Quan Hệ Bị Phạt Đứng Cùng Nhau
Chương 16: Cô Ấy Của Tôi
Thỏ Tử Nhãn
07/09/2022
Hai ngày cuối tuần, bố Phó và mẹ Phó đều thấy thằng con mình là lạ, bình thường ở trên bàn ăn Phó Dư tuyệt đối sẽ không xem điện thoại, hai ngày này điện thoại đặt hẳn ở trên bàn ăn, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm, như sợ bỏ lỡ cái gì.
“Tiểu Dư, hai hôm nay có chuyện gì quan trọng không?”
Vào bữa cơm tối ngày chủ nhật, cuối cùng mẹ Phó cũng khéo léo hỏi.
“Có vài việc mẹ ạ.” Anh tắt điện thoại, lật cái vung ở trên mặt bàn, quay về phía mẹ Phó, tuy nói rất quan trọng nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
Anh biết có thể mình sẽ không được đồng ý, đã hai ngày trôi qua, trên Wechat vẫn không có tin tức, anh nhấn xin vài lần, vẫn không có kết quả.
Nói không chán nản chắc chắn là giả, nhưng anh vội cũng không có tác dụng.
Anh nằm ở trên giường, xoa ngón tay vào giao diện trên màn hình điện thoại, đó là ảnh đại diện phim hoạt hình, Nene trong Shin - cậu bé bút chì, lại nghĩ đến khuôn mặt kia của Kiều Sanh, rất ngây thơ.
Kiều Sanh ở nhà ông nội chơi hai ngày, nhân lúc buổi sáng còn chưa nóng, cô ở đồng ruộng dưới quê hít thở
bầu không khí trong lành, buổi chiều đi ra suối nhỏ mò cá, chập tối cùng các em họ đi xem mặt trời lặn ở trên núi bên cạnh, trải qua hai ngày cuối tuần vô cùng thú vị, bỏ hết tất cả buồn phiền của ngày thứ sáu ở đây.
Thứ hai đầu tuần, vốn dĩ Kiều Sanh đã coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ở trên đường đi học, cô bất ngờ va phải Phó Dư.
Dường như anh cố tình đợi ở đây, một bên vai đeo cặp sách, tay cầm vợt tennis thò ra khỏi miệng khóa kéo, không giống dáng đứng uể oải khi phải đứng đợi của người khác, Phó Dư đứng rất nghiêm túc, đầu thẳng, lưng thẳng, nhưng không phải đứng như trong huấn luyện quân đội, mà là sự nghiêm túc chỉ có mình Phó Dư mới có.
Con đường này là con đường tiếp giáp với khu nhà của nhà Kiều Sanh với khu nhà ở của Phó Dư, cũng là con đường bắt buộc để đi đến trường.
Bởi vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người, ngoại trừ tuần trước đến muộn nên gặp nhau ra, hơn hai năm cấp ba, Phó Dư đi học đều chưa từng gặp được Kiều Sanh.
“Chào buổi sáng.” Anh mở miệng trước, tay cầm dây đeo cặp sách, đi về phía cô.
“Chào buổi sáng, Phó Dư.” Kiều Sanh nhìn thấy anh đi từng bước một đến chỗ cô, đột nhiên có cảm giác bị lăng trì.
“Ăn sáng chưa?” Phó Dư kề vai đi bên cạnh cô, anh mở miệng đánh tan bầu không khí kỳ lạ sau khi gặp nhau.
“Ăn rồi, cảm ơn.” Cô lễ phép nhưng vẫn hờ hững trả lời anh, cô không muốn để Phó Dư hiểu lầm.
Cô nhìn không chớp mắt con đường phía trước, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng, nhỏ dài cân xứng cầm lấy chiếc điện thoại đưa ra trước mặt cô.
“Thêm Wechat nhé?” Anh mở ra giao diện Wechat của anh, lắc nhẹ, giọng điệu dường như còn có hơi tủi thân, nói: “Tớ nhấn vài lần, cậu vẫn chưa đồng ý.”
“...”
Bởi vì Wechat bị lộ ra ngoài, mỗi ngày đều có người lạ thêm cô, bình thường cô không xem giao diện xin kết bạn.
