Chương 34:
Thuần Tình Học Sinh Muội
01/12/2023
Hứa Khả Hân âm thầm trợn mắt há miệng, tình yêu không phải là cưới vợ hay cưới bảo mẫu, hay là kiếm tiền để cho không người này người kia.
Đây có lẽ là căn bệnh chung của tất cả các bà mẹ chồng ở trên thế giới, bọn họ cho rằng lấy con dâu về nhà để phục vụ con trai, còn con trai là đàn ông, tan làm xong thì chỉ nằm chơi game, có việc gì là mẹ hoặc vợ làm hết.
Huống chi, người con dâu Hứa Khả Hân này vừa nãy còn làm mất lòng con gái của bà ta, bây giờ bà Tống sẽ giúp Tống Nhụy trút giận. Bà ta càng nói càng nghiêm trọng hóa vấn đề lên, cố ý chọn ra những tật xấu của cô, lập luận lý lẽ rõ ràng. Trước kia, bà Tống đã nói nhiều lời tương tự như vậy, cô cũng vâng vâng dạ dạ cho qua, nhưng mà lần này cô không có hứng thú phụ họa với bà ta nữa, dỗ bà ta vui vẻ lại khiến bản thân phải chịu ấm ức.
Vì vậy Hứa Khả Hân quyết định phản đòn, dùng giọng điệu có hơi lưu manh để nói: “Mẹ, lần sau mẹ đừng mua nhiều thịt và thức ăn nữa, dù sao thì chúng con cũng không nấu nướng. Hơn nữa đồ nặng như vậy, sẽ khiến mẹ mệt mỏi, Nhụy Nhụy cũng không biết đường giúp mẹ một chút, thật là kỳ lạ, khi về mẹ nhớ giáo dục lại Nhụy Nhụy cho tốt. Mẹ, mẹ đừng trách con nói Nhụy Nhụy như vậy, chúng ta là người một nhà nên con mới nói con bé, nếu là người khác thì con cũng không quan tâm đâu.”
Chẳng phải nói cô là chị dâu sao, vậy thì cô sẽ thay bà ta dạy dỗ đứa con không hiếu thuận Tống Nhụy này.
“Nhưng mà cũng không phải chúng con cố tình không nấu cơm, chủ yếu là do bố mẹ con, bọn họ đều rất vui vẻ phục vụ chúng con, lúc nào cũng nấu sẵn thức ăn bảo bọn con mang về nhà. Nếu không có thời gian trở về nhà thì bố mẹ con còn mang đồ ăn tới tận đây, lần nào cũng làm rất nhiều vì sợ chúng con không đủ ăn. Mẹ nghĩ đi, mỗi ngày con đều có sẵn thức ăn rồi thì đâu cần nhóm lửa nấu cơm nữa.”
Nhìn xem, bố mẹ cô yêu ai yêu tất cả, đối xử với Tống Dương cũng rất tốt, bà ta là mẹ ruột còn thua xa bố mẹ vợ, có thể tỉnh đi được không?
Hứa Khả Hân tiếp tục đắc ý nói: “Mẹ, hay là lần sau mẹ cũng mang thịt với thức ăn chín đến đây được không? À, con quên mất, mẹ là người bận rộn, làm sao có thời gian quan tâm tới chúng con, bố mẹ con sẽ giúp mẹ chăm sóc Tống Dương thật tốt, đảm bảo không để anh ấy đói bụng. Mẹ nhớ nhé, lần sau mẹ đừng mua thức ăn tới nữa, tránh cho Tống Dương đi làm về nhà còn phải nấu cơm, rồi thức ăn để lâu hỏng lại cho là lãng phí.”
Đây có lẽ là căn bệnh chung của tất cả các bà mẹ chồng ở trên thế giới, bọn họ cho rằng lấy con dâu về nhà để phục vụ con trai, còn con trai là đàn ông, tan làm xong thì chỉ nằm chơi game, có việc gì là mẹ hoặc vợ làm hết.
Huống chi, người con dâu Hứa Khả Hân này vừa nãy còn làm mất lòng con gái của bà ta, bây giờ bà Tống sẽ giúp Tống Nhụy trút giận. Bà ta càng nói càng nghiêm trọng hóa vấn đề lên, cố ý chọn ra những tật xấu của cô, lập luận lý lẽ rõ ràng. Trước kia, bà Tống đã nói nhiều lời tương tự như vậy, cô cũng vâng vâng dạ dạ cho qua, nhưng mà lần này cô không có hứng thú phụ họa với bà ta nữa, dỗ bà ta vui vẻ lại khiến bản thân phải chịu ấm ức.
Vì vậy Hứa Khả Hân quyết định phản đòn, dùng giọng điệu có hơi lưu manh để nói: “Mẹ, lần sau mẹ đừng mua nhiều thịt và thức ăn nữa, dù sao thì chúng con cũng không nấu nướng. Hơn nữa đồ nặng như vậy, sẽ khiến mẹ mệt mỏi, Nhụy Nhụy cũng không biết đường giúp mẹ một chút, thật là kỳ lạ, khi về mẹ nhớ giáo dục lại Nhụy Nhụy cho tốt. Mẹ, mẹ đừng trách con nói Nhụy Nhụy như vậy, chúng ta là người một nhà nên con mới nói con bé, nếu là người khác thì con cũng không quan tâm đâu.”
Chẳng phải nói cô là chị dâu sao, vậy thì cô sẽ thay bà ta dạy dỗ đứa con không hiếu thuận Tống Nhụy này.
“Nhưng mà cũng không phải chúng con cố tình không nấu cơm, chủ yếu là do bố mẹ con, bọn họ đều rất vui vẻ phục vụ chúng con, lúc nào cũng nấu sẵn thức ăn bảo bọn con mang về nhà. Nếu không có thời gian trở về nhà thì bố mẹ con còn mang đồ ăn tới tận đây, lần nào cũng làm rất nhiều vì sợ chúng con không đủ ăn. Mẹ nghĩ đi, mỗi ngày con đều có sẵn thức ăn rồi thì đâu cần nhóm lửa nấu cơm nữa.”
Nhìn xem, bố mẹ cô yêu ai yêu tất cả, đối xử với Tống Dương cũng rất tốt, bà ta là mẹ ruột còn thua xa bố mẹ vợ, có thể tỉnh đi được không?
Hứa Khả Hân tiếp tục đắc ý nói: “Mẹ, hay là lần sau mẹ cũng mang thịt với thức ăn chín đến đây được không? À, con quên mất, mẹ là người bận rộn, làm sao có thời gian quan tâm tới chúng con, bố mẹ con sẽ giúp mẹ chăm sóc Tống Dương thật tốt, đảm bảo không để anh ấy đói bụng. Mẹ nhớ nhé, lần sau mẹ đừng mua thức ăn tới nữa, tránh cho Tống Dương đi làm về nhà còn phải nấu cơm, rồi thức ăn để lâu hỏng lại cho là lãng phí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.