Chương 28:
Thuần Tình Học Sinh Muội
28/11/2023
Nhưng cũng không thể trách người khác coi thường cô được, thời điểm đó Hứa Khả Hân còn tự cho rằng mình trèo cao, nói chuyện còn không dám đứng thẳng, nếu không cô đã không chịu đựng những cơn tức giận vô cớ của bà già này.
Nếu không phải tình cờ nhảy ra khỏi vòng luẩn quẩn với Tống Dương thì cô vẫn chưa nhìn thấy vấn đề của mình. Nhắc mới nhớ, Hứa Khả Hân còn phải cảm ơn bạch nguyệt quang của Tống Dương, nếu không cô sẽ còn đắm chìm bên trong mộng đẹp, tự mình cảm động, tự chà đạp bản thân để lấy lòng hai mẹ con nhà họ Tống.
Bà Tống thay giày, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, tò mò hỏi: "Dương Dương không có ở nhà à?”
Hứa Khả Hân mở cửa xong lập tức trở lại ghế sô pha, lạnh lùng “ừm” một tiếng, khi trở về nhà, tâm trạng vẫn còn đang hỗn loạn nên cô cũng không để ý Tống Dương có ở nhà không.
Chỉ là hiện tại Hứa Khả Hân cũng lười nói nhảm với hai mẹ con nhiều chuyện này, cô không muốn so đo những chuyện trước kia, nhưng đừng nghĩ cô vẫn còn có thể giả vờ vui vẻ chiêu đãi bọn họ giống như trước đây, dù sao bọn họ cũng không coi mình là khách, cô cũng không cần thiết phải vội vàng chạy tới.
Bà Tống hơi cau mày hỏi tiếp: “Vậy Dương Dương đi đâu rồi?”
Hứa Khả Hân âm thầm trợn mắt: “Con không biết.”
Cô biết câu nói mà bà Tống đang nghĩ trong lòng là “Cô làm vợ mà không biết một cái gì cả, vậy thì cô có tác dụng gì?”
Tuy nhiên bà Tống vẫn cho rằng mình là người có văn hóa, được giáo dục đàng hoàng, vì thế sẽ không thể hiện sự cay nghiệt ở trên mặt, cũng không nói ra những lời chua ngoa như vậy, nhưng Hứa Khả Hân vẫn có thể đoán được.
Nói thật, Hứa Khả Hân cũng không biết Tống Dương đi đâu, cho tới bây giờ anh ta chưa từng báo cáo lịch trình của mình cho cô biết, mỗi lần cô đều phải dây dưa hỏi khá lâu thì mới biết được Tống Dương đã đi đâu.
Giống như tối hôm qua, cả đêm cô không về nhưng Tống Dương cũng không nhắn tin hỏi thăm, có lẽ anh ta vẫn nghĩ cô sẽ luôn ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh ta không cần phải lo lắng quá nhiều.
Trước đây cô không hiểu nhưng bây giờ thì khác rồi, Tống Dương không quan tâm tới cô, cô thì lại coi thường bản thân, luôn nghiêng cán cân về phía anh ta. Lâu dần, anh ta sẽ nghĩ rằng luôn có người đợi ở nhà, mong chờ sự đáp lại của anh ta.
Tống Dương không phải thứ gì tốt, bà Tống cũng chẳng hơn là bao.
Nếu không phải tình cờ nhảy ra khỏi vòng luẩn quẩn với Tống Dương thì cô vẫn chưa nhìn thấy vấn đề của mình. Nhắc mới nhớ, Hứa Khả Hân còn phải cảm ơn bạch nguyệt quang của Tống Dương, nếu không cô sẽ còn đắm chìm bên trong mộng đẹp, tự mình cảm động, tự chà đạp bản thân để lấy lòng hai mẹ con nhà họ Tống.
Bà Tống thay giày, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, tò mò hỏi: "Dương Dương không có ở nhà à?”
Hứa Khả Hân mở cửa xong lập tức trở lại ghế sô pha, lạnh lùng “ừm” một tiếng, khi trở về nhà, tâm trạng vẫn còn đang hỗn loạn nên cô cũng không để ý Tống Dương có ở nhà không.
Chỉ là hiện tại Hứa Khả Hân cũng lười nói nhảm với hai mẹ con nhiều chuyện này, cô không muốn so đo những chuyện trước kia, nhưng đừng nghĩ cô vẫn còn có thể giả vờ vui vẻ chiêu đãi bọn họ giống như trước đây, dù sao bọn họ cũng không coi mình là khách, cô cũng không cần thiết phải vội vàng chạy tới.
Bà Tống hơi cau mày hỏi tiếp: “Vậy Dương Dương đi đâu rồi?”
Hứa Khả Hân âm thầm trợn mắt: “Con không biết.”
Cô biết câu nói mà bà Tống đang nghĩ trong lòng là “Cô làm vợ mà không biết một cái gì cả, vậy thì cô có tác dụng gì?”
Tuy nhiên bà Tống vẫn cho rằng mình là người có văn hóa, được giáo dục đàng hoàng, vì thế sẽ không thể hiện sự cay nghiệt ở trên mặt, cũng không nói ra những lời chua ngoa như vậy, nhưng Hứa Khả Hân vẫn có thể đoán được.
Nói thật, Hứa Khả Hân cũng không biết Tống Dương đi đâu, cho tới bây giờ anh ta chưa từng báo cáo lịch trình của mình cho cô biết, mỗi lần cô đều phải dây dưa hỏi khá lâu thì mới biết được Tống Dương đã đi đâu.
Giống như tối hôm qua, cả đêm cô không về nhưng Tống Dương cũng không nhắn tin hỏi thăm, có lẽ anh ta vẫn nghĩ cô sẽ luôn ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh ta không cần phải lo lắng quá nhiều.
Trước đây cô không hiểu nhưng bây giờ thì khác rồi, Tống Dương không quan tâm tới cô, cô thì lại coi thường bản thân, luôn nghiêng cán cân về phía anh ta. Lâu dần, anh ta sẽ nghĩ rằng luôn có người đợi ở nhà, mong chờ sự đáp lại của anh ta.
Tống Dương không phải thứ gì tốt, bà Tống cũng chẳng hơn là bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.