Thực ra cô cũng không muốn cho, nhưng Phó Dư đã nói trước mặt cô như thế rồi, cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại của mình ra, chủ động thêm bạn.
…… “Bạn đã thêm Kiều Sanh, bây giờ có thể bắt đầu nói chuyện rồi.”
…… Tần Tử Dương và Hứa Triệu thấy mấy ngày hôm nay Phó Dư đều rất bất thường, ví dụ như buổi sáng hôm nay, cậu ta quay đầu gọi Phó Dư mấy lần, anh đều không nghe thấy.
“Rốt cuộc cậu bị sao thế?”
“Không sao.”
Đoạn đối thoại như vậy buổi sáng hôm nay đã xảy ra mấy lần rồi, Kiều Sanh ngồi ở gần đấy tất nhiên cũng có thể nghe thấy.
Cô lặng lẽ quay đầu vừa định nhìn một chút, liền chạm phải ánh mắt của anh đang nhìn sang, ngay sau đó, cô bị dọa vội quay đầu lại, không phải đâu, không phải đâu… Hôm nay, Phó Dư luôn nhìn chằm chằm vào Kiều Sanh, ở góc độ khác nhìn anh, đều sẽ nghĩ anh đang nhìn bảng đen.
Anh nhìn thấy Kiều Sanh ngập ngừng muốn quay đầu, nhưng khi bị anh nhìn thấy liền giống như thẹn thùng mà quay đầu đi, đáng yêu đến nao lòng anh.
Sau khi thêm bạn tốt, ở chỗ sửa đổi ghi chú, Phó Dư do dự rất lâu, cuối cùng mới điền vào ở thời gian tự học của buổi sáng —— Cô ấy của tôi.
——————
Tôi viết truyện ngọt! Sẽ không ngược! Tôi thề!
Tôi rất thích thời gian mập mờ! Cho nên đến với nhau chắc còn lâu! Nhưng cũng nhanh thôi! Các cục cưng đừng vội!
Hôm nay còn có đổi mới, có thể sẽ vào sáng sớm ngày mai, buổi chiều đi chơi với bạn! Xin lỗi!
Mấy hôm nữa tôi sẽ đi du lịch, cho nên buổi tối tôi sẽ cố gắng lưu trữ, sau đó sáu giờ chiều mỗi ngày đều đúng giờ ra hai bản!
“Tiểu Dư, hai hôm nay có chuyện gì quan trọng không?”
Vào bữa cơm tối ngày chủ nhật, cuối cùng mẹ Phó cũng khéo léo hỏi.
“Có vài việc mẹ ạ.” Anh tắt điện thoại, lật cái vung ở trên mặt bàn, quay về phía mẹ Phó, tuy nói rất quan trọng nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
Anh biết có thể mình sẽ không được đồng ý, đã hai ngày trôi qua, trên Wechat vẫn không có tin tức, anh nhấn xin vài lần, vẫn không có kết quả.
Nói không chán nản chắc chắn là giả, nhưng anh vội cũng không có tác dụng.
Anh nằm ở trên giường, xoa ngón tay vào giao diện trên màn hình điện thoại, đó là ảnh đại diện phim hoạt hình, Nene trong Shin - cậu bé bút chì, lại nghĩ đến khuôn mặt kia của Kiều Sanh, rất ngây thơ.
Kiều Sanh ở nhà ông nội chơi hai ngày, nhân lúc buổi sáng còn chưa nóng, cô ở đồng ruộng dưới quê hít thở
bầu không khí trong lành, buổi chiều đi ra suối nhỏ mò cá, chập tối cùng các em họ đi xem mặt trời lặn ở trên núi bên cạnh, trải qua hai ngày cuối tuần vô cùng thú vị, bỏ hết tất cả buồn phiền của ngày thứ sáu ở đây.
Thứ hai đầu tuần, vốn dĩ Kiều Sanh đã coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ở trên đường đi học, cô bất ngờ va phải Phó Dư.
Dường như anh cố tình đợi ở đây, một bên vai đeo cặp sách, tay cầm vợt tennis thò ra khỏi miệng khóa kéo, không giống dáng đứng uể oải khi phải đứng đợi của người khác, Phó Dư đứng rất nghiêm túc, đầu thẳng, lưng thẳng, nhưng không phải đứng như trong huấn luyện quân đội, mà là sự nghiêm túc chỉ có mình Phó Dư mới có.
