Chương 9: Bức lương vi xướng*
Đông Ca
03/10/2023
(*) Bức lương vi xướng, bức hổ xuống núi: có thể hiểu là ép buộc con gái nhà lành trở thành hạng bán rẻ tiếng cười, nghĩa rộng là ép người bán thân, ép người ta làm chuyện họ không muốn.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, trường học đã không sắp xếp các chương trình học nữa, học sinh trong lớp cũng là tự học, hoặc ôn luyện trên bộ đề, làm các bài kiểm tra.
Buổi sáng khi Đào Thi Thi ra ngoài gặp được ba mẹ Phương Đường, hai người đưa một giỏ hoa quả, nhờ Đào Thi Thi nghĩ biện pháp dạy bổ túc cho Phương Đường, tranh thủ đến lúc đó thành tích thi đại học không quá khó coi.
Chủ nhật không đi học, Phương Đường đang ở nhà nằm liệt trên giường.
Đào Thi Thi lại cười tủm tỉm gõ cửa tiến vào.
"Không phải hôm nay cậu phải đến thư viện đọc sách sao?" Phương Đường từ trên giường xoay người, cầm lấy điện thoại di động nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ sáng.
"Ba mẹ cậu bảo mình giúp cậu dạy thêm, còn đưa cho mình một giỏ hoa quả." Đào Thi Thi ngồi trên giường, đẩy cô, "Sắp thi đại học rồi, cậu giả vờ để cho bọn họ yên tâm một chút cũng được mà.”
"Dù sao thi không tốt, giả vờ giả vịt làm gì." Phương Đường phồng miệng, "Mình cũng không phải khối tài liệu kia. ”
Đào Thi Thi khẽ thở dài, "Vậy sau này cậu định làm sao bây giờ? ”
Phương Đường bĩu môi, "Không biết.”
Đào Thi Thi không còn cách nào khác, "Đi thôi, đến nhà Lục Nham đi, mình thương lượng với anh ấy một chút, mình sẽ bổ túc tiếng Anh cho cậu, còn anh ấy phụ đạo cho cậu môn toán, xem có hiệu quả hay không. ”
Phương Đường vừa nghe đến nhà Lục Nham, sợ tới mức trực tiếp nhảy dựng lên, "Không không không! Mình không đi! ”
"Làm sao vậy?" Đào Thi Thi thấy cô sợ tới mức mặt đều biến sắc, có chút kinh ngạc, "Đã xảy ra chuyện gì? ”
"Ha ha, không, không có chuyện gì, mình chỉ là... Mình sợ mình quá ngu ngốc để dạy.” Phương Đường lúng túng cười một chút.
"Không phải đâu." Đào Thi Thi cho cô xem điện thoại di động, "Trước khi đến mình đã hỏi Lục Nham, anh ấy nói có thể.”
Phương Đường: "..."
“Các cậu đây là bức lương vi xướng, bức hổ xuống núi!” Cô chống nạnh từ trên giường đứng lên, khuôn mặt tròn tức giận đến hai má phồng lên.
Đào Thi Thi thiếu chút nữa cười chết, "Cậu dùng loạn thành ngữ gì vậy hả, với cả bức hổ xuống núi không phải là thành ngữ.”
"Mình đang mãnh liệt biểu đạt ý tứ các cậu đang ép buộc mình." Phương Đường hừ một tiếng, "Mình căn bản không muốn học, mình học không vô, cho dù là dạy thêm... Cũng vô dụng, hơn nữa... Mình chắc chắn sẽ bị cười nhạo đến chết. ”
"Sẽ không đâu." Đào Thi Thi cười khẽ ôm lấy bả vai cô, "Bằng không, cậu đến đó tự mình trải nghiệm một thời gian? Mình sẽ đi đọc sách. ”
Phương Đường bĩu môi suy nghĩ thật lâu, lúc này mới gật gật đầu, không tình nguyện đi theo.
Tốt hơn ở nhà bị ba mẹ cằn nhằn tới chết.
Nhà Lục Nham ở trung tâm thành phố, thỉnh thoảng anh ở lại trường, thỉnh thoảng về nhà, dù sao cũng có tài xế đưa đón, cả người đều được người ta hầu hạ cực kỳ thoải mái.
Lúc Phương Đường đi vào, trên người giống như pho tượng đeo một cái cặp sách, bên trong ngoại trừ đồ ăn vặt chính là đồ uống, dù sao cô tới đây giết thời gian, không cần mang theo tài liệu sách vở gì.
Lục Nham mở cửa, cửa trước rất lớn, lúc Phương Đường đi vào, không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu lẩm bẩm một câu, "Làm phiền rồi. ”
Sau đó tập trung vào việc thay giày.
Đều là giày nam, mỗi một đôi đều rất lớn, cô tìm một đôi dép lên màu đen mang vào.
Trời nóng, cô không thích mang vớ, đi dép lê đi vào phòng khách, một đôi chân trắng nõn bị dép lê màu đen làm nổi bật mười phần bắt mắt.
"Đang đọc cái gì vậy?" Đào Thi Thi hỏi Lục Nham.
Lục Nham không dấu vết dời tầm mắt khỏi đôi chân Phương Đường, đưa phần bìa sách trong tay cho Đào Thi Thi xem.
“Sao lại bắt đầu đọc tiểu thuyết kỳ ảo?” Đào Thi Thi hỏi.
"Tùy tiện đọc thôi." Lục Nham không cách nào giải thích, khi anh nghe nói Phương Đường muốn tới đây học thêm.
Đề thi và tài liệu ôn tập trong tay đều hóa thành hư ảnh, chỉ còn lại làn da trắng nõn phấn hồng của thiếu nữ lộ ra trước mắt, bên tai tựa hồ có thể nghe được thanh âm run rẩy của cô.
