Chương 8: Chưa từng dỗ dành
Đông Ca
03/10/2023
Sau khi trở về trường học, Phương Đường cũng không dám nhìn ánh mắt Hạ Mặc Dương.
Hạ Mặc Dương cho rằng cậu cùng Đào Thi Thi đi leo núi chọc cô không vui, vội vàng giải thích Lục Nham đưa cô về nhà, khiến Đào Thi Thi muốn leo núi cũng không có người đi cùng, cho nên cậu mới cùng đi.
Phương Đường bởi vì vẫn không qua được cửa ải trong lòng, bởi vậy, liền cố ý so đo chuyện này, từ đó không để ý tới cậu.
Hạ Mặc Dương dỗ dành cô mấy ngày, cũng không thấy cô có sắc mặt tốt, còn đi hỏi Lục Nham làm thế nào để dỗ con gái vui vẻ.
Lục Nham ngồi trong phòng học, vừa kiểm tra bài thi, vừa ngẩng đầu lên trả lời, "Chưa từng dỗ dành qua. ”
“Mẹ kiếp!” Hạ Mặc Dương như cơn gió thổi chạy ra ngoài.
Lớp A ở tầng 5, lớp F ở tầng 1.
Lục Nham từ khi đến trường, ngoại trừ chào cờ và lớp thể dục, những lúc khác hầu như không gặp lại Phương Đường nữa.
Nhưng thỉnh thoảng cô nhảy vào đầu anh.
Đôi mắt đỏ bừng của cô, bầu vú đầy đặn, đầu vú màu hồng nhạt, cùng với đủ loại dấu răng trên da thịt, đều có thể cực kỳ đột nhiên làm cho anh cương cứng.
Anh liên tục mơ thấy Phương Đường trong ba đêm.
Trong ba đêm đó, cô bị thao đến khóc kêu không ngừng.
Trước kia Phương Đường thỉnh thoảng sẽ đến lớp A tìm Thi Thi đến căng tin ăn cơm, các cô đều là học sinh ngoại trú, cơ bản đều là về nhà ăn, một tuần có thể đến căng tin hai ba lần.
Nhưng một tuần này, Phương Đường chưa từng tới tìm Đào Thi Thi lần nào.
Ngược lại lúc Lục Nham đến văn phòng đưa bài thi, chạm mặt với Phương Đường.
Cô đang cúi đầu, bĩu môi nghe giáo viên chủ nhiệm trước mặt răn dạy, "Em nhìn điểm số này của em đi, em là con gái, sao em có thể thi ít điểm như vậy? Em nói em kém môn toán thì thôi đi, ngay cả ngữ văn cũng có thể thi như vậy? Em không muốn học đại học à? ”
Cô không thích học hành, cũng không có đầu óc để học, lời dạy của giáo viên chủ nhiệm cô cũng đã sớm quen, một bộ dáng heo chết không sợ nước sôi.
Nhưng cô không nghĩ tới, quay đầu nhìn, thế nhưng lại đụng phải Lục Nham.
Bằng cách nào đó, khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng.
Giáo viên chủ nhiệm răn dạy mấy câu liền thả cô đi, Phương Đường vô cùng muốn chạy ra ngoài, nhưng lại không muốn để Lục Nham nhìn ra, cô đành phải chậm rãi đi bộ.
Lục Nham đưa bài thi xong, vừa lúc đi theo phía sau cô, cách khoảng cách nghe cô giống như đang nói cái gì.
"Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, không thể nhìn mình, không nhìn thấy mình ..."
Lục Nham: "..."
Sau khi ra khỏi văn phòng, Phương Đường còn làm bộ làm tịch đi chậm vài bước, chờ đến chỗ rẽ, lập tức chạy nhanh hơn thỏ.
Lục Nham nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô trần truồng đứng trước mặt, đỏ và trắng luân phiên rơi trên hoa huyệt cô, cô run rẩy, trong miệng phun ra tiếng khóc mềm mại.
Anh nghiêng đầu dời tầm mắt, hít sâu một hơi, đè nén dục niệm dâng lên từ đáy lòng.
Quần đã bất tri bất giác dựng lên lều trại thật lớn.
Lục Nham rũ mắt nhìn, bước nhanh về phía toilet.
Phương Đường chạy đến chỗ ngồi thì thở hổn hển dữ dội, cánh tay bị người chọc chọc, cô quay đầu, Hạ Mặc Dương ôm một lọ thủy tinh trong suốt thật lớn, bên trong chứa đầy hạc giấy đầy màu sắc.
"Đừng tức giận được không?" Cậu đưa đến trước mặt cô như hiến trân bảo, lại vươn tay ra, "Em nhìn nè, tay anh vì xếp mấy thứ này mà hao gầy đi.”
Phương Đường muốn khóc, cô mím môi, cố ý nói, "Xấu quá đi thôi. ”
"Chỗ nào xấu." Hạ Mặc Dương cầm ra một con hạc giấy đưa cho cô xem,"Em nhìn đi, mũm mĩm có giống em không? ”
Phương Đường cười ra tiếng: "Anh mới mũm mĩm!”
Hạ Mặc Dương thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, là anh mũm mĩm. ”
Hai người cuối cùng cũng làm hòa.