Con đường này là con đường tiếp giáp với khu nhà của nhà Kiều Sanh với khu nhà ở của Phó Dư, cũng là con đường bắt buộc để đi đến trường.
Bởi vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người, ngoại trừ tuần trước đến muộn nên gặp nhau ra, hơn hai năm cấp ba, Phó Dư đi học đều chưa từng gặp được Kiều Sanh.
“Chào buổi sáng.” Anh mở miệng trước, tay cầm dây đeo cặp sách, đi về phía cô.
“Chào buổi sáng, Phó Dư.” Kiều Sanh nhìn thấy anh đi từng bước một đến chỗ cô, đột nhiên có cảm giác bị lăng trì.
“Ăn sáng chưa?” Phó Dư kề vai đi bên cạnh cô, anh mở miệng đánh tan bầu không khí kỳ lạ sau khi gặp nhau.
“Ăn rồi, cảm ơn.” Cô lễ phép nhưng vẫn hờ hững trả lời anh, cô không muốn để Phó Dư hiểu lầm.
Cô nhìn không chớp mắt con đường phía trước, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng, nhỏ dài cân xứng cầm lấy chiếc điện thoại đưa ra trước mặt cô.
“Thêm Wechat nhé?” Anh mở ra giao diện Wechat của anh, lắc nhẹ, giọng điệu dường như còn có hơi tủi thân, nói: “Tớ nhấn vài lần, cậu vẫn chưa đồng ý.”
“...”
Bởi vì Wechat bị lộ ra ngoài, mỗi ngày đều có người lạ thêm cô, bình thường cô không xem giao diện xin kết bạn.
Thực ra cô cũng không muốn cho, nhưng Phó Dư đã nói trước mặt cô như thế rồi, cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại của mình ra, chủ động thêm bạn.
…… “Bạn đã thêm Kiều Sanh, bây giờ có thể bắt đầu nói chuyện rồi.”
…… Tần Tử Dương và Hứa Triệu thấy mấy ngày hôm nay Phó Dư đều rất bất thường, ví dụ như buổi sáng hôm nay, cậu ta quay đầu gọi Phó Dư mấy lần, anh đều không nghe thấy.
“Rốt cuộc cậu bị sao thế?”
“Không sao.”
Đoạn đối thoại như vậy buổi sáng hôm nay đã xảy ra mấy lần rồi, Kiều Sanh ngồi ở gần đấy tất nhiên cũng có thể nghe thấy.
Cô lặng lẽ quay đầu vừa định nhìn một chút, liền chạm phải ánh mắt của anh đang nhìn sang, ngay sau đó, cô bị dọa vội quay đầu lại, không phải đâu, không phải đâu… Hôm nay, Phó Dư luôn nhìn chằm chằm vào Kiều Sanh, ở góc độ khác nhìn anh, đều sẽ nghĩ anh đang nhìn bảng đen.
Anh nhìn thấy Kiều Sanh ngập ngừng muốn quay đầu, nhưng khi bị anh nhìn thấy liền giống như thẹn thùng mà quay đầu đi, đáng yêu đến nao lòng anh.
Sau khi thêm bạn tốt, ở chỗ sửa đổi ghi chú, Phó Dư do dự rất lâu, cuối cùng mới điền vào ở thời gian tự học của buổi sáng —— Cô ấy của tôi.
——————
Tôi viết truyện ngọt! Sẽ không ngược! Tôi thề!
Tôi rất thích thời gian mập mờ! Cho nên đến với nhau chắc còn lâu! Nhưng cũng nhanh thôi! Các cục cưng đừng vội!
Hôm nay còn có đổi mới, có thể sẽ vào sáng sớm ngày mai, buổi chiều đi chơi với bạn! Xin lỗi!
Mấy hôm nữa tôi sẽ đi du lịch, cho nên buổi tối tôi sẽ cố gắng lưu trữ, sau đó sáu giờ chiều mỗi ngày đều đúng giờ ra hai bản!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.