Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 22: Chồn Chúc Tết Gà 2
Đông Phương Ký Bạch
03/12/2023
Tiêu Thanh Như vốn có chút sợ Hứa Mục Chu, lúc này lại thấy anh không có nghiêm túc như tưởng tượng, ngược lại còn hay nói, nên cô cũng thả lỏng hơn một chút.
"Đồng chí Hứa, ngày đó cũng may có anh đưa tôi đến bệnh viện, tôi lấy trà thay rượu mời anh một chung."
Hứa Mục Chu căng thẳng, suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi. Anh vội vàng bưng cái chung lên: "Chỉ là việc đơn giản, đồng chí Tiêu đừng để ở trong lòng."
"Đây chính là ơn cứu mạng, sao có thể gọi là việc đơn giản cho được." Tiêu Thanh Như cười, trêu chọc một câu.
Tiêu Thanh Như là một cô gái xinh đẹp, khi cười rộ lên để lộ ra lúm đồng tiền tấm, ánh mắt lại to tròn và sáng lấp lánh, đường nét trên gương mặt lại không có gì để bắt bẻ, bởi vì cô nhảy múa nên khí chất lại không cần nói.
Dáng vẻ khi cô mỉm cười vô cùng động lòng người làm cho người ta thật muốn dâng tặng toàn bộ đồ vật tốt nhất trên thế giới này đến trước mặt cô.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy cô trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, Hứa Mục Chu đã biết chính mình xong đời rồi.
Lúc này Tiêu Thanh Như đang cười với anh, Hứa Mục Chu nghĩ thầm trong lòng, đừng nói là đưa cô đến bệnh viện, cho dù là hy sinh tính mạng của mình anh cũng cam tâm tình nguyện.
Hai cái chung chạm vào nhau, mỗi người đều tự mình hớp một ngụm trà.
"Nào, dùng bữa thôi."
"Sủi cảo này là do Thanh Như gói đấy, nhân bên trong cũng do con bé nêm nếm, mọi người ăn nhiều một chút nhé, xem như nể mặt cô gái nhỏ của chúng ta."
"Thật đúng là hiếm thấy, con sống hơn hai mươi năm rồi mà đây là lần đầu tiên được ăn sủi cảo do em gái gói."
Anh ấy đụng vào cánh tay Hứa Mục Chu một cái: "Xem ra hôm nay tôi nhờ ơn của cậu nhỉ?"
Tiêu Thanh Như không thường xuyên nấu cơm, tại cô không tự tin về tay nghề của mình lắm: "Có nơi nào cần cải thiện thì mọi người nói với con nhé, lần sau con sẽ gói tốt hơn."
Sủi cảo được gói vừa vặn, không quá lớn cũng không quá nhỏ, những người thích ăn một cách sảng khoái cũng thích hợp dùng một lần một cái.
"Rất ngon."
"Đồng chí Hứa, vậy anh ăn nhiều một chút."
Cô nói xong thì dùng thìa lấy thêm vài cái sủi cảo đặt vào trong bát Hứa Mục Chu.
Từ đầu đến cuối, khóa miệng của Tiêu Thanh Như đều lộ ra nụ cười dịu dàng, chỉ cần ân nhân cứu mạng cảm thấy ngon miệng, cô cũng an tâm.
Nhưng cô không biết chỉ là một hành động bình thường thôi cũng đã mang đến cho người đàn ông một cảm giác chấn động đến nghẹt thở.
Trái tim anh đập thật nhanh, nhanh đến mức Hứa Mục Chu nghi ngờ có phải giây tiếp theo nó sẽ nhảy vọt ra khỏi cuống họng hay không.
May hắn sự kiềm chế của anh rất mạnh, mới có thể giữ vững được biểu tình tự nhiên.
Giờ phút này không giống với lần anh đến nhà họ Tiêu trước đó, lúc này đây, hình như trong mắt Thanh Như có anh.
*
Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu nói chuyện với cha Tiêu một lát rồi rời đi.
Mẹ Tiêu nói với con trai: “Con đi tiễn Tiểu Hứa đi.”
“Được.”
Tiêu Hoài Thư không ngốc, lúc này cũng đã ngẫm nghĩ lại, có mấy lời anh ấy phải nói rõ ràng với người anh em tốt.
Mặc áo khoác quân đội, đội mũ, khoác vai Hứa Mục Chu rời đi.
“Xem dáng vẻ cà lơ phất phơ của nó kìa, chẳng chững chạc chút nào.”
“Người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn là chuyện tốt.”
“Tinh thần phấn chấn của nó hơi quá lố rồi nhỉ? Có tinh thần như vậy sao lại không thể mang một đứa con dâu về?”
Con trai đã hai mươi ba tuổi, cái tuổi này rất đứa đã có con lớn luôn rồi!
Mẹ Tiêu không có công việc, nhiệm vụ mỗi ngày là chăm lo việc ăn uống cho cả nhà, bà thật sự mong muốn con trai kết hôn, rồi lại sinh cho bà một đứa cháu trai hoặc là cháu gái.
Nhân lúc bà còn chưa già, còn có thể giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ.
“Hiện tại thình hành việc tự do yêu đương, em cũng đừng lo lắng chuyện này, chờ đến tuổi thì nó sẽ tự biết lo thôi.”
“Những cô gái thích hợp ở trong viện của chúng ta chỉ có mấy người thôi, vậy nên em mới sợ nó bị ế đấy!”
“Trong viện tìm không thấy thì ra bên ngoài tìm, không thể nhìn chằm chằm vào một chỗ, dễ bị hoa mắt.”
Tiêu Thanh Như giơ ngón tay cái lên: “Cha, lời này của cha quá đúng, con người ta thật sự không thể nhìn chằm chằm vào một chỗ.”