Phương Đường lại càng khó chịu hơn, cô rõ ràng nhận ra, mình không thể ở chung với Hạ Mặc Dương như trước nữa.
Hạ Mặc Dương cho rằng cậu cùng Đào Thi Thi đi leo núi chọc cô không vui, vội vàng giải thích Lục Nham đưa cô về nhà, khiến Đào Thi Thi muốn leo núi cũng không có người đi cùng, cho nên cậu mới cùng đi.
Phương Đường bởi vì vẫn không qua được cửa ải trong lòng, bởi vậy, liền cố ý so đo chuyện này, từ đó không để ý tới cậu.
Hạ Mặc Dương dỗ dành cô mấy ngày, cũng không thấy cô có sắc mặt tốt, còn đi hỏi Lục Nham làm thế nào để dỗ con gái vui vẻ.
Lục Nham ngồi trong phòng học, vừa kiểm tra bài thi, vừa ngẩng đầu lên trả lời, "Chưa từng dỗ dành qua. ”
“Mẹ kiếp!” Hạ Mặc Dương như cơn gió thổi chạy ra ngoài.
Lớp A ở tầng 5, lớp F ở tầng 1.
Lục Nham từ khi đến trường, ngoại trừ chào cờ và lớp thể dục, những lúc khác hầu như không gặp lại Phương Đường nữa.
Nhưng thỉnh thoảng cô nhảy vào đầu anh.
Đôi mắt đỏ bừng của cô, bầu vú đầy đặn, đầu vú màu hồng nhạt, cùng với đủ loại dấu răng trên da thịt, đều có thể cực kỳ đột nhiên làm cho anh cương cứng.
Anh liên tục mơ thấy Phương Đường trong ba đêm.
Trong ba đêm đó, cô bị thao đến khóc kêu không ngừng.
Trước kia Phương Đường thỉnh thoảng sẽ đến lớp A tìm Thi Thi đến căng tin ăn cơm, các cô đều là học sinh ngoại trú, cơ bản đều là về nhà ăn, một tuần có thể đến căng tin hai ba lần.
Nhưng một tuần này, Phương Đường chưa từng tới tìm Đào Thi Thi lần nào.
Ngược lại lúc Lục Nham đến văn phòng đưa bài thi, chạm mặt với Phương Đường.
Cô đang cúi đầu, bĩu môi nghe giáo viên chủ nhiệm trước mặt răn dạy, "Em nhìn điểm số này của em đi, em là con gái, sao em có thể thi ít điểm như vậy? Em nói em kém môn toán thì thôi đi, ngay cả ngữ văn cũng có thể thi như vậy? Em không muốn học đại học à? ”
Cô không thích học hành, cũng không có đầu óc để học, lời dạy của giáo viên chủ nhiệm cô cũng đã sớm quen, một bộ dáng heo chết không sợ nước sôi.
Nhưng cô không nghĩ tới, quay đầu nhìn, thế nhưng lại đụng phải Lục Nham.
Bằng cách nào đó, khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng.
Giáo viên chủ nhiệm răn dạy mấy câu liền thả cô đi, Phương Đường vô cùng muốn chạy ra ngoài, nhưng lại không muốn để Lục Nham nhìn ra, cô đành phải chậm rãi đi bộ.
Lục Nham đưa bài thi xong, vừa lúc đi theo phía sau cô, cách khoảng cách nghe cô giống như đang nói cái gì.
"Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, không thể nhìn mình, không nhìn thấy mình ..."
Lục Nham: "..."
Sau khi ra khỏi văn phòng, Phương Đường còn làm bộ làm tịch đi chậm vài bước, chờ đến chỗ rẽ, lập tức chạy nhanh hơn thỏ.
Lục Nham nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô trần truồng đứng trước mặt, đỏ và trắng luân phiên rơi trên hoa huyệt cô, cô run rẩy, trong miệng phun ra tiếng khóc mềm mại.
Anh nghiêng đầu dời tầm mắt, hít sâu một hơi, đè nén dục niệm dâng lên từ đáy lòng.
Quần đã bất tri bất giác dựng lên lều trại thật lớn.
Lục Nham rũ mắt nhìn, bước nhanh về phía toilet.
Phương Đường chạy đến chỗ ngồi thì thở hổn hển dữ dội, cánh tay bị người chọc chọc, cô quay đầu, Hạ Mặc Dương ôm một lọ thủy tinh trong suốt thật lớn, bên trong chứa đầy hạc giấy đầy màu sắc.
"Đừng tức giận được không?" Cậu đưa đến trước mặt cô như hiến trân bảo, lại vươn tay ra, "Em nhìn nè, tay anh vì xếp mấy thứ này mà hao gầy đi.”
Phương Đường muốn khóc, cô mím môi, cố ý nói, "Xấu quá đi thôi. ”
"Chỗ nào xấu." Hạ Mặc Dương cầm ra một con hạc giấy đưa cho cô xem,"Em nhìn đi, mũm mĩm có giống em không? ”
Phương Đường cười ra tiếng: "Anh mới mũm mĩm!”
Hạ Mặc Dương thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, là anh mũm mĩm. ”
Hai người cuối cùng cũng làm hòa.
Phương Đường lại càng khó chịu hơn, cô rõ ràng nhận ra, mình không thể ở chung với Hạ Mặc Dương như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.