Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay
Chương 47:
Gia Gia Nha
23/09/2024
Hướng Hồng, người mẹ này vẫn luôn bạo lực như vậy.
Bà hung hăng cho con trai một cái tát: “Sao lại không thể?”
“Em gái con và Ứng Tranh, không lẽ một đứa thì thiếu chân, một đứa thì thiếu tay sao?”
"Không phải, mẹ!" Du Hướng Thần rụt cổ, ấp úng không nói nên lời, "Nhưng mà, bọn họ..."
Bên này Hướng Hồng dạy dỗ con trai, bên phía Du Thúy Lan thì đỡ lo hơn nhiều.
Con gái bà luôn ngoan ngoãn, điều này khiến bà có thể dồn toàn bộ tâm trí vào việc con trai và Vãn Vãn đột nhiên nảy sinh tình cảm.
Bà che giấu sự kinh ngạc trong lòng, nhìn cặp nam thanh nữ tú đang đứng cạnh nhau.
Chao ôi, bà đã nói mà, Vãn Vãn và Ứng Tranh rất xứng đôi.
Nhìn hai đứa nó xem, Ứng Tranh cao 1 mét 86, Vãn Vãn cũng cao 1 mét 65, dáng người đều cao ráo.
Thêm vào đó, Ứng Tranh tướng mạo đường hoàng, đôi mắt sáng ngời, còn Vãn Vãn thì khỏi phải nói, dung mạo đoan trang, khí chất thanh tao, đôi mắt phượng long lanh như biết nói, lúc cười lên đôi lông mày cong cong.
Cho dù là ngoại hình hay khí chất, đều là một cặp trời sinh!
Du Thúy Lan rất ủng hộ chuyện tình cảm của con trai và con dâu tương lai, chỉ thiếu điều mua pháo về đốt báo cho mọi người biết.
Chỉ có Du Đại Dân, người ba này, là không kích động như vậy.
Ba vợ càng nhìn con rể tương lai càng thấy chướng mắt.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên gả con gái, nhưng Du Đại Dân vẫn có chút không muốn.
"Đừng manh động, đều đừng manh động, hai đứa đột nhiên nói chuyện này, chúng ta là người nhà, cũng không thể nào cứ thế mà gả con gái, cưới con dâu được."
“Như thế này đi, Ứng Tranh, con về nhà trước, bàn bạc kỹ càng với mẹ và em gái con."
“Vãn Vãn," Du Đại Dân trợn mắt, "Con cũng nói rõ ràng cho ba biết chuyện này là như thế nào!"
Rõ ràng trước đó còn nói là không có khả năng, tại sao đột nhiên lại nói muốn kết hôn?
Du Đại Dân sợ rằng đằng sau có ẩn tình gì đó.
Du Hướng Vãn và Lục Ứng Tranh nhìn nhau, dùng ánh mắt giao lưu.
Bọn họ dám công khai với cha mẹ, trước đó đã bàn bạc kỹ càng mọi chi tiết, đảm bảo tất cả thông tin, mọi chi tiết đều khớp với nhau.
Du Thúy Lan vui vẻ dẫn con trai rời đi.
Bà bỗng dưng có thêm một cô con dâu, đâu có gì phải nghi ngờ.
Bất kể hai đứa trẻ có ý đồ gì, thì việc bọn chúng muốn kết hôn là sự thật.
Chồng bà dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui mừng.
Vì vậy, việc đầu tiên khi về nhà, Du Thúy Lan chính là kéo con trai và con gái đi thắp hương.
“Nói chuyện này với ba con đi.” Du Thúy Lan vui vẻ nói.
Chưa đợi Lục Ứng Tranh lên tiếng, bà đã tự mình phỏng đoán.
“Ứng Tranh, nói cho mẹ biết, có phải trước đó con liên tục phủ nhận là do Vãn Vãn đặc biệt dặn dò không?”
“Chắc chắn là lúc đó con bé vẫn chưa đồng ý, cho nên con không thể nói ra chuyện của hai đứa, đúng không?”
Du Thúy Lan tự mình não bổ ra một màn kịch tình yêu "Nàng chạy trốn, chàng đuổi theo, nàng khó thoát khỏi lưới tình".
Lục Ứng Tranh: "..."
Anh biết nói gì bây giờ?