Mang theo nức nở, từng tấc từng tấc xâm nhập thần kinh của anh.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, trường học đã không sắp xếp các chương trình học nữa, học sinh trong lớp cũng là tự học, hoặc ôn luyện trên bộ đề, làm các bài kiểm tra.
Buổi sáng khi Đào Thi Thi ra ngoài gặp được ba mẹ Phương Đường, hai người đưa một giỏ hoa quả, nhờ Đào Thi Thi nghĩ biện pháp dạy bổ túc cho Phương Đường, tranh thủ đến lúc đó thành tích thi đại học không quá khó coi.
Chủ nhật không đi học, Phương Đường đang ở nhà nằm liệt trên giường.
Đào Thi Thi lại cười tủm tỉm gõ cửa tiến vào.
"Không phải hôm nay cậu phải đến thư viện đọc sách sao?" Phương Đường từ trên giường xoay người, cầm lấy điện thoại di động nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ sáng.
"Ba mẹ cậu bảo mình giúp cậu dạy thêm, còn đưa cho mình một giỏ hoa quả." Đào Thi Thi ngồi trên giường, đẩy cô, "Sắp thi đại học rồi, cậu giả vờ để cho bọn họ yên tâm một chút cũng được mà.”
"Dù sao thi không tốt, giả vờ giả vịt làm gì." Phương Đường phồng miệng, "Mình cũng không phải khối tài liệu kia. ”
Đào Thi Thi khẽ thở dài, "Vậy sau này cậu định làm sao bây giờ? ”
Phương Đường bĩu môi, "Không biết.”
Đào Thi Thi không còn cách nào khác, "Đi thôi, đến nhà Lục Nham đi, mình thương lượng với anh ấy một chút, mình sẽ bổ túc tiếng Anh cho cậu, còn anh ấy phụ đạo cho cậu môn toán, xem có hiệu quả hay không. ”
Phương Đường vừa nghe đến nhà Lục Nham, sợ tới mức trực tiếp nhảy dựng lên, "Không không không! Mình không đi! ”
"Làm sao vậy?" Đào Thi Thi thấy cô sợ tới mức mặt đều biến sắc, có chút kinh ngạc, "Đã xảy ra chuyện gì? ”
"Ha ha, không, không có chuyện gì, mình chỉ là... Mình sợ mình quá ngu ngốc để dạy.” Phương Đường lúng túng cười một chút.
"Không phải đâu." Đào Thi Thi cho cô xem điện thoại di động, "Trước khi đến mình đã hỏi Lục Nham, anh ấy nói có thể.”
Phương Đường: "..."
“Các cậu đây là bức lương vi xướng, bức hổ xuống núi!” Cô chống nạnh từ trên giường đứng lên, khuôn mặt tròn tức giận đến hai má phồng lên.
Đào Thi Thi thiếu chút nữa cười chết, "Cậu dùng loạn thành ngữ gì vậy hả, với cả bức hổ xuống núi không phải là thành ngữ.”
"Mình đang mãnh liệt biểu đạt ý tứ các cậu đang ép buộc mình." Phương Đường hừ một tiếng, "Mình căn bản không muốn học, mình học không vô, cho dù là dạy thêm... Cũng vô dụng, hơn nữa... Mình chắc chắn sẽ bị cười nhạo đến chết. ”
"Sẽ không đâu." Đào Thi Thi cười khẽ ôm lấy bả vai cô, "Bằng không, cậu đến đó tự mình trải nghiệm một thời gian? Mình sẽ đi đọc sách. ”
Phương Đường bĩu môi suy nghĩ thật lâu, lúc này mới gật gật đầu, không tình nguyện đi theo.
Tốt hơn ở nhà bị ba mẹ cằn nhằn tới chết.
Nhà Lục Nham ở trung tâm thành phố, thỉnh thoảng anh ở lại trường, thỉnh thoảng về nhà, dù sao cũng có tài xế đưa đón, cả người đều được người ta hầu hạ cực kỳ thoải mái.
Lúc Phương Đường đi vào, trên người giống như pho tượng đeo một cái cặp sách, bên trong ngoại trừ đồ ăn vặt chính là đồ uống, dù sao cô tới đây giết thời gian, không cần mang theo tài liệu sách vở gì.
Lục Nham mở cửa, cửa trước rất lớn, lúc Phương Đường đi vào, không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu lẩm bẩm một câu, "Làm phiền rồi. ”
Sau đó tập trung vào việc thay giày.
Đều là giày nam, mỗi một đôi đều rất lớn, cô tìm một đôi dép lên màu đen mang vào.
Trời nóng, cô không thích mang vớ, đi dép lê đi vào phòng khách, một đôi chân trắng nõn bị dép lê màu đen làm nổi bật mười phần bắt mắt.
"Đang đọc cái gì vậy?" Đào Thi Thi hỏi Lục Nham.
Lục Nham không dấu vết dời tầm mắt khỏi đôi chân Phương Đường, đưa phần bìa sách trong tay cho Đào Thi Thi xem.
“Sao lại bắt đầu đọc tiểu thuyết kỳ ảo?” Đào Thi Thi hỏi.
"Tùy tiện đọc thôi." Lục Nham không cách nào giải thích, khi anh nghe nói Phương Đường muốn tới đây học thêm.
Đề thi và tài liệu ôn tập trong tay đều hóa thành hư ảnh, chỉ còn lại làn da trắng nõn phấn hồng của thiếu nữ lộ ra trước mắt, bên tai tựa hồ có thể nghe được thanh âm run rẩy của cô.
Mang theo nức nở, từng tấc từng tấc xâm nhập thần kinh của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.