâng thưa thiếu gia.
Không khí của Lại Gia khiến anh vui vẻ lên hẳn. Có chút chạnh lòng nhưng anh cũng nén những tổn thương lại từng chút.
Anh\_ Trịnh Gia Minh, được Lại Gia nhận nuôi từ trại mồ côi và là quản gia riêng của Lại Gia
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Trinh Trinh, con lại đây với mẹ!!
\-Dạ??
Một cô nhóc tầm 5 tuổi nhanh nhảu chạy lại nắm lấy tay bà Lại. Cô đưa mắt lên nhìn cậu trai trước mắt
\-Ai vậy mami~
\-Là Gia Minh, sau này sẽ là quản gia riêng cho chúng ta!!
\-Dạ vâng!!
Nói rồi bà Lại sắp xếp cho anh một căn phòng gần cạnh Trinh Trinh
\-Con ở đây, sau này Trinh Trinh phải nhờ đến con chăm sóc!!
Anh khẽ gật đầu
\-Dạ vâng!!
\-Được rồi vào trong tắm rửa đi!!
Anh bước vào bên trong phòng, nó quá rộng so với trại mồ côi anh từng ở. Choáng ngợp và hào nhoáng. Đang mông lung liền có tiếng gọi
\-Anh gì ơi, anh sẽ ở đây sao?\_Trinh Trinh ngước mắt long lanh lên nhìn anh
\-Dạ vâng thưa tiểu thư!!
\-Vậy thì Trinh Trinh có người chơi cùng rồi, aaa vui quá!!
\-Vâng thưa tiểu thư!!
\-Anh lớn hơn Trinh Trinh mà đừng có dạ vâng chứ!!
\-Như vậy là không nên đâu ạ, tiểu thư là tiểu thư còn tôi chỉ là một quản gia. Trên dưới phải rõ ràng chứ!
Trinh Trinh nhìn anh với cặp mắt ngây thơ. Lời nói của anh hình như cô không hiểu rõ lắm, nó có vẻ hơi xa so với một đứa nhỏ 5 tuổi.
Trinh Trinh chun mỏ rồi bước ra ngoài. Anh cũng đóng cửa lại rồi quay người đi tắm rửa. Anh biết nhiều hơn so với con số 10 tuổi của chính mình. Có lẽ từ nhỏ đã phải chịu nhiều cơ cực, mọi thứ anh đều phải tự lo cho bản thân nên biết rất nhiều thứ, điều đó khiến anh có thể đảm bảo được sẽ làm mọi điều tốt nhất cho Lại Gia.
Tắm rửa xong xuôi anh xuống nhà làm đồ ăn tối cho Lại gia. Trinh Trinh thấy anh liền chạy xuống lầu dự chơi với anh nhưng tới thềm cuối liền bị mất trớn mà ngã xuống sàn nhà
\-Huhu....huhu...
Gia Minh quay lại thấy cô bé đang nằm trên sàn nhà khóc thì giật mình chạy lại đỡ cô lên
\-Tiểu thư sao vậy? Có đau không?
Trinh Trinh khóc lớn hơn, được anh đỡ đứng dậy rồi xà vào lòng anh mà ôm lấy cổ anh
\-Đau....huhu...Trinh Trinh đau....híc...
Anh ôm lấy cô vỗ nhẹ nhẹ lưng
\-Không sao, không sao rồi. Tiểu thư ra ngoài ngồi tôi sẽ nấu cháo cho tiểu thư!!
\-Huhu không muốn, bế~~
Sự nhõng nhẽo của một cô bé 5 tuổi khiến anh không cầm lòng được mà bế cô lên rồi vỗ vỗ lưng cho cô. Trinh Trinh nằm trong lòng anh rồi dần chìm vào giấc ngủ. Cảm nhận được cô bé trên vai đã ngủ anh liền nhẹ nhàng bước ra phòng khách đặt cô lên sofa rồi đặt một cái gối ghế lên tay cô để cô an giấc.
