Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 21: Chồn Chúc Tết Gà 1
Đông Phương Ký Bạch
03/12/2023
Hứa Mục Chu không nhìn đến ánh mắt tò mò của Tiêu Hoài Thư, anh thong thả trở lại ngồi vào vị trí cũ.
Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ nên Tiêu Thanh Như dứt khoát đi vào phòng bếp hỗ trợ.
"Khi nào thì thằng nhóc như cậu trở nên biết săn sóc như vậy thế?" Tiêu Hoài Thư vừa nghiến răng vừa phun ra vài câu: "Không được phép bắt nạt Thanh Như nhà chúng tôi."
Hứa Mục Chu chỉ trả lời nửa câu đầu: "Tôi vẫn luôn là người biết săn sóc, cậu không biết sao?"
"Tôi thấy cậu giống như chồn chúc tết gà thì đúng hơn."
Nương theo động tác uống nước, anh giấu đi ý cười nơi khóe miệng: "Nếu cậu đã nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào khác."
"Chậc chậc, nghe cậu nói kìa, đúng là lòng dạ xấu xa."
"Khụ, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Tiêu Hoài Thư cảm thấy người anh em của mình có gì đó không bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ nào thì anh ấy lại không nói được.
Dù sao thì cách làm việc của người này luôn luôn chu đáo như vậy, lần đầu tiên đến nhà ăn cơm cũng luôn mang theo quà tặng.
Trường hợp nhỏ vừa rồi giống như cũng không đủ để nói lên điều gì.
Vốn là anh ấy cũng muốn rót nước thay cho em gái, nhưng lại làm cho Hứa Mục Chu giành trước một bước.
Anh ấy nhìn Hứa Mục Chu một cách chăm chú, ánh mắt sâu kín: "Cậu đừng để cho tôi bắt được nhược điểm của câu đấy nhé!"
Sau lưng Hứa Mục Chu căng thẳng: "Chú ý cách dùng từ của cậu, gì mà nhược điểm chứ?"
Tiêu Hoài Thư cho đối phương một ánh mắt, lại không nói thêm tiếng nào.
Tiêu Thanh Như bưng sủi cảo ra, Hứa Mục Chu cực kỳ có ánh mắt mà tiến lên hỗ trợ: "Loại chuyện này vẫn nên để cho những đồng chí nam như chúng tôi làm đi, da dày thịt béo không sợ nóng."
"Tiểu Hứa thật sự là đứa trẻ ngoan, không giống thằng nhóc thối nhà chúng tôi, cứ như một ông lớn vậy."
Tiêu Hoài Thư bị điểm danh nên khóe miệng giật giật, không phải anh ấy là người phải tiếp khách hay sao? Nếu không anh ấy đã tiến lên giúp đỡ từ lâu rồi.
"Mẹ, mẹ ghét bỏ con như vậy, hay là để cho Hứa Mục Chu làm con trai của mẹ nhé?"
"Được đó, mẹ không ý kiến, nghe nói Tiểu Hứa là người lái máy bay tốt nhất, có một đứa con trai như vậy thật nở mày nở mặt, mẹ thật vui."
Tiêu Hoài Thư: "..."
Không có người nào quan tâm đến cảm nhận của anh ta sao?
Vành tai của Hứa Mục Chu đỏ lên, trộm liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Như.
"Bên cạnh con không có người thân, nếu bác gái không chê thì cháu đây làm con của bác."
Mẹ Tiêu bị chọc cười: "Khi không được thêm một đứa con trai, bác kiếm lời."
Tiêu Hoài Thư cắn chặt răng: "Con còn ở đây đấy, đừng bắt nạt người khác như vậy chứ."
Lúc này cha Tiêu cũng đã trở lại, thấy Hứa Mục Chu nghiêm túc cúi chào mình, ông vỗ lên bờ vai của anh: "Ở nhà thì thả lỏng một chút, đều là người một nhà."
"Vâng, bác trai."
Mẹ Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, lão Tiêu vừa về nhà thì không khí đã thay đổi ngay lập tức.
"Mau ngồi đi, đồ ăn đều đã xong cả rồi."
Trên bàn cơm bày canh gà, nước canh bóng bẩy, màu sắc vàng sáng óng ánh làm cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn ăn ngay.
Ngoại trừ món đó ra còn có cá hấp, mấy dĩa sủi cảo lớn.
"Mọi người ăn thật nhiều nhé, trong phòng bếp vẫn còn, hôm nay có thể cho mọi người ăn no."
"Tay nghề của bác gái thật tốt, so với tiệm cơm quốc doanh thì càng ngon."
"Vậy cháu nên ăn nhiều một chút."
"Nhất định ạ, bác đừng chê cháu ăn nhiều là được."
"Người trẻ tuổi ăn nhiều một chút thì thân thể mới khỏe mạnh, mỗi ngày các cháu phải huấn luyện mệt mỏi như vậy, không thể tiết kiệm ở phương diện ăn uống được."
