Chương 17: Vừa Ngốc Vừa Thích Khóc
Đông Ca
03/10/2023
Thi thử, Phương Đường không phụ sự kỳ vọng của mọi người, lại đếm ngược từ dưới lên.
Ở văn phòng bị giáo viên chủ nhiệm giáo huấn đến mức gọi là máu chó xối đầy đầu.
Cô đứng đến chân mỏi nhừ, bờ vai mảnh khảnh sụp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhúm.
"Lúc trước không phải nói muốn đi du học sao? Tại sao lại điền nguyện vọng vào các trường đại học trong nước?" Trong lỗ tai truyền đến thanh âm của chủ nhiệm, Phương Đường vội vàng đứng thẳng người.
Dư quang liếc mắt, suy nghĩ tên phá gia chi tử nào muốn đi du học, lần liếc mắt này liền thấy được Lục Nham.
“......”
Thật ra cô vừa nhìn thấy đôi giày kia đã nhận ra, cả trường học, chỉ sợ chỉ có Lục Nham mới có thể mang một đôi giày không tì vết, so với bức tường trắng của trường còn có thể trắng hơn một chút.
Anh cũng rất cao, cả người như móc áo di động, bộ đồng phục khó coi kia ở trên người anh đẹp trai đến mức khó tin, Phương Đường lén lút mắng trường học không biết bao nhiêu lần, giờ phút này nhìn thấy Lục Nham ăn mặc như người mẫu, vừa ngầu vừa đẹp trai, càng phẫn nộ.
Cô cảm thấy trường học phỏng chừng dựa theo số đo của Lục Nham để thiết kế riêng, căn bản không để ý đến sống chết của người bình thường bọn họ.
"Trong nhà có một con thỏ phải nuôi." Thanh âm của Lục Nham rất thấp.
Phương Đường nghe xong vẻ mặt mộng bức, sao cô không biết trong nhà Lục Nham có thỏ, lần trước đến cũng không phát hiện có.
Cô quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với tầm mắt Lục Nham, mặt mày anh luôn lạnh nhạt, giờ phút này, đáy mắt lại ẩn chứa chút ý cười, cho dù rất nông, Phương Đường vẫn nhìn thấy.
Cô không biết tại sao khuôn mặt của cô đỏ lên.
"Nuôi thỏ?" Chủ nhiệm lại càng không hiểu tại sao, "Tương lai xán lạn của em, chỉ vì một con thỏ mà buông tha? Lúc trước nói cử em đi học em cũng không đi, muốn du học, bây giờ thì hay rồi, chỉ vì một con thỏ mà ở lại trong nước, Lục Nham, rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
"Em vốn không có chuyện lớn gì." Ngữ điệu Lục Nham vẫn nhàn nhạt, cẩn thận nghe lại có thể nghe ra trong thanh âm mang theo chút ý cười, "Hiện tại quả thật việc nuôi thỏ tương đối quan trọng, bằng không, con thỏ kia sẽ chạy, chạy rất nhanh. ”
Phương Đường: "..."
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Lục Nham giống như đang nói về cô.
Cô lại nhịn không được quay đầu muốn nhìn anh, bất thình lình giáo viên chủ nhiệm trước mặt gầm lên một tiếng, "Còn nhìn! Người ta thi bao nhiêu điểm, em thi bao nhiêu điểm! Em cho rằng người ta bị gọi tới để bị mắng sao?! Hả?! Người ta đó là điểm thi quá cao, giáo viên đang suy nghĩ trong bao nhiêu trường đại học tốt, sẽ gửi đến trường nào học, em nhìn em đi! Điểm số như vậy, có thể vào đại học hay không là một vấn đề!”
Phương Đường lần đầu tiên cảm thấy rất mất mặt.
Bình thường một mình ở đây bị giáo huấn thì thôi, hết lần này tới lần khác Lục Nham cũng ở đây.
Khi bị giáo huấn xong, hốc mắt cô đỏ lên.
"Vừa ngốc vừa thích khóc." Phía sau truyền đến thanh âm của Lục Nham.
Phương Đường hít hít mũi, quay đầu trừng qua, "Ai cần cậu quản!”
"Có thể a." Anh nhét tờ đơn nguyện vọng trong tay vào lòng cô, tầm mắt đen kịt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, ngón tay vội vàng xẹt qua mặt cô, lau đi dòng nước mắt kia, thanh âm đè xuống rất thấp.
"Tôi quản."
Cả người Phương Đường khí huyết dâng trào, gương mặt đỏ bừng, nước mắt đều quên chảy.
Cô cảm thấy Lục Nham đang đùa giỡn cô, lại lo lắng mình hiểu sai ý, tóm lại hận thấu cái đầu ngốc nghếch của mình, chỉ trừng mắt nhìn anh hỏi: "Cậu, cậu đưa cái này cho tôi làm gì!”
"Cậu điền vào trường đại học nào." Đầu lưỡi anh chống lên cằm trên, ánh mắt dừng trên cánh môi mềm mại của cô, ánh mắt càng sâu, thanh âm cũng có chút khàn khàn, "Giúp tôi điền đi.”
“......”
