Chương 16: Có Giống Biến Thái Không ?
Đông Ca
03/10/2023
"Tại sao cậu lại mua cho Hạ Mặc Dương một đôi giày đắt tiền như vậy?"
Buổi tối tiết tự học, Đào Thi Thi cũng đến lớp Phương Đường, ngồi ở vị trí Hạ Mặc Dương.
Mấy ngày nay tâm tình Phương Đường tốt hơn một chút, lại biến thành tiểu lảm nhảm đáng yêu, "Mỗi ngày anh ấy không có việc gì làm liền cúi đầu nhìn đôi giày trên chân, nói chuyện với người khác liền hận không thể đem giày duỗi lên mặt đối phương, để cho người ta nhìn đôi giày kia của anh ấy.”
Đào Thi Thi phốc một tiếng cười, "Có khoa trương như vậy không?”
"Có, phi thường có." Phương Đường gật gật đầu, "Đó hình như là đôi giày đắt tiền nhất đời anh ấy mang.”
Đào Thi Thi không nhịn được cười, "Lúc ấy mình mượn giày cậu ấy mang, mình liền nghĩ, nếu cậu nhìn thấy, nhất định sẽ mua cho cậu ấy một đôi mới, vì thế mình mua luôn. ”
"Mình muốn mua cho anh ấy lắm, nhưng anh ấy bảo không cần, nói không muốn tiêu tiền của nữ sinh." Phương Đường đặt bút lên miệng, chu môi đỡ cây bút lên, quay lại nhìn Đào Thi Thi.
Đào Thi Thi cầm bút xuống, "Bình thường mà, lòng tự trọng của nam sinh rất mạnh, không thích tiêu tiền của bạn gái. ”
Nói đến hai chữ bạn gái, Phương Đường lại mệt một giây.
Đào Thi Thi tiếp tục làm bài, Phương Đường nhịn không được hỏi cô ấy, "Cậu có cảm thấy Lục Nham giống biến thái không?”
"..." Đào Thi Thi bị chọc cười, che miệng cười một hồi lâu, mới nhỏ giọng tiến lại gần nói chuyện với cô, "Anh ấy lại nói gì với cậu à? ”
"Không có, mình chỉ cảm thấy cậu ấy..." Phương Đường nói không nên lời, nghĩ đến những hình ảnh kia, cả người cô nóng lên, một chữ cũng không nói nên lời.
"Mỗi ngày anh ấy đều có thể nhận được mấy chục bức thư tình, buổi tối khi mình tới đây, đi đến bàn anh ấy lấy sổ ghi chép, thư tình trong bàn anh ấy cũng không nhét được, trên mặt đất còn rớt ra mấy bức thư." Đào Thi Thi nói.
Phương Đường "Oh~shit" một tiếng, gương mặt cực kỳ không thể tin, "Sao lại có nhiều người thích cậu ấy như vậy?”
"Lục Nham vốn rất được hoan nghênh." Đào Thi Thi cười khẽ, "Lúc trước anh ấy còn cảm thấy rất phiền, thấy thư tình liền trực ném vào thùng rác.”
"Bây giờ thì sao?" Phương Đường nâng má, lông mày xinh đẹp cau lại, "Có phải đều mang về nhà hay không, ngồi ở trước bàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà, chậm rãi mở ra đọc?”
Đào Thi Thi cười nắc nẻ, "Nào có, hiện tại cũng mang về nhà ném vào thùng rác.”
"Tại sao?" Phương Đường khó hiểu.
Đều là vứt thùng rác, ném ở trường với ở nhà có gì khác nhau?
"Để bảo vệ sự riêng tư của các bạn nữ khác, bởi vì ném vào thùng rác trong trường, sẽ có người mở ra đọc." Đào Thi Thi cười khẽ, "Tuy nhìn anh ấy lạnh lùng, nhưng vẫn là con người tốt.”
"Tốt chỗ nào." Phương Đường nhỏ giọng nói thầm.
"Anh ấy rất tôn trọng con gái." Đào Thi Thi nhỏ giọng nói, "Anh ấy không giống những nam sinh khác, sẽ cố ý chạm vào tay cậu, ôm bả vai cậu hay gì đó, cứ lấy mình là một ví dụ, đến bây giờ hai bọn mình vẫn chưa nắm tay.”
