Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Chương 29: Ai Giáo Huấn Ai
Ngoại Vĩ Đồng
07/10/2024
Hành vi này của anh ta trong mắt Yến Ương rất bất lịch sự, hiện tại hai người đều có ác cảm với đối phương.
Cửa hàng của Yến Ương được trang trí theo phong cách tối giản với chi phí thấp nhất, tường chỉ sơn lớp bột trắng, cô chỉ có một yêu cầu duy nhất là mặt bằng phải sạch sẽ ngăn nắp, đến lúc đó chỉ cần tập trung vào sản phẩm là được.
Mà thứ tốn kém nhất trong cửa hàng chính là tủ trưng bày bằng gỗ nguyên khối, tủ trưng bày là do chính tay Yến Ương vẽ bản thiết kế đặt làm riêng, chất gỗ rất tốt, ngay lập tức nâng tầm đẳng cấp cho cả cửa hàng.
Bùi Tích vừa nhìn thấy những thứ này đã phải kinh ngạc, đồng thời theo bản năng cảm thấy những thứ này nhất định rất tốn tiền, một giây sau anh ta bắt đầu lo lắng:
"Cái gọi là khởi nghiệp này của chị dâu tốn của chị dâu bao nhiêu tiền vậy? Mấy cái tủ gỗ này cũng quá xa xỉ rồi đấy?"
"Liên quan gì đến cậu?" Yến Ương không muốn thảo luận về những chuyện này với anh ta.
Loại chuyện này vốn là chuyện riêng tư tế nhị, cô không muốn chia sẻ với Bùi Tích, đồng thời cô còn cảm thấy người này quá vô duyên, còn muốn quản cả chuyện của chị dâu?
Mặc dù bản thân Yến Ương cảm thấy cô chỉ là chị dâu trên danh nghĩa, nhưng cô vẫn không thích Bùi Tích vượt quá giới hạn.
Bùi Tích lên tiếng: "Sao lại không liên quan đến tôi được, bây giờ chị dâu đã gả vào Bùi gia, nhất cử nhất động đều bị người ngoài để ý, chị dâu tiêu tiền hoang phí nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt, hơn nữa anh cả vẫn còn là quân nhân tại ngũ, chị dâu cũng phải vì sự nghiệp của anh cả mà cân nhắc chứ?"
“Cậu nói vậy là sao?”, Yến Ương rất khó hiểu, “Chưa nói đến chuyện tôi chẳng tiêu tốn bao nhiêu, cho dù tôi có tiêu xài hoang phí thì đã sao, số tiền này cũng đâu phải tiền phi pháp, muốn tiêu thì tiêu, hơn nữa tôi tiêu tiền của bản thân mình, không liên quan đến Bùi gia các người.”
“Cái gì gọi là ‘Bùi gia các người’, Yến Ương, cô nhất định phải hiểu rõ một đạo lý, hiện tại cô đang mang thân phận là đại thiếu phu nhân của Bùi gia, mỗi bước đi đều phải suy nghĩ cho kỹ, tư tưởng tiêu xài của cô rất có vấn đề, bây giờ nhà ai mà chẳng sống tiết kiệm giản dị, cái kiểu sống xa hoa tiêu tiền như nước đó là không được.”
Yến Ương không ngờ Bùi Tích lại nâng tầm chủ đề lên mức độ như vậy, lúc này trong lòng cô đã rất bất mãn, cô ghét nhất chính là cái giọng điệu giáo huấn người khác.
Nhưng sau khi tức giận, cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đúng là thời đại này chưa thịnh hành chủ nghĩa tiêu dùng, huống chi thân phận Bùi gia rất nhạy cảm, mâu thuẫn hiện tại chính là sự xung đột giữa tư tưởng hiện đại và tư tưởng bảo thủ, thật sự rất khó giải thích.
Nhưng dù vậy, Yến Ương cũng không thể nuốt trôi cục tức này, nếu Bùi Tích đã dùng sự bảo thủ để ra oai, vậy cô cũng có thể dùng thứ bậc lễ nghĩa để áp chế anh ta.
Nghĩ đến đây, thần sắc Yến Ương lập tức trở nên trầm ổn, cô học theo anh ta, quay sang giáo huấn lại:
“Bùi Tích, cậu lấy tư cách gì mà lên mặt dạy dỗ tôi? Tôi là chị dâu của cậu, tôi làm gì chỉ cần không phạm pháp thì cậu cũng không có tư cách giáo dục tôi, bớt giở trò lên mặt với tôi đi, có bản lĩnh thì đi mách anh trai cậu ấy, nếu không thì ngậm miệng lại cho tôi!”
“Cô...” Bùi Tích nhất thời cứng họng.
Yến Ương nhìn dáng vẻ nghẹn họng của anh ta, trong lòng vô cùng hả hê, cô xua tay nói tiếp:
“Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào, đúng rồi, ngày mai cậu còn phải dậy sớm đi học, mau về trường nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay tôi cũng mệt rồi, đi trước đây.”
