Chương 29:
Thuần Tình Học Sinh Muội
28/11/2023
Hứa Khả Hân càng nghĩ càng tức giận, cô nhớ tới một lần mình có việc gấp nhưng lại không tìm được Tống Dương, cũng không gọi điện thoại được cho anh ta. Cô vốn định thử gọi cho bà Tống để hỏi xem Tống Dương đang ở đâu, kết quả bị bà Tống chế giễu, còn nghiêm túc dặn dò cô đừng có quản con trai bà ta đi đâu nữa. Bà ta nói đàn ông là người làm chuyện lớn, không nên suốt ngày làm phiền anh ta bởi vì chuyện tình cảm, nói đến mức cô suýt chút nữa bật khóc.
Bây giờ bà ta không tìm thấy con trai lại thầm trách cô làm vợ không chú ý.
Thiên Lặc, bà già ác độc với những tiêu chuẩn kép này thật sự khiến người khác tức lộn ruột. Hứa Khả Hân cũng không biết tại sao trước đây mình có thể chịu đựng được sự giày vò của bà ta.
Có lẽ là vì tình yêu, nếu như không phải thật sự yêu Tống Dương thì Hứa Khả Hân cũng không thể nghĩ mình lại có thể nhẫn nhịn như vậy.
Tống Nhụy thấy anh trai mà mình ngày đêm nhớ mong không có ở nhà, lập tức oán giận nói: “Mẹ, tại sao trước khi tới đây mẹ không gọi điện cho anh, bây giờ thì hay rồi, anh không có nhà thì chúng ta ở đây làm gì?”
Cô ta tới đây không phải để thăm người phụ nữ Hứa Khả Hân này, cô ta tới đây vì anh trai của mình, hơn nữa cũng không muốn Hứa Khả Hân được lời khi hưởng thụ những món đồ mà cô ta mang tới. Tống Nhụy không vui nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mọi người thấy không? Đây chính là thái độ của hai mẹ con nhà họ Tống đó, trong nhà này bọn họ chỉ có một người thân là Tống Dương, còn con dâu chỉ là người ngoài. Tuy rằng sự thật là vậy, nhưng hai mẹ con họ Tống nói năng không hề giữ kẽ, thậm chí còn không thèm duy trì sự thân thiện và khách sáo bề ngoài.
Đừng nói Tống Nhụy chỉ là một cô bé không hiểu phép tắc, cô ta dám đối xử với chị dâu như vậy không phải ngày một ngày hai, đều nhờ vào những hành động và lời nói của bà Tống. Nếu như bà Tống coi trọng cô thì Tống Nhụy sao có gan đi bắt nạt cô như vậy được?
Nhưng mà đối với cô bây giờ, hai mẹ con này cũng chỉ là người xa lạ mà thôi, đã là người xa lạ thì cô cũng không cần có cảm xúc gì cả.
Hứa Khả Hân nhún vai một cái nói: "Cửa ở đó, tạm biệt, không tiễn."
Cô nói đều là thật lòng, hai người này nên đi càng nhanh càng tốt, đừng đứng mãi ở đây làm gì cho chướng mắt. Sau khi thoát khỏi ma chướng của Tống Dương, cô càng ngày càng không quan tâm tới cái nhìn của người khác.
Bây giờ bà ta không tìm thấy con trai lại thầm trách cô làm vợ không chú ý.
Thiên Lặc, bà già ác độc với những tiêu chuẩn kép này thật sự khiến người khác tức lộn ruột. Hứa Khả Hân cũng không biết tại sao trước đây mình có thể chịu đựng được sự giày vò của bà ta.
Có lẽ là vì tình yêu, nếu như không phải thật sự yêu Tống Dương thì Hứa Khả Hân cũng không thể nghĩ mình lại có thể nhẫn nhịn như vậy.
Tống Nhụy thấy anh trai mà mình ngày đêm nhớ mong không có ở nhà, lập tức oán giận nói: “Mẹ, tại sao trước khi tới đây mẹ không gọi điện cho anh, bây giờ thì hay rồi, anh không có nhà thì chúng ta ở đây làm gì?”
Cô ta tới đây không phải để thăm người phụ nữ Hứa Khả Hân này, cô ta tới đây vì anh trai của mình, hơn nữa cũng không muốn Hứa Khả Hân được lời khi hưởng thụ những món đồ mà cô ta mang tới. Tống Nhụy không vui nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mọi người thấy không? Đây chính là thái độ của hai mẹ con nhà họ Tống đó, trong nhà này bọn họ chỉ có một người thân là Tống Dương, còn con dâu chỉ là người ngoài. Tuy rằng sự thật là vậy, nhưng hai mẹ con họ Tống nói năng không hề giữ kẽ, thậm chí còn không thèm duy trì sự thân thiện và khách sáo bề ngoài.
Đừng nói Tống Nhụy chỉ là một cô bé không hiểu phép tắc, cô ta dám đối xử với chị dâu như vậy không phải ngày một ngày hai, đều nhờ vào những hành động và lời nói của bà Tống. Nếu như bà Tống coi trọng cô thì Tống Nhụy sao có gan đi bắt nạt cô như vậy được?
Nhưng mà đối với cô bây giờ, hai mẹ con này cũng chỉ là người xa lạ mà thôi, đã là người xa lạ thì cô cũng không cần có cảm xúc gì cả.
Hứa Khả Hân nhún vai một cái nói: "Cửa ở đó, tạm biệt, không tiễn."
Cô nói đều là thật lòng, hai người này nên đi càng nhanh càng tốt, đừng đứng mãi ở đây làm gì cho chướng mắt. Sau khi thoát khỏi ma chướng của Tống Dương, cô càng ngày càng không quan tâm tới cái nhìn của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.