Chương 6
Ngữ Tuyết
16/08/2023
Lâu chủ, bên đó truyền tin đến nói hai ngày nữa sứ thần Hoa Hạ đến, hoàng đế tổ chức cung yến tiếp đón
Y Lạc tạm thời thay thế vị trí của Đoạn Tiêu đi điều tra tin tức, nàng ngồi trên chủ vị yên lặng một lúc rồi đưa ra quyết định.
Nhiệm vụ lần này không đơn giản, nàng phải tính toán cẩn thận từng nước bước nếu không sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
- Lui xuống chuẩn bị đi, hai ngày nữa chúng ta hành động
- Tuân lệnh!
Quân Hoa ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra phía xa, cẩu hoàng đế kia cứ chờ đó, sự việc lần trước ông ta có thể xem là kẻ đầu sỏ, làm sao nàng có thể tha cho ông ta được.
Từ khi tiếp quản Tuyệt Tình lâu nàng luôn bận rộn, người kính sợ nàng cũng có, người ghét nàng, muốn giết nàng cũng rất nhiều.
Quả thật khi ở vị trí cao thì càng cô độc, nhưng đó là con đường mà nàng lựa chọn, nàng không hề hối hận.
- Lâu chủ, bên tiền trang xảy ra chuyện rồi ạ
- Ngươi lui đi, ta đích thân đến đó một chuyến xem sao
- Dạ
Đã lâu nàng chưa ra ngoài, thôi thì lần này đến đó xem một chút. Quân Hoa một mình ra ngoài, để tránh bị lộ hành tung nàng liền cải trang thành một cô nương bình thường.
Nàng mặc lên người bộ y phục vàng nhạt, gương mặt không trang điểm nhưng đủ để khuynh đảo chúng sinh.
Sự xuất hiện của nàng trên đường khiến bao người chú ý, mi mục tựa như hoa, mắt phượng mày ngài, môi anh đào đỏ mọng khẽ mím.
Một thân khí chất khiến nàng trở nên vô cùng đặc biệt giữa đám người kia, vẻ đẹp của nàng khiến nam nhân say mê, nữ nhân ganh tị.
Giờ phút này bọn họ chỉ nghĩ nàng như tiên nữ hạ phàm nhưng lại không ngờ được người trước mặt bọn họ chính là đại ma đầu khiến giang hồ khiếp sợ.
- Tiểu cô nương, đi đâu đó, có cần đại gia ta đi cùng không?
- Cút
Nàng lạnh lùng phun ra một chữ duy nhất rồi tiếp tục đi, tên nam nhân chặng đường nàng nhìn thấy mỹ nhân hiếm gặp làm sao chịu buông tha chứ.
- Mỹ nhân à, hay là theo ta về phủ đi, vinh hoa phú quý mặc nàng hưởng thụ
Người này là con trai của phú thương có tiếng đứng thứ nhì nơi này chỉ sau Ngọc gia, mọi người xung quanh thấy cảnh như vậy chỉ đành lắc đầu mà rời đi nơi khác. Bọn họ làm sao dám chọc đến con người này.
- Chán sống rồi sao?
Ngữ khí của nàng khiến hắn ta có chút sợ hãi nhưng mỹ nhân ngay trước mắt, hắn ta nghĩ nàng chỉ là mèo mượn gan hổ mà thôi.
Công tử Vương gia kia không biết bản thân đã chọc phải người như thế nào, hắn ta tiến đến nắm lấy bả vai nàng.
- Mỹ nhân cần gì hung dữ như thế, bổn công tử là có ý tốt mà
- Hừ
Ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, nàng không thích dây dưa với người khác, nhanh như chớp rút cây trâm trên đầu xuống.
Mọi người không thấy được nàng ra tay như thế nào, sau khi nàng phi thân đi mất, tên Vương công tử kia ngã xuống, còn chưa kịp nói lời nào đã đi chầu Diêm Vương.
- Lâu chủ, mời vào trong
Chưởng quầy tiền trang thấy nàng đến liền mời nàng lên lầu nói chuyện, ông làm việc ở tiền trang rất lâu vì thế nhận ra nàng.
Quân Hoa theo bước chưởng quầy vào một căn phòng thượng hạng đặc biệt được xây riêng.
- Dạo này tiền trang xảy ra chuyện gì không?
- Bẩm Lâu chủ dạo này chỉ có người của Vương gia trang đến gây sự
- Ta biết rồi
- Người có cần xem sổ sách không ạ?
- Không cần
Hiểu rõ tình hình ở đây, Quân Hoa nhanh như gió phi thân đi mất, chưởng quầy nhìn chiếc ghế trống không đành trở xuống làm việc, Lâu chủ của bọn họ thật đáng sợ chỉ mới nói có vài lời mà ông đã run rẩy đến bây giờ.
