Chương 5
Ngữ Tuyết
16/08/2023
Lạc Vân Quốc năm Cảnh Hi thứ ba, hoàng đế Lãnh Hoằng tính tình đa nghi đã liên tiếp diệt tộc những gia tộc lớn có uy hiếp đến ngôi vị của ông ta.
Bắc Đường gia là một trong những gia tộc lớn nhưng vì nhiều đời lập công lớn, chiến công hiển hách nên hoàng đế chưa thể ra tay diệt trừ.
- Hoàng thượng, Bắc Đường tướng quân cầu kiến
- Cho hắn vào
Hoàng đế một thân long bào chói mắt, trên tay đang cầm viên dạ minh châu ngắm nghía, Bắc Đường Uyên một thân bạch y tiến vào cúi người hành lễ.
- Thần Bắc Đường Uyên, khấu kiến hoàng thượng
- Miễn lễ, nhiệm vụ trẫm giao cho ngươi, ngươi làm xong chưa?
- Khởi bẩm hoàng thượng, thế lực Tuyệt Tình lâu đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, đã không còn khả năng nguy hại đến triều đình
Bắc Đường Uyên cẩn trọng bẩm báo, hiện tại gia tộc Bắc Đường đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, mọi cử chỉ, hành động của hắn đều không thể có điểm sai sót.
- Chỉ mới tiêu diệt hơn phân nửa, chưa chắc sau này sẽ không có uy hiếp. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, khanh hiểu không?
- Thần đã hiểu
- Hiểu rồi thì tốt, lui xuống đi
- Thần cáo lui
- Đi đi, trẫm cho khanh thời hạn một tháng, nhất định phải tiêu diệt hết tất cả thế lực còn sót lại
- Vâng, hoàng thượng
Hắn hành lễ xong rồi lui về phủ, trên đường có đi ngang qua chỗ biểu muội của hắn nên thuận tiện ghé vào thăm một chút.
- Tiểu thư nhà ngươi đâu?
- Dạ tiểu thư lại cảm thấy mệt mỏi nên đã đi nghỉ ngơi rồi ạ
- Nếu đã vậy thì để tiểu thư nhà ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước
- Dạ vâng
Bắc Đường Uyên không vào trong mà chỉ ở ngoài nói vài câu với tiểu nha hoàn rồi rời đi.
Nàng ta là biểu muội của hắn, Tô gia bị tội diệt tộc, hắn được cữu cữu nhờ vả để nàng ta trong phủ tướng quân, cho nàng ta một nơi để về.
Bản thân Tô Nguyệt Nhi mang bệnh trong người đến đại phu đều bó tay không cách chữa trị. Gia đình cữu cữu kia thật ra là họ hàng bên kế mẫu của hắn.
Nếu không phải vì người mang danh cữu cữu kia trước đó hắn còn trẻ người non dạ mà ra tay giúp hắn một lần thì hắn chẳng cần tìm Huyết Liên Hoa chữa cho nàng ta làm gì.
Bắc Đường Uyên từ nhỏ đối với nữ nhân là chán ghét, kể cả Tô Nguyệt Nhi hắn không thích thân cận với nàng ta. Mặc dù nàng ta vào phủ đã lâu nhưng hắn chưa từng nhiều lời.
- Biểu ca, huynh đến rồi sao?
Tô Nguyệt Nhi thoáng nghe thấy tiếng của hắn nên giả vờ yếu ớt, đáng thương nằm trở lại giường.
Thấy có người bước vào liền cứ tưởng là hắn, nàng ta trong lòng mừng thầm nhưng khi nhìn rõ người đến bộ mặt liền thay đổi ngay tức khắc.
- Sao lại là ngươi, biểu ca đâu?
- Tiểu thư, tướng quân nghe nói người đang nghỉ ngơi, đã đi rồi ạ
- Đáng ghét, ngươi không biết dùng mọi cách giữ huynh ấy lại sao, đồ vô dụng!
Một cái tát hướng thẳng vào mặt tiểu nha hoàn vừa đến, tiểu nha hoàn không dám khóc hay tỏ thái độ gì chỉ biết ngồi bệt xuống sàn ôm lấy nửa bên má bị đánh đến sưng lên. Nàng ta là chủ tử, một tiểu nha hoàn như nàng thì làm gì được đây
- Tiểu thư người bớt giận...
- Câm miệng! Tiện tì nhà ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao! Cút ra ngoài cho ta
- Dạ
Tiểu nha hoàn vội vàng lui ra ngoài, nếu còn không nhanh chân mà ở lại đó thì kết quả sẽ trở thành vật cho nàng ta trút giận mà thôi.
Ánh mắt Tô Nguyệt Nhi tràn đầy tính toán, Tô gia của nàng ta phạm trọng tội cả dòng tộc bị xử tử.
