Chương 7: Không dám nghĩ
Đông Ca
03/10/2023
Ba giờ rưỡi sáng.
Tài xế nhà Lục Nham lái xe tới đón anh, trên mặt không có bất kỳ dao động nào đưa cho anh một hộp thuốc tránh thai.
Mặc dù nhìn thấy cô gái đi theo phía sau Lục Nham không phải Đào Thi Thi, ông cũng không lộ ra bất kỳ biểu tình kinh ngạc nào.
Phương Đường toàn bộ hành trình rụt đầu vào áo khoác, ngồi lên ghế sau, lúc này mới tiếp nhận nước Lục Nham đưa tới, uống thuốc.
"Nếu Hạ Mặc Dương hỏi, cậu nói như thế nào?" Xe khởi động, Lục Nham nhìn homestay đen kịt, nghiêng đầu nhìn về phía Phương Đường.
Đèn xe bật, cả đầu cô đều rụt vào áo khoác, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ bừng, cô cũng đang nhìn homestay ngoài cửa sổ, càng nhìn ánh mắt càng đỏ, một hàng nước mắt lại trượt xuống.
"Tôi không biết." Thanh âm cô ong ong, mang theo một chút tiếng mũi mềm mại, "Tôi không muốn để cho anh ấy biết. ”
Lục Nham ngồi dựa vào, giọng nói mang theo khàn khàn mệt mỏi, "Ba mẹ cậu gọi điện thoại tìm cậu, muốn cậu về nhà, cậu tìm tôi cầu cứu, để tôi buổi tối liên lạc với tài xế nhà tôi đưa cậu về nhà. ”
Trong lòng Phương Đường muốn hỏi vì sao không phải là anh bị viêm ruột thừa, tìm cô cầu cứu, sau đó đêm hôm khuya khoắt cô đưa anh đến bệnh viện.
Nhưng ngẫm lại, quả thật lý do của Lục Nham tương đối thuyết phục, cô mệt mỏi gật đầu, "Ừm. ”
Phương Đường và Đào Thi Thi là hàng xóm, hai người đã học chung từ hồi trung học cơ sở, nhưng cho tới bây giờ chưa từng học cùng lớp, bởi vì Đào Thi Thi học giỏi, mà Phương Đường vẫn luôn đứng bét khối.
May mà Đào Thi Thi cũng không ghét bỏ người bạn học tra là Phương Đường này, cho tới nay, đều coi cô là chị em, hai người thân mật khăng khít, thỉnh thoảng còn ôm nhau ngủ trên một cái giường đến hừng đông.
Nhưng Phương Đường không dám nghĩ, nếu Đào Thi Thi biết, cô ngủ với Lục Nham sẽ có phản ứng như thế nào.
Cô không dám nghĩ về nó.
Nghĩ đến cảnh đó, nước mắt lại muốn rơi xuống.
Hơn năm giờ sáng, Phương Đường từ trên xe xuống, không nói một câu, ôm túi xách của mình đi về nhà.
Lục Nham nhìn tư thế không được tự nhiên khi cô đi bộ, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh anh đè hai chân cô hung ác thao làm, cổ họng anh khô khốc, nhíu mày dời tầm mắt, nói với tài xế: "Trở về. ”
Hạ Mặc Dương chưa tới bảy giờ sáng đã tỉnh, nhắn tin cho Phương Đường, mới nghe nói cô đã về nhà, cậu thu dọn ba lô ra cửa, vừa lúc gặp Đào Thi Thi ở đại sảnh.
Đào Thi Thi giải thích với cậu một lần nữa, nói ba mẹ Phương Đường có việc đột xuất tìm Phương Đường, buổi tối Phương Đường không biết về nhà như thế nào, vì thế nhờ Lục Nham gọi tài xế đến đưa cô về.
Thần kinh Hạ Mặc Dương tương đối lớn, căn bản không suy nghĩ nhiều, vì sao Phương Đường lại có việc, Lục Nham cũng phải đi theo.
Ngược lại cảm thấy Lục Nham ngoài lạnh trong nóng, thật sự đủ nghĩa khí.
Hai người đang muốn về nhà, Đào Thi Thi lại nhìn chằm chằm về phía núi, nhỏ giọng nói, "Hy vọng lần sau có cơ hội leo núi. ”
"Cái gì gọi là lần sau có cơ hội?" Hạ Mặc Dương có lòng ân cần, dù sao bạn trai Đào Thi Thi người ta cũng đủ nghĩa khí như vậy, cậu cũng muốn biểu hiện mình một chút, "Cậu muốn đi, bây giờ đi luôn, vừa lúc mình đi cùng cậu. ”
Đào Thi Thi do dự một lúc, gật gật đầu, "Được. ”
Phương Đường ở nhà ngủ một giấc, đến chạng vạng mới tỉnh lại, ba mẹ cô đều cho rằng cô bị bệnh phải đưa cô đến bệnh viện, Phương Đường bị đánh thức vài lần, khóc nói mình thật sự rất buồn ngủ, lúc này mới được ba mẹ buông tha.
Giấc ngủ này của cô cũng không an ổn, vẫn luôn khóc.
Trong mơ Lục Nham vẫn cắn đầu vú của cô, cô khóc lóc kêu anh không được cắn, anh chẳng những cắn, còn dùng thứ vừa thô vừa lớn kia đặc biệt dùng sức cắm cô.
Cô bị cắm đến cao trào trong giấc mơ của mình.
Khi tỉnh dậy, khuôn mặt cô đều là nước mắt, quần lót ướt đẫm.