Quân Hoa trở ra từ tiền trang liền một đường về thẳng Tuyệt Tình lâu. Trên đường nàng đã ra tay giết chết công tử Vương gia, hắn còn là độc đinh, bây giờ hắn chết Vương gia kia còn không yên, tạm thời bọn chúng sẽ không đến gây sự.
- Bẩm báo Lâu chủ, bên ngoài có người nói hắn là bằng hữu cũ xin được gặp người
- Bằng hữu cũ?
Giọng điệu nàng có phần nghi ngờ, từ nhỏ đến lớn nàng làm gì có người bằng hữu nào.
- Người có cần thuộc hạ đuổi hắn đi không?
- Không cần, cho hắn vào
Nàng thật muốn xem thử, rốt cuộc người đến là ai, có mục đích gì. Hiện nay danh tiếng của Tuyệt Tình lâu trên giang hồ ai cũng đều biết cả, người đó dám đến đây xem ra lá gan không nhỏ.
- Là ngươi! Ngươi đến đây làm gì?
Tuy giọng điệu lạnh lẽo, bề ngoài mặt vẫn như bình thường nhưng trong lòng nàng là căm phẫn cùng với cảm giác gì đó không nói rõ được.
- Ta đến muốn nói cho cô biết, hoàng đế không phải là người đơn giản đâu, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ
- Bắc Đường tướng quân tốt bụng vậy sao, chuyện của ta không cần ngươi quản!
- Cô đừng cố chấp nữa, tại sao lại phải sống trong thù hận như vậy, làm vậy cô có thấy vui vẻ không?
- Không liên quan đến ngươi, đừng để ta ra tay!
Hôm nay nàng còn chưa muốn giết hắn, Bắc Đường Uyên hôm nay đến không biết trong lòng đang tính toán gì, mặc kệ hắn ta làm gì, nàng nhất định phải giết lão cẩu tặc hoàng đế kia.
- Nếu cô đã cố chấp như thế, vậy cứ coi như ta chưa từng đến đây, lần sau gặp chúng ta đấu một trận phân thắng bại
- Không tiễn!
Quân Hoa dời ánh mắt sang nơi khác, Bắc Đường Uyên đành rời đi, sau khi mật thám của hắn bẩm báo Tiêu Ánh âm mưu giăng bẫy chờ nàng ở hoàng cung, hắn không nghĩ ngợi mà đến ngăn cản nàng.
Nàng quả thật là người cố chấp, hắn biết có nói gì đều vô dụng nhưng đến cuối không khỏi thất vọng. Nàng ghét hắn, hận hắn đến vậy sao? Cũng đúng, hai người từ khi sinh ra đã định sẵn là kẻ thù rồi!
...----------------...
Hoàng cung Lạc Vân quốc nằm chính giữa hoàng đô, mọi thứ vô cùng xa hoa, đồ đạc được điêu khắc rất tinh xảo, diện tích phải nói là rất lớn. Nếu không phải người trong cung thì rất dễ bị lạc.
- Các ngươi nhanh tay lên, cẩn thận một chút đó
Hôm nay là ngày sứ thần Hoa Hạ đến, hoàng đế coi trọng mặt mũi, yến tiệc lần này không thể qua loa được.
- Tổng quản! Tổng quản, xảy ra chuyện rồi!
Tiểu thái giám hớt hải chạy đến suýt va vào cung nữ gần đó.
- Ngươi mới xảy ra chuyện đấy, toàn lời xúi quẩy!
- Không phải, chuyện là các vũ công trong cung người thì bị bệnh, người thì về quê rồi
- Có vậy thôi mà cuống cuồng lên, không biết ra ngoài cung tìm sao?
Thái giám tổng quản phất phất tay áo, chuyện đơn giản như vậy cũng cần ông ra tay, đúng thật là ngốc nghếch!
- Tổng quản nói phải, tiểu nhân đi làm ngay
- Đi đi, đi đi, cẩn thận một chút, chọn người cho kĩ vào, xảy ra sơ xuất gì là đầu các ngươi phải dọn nhà đấy!
- Tiểu nhân biết rồi
Tại một nơi vắng vẻ trong hoàng cung, hai bóng người hắc y đứng đó, nhìn là biết hai người này đang có âm mưu.
- Chủ nhân, đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cần chờ đến người đó xuất hiện thôi
- Tốt lắm, nếu có thể bắt nàng ta quy thuận, giao ra thế lực đằng sau thì sẽ rất có lợi cho nhị hoàng tử.
- Nhưng nếu nàng ta không đồng ý?