"Bác nói đúng, dù sao thân thể mới là vốn liếng cơ bản."
Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ nên Tiêu Thanh Như dứt khoát đi vào phòng bếp hỗ trợ.
"Khi nào thì thằng nhóc như cậu trở nên biết săn sóc như vậy thế?" Tiêu Hoài Thư vừa nghiến răng vừa phun ra vài câu: "Không được phép bắt nạt Thanh Như nhà chúng tôi."
Hứa Mục Chu chỉ trả lời nửa câu đầu: "Tôi vẫn luôn là người biết săn sóc, cậu không biết sao?"
"Tôi thấy cậu giống như chồn chúc tết gà thì đúng hơn."
Nương theo động tác uống nước, anh giấu đi ý cười nơi khóe miệng: "Nếu cậu đã nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào khác."
"Chậc chậc, nghe cậu nói kìa, đúng là lòng dạ xấu xa."
"Khụ, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Tiêu Hoài Thư cảm thấy người anh em của mình có gì đó không bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ nào thì anh ấy lại không nói được.
Dù sao thì cách làm việc của người này luôn luôn chu đáo như vậy, lần đầu tiên đến nhà ăn cơm cũng luôn mang theo quà tặng.
Trường hợp nhỏ vừa rồi giống như cũng không đủ để nói lên điều gì.
Vốn là anh ấy cũng muốn rót nước thay cho em gái, nhưng lại làm cho Hứa Mục Chu giành trước một bước.
Anh ấy nhìn Hứa Mục Chu một cách chăm chú, ánh mắt sâu kín: "Cậu đừng để cho tôi bắt được nhược điểm của câu đấy nhé!"
Sau lưng Hứa Mục Chu căng thẳng: "Chú ý cách dùng từ của cậu, gì mà nhược điểm chứ?"
Tiêu Hoài Thư cho đối phương một ánh mắt, lại không nói thêm tiếng nào.
Tiêu Thanh Như bưng sủi cảo ra, Hứa Mục Chu cực kỳ có ánh mắt mà tiến lên hỗ trợ: "Loại chuyện này vẫn nên để cho những đồng chí nam như chúng tôi làm đi, da dày thịt béo không sợ nóng."
"Tiểu Hứa thật sự là đứa trẻ ngoan, không giống thằng nhóc thối nhà chúng tôi, cứ như một ông lớn vậy."
Tiêu Hoài Thư bị điểm danh nên khóe miệng giật giật, không phải anh ấy là người phải tiếp khách hay sao? Nếu không anh ấy đã tiến lên giúp đỡ từ lâu rồi.
"Mẹ, mẹ ghét bỏ con như vậy, hay là để cho Hứa Mục Chu làm con trai của mẹ nhé?"
"Được đó, mẹ không ý kiến, nghe nói Tiểu Hứa là người lái máy bay tốt nhất, có một đứa con trai như vậy thật nở mày nở mặt, mẹ thật vui."
Tiêu Hoài Thư: "..."
Không có người nào quan tâm đến cảm nhận của anh ta sao?
Vành tai của Hứa Mục Chu đỏ lên, trộm liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Như.
"Bên cạnh con không có người thân, nếu bác gái không chê thì cháu đây làm con của bác."
Mẹ Tiêu bị chọc cười: "Khi không được thêm một đứa con trai, bác kiếm lời."
Tiêu Hoài Thư cắn chặt răng: "Con còn ở đây đấy, đừng bắt nạt người khác như vậy chứ."
Lúc này cha Tiêu cũng đã trở lại, thấy Hứa Mục Chu nghiêm túc cúi chào mình, ông vỗ lên bờ vai của anh: "Ở nhà thì thả lỏng một chút, đều là người một nhà."
"Vâng, bác trai."
Mẹ Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, lão Tiêu vừa về nhà thì không khí đã thay đổi ngay lập tức.
"Mau ngồi đi, đồ ăn đều đã xong cả rồi."
Trên bàn cơm bày canh gà, nước canh bóng bẩy, màu sắc vàng sáng óng ánh làm cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn ăn ngay.
Ngoại trừ món đó ra còn có cá hấp, mấy dĩa sủi cảo lớn.
"Mọi người ăn thật nhiều nhé, trong phòng bếp vẫn còn, hôm nay có thể cho mọi người ăn no."
"Tay nghề của bác gái thật tốt, so với tiệm cơm quốc doanh thì càng ngon."
"Vậy cháu nên ăn nhiều một chút."
"Nhất định ạ, bác đừng chê cháu ăn nhiều là được."
"Người trẻ tuổi ăn nhiều một chút thì thân thể mới khỏe mạnh, mỗi ngày các cháu phải huấn luyện mệt mỏi như vậy, không thể tiết kiệm ở phương diện ăn uống được."
"Bác nói đúng, dù sao thân thể mới là vốn liếng cơ bản."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.