"Đúng vậy, chính là như thế." Lục Ứng Tranh mặt không đổi sắc gật đầu.
Bà hung hăng cho con trai một cái tát: “Sao lại không thể?”
“Em gái con và Ứng Tranh, không lẽ một đứa thì thiếu chân, một đứa thì thiếu tay sao?”
"Không phải, mẹ!" Du Hướng Thần rụt cổ, ấp úng không nói nên lời, "Nhưng mà, bọn họ..."
Bên này Hướng Hồng dạy dỗ con trai, bên phía Du Thúy Lan thì đỡ lo hơn nhiều.
Con gái bà luôn ngoan ngoãn, điều này khiến bà có thể dồn toàn bộ tâm trí vào việc con trai và Vãn Vãn đột nhiên nảy sinh tình cảm.
Bà che giấu sự kinh ngạc trong lòng, nhìn cặp nam thanh nữ tú đang đứng cạnh nhau.
Chao ôi, bà đã nói mà, Vãn Vãn và Ứng Tranh rất xứng đôi.
Nhìn hai đứa nó xem, Ứng Tranh cao 1 mét 86, Vãn Vãn cũng cao 1 mét 65, dáng người đều cao ráo.
Thêm vào đó, Ứng Tranh tướng mạo đường hoàng, đôi mắt sáng ngời, còn Vãn Vãn thì khỏi phải nói, dung mạo đoan trang, khí chất thanh tao, đôi mắt phượng long lanh như biết nói, lúc cười lên đôi lông mày cong cong.
Cho dù là ngoại hình hay khí chất, đều là một cặp trời sinh!
Du Thúy Lan rất ủng hộ chuyện tình cảm của con trai và con dâu tương lai, chỉ thiếu điều mua pháo về đốt báo cho mọi người biết.
Chỉ có Du Đại Dân, người ba này, là không kích động như vậy.
Ba vợ càng nhìn con rể tương lai càng thấy chướng mắt.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên gả con gái, nhưng Du Đại Dân vẫn có chút không muốn.
"Đừng manh động, đều đừng manh động, hai đứa đột nhiên nói chuyện này, chúng ta là người nhà, cũng không thể nào cứ thế mà gả con gái, cưới con dâu được."
“Như thế này đi, Ứng Tranh, con về nhà trước, bàn bạc kỹ càng với mẹ và em gái con."
“Vãn Vãn," Du Đại Dân trợn mắt, "Con cũng nói rõ ràng cho ba biết chuyện này là như thế nào!"
Rõ ràng trước đó còn nói là không có khả năng, tại sao đột nhiên lại nói muốn kết hôn?
Du Đại Dân sợ rằng đằng sau có ẩn tình gì đó.
Du Hướng Vãn và Lục Ứng Tranh nhìn nhau, dùng ánh mắt giao lưu.
Bọn họ dám công khai với cha mẹ, trước đó đã bàn bạc kỹ càng mọi chi tiết, đảm bảo tất cả thông tin, mọi chi tiết đều khớp với nhau.
Du Thúy Lan vui vẻ dẫn con trai rời đi.
Bà bỗng dưng có thêm một cô con dâu, đâu có gì phải nghi ngờ.
Bất kể hai đứa trẻ có ý đồ gì, thì việc bọn chúng muốn kết hôn là sự thật.
Chồng bà dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui mừng.
Vì vậy, việc đầu tiên khi về nhà, Du Thúy Lan chính là kéo con trai và con gái đi thắp hương.
“Nói chuyện này với ba con đi.” Du Thúy Lan vui vẻ nói.
Chưa đợi Lục Ứng Tranh lên tiếng, bà đã tự mình phỏng đoán.
“Ứng Tranh, nói cho mẹ biết, có phải trước đó con liên tục phủ nhận là do Vãn Vãn đặc biệt dặn dò không?”
“Chắc chắn là lúc đó con bé vẫn chưa đồng ý, cho nên con không thể nói ra chuyện của hai đứa, đúng không?”
Du Thúy Lan tự mình não bổ ra một màn kịch tình yêu "Nàng chạy trốn, chàng đuổi theo, nàng khó thoát khỏi lưới tình".
Lục Ứng Tranh: "..."
Anh biết nói gì bây giờ?
"Đúng vậy, chính là như thế." Lục Ứng Tranh mặt không đổi sắc gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.