“Lời nói chí lý có đúng không? Còn không mau lấy giấy bút chép vào.”
Mẹ Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng ba hoa nữa.”
"Đồng chí Hứa, ngày đó cũng may có anh đưa tôi đến bệnh viện, tôi lấy trà thay rượu mời anh một chung."
Hứa Mục Chu căng thẳng, suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi. Anh vội vàng bưng cái chung lên: "Chỉ là việc đơn giản, đồng chí Tiêu đừng để ở trong lòng."
"Đây chính là ơn cứu mạng, sao có thể gọi là việc đơn giản cho được." Tiêu Thanh Như cười, trêu chọc một câu.
Tiêu Thanh Như là một cô gái xinh đẹp, khi cười rộ lên để lộ ra lúm đồng tiền tấm, ánh mắt lại to tròn và sáng lấp lánh, đường nét trên gương mặt lại không có gì để bắt bẻ, bởi vì cô nhảy múa nên khí chất lại không cần nói.
Dáng vẻ khi cô mỉm cười vô cùng động lòng người làm cho người ta thật muốn dâng tặng toàn bộ đồ vật tốt nhất trên thế giới này đến trước mặt cô.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy cô trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, Hứa Mục Chu đã biết chính mình xong đời rồi.
Lúc này Tiêu Thanh Như đang cười với anh, Hứa Mục Chu nghĩ thầm trong lòng, đừng nói là đưa cô đến bệnh viện, cho dù là hy sinh tính mạng của mình anh cũng cam tâm tình nguyện.
Hai cái chung chạm vào nhau, mỗi người đều tự mình hớp một ngụm trà.
"Nào, dùng bữa thôi."
"Sủi cảo này là do Thanh Như gói đấy, nhân bên trong cũng do con bé nêm nếm, mọi người ăn nhiều một chút nhé, xem như nể mặt cô gái nhỏ của chúng ta."
"Thật đúng là hiếm thấy, con sống hơn hai mươi năm rồi mà đây là lần đầu tiên được ăn sủi cảo do em gái gói."
Anh ấy đụng vào cánh tay Hứa Mục Chu một cái: "Xem ra hôm nay tôi nhờ ơn của cậu nhỉ?"
Tiêu Thanh Như không thường xuyên nấu cơm, tại cô không tự tin về tay nghề của mình lắm: "Có nơi nào cần cải thiện thì mọi người nói với con nhé, lần sau con sẽ gói tốt hơn."
Sủi cảo được gói vừa vặn, không quá lớn cũng không quá nhỏ, những người thích ăn một cách sảng khoái cũng thích hợp dùng một lần một cái.
"Rất ngon."
"Đồng chí Hứa, vậy anh ăn nhiều một chút."
Cô nói xong thì dùng thìa lấy thêm vài cái sủi cảo đặt vào trong bát Hứa Mục Chu.
Từ đầu đến cuối, khóa miệng của Tiêu Thanh Như đều lộ ra nụ cười dịu dàng, chỉ cần ân nhân cứu mạng cảm thấy ngon miệng, cô cũng an tâm.
Nhưng cô không biết chỉ là một hành động bình thường thôi cũng đã mang đến cho người đàn ông một cảm giác chấn động đến nghẹt thở.
Trái tim anh đập thật nhanh, nhanh đến mức Hứa Mục Chu nghi ngờ có phải giây tiếp theo nó sẽ nhảy vọt ra khỏi cuống họng hay không.
May hắn sự kiềm chế của anh rất mạnh, mới có thể giữ vững được biểu tình tự nhiên.
Giờ phút này không giống với lần anh đến nhà họ Tiêu trước đó, lúc này đây, hình như trong mắt Thanh Như có anh.
*
Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu nói chuyện với cha Tiêu một lát rồi rời đi.
Mẹ Tiêu nói với con trai: “Con đi tiễn Tiểu Hứa đi.”
“Được.”
Tiêu Hoài Thư không ngốc, lúc này cũng đã ngẫm nghĩ lại, có mấy lời anh ấy phải nói rõ ràng với người anh em tốt.
Mặc áo khoác quân đội, đội mũ, khoác vai Hứa Mục Chu rời đi.
“Xem dáng vẻ cà lơ phất phơ của nó kìa, chẳng chững chạc chút nào.”
“Người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn là chuyện tốt.”
“Tinh thần phấn chấn của nó hơi quá lố rồi nhỉ? Có tinh thần như vậy sao lại không thể mang một đứa con dâu về?”
Con trai đã hai mươi ba tuổi, cái tuổi này rất đứa đã có con lớn luôn rồi!
Mẹ Tiêu không có công việc, nhiệm vụ mỗi ngày là chăm lo việc ăn uống cho cả nhà, bà thật sự mong muốn con trai kết hôn, rồi lại sinh cho bà một đứa cháu trai hoặc là cháu gái.
Nhân lúc bà còn chưa già, còn có thể giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ.
“Hiện tại thình hành việc tự do yêu đương, em cũng đừng lo lắng chuyện này, chờ đến tuổi thì nó sẽ tự biết lo thôi.”
“Những cô gái thích hợp ở trong viện của chúng ta chỉ có mấy người thôi, vậy nên em mới sợ nó bị ế đấy!”
“Trong viện tìm không thấy thì ra bên ngoài tìm, không thể nhìn chằm chằm vào một chỗ, dễ bị hoa mắt.”
Tiêu Thanh Như giơ ngón tay cái lên: “Cha, lời này của cha quá đúng, con người ta thật sự không thể nhìn chằm chằm vào một chỗ.”
“Lời nói chí lý có đúng không? Còn không mau lấy giấy bút chép vào.”
Mẹ Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng ba hoa nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.