Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay
Chương 46:
Gia Gia Nha
23/09/2024
【Thề thì thề, tôi chính là người con ưu tú của đất nước!】
Du Hướng Vãn không chút do dự, cô bảo Lục Ứng Tranh đứng thẳng, hướng về phía đông mà thề: “Tôi, Du Hướng Vãn, mãi mãi trung thành với tổ quốc, trung thành với nhân dân, mãi mãi không làm những chuyện gây tổn hại đến lợi ích quốc gia và lợi ích của nhân dân.”
Lục Ứng Tranh nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa.
Cô dám nói mình là người con ưu tú, điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
Hơn nữa cô còn đường đường chính chính thề như vậy.
Du Hướng Vãn đặt tay xuống, chìa tay về phía Lục Ứng Tranh: "Hợp tác vui vẻ?"
Lục Ứng Tranh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Du Hướng Vãn: "Hợp tác vui vẻ."
Tay con gái có chút mềm mại, anh vừa chạm vào đã lập tức buông ra.
Nhưng cảm giác mềm mại đó dường như vẫn còn lưu lại trên da, quanh quẩn không rời.
Lục Ứng Tranh đặt bàn tay vừa nắm tay Du Hướng Vãn ra sau lưng, các ngón tay thon dài khẽ co lại.
Anh mím môi, đột nhiên không biết nên nói gì.
“Lục Ứng Tranh,” Du Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô gần hai cái đầu, “Vậy bây giờ, chúng ta phải làm gì?”
Cô là nhân viên, người trả lương là ông chủ.
Đương nhiên cô phải nghe theo lời của ông chủ rồi.
Du Hướng Vãn nhập vai rất nhanh.
Lục Ứng Tranh lại gặp khó khăn.
Hôm nay anh còn nói với mẹ là anh và Du Hướng Vãn không có quan hệ gì, bây giờ tự mình vả mặt mình, khụ khụ, có hơi ngại ngùng.
Anh nói một cách cứng rắn: “Chúng ta tập hợp hai nhà lại, cùng một lúc tuyên bố luôn, đỡ phải nói hai lần."
Du Hướng Vãn suy nghĩ một chút: "Cũng được."
Cô cũng không suy nghĩ nhiều.
----------------------------------------------
Du Thúy Lan ngơ ngác dẫn con gái đến nhà Du Hướng Vãn.
Con trai đột nhiên về nhà nói có việc, còn bảo bà đến nhà đại đội trưởng bên cạnh.
Bà còn tưởng trong thôn xảy ra chuyện gì, nhưng nhà họ Lục chỉ có hai mẹ con bà là người ngoài, còn lại đều là người nhà họ Lục.
Du Thúy Lan nghi ngờ nhìn con trai.
Lục Ứng Tranh né tránh ánh mắt của mẹ, ra hiệu cho Du Hướng Vãn.
Du Hướng Vãn định thần lại, cùng Lục Ứng Tranh đứng lên.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung vào hai người bọn họ.
Lục Ứng Tranh lên tiếng: "Chú Du, dì Hướng, mẹ, con và... Vãn Vãn, dự định kết hôn."
Câu nói này giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu, cả nhà đều nổ tung!
Dù sao trước đó Du Thúy Lan và Hướng Hồng cũng muốn gán ghép con trai và con gái với nhau, nên còn coi như là bình tĩnh.
Nhưng Du Hướng Thần, người anh trai không biết chuyện gì, nên cảm xúc có chút mãnh liệt.
Anh trợn mắt há hốc mồm, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Chiếc ghế dường như có lò xo, anh bật người nhảy dựng lên.
"Không phải chứ, đây là sao vậy?"
Một người là anh em tốt của anh, một người là em gái ruột của anh, hai người này hồi nhỏ cũng không thân thiết lắm.
Hai người chẳng liên quan gì đến nhau, trong ấn tượng của anh, bây giờ hai người bọn họ cũng không thân thiết lắm!
"Hai người... Hai người..." Du Hướng Thần nói lắp bắp, "Làm sao hai người có thể..."