- Thì mượn tay hoàng đế trừ khử nàng ta thôi, cái chúng ta không có được thì người khác đừng mong có
Y Lạc tạm thời thay thế vị trí của Đoạn Tiêu đi điều tra tin tức, nàng ngồi trên chủ vị yên lặng một lúc rồi đưa ra quyết định.
Nhiệm vụ lần này không đơn giản, nàng phải tính toán cẩn thận từng nước bước nếu không sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
- Lui xuống chuẩn bị đi, hai ngày nữa chúng ta hành động
- Tuân lệnh!
Quân Hoa ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra phía xa, cẩu hoàng đế kia cứ chờ đó, sự việc lần trước ông ta có thể xem là kẻ đầu sỏ, làm sao nàng có thể tha cho ông ta được.
Từ khi tiếp quản Tuyệt Tình lâu nàng luôn bận rộn, người kính sợ nàng cũng có, người ghét nàng, muốn giết nàng cũng rất nhiều.
Quả thật khi ở vị trí cao thì càng cô độc, nhưng đó là con đường mà nàng lựa chọn, nàng không hề hối hận.
- Lâu chủ, bên tiền trang xảy ra chuyện rồi ạ
- Ngươi lui đi, ta đích thân đến đó một chuyến xem sao
- Dạ
Đã lâu nàng chưa ra ngoài, thôi thì lần này đến đó xem một chút. Quân Hoa một mình ra ngoài, để tránh bị lộ hành tung nàng liền cải trang thành một cô nương bình thường.
Nàng mặc lên người bộ y phục vàng nhạt, gương mặt không trang điểm nhưng đủ để khuynh đảo chúng sinh.
Sự xuất hiện của nàng trên đường khiến bao người chú ý, mi mục tựa như hoa, mắt phượng mày ngài, môi anh đào đỏ mọng khẽ mím.
Một thân khí chất khiến nàng trở nên vô cùng đặc biệt giữa đám người kia, vẻ đẹp của nàng khiến nam nhân say mê, nữ nhân ganh tị.
Giờ phút này bọn họ chỉ nghĩ nàng như tiên nữ hạ phàm nhưng lại không ngờ được người trước mặt bọn họ chính là đại ma đầu khiến giang hồ khiếp sợ.
- Tiểu cô nương, đi đâu đó, có cần đại gia ta đi cùng không?
- Cút
Nàng lạnh lùng phun ra một chữ duy nhất rồi tiếp tục đi, tên nam nhân chặng đường nàng nhìn thấy mỹ nhân hiếm gặp làm sao chịu buông tha chứ.
- Mỹ nhân à, hay là theo ta về phủ đi, vinh hoa phú quý mặc nàng hưởng thụ
Người này là con trai của phú thương có tiếng đứng thứ nhì nơi này chỉ sau Ngọc gia, mọi người xung quanh thấy cảnh như vậy chỉ đành lắc đầu mà rời đi nơi khác. Bọn họ làm sao dám chọc đến con người này.
- Chán sống rồi sao?
Ngữ khí của nàng khiến hắn ta có chút sợ hãi nhưng mỹ nhân ngay trước mắt, hắn ta nghĩ nàng chỉ là mèo mượn gan hổ mà thôi.
Công tử Vương gia kia không biết bản thân đã chọc phải người như thế nào, hắn ta tiến đến nắm lấy bả vai nàng.
- Mỹ nhân cần gì hung dữ như thế, bổn công tử là có ý tốt mà
- Hừ
Ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, nàng không thích dây dưa với người khác, nhanh như chớp rút cây trâm trên đầu xuống.
Mọi người không thấy được nàng ra tay như thế nào, sau khi nàng phi thân đi mất, tên Vương công tử kia ngã xuống, còn chưa kịp nói lời nào đã đi chầu Diêm Vương.
- Lâu chủ, mời vào trong
Chưởng quầy tiền trang thấy nàng đến liền mời nàng lên lầu nói chuyện, ông làm việc ở tiền trang rất lâu vì thế nhận ra nàng.
Quân Hoa theo bước chưởng quầy vào một căn phòng thượng hạng đặc biệt được xây riêng.
- Dạo này tiền trang xảy ra chuyện gì không?
- Bẩm Lâu chủ dạo này chỉ có người của Vương gia trang đến gây sự
- Ta biết rồi
- Người có cần xem sổ sách không ạ?
- Không cần
Hiểu rõ tình hình ở đây, Quân Hoa nhanh như gió phi thân đi mất, chưởng quầy nhìn chiếc ghế trống không đành trở xuống làm việc, Lâu chủ của bọn họ thật đáng sợ chỉ mới nói có vài lời mà ông đã run rẩy đến bây giờ.