Phương Đường: "..."
Khuôn mặt của cô hoàn toàn không biết nên biểu hiện vẻ mặt gì.
"Tại sao?" Cô hỏi.
"Không biết." Ngòi bút Đào Thi Thi xoay quanh trên bài thi, "Có đôi khi mình cảm thấy, thật ra anh ấy không thích mình.”
Phương Đường: "..."
"Tại sao?" Cô dường như trở thành một con robot, chỉ biết hỏi tại sao.
"Bởi vì anh ấy đối với mình, cũng không khác gì với các bạn cùng lớp khác, có lẽ thái độ anh ấy tốt hơn một chút." Đào Thi Thi cười nhìn về phía cô, "Nhưng Hạ Mặc Dương thì khác, cậu ấy nguyện ý móc tim móc phổi cho cậu, Lục Nham sẽ không.”
Phương Đường bị nói sửng sốt, "Vậy tại sao cậu vẫn hẹn hò với cậu ta?”
"Anh ấy rất ưu tú, mục tiêu của mình chính là đi theo người ưu tú, cùng nhau trở nên ưu tú hơn." Đào Thi Thi xoay chuyển bút trong tay, "Mình cảm giác, mình và anh ấy không giống như đang yêu sớm, giống như hai chiến hữu kề vai chiến đấu, anh dũng chiến đấu trong cùng một trận chiến hào.”
"Không có lãng mạn, chỉ có khói thuốc súng." Cô ấy tổng kết, bỗng nhiên lại nhìn Phương Đường, "Bọn mình đều biết rõ mục tiêu của chính mình, cũng quá mức lý trí, không thích hợp để yêu đơn thuần.”
Phương Đường hoàn toàn choáng váng.
Cô không nghĩ tới, học bá yêu đương chính là như vậy.
Đào Thi Thi bị biểu tình khiếp sợ trên mặt cô chọc cười, cười nhỏ giọng nói:
"Phương Đường, có đôi khi mình rất hâm mộ cậu."
"Cậu có thể gặp được nam sinh thích cậu như Hạ Mặc Dương."
Buổi tối tiết tự học, Đào Thi Thi cũng đến lớp Phương Đường, ngồi ở vị trí Hạ Mặc Dương.
Mấy ngày nay tâm tình Phương Đường tốt hơn một chút, lại biến thành tiểu lảm nhảm đáng yêu, "Mỗi ngày anh ấy không có việc gì làm liền cúi đầu nhìn đôi giày trên chân, nói chuyện với người khác liền hận không thể đem giày duỗi lên mặt đối phương, để cho người ta nhìn đôi giày kia của anh ấy.”
Đào Thi Thi phốc một tiếng cười, "Có khoa trương như vậy không?”
"Có, phi thường có." Phương Đường gật gật đầu, "Đó hình như là đôi giày đắt tiền nhất đời anh ấy mang.”
Đào Thi Thi không nhịn được cười, "Lúc ấy mình mượn giày cậu ấy mang, mình liền nghĩ, nếu cậu nhìn thấy, nhất định sẽ mua cho cậu ấy một đôi mới, vì thế mình mua luôn. ”
"Mình muốn mua cho anh ấy lắm, nhưng anh ấy bảo không cần, nói không muốn tiêu tiền của nữ sinh." Phương Đường đặt bút lên miệng, chu môi đỡ cây bút lên, quay lại nhìn Đào Thi Thi.
Đào Thi Thi cầm bút xuống, "Bình thường mà, lòng tự trọng của nam sinh rất mạnh, không thích tiêu tiền của bạn gái. ”
Nói đến hai chữ bạn gái, Phương Đường lại mệt một giây.
Đào Thi Thi tiếp tục làm bài, Phương Đường nhịn không được hỏi cô ấy, "Cậu có cảm thấy Lục Nham giống biến thái không?”
"..." Đào Thi Thi bị chọc cười, che miệng cười một hồi lâu, mới nhỏ giọng tiến lại gần nói chuyện với cô, "Anh ấy lại nói gì với cậu à? ”
"Không có, mình chỉ cảm thấy cậu ấy..." Phương Đường nói không nên lời, nghĩ đến những hình ảnh kia, cả người cô nóng lên, một chữ cũng không nói nên lời.
