Quan Hệ Bị Phạt Đứng Cùng Nhau
Chương 17: Vẫn Chưa Có Can Đảm Để Thú Nhận
Thỏ Tử Nhãn
07/09/2022
Kiều Sanh vốn nghĩ rằng Phó Dư, một người đàn ông có vẻ cao ngạo lạnh lùng, sẽ không biết theo đuổi người khác, hóa ra cô đã sai lầm.
Sau khi tìm ra thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô, sáng nào cô cũng thấy Phó Dư đứng đợi cô trên phố ở cổng khu chung cư, cô đã từ chối vài lần nhưng Phó Dư nói rằng anh cũng muốn đi đến con phố này, chỉ là tình cờ có thể đi cùng cô, thuận tiện theo đuổi cô, sau đó là không có sau đó nữa.
Sau giờ nghỉ buổi trưa, khi thức dậy, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi lớp, Phó Dư cũng sẽ chủ động đi theo, không cần cô nói, anh cầm ô lên che đầu hai người, đưa cô đến phòng phát thanh rồi chạy về sân vận động trong cái nắng như thiêu đốt.
Nếu có thể gặp nhau sau giờ học, vốn dĩ cô sẽ đi với bạn bè của mình, nhưng cuối cùng, Kiều Sanh lại có thể nhìn thấy Phó Dư bên kia con phố. Anh cũng không đề cập đến bất cứ điều gì khác, không hỏi chuyện của cô, chỉ chia sẻ những gì đã xảy ra với anh ngày hôm đó, sau một vài câu nói, anh xua tay và để cô về nhà.
Anh cũng rất khéo léo trong việc theo đuổi, không giống như một người lần đầu tiên theo đuổi người khác, anh không gây rắc rối cho cuộc sống của Kiều Sanh, cũng
không có quá nhiều tai tiếng và tin đồn, thậm chí còn không ai biết rằng anh đang theo đuổi cô.
Có mấy lần người ta nhìn thấy rõ ràng họ đang đi cùng nhau, Kiều Sanh còn lo lắng không biết có tin đồn nhảm nhí gì không, kết quả là sau khi Phó Dư đưa cô về, nói với cô: “Đừng lo lắng, sẽ không ảnh hưởng chuyện gì cả.”
Trong trường cũng thực sự sóng yên gió lặng, ngay cả Sầm Bội Bội cũng không nghe thấy bất kỳ lời đàm tiếu nào về họ.
Anh đã xử lý mọi chuyện rất tốt. Trên đường về nhà, Kiều Sanh nghĩ, sau khi tạm biệt Sầm Bội Bội ở trạm xe buýt, cô lại sắp đi trên con phố đó.
Cô vô thức ngước mắt lên nhìn dưới gốc cây đa lớn bên đường, quả nhiên có một bóng người mặc quần áo trắng xanh đang ở đấy, cô đã quen với dáng đứng đó rồi, cũng quen mỗi lần trên đường về nhà nhìn dưới gốc cây.
“Kiều Sanh.” Anh tiến lại gần hơn: “Ngày hôm nay thế nào?”
“Không tệ, còn cậu thì sao.” Cũng đã quen với việc tán gẫu.
“Chà... Cũng tạm được. Hôm nay khi tớ luyện tập với Hứa Triệu, tớ đã thua hai ván. Có vẻ như tớ trải qua thời kỳ nút thắt cổ chai (*) rồi.”
(*) Nút thắt cổ chai: ý chỉ bị gặp khó khăn, quá tải công việc.
"Nhưng sau đó, tớ phải đến các thành phố khác để thi đấu, tập huấn cũng vậy.”
“Cuộc thi sẽ diễn ra trong hai tuần, tập huấn trong kỳ nghỉ đông.”
“Tớ không nỡ xa cậu.”
Khác với những chia sẻ trước đó, câu nói cuối cùng của anh khác với sự ẩn ý và uyển chuyển lúc trước, Kiều Sanh một lần nữa cảm nhận được sự thích thú mạnh mẽ từ những câu nói đơn giản của anh.
“Tại sao vậy?” Cuối cùng cô cũng hỏi.
Cô không nghi ngờ Phó Dư thích cô, nhưng cô luôn tự hỏi tại sao Phó Dư lại thích cô, chỉ vì gương mặt xinh đẹp này sao?
Rõ ràng một người chưa từng gặp bao giờ vào một ngày đột nhiên nói rằng anh ấy thích bạn, Kiều Sanh đã trải qua loại chuyện này quá nhiều, cũng đã lĩnh hội những con người là loài có thị giác nông cạn, quá nhiều chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, đó chỉ là vì thấy đẹp nên nảy lòng tham với một cái túi da.
Kiều Sanh cũng rất thích ngoại hình của mình, cô cũng thích những người ưa nhìn, nhưng cô luôn được yêu thích vì ngoại hình của bản thân, đôi khi cô cũng cảm thấy rằng kinh nghiệm, tính cách và nhân phẩm con người của cô dường như bị bỏ qua.
“Thích cậu sao?” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy nghi vấn của cô, tự cười một mình, giống như một đứa trẻ nhút nhát xấu hổ, lông mày cũng giãn ra: “Lần sau tớ sẽ nói với cậu, tớ vẫn chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt để thẳng thắn thừa nhận mọi thứ.”
“Đợi tớ lấy hết can đảm của mình, tớ sẽ nói cho cậu biết tất cả.”