Cô ngơ ngác ngẩn người, sau đó quấn mình vào chăn nhỏ giọng khóc thầm.
Tài xế nhà Lục Nham lái xe tới đón anh, trên mặt không có bất kỳ dao động nào đưa cho anh một hộp thuốc tránh thai.
Mặc dù nhìn thấy cô gái đi theo phía sau Lục Nham không phải Đào Thi Thi, ông cũng không lộ ra bất kỳ biểu tình kinh ngạc nào.
Phương Đường toàn bộ hành trình rụt đầu vào áo khoác, ngồi lên ghế sau, lúc này mới tiếp nhận nước Lục Nham đưa tới, uống thuốc.
"Nếu Hạ Mặc Dương hỏi, cậu nói như thế nào?" Xe khởi động, Lục Nham nhìn homestay đen kịt, nghiêng đầu nhìn về phía Phương Đường.
Đèn xe bật, cả đầu cô đều rụt vào áo khoác, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ bừng, cô cũng đang nhìn homestay ngoài cửa sổ, càng nhìn ánh mắt càng đỏ, một hàng nước mắt lại trượt xuống.
"Tôi không biết." Thanh âm cô ong ong, mang theo một chút tiếng mũi mềm mại, "Tôi không muốn để cho anh ấy biết. ”
Lục Nham ngồi dựa vào, giọng nói mang theo khàn khàn mệt mỏi, "Ba mẹ cậu gọi điện thoại tìm cậu, muốn cậu về nhà, cậu tìm tôi cầu cứu, để tôi buổi tối liên lạc với tài xế nhà tôi đưa cậu về nhà. ”
Trong lòng Phương Đường muốn hỏi vì sao không phải là anh bị viêm ruột thừa, tìm cô cầu cứu, sau đó đêm hôm khuya khoắt cô đưa anh đến bệnh viện.
Nhưng ngẫm lại, quả thật lý do của Lục Nham tương đối thuyết phục, cô mệt mỏi gật đầu, "Ừm. ”
Phương Đường và Đào Thi Thi là hàng xóm, hai người đã học chung từ hồi trung học cơ sở, nhưng cho tới bây giờ chưa từng học cùng lớp, bởi vì Đào Thi Thi học giỏi, mà Phương Đường vẫn luôn đứng bét khối.
May mà Đào Thi Thi cũng không ghét bỏ người bạn học tra là Phương Đường này, cho tới nay, đều coi cô là chị em, hai người thân mật khăng khít, thỉnh thoảng còn ôm nhau ngủ trên một cái giường đến hừng đông.
Nhưng Phương Đường không dám nghĩ, nếu Đào Thi Thi biết, cô ngủ với Lục Nham sẽ có phản ứng như thế nào.
Cô không dám nghĩ về nó.
Nghĩ đến cảnh đó, nước mắt lại muốn rơi xuống.
Hơn năm giờ sáng, Phương Đường từ trên xe xuống, không nói một câu, ôm túi xách của mình đi về nhà.
Lục Nham nhìn tư thế không được tự nhiên khi cô đi bộ, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh anh đè hai chân cô hung ác thao làm, cổ họng anh khô khốc, nhíu mày dời tầm mắt, nói với tài xế: "Trở về. ”
Hạ Mặc Dương chưa tới bảy giờ sáng đã tỉnh, nhắn tin cho Phương Đường, mới nghe nói cô đã về nhà, cậu thu dọn ba lô ra cửa, vừa lúc gặp Đào Thi Thi ở đại sảnh.
Đào Thi Thi giải thích với cậu một lần nữa, nói ba mẹ Phương Đường có việc đột xuất tìm Phương Đường, buổi tối Phương Đường không biết về nhà như thế nào, vì thế nhờ Lục Nham gọi tài xế đến đưa cô về.
Thần kinh Hạ Mặc Dương tương đối lớn, căn bản không suy nghĩ nhiều, vì sao Phương Đường lại có việc, Lục Nham cũng phải đi theo.
Ngược lại cảm thấy Lục Nham ngoài lạnh trong nóng, thật sự đủ nghĩa khí.
Hai người đang muốn về nhà, Đào Thi Thi lại nhìn chằm chằm về phía núi, nhỏ giọng nói, "Hy vọng lần sau có cơ hội leo núi. ”
"Cái gì gọi là lần sau có cơ hội?" Hạ Mặc Dương có lòng ân cần, dù sao bạn trai Đào Thi Thi người ta cũng đủ nghĩa khí như vậy, cậu cũng muốn biểu hiện mình một chút, "Cậu muốn đi, bây giờ đi luôn, vừa lúc mình đi cùng cậu. ”
Đào Thi Thi do dự một lúc, gật gật đầu, "Được. ”
Phương Đường ở nhà ngủ một giấc, đến chạng vạng mới tỉnh lại, ba mẹ cô đều cho rằng cô bị bệnh phải đưa cô đến bệnh viện, Phương Đường bị đánh thức vài lần, khóc nói mình thật sự rất buồn ngủ, lúc này mới được ba mẹ buông tha.
Giấc ngủ này của cô cũng không an ổn, vẫn luôn khóc.
Trong mơ Lục Nham vẫn cắn đầu vú của cô, cô khóc lóc kêu anh không được cắn, anh chẳng những cắn, còn dùng thứ vừa thô vừa lớn kia đặc biệt dùng sức cắm cô.
Cô bị cắm đến cao trào trong giấc mơ của mình.
Khi tỉnh dậy, khuôn mặt cô đều là nước mắt, quần lót ướt đẫm.
Cô ngơ ngác ngẩn người, sau đó quấn mình vào chăn nhỏ giọng khóc thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.