"Mỗi ngày anh ấy đều có thể nhận được mấy chục bức thư tình, buổi tối khi mình tới đây, đi đến bàn anh ấy lấy sổ ghi chép, thư tình trong bàn anh ấy cũng không nhét được, trên mặt đất còn rớt ra mấy bức thư." Đào Thi Thi nói.
Phương Đường "Oh~shit" một tiếng, gương mặt cực kỳ không thể tin, "Sao lại có nhiều người thích cậu ấy như vậy?”
"Lục Nham vốn rất được hoan nghênh." Đào Thi Thi cười khẽ, "Lúc trước anh ấy còn cảm thấy rất phiền, thấy thư tình liền trực ném vào thùng rác.”
"Bây giờ thì sao?" Phương Đường nâng má, lông mày xinh đẹp cau lại, "Có phải đều mang về nhà hay không, ngồi ở trước bàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà, chậm rãi mở ra đọc?”
Đào Thi Thi cười nắc nẻ, "Nào có, hiện tại cũng mang về nhà ném vào thùng rác.”
"Tại sao?" Phương Đường khó hiểu.
Đều là vứt thùng rác, ném ở trường với ở nhà có gì khác nhau?
"Để bảo vệ sự riêng tư của các bạn nữ khác, bởi vì ném vào thùng rác trong trường, sẽ có người mở ra đọc." Đào Thi Thi cười khẽ, "Tuy nhìn anh ấy lạnh lùng, nhưng vẫn là con người tốt.”
"Tốt chỗ nào." Phương Đường nhỏ giọng nói thầm.
"Anh ấy rất tôn trọng con gái." Đào Thi Thi nhỏ giọng nói, "Anh ấy không giống những nam sinh khác, sẽ cố ý chạm vào tay cậu, ôm bả vai cậu hay gì đó, cứ lấy mình là một ví dụ, đến bây giờ hai bọn mình vẫn chưa nắm tay.”
Phương Đường: "..."
Khuôn mặt của cô hoàn toàn không biết nên biểu hiện vẻ mặt gì.
"Tại sao?" Cô hỏi.
"Không biết." Ngòi bút Đào Thi Thi xoay quanh trên bài thi, "Có đôi khi mình cảm thấy, thật ra anh ấy không thích mình.”
Phương Đường: "..."
"Tại sao?" Cô dường như trở thành một con robot, chỉ biết hỏi tại sao.
"Bởi vì anh ấy đối với mình, cũng không khác gì với các bạn cùng lớp khác, có lẽ thái độ anh ấy tốt hơn một chút." Đào Thi Thi cười nhìn về phía cô, "Nhưng Hạ Mặc Dương thì khác, cậu ấy nguyện ý móc tim móc phổi cho cậu, Lục Nham sẽ không.”
Phương Đường bị nói sửng sốt, "Vậy tại sao cậu vẫn hẹn hò với cậu ta?”
"Anh ấy rất ưu tú, mục tiêu của mình chính là đi theo người ưu tú, cùng nhau trở nên ưu tú hơn." Đào Thi Thi xoay chuyển bút trong tay, "Mình cảm giác, mình và anh ấy không giống như đang yêu sớm, giống như hai chiến hữu kề vai chiến đấu, anh dũng chiến đấu trong cùng một trận chiến hào.”
"Không có lãng mạn, chỉ có khói thuốc súng." Cô ấy tổng kết, bỗng nhiên lại nhìn Phương Đường, "Bọn mình đều biết rõ mục tiêu của chính mình, cũng quá mức lý trí, không thích hợp để yêu đơn thuần.”
Phương Đường hoàn toàn choáng váng.
Cô không nghĩ tới, học bá yêu đương chính là như vậy.
Đào Thi Thi bị biểu tình khiếp sợ trên mặt cô chọc cười, cười nhỏ giọng nói:
"Phương Đường, có đôi khi mình rất hâm mộ cậu."
"Cậu có thể gặp được nam sinh thích cậu như Hạ Mặc Dương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.