Anh ngẩng đầu hét lớn, sau đó, bị ăn ngay một cái bạt tai!
Du Hướng Vãn không chút do dự, cô bảo Lục Ứng Tranh đứng thẳng, hướng về phía đông mà thề: “Tôi, Du Hướng Vãn, mãi mãi trung thành với tổ quốc, trung thành với nhân dân, mãi mãi không làm những chuyện gây tổn hại đến lợi ích quốc gia và lợi ích của nhân dân.”
Lục Ứng Tranh nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa.
Cô dám nói mình là người con ưu tú, điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
Hơn nữa cô còn đường đường chính chính thề như vậy.
Du Hướng Vãn đặt tay xuống, chìa tay về phía Lục Ứng Tranh: "Hợp tác vui vẻ?"
Lục Ứng Tranh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Du Hướng Vãn: "Hợp tác vui vẻ."
Tay con gái có chút mềm mại, anh vừa chạm vào đã lập tức buông ra.
Nhưng cảm giác mềm mại đó dường như vẫn còn lưu lại trên da, quanh quẩn không rời.
Lục Ứng Tranh đặt bàn tay vừa nắm tay Du Hướng Vãn ra sau lưng, các ngón tay thon dài khẽ co lại.
Anh mím môi, đột nhiên không biết nên nói gì.
“Lục Ứng Tranh,” Du Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô gần hai cái đầu, “Vậy bây giờ, chúng ta phải làm gì?”
Cô là nhân viên, người trả lương là ông chủ.
Đương nhiên cô phải nghe theo lời của ông chủ rồi.
Du Hướng Vãn nhập vai rất nhanh.
Lục Ứng Tranh lại gặp khó khăn.
Hôm nay anh còn nói với mẹ là anh và Du Hướng Vãn không có quan hệ gì, bây giờ tự mình vả mặt mình, khụ khụ, có hơi ngại ngùng.
Anh nói một cách cứng rắn: “Chúng ta tập hợp hai nhà lại, cùng một lúc tuyên bố luôn, đỡ phải nói hai lần."
Du Hướng Vãn suy nghĩ một chút: "Cũng được."
Cô cũng không suy nghĩ nhiều.
----------------------------------------------
Du Thúy Lan ngơ ngác dẫn con gái đến nhà Du Hướng Vãn.
Con trai đột nhiên về nhà nói có việc, còn bảo bà đến nhà đại đội trưởng bên cạnh.
Bà còn tưởng trong thôn xảy ra chuyện gì, nhưng nhà họ Lục chỉ có hai mẹ con bà là người ngoài, còn lại đều là người nhà họ Lục.
Du Thúy Lan nghi ngờ nhìn con trai.
Lục Ứng Tranh né tránh ánh mắt của mẹ, ra hiệu cho Du Hướng Vãn.
Du Hướng Vãn định thần lại, cùng Lục Ứng Tranh đứng lên.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung vào hai người bọn họ.
Lục Ứng Tranh lên tiếng: "Chú Du, dì Hướng, mẹ, con và... Vãn Vãn, dự định kết hôn."
Câu nói này giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu, cả nhà đều nổ tung!
Dù sao trước đó Du Thúy Lan và Hướng Hồng cũng muốn gán ghép con trai và con gái với nhau, nên còn coi như là bình tĩnh.
Nhưng Du Hướng Thần, người anh trai không biết chuyện gì, nên cảm xúc có chút mãnh liệt.
Anh trợn mắt há hốc mồm, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Chiếc ghế dường như có lò xo, anh bật người nhảy dựng lên.
"Không phải chứ, đây là sao vậy?"
Một người là anh em tốt của anh, một người là em gái ruột của anh, hai người này hồi nhỏ cũng không thân thiết lắm.
Hai người chẳng liên quan gì đến nhau, trong ấn tượng của anh, bây giờ hai người bọn họ cũng không thân thiết lắm!
"Hai người... Hai người..." Du Hướng Thần nói lắp bắp, "Làm sao hai người có thể..."
Anh ngẩng đầu hét lớn, sau đó, bị ăn ngay một cái bạt tai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.