Trở lại vào bếp, anh nhanh chóng làm cho xong bữa tối rồi sắp xếp lên bàn ăn. Ông Lại trở về nhà thấy con gái đang nằm ngủ trên sofa liền tiến lại hôn lên chán con rồi lên lầu tắm rửa, ngay đó là Đại thiếu gia của Lại Gia bước vào\_ Lại Vũ Hoàng.
Gia Minh đứng đó cúi đầu chào liền bị Vũ Hoàng nhíu mày
\-Em là đứa nhỏ mẹ tôi nhận nuôi sao?
\-Dạ vâng thưa thiếu gia!!
\-Anh đã nghe mẹ nói về em, đừng khách sáo!! Anh chỉ hơn em 2 tuổi thôi!
\-Cảm ơn thiếu gia nhưng tôi. . .
\-Được rồi, em đừng nghĩ ngợi nhiều!!
Vừa nói Vũ Hoàng vừa nhìn lên sofa mỉm cười
\-Con bé ngủ quên sao?
\-Dạ không, tiểu thư ngủ trên người tôi nên. . .
\-À anh hiểu rồi, tiểu tổ tông nhà này rất thích quấn người!! Em chịu khó chút nhé!!
\-Dạ vâng thưa thiếu gia!!
Vũ Hoàng đưa tay bế Trinh Trinh lên, bé khẽ dụi mắt cựa quậy
\-Ưm....
\-Ngủ mãi thôi, mau dậy nào!!
Cô an yên trong lòng anh Hai mà ngủ thiếp đi. Vũ Hoàng đưa tay vỗ vỗ lưng cô
\-Dậy nào tiểu công chúa, anh sẽ bỏ đói em nếu em còn ngủ đấy!!
Trinh Trinh mở mắt nheo mi nhìn anh Hai rồi hôn chóc lên má Vũ Hoàng. Cả hai vui vẻ lên lầu. Gia Minh nhìn cái không khí gia đình Lại Gia mà thèm muốn mình cũng có một gia đình như vậy.
Một thằng nhóc 10 tuổi như anh đã phải gánh chịu quá nhiều thứ của cuộc đời. Liệu rằng tương lai có thể sáng hơn cái hiện tại tăm tối này không?
Ông bà Lại xuống nhà ngồi vào bàn ăn rồi nhìn anh
\-Con lên gọi cô cậu chủ xuống nhà đi!
\-Dạ vâng!!
Anh bước lên lầu gõ cửa phòng Vũ Hoàng
\-Thiếu gia, phu nhân cho gọi cậu và tiểu thư xuống nhà dùng bữa!
\-À được, em xuống trước đi anh xuống ngay đây!!
\-Dạ vâng.
Vũ Hoàng bế Trinh Trinh xuống nhà rồi ngồi vào bàn ăn
\-Ba mẹ, ngày mai con có tiết cả chiều!!Con dự ở lại trường luôn!!
\-Cũng được nhưng nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy, nào hai đứa ăn đi!!
Bà Lại nhìn anh đang loay hoay trong bếp liền lên tiếng
\-Gia Minh lại đây ăn đi!!
\-Dạ không cần đâu bà chủ. . .
\-Mau lại đây!!
\-Nhưng. . .
\-Tôi bảo cậu lại thì cậu cứ lại đi!!
Trinh Trinh thấy vậy liền gật gù
\-Anh Gia Minh, Trinh Trinh muốn anh đút cho Trinh Trinh!!
\-Dạ. . .
Gia Minh bước lại súc từng muỗng cơm đưa lên miệng cho cô
\-Trinh Trinh ngoan thật nha!!\_ Vũ Hoàng xoa đầu cô rồi nhìn Gia Minh
\-Em cũng ăn đi!!
\-Dạ vâng thưa thiếu gia.
Không khí của Lại Gia khiến anh vui vẻ lên hẳn. Có chút chạnh lòng nhưng anh cũng nén những tổn thương lại từng chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.