Cửa hàng của Yến Ương được trang trí theo phong cách tối giản với chi phí thấp nhất, tường chỉ sơn lớp bột trắng, cô chỉ có một yêu cầu duy nhất là mặt bằng phải sạch sẽ ngăn nắp, đến lúc đó chỉ cần tập trung vào sản phẩm là được.
Mà thứ tốn kém nhất trong cửa hàng chính là tủ trưng bày bằng gỗ nguyên khối, tủ trưng bày là do chính tay Yến Ương vẽ bản thiết kế đặt làm riêng, chất gỗ rất tốt, ngay lập tức nâng tầm đẳng cấp cho cả cửa hàng.
Bùi Tích vừa nhìn thấy những thứ này đã phải kinh ngạc, đồng thời theo bản năng cảm thấy những thứ này nhất định rất tốn tiền, một giây sau anh ta bắt đầu lo lắng:
"Cái gọi là khởi nghiệp này của chị dâu tốn của chị dâu bao nhiêu tiền vậy? Mấy cái tủ gỗ này cũng quá xa xỉ rồi đấy?"
"Liên quan gì đến cậu?" Yến Ương không muốn thảo luận về những chuyện này với anh ta.
Loại chuyện này vốn là chuyện riêng tư tế nhị, cô không muốn chia sẻ với Bùi Tích, đồng thời cô còn cảm thấy người này quá vô duyên, còn muốn quản cả chuyện của chị dâu?
Mặc dù bản thân Yến Ương cảm thấy cô chỉ là chị dâu trên danh nghĩa, nhưng cô vẫn không thích Bùi Tích vượt quá giới hạn.
Bùi Tích lên tiếng: "Sao lại không liên quan đến tôi được, bây giờ chị dâu đã gả vào Bùi gia, nhất cử nhất động đều bị người ngoài để ý, chị dâu tiêu tiền hoang phí nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt, hơn nữa anh cả vẫn còn là quân nhân tại ngũ, chị dâu cũng phải vì sự nghiệp của anh cả mà cân nhắc chứ?"
“Cậu nói vậy là sao?”, Yến Ương rất khó hiểu, “Chưa nói đến chuyện tôi chẳng tiêu tốn bao nhiêu, cho dù tôi có tiêu xài hoang phí thì đã sao, số tiền này cũng đâu phải tiền phi pháp, muốn tiêu thì tiêu, hơn nữa tôi tiêu tiền của bản thân mình, không liên quan đến Bùi gia các người.”
“Cái gì gọi là ‘Bùi gia các người’, Yến Ương, cô nhất định phải hiểu rõ một đạo lý, hiện tại cô đang mang thân phận là đại thiếu phu nhân của Bùi gia, mỗi bước đi đều phải suy nghĩ cho kỹ, tư tưởng tiêu xài của cô rất có vấn đề, bây giờ nhà ai mà chẳng sống tiết kiệm giản dị, cái kiểu sống xa hoa tiêu tiền như nước đó là không được.”
Yến Ương không ngờ Bùi Tích lại nâng tầm chủ đề lên mức độ như vậy, lúc này trong lòng cô đã rất bất mãn, cô ghét nhất chính là cái giọng điệu giáo huấn người khác.
Nhưng sau khi tức giận, cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đúng là thời đại này chưa thịnh hành chủ nghĩa tiêu dùng, huống chi thân phận Bùi gia rất nhạy cảm, mâu thuẫn hiện tại chính là sự xung đột giữa tư tưởng hiện đại và tư tưởng bảo thủ, thật sự rất khó giải thích.
Nhưng dù vậy, Yến Ương cũng không thể nuốt trôi cục tức này, nếu Bùi Tích đã dùng sự bảo thủ để ra oai, vậy cô cũng có thể dùng thứ bậc lễ nghĩa để áp chế anh ta.
Nghĩ đến đây, thần sắc Yến Ương lập tức trở nên trầm ổn, cô học theo anh ta, quay sang giáo huấn lại:
“Bùi Tích, cậu lấy tư cách gì mà lên mặt dạy dỗ tôi? Tôi là chị dâu của cậu, tôi làm gì chỉ cần không phạm pháp thì cậu cũng không có tư cách giáo dục tôi, bớt giở trò lên mặt với tôi đi, có bản lĩnh thì đi mách anh trai cậu ấy, nếu không thì ngậm miệng lại cho tôi!”
“Cô...” Bùi Tích nhất thời cứng họng.
Yến Ương nhìn dáng vẻ nghẹn họng của anh ta, trong lòng vô cùng hả hê, cô xua tay nói tiếp:
“Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào, đúng rồi, ngày mai cậu còn phải dậy sớm đi học, mau về trường nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay tôi cũng mệt rồi, đi trước đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.