“Nhưng đừng nghi ngờ, tớ thích cậu.”
Cho dù học sinh trung học sống như thế nào, họ luôn bận rộn.
Phó Dư như vậy, mà Kiều Sanh cũng vậy.
Sau khi tìm ra thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô, sáng nào cô cũng thấy Phó Dư đứng đợi cô trên phố ở cổng khu chung cư, cô đã từ chối vài lần nhưng Phó Dư nói rằng anh cũng muốn đi đến con phố này, chỉ là tình cờ có thể đi cùng cô, thuận tiện theo đuổi cô, sau đó là không có sau đó nữa.
Sau giờ nghỉ buổi trưa, khi thức dậy, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi lớp, Phó Dư cũng sẽ chủ động đi theo, không cần cô nói, anh cầm ô lên che đầu hai người, đưa cô đến phòng phát thanh rồi chạy về sân vận động trong cái nắng như thiêu đốt.
Nếu có thể gặp nhau sau giờ học, vốn dĩ cô sẽ đi với bạn bè của mình, nhưng cuối cùng, Kiều Sanh lại có thể nhìn thấy Phó Dư bên kia con phố. Anh cũng không đề cập đến bất cứ điều gì khác, không hỏi chuyện của cô, chỉ chia sẻ những gì đã xảy ra với anh ngày hôm đó, sau một vài câu nói, anh xua tay và để cô về nhà.
Anh cũng rất khéo léo trong việc theo đuổi, không giống như một người lần đầu tiên theo đuổi người khác, anh không gây rắc rối cho cuộc sống của Kiều Sanh, cũng
không có quá nhiều tai tiếng và tin đồn, thậm chí còn không ai biết rằng anh đang theo đuổi cô.
Có mấy lần người ta nhìn thấy rõ ràng họ đang đi cùng nhau, Kiều Sanh còn lo lắng không biết có tin đồn nhảm nhí gì không, kết quả là sau khi Phó Dư đưa cô về, nói với cô: “Đừng lo lắng, sẽ không ảnh hưởng chuyện gì cả.”
Trong trường cũng thực sự sóng yên gió lặng, ngay cả Sầm Bội Bội cũng không nghe thấy bất kỳ lời đàm tiếu nào về họ.
Anh đã xử lý mọi chuyện rất tốt. Trên đường về nhà, Kiều Sanh nghĩ, sau khi tạm biệt Sầm Bội Bội ở trạm xe buýt, cô lại sắp đi trên con phố đó.
Cô vô thức ngước mắt lên nhìn dưới gốc cây đa lớn bên đường, quả nhiên có một bóng người mặc quần áo trắng xanh đang ở đấy, cô đã quen với dáng đứng đó rồi, cũng quen mỗi lần trên đường về nhà nhìn dưới gốc cây.
“Kiều Sanh.” Anh tiến lại gần hơn: “Ngày hôm nay thế nào?”
“Không tệ, còn cậu thì sao.” Cũng đã quen với việc tán gẫu.
“Chà... Cũng tạm được. Hôm nay khi tớ luyện tập với Hứa Triệu, tớ đã thua hai ván. Có vẻ như tớ trải qua thời kỳ nút thắt cổ chai (*) rồi.”
(*) Nút thắt cổ chai: ý chỉ bị gặp khó khăn, quá tải công việc.
"Nhưng sau đó, tớ phải đến các thành phố khác để thi đấu, tập huấn cũng vậy.”
“Cuộc thi sẽ diễn ra trong hai tuần, tập huấn trong kỳ nghỉ đông.”
“Tớ không nỡ xa cậu.”
Khác với những chia sẻ trước đó, câu nói cuối cùng của anh khác với sự ẩn ý và uyển chuyển lúc trước, Kiều Sanh một lần nữa cảm nhận được sự thích thú mạnh mẽ từ những câu nói đơn giản của anh.
“Tại sao vậy?” Cuối cùng cô cũng hỏi.
Cô không nghi ngờ Phó Dư thích cô, nhưng cô luôn tự hỏi tại sao Phó Dư lại thích cô, chỉ vì gương mặt xinh đẹp này sao?
Rõ ràng một người chưa từng gặp bao giờ vào một ngày đột nhiên nói rằng anh ấy thích bạn, Kiều Sanh đã trải qua loại chuyện này quá nhiều, cũng đã lĩnh hội những con người là loài có thị giác nông cạn, quá nhiều chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, đó chỉ là vì thấy đẹp nên nảy lòng tham với một cái túi da.
Kiều Sanh cũng rất thích ngoại hình của mình, cô cũng thích những người ưa nhìn, nhưng cô luôn được yêu thích vì ngoại hình của bản thân, đôi khi cô cũng cảm thấy rằng kinh nghiệm, tính cách và nhân phẩm con người của cô dường như bị bỏ qua.
“Thích cậu sao?” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy nghi vấn của cô, tự cười một mình, giống như một đứa trẻ nhút nhát xấu hổ, lông mày cũng giãn ra: “Lần sau tớ sẽ nói với cậu, tớ vẫn chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt để thẳng thắn thừa nhận mọi thứ.”
“Đợi tớ lấy hết can đảm của mình, tớ sẽ nói cho cậu biết tất cả.”
“Nhưng đừng nghi ngờ, tớ thích cậu.”
Cho dù học sinh trung học sống như thế nào, họ luôn bận rộn.
Phó Dư như vậy, mà Kiều Sanh cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.