Phương Đường trừng mắt nhìn anh vài giây, mạnh mẽ ném tờ đơn nguyện vọng, vẻ mặt nóng bỏng bỏ chạy.
Ở văn phòng bị giáo viên chủ nhiệm giáo huấn đến mức gọi là máu chó xối đầy đầu.
Cô đứng đến chân mỏi nhừ, bờ vai mảnh khảnh sụp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhúm.
"Lúc trước không phải nói muốn đi du học sao? Tại sao lại điền nguyện vọng vào các trường đại học trong nước?" Trong lỗ tai truyền đến thanh âm của chủ nhiệm, Phương Đường vội vàng đứng thẳng người.
Dư quang liếc mắt, suy nghĩ tên phá gia chi tử nào muốn đi du học, lần liếc mắt này liền thấy được Lục Nham.
“......”
Thật ra cô vừa nhìn thấy đôi giày kia đã nhận ra, cả trường học, chỉ sợ chỉ có Lục Nham mới có thể mang một đôi giày không tì vết, so với bức tường trắng của trường còn có thể trắng hơn một chút.
Anh cũng rất cao, cả người như móc áo di động, bộ đồng phục khó coi kia ở trên người anh đẹp trai đến mức khó tin, Phương Đường lén lút mắng trường học không biết bao nhiêu lần, giờ phút này nhìn thấy Lục Nham ăn mặc như người mẫu, vừa ngầu vừa đẹp trai, càng phẫn nộ.
Cô cảm thấy trường học phỏng chừng dựa theo số đo của Lục Nham để thiết kế riêng, căn bản không để ý đến sống chết của người bình thường bọn họ.
"Trong nhà có một con thỏ phải nuôi." Thanh âm của Lục Nham rất thấp.
Phương Đường nghe xong vẻ mặt mộng bức, sao cô không biết trong nhà Lục Nham có thỏ, lần trước đến cũng không phát hiện có.
Cô quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với tầm mắt Lục Nham, mặt mày anh luôn lạnh nhạt, giờ phút này, đáy mắt lại ẩn chứa chút ý cười, cho dù rất nông, Phương Đường vẫn nhìn thấy.
Cô không biết tại sao khuôn mặt của cô đỏ lên.
"Nuôi thỏ?" Chủ nhiệm lại càng không hiểu tại sao, "Tương lai xán lạn của em, chỉ vì một con thỏ mà buông tha? Lúc trước nói cử em đi học em cũng không đi, muốn du học, bây giờ thì hay rồi, chỉ vì một con thỏ mà ở lại trong nước, Lục Nham, rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
"Em vốn không có chuyện lớn gì." Ngữ điệu Lục Nham vẫn nhàn nhạt, cẩn thận nghe lại có thể nghe ra trong thanh âm mang theo chút ý cười, "Hiện tại quả thật việc nuôi thỏ tương đối quan trọng, bằng không, con thỏ kia sẽ chạy, chạy rất nhanh. ”
Phương Đường: "..."
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Lục Nham giống như đang nói về cô.
Cô lại nhịn không được quay đầu muốn nhìn anh, bất thình lình giáo viên chủ nhiệm trước mặt gầm lên một tiếng, "Còn nhìn! Người ta thi bao nhiêu điểm, em thi bao nhiêu điểm! Em cho rằng người ta bị gọi tới để bị mắng sao?! Hả?! Người ta đó là điểm thi quá cao, giáo viên đang suy nghĩ trong bao nhiêu trường đại học tốt, sẽ gửi đến trường nào học, em nhìn em đi! Điểm số như vậy, có thể vào đại học hay không là một vấn đề!”
Phương Đường lần đầu tiên cảm thấy rất mất mặt.
Bình thường một mình ở đây bị giáo huấn thì thôi, hết lần này tới lần khác Lục Nham cũng ở đây.
Khi bị giáo huấn xong, hốc mắt cô đỏ lên.
"Vừa ngốc vừa thích khóc." Phía sau truyền đến thanh âm của Lục Nham.
Phương Đường hít hít mũi, quay đầu trừng qua, "Ai cần cậu quản!”
"Có thể a." Anh nhét tờ đơn nguyện vọng trong tay vào lòng cô, tầm mắt đen kịt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, ngón tay vội vàng xẹt qua mặt cô, lau đi dòng nước mắt kia, thanh âm đè xuống rất thấp.
"Tôi quản."
Cả người Phương Đường khí huyết dâng trào, gương mặt đỏ bừng, nước mắt đều quên chảy.
Cô cảm thấy Lục Nham đang đùa giỡn cô, lại lo lắng mình hiểu sai ý, tóm lại hận thấu cái đầu ngốc nghếch của mình, chỉ trừng mắt nhìn anh hỏi: "Cậu, cậu đưa cái này cho tôi làm gì!”
"Cậu điền vào trường đại học nào." Đầu lưỡi anh chống lên cằm trên, ánh mắt dừng trên cánh môi mềm mại của cô, ánh mắt càng sâu, thanh âm cũng có chút khàn khàn, "Giúp tôi điền đi.”
“......”
Phương Đường trừng mắt nhìn anh vài giây, mạnh mẽ ném tờ đơn nguyện vọng, vẻ mặt nóng bỏng bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.