Cũng may lúc trước phụ thân nàng ta nhắc lại ân tình với Bắc Đường Uyên nhờ vả hắn cứu nàng ta thì bây giờ nàng ta làm sao có thể ngồi đây được.
Có điều thân phận nàng ta bây giờ được tính là tội thần, chỉ cần nàng ta có được vị trí tướng quân phu nhân thì sau này không cần lo lắng nữa rồi.
Bắc Đường Uyên sau khi rời khỏi viện của Tô Nguyệt Nhi thì đến thư phòng, Cửu Lạc từ ngoài phi thân vào quỳ một gối trước mặt hắn bẩm báo.
Đã hơn một tháng trôi qua, bọn họ từ thành Mộc Lâm trở về, hắn cử Cửu Lạc thăm dò tình hình của Tuyệt Tình lâu.
- Tướng quân, nhận được tin tân Lâu chủ của Tuyệt Tình lâu sẽ lên kế nhiệm, lễ kế nhiệm được tổ chức trong hôm nay
- Là nàng sao?
- Đúng thật là nàng, bên ngoài Tuyệt Tình lâu còn bày trận pháp, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
- Cứ từ từ quan sát đã
- Còn thời hạn một tháng kia...
- Không vội, thời gian còn dài
Nói ngoài mặt là vậy thực tế trong lòng hắn có suy nghĩ không muốn tổn hại đến nàng. Trước nay đối mặt bao nhiêu chuyện hắn đều bình tĩnh tìm cách giải quyết, duy chuyện này khiến hắn có phần suy nghĩ nhiều rồi.
...----------------...
Trước cửa mật thất, một đám người đã tụ tập lại chờ sẵn ở đó. Đợi một lúc, cửa mật thất chậm rãi mở ra, một nữ nhân thân vận hắc y, trên trán không biết từ lúc nào xuất hiện đóa huyết liên đỏ như máu.
- Tham kiến Lâu chủ, chúc mừng người đã xuất quan
- Đứng lên đi
Nữ nhân gương mặt yêu mị, mắt phượng lạnh lẽo không một tia độ ấm nhìn đám thuộc hạ quỳ phía dưới chân mình.
Môi anh đào khẽ mở, giọng nói nhàn nhạt cất lên khiến đám người phía dưới run rẩy, khí lạnh này còn đáng sợ hơn lúc trước mấy lần.
- Lâu chủ, mời người dời bước đến tiền sảnh, đại lễ đã chuẩn bị xong
- Đi thôi
Đám người kia đứng dậy rồi theo sau nàng đến đại điện, Quân Hoa không để ý đám người sau lưng có bao nhiêu phần sợ hãi nàng mà thong dong bước đến chính điện.
Nàng đi đến trước ghế chủ vị, ghế này chỉ để dành cho Lâu chủ, nàng còn nhớ lúc trước phụ thân còn ngồi ở nơi này để ra lệnh cho nàng, bây giờ người đã không còn nữa rồi.
Quân Hoa ngồi xuống ghế, cả đại điện quỳ xuống hô hào, khí thế này không kém cạnh khi đám đại thần gặp hoàng đế một chút nào.
- Các ngươi đứng dậy đi
- Tạ Lâu chủ
- Trong lúc ta bế quan, bên ngoài có động tĩnh gì không?
- Bẩm Lâu chủ, đám người triều đình đó tạm thời bất động, nhưng mà đám nhân sĩ giả tạo kia lại không ngừng công kích chúng ta, may mà có trận pháp cản họ lại
- Đám người này vẫn không hề sợ chết nhỉ, vậy để ta đến đùa cùng bọn chúng vậy
- Lâu chủ, người nhất định phải đòi lại món nợ lần trước
- Các ngươi yên tâm, ta sẽ không để thoát bất cứ kẻ nào có liên quan, nợ máu ta bắt bọn họ phải trả bằng máu
Từng lời nói phát ra mang theo hàn ý lạnh thấu xương, nếu đã có gan động vào người thân của nàng, nàng sẽ bắt từng người từng người một phải trả giá đắt.
Mấy ngày sau đại lễ của Lâu chủ Tuyệt Tình lâu, giang hồ hứng chịu một trận phong ba, khắp nơi gió tanh mưa máu.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã có một môn phái bị tiêu diệt, tính đến nay gần chục môn phái gặp phải họa diệt môn.
Tuy hành tung bí ẩn nhưng ai cũng biết hung thủ là người nào bởi vì những môn phái đó khi trước có tham gia đánh lén Tuyệt Tình lâu. Cái danh đại ma đầu giết người không gớm tay của Quân Hoa truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ai ai cũng đều biết.
- Chủ nhân, những môn phái đó chúng ta đã tiêu diệt hết chỉ còn lại thế lực triều đình
- Ta biết rồi, ngươi đi thăm dó bên phía đó tìm cơ hội, đợi thời cơ thích hợp thì hành động
- Dạ, Y Lạc tuân lệnh
Bắc Đường gia là một trong những gia tộc lớn nhưng vì nhiều đời lập công lớn, chiến công hiển hách nên hoàng đế chưa thể ra tay diệt trừ.
- Hoàng thượng, Bắc Đường tướng quân cầu kiến
- Cho hắn vào
Hoàng đế một thân long bào chói mắt, trên tay đang cầm viên dạ minh châu ngắm nghía, Bắc Đường Uyên một thân bạch y tiến vào cúi người hành lễ.
- Thần Bắc Đường Uyên, khấu kiến hoàng thượng
- Miễn lễ, nhiệm vụ trẫm giao cho ngươi, ngươi làm xong chưa?
- Khởi bẩm hoàng thượng, thế lực Tuyệt Tình lâu đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, đã không còn khả năng nguy hại đến triều đình
Bắc Đường Uyên cẩn trọng bẩm báo, hiện tại gia tộc Bắc Đường đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, mọi cử chỉ, hành động của hắn đều không thể có điểm sai sót.
- Chỉ mới tiêu diệt hơn phân nửa, chưa chắc sau này sẽ không có uy hiếp. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, khanh hiểu không?
- Thần đã hiểu
- Hiểu rồi thì tốt, lui xuống đi
- Thần cáo lui
- Đi đi, trẫm cho khanh thời hạn một tháng, nhất định phải tiêu diệt hết tất cả thế lực còn sót lại
- Vâng, hoàng thượng
Hắn hành lễ xong rồi lui về phủ, trên đường có đi ngang qua chỗ biểu muội của hắn nên thuận tiện ghé vào thăm một chút.
- Tiểu thư nhà ngươi đâu?
- Dạ tiểu thư lại cảm thấy mệt mỏi nên đã đi nghỉ ngơi rồi ạ
- Nếu đã vậy thì để tiểu thư nhà ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước
- Dạ vâng
Bắc Đường Uyên không vào trong mà chỉ ở ngoài nói vài câu với tiểu nha hoàn rồi rời đi.
Nàng ta là biểu muội của hắn, Tô gia bị tội diệt tộc, hắn được cữu cữu nhờ vả để nàng ta trong phủ tướng quân, cho nàng ta một nơi để về.
Bản thân Tô Nguyệt Nhi mang bệnh trong người đến đại phu đều bó tay không cách chữa trị. Gia đình cữu cữu kia thật ra là họ hàng bên kế mẫu của hắn.
Nếu không phải vì người mang danh cữu cữu kia trước đó hắn còn trẻ người non dạ mà ra tay giúp hắn một lần thì hắn chẳng cần tìm Huyết Liên Hoa chữa cho nàng ta làm gì.
Bắc Đường Uyên từ nhỏ đối với nữ nhân là chán ghét, kể cả Tô Nguyệt Nhi hắn không thích thân cận với nàng ta. Mặc dù nàng ta vào phủ đã lâu nhưng hắn chưa từng nhiều lời.
- Biểu ca, huynh đến rồi sao?
Tô Nguyệt Nhi thoáng nghe thấy tiếng của hắn nên giả vờ yếu ớt, đáng thương nằm trở lại giường.
Thấy có người bước vào liền cứ tưởng là hắn, nàng ta trong lòng mừng thầm nhưng khi nhìn rõ người đến bộ mặt liền thay đổi ngay tức khắc.
- Sao lại là ngươi, biểu ca đâu?
- Tiểu thư, tướng quân nghe nói người đang nghỉ ngơi, đã đi rồi ạ
- Đáng ghét, ngươi không biết dùng mọi cách giữ huynh ấy lại sao, đồ vô dụng!
Một cái tát hướng thẳng vào mặt tiểu nha hoàn vừa đến, tiểu nha hoàn không dám khóc hay tỏ thái độ gì chỉ biết ngồi bệt xuống sàn ôm lấy nửa bên má bị đánh đến sưng lên. Nàng ta là chủ tử, một tiểu nha hoàn như nàng thì làm gì được đây
- Tiểu thư người bớt giận...
- Câm miệng! Tiện tì nhà ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao! Cút ra ngoài cho ta
- Dạ
Tiểu nha hoàn vội vàng lui ra ngoài, nếu còn không nhanh chân mà ở lại đó thì kết quả sẽ trở thành vật cho nàng ta trút giận mà thôi.
Ánh mắt Tô Nguyệt Nhi tràn đầy tính toán, Tô gia của nàng ta phạm trọng tội cả dòng tộc bị xử tử.
Cũng may lúc trước phụ thân nàng ta nhắc lại ân tình với Bắc Đường Uyên nhờ vả hắn cứu nàng ta thì bây giờ nàng ta làm sao có thể ngồi đây được.
Có điều thân phận nàng ta bây giờ được tính là tội thần, chỉ cần nàng ta có được vị trí tướng quân phu nhân thì sau này không cần lo lắng nữa rồi.
Bắc Đường Uyên sau khi rời khỏi viện của Tô Nguyệt Nhi thì đến thư phòng, Cửu Lạc từ ngoài phi thân vào quỳ một gối trước mặt hắn bẩm báo.
Đã hơn một tháng trôi qua, bọn họ từ thành Mộc Lâm trở về, hắn cử Cửu Lạc thăm dò tình hình của Tuyệt Tình lâu.
- Tướng quân, nhận được tin tân Lâu chủ của Tuyệt Tình lâu sẽ lên kế nhiệm, lễ kế nhiệm được tổ chức trong hôm nay
- Là nàng sao?
- Đúng thật là nàng, bên ngoài Tuyệt Tình lâu còn bày trận pháp, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
- Cứ từ từ quan sát đã
- Còn thời hạn một tháng kia...
- Không vội, thời gian còn dài
Nói ngoài mặt là vậy thực tế trong lòng hắn có suy nghĩ không muốn tổn hại đến nàng. Trước nay đối mặt bao nhiêu chuyện hắn đều bình tĩnh tìm cách giải quyết, duy chuyện này khiến hắn có phần suy nghĩ nhiều rồi.
...----------------...
Trước cửa mật thất, một đám người đã tụ tập lại chờ sẵn ở đó. Đợi một lúc, cửa mật thất chậm rãi mở ra, một nữ nhân thân vận hắc y, trên trán không biết từ lúc nào xuất hiện đóa huyết liên đỏ như máu.
- Tham kiến Lâu chủ, chúc mừng người đã xuất quan
- Đứng lên đi
Nữ nhân gương mặt yêu mị, mắt phượng lạnh lẽo không một tia độ ấm nhìn đám thuộc hạ quỳ phía dưới chân mình.
Môi anh đào khẽ mở, giọng nói nhàn nhạt cất lên khiến đám người phía dưới run rẩy, khí lạnh này còn đáng sợ hơn lúc trước mấy lần.
- Lâu chủ, mời người dời bước đến tiền sảnh, đại lễ đã chuẩn bị xong
- Đi thôi
Đám người kia đứng dậy rồi theo sau nàng đến đại điện, Quân Hoa không để ý đám người sau lưng có bao nhiêu phần sợ hãi nàng mà thong dong bước đến chính điện.
Nàng đi đến trước ghế chủ vị, ghế này chỉ để dành cho Lâu chủ, nàng còn nhớ lúc trước phụ thân còn ngồi ở nơi này để ra lệnh cho nàng, bây giờ người đã không còn nữa rồi.
Quân Hoa ngồi xuống ghế, cả đại điện quỳ xuống hô hào, khí thế này không kém cạnh khi đám đại thần gặp hoàng đế một chút nào.
- Các ngươi đứng dậy đi
- Tạ Lâu chủ
- Trong lúc ta bế quan, bên ngoài có động tĩnh gì không?
- Bẩm Lâu chủ, đám người triều đình đó tạm thời bất động, nhưng mà đám nhân sĩ giả tạo kia lại không ngừng công kích chúng ta, may mà có trận pháp cản họ lại
- Đám người này vẫn không hề sợ chết nhỉ, vậy để ta đến đùa cùng bọn chúng vậy
- Lâu chủ, người nhất định phải đòi lại món nợ lần trước
- Các ngươi yên tâm, ta sẽ không để thoát bất cứ kẻ nào có liên quan, nợ máu ta bắt bọn họ phải trả bằng máu
Từng lời nói phát ra mang theo hàn ý lạnh thấu xương, nếu đã có gan động vào người thân của nàng, nàng sẽ bắt từng người từng người một phải trả giá đắt.
Mấy ngày sau đại lễ của Lâu chủ Tuyệt Tình lâu, giang hồ hứng chịu một trận phong ba, khắp nơi gió tanh mưa máu.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã có một môn phái bị tiêu diệt, tính đến nay gần chục môn phái gặp phải họa diệt môn.
Tuy hành tung bí ẩn nhưng ai cũng biết hung thủ là người nào bởi vì những môn phái đó khi trước có tham gia đánh lén Tuyệt Tình lâu. Cái danh đại ma đầu giết người không gớm tay của Quân Hoa truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ai ai cũng đều biết.
- Chủ nhân, những môn phái đó chúng ta đã tiêu diệt hết chỉ còn lại thế lực triều đình
- Ta biết rồi, ngươi đi thăm dó bên phía đó tìm cơ hội, đợi thời cơ thích hợp thì hành động
- Dạ, Y Lạc tuân lệnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.