Quân Hoa trở ra từ tiền trang liền một đường về thẳng Tuyệt Tình lâu. Trên đường nàng đã ra tay giết chết công tử Vương gia, hắn còn là độc đinh, bây giờ hắn chết Vương gia kia còn không yên, tạm thời bọn chúng sẽ không đến gây sự.
- Bẩm báo Lâu chủ, bên ngoài có người nói hắn là bằng hữu cũ xin được gặp người
- Bằng hữu cũ?
Giọng điệu nàng có phần nghi ngờ, từ nhỏ đến lớn nàng làm gì có người bằng hữu nào.
- Người có cần thuộc hạ đuổi hắn đi không?
- Không cần, cho hắn vào
Nàng thật muốn xem thử, rốt cuộc người đến là ai, có mục đích gì. Hiện nay danh tiếng của Tuyệt Tình lâu trên giang hồ ai cũng đều biết cả, người đó dám đến đây xem ra lá gan không nhỏ.
- Là ngươi! Ngươi đến đây làm gì?
Tuy giọng điệu lạnh lẽo, bề ngoài mặt vẫn như bình thường nhưng trong lòng nàng là căm phẫn cùng với cảm giác gì đó không nói rõ được.
- Ta đến muốn nói cho cô biết, hoàng đế không phải là người đơn giản đâu, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ
- Bắc Đường tướng quân tốt bụng vậy sao, chuyện của ta không cần ngươi quản!
- Cô đừng cố chấp nữa, tại sao lại phải sống trong thù hận như vậy, làm vậy cô có thấy vui vẻ không?
- Không liên quan đến ngươi, đừng để ta ra tay!
Hôm nay nàng còn chưa muốn giết hắn, Bắc Đường Uyên hôm nay đến không biết trong lòng đang tính toán gì, mặc kệ hắn ta làm gì, nàng nhất định phải giết lão cẩu tặc hoàng đế kia.
- Nếu cô đã cố chấp như thế, vậy cứ coi như ta chưa từng đến đây, lần sau gặp chúng ta đấu một trận phân thắng bại
- Không tiễn!
Quân Hoa dời ánh mắt sang nơi khác, Bắc Đường Uyên đành rời đi, sau khi mật thám của hắn bẩm báo Tiêu Ánh âm mưu giăng bẫy chờ nàng ở hoàng cung, hắn không nghĩ ngợi mà đến ngăn cản nàng.
Nàng quả thật là người cố chấp, hắn biết có nói gì đều vô dụng nhưng đến cuối không khỏi thất vọng. Nàng ghét hắn, hận hắn đến vậy sao? Cũng đúng, hai người từ khi sinh ra đã định sẵn là kẻ thù rồi!
...----------------...
Hoàng cung Lạc Vân quốc nằm chính giữa hoàng đô, mọi thứ vô cùng xa hoa, đồ đạc được điêu khắc rất tinh xảo, diện tích phải nói là rất lớn. Nếu không phải người trong cung thì rất dễ bị lạc.
- Các ngươi nhanh tay lên, cẩn thận một chút đó
Hôm nay là ngày sứ thần Hoa Hạ đến, hoàng đế coi trọng mặt mũi, yến tiệc lần này không thể qua loa được.
- Tổng quản! Tổng quản, xảy ra chuyện rồi!
Tiểu thái giám hớt hải chạy đến suýt va vào cung nữ gần đó.
- Ngươi mới xảy ra chuyện đấy, toàn lời xúi quẩy!
- Không phải, chuyện là các vũ công trong cung người thì bị bệnh, người thì về quê rồi
- Có vậy thôi mà cuống cuồng lên, không biết ra ngoài cung tìm sao?
Thái giám tổng quản phất phất tay áo, chuyện đơn giản như vậy cũng cần ông ra tay, đúng thật là ngốc nghếch!
- Tổng quản nói phải, tiểu nhân đi làm ngay
- Đi đi, đi đi, cẩn thận một chút, chọn người cho kĩ vào, xảy ra sơ xuất gì là đầu các ngươi phải dọn nhà đấy!
- Tiểu nhân biết rồi
Tại một nơi vắng vẻ trong hoàng cung, hai bóng người hắc y đứng đó, nhìn là biết hai người này đang có âm mưu.
- Chủ nhân, đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cần chờ đến người đó xuất hiện thôi
- Tốt lắm, nếu có thể bắt nàng ta quy thuận, giao ra thế lực đằng sau thì sẽ rất có lợi cho nhị hoàng tử.
- Nhưng nếu nàng ta không đồng ý?
- Thì mượn tay hoàng đế trừ khử nàng ta thôi, cái chúng ta không có được thì người